Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 51

Xe tiến vào trạm xăng dầu, tắt máy đổ nhiên liệu.

Dương Thông cũng ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh tháo nước. Triển Cường ôm một đống thức ăn vừa mua từ cửa hàng tiện lợi lên, đóng cửa xe lại: “Cao tổng, không đi nhà vệ sinh sao?”

Cao Sầm nhắm hai mắt, xua tay.

Xe đảo đầu hướng ra đường quốc lộ, Triển Cường điều chỉnh tư thế, chuẩn bị tiếp tục chạy về phía trước.

Đột nhiên Từ Đồ lên tiếng: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Xe jeep vừa chạy được hai mét, bỗng khựng lại, Triển Cường giẫm phanh xe: “Sao vừa rồi cô không nói?” Gã nhìn Từ Đồ qua kính chiếu hậu.

“Vừa rồi không cảm thấy, bây giờ mới có.”

“Nhịn đi.” Chân phải hắn dịch chuyển vị trí, chuẩn bị nhấn ga: “Muốn nhân cơ hội vào đó kêu cứu hả? Tưởng bọn tôi là kẻ ngu chắc. Không chịu nổi thì giải quyết ở ven đường, đừng có giở mấy trò mánh lới lừa bịp nữa.”

“Tôi không giở trò, trưa nay ăn bị đau bụng, không nhịn nổi rồi, anh không ngửi thấy mùi sao?”

Gã thấp gầy khoa trương tránh né: “Thật hay giả vậy?”

Từ Đồ phớt lờ gã, đá vào lưng ghế Cao Sầm: “Tôi muốn đi vệ sinh, không nhịn được.”

“Nhịn không được thì làm luôn trong quần, dù sao người ôm lấy là cô, chẳng phải chúng tôi.” Hắn khẽ nhấc mí mắt lên: “Lái đi.”

Lòng Từ Đồ nóng như lửa đốt, sợ sẽ vuột mất cơ hội duy nhất này. Cô nhìn qua nhìn lại ngoài cửa sổ, cúi gập người xuống, hai chân không kìm được run rẩy, đến cả trán cũng túa đầy mồ hôi. Không ai biết lý do cô cuống cuồng nôn nóng, ngược lại cũng có chút công dụng.

Cô nói với tốc độ rất nhanh: “Cùng lắm tôi không đi vào nhà vệ sinh, mà chui vào lùm cây phía đối diện, tôi là một cô gái nhỏ, hai tay còn bị trói, nơi này hoang vu hẻo lánh, các người ba bốn người đàn ông to lớn thì có gì mà sợ. Ui da, tôi không chịu được nữa rồi, đau bụng quá.”

Xe đang lăn bánh trên đường lớn, Cao Sầm mất kiên nhẫn cau mày: “Dừng xe.” Hắn khoát tay ra sau: “Đi đi.”

Trong lòng Từ Đồ mừng thầm, khẽ thở nhẹ một hơi, mặt nhăn nhó, lách qua gã thấp gầy nhoài người tới trước.

Gã thấp gầy chuẩn bị mở cửa xe cho cô: “Em gấp cái gì, chờ đã, chờ đã.”

“Còm.” Cao Sầm kêu.

Động tác của gã ta dừng lại: “Có chuyện gì, Cao tổng.”

Cao sầm nói: “Mày và Triển Cường đi theo, coi chừng nó sát vào, không được cởi trói, giúp nó cởi quần lau chùi.” Hắn ta cảnh cáo: “Nếu có sơ suất gì, tụi bây cũng không cần sống nữa.”

Hai hàng lông mày của gã thấp gầy nhướng lên, cười gian xảo: “Ngài cứ yên tâm giao hết cho em.”

Hai gã kèm Từ Đồ xuống xe, băng qua khu rừng đối diện. Mấy giây sau, Cao Sầm cũng đi xuống, quay lại nhà vệ sinh của trạm xăng dầu lúc nãy.

Xe đậu bên lề đường không tắt máy, Dương Thông ngồi một lúc, mở cửa xe đi ra ngoài hít thở không khí, đứng gần đó kéo giãn gân cốt.

Đêm hôm khuya khoắt, trên đường không có nhiều phương tiện qua lại, nhưng đến đoạn đường này phần lớn đều cần tiếp thêm nhiên liệu nên trạm xăng dầu lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng, cửa hàng tiện lợi bên cạnh cũng có mấy hành khách đang đứng mua đồ.

