Ta Muốn Theo Sư Phụ Suốt Đời

Chương 17

Không biết qua bao lâu, lần thứ hai mở mắt ra, ta biến thành một đứa trẻ vừa mới chết.

Hệ thống dựa theo hứa hẹn, để cho ta sống lại.

Từ trong bãi chôn tập thể, ta bò ra, đứng dậy nhìn bầu trời, mây trắng lượn lờ, diều hâu xoay quanh, dãy núi xa xa phập phồng.

Trong lòng không biết vì sao dâng lên cảm giác thê lương.

Tìm đến gia đình nông dân gần đó để hỏi thăm thì biết được ta vậy mà đã c.h.ế.t mười năm.

Mười năm...

Chợt như một giấc mộng lớn.

Ta theo bản năng hỏi thăm tình huống của Sở Mặc. Gia đình nọ bảo rằng họ không biết giới tu tiên, nên cũng không biết Sở Mặc.

Mà thân thể của ta, không còn tư chất để tu tiên, đời này chỉ có thể làm phàm nhân.

Ta giật mình, sau đó nở nụ cười.

Có lẽ là ý trời, Sở Mặc cùng ta đã là người của hai thế giới, không nên quấy rầy lẫn nhau.

Hắn hẳn là cùng Tô Thanh Thanh thành thân, nhất thống thiên hạ, kê cao gối mà ngủ.

Tần Giác, chỉ là một tên tiểu nhân danh tiếng tệ hại, vô sỉ đê tiện, giống như một luồng khói bay qua bầu trời, không hề có dấu vết.

Ta sống một cuộc sống bình thường trong làng.

Nhận một bà mẹ độc thân làm mẹ nuôi, mỗi ngày mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, làm ruộng, nuôi gà, nấu cơm, cuộc sống trôi qua bận rộn mà đơn thuần.

Theo thời gian trôi qua, khuôn mặt Sở Mặc đã trở nên mơ hồ.

Nhớ tới hắn, giống như là chuyện của kiếp trước.

Về phần phía trước, ở hiện tại qua hơn hai mươi năm, ấn tượng càng mơ hồ.

Thương hải tang điền, vật chuyển tinh di.

Những ký ức xâm nhập linh hồn, tình cảm khắc cốt ghi tâm kia, cuối cùng đều theo thời gian hóa thành mây khói.

Tôi và những người đó, những chuyện đó, không còn quan hệ gì nữa.

Ở trong sơn thôn yên tĩnh kia, ta lại đợi mười năm, chưa bước ra khỏi thôn một bước.

Mười năm sau, ta đã là chàng trai trẻ trong thôn, biết trồng rau củ, biết nấu ăn ngon.

Có bà mối từ xa chạy tới làm mai cho ta.

Bà cụ nói: "Giác nhi, Lý công tử nhà giàu trong thành, nhìn trúng bức họa của con, ta dẫn con đi xem, nếu con có thể được chọn trúng, con hãy làm khế đệ của hắn.”

Khế đệ?

Ta trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nơi ta đang ở hiện tại, nam nam rất bình thường.

Bình thường đến mức Nhị Ngưu sát vách cùng Đại Vĩ đầu thôn ở trong đống cỏ khô nói chuyện yêu đương, bị ta vừa vặn bắt được.

Ta lúc ban đầu có chút khiếp sợ, đến bây giờ đã xem như chuyện bình thường.

Dù sao, mưa dầm thấm đất, ta cũng cảm thấy nam nam có gì không ổn.