Ta Muốn Theo Sư Phụ Suốt Đời
Chương 2
Ta không biết nói gì.
Ngay tại lúc ta mất hứng, thiếu niên bỗng nhiên vung quyền, dùng sức đánh vào mặt mấy người kia, lực rất mạnh, miệng mũi mấy người trong nháy mắt chảy máu, hàm răng đều bay ra.
Ta: "?”
Hình như có gì đó không ổn?
Tiếng kêu thảm thiết thê lương không dứt bên tai.
Thiếu niên khuôn mặt bình tĩnh, đánh cho mấy người mặt mũi bầm dập, hoàn toàn không giống bộ dáng đáng thương vừa rồi.
Ta choáng váng.
Nhìn thấy dáng vẻ ra tay tàn nhẫn của thiếu niên, ta nhíu mày, trong lòng có chút không được tự nhiên.
“Đủ rồi.”
Thiếu niên thu tay lại, lộ vẻ hèn mọn hỏi ta: "Tiểu sư tổ, có phải con xuống tay quá nặng không?"
Vẻ mặt nhát gan của hắn, thân hình gầy yếu, vết thương chồng chất trên hai cánh tay, trong nháy mắt đánh tan phản cảm trong lòng ta.
“Không có việc gì, là bọn chúng ức h.i.ế.p ngươi trước.”
Ta vỗ vai hắn, xoay người rời đi.
Thanh âm nhẹ nhàng của thiếu niên vang lên sau lưng: "Cảm ơn tiểu sư tổ đã giúp con trút giận, tin tưởng các sư huynh đệ biết sai liền sửa, sẽ không ức h.i.ế.p ta nữa..."
Thân hình ta cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.
Thiếu niên dịu dàng cười nói: "Tiểu sư tổ đừng lo lắng, các sư huynh đệ khẳng định sẽ không trả thù con.”
Ta lúc này mới hiểu được, thiếu niên vừa rồi đánh cho đám kia quá thảm, cứ như vậy chờ ta rời đi, những người kia nhất định sẽ trả thù thiếu niên.
Đau đầu thật!
Sợ thiếu niên trở về bị người trả thù, rơi vào đường cùng, nên ta đành đưa hắn về Bạch Vân Phong của ta để nuôi.
Thiếu niên tên Cẩu Đản, là tạp dịch thấp nhất bên ngoài.
"Tên thật của ngươi là gì?" Ta hỏi.
Thiếu niên rụt rè trả lời: "Tiểu sư tổ, đệ tử tên là Cẩu Đản.”
“Thật khó nghe." Ta lắc đầu.
"Chờ ta đặt tên lại cho ngươi.”
Cẩu Đản lắc đầu: "Tiểu sư tổ, con cảm thấy tên Cẩu Đản rất tốt, tiện danh dễ nuôi. Trước kia con chịu rất nhiều khổ sở, cùng rất nhiều người một đường chạy nạn đến Huyễn Hải tông, chỉ có một mình con được thu vào môn hạ, nguyên nhân là quản sự cảm thấy tên của con dễ nhớ. Tên này, chính là bùa hộ thân của con.”
Cẩu Đản kiên trì giữ cái tên xấu dễ nuôi, có thể mang đến vận may cho hắn, bộ dáng mê tín, ta liền không bàn nữa.
Đừng nói thế giới này là để tu tiên. Nếu là sự thật thì sao?
Ta mang Cẩu Đản về, tắm cho nó.
“Ôi, thối quá.”
Cẩu Đản cởi quần áo, một mùi hôi thối tràn ra.
Ta bịt mũi lui về phía sau, vội vàng ý bảo hắn vào trong hồ tắm rửa.
Cẩu Đản ảm đạm cúi đầu đi vào trong hồ.
Ngay tại lúc ta mất hứng, thiếu niên bỗng nhiên vung quyền, dùng sức đánh vào mặt mấy người kia, lực rất mạnh, miệng mũi mấy người trong nháy mắt chảy máu, hàm răng đều bay ra.
Ta: "?”
Hình như có gì đó không ổn?
Tiếng kêu thảm thiết thê lương không dứt bên tai.
Thiếu niên khuôn mặt bình tĩnh, đánh cho mấy người mặt mũi bầm dập, hoàn toàn không giống bộ dáng đáng thương vừa rồi.
Ta choáng váng.
Nhìn thấy dáng vẻ ra tay tàn nhẫn của thiếu niên, ta nhíu mày, trong lòng có chút không được tự nhiên.
“Đủ rồi.”
Thiếu niên thu tay lại, lộ vẻ hèn mọn hỏi ta: "Tiểu sư tổ, có phải con xuống tay quá nặng không?"
Vẻ mặt nhát gan của hắn, thân hình gầy yếu, vết thương chồng chất trên hai cánh tay, trong nháy mắt đánh tan phản cảm trong lòng ta.
“Không có việc gì, là bọn chúng ức h.i.ế.p ngươi trước.”
Ta vỗ vai hắn, xoay người rời đi.
Thanh âm nhẹ nhàng của thiếu niên vang lên sau lưng: "Cảm ơn tiểu sư tổ đã giúp con trút giận, tin tưởng các sư huynh đệ biết sai liền sửa, sẽ không ức h.i.ế.p ta nữa..."
Thân hình ta cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.
Thiếu niên dịu dàng cười nói: "Tiểu sư tổ đừng lo lắng, các sư huynh đệ khẳng định sẽ không trả thù con.”
Ta lúc này mới hiểu được, thiếu niên vừa rồi đánh cho đám kia quá thảm, cứ như vậy chờ ta rời đi, những người kia nhất định sẽ trả thù thiếu niên.
Đau đầu thật!
Sợ thiếu niên trở về bị người trả thù, rơi vào đường cùng, nên ta đành đưa hắn về Bạch Vân Phong của ta để nuôi.
Thiếu niên tên Cẩu Đản, là tạp dịch thấp nhất bên ngoài.
"Tên thật của ngươi là gì?" Ta hỏi.
Thiếu niên rụt rè trả lời: "Tiểu sư tổ, đệ tử tên là Cẩu Đản.”
“Thật khó nghe." Ta lắc đầu.
"Chờ ta đặt tên lại cho ngươi.”
Cẩu Đản lắc đầu: "Tiểu sư tổ, con cảm thấy tên Cẩu Đản rất tốt, tiện danh dễ nuôi. Trước kia con chịu rất nhiều khổ sở, cùng rất nhiều người một đường chạy nạn đến Huyễn Hải tông, chỉ có một mình con được thu vào môn hạ, nguyên nhân là quản sự cảm thấy tên của con dễ nhớ. Tên này, chính là bùa hộ thân của con.”
Cẩu Đản kiên trì giữ cái tên xấu dễ nuôi, có thể mang đến vận may cho hắn, bộ dáng mê tín, ta liền không bàn nữa.
Đừng nói thế giới này là để tu tiên. Nếu là sự thật thì sao?
Ta mang Cẩu Đản về, tắm cho nó.
“Ôi, thối quá.”
Cẩu Đản cởi quần áo, một mùi hôi thối tràn ra.
Ta bịt mũi lui về phía sau, vội vàng ý bảo hắn vào trong hồ tắm rửa.
Cẩu Đản ảm đạm cúi đầu đi vào trong hồ.