Nhưng khu rừng phía đối diện trái lại chỉ có một màu tối om om, tiết trời vào thu, cây cối vẫn đang khoác trên mình chiếc áo sum suê tươi tốt, ánh trăng đơn bạc hắt xuống mặt đất những bóng lá đen thẫm trải rộng cả một vùng.

Khi ba người tiến vào trong, mới phát hiện nơi này tối đến không thể tưởng tượng, trước mắt như có tầng tầng vải bố đen phủ kín, chốc lát không cách nào phân biệt được phương hướng.

Triển Cường mở đèn pin điện thoại lên rọi đường, cảnh giác quan sát khắp chung quanh.

Đến chỗ khuất cách đường lớn một đoạn không xa, gã ta nói: “Được rồi, ngồi ở đây đi.”

Từ Đồ không nghe, tiếp tục rảo chân bước nhanh vào trong rừng.

Triển Cường giơ tay tóm cô lại, bóp chặt vai cô xô tới phía sau một thân cây to: “Cô muốn đi đâu? Cảnh cáo cô, mẹ nó đừng có giở trò khôn vặt ra đây.”

Bả vai Từ Đồ bị gã cao lớn giẫm qua trước đó, đau đến hít thở không thông: “Chung quy chỉ muốn tìm một nơi kín đáo không bị người ta nhìn thấy.”

“Nơi này không có người, chỉ có hai anh em bọn tôi, cô nhanh đi, không có thời gian ở đây dây dưa với cô đâu.” Gã xoay người, hạ thấp giọng lầm bầm: “Tự coi mình là chó sao, đi tiểu còn phải đánh dấu địa bàn, đánh hơi ngửi mùi trước.”

Từ Đồ chật vật hồi lâu mới đứng dậy được, hai tay bị trói sau lưng, hoàn toàn không có chỗ mượn lực chống đỡ. Cô lướt mắt nhìn bốn phía xung quanh, đến nửa bóng người cũng không thấy, trong lòng thấp thỏm lo lắng không yên, không khỏi nhớ lại những lời vừa rồi Tần Liệt đã dặn dò trong nhà xưởng.

Mồ hôi túa thành dòng trên trán chảy dọc xuống gò má, Từ Đồ ra sức vặn vẹo hai tay, tìm cách thoát khỏi dây trói.

Nhưng hoàn toàn vô ích.

Đúng lúc đó, gã thấp gầy bỗng tiến lại gần mấy bước, đưa tay chạm vào khuy quần cô.

Từ Đồ lập tức lùi ra sau: “Anh muốn làm gì?”

Gã thấp gầy xoa xoa tay: “Giúp em cởi quần chứ làm gì, không phải tay chân em không tiện sao.”

Từ Đồ hoảng sợ không thôi, vội nói: “Cởi trói cho tôi, tôi tự làm.”

“Chuyện đó không được rồi.” Gã thấp gầy một phát chộp lấy cánh tay cô: “Ông chủ đã đặc biệt dặn dò, bọn anh cũng không dám làm trái ý.”

Gã ta nháy mắt ra hiệu cho Triển Cường, gã kia không kiên nhẫn chửi thầm mấy câu rồi tóm lấy Từ Đồ. Bên kia gã thấp gầy cúi người xuống, ngón tay linh hoạt gỡ khuy quần cô ra, cầm hai bên kéo xuống, lộ ra một phần bụng dưới và quần lót sáng màu.

Làn da cô trắng như tuyết, lại là khu vực cấm kỵ, trong bóng tối đen đặc của núi rừng, càng trở nên hết sức nổi bật.

Hai con ngươi của gã thấp gầy đỏ ngầu tia máu, không khỏi nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Triển Cường.

Ánh mắt của gã Triển Cường cũng rơi vào nơi đó, nhất thời không dời đi.

Trong lòng Từ Đồ đã sợ hãi đến cực điểm, nhìn thấy ngón tay cái của gã chui vào lưng quần mình tính kéo quần bò xuống. Từ Đồ cắn chặt răng, hướng đầu gối tới phía trước dùng hết sức lực thúc mạnh vào cằm gã.

“A…” gã thấp gầy hét lên một tiếng đau đớn, thụt lùi về sau mấy bước, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.

