Thanh Đao Sắc Bén Nhất -

Chương 28

Biên cương khắc nghiệt, gió tuyết hoành hành, các chiến sĩ mặc áo mỏng tụ tập quanh đống lửa, gương mặt đỏ ửng vì lạnh.

Ta phóng ngựa không ngừng nghỉ, trên người đầy bụi đất, vén rèm lều doanh của Yến Trạm, bước vào trong.

Yến Trạm giúp ta tháo áo choàng lông thỏ xuống, phủi sạch lớp sương tuyết bám trên áo. Lâm Tướng quân đứng dậy, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: "Yến Nhi?"

Ta tháo lớp mặt nạ, khoa tay múa chân với vị tướng quân mang gương mặt phong sương kia: "Lâm Yến Ca đã ch rồi."

Ông ta vẫn còn hy vọng, nhìn về phía Yến Trạm, Yến Trạm liền nắm lấy vai Lâm tướng quân: "Nàng nói … lệnh ái … đã mất rồi."

Lâm tướng quân Lâm Quốc Kiêu loạng choạng hai bước lùi về phía bàn ghế: 

"Không... không thể nào... sao có thể..."

Ta giơ tay: "Năm thứ hai sau khi nàng gả cho Yến Từ, hắn vì muốn lấy lòng Yến Đế mà đã khoét sọ nàng, dâng lên cho Yến Đế."

Không ngờ, một kẻ câm như ta mà nói dối cũng tài tình. Ta tiếp tục ra hiệu:

Ta chỉ vào mình: "Để không bị phát hiện, hắn lột da mặt Lâm Yến Ca, dán lên mặt ta và còn bắt chước nét chữ của nàng để viết thư hồi âm."

Yến Trạm làm phiên dịch, truyền đạt những lời nói dối này, không sai một chữ cho Lâm Quốc Kiêu.

"Ta đã khuyên con bé nhiều lần..." Giọng ông ta run rẩy, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua, "Yến Từ đã từng gi*t người, hắn là kẻ đã bò ra từ Yến Cung! Trong Yến Cung ai mà không lòng dạ hiểm ác, khẩu phật tâm xà.... Yến Nhi ngây thơ hồn nhiên, làm sao có thể …, sao có thể chống lại được..."

Lâm Quốc Kiều tháo bình rượu bên hông ra, uống vài ngụm lớn, rồi lao ra khỏi lều doanh, giận dữ c.h.é.m bừa vào hàng rào xung quanh. 

Một vài binh sĩ không hiểu chuyện gì đến hỏi thăm, ông ta hít một hơi sâu rồi gào lên trong tuyệt vọng: "Cút... cút hết cho ta!"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

65

Thật lâu sau, Lâm Quốc Kiều đỏ hoe mắt hỏi ta: “Ngươi đã là tâm phúc của Thập Tam Điện hạ, tại sao lại đầu quân cho Thập Lục Điện hạ?”

Không cần ta đáp lại, Yến Trạm đã thay ta nói với Lâm Quốc Kiêu:

“Nàng tên là Quan Kỳ, khi mười hai tuổi, thiên hạ bùng phát dịch bệnh. Ta đã cứu sống cha mẹ nàng khi họ đang hấp hối. Cha mẹ nàng là đồ tể, bảo nàng chặt nửa con lợn để đãi ta. Thấy kỹ năng gi*t lợn của nàng thuần thục, ta nhận ra nàng là một hạt giống tốt, liền mang nàng đi theo.”

“Quan Kỳ vì báo ân nên đã trở thành tâm phúc của ta. Ta đưa nàng tiến vào trong Yến cung để giám sát Yến Từ, chờ thời cơ hành động.”

“Chờ!” Yến Trạm nói: “Ta ra lệnh cho nàng chờ. Nàng đã ở bên cạnh Yến Từ, chờ đợi suốt gần mười năm.”

Ta cụp mi rũ mắt cúi đầu ngoan ngoãn đứng sau Yến Trạm, nghe hắn thao thao bất tuyệt về khát vọng vĩ đại về những tâm huyết mà hắn đã âm thầm giữ kín suốt bao năm.

Thế gian này chẳng khác gì một vại nước vo gạo, ai nấy đều mờ mịt, yêu ghét lẫn lộn, thiện ác cũng nhập nhằng.

Cái gì mà thần y cứu thế, hoàng tử cứu dân khỏi cảnh nước lửa; cái gì mà đứa con hiếu thảo chịu khổ thay mẫu thân, giận dữ bộc phát chỉ vì lòng hiếu thảo…

Thiên hạ tối tăm chẳng khác gì quạ đen, mổ tim gan ra mà xem, ai mà không bẩn thỉu dơ dáy giống như ta?