Tên Ta Sẽ Được Ghi Vào Sử Sách
Chương 17
Thế nào là hèn hạ?
Tát đại nhân sửng sốt, lập tức phất tay áo nói: "Kẻ hèn hạ thì hèn hạ, kẻ tự ti thì hèn hạ."
Ông ta nói lời hùng hồn, nhìn chằm chằm ta: "Nữ tử xuất thân hèn mọn, dùng sắc đẹp để leo lên đỉnh cao nhưng lại tự đắc, không coi ai ra gì thì là hèn hạ."
Nếu hai câu trước là khái quát thì câu cuối cùng chính là chỉ đích danh ta.
Cả điện trăm quan sắc mặt khác nhau, im lặng đứng đó.
Thánh thượng ho một tiếng, sắc mặt u ám nhưng hôm nay ta đã nói với ngài ấy không cần giúp ta.
Nếu ta ngay cả chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được thì ta cũng không xứng ở lại trong cung, tiếp tục giúp xử lý việc thiên hạ.
Ta từ từ ngẩng đầu, nhìn khắp mọi người có mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tát đại nhân.
"Hai câu trước thì không tệ, cá nhân ta đồng ý." Ta nói. "Nhưng câu cuối cùng này, Tát đại nhân nói không rõ lắm, ta cần phân tích để hiểu."
Tát đại nhân lộ vẻ khinh thường.
"Trước tiên nói bốn chữ đầu, xuất thân hèn mọn." Ta nhìn các quan viên có mặt với vẻ ghen tị.
"Những quan viên được lâm triều đều là nhân tài, chắc hẳn xuất thân đều rất cao quý?"
Lời này vừa dứt, trong điện vang lên một tiếng động nhỏ.
Ta chỉ vào Tát đại nhân: "Phụ thân của Tát đại nhân làm quan cao nhất là huyện thừa lục phẩm, là hậu duệ của quan lại, không hèn mọn."
Tát đại nhân ưỡn thẳng lưng.
"Đậu đại nhân có huynh trưởng hiện là tiết độ sứ, nắm quyền một phương, đương nhiên cũng không hèn mọn."
Đậu đại nhân đắc ý vuốt râu dài.
Ta đột nhiên chuyển lời: "Nhưng sao ta lại nhớ, các sĩ tử nghèo khó lấy hai huynh đệ các ngài làm hình mẫu? Con nuôi nhà nghèo nên giống như huynh đệ họ Đậu?"
"Ngươi, ngươi đừng nói bậy, ta và huynh trưởng ta không giống ngươi." Đậu đại nhân nói.
"Khác nhau thế nào?"
Ông ta sửng sốt, mặt đỏ bừng, như quả cà tím héo úa.
Bởi vì chính ông ta biết, huynh đệ bọn họ là người vô danh vô họ, là người ăn trộm đậu vào ban đêm bị người ta đánh gần c h ế t, vốn tưởng rằng sắp c h ế t rồi, mới lấy họ "Đậu" để làm quỷ có họ.
Sau đó không c h ế t, liền đổi "Đậu" (豆) thành "Đậu" (窦) rồi dùng luôn tới giờ.
Bảng vị trong phủ của ông ta, toàn bộ đều là tên do chính ông ta đặt, chỉ để ra vẻ.
Ta không nhìn ông ta nữa, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt của Lưu Ngọc.
Chuyện thân thế của ta chính là do hắn khởi xướng.
"Lưu đại nhân còn lợi hại hơn. Sau khi nhập chuế, ngài ấy như cá chép vượt vũ môn, một người chăn trâu cũng có thể đứng ở đây rồi."
Lưu Ngọc tiến lên hai bước: "Ninh Yến, ngươi đang đổi chủ đề, sự hèn hạ của chúng ta, không giống với sự hèn hạ của ngươi!"
Ta đột nhiên quay người, hỏi: "Khác nhau ở đâu? Là vì ta là nữ tử nên hèn hạ hơn, hay là vì ta không giống những nữ tử khác đi theo con đường bình thường nên gọi là hèn hạ?"
Hắn chỉ vào ta: "Bởi vì ngươi xuất thân từ thanh lâu, lai lịch không rõ ràng nên hèn hạ!"
"Đậu đại nhân ăn đất, vô danh vô họ thì không hèn hạ?"
Lưu Ngọc bị ta làm cho nghẹn lời!