Từ Đồ xoay người bỏ chạy, Triển Cường nhanh tay lẹ mắt vồ được cô, hung hăng ném trở lại: “Anh thấy con mẹ nó, em không phải muốn đi vệ sinh, muốn chơi đùa với bọn anh hả.”

Gã thấp gầy quẹt vết máu trên khóe miệng, nhe răng nham nhở tiến lại gần: “Vậy thì bọn anh chơi với em.”

Hắn túm lấy lưng quần Từ Đồ nhanh chóng tuột xuống, không cần tốn bao nhiêu sức, toàn bộ phần bụng của cô đều lộ ra ngoài, thậm chí có thể nhìn thấy lờ mờ một ít vùng lông bên dưới.

Miệng của gã thấp gầy dính loang loáng vết máu, trong bóng đêm, đôi mắt hau háu đói khát trừng lớn như hai cái hố sâu đen ngòm.

Từ Đồ lâm vào tuyệt vọng, cắn chặt môi ra sức giãy dụa.

Cô bị đè vào thân cây, bàn tay gã thấp gầy nhanh chóng phủ lên.

Nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào, bỗng cảm thấy từ phía sau lùm cây có một trận cuồng phong ập tới như vũ bão. Một người đàn ông thình lình xuất hiện tung chân đạp thẳng vào ngực gã.

Cú đá này dùng hết sức lực bình sinh, gã thấp gầy ngã nhào xuống đất văng ra xa mấy mét.

Từ Đồ nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt u tối lạnh lùng, chưa đầy một khoảnh khắc, cô đã được kéo vào vòng tay anh. Ngực Tần Liệt phập phồng lên xuống kịch liệt, tiếng tim đập rất mạnh như thể muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Chóp mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc và an toàn, phút chốc, viền mắt cô cay xè.

Tần Liệt kéo cô ra sau, còn mình che chắn bảo vệ phía trước.

Một lúc sau Triển Cường mới lấy lại được phản ứng, hoàn toàn không ngờ xe đã đi một quãng đường xa như vậy mà anh còn có thể đuổi tới.

Gã ta lập tức hướng về phía phát ra ánh sáng huýt sáo một hơi, đồng thời rút dao ra nhắm thẳng ngực Tần Liệt đâm tới.

Tần Liệt nghênh tiếp, nghiêng người né tránh lưỡi dao đối phương, gập khuỷu tay thúc mạnh vào xương sườn gã.

Triển Cường rên lên, vung tay đâm tới lần nữa, Tần Liệt linh hoạt túm cổ tay hắn, xoay người ném qua vai, thân thể của đối phương rớt xuống, ngực nện mạnh vào đá tảng sắc cạnh, đau đến không dậy nổi.

Anh di chuyển ánh mắt, xương quai hàm siết chặt.

Lúc ánh mắt sắc lạnh đó ném tới chỗ gã thấp gầy, gã ta co rúm lại vì sợ hãi, không nhịn được lếch mông ra sau.

Tần Liệt vọt tới, một tay bóp chặt cổ gã, tay kia cong khớp xương, đấm thẳng vào mặt.

Những nắm đấm liên tục hạ xuống vang lên những tiếng ngột ngạt nặng nề, khuôn mặt gã be bét máu thịt, lúc đầu còn cố sức giãy dụa, sau đó cơ hồ chỉ có thể thoi thóp.

“Tần Liệt, đừng đánh nữa anh.” Từ Đồ chưa bao giờ thấy anh mất kiểm soát đến vậy, cô lo lắng hét to: “Có người tới.”

Cô liếc ra sau.

Triển Cường lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất, nắm chặt con dao trong tay, đầu bên kia, Dương Thông cũng nhanh chóng vọt tới trước mặt bọn họ.

Trong tay hai gã đều có dao, mà Tần Liệt tay không tấc sắt, còn phải che chắn cho cô…

Từ Đồ không dám tưởng tượng, lại hét lớn: “Tần Liệt!”

Tần Liệt nhanh chóng ngẩng đầu lên, tầm mắt khẽ chếch, nhặt lấy một hòn đá gần đó, vung tay, căm giận nện mạnh xuống cổ tay gã thấp gầy.

Một tiếng rên la thảm thiết vang dội đất trời, khuôn mặt gã thấp gầy co rúm biến dạng, nháy mắt đau đến bất tỉnh.

