Ta Muốn Theo Sư Phụ Suốt Đời
Chương 20
Ta dứt khoát nói: "Chuyện kiếp trước, chúng ta đã thanh toán xong, kiếp này đừng chọc ta nữa.”
Đôi mắt Sở Mặc đen như nước, giọng hắn khàn khàn nói: "Tần Giác, ta muốn cùng ngươi làm đạo lữ.”
Ta khiếp sợ, hoang mang, còn có một chút mặt đỏ tim đập nhanh: "Vì sao đột nhiên nghĩ như vậy?"
“Cũng không phải đột nhiên."
Sở Mặc nghiêm túc nói: “Là vẫn luôn nghĩ như vậy, từ rất nhiều năm trước, ta đã nghĩ như vậy.”
Hắn lại nói trắng ra như thế.
Ta nhất thời mặt đỏ tới mang tai, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Sở Mặc cũng không giấu diếm, một năm một mười nói cho ta biết chuyện phát sinh phía sau.
Sau khi ta chết, Sở Mặc trong lòng trống rỗng, đi rừng rậm Vô Vong, trong lúc vô tình nhìn thấy thi cốt của chủ rừng rậm, đồng thời phát hiện bên người thi cốt còn lưu lại ngọc bội ta đã từng đeo qua, hắn rất kinh ngạc.
Lúc trước rơi vào Vô Vong, hắn vẫn cảm thấy có người đang âm thầm bảo vệ hắn, về sau gặp được Tô Thanh Thanh, ngay từ đầu hắn cứ tưởng là Tô Thanh Thanh, về sau lại cho rằng không phải.
Cả rừng rậm yêu thú hoành hành, hắn lại không gặp phải nguy hiểm gì.
Hơn nữa mỗi lần đói bụng, luôn có dã thú bị thương xuất hiện làm đồ ăn ngon.
Nhiều lần, trong lòng hắn khó tránh khỏi nghi ngờ.
Sau khi lấy được ngọc bội của ta, trong lòng hắn có suy đoán, nhưng lại không thể tin được, vì thế tấn công môn phái lớn nhất Tu Chân giới, cướp đi pháp bảo Nhân Quả Kính, lợi dụng Nhân Quả Kính xem lại quá khứ của rừng rậm Vô Vong, phát hiện là ta đang âm thầm bảo vệ hắn.
Sau khi biết chân tướng, hắn lại ép hỏi Tô Thanh Thanh, Tô Thanh Thanh hoảng loạn đem chân tướng toàn bộ nói ra...
"Ngươi không thích Tô Thanh Thanh sao?" Ta hỏi.
"Đương nhiên không thích." Sở Mặc nói.
"Khi còn bé, bởi vì nàng mà ta bị người khi dễ rất thảm, đương nhiên, nếu không phải bởi vì nàng, ta cũng sẽ không gặp được người. Sau khi lớn lên nàng hướng ta lấy lòng, ta cự tuyệt, cũng bởi vì việc này, nhóm tùy tùng của nàng thường xuyên tìm ta gây phiền phức, đem ta đánh thành trọng thương, ta làm sao có thể thích nàng?”
Hắn thần sắc thống khổ: "Ta tràn đầy cừu hận, cảm thấy bị ngươi lừa, lần nữa gặp được nàng, nàng nói vì ta đưa thuốc, vì ta cầu y, còn ở trong rừng rậm một đường che chở ta, hy vọng ta cưới nàng. Ta bởi vì ân tình với nàng, ta biết nàng có vấn đề, nhưng sư phụ luôn chọc ta tức giận, ta liền muốn chọc giận sư phụ... Sư phụ, ta không muốn người chết..."
Cảm nhận được hắn đè nén thống khổ cùng cẩn thận từng li từng tí, ta đứng ngồi không yên: "Thế nhưng, ta đích xác đào kim đan của ngươi, đem ngươi đá xuống vách núi.”
“Sư phụ, có phải hay không người có khổ tâm? Nếu không, ta thật sự nghĩ không ra vì sao người phải làm như vậy." Sở Mặc hỏi.
Ta đột nhiên tỉnh táo: "Không có.”
Hệ thống đã cảnh báo ta, ngàn vạn lần không thể nói cho bất luận kẻ nào chuyện ta xuyên sách.
Vô luận Sở Mặc hỏi như thế nào, ta đều giữ kín như bưng.
Sở Mặc thở dài: "Sư phụ không muốn nói thì không nói đi, ta chỉ là cảm thấy, nếu có người xúi giục sư phụ làm như vậy, sư phụ có nghĩ tới, người nọ đang lừa sư phụ hay không?"
Ta đột nhiên sợ hãi.
Trầm mặc thật lâu.
Sở Mặc nói: "Chuyện trước kia đều là chuyện quá khứ, đời này, coi như chúng ta gặp lại nhau. Một lần nữa coi như chuyện trước kia chưa từng xảy ra?”
“Như vậy, dường như cũng rất tốt?”
Ta không đồng ý, cũng không cự tuyệt.
Ba năm kế tiếp, chúng ta ở trong thành nhỏ, bình bình đạm đạm sống qua ngày.
Thời gian bỗng nhiên trở nên chậm lại.
Sở Mặc ra cửa, giới thiệu với người khác, ta là khế đệ của hắn.
Thời gian lâu dần, tất cả mọi người đều biết ta cùng hắn có một chân.
Trên thực tế, ta cùng hắn ở trong phủ rất trong sạch.
