Thắt Nút Ngoài Ý Muốn - Dục Hiểu
Chương 20
Có lẽ vì sợ bị phát hiện nên Hứa Lan Ý cực kỳ khẩn trương, lỗ nhỏ cắn chặt dương vật, mặc dù chảy khá nhiều nước dâm nhưng không đến mức vừa cắm vào đã phun nước xì xì như mấy ngày trước, vì vậy Giang Thác không thể đâm lút cán mà chỉ có thể đút vào từ từ.
Đối với Hứa Lan Ý, kiểu tra tấn này càng nguy hiểm hơn.
"Rên đi." Giang Thác tỏ vẻ bất mãn trước sự kìm nén của anh, dương vật to dài đột nhiên tăng tốc cắm vào khiến Hứa Lan Ý thút thít không ngừng.
"Anh mà không rên thì tôi cắm vào khoang thịt của anh đấy!"
"Đừng! Ưm a, xin cậu, ra ngoài đi......"
Hứa Lan Ý cố gắng cự tuyệt Giang Thác nhưng hoàn toàn không ngăn được người quyết tâm muốn chơi mình trong tình huống này.
"Muốn tôi ra ngoài mà sao còn cứng vậy hả?"
Giang Thác nhìn gậy thịt nhỏ nhắn cương cứng của Hứa Lan Ý rồi nói với vẻ khinh thường, thấy bộ dạng phản kháng của anh, hắn chợt nhớ lại hai năm trước mình lao ra cứu anh. Rõ ràng khoảnh khắc đó mình từng muốn bảo vệ anh, nhưng bây giờ mình lại biến thành loại người như Giang Nghiệp Thành. Giang Thác chợt cảm thấy đáng buồn, nhưng cuối cùng vẫn bị nỗi tức giận lấn át, nhớ lại mấy ngày trước người này còn lên cơn nứng dưới hông mình, ôm mình không chịu buông tay, thế mà hôm nay đã lạnh lùng bảo mình quên hết mọi chuyện, đồng thời còn muốn rời khỏi đây! Làm sao hắn không tức giận được chứ.
Sự phẫn nộ này đủ để phá hủy lý trí một thiếu niên 18 tuổi.
Giang Thác cảm thấy sâu trong lòng có một giọng nói liên tục thúc giục mình: Kéo người cao ngạo này xuống vực sâu đi, như vậy anh sẽ không bao giờ thoát khỏi mình nữa!
Nghĩ đến đây, thiếu niên đỏ mắt hung hăng thọc mạnh quá nửa dương vật vào trong.
"A a a ——!"
Quy đầu cực đại cứ thế đâm mạnh vào miệng khoang làm Hứa Lan Ý chết lặng, nhất thời không biết vì đau hay sướng mà nước mắt tuôn trào, tiếng kêu sợ hãi xen lẫn giọng nghẹn ngào, dương vật đáng thương run rẩy, lỗ tiểu chảy ra chất lỏng trong suốt hợp thành một sợi tơ mảnh rơi xuống.
Giang Thác vốn định chọc thủng cái miệng nhỏ trong chỗ sâu rồi đâm lút cán, nào ngờ quy đầu đụng trúng hõm thịt mềm lại bật ra sau.
"Sao chỗ đó của anh khép lại rồi? Mở ra." Giang Thác vừa hung hãn ra lệnh vừa liên tục đâm vào lỗ nhỏ đóng chặt kia, nhưng miệng nhỏ vẫn im lìm như chưa bao giờ tồn tại.
"Ư ư, đừng làm...... chỗ đó! Ưm a!"
Hứa Lan Ý chưa từng nghĩ mình sẽ bị thiếu niên nhỏ hơn mấy tuổi chịch khóc, sự xa cách lạnh lùng mà anh cố duy trì sau khi tỉnh táo bị vật cứng to dài của thiếu niên đâm nát, mình bị đùa bỡn càng thảm thì đối phương lại càng phấn khích.
"Đừng hòng gạt tôi."
Giang Thác tưởng Hứa Lan Ý không chịu, thế là càng thúc mạnh hơn.
"A! Đau quá...... Thả tôi ra, ư..... Giang Thác!" Hứa Lan Ý bị chịch khóc như mưa, miệng thì kêu đau mà lỗ nhỏ lại mút chặt dương vật đối phương, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là đau đớn.
Giang Thác thấy anh chảy nước thì biết ngay anh đang nói dối, thân thể người này thành thật hơn vẻ mặt và miệng anh nhiều.
"Rõ ràng mấy ngày trước còn gọi tôi là Tiểu Thác, sướng xong lại gọi Giang Thác, đau lòng quá đi."