Tần Liệt kéo Từ Đồ dậy, chạy về hướng phát ra ánh sáng giữa đường quốc lộ, đối đầu trực tiếp với Dương Thông đang phóng tới.

Dương Thông dừng bước, đứng yên tại chỗ, thủ thế chờ đợi.

Tần Liệt thấp giọng: “Chạy ra xe, ngồi ở ghế phụ lái.”

Anh đẩy cô sang phía khác, bên này chỉ né tránh Dương Thông chứ không ra tay đánh trả.

Anh đã phóng xe máy theo lối đường tắt điên cuồng đuổi theo cô, lúc gần sắp đến nơi, xe hết xăng, chỉ dựa vào hai chân mà lao tới đây. Anh không dám chậm trễ, không dám tưởng tượng Từ Đồ đi với bọn chúng sẽ gặp những nguy hiểm gì, phải cứu được cô là chấp niệm, là nỗi ám ảnh giúp anh chống đỡ, giúp anh đạt tới tốc độ cực hạn.

Lúc này, thể thực đã tiêu hao hơn phân nửa, thêm vào đó bả vai có thương tích, thật sự không thể tiếp tục dây dưa với đối phương quá lâu.

Anh thoát khỏi Dương Thông, vọt mấy bước tới bên cạnh Từ Đồ, túm cánh tay cô, ôm cô chạy.

Lao ra ngoài đường lớn, cách chiếc xe jeep chừng năm sáu mét.

Ánh mắt Tần Liệt di chuyển, nhìn thấy có người chạy ra khỏi trạm xăng dầu.

Từ Đồ cũng nhìn thấy Cao Sầm, hai chân như bị chôn chặt xuống đất, Tần Liệt dùng sức đẩy mạnh cô tới phía trước, kéo cửa bên ghế lái phụ ra, nhét cô vào.

Môi cô run rẩy: “Trên người Cao Sầm có súng.”

Tần Liệt chỉ chần chừ trong tíc tắc, lập tức vòng qua phía đầu xe, chạy tới vị trí ghế lái.

Hai mắt anh nhìn chằm chằm hướng di chuyển của Cao Sầm, thấy hắn lấy từ trong túi ra vật gì đó, chĩa về phía mình.

Tần Liệt lao nhanh như tên bắn kéo cửa xe ra, Cao Sầm ngập ngừng vài giây, cuối cùng tiếc mạng, không dám liều lĩnh rước thêm rủi ro, cây súng trên tay nhanh chóng thu về.

Tần Liệt giẫm mạnh chân ga, bánh xe cuộn lên bụi đất mịt mù.

Cao Sầm xoay người, lôi chủ của một chiếc xe đang dừng đổ xăng bên cạnh xuống. Bên kia Triển Cường và Dương Thông cũng từ trong rừng chạy ra, cúi đầu chui lên.

Hắn xoay vô lăng, đuổi theo hướng chiếc xe jeep biến mất, tiếc rằng đây là một chiếc xe hơi gia dụng, tốc độ không theo kịp xe jeep, loáng cái đã bị bỏ xa tít tắp.

***

Tần Liệt nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, cho đến khi chùm đèn pha kia hoàn toàn biến khỏi tầm mắt, thần kinh căng cứng như sợi dây đàn mới dần nới lỏng.

Xe vẫn chạy với tốc độ rất nhanh, anh nghiêng đầu nhìn Từ Đồ. Trong xe yên tĩnh lại mờ tối, Từ Đồ ngồi co rụt trong góc, đầu tóc rối bù, khuy quần bị mở, hai tay bị trói sau lưng, như vẫn còn đang chìm trong nỗi sợ hãi chưa thể lấy lại được bình tĩnh.

Cả hai trầm ngâm im lặng, giờ khắc này, ngược lại không biết phải nói gì.

Chiếc xe jeep vun vút lao đi dọc theo con đường quốc lộ, vầng trăng treo giữa nền trời thăm thẳm, thuần khiết dịu nhẹ, rắc ánh sáng bàng bạc trên những nơi họ đi qua, tựa hồ đang đưa lối dẫn đường cho họ.

Qua thật lâu sau, Từ Đồ nhẹ giọng hỏi: “Tần Tử Duyệt đâu rồi anh? Con bé không sao chứ.”

