Thần Bảo Vệ - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 20
Thẩm Chính Khanh vừa lộ diện, những thứ mà hắn đã cực khổ gầy dựng lên trong suốt khoảng thời gian này lập tức trở thành công dã tràng, vỡ vụn hết toàn bộ.
Gió thổi qua, khiến chúng rơi lả tả đầy đất.
Khi Tống Thanh Thư lại đi ra ngoài hẹn gặp Trương Mạn Nương một lần nữa, ta đã đi theo hắn ra ngoài.
“Ọe, mùi hương này quá nồng, mau đem đi đi.”
Trong phòng trà, Trương Mạn Nương vừa mới đi vào phòng khách đã lập tức dùng khăn che miệng lại rồi nôn khan.
Ta liếc nhìn nàng ta, không thể kìm lại mà nghĩ đến một chuyện khác.
Trương Mạn Nương như vậy là, có thai ư?
40
“Nàng nói cái gì!”
Tống Thanh Thư phẫn nộ đứng lên, hắn thở hổn hển trừng mắt nhìn Trương Mạn Nương.
“Nàng, chúng ta đều đã làm chuyện đó rồi, nàng không gả cho ta thì còn có thể gả cho ai?”
Trương Mạn Nương miễn cưỡng tựa vào ghế, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
“Thế nào, làm nữ nhân của ngươi thì nhất định phải gả cho ngươi sao?”
Tống Thanh Thư hít sâu mấy hơi, hận đến mức tròng mắt đều đỏ lên.
“Nàng không lấy ta, vậy nàng muốn gả cho ai?”
“Thẩm Chính Khanh chỉ là một tú tài mà thôi!”
Nói đến Thẩm Chính Khanh, vẻ mặt Trương Mạn Nương lập tức thay đổi.
Đôi mắt như chứa nước xuân, gương mặt hồng hào như hoa đào.
“Hình như năm nay chàng ấy chỉ mới hai mươi tuổi thôi nhỉ?”
“Chàng ấy đã là tú tài rồi, thi thêm vài lần là có thể thi đỗ cử nhân.”
“Chỉ cần chàng ấy muốn học, Trương gia có thể cho chàng ấy học cả đời.”
Tống Thanh Thư giống như con thú bị vây vào cảnh khốn cùng, hắn giãy dụa lần cuối.
“Nhưng Thẩm Chính Khanh hắn, hắn đã có gia đình.”
“Xì…”
Trương Mạn Nương ôm khăn, cười đến cành hoa trên tóc run rẩy.
Cười xong, nàng ta đứng lên, sửa sang lại quần áo và trang sức một chút.
“Chỉ là một người c.h.ế.t thì có thể lấy cái gì để tranh giành với ta cơ chứ?”
Ta có chút không biết nói gì.
Ta vẫn còn đang đứng sờ sờ ở chỗ này, dựa vào cái gì mà nàng ta lại nói ta đã chết?
Tống Thanh Thư còn muốn nói gì nữa, nhưng đã bị Trương Mạn Nương mất kiên nhẫn cắt đứt.
“Được rồi, ngươi là một đại nam nhân, đừng lề mề nữa.”
“Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt nhau, nếu để cho ta biết ngươi nói hươu nói vượn ở trước mặt Thẩm Chính Khanh, phá hỏng chuyện tốt của ta…”
Hai người cãi nhau rồi tan rã trong không vui.
Sau khi Trương Mạn Nương rời đi, Tống Thanh Thư ngồi một mình ở trong phòng thật lâu.
Dựa theo hiểu biết của ta về hắn, hắn sẽ tìm cơ hội ra tay với Thẩm Chính Khanh.
Mà Trương Mạn Nương, lại muốn phái người g.i.ế.c c.h.ế.t ta.
Ta thở dài, cảm thấy cả người rất mệt mỏi.
Không có đạo lý ngàn ngày phòng trộm, hai người này, cứ xử lý bọn họ cùng một lúc đi.
Từ sau sự việc lần trước, ta đã phát hiện ra thân phận làm vị thần bảo vệ Tống gia đã không thể giam cầm ta được nữa.
41
Tống Thanh Thư và Trương Mạn Nương không hổ là người có mối quan hệ thân thiết với nhau, cả hai người quả nhiên có tâm linh tương thông.
Phương pháp mà bọn họ nghĩ ra cũng giống nhau.
“Tiên Nhi, chuyện trước kia, là ta có lỗi với ngươi.”
“Hiện giờ nhìn thấy ngươi và Thẩm huynh sống tốt như vậy, ta an tâm rồi.”
“Ta nghe nói trên Tiên Thanh Sơn có một ngôi chùa, cảnh sắc bên trong vô cùng đẹp, ta muốn mời ngươi và Thẩm huynh đến đó chơi vài ngày.”
“Bây giờ sức khỏe của Thẩm huynh đã bình thường trở lại, chắc huynh ấy cũng nên chuẩn bị thi cử rồi nhỉ?”
Thái độ của Tống Thanh Thư cực kỳ chân thành, nhìn giống như thể hắn thật lòng chỉ muốn có mối quan hệ tốt với chúng ta.
Tiên Thanh Sơn ngoại trừ việc có chùa miếu nổi tiếng, mà sơn phỉ ở nơi đó cũng vô cùng nổi danh.
Ngày hôm sau, quản gia Trương phủ tự mình tìm tới cửa và đưa thiếp mời cho ta.
Hắn ta nói Trương gia tiểu thư vừa gặp đã thấy thân thiết với ta, muốn hẹn ta đi lên Tiên Thanh Sơn du ngoạn cùng với nàng ta.