Tart Hoa Hồng
Chương 28: Đầu tiên phải để ảnh say mê thân thể cô, sau đó thì khiến anh si mê linh hồn cô.
Bất kể là khí chất hay ngoại hình, Mạnh Anh Ninh đều không phải kiểu có tính công kích, lúc nói chuyện giọng từ tốn không nhanh không chậm, cả người và giọng nói đều mềm mỏng, không có vẻ gì là cáu kỉnh.
Lần đầu tiên gặp mặt, khó mà hình dụng được cô có liên hệ gì với mấy chữ như “Dễ bị bắt nạt”, “Mềm mỏng không biết cáu kỉnh gì”, “Giống như có thể tùy ý nhào nặn”.
Chuyện trong phòng giải khát lần trước khiến Hàn Kiều vững tin rằng, Mạnh Anh Ninh là kiểu người không biết giận dữ cáu kỉnh gì.
Chỉ thiếu điều chỉ mặt gọi thẳng tên mà cô vẫn còn hờ hững pha cafe, qua nửa buổi mới hỏi một câu không đau không ngứa “Chị có ý kiến gì với em à?”
Nhưng thực ra, mọi chuyện cũng có phần khác với tưởng tượng của cô.
Ngón tay cô gái lạnh buốt, lúc ôm ô lơ đãng chạm vào phần da ở cần cổ, giống như một khối băng nhỏ.
Hơi lạnh vừa chạm vào vị trí ấy liền run lên, vì Hàn Kiều thực sự bỏ rơi Mạnh Anh Ninh nên cũng có phần chột dạ, bây giờ trở thành bị động, khí thế giảm đáng kể.
Cô cứng cổ mạnh miệng nói: “Tại lúc đầu em đi quá nhanh…”
“Em đi quá nhanh,” Mạnh Anh Ninh gật đầu, “Chị cảm thấy em có thể quay video gì vào lúc đó không, dù sao lúc ấy em cũng đi sau chị, còn gọi chị một tiếng, nhưng nghe chị nói giống như em bỏ rơi chị mà em còn không nhớ, chị có muốn xem không?”
Hàn Kiều không nói lời nào.
Từ xa nhìn vào, hai người giống như đang dựa vào một chỗ nói chuyện phiếm, như một cặp chị em thân thiết, khiến người ta không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu gió tanh mưa máu nào cả.
Mạnh Anh Ninh thầm nghĩ thiểu năng thật, mở đèn pin thì có thể quay video cái quái gì.
Lại nói lúc ấy cô làm gì có gan mà quay video, bị dọa chết khiếp đến nơi.
Mạnh Anh Ninh chẳng muốn nhiều lời nữa, mắt cá chân vẫn còn đang ê ẩm, bộ đồ trên người ướt mồ hôi, trước đó còn không phát hiện ra, ban nãy gió đêm thổi qua, lưng áo ẩm ướt dính vào làn da, khó chịu đến mức cô chỉ muốn về ngâm nước nóng rồi đi ngủ.
Cô rụt tay lại, từ từ đi về phía Úc Hòa An, thu lại biểu cảm ban nãy, thành thật nói: “Chủ biên, em hơi đau chân, xin phép về trước.”
“Ừm, đi đi.” Úc Hòa An nói.
Mạnh Anh Ninh cảm thấy chỉ cần không nhắc tới chuyện công tác, người này thực sự rất dịu dàng.
“Cái anh chàng xa lạ cô không quen kia ở bên cạnh đợi cô lâu lắm rồi đấy.” Úc Hòa An mỉm cười tiếp tục nói.
“………..”
Được rồi, coi như cô chưa nói gì.
Mạnh Anh Ninh ngẩng đầu, nhìn Trần Vọng một chút, người đàn ông đứng bên cạnh cột đèn đá, thấy cô đi đến thì ngước mắt lên, anh dập điếu thuốc trong tay xuống, không nhúc nhích, chỉ nhìn về phía cô.
Giống như đang đợi cô bước tới.
Anh vẫn luôn đợi cô.