Có lẽ do quá tập trung, Tần Liệt nắm chặt vô lăng, ánh mắt lạnh lùng, hồi lâu sau mới thả lỏng đôi chút: “Không sao, A Phu đưa nó về Lạc Bình rồi.”

“Dạ.”

Lại cách một lát.

Cô hỏi: “Chúng ta đi tới thành phố Khâu Hóa sao?”

“Ừ.”

Cô chủ động nói: “Em đã gọi điện cho Từ Việt Hải, nói rõ hết mọi chuyện với ông ấy, chắc ông đã báo cảnh sát rồi.”

Tần Liệt đáp lại một tiếng: “Ừ.”

Cô nhìn anh: “Cả ảnh chụp, em cũng gửi cho ông ấy. Nên chứng cứ cũng không bị mất.”

Cổ họng Tần Liệt trượt xuống: “Ừ.”

Sau đó không ai nói gì, leo thêm một đoạn đường núi, cuối cùng chiếc xe jeep cũng chạy vào đường cao tốc. Dọc hai bên là đèn đường thẳng tắp, ánh sáng mờ nhạt được lan rộng ra, trên đường vẫn có rất ít xe cộ qua lại, nhưng ven đường dần xuất hiện rải rác nhà cửa và xí nghiệp, tựa hồ nguy hiểm đã rơi lại rất xa.

Từ Đồ tựa đầu vào cửa sổ xe, ánh mắt nhìn ra ngoài, nhẹ nhàng hít hít mũi, đôi mắt khẽ chớp, nước mắt rớt xuống.

Một giọt đã phá kén, những giọt tiếp theo cứ ào ạt tuôn ra không cách nào thu lại.

Tần Liệt mím môi, bàn tay siết chặt vô lăng khớp xương trắng bệch, bên tai là tiếng khóc nghẹn ngào rưng rức của cô. Những cảm xúc anh cố kìm nén trong lòng không cách nào dằn xuống được nữa, viền mắt cũng ửng đỏ.

“Từ Đồ.” Anh dịu dàng gọi cô.

Từ Đồ động đậy.

“Lại đây với anh.” Anh vươn tay kéo cô về phía mình.

Từ Đồ nương theo sức kéo đó, vùi mặt vào lồng ngực anh, nước mắt giàn giụa, hạ thấp giọng nói: “Sợ chết…”

Tần Liệt cảm thấy tầm nhìn của mình càng lúc càng mơ hồ, anh khẽ ngửa đầu ra sau, cánh tay dịu dàng vuốt ve lưng cô: “Không sao đâu, không sao rồi.”

Thanh âm của anh tắc nghẹn cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó, ôm chặt cô trong lòng không buông, một tay giữ vô lăng chạy thẳng một đường vào nội thành Khâu Hóa.

Số lần anh đến thành phố Khâu Hóa có thể đếm trên đầu ngón tay, anh cho xe chạy đến bờ sông.

Tần Liệt quan sát một vòng xung quanh, kéo phanh tay giữ xe đứng cố định rồi cởi dây trói cho Từ Đồ.

Từ Đồ định kéo khóa quần lên, nhưng anh không để cô làm mà chồm người qua tự mình kéo lên ngay ngắn, cài khuy lại cho cô.

Tần Liệt cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cô: “Tìm một nơi trọ lại trước nhé?”

Hai mắt Đồ Đồ sưng đỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dạ.”

Hai người bỏ lại xe, băng qua phía đối diện đường quốc lộ vẫy một chiếc taxi, anh nói với tài xế một địa chỉ còn lưu trong trí nhớ, xe lăn bánh tới một khách sạn nhỏ hẻo lánh.

Ông chủ tập mãi thành quen, mơ mơ màng màng ngủ, đến cả đèn cũng không bật, không cần nhìn người, không cần đăng ký, trực tiếp cầm chìa khóa lên lầu.

Cửa vừa đóng lại, Tần Liệt lập tức áp Từ Đồ lên cánh cửa, điên cuồng mãnh liệt hôn cô.

Đầu Từ Đồ thấp ở bên dưới, anh siết hông cô nâng lên, hai chân cô nhẹ hẫng lơ lửng khỏi mặt đất, toàn thân bị đính chặt trên cánh cửa.

