Thanh Đao Sắc Bén Nhất -
Chương 19
Ta định giải thích, nhưng hắn dùng một tay giữ chặt cổ tay ta, khiến ta chỉ biết cúi đầu ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn.
"Ngươi có biết nàng ta đã bỏ xuân dược vào đồ ăn không?" Hắn gần như nghiến răng nói: "Tại sao ngươi không trông chừng nàng ta?"
"Ngươi có biết, mỗi lần nhìn thấy bụng nữ nhân ta liền thấy ghê tởm, bữa cơm tối gần như bị ta nôn hết ra không?"
"Ngươi có biết, vẻ mặt khi ngươi chỉnh lại góc chăn có bao nhiêu phần sợ hãi không? Ngươi cứ sợ như vậy, sợ ta thấy rõ khuôn mặt của tỳ nữ kia, rồi làm khó dễ nàng ta sao?"
Từng câu hỏi như từng bước ép sát, hắn kéo vạt áo xuống, để lộ những vết cào hỗn độn, vẫn còn rỉ máu.
"Trong mắt ngươi, ai cũng xứng đáng được yêu, ngoại trừ ta." Hắn nói: "Bởi vì trong lòng ngươi, ta là một kẻ đê tiện không từ bất kỳ thủ đoạn."
Bóng dáng binh lính tuần tra đến gần, ta không còn cách nào khác đành kéo hắn vào rừng trúc tối tăm u ám.
Bọn ta đứng sát nhau đến mức nước mắt nóng bỏng của hắn nhỏ xuống đầu ngón tay ta, rồi hắn cúi xuống, từ từ l.i.ế.m đi giọt nước mắt ấy.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Từ đầu ngón tay, đến lòng bàn tay, mu bàn tay, rồi đến khuỷu tay... Ta bịt miệng hắn lại, nhấc tay thả ống tay áo vừa bị kéo lên.
"Điện hạ muốn ta gi*t ai?" Ta cúi xuống nhìn đôi mắt phượng ngấn lệ, vẻ đẹp mê hoặc của hắn, mặt không cảm xúc, duỗi tay ra hiệu:
"Phó tướng Trương Ngộ, đúng không?"
Từ lều doanh của ta đi đến lều doanh của Trương Ngộ không đến nửa khắc, nhưng ta đã mất hơn một năm không ngừng để quen thuộc con đường ấy.
Ta đang đợi Yến Từ hạ lệnh, mà Yến Từ đang đợi Trương Ngộ giành thắng lợi cuối cùng, để vắt kiệt giá trị cuối cùng của hắn.
Trương Ngộ cầm đao thúc ngựa phi nhanh phía trước Yến Từ, dẫn đầu quân lính lao như vũ bão, san phẳng doanh trại cuối cùng của quân Hộ Điền.
Vương Thủ Điền dẫn tàn quân tháo chạy, bỏ lại thê tử, đôi mắt họ tràn ngập sợ hãi nhìn Yến Từ đang giơ cao ngọn đuốc.
Bất chấp sự phản đối của Trương Ngộ, Yến Từ bắt sống thê tử của Vương Thủ Điền, trói trước doanh địa, ra lệnh cho ta mỗi ngày lột một mảnh da của họ.
Trương Ngộ không đành lòng, muốn tiến tới cắt dây trói: "Bọn họ cũng là người bị ép buộc, ngài tội gì phải diệt cỏ tận gốc?"
"Trương Phó tướng" Yến Từ quay lại, vẻ mặt đầy thú vị, hỏi: "Ngươi và ta đều vì phụng sự Yến Đế, cần gì phải ra vẻ đạo đức như thế?"
Hắn ghé sát tai Trương Ngộ: "Ngươi quên rồi sao? Thiên hạ này là do phụ vương ta cướp từ tay Yến Lễ, huynh trưởng của ngài ấy."
"Ta nghe nói năm xưa ngươi từng là cánh tay phải đắc lực theo sát bên cạnh Yến Lễ. Khi phụ vương vây thành, chính ngươi mở cổng thành, nghênh đón phụ vương vào Đông Cung. Đừng nói là thê tử của Yến Lễ, ngay cả một con ch.ó của họ, ngươi cũng không tha, bây giờ lại muốn đóng vai người tốt hay sao?"
Nghe đến đây, Trương Ngộ nhíu mày, lùi lại vài bước: "Thần gi*t người một đao dứt khoát liền mất mạng, đâu như ngài, đùa bỡn mạng sống của người khác."