Điều này khiến Mạnh Anh Ninh vui vẻ.
Cô phồng miệng lên, thu nụ cười lại, đi tới trước mặt anh.
Trần Vọng: “Xong rồi à?”
Mạnh Anh Ninh gật đầu: “Xong rồi.”
Trần Vọng cụp mắt, nhìn thoáng qua mắt cá chân của cô, đoạn ngước lên hỏi: “Đi được à?”
Bấy giờ có Úc Hòa An và mấy đồng nghiệp ở bên cạnh, Mạnh Anh Ninh cũng không tiện để Trần Vọng cõng mình, cô giơ chân lên, ngón tay xoa lên mắt cá chân.
Trần Vọng thuận thế nắm lấy cánh tay, để cô có thể đứng vững một chút.
Mạnh Anh Ninh nghiêng đầu nhìn, lại chọc vào mắt cá chân: “Hình như không sao cả, không bị sưng, cũng không đau lắm.”
“Để anh xem nào.” Trần Vọng nắm lấy cánh tay cô, ngồi xổm người xuống, ngón tay nắm lấy mắt cá chân cô rồi nhấc lên.
Mắt cá chân cô gái trắng mịn tinh tế, rất gầy, nắm vào không có chút thịt thà nào.
Trần Vọng cúi người ngồi xổm trước mặt cô, động tác rất nhẹ nhàng, vẻ mặt rất chăm chú, ngón tay khô ráo mang theo hơi ấm.
Cảm tưởng như có một ngọn lửa từ nơi được anh nắm lấy, đang dần lan lên cơ thể.
Mạnh Anh Ninh mất tự nhiên giật giật chân, tránh về phía sau, đưa mắt nhìn qua nơi khác: “Đỡ chưa vậy?”
Trần Vọng ngước mắt lên nhìn, anh vẫn còn ngồi xổm, ngước mắt lên nhìn cô, buông tay đứng dậy: “Không sao, mấy ngày tới chú ý một chút, đi thôi.”
Mạnh Anh Ninh quay người đi vào trong khách sạn, cô đi từng bước chậm rãi, Trần Vọng cũng không vội, vẫn từ tốn bước theo cô.
Buổi tối trong khu vườn kiểu Nhật rất tĩnh lặng, hai người bước song song trên những tảng đá xanh xếp uốn lượn thành đường, ống trúc hạ xuống phát ra tiếng nước lanh lảnh, dọc con đường đá là những chiếc đèn lồng tỏa sáng mờ nhạt, không khí thoang thoảng hương thực vật thơm ngát.
Người đàn ông đút tay vào trong túi, bước chân có chút lười biếng.
Mạnh Anh Ninh nhìn anh một chút, đoạn thu hồi tầm mắt, trịnh trọng lên tiếng: “Trần Vọng à.”
Trần Vọng cất tiếng đáp: “Hửm?”
“Anh xuất ngũ rồi, có phải giờ có thể dùng điện thoại thường xuyên không?”
“Ừm.”
“Thế em dạy anh cách dùng wechat nhé.” Mạnh Anh Ninh chớp mắt nhìn anh, “Anh biết không? Cái ảnh chụp màn hình lần trước em gửi cho anh đấy, cái đấy là wechat.”
Tối nay tâm trạng Mạnh Anh Ninh rất tốt, không đợi anh trả lời đã không nhịn được hỏi: “Anh có biết nó dùng để làm gì không?”
Trần Vọng: “………”
Mạnh Anh Ninh kiên nhẫn nói: “Dùng để tán gẫu đấy.”
“…………”
Trần Vọng phục luôn.
Anh dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn cô: “Em cố ý à.”
Mạnh Anh Ninh hết sức hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”
“……”
Trần Vọng đưa tay cốc đầu cô, phát ra thành tiếng: “Không cần, anh dùng cái đó làm gì, cũng có ai tìm anh đâu.”
Mạnh Anh Ninh không chút nghĩ ngợi nói: “Em tìm anh mà.”
Trần Vọng dừng bước.
