Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 19

Edit by Náppu
*
"Cậu cho chúng tôi ăn mì gói?" Dịch Dữ Kiệt dùng đũa đảo qua lại mì trong chén, vẻ mặt mười phần bất mãn.
Sở Tri Nam nhìn thoáng qua trực tiếp không ăn đi lên lầu.
Hứa Uyên lặng lẽ cười một tiếng, ngồi xuống ăn một chút
Cù Tầm Dương lại vùi đầu tự mình ăn, "Tôi nói rồi tôi không biết nấu cơm."
Dịch Dữ Kiệt quát: "Lấy đồ đông lạnh nào trong tủ lạnh tùy tiện nấu cũng đều tốt hơn mì gói đi?"
Tuy rằng sự thật đúng là như vậy, nhưng cậu chính là cố ý chọn mì gói cho nên mặt không đổi sắc nói: "Không phải anh nói, tôi tùy tiện nấu sao."
"Cậu..." Dịch Dữ Kiệt khó có được nghẹn lời, "Vậy cậu tốt xấu gì cũng phải cho một quả trứng vào đồ ăn chứ."
"Không có mấy thứ này."
Dịch Dữ Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, vậy cậu cho tôi cái chén nhỏ như vậy là có ý gì? Cái tô cậu ăn cũng phải to gấp ba lần đi?"
Lúc này Cù Tầm Dương mới từ trong tô mì gói ngẩng đầu lên, "Tôi thấy anh ngày thường ăn không nhiều lắm a, tôi sợ anh ăn không hết, anh nếu cảm thấy không đủ, chén của Sở Tri Nam kia cũng chưa có động vào, anh cùng anh ta chia nhau ăn là được."
Dịch Dữ Kiệt cũng ném đũa đi luôn.
Bọn họ đi rồi Cù Tầm Dương ăn càng ngon miệng.
Hứa Uyên cười tủm tỉm nhìn cậu: "Cừu con cậu khẳng định là cố ý."
Cậu giả ngu, "Cái gì?"
Hứa Uyên buông đũa, làm bộ thở dài nói: "Ai nha, vẫn là Sơ Trạch làm cơm ăn ngon."
Cù Tầm Dương có lệ gật đầu: "Đúng đúng, mau đi dỗ hắn nấu cơm cho các anh đi."
Hứa Uyên cười một tiếng, cái gì cũng không nói liền rời đi.
Cậu như cũ vùi đầu húp mì.
Thẳng đến khi cậu đem toàn bộ mì gói trong tô ăn xong, lúc đang rối rắm muốn đem hai chén mì gói chưa được đụng qua kia ăn một ít, Thẩm Sơ Trạch từ trên lầu đi xuống.
Không biết có phải Hứa Uyên thật sự đi dỗ hắn hay không.
Lúc này Cù Tầm Dương mới nhớ tới cậu không có nấu phần của Thẩm Sơ Trạch.
Thẩm Sơ Trạch đi tới trước bàn ăn, nhìn ba chén mì gói trên bàn nhíu mày.
Cù Tầm Dương có chút lúng túng nói: "Ngạch, tôi cho rằng anh không ăn nên không giúp anh nấu, bất quá hai chén này bọn họ cũng chưa ăn qua, anh muốn ăn không? Chỉ là có hơi nhiều."
"Cậu nấu mì gói cho bọn họ? Bọn họ không ăn cái này."
Thẩm Sơ Trạch lúc nói những lời này ngữ khí cũng không xem như trách cứ cậu, chỉ là mang theo một tí xíu oán trách, tuy rằng thanh âm hắn rất êm tai, nhưng vẫn làm Cù Tầm Dương có chút không thoải mái, "Tôi không biết, tôi cũng không biết nấu cơm, liền tùy tiện nấu."
Thẩm Sơ Trạch: "Đúng vậy, vẫn là trách tôi, tôi hẳn là phải nấu cơm trưa cho bọn họ, cậu không hiểu bọn họ."
"..."
"Vậy anh hiện tại nấu cho bọn họ cũng vẫn kịp, dù sao bọn họ cũng chưa ăn."