"Đùa bỡn ư? Chúng ta lăn lộn trên chiến trường này, không đùa ch kẻ khác, chẳng lẽ chờ kẻ khác đùa ch chúng ta sao?"
"Ngươi có biết nàng ta đã bỏ xuân dược vào đồ ăn không?" Hắn gần như nghiến răng nói: "Tại sao ngươi không trông chừng nàng ta?"
"Ngươi có biết, mỗi lần nhìn thấy bụng nữ nhân ta liền thấy ghê tởm, bữa cơm tối gần như bị ta nôn hết ra không?"
"Ngươi có biết, vẻ mặt khi ngươi chỉnh lại góc chăn có bao nhiêu phần sợ hãi không? Ngươi cứ sợ như vậy, sợ ta thấy rõ khuôn mặt của tỳ nữ kia, rồi làm khó dễ nàng ta sao?"
Từng câu hỏi như từng bước ép sát, hắn kéo vạt áo xuống, để lộ những vết cào hỗn độn, vẫn còn rỉ máu.
"Trong mắt ngươi, ai cũng xứng đáng được yêu, ngoại trừ ta." Hắn nói: "Bởi vì trong lòng ngươi, ta là một kẻ đê tiện không từ bất kỳ thủ đoạn."
Bóng dáng binh lính tuần tra đến gần, ta không còn cách nào khác đành kéo hắn vào rừng trúc tối tăm u ám.
Bọn ta đứng sát nhau đến mức nước mắt nóng bỏng của hắn nhỏ xuống đầu ngón tay ta, rồi hắn cúi xuống, từ từ l.i.ế.m đi giọt nước mắt ấy.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Từ đầu ngón tay, đến lòng bàn tay, mu bàn tay, rồi đến khuỷu tay... Ta bịt miệng hắn lại, nhấc tay thả ống tay áo vừa bị kéo lên.
"Điện hạ muốn ta gi*t ai?" Ta cúi xuống nhìn đôi mắt phượng ngấn lệ, vẻ đẹp mê hoặc của hắn, mặt không cảm xúc, duỗi tay ra hiệu:
"Phó tướng Trương Ngộ, đúng không?"
Từ lều doanh của ta đi đến lều doanh của Trương Ngộ không đến nửa khắc, nhưng ta đã mất hơn một năm không ngừng để quen thuộc con đường ấy.
Ta đang đợi Yến Từ hạ lệnh, mà Yến Từ đang đợi Trương Ngộ giành thắng lợi cuối cùng, để vắt kiệt giá trị cuối cùng của hắn.
Trương Ngộ cầm đao thúc ngựa phi nhanh phía trước Yến Từ, dẫn đầu quân lính lao như vũ bão, san phẳng doanh trại cuối cùng của quân Hộ Điền.
Vương Thủ Điền dẫn tàn quân tháo chạy, bỏ lại thê tử, đôi mắt họ tràn ngập sợ hãi nhìn Yến Từ đang giơ cao ngọn đuốc.
Bất chấp sự phản đối của Trương Ngộ, Yến Từ bắt sống thê tử của Vương Thủ Điền, trói trước doanh địa, ra lệnh cho ta mỗi ngày lột một mảnh da của họ.
Trương Ngộ không đành lòng, muốn tiến tới cắt dây trói: "Bọn họ cũng là người bị ép buộc, ngài tội gì phải diệt cỏ tận gốc?"
"Trương Phó tướng" Yến Từ quay lại, vẻ mặt đầy thú vị, hỏi: "Ngươi và ta đều vì phụng sự Yến Đế, cần gì phải ra vẻ đạo đức như thế?"
Hắn ghé sát tai Trương Ngộ: "Ngươi quên rồi sao? Thiên hạ này là do phụ vương ta cướp từ tay Yến Lễ, huynh trưởng của ngài ấy."
"Ta nghe nói năm xưa ngươi từng là cánh tay phải đắc lực theo sát bên cạnh Yến Lễ. Khi phụ vương vây thành, chính ngươi mở cổng thành, nghênh đón phụ vương vào Đông Cung. Đừng nói là thê tử của Yến Lễ, ngay cả một con ch.ó của họ, ngươi cũng không tha, bây giờ lại muốn đóng vai người tốt hay sao?"
Nghe đến đây, Trương Ngộ nhíu mày, lùi lại vài bước: "Thần gi*t người một đao dứt khoát liền mất mạng, đâu như ngài, đùa bỡn mạng sống của người khác."
"Đùa bỡn ư? Chúng ta lăn lộn trên chiến trường này, không đùa ch kẻ khác, chẳng lẽ chờ kẻ khác đùa ch chúng ta sao?"