Mạnh Anh Ninh nói xong mới phản ứng lại, ảo não bấm ngón cái lên đốt ngón trỏ, nhỏ giọng bổ sung: “Không thì anh đáng thương quá còn gì? Trong wechat không có lấy một người bạn.”
Trần Vọng khẽ cười.
Biết rõ ràng cô không có ý ấy, nhưng vẫn không khỏi nghĩ nhiều.
Chỉ cần cô nói, dù chỉ là lơ đãng nói với hắn một câu cũng có thể khiến mê hoặc lòng người.
Con người là sinh vật dễ được thỏa mãn.
Có một đối tượng thầm mến lâu năm quan hệ phức tạp có một điểm tốt, chỉ cần hai người bình yên hòa hợp dẫu chỉ một ngày, cũng đủ khiến tâm tình vui vẻ lên.
Không cãi nhau!
Thế mà cả ngày hôm nay cô và Trần Vọng không cãi cọ câu nào, không những không cãi nhau, anh đưa cô về đến phòng rồi, thậm chí hai người còn chúc nhau ngủ ngon.
Cô không còn nhớ nổi lần cuối cùng mình và Trần Vọng hòa hợp với nhau là khi nào, kể từ khi gặp lại, dường như lần nào hai người cũng kết thúc trong không vui.
Đây là một bước tiến quan trọng!
Đêm tĩnh lòng yên, Bạch Giản nghiêng người nằm ngủ say bên cạnh, Mạnh Anh Ninh ôm chăn trong lòng nằm trên tatami, không thể kiềm chế nhớ lại mấy tiếng trước.
Dưới ánh trăng mờ, người đàn ông dựa vào cửa, mỉm cười khẽ nói chúc ngủ ngon với cô.
Mạnh Anh Ninh thôi miên bản thân, cứ cảm thấy trong giọng anh có chút xíu dịu dàng.
Mạnh Anh Ninh vùi đầu vào gối, lăn lộn trong chăn hai vòng, rồi lại lật người, cô ôm mặt, hai chân co lên đạp xuống như đang đạp xe.
Trong lòng như có một cánh đồng hoa đang nở rộ, từng đóa hướng dương lung lay bung tỏa, cô hạ chân xuống, nhìn lên trần gỗ, khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt sáng lấp lánh.
Mạnh Anh Ninh duỗi tay ra, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, gõ chữ tanh tách nửa buổi, sau đó đăng lên trang cá nhân, để chế độ chỉ mình cô mới có thể thấy được.
Đăng xong cô xem một lượt, nhìn chiếc khóa xám nhạt kia, có cảm giác thỏa mãn bí ẩn.
Thưởng thức xong, cô đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Vừa đặt điện thoại xuống lại cầm lên.
Mạnh Anh Ninh không kiềm chế được sự kích động muốn chia sẻ với một ai đó, bất kể ai cũng được.
Cô cầm điện thoại nhìn thoáng qua đồng hồ, mười hai giờ đêm, bạn bè thân thiết có lẽ đều chưa ngủ, chỉ trừ Lâm Tĩnh Niên.
Có mỗi Lâm Tĩnh Niên mỗi ngày đúng mười giờ xông hơi đeo bịt mắt chăm sóc da cẩn thận rồi bôi son dưỡng đặt điện thoại vào chế độ yên lặng chuẩn bị tiến vào giấc mộng đẹp.
Mạnh Anh Ninh không chút do dự, ngón tay kéo xuống danh bạ, tìm khung chat của Lâm Tĩnh Niên, mở ra.