Tần Liệt khẽ khép hai mắt lại, trong khe nhìn nhỏ hẹp vẫn có thể thấy lông mi cô đang run rẩy. Tim anh quặn thắt, từ từ giảm lực, nghiền nát cưỡng ép biến thành dịu dàng quyến luyến, nhè nhẹ hôn, tỉ mỉ phác họa từng đường nét cánh môi, đầu lưỡi cô.

Cánh tay Từ Đồ chầm chậm leo lên, ôm lấy cổ anh, hai chân cũng từng bước quấn quanh hông anh.

Tần Liệt thoáng khựng lại, sau đó nâng mông cô lên, xoay người đặt cô xuống chiếc giường đơn trong phòng, lần nữa hạ xuống những nụ hôn đầy điên cuồng chiếm đoạt, từ môi đến cằm, từ tai đến cổ, như thể hủy diệt, xé nát cô ra ăn vào trong bụng cũng không đủ thỏa mãn.

Dây dưa thật lâu không rời, mắt thấy không thể nào dừng lại được nữa.

Bỗng bàn tay Từ Đồ vô tình trượt trúng cánh tay anh, Tần Liệt run lên, khẽ xuýt xoa thành tiếng.

Từ Đồ lập tức bật dậy, nghĩ tới mùi máu tươi trước đó, lật đật nhảy xuống giường mở đèn lên.

Cô với tay ra sau cài khuy áo lót lại: “Anh bị thương sao?”

Tần Liệt ở trần ngồi khom người trên giường, nghiêng đầu nhìn vết thương. Trên cánh tay trái của anh có một vết xước ngang dài khoảng năm sáu xăng ti mét, sém đen đỏ sậm, máu chảy ra đã đông cứng trên vết thương, nhìn rất rợn người.

Vừa rồi bị cô đụng phải, hiện tại đang muốn nứt toạt ra.

Từ Đồ sững người nửa giây, lúc cất lời âm điệu có phần run rẩy: “Trúng đạn?”

Tần Liệt nói: “Hơi nóng sượt qua thôi, không sao.” Nhìn thấy môi cô trắng bệch rõ là đã bị hù dọa không ít, anh mỉm cười dỗ dành: “Nếu thật sự bị trúng đạn, lúc này đã mất hết máu rồi, còn có thể hôn em lâu như thế sao?”

Từ Đồ bớt căng thẳng đôi chút, ngồi xuống mép giường nhưng không dám nhìn thẳng vào vết thương của anh, lúc này đèn trong phòng sáng choang, mới phát hiện trên tay mình cũng dính không ít máu.

Cô níu tay anh: “Mau đến bệnh viện đi anh.”

Tần Liệt ‘ừm’ một tiếng: “Để anh gọi điện thoại cho ba em trước đã.”

Anh nhìn qua đầu giường, có điện thoại bàn, nhưng cầm lên không hề có tín hiệu, chỉ là thùng rỗng kêu to, đến cả đường dây kết nối cũng đã bị rút ra.

“Em có nhớ số điện thoại của ba em không?”

Từ Đồ đáp: “Dạ nhớ.”

Tần Liệt cầm giấy bút trên bàn, ghi lại một dãy số: “Anh xuống dưới lầu gọi điện thoại, em khóa chặt cửa, khi nào anh gọi em hãy mở.”

Từ Đồ ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Liệt gọi cuộc điện thoại này cũng không mất bao nhiêu thời gian, trước hết báo tin bình an. Đầu bên kia rốt cuộc cũng đã có thể buông xuống mọi thấp thỏm lo lắng, thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó, Từ Việt Hải đã đi đến cục cảnh sát, ông dặn dò anh mấy câu, nói kế tiếp sẽ phối hợp như thế nào.

Tần Liệt cúp máy, đứng bên dưới mấy giây rồi nhanh chóng sải bước lên lầu.

Anh mặc cái áo tay ngắn vào, dặn dò: “Em ngủ trước đi, ai kêu cửa cũng đừng mở.”

“Anh đi đâu vậy?” Cô đi theo mấy bước.

“Đi báo án.” Tần Liệt dừng lại bên cửa, hôn cô: “Sau đó xử lý vết thương, anh sẽ về nhanh thôi.”

“Em cũng đi.”

Từ Đồ túm chặt vạt áo anh, không bao giờ muốn xa anh nữa.