Nói xong cậu đứng dậy đem mấy chén mì toàn bộ đều đổ vào cái nồi lớn, sau đó đem mọi thứ bưng tới phòng bếp.
Thẩm Sơ Trạch vội vàng mở miệng nói: "Tầm Dương cậu tức giận sao? Thực xin lỗi, toii không có ý trách cậu."
Bước chân Cù Tầm Dương dừng một chút, quay đầu lại bình tĩnh nói: "Không có."
Cậu thực sự không có tức giận, cậu chỉ là có chút không hiểu Thẩm Sơ Trạch nói không trách cậu là có ý gì.
Cậu là cố ý chỉnh ba gia hỏa kia, thật sự muốn trách cũng phải nên là ba gia hỏa kia trách cậu đi? Cậu lại không phải muốn đổ lỗi cho Thẩm Sơ Trạch...
Cậu đem chén bỏ vào bồn rửa rồi lên lầu đi ngủ.
Trong khoảng thời gian này do ngủ không đủ giấc nên tinh thần cậu thật sự rất kém.
Có thể là do chuyện ban ngày, ban đêm cậu không có loại cảm giác bất an mãnh liệt kia nữa, cho nên rất nhanh liền ngủ.
Mà bên kia, trong văn phòng đèn mở sáng chưng, mặt đất bằng đá cẩm thạch được lau chùi đến bóng loáng, Liên Hạc để trần thân trên quỳ gối trên đó, sau lưng che kín dấu roi ngang dọc, mỗi một vết đều thấm ra máu.
Mà nam nhân trung niên phía sau hắn, vẫn đang dùng sức hung hăng vung mạnh roi mây tính chất đặc biệt trong tay.
Roi mây đại khái to bốn phân, không đặc biệt cứng cũng không đặc biệt mềm, nhưng đặc biệt có tính dẻo dai.
Phụ thân Liên Hạc không chút lưu tình, mỗi lần đánh xuống đều làm trên lưng Liên Hạc xuất hiện một đạo vết đỏ, hơn nữa còn lập tức chảy máu.
Chẳng qua cho dù trên lưng Liên Hạc đã da tróc thịt bong, thảm không nỡ nhìn, hắn lại đến một tiếng hừ cũng không có, cứ quỳ như vậy chịu quất đánh.
Liên Hạc càng như vậy, phụ thân hắn đánh càng tàn nhẫn.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị người đẩy ra, một nam nhân hơn ba mươi tuổi vội vội vàng vàng chạy vào, "Thường vụ, thường vụ trước đừng đánh, trước đừng đánh."
Phụ thân Liên Hạc dừng lại động tác, biểu tình không vui quay đầu lại, "Chuyện gì?"
Nam nhân kia xoa xoa cái trán, "Cục quản lý bên kia vừa mới điện đến báo tin, nói bên ngoài đã xảy ra chuyện, yêu cầu Liên Hạc thiếu gia mang theo thành viên 'Nộ Hải' lập tức chạy tới cứu viện."
Không chờ phụ thân Liên Hạc nói cái gì, Liên Hạc đã đứng lên, cầm lấy áo sơ mi của mình ném ở một bên mặc vào, "Con đi trước."
Phụ thân hắn đi đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, rút ra một điếu thuốc hút một ngụm, "Liên Hạc, con không những là nhi tử của ta, con còn là tấm gương lính gác tốt nhất, ta hy vọng con nhớ kỹ thân phận của chính mình, không được tùy hứng làm bậy."
Liên Hạc đem toàn bộ cúc áo sơmi cài xong, nhàn nhạt đáp: "Đã biết."
Trước khi hắn rời khỏi văn phòng, phụ thân hắn lại mở miệng nói: "Nếu các con đã có dẫn đường tốt như vậy, không cần lại độc chiếm tài nguyên dư thừa, cũng để Thẩm Sơ Trạch phát huy tác dụng của hắn đi thôi."
Liên Hạc trước lúc đóng cửa đáp một câu: "Đã biết."
......