Mạnh Anh Ninh: 【Huhuhuhu Niên Niên ơi hôm nay ảnh cõng tôi.】
Mạnh Anh Ninh: 【Ảnh cõng tôi á! Còn ôm một cái, còn dịu dàng vỗ lưng bảo tôi đừng sợ nữa.】
Mạnh Anh Ninh: 【Còn nói chúc ngủ ngon nữa chứ, từ đầu tới cuối tốt tính đến rùng mình luôn.】
Mạnh Anh Ninh: 【Có phải anh ấy uống nhầm thuốc rồi không? Anh ấy uống nhiều thuốc bổ não quá à?】
Mạnh Anh Ninh: 【Cơ mà tốt, tôi thích á, sau này anh ấy phải uống nhiều một chút, lát tôi lên taobao đặt hai hộp thuốc bổ não cho anh ấy.】
Mạnh Anh Ninh: 【Phải uống!! Phải uống hết cho tôi!!!】
Mạnh Anh Ninh nhắn rất nhanh, lách cách một chuỗi dài, gõ xong nhìn một lượt, hài lòng thỏa mãn, nhân lúc còn chưa quá thời gian hạn chế, cô lần lượt thu hồi từng tin nhắn từ đầu.
Thu hết cái thứ ba, ngón tay dừng lại ở “Có phải anh ấy uống nhầm thuốc”, Lâm Tĩnh Niên trả lời: 【.】
“………..”
Mạnh Anh Ninh: 【.】
Lâm Tĩnh Niên: 【.】
Mạnh Anh Ninh thiếu chút nữa nhảy dựng lên: 【Sao bà còn chưa ngủ?】
Lâm Tĩnh Niên: 【Tối ăn một ít hải sản, hơi tiêu chảy.】
Mạnh Anh Ninh: 【..】
Mạnh Anh Ninh: 【Bà à..】
Mạnh Anh Ninh: 【Bà đau bụng đúng lúc ghê】
Lâm Tĩnh Niên: 【Nhờ bữa nay đau bụng, tôi mới may mắn được chứng kiến vở kịch tình cảm lúc đêm muộn.】
Lâm Tĩnh Niên: 【Bà yêu đương rồi à?】
Mạnh Anh Ninh: 【..】
Lâm Tĩnh Niên: 【Mà không đúng, tôi thấy bà giống đơn phương hơn.】
Lâm Tĩnh Niên: 【Yêu thầm à? Ai vậy?】
Mạnh Anh Ninh lắc ngón tay, nhớ lại nội dung ban nãy mình vừa gửi, hình như chưa từng xuất hiện tên Trần Vọng.
Mạnh Anh Ninh: 【Bà out đi, tập trung giải quyết nỗi buồn đi!】
Một lúc sau, Lâm Tĩnh Niên gửi tin nhắn thoại tới, Mạnh Anh Ninh mở ra nghe.
Lâm Tĩnh Niên: “Bà xem bà nhát thế kia, nửa đêm không ngủ vì được anh ta cõng một chút, người không biết còn tưởng bà được hôn rồi, gửi xong còn thu hồi? Hâm à, bà có crush rồi mà không nói với tôi tiếng nào. Hồ ly, bà giữ bí mật với tôi nhé!”
“…….”
Mạnh Anh Ninh thầm nghĩ, tôi nói cho bà thì bà đừng có đập cả nhà cả cửa nhà tôi đấy.
Lâm Tĩnh Niên: 【Thích thật à?】
Lâm Tĩnh Niên: 【Ngủ với ảnh đi! Ngủ đi!】
Bàn tay Mạnh Anh Ninh run lên.
Mạnh Anh Ninh đau đầu: 【Bà nghĩ xa quá, anh ấy có thích tôi đâu.】
Lâm Tĩnh Niên: 【Không thích bà thì làm sao? Giờ anh ấy không thích đâu có nghĩa là sau này sẽ không thích, chỉ cần bà chủ động thì làm gì có chuyện không thể.】
Lâm Tĩnh Niên nói tiếp: 【Vả lại chẳng lẽ bà không có ý đồ gì với người ta à? Thế dáng ảnh có đẹp không?】
Mạnh Anh Ninh nhìn màn hình điện thoại, cắn ngón tay, không hiểu sao lại nhớ tới câu nói kia của Lục Chi Hoàn: “Nhưng cơ bụng rắn chắc lắm.”
Gương mặt Mạnh Anh Ninh đỏ bừng lên.
Mạnh Anh Ninh cũng có thể mà!!