Thỉnh thoảng ta sẽ nghĩ, chuyện kiếp trước nếu đã thanh toán xong, kiếp này ở bên nhau cũng không sao.
Đôi mắt Sở Mặc đen như nước, giọng hắn khàn khàn nói: "Tần Giác, ta muốn cùng ngươi làm đạo lữ.”
Ta khiếp sợ, hoang mang, còn có một chút mặt đỏ tim đập nhanh: "Vì sao đột nhiên nghĩ như vậy?"
“Cũng không phải đột nhiên."
Sở Mặc nghiêm túc nói: “Là vẫn luôn nghĩ như vậy, từ rất nhiều năm trước, ta đã nghĩ như vậy.”
Hắn lại nói trắng ra như thế.
Ta nhất thời mặt đỏ tới mang tai, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Sở Mặc cũng không giấu diếm, một năm một mười nói cho ta biết chuyện phát sinh phía sau.
Sau khi ta chết, Sở Mặc trong lòng trống rỗng, đi rừng rậm Vô Vong, trong lúc vô tình nhìn thấy thi cốt của chủ rừng rậm, đồng thời phát hiện bên người thi cốt còn lưu lại ngọc bội ta đã từng đeo qua, hắn rất kinh ngạc.
Lúc trước rơi vào Vô Vong, hắn vẫn cảm thấy có người đang âm thầm bảo vệ hắn, về sau gặp được Tô Thanh Thanh, ngay từ đầu hắn cứ tưởng là Tô Thanh Thanh, về sau lại cho rằng không phải.
Cả rừng rậm yêu thú hoành hành, hắn lại không gặp phải nguy hiểm gì.
Hơn nữa mỗi lần đói bụng, luôn có dã thú bị thương xuất hiện làm đồ ăn ngon.
Nhiều lần, trong lòng hắn khó tránh khỏi nghi ngờ.
Sau khi lấy được ngọc bội của ta, trong lòng hắn có suy đoán, nhưng lại không thể tin được, vì thế tấn công môn phái lớn nhất Tu Chân giới, cướp đi pháp bảo Nhân Quả Kính, lợi dụng Nhân Quả Kính xem lại quá khứ của rừng rậm Vô Vong, phát hiện là ta đang âm thầm bảo vệ hắn.
Sau khi biết chân tướng, hắn lại ép hỏi Tô Thanh Thanh, Tô Thanh Thanh hoảng loạn đem chân tướng toàn bộ nói ra...
"Ngươi không thích Tô Thanh Thanh sao?" Ta hỏi.
"Đương nhiên không thích." Sở Mặc nói.
"Khi còn bé, bởi vì nàng mà ta bị người khi dễ rất thảm, đương nhiên, nếu không phải bởi vì nàng, ta cũng sẽ không gặp được người. Sau khi lớn lên nàng hướng ta lấy lòng, ta cự tuyệt, cũng bởi vì việc này, nhóm tùy tùng của nàng thường xuyên tìm ta gây phiền phức, đem ta đánh thành trọng thương, ta làm sao có thể thích nàng?”
Hắn thần sắc thống khổ: "Ta tràn đầy cừu hận, cảm thấy bị ngươi lừa, lần nữa gặp được nàng, nàng nói vì ta đưa thuốc, vì ta cầu y, còn ở trong rừng rậm một đường che chở ta, hy vọng ta cưới nàng. Ta bởi vì ân tình với nàng, ta biết nàng có vấn đề, nhưng sư phụ luôn chọc ta tức giận, ta liền muốn chọc giận sư phụ... Sư phụ, ta không muốn người chết..."
Cảm nhận được hắn đè nén thống khổ cùng cẩn thận từng li từng tí, ta đứng ngồi không yên: "Thế nhưng, ta đích xác đào kim đan của ngươi, đem ngươi đá xuống vách núi.”
“Sư phụ, có phải hay không người có khổ tâm? Nếu không, ta thật sự nghĩ không ra vì sao người phải làm như vậy." Sở Mặc hỏi.
Ta đột nhiên tỉnh táo: "Không có.”
Hệ thống đã cảnh báo ta, ngàn vạn lần không thể nói cho bất luận kẻ nào chuyện ta xuyên sách.
Vô luận Sở Mặc hỏi như thế nào, ta đều giữ kín như bưng.
Sở Mặc thở dài: "Sư phụ không muốn nói thì không nói đi, ta chỉ là cảm thấy, nếu có người xúi giục sư phụ làm như vậy, sư phụ có nghĩ tới, người nọ đang lừa sư phụ hay không?"
Ta đột nhiên sợ hãi.
Trầm mặc thật lâu.
Sở Mặc nói: "Chuyện trước kia đều là chuyện quá khứ, đời này, coi như chúng ta gặp lại nhau. Một lần nữa coi như chuyện trước kia chưa từng xảy ra?”
“Như vậy, dường như cũng rất tốt?”
Ta không đồng ý, cũng không cự tuyệt.
Ba năm kế tiếp, chúng ta ở trong thành nhỏ, bình bình đạm đạm sống qua ngày.
Thời gian bỗng nhiên trở nên chậm lại.
Sở Mặc ra cửa, giới thiệu với người khác, ta là khế đệ của hắn.
Thời gian lâu dần, tất cả mọi người đều biết ta cùng hắn có một chân.
Trên thực tế, ta cùng hắn ở trong phủ rất trong sạch.
Thỉnh thoảng ta sẽ nghĩ, chuyện kiếp trước nếu đã thanh toán xong, kiếp này ở bên nhau cũng không sao.