Có lẽ là cậu đã lâu không có một giấc ngủ ngon, Cù Tầm Dương một giấc này ngủ thật sự sâu.
Cậu mơ mơ màng màng cảm giác giống như có người kêu cậu, nhưng cậu như thế nào cũng không thể tỉnh lại, sau đó... Đột nhiên giống như đất rung núi chuyển, cảnh tượng trong mộng bắt đầu sụp đổ, ý thức chậm rãi thanh tỉnh, sau đó cậu mở mắt...
Gương mặt Hứa Uyên lập tức phóng đại trước mắt cậu, mà thân thể cậu còn đang bị điên cuồng lay động.
"Đừng, đừng lắc..."
Hứa Uyên dừng lại động tác, "Tỉnh? Vậy mau đứng lên, chúng ta phải đi."
Đại não cậu còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhất thời không hiểu Hứa Uyên nói cái gì, "Đi? Đi đâu?"
"Ngủ đến ngốc rồi?" Hứa Uyên vỗ gương mặt cậu cưỡng bách cậu nhanh chóng thanh tỉnh, sau đó đem cậu từ trên giường kéo xuống, thất tha thất thiểu đẩy mạnh cậu vào WC, "Mau đi rửa mặt cho tỉnh táo lại, sau đó lập tức xuống lầu, chúng ta phải xuất phát ra bên ngoài."
Chờ cậu rửa mặt xong đi xuống lầu, thấy bốn người kia đều đã chờ chuẩn bị xuất phát, cậu mới phản ứng lại bọn họ đây là lại phải rời khỏi khu an toàn.
Mới trở về không được hai ngày...
Cậu còn tưởng làm xong nhiệm vụ lần trước là bọn họ có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian, không nghĩ tới nhanh như vậy lại phải đi đối mặt với những quái vật đáng sợ đó.
Cậu có chút không tình nguyện, do do dự dự nói: "Tôi không biết là phải rời khỏi khu an toàn, tôi còn chưa có chuẩn bị quần áo."
Liên Hạc từ trên sô pha đứng lên, chỉ nâng lên mí mắt liếc cậu một cái, cảm giác áp bách kia lập tức ập tới, cậu theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
"Đi chuẩn bị đi, nhanh chóng một chút." Liên Hạc nói xong lại nhìn về phía Thẩm Sơ Trạch: "Sơ Trạch, lần này cậu đi cùng chúng ta."
Nguyên bản Thẩm Sơ Trạch còn đang lưu luyến không rời lập tức lộ ra biểu tình vui mừng, vui vẻ ra mặt nói: "Thật vậy chăng A Hạc, lần này các anh có thể mang em theo?"
Liên Hạc gật đầu, Thẩm Sơ Trạch lập tức nói: "Em hiện tại liền đi chuẩn bị đồ."
Cù Tầm Dương cơ hồ là cùng Thẩm Sơ Trạch đồng thời đi lên lầu, cậu nhìn người này kiềm chế không được biểu tình vui sướng, thật sự không thể lý giải.
Rõ ràng là một chuyến đi nguy hiểm cao như vậy, tùy thời đều có thể mất mạng, nếu không phải bất đắc dĩ, chỉ cần có thể không đi cậu tuyệt đối sẽ không đi, cậu hiện tại đều là dựa vào số tiền thưởng phong phú kia, mới có thể thuyết phục bản thân đi đối mặt.
Chỉ cần tưởng tượng đến lại phải đối mặt với hàng ngàn hàng vạn quái vật đáng sợ, chân cậu liền khống chế không được bắt đầu nhũn ra.
Nếu lần này bọn họ cũng mang theo Thẩm Sơ Trạch, thì không thể không mang cậu đi sao?
Lúc cậu xuống lầu Thẩm Sơ Trạch cũng đang đợi cậu.
Dịch Dữ Kiệt mười phần không kiên nhẫn nhìn cậu một cái, cậu cũng chỉ có thể chột dạ coi như không nhìn thấy.