Cô ôm chăn lăn lộn hai vòng, cả gương mặt vùi vào trong gối, đỏ mặt chỉ để lộ ra đôi mắt mà gõ chữ điên cuồng: 【Huhuhu đẹp cực kỳ】
Lần đầu tiên gặp mặt, khó mà hình dụng được cô có liên hệ gì với mấy chữ như “Dễ bị bắt nạt”, “Mềm mỏng không biết cáu kỉnh gì”, “Giống như có thể tùy ý nhào nặn”.
Chuyện trong phòng giải khát lần trước khiến Hàn Kiều vững tin rằng, Mạnh Anh Ninh là kiểu người không biết giận dữ cáu kỉnh gì.
Chỉ thiếu điều chỉ mặt gọi thẳng tên mà cô vẫn còn hờ hững pha cafe, qua nửa buổi mới hỏi một câu không đau không ngứa “Chị có ý kiến gì với em à?”
Nhưng thực ra, mọi chuyện cũng có phần khác với tưởng tượng của cô.
Ngón tay cô gái lạnh buốt, lúc ôm ô lơ đãng chạm vào phần da ở cần cổ, giống như một khối băng nhỏ.
Hơi lạnh vừa chạm vào vị trí ấy liền run lên, vì Hàn Kiều thực sự bỏ rơi Mạnh Anh Ninh nên cũng có phần chột dạ, bây giờ trở thành bị động, khí thế giảm đáng kể.
Cô cứng cổ mạnh miệng nói: “Tại lúc đầu em đi quá nhanh…”
“Em đi quá nhanh,” Mạnh Anh Ninh gật đầu, “Chị cảm thấy em có thể quay video gì vào lúc đó không, dù sao lúc ấy em cũng đi sau chị, còn gọi chị một tiếng, nhưng nghe chị nói giống như em bỏ rơi chị mà em còn không nhớ, chị có muốn xem không?”
Hàn Kiều không nói lời nào.
Từ xa nhìn vào, hai người giống như đang dựa vào một chỗ nói chuyện phiếm, như một cặp chị em thân thiết, khiến người ta không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu gió tanh mưa máu nào cả.
Mạnh Anh Ninh thầm nghĩ thiểu năng thật, mở đèn pin thì có thể quay video cái quái gì.
Lại nói lúc ấy cô làm gì có gan mà quay video, bị dọa chết khiếp đến nơi.
Mạnh Anh Ninh chẳng muốn nhiều lời nữa, mắt cá chân vẫn còn đang ê ẩm, bộ đồ trên người ướt mồ hôi, trước đó còn không phát hiện ra, ban nãy gió đêm thổi qua, lưng áo ẩm ướt dính vào làn da, khó chịu đến mức cô chỉ muốn về ngâm nước nóng rồi đi ngủ.
Cô rụt tay lại, từ từ đi về phía Úc Hòa An, thu lại biểu cảm ban nãy, thành thật nói: “Chủ biên, em hơi đau chân, xin phép về trước.”
“Ừm, đi đi.” Úc Hòa An nói.
Mạnh Anh Ninh cảm thấy chỉ cần không nhắc tới chuyện công tác, người này thực sự rất dịu dàng.
“Cái anh chàng xa lạ cô không quen kia ở bên cạnh đợi cô lâu lắm rồi đấy.” Úc Hòa An mỉm cười tiếp tục nói.
“………..”
Được rồi, coi như cô chưa nói gì.
Mạnh Anh Ninh ngẩng đầu, nhìn Trần Vọng một chút, người đàn ông đứng bên cạnh cột đèn đá, thấy cô đi đến thì ngước mắt lên, anh dập điếu thuốc trong tay xuống, không nhúc nhích, chỉ nhìn về phía cô.
Giống như đang đợi cô bước tới.
Anh vẫn luôn đợi cô.
Điều này khiến Mạnh Anh Ninh vui vẻ.
Cô phồng miệng lên, thu nụ cười lại, đi tới trước mặt anh.
Trần Vọng: “Xong rồi à?”
