Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ
Chương 1: Khởi Đầu Mới
Tiêu Thành, phủ Tiêu gia!
Tiêu Thần từ từ mở mắt, nhìn những bóng hình lạ lẫm nhưng quen thuộc xung quanh, vẻ mặt mờ mịt. Hắn rõ ràng đang ở nhà, sao lại xuất hiện ở đây?
"Phế vật vẫn là phế vật, đây đã là lần thứ chín thức tỉnh Chiến Hồn mà suýt chút nữa đã mất mạng! Hơn nữa, Chiến Hồn Điện chủ động đuổi hắn ra ngoài. Đây là lần đầu tiên thấy, quả nhiên không hổ là Tiêu Thành đệ nhất phế!"
"Không chỉ là Tiêu Thành đệ nhất phế mà còn là đệ nhất ngốc, không có chút giác ngộ nào. Ai cũng chỉ có ba cơ hội thức tỉnh Chiến Hồn, mà hắn không biết điều đó, chết cũng đáng đời!"
Tiêu Thần nhíu mày khi thấy những người xung quanh chỉ trỏ, trong đầu tràn ngập thông tin. Hắn nhanh chóng nhận ra mình đã trọng sinh vào một thiếu niên trùng tên trùng họ: Tiêu Thần.
Trước đây, Tiêu Thần là một thanh niên thế kỷ 21 trên Địa Cầu. Chỉ mới hai mươi mấy tuổi, hắn đã trở thành y học thánh thủ nổi tiếng ở Hoa Hạ nhờ y thuật tổ tiên truyền lại. Hắn có hai sở thích: thu thập đồ vật kỳ lạ và nghiên cứu y thuật. Một lần tình cờ mang về một viên đá kỳ dị, bầu trời trong xanh bỗng vang lên sấm sét, và tia sét đó đã trúng đầu hản. Khi tỉnh dậy, hắn phát hiện mình đã trọng sinh vào cơ thể thiếu niên Tiêu Thần này. Dù có phần cẩu huyết, nhưng sự việc đã xảy ra không thể thay đổi.
Tiêu Thần, người vốn là phế vật của Tiêu gia, từ khi thức tỉnh Chiến Hồn năm bảy tuổi đã không thành công suốt chín năm. Lần này, khi hắn thức tỉnh Chiến Hồn lần thứ chín và chết trong Chiến Hồn Điện, cơ hội trọng sinh đã đến.
Khi Tiêu Thần chuẩn bị đứng dậy, bỗng cảm nhận được một cỗ Hồn Lực mãnh liệt từ đan điền xông vào kinh mạch. Cảm giác lực lượng dâng tràn, như thể phá vỡ một sự trói buộc nào đó. Ánh mắt hắn trở nên ngạc nhiên khi thấy một đạo hắc sắc hư ảnh, giống như u linh, trong đan điền. Hắn biết đó chính là Chiến Hồn của mình.
"Về sau gọi ngươi là U Linh Chiến Hồn!" Tiêu Thần lẩm bẩm trong lòng.
Đúng lúc đó, một tia sáng trắng lóe lên, khiến tâm trí Tiêu Thần hướng về một viên đá trắng đang trôi nổi trong đan điền. Viên đá này phát ra khí tức thần bí, như thể hút cả Thần Hồn vào trong. Tiêu Thần không khỏi kinh ngạc, suýt nữa kêu lên: "Đây không phải viên Thạch Đầu kỳ dị trước đó sao?"
"Tam Thiếu Gia đừng làm trò cười nữa, về đi." Một người áo đen bước qua đám đông, hướng về Tiêu Thần với ánh mắt khinh miệt.
Tiêu Thần lạnh lùng nhìn hắc y lão giả, nhận ra đó là Tiêu Trung, quản gia phụ trách sinh hoạt của hẳn.
"Đồ phế vật, không đi sao?" Tiêu Trung thấy Tiêu Thần không chú ý đến mình, ánh mắt càng trở nên băng giá, không còn gọi "Tam Thiếu Gia", mà trong lòng mắng: "Thực không hiểu sao Tộc Trưởng lại chiếu cố tên phế vật này, hắn quả thật sống chật chỗ chết chật."
"Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!" Tiêu Thần thu liễm tâm thần, đứng dậy chậm rãi. Mặc dù cơ thể này đã bị gọi là phế vật suốt chín năm, nhưng vẫn là Thiếu Chủ của Tiêu gia, tôn tử của Tộc Trưởng. Hắn không thể để một hạ nhân nhục mạ mình. Hơn nữa, trong kiếp trước, hắn là người cường thế, có khả năng xây dựng cơ nghiệp một mình. Ai cũng kính nể hắn, việc lão bất tử này vô lễ với hắn thật không thể chấp nhận.
"Ta nói ngươi là phế vật!" Tiêu Trung gắn từng chữ, rõ ràng không coi Tam Thiếu Gia vào đâu. Một tên phế vật không thể thức tỉnh Chiến Hồn, trong gia tộc
chẳng có chút địa vị nào.
"Ba"
Ngay khi Tiêu Trung vừa dứt lời, một âm thanh sắc lẹm vang lên, năm dấu tay đỏ rực hiện lên rõ nét trên mặt hắn. Một tát này không chỉ khiến Tiêu Trung choáng váng mà còn khiến những người xung quanh kinh hoàng. Tên phế vật này dám động thủ với quản gia sao?
Đặc biệt là tốc độ của Tiêu Thần vừa rồi khiến họ mắt chữ O miệng chữ A. Tiêu Trung, một Chiến Linh trung kỳ, lại bị một tên chưa thức tỉnh Chiến Hồn tát cho một cái.
Sự kinh ngạc và lạnh lẽo lan tỏa trong lòng mọi người, ánh mắt Tiêu Thần vừa rồi làm tim họ đập nhanh. Hắn như thể trở thành một người khác!
"Chiến Hồn thức tỉnh, U Linh Chiến Hồn đã giúp ta ngay lập tức đột phá đến Chiến Linh trung kỳ. Dù trong chín năm qua bị coi là phế vật, nhưng hắn vẫn kiên trì tu luyện. Sức mạnh và tốc độ của cơ thể này nhanh chóng thích ứng với năng lực Chiến Linh trung kỳ!" Tiêu Thần trong lòng kinh ngạc, tốc độ bộc phát rõ ràng nhanh hơn nhiều so với Chiến Linh trung kỳ bình thường. Không lạ gì khi Tiêu Trung không kịp phản ứng.
"Làm nô tài phải có dáng dấp của nô tài. Chủ tử đánh ngươi, ngươi nên cảm kích mới đúng." Tiêu Thần lạnh lùng nhìn Tiêu Trung, chuẩn bị phất tay áo bỏ đi.
"Đứng lại!" Tiêu Trung giận dữ kêu lên. "Ngươi là loại phế vật gì dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không?”
Tiêu Thần không trả lời, bước từng bước về phía Tiêu Trung, đôi mắt đen kịt lạnh lùng. Kiếp trước, thân nhân hắn mất sớm, ở kiếp này hắn cũng chưa từng gặp cha mẹ mình. Lời của Tiêu Trung đã động chạm đến nỗi đau trong lòng hắn, khiến lửa giận trong hắn bùng lên.
Tiêu Trung nhìn thấy ánh mắt đen kịt của Tiêu Thần, sợ hãi tột cùng. Ánh mắt đáng sợ của Tiêu Thần giờ đây không giống một kẻ phế vật chút nào.
Tiêu Trung hét thảm, máu tươi phun ra, sắc mặt trắng bệch, hắn ngã xuống đất, bất tỉnh.
"Chiến, Chiến Hồn?" Đám đông kinh hoàng nhìn bóng đen sau lưng Tiêu Thần, cảm giác da đầu tê dại. Tên này không phải phế vật sao? Sao có thể thức tỉnh một Chiến Hồn mạnh mẽ như vậy?
Tiêu Thần lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Trung, khinh thường nói: "Ta biết ngươi là ai, chỉ là một con chó. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Chó của ta khi nào đến phiên phế vật ngươi dạy dỗ?”
"Lão tử là chó, nhưng là chó của Tiêu Thiên ta. Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Chó của ta khi nào đến lượt phế vật ngươi giáo huấn?" Một âm thanh đột nhiên vang lên từ phía sau đám đông.