Cậu đã khóc một lát, cũng chỉ một lát mà thôi, cậu cũng không dám khóc lâu, kỳ thật cậu cũng không muốn như vậy, nhưng chính là khó có thể khắc phục nội tâm sợ hãi.
Ra cửa trước cậu còn lo lắng nên phân phối vị trí như thế nào, có phải là lái hai chiếc xe hay không, sáu người bọn họ khẳng định là ngồi không đủ trên một chiếc.
Cậu nghĩ bọn họ khẳng định đều muốn cùng Thẩm Sơ Trạch ngồi cùng nhau, dù sao cậu chỉ hy vọng bọn họ có thể an bài cho cậu tốt một chút, đừng để cậu một người một chiếc xe là được.
Cậu cũng không biết lái xe.
Lúc này Liên Hạc mở ra cửa lớn, Cù Tầm Dương thấy một chiếc xe hơi ngừng trước cổng lớn của bọn họ, có hai nam nhân ngồi trên xe, ngoài xe còn đứng hai nam nhân khác.
Cậu hiểu được, bọn họ hẳn là sẽ để cậu ngồi chiếc xe này.
Cho nên cũng không chờ bọn họ mở miệng, Cù Tầm Dương phi thường tự giác đi qua kéo ra cửa xe sau.
Kết quả bốn người của chiếc xe kia rõ ràng đều sửng sốt, một người đứng bên ngoài vị trí điều khiển xe cách cậu gần nhất nhanh chóng kéo cậu lại, "Cậu làm gì?"
Lời này là hỏi cậu sao, cái gì làm gì? Chẳng lẽ bọn họ không phải đi theo Liên Hạc? Cậu hiểu lầm?
Đồng thời ngay lúc cậu đang phát ngốc, Liên Hạc đi đến phía sau cậu, đem cậu kéo lại, sau đó hướng Thẩm Sơ Trạch nói: "Sơ Trạch, cậu ngồi chiếc xe này."
Ân?
Thẩm Sơ Trạch lập tức lộ ra biểu tình hoảng loạn: "Tại sao? Không phải nói để em đi theo các anh sao?"
Liên Hạc nói: "Là đi theo chúng ta, chẳng qua cậu làm dẫn đường của bọn họ, cho nên ngồi xe của bọn họ."
Thẩm Sơ Trạch lắc đầu: "Vì sao a, A Hạc, em muốn làm dẫn đường của các anh a."
"Sơ Trạch, chúng ta hiện tại đã có dẫn đường, không cần lại thêm một người" Liên Hạc ngữ khí mang theo chân thật đáng tin trầm thấp, "Lên xe, đừng lãng phí thời gian."
Thẩm Sơ Trạch cắn môi, hốc mắt lập tức trở nên đỏ bừng, hắn ứa nước mắt nhìn Liên Hạc, biểu tình của Liên Hạc lại chỉ có lạnh lùng, Liên Hạc như vậy làm đáy lòng người khác sợ hãi, cho nên Thẩm Sơ Trạch cuối cùng cái gì cũng không nói, ngồi vào chiếc xe kia.
Chỉ là lúc đóng cửa xe, Thẩm Sơ Trạch đối mắt nhìn cậu, tuy rằng cậu cảm thấy chuyện này cùng cậu không quan hệ, nhưng vẫn là có chút không được tự nhiên dời đi tầm mắt.
Lần này xuất phát là Hứa Uyên chạy xe, Sở Tri Nam như cũ ngồi ở ghế phụ, Liên Hạc cùng Dịch Dữ Kiệt ngồi ở hai bên của cậu.
Mắt thấy bọn họ cách cửa lớn khu an toàn ngày càng gần, nội tâm cậu cũng trở nên ngày càng khủng hoảng.
Cho nên cậu không khỏi tìm một chút đề tài nói chuyện: "Vì sao mỗi lần xuất phát đều đột ngột như vậy?"
"Bằng không thì sao? Chẳng lẽ hố đen xuất hiện còn phải tri kỷ báo cho cậu một tiếng?"
Lời tuy là nói thật, nhưng từ trong miệng Dịch Dữ Kiệt nói ra liền đặc biệt thiếu đánh.