Mạnh Anh Ninh gật đầu: “Xong rồi.”
Trần Vọng cụp mắt, nhìn thoáng qua mắt cá chân của cô, đoạn ngước lên hỏi: “Đi được à?”
Bấy giờ có Úc Hòa An và mấy đồng nghiệp ở bên cạnh, Mạnh Anh Ninh cũng không tiện để Trần Vọng cõng mình, cô giơ chân lên, ngón tay xoa lên mắt cá chân.
Trần Vọng thuận thế nắm lấy cánh tay, để cô có thể đứng vững một chút.
Mạnh Anh Ninh nghiêng đầu nhìn, lại chọc vào mắt cá chân: “Hình như không sao cả, không bị sưng, cũng không đau lắm.”
“Để anh xem nào.” Trần Vọng nắm lấy cánh tay cô, ngồi xổm người xuống, ngón tay nắm lấy mắt cá chân cô rồi nhấc lên.
Mắt cá chân cô gái trắng mịn tinh tế, rất gầy, nắm vào không có chút thịt thà nào.
Trần Vọng cúi người ngồi xổm trước mặt cô, động tác rất nhẹ nhàng, vẻ mặt rất chăm chú, ngón tay khô ráo mang theo hơi ấm.
Cảm tưởng như có một ngọn lửa từ nơi được anh nắm lấy, đang dần lan lên cơ thể.
Mạnh Anh Ninh mất tự nhiên giật giật chân, tránh về phía sau, đưa mắt nhìn qua nơi khác: “Đỡ chưa vậy?”
Trần Vọng ngước mắt lên nhìn, anh vẫn còn ngồi xổm, ngước mắt lên nhìn cô, buông tay đứng dậy: “Không sao, mấy ngày tới chú ý một chút, đi thôi.”
Mạnh Anh Ninh quay người đi vào trong khách sạn, cô đi từng bước chậm rãi, Trần Vọng cũng không vội, vẫn từ tốn bước theo cô.
Buổi tối trong khu vườn kiểu Nhật rất tĩnh lặng, hai người bước song song trên những tảng đá xanh xếp uốn lượn thành đường, ống trúc hạ xuống phát ra tiếng nước lanh lảnh, dọc con đường đá là những chiếc đèn lồng tỏa sáng mờ nhạt, không khí thoang thoảng hương thực vật thơm ngát.
Người đàn ông đút tay vào trong túi, bước chân có chút lười biếng.
Mạnh Anh Ninh nhìn anh một chút, đoạn thu hồi tầm mắt, trịnh trọng lên tiếng: “Trần Vọng à.”
Trần Vọng cất tiếng đáp: “Hửm?”
“Anh xuất ngũ rồi, có phải giờ có thể dùng điện thoại thường xuyên không?”
“Ừm.”
“Thế em dạy anh cách dùng wechat nhé.” Mạnh Anh Ninh chớp mắt nhìn anh, “Anh biết không? Cái ảnh chụp màn hình lần trước em gửi cho anh đấy, cái đấy là wechat.”
Tối nay tâm trạng Mạnh Anh Ninh rất tốt, không đợi anh trả lời đã không nhịn được hỏi: “Anh có biết nó dùng để làm gì không?”
Trần Vọng: “………”
Mạnh Anh Ninh kiên nhẫn nói: “Dùng để tán gẫu đấy.”
“…………”
Trần Vọng phục luôn.
Anh dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn cô: “Em cố ý à.”
Mạnh Anh Ninh hết sức hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”
“……”
Trần Vọng đưa tay cốc đầu cô, phát ra thành tiếng: “Không cần, anh dùng cái đó làm gì, cũng có ai tìm anh đâu.”
Mạnh Anh Ninh không chút nghĩ ngợi nói: “Em tìm anh mà.”
Trần Vọng dừng bước.
Mạnh Anh Ninh nói xong mới phản ứng lại, ảo não bấm ngón cái lên đốt ngón trỏ, nhỏ giọng bổ sung: “Không thì anh đáng thương quá còn gì? Trong wechat không có lấy một người bạn.”