Giọng thiếu niên có vẻ tủi thân nhưng dương vật dưới người càng thúc mạnh hơn, chất lỏng trong suốt bị cắm sủi bọt, Hứa Lan Ý dựa sát tường nhiều lần bị đâm nảy lên hạ xuống. Tuy chưa cắm vào hết nhưng anh vẫn có ảo giác bị đâm xuyên, cuối cùng bị chịch đến nỗi hai chân hổng lên khỏi mặt đất, Hứa Lan Ý vô thức quặp chặt eo Giang Thác, bởi vì chỉ có như vậy thì mình mới không té xuống.
"Ư a! Đừng, đừng như vậy! A a sâu quá! A a!"
"Mấy ngày trước còn thọc sâu hơn nữa kìa, anh quên rồi à?" Giang Thác ngậm vành tai Hứa Lan Ý cắn nhẹ, quy đầu chĩa vào miệng khoang lượn vòng ma sát, nhưng tiếc là có đâm cỡ nào miệng nhỏ kia cũng không chịu mở. Xem ra Hứa Lan Ý thật sự không điều khiển được, chẳng biết có cần thời cơ gì không nữa......
"Đừng...... mài chỗ đó...... Thật khó chịu ư ư ư....." Dù lần trước bị chịch mạnh bạo cũng không làm Hứa Lan Ý sụp đổ như bây giờ, miệng nhỏ bị ma sát liên tục chảy nước dâm nhờn nhẫy, phát ra tiếng nước lép nhép. Cảm giác như có một con sâu đang bò trên miệng nhỏ kia khiến anh ngứa ran, chỉ có thể co thắt lỗ nhỏ liên tục cho đỡ ngứa.
"Vậy anh nói tôi nghe xem, anh còn muốn đi nữa không?"
Hứa Lan Ý sững sờ, không ngờ Giang Thác vẫn còn để bụng chuyện này.
"Đây là...... hai chuyện khác nhau."
Nghe anh nói khăng khăng như thế, sắc mặt Giang Thác trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tới sofa đi."
Nói xong Giang Thác chẳng chút lưu luyến rút dương vật ra rồi đẩy Hứa Lan Ý nằm sấp trên sàn.
"Không được, đừng tới đó!" Hứa Lan Ý định thần mở to mắt, muốn đứng dậy thoát khỏi thiếu niên đáng sợ kia nhưng lại bị đối phương nắm eo đút vào từ phía sau.
"Sao, sợ bị lão ta thấy à?" Giang Thác cúi người thổi nhẹ vào tai Hứa Lan Ý.
"Ưm..... Tóm lại là không được!"
"Làm sao đây, giờ tôi lại muốn cho lão ta thấy." Giang Thác ngồi dậy, đột nhiên lộ ra nụ cười ác quỷ, "Phải bò đi thôi, mẹ kế à."
Giang Thác thúc mạnh một cái từ phía sau, Hứa Lan Ý chịu không nổi nên vô thức bò tới trước.
"A a! Đừng! Đừng như vậy!" Hứa Lan Ý nằm sấp trên sàn, mông chổng lên cao, giữa đùi còn ngậm dương vật thô to, hệt như chó cái bị đẩy tới trước, anh từng khao khát mơ tưởng mình bị chịch nhưng bây giờ lại nhục nhã đến nỗi chỉ hận không thể lập tức biến mất khỏi đây.
"Anh càng ghì lại thì tôi càng đâm mạnh hơn, anh tự chọn đi."
Mỗi lần thiếu niên đâm vào đều thúc mạnh anh tới trước, Hứa Lan Ý muốn nằm tại chỗ nhưng cuối cùng chịu không nổi sự va chạm mạnh mẽ và nỗi sợ hãi khi dương vật đột ngột đâm sâu, chỉ có thể vừa khóc vừa bò đi trốn, nhưng hễ nhích một chút thì người phía sau lại thúc một cái khiến hai cơ thể đâm sầm vào nhau.
"Ư a! Nhanh quá! Chậm một chút...... A ha...... Sắp chơi hỏng rồi ư ư ư....." Hứa Lan Ý bò đi, nước dâm chảy dọc bẹn đùi xuống sàn kéo thành một vệt dài.
"Thật muốn để lão ta thấy người tình bé nhỏ của mình bị con trai mình đụ như chó cái!" Giang Thác nhếch môi nhìn người mới nãy còn cao ngạo mà giờ lại bị dương vật to dài của mình đâm bò tới trước, trong lòng lập tức dâng lên một nỗi hả hê, điều này khiến hắn phấn khích hơn cả mấy ngày trước chơi Hứa Lan Ý trong lúc ý loạn tình mê. Bởi vì lần này không phải bản năng dẫn dắt mà là thuần phục chân chính.
"Không được dừng lại."