Trần Vọng khẽ cười.
Biết rõ ràng cô không có ý ấy, nhưng vẫn không khỏi nghĩ nhiều.
Chỉ cần cô nói, dù chỉ là lơ đãng nói với hắn một câu cũng có thể khiến mê hoặc lòng người.
Con người là sinh vật dễ được thỏa mãn.
Có một đối tượng thầm mến lâu năm quan hệ phức tạp có một điểm tốt, chỉ cần hai người bình yên hòa hợp dẫu chỉ một ngày, cũng đủ khiến tâm tình vui vẻ lên.
Không cãi nhau!
Thế mà cả ngày hôm nay cô và Trần Vọng không cãi cọ câu nào, không những không cãi nhau, anh đưa cô về đến phòng rồi, thậm chí hai người còn chúc nhau ngủ ngon.
Cô không còn nhớ nổi lần cuối cùng mình và Trần Vọng hòa hợp với nhau là khi nào, kể từ khi gặp lại, dường như lần nào hai người cũng kết thúc trong không vui.
Đây là một bước tiến quan trọng!
Đêm tĩnh lòng yên, Bạch Giản nghiêng người nằm ngủ say bên cạnh, Mạnh Anh Ninh ôm chăn trong lòng nằm trên tatami, không thể kiềm chế nhớ lại mấy tiếng trước.
Dưới ánh trăng mờ, người đàn ông dựa vào cửa, mỉm cười khẽ nói chúc ngủ ngon với cô.
Mạnh Anh Ninh thôi miên bản thân, cứ cảm thấy trong giọng anh có chút xíu dịu dàng.
Mạnh Anh Ninh vùi đầu vào gối, lăn lộn trong chăn hai vòng, rồi lại lật người, cô ôm mặt, hai chân co lên đạp xuống như đang đạp xe.
Trong lòng như có một cánh đồng hoa đang nở rộ, từng đóa hướng dương lung lay bung tỏa, cô hạ chân xuống, nhìn lên trần gỗ, khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt sáng lấp lánh.
Mạnh Anh Ninh duỗi tay ra, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, gõ chữ tanh tách nửa buổi, sau đó đăng lên trang cá nhân, để chế độ chỉ mình cô mới có thể thấy được.
Đăng xong cô xem một lượt, nhìn chiếc khóa xám nhạt kia, có cảm giác thỏa mãn bí ẩn.
Thưởng thức xong, cô đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Vừa đặt điện thoại xuống lại cầm lên.
Mạnh Anh Ninh không kiềm chế được sự kích động muốn chia sẻ với một ai đó, bất kể ai cũng được.
Cô cầm điện thoại nhìn thoáng qua đồng hồ, mười hai giờ đêm, bạn bè thân thiết có lẽ đều chưa ngủ, chỉ trừ Lâm Tĩnh Niên.
Có mỗi Lâm Tĩnh Niên mỗi ngày đúng mười giờ xông hơi đeo bịt mắt chăm sóc da cẩn thận rồi bôi son dưỡng đặt điện thoại vào chế độ yên lặng chuẩn bị tiến vào giấc mộng đẹp.
Mạnh Anh Ninh không chút do dự, ngón tay kéo xuống danh bạ, tìm khung chat của Lâm Tĩnh Niên, mở ra.
Mạnh Anh Ninh: 【Huhuhuhu Niên Niên ơi hôm nay ảnh cõng tôi.】
Mạnh Anh Ninh: 【Ảnh cõng tôi á! Còn ôm một cái, còn dịu dàng vỗ lưng bảo tôi đừng sợ nữa.】
Mạnh Anh Ninh: 【Còn nói chúc ngủ ngon nữa chứ, từ đầu tới cuối tốt tính đến rùng mình luôn.】
Mạnh Anh Ninh: 【Có phải anh ấy uống nhầm thuốc rồi không? Anh ấy uống nhiều thuốc bổ não quá à?】
Mạnh Anh Ninh: 【Cơ mà tốt, tôi thích á, sau này anh ấy phải uống nhiều một chút, lát tôi lên taobao đặt hai hộp thuốc bổ não cho anh ấy.】
Mạnh Anh Ninh: 【Phải uống!! Phải uống hết cho tôi!!!】
Mạnh Anh Ninh nhắn rất nhanh, lách cách một chuỗi dài, gõ xong nhìn một lượt, hài lòng thỏa mãn, nhân lúc còn chưa quá thời gian hạn chế, cô lần lượt thu hồi từng tin nhắn từ đầu.
Thu hết cái thứ ba, ngón tay dừng lại ở “Có phải anh ấy uống nhầm thuốc”, Lâm Tĩnh Niên trả lời: 【.】
“………..”
Mạnh Anh Ninh: 【.】
Lâm Tĩnh Niên: 【.】
Mạnh Anh Ninh thiếu chút nữa nhảy dựng lên: 【Sao bà còn chưa ngủ?】
Lâm Tĩnh Niên: 【Tối ăn một ít hải sản, hơi tiêu chảy.】
Mạnh Anh Ninh: 【..】
Mạnh Anh Ninh: 【Bà à..】
Mạnh Anh Ninh: 【Bà đau bụng đúng lúc ghê】
Lâm Tĩnh Niên: 【Nhờ bữa nay đau bụng, tôi mới may mắn được chứng kiến vở kịch tình cảm lúc đêm muộn.】
Lâm Tĩnh Niên: 【Bà yêu đương rồi à?】
Mạnh Anh Ninh: 【..】
Lâm Tĩnh Niên: 【Mà không đúng, tôi thấy bà giống đơn phương hơn.】
Lâm Tĩnh Niên: 【Yêu thầm à? Ai vậy?】
Mạnh Anh Ninh lắc ngón tay, nhớ lại nội dung ban nãy mình vừa gửi, hình như chưa từng xuất hiện tên Trần Vọng.
Mạnh Anh Ninh: 【Bà out đi, tập trung giải quyết nỗi buồn đi!】
Một lúc sau, Lâm Tĩnh Niên gửi tin nhắn thoại tới, Mạnh Anh Ninh mở ra nghe.
Lâm Tĩnh Niên: “Bà xem bà nhát thế kia, nửa đêm không ngủ vì được anh ta cõng một chút, người không biết còn tưởng bà được hôn rồi, gửi xong còn thu hồi? Hâm à, bà có crush rồi mà không nói với tôi tiếng nào. Hồ ly, bà giữ bí mật với tôi nhé!”
“…….”
Mạnh Anh Ninh thầm nghĩ, tôi nói cho bà thì bà đừng có đập cả nhà cả cửa nhà tôi đấy.
Lâm Tĩnh Niên: 【Thích thật à?】
Lâm Tĩnh Niên: 【Ngủ với ảnh đi! Ngủ đi!】
Bàn tay Mạnh Anh Ninh run lên.
Mạnh Anh Ninh đau đầu: 【Bà nghĩ xa quá, anh ấy có thích tôi đâu.】
Lâm Tĩnh Niên: 【Không thích bà thì làm sao? Giờ anh ấy không thích đâu có nghĩa là sau này sẽ không thích, chỉ cần bà chủ động thì làm gì có chuyện không thể.】
Lâm Tĩnh Niên nói tiếp: 【Vả lại chẳng lẽ bà không có ý đồ gì với người ta à? Thế dáng ảnh có đẹp không?】
Mạnh Anh Ninh nhìn màn hình điện thoại, cắn ngón tay, không hiểu sao lại nhớ tới câu nói kia của Lục Chi Hoàn: “Nhưng cơ bụng rắn chắc lắm.”
Gương mặt Mạnh Anh Ninh đỏ bừng lên.
Mạnh Anh Ninh cũng có thể mà!!
Cô ôm chăn lăn lộn hai vòng, cả gương mặt vùi vào trong gối, đỏ mặt chỉ để lộ ra đôi mắt mà gõ chữ điên cuồng: 【Huhuhu đẹp cực kỳ】