Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều Năm
Chương 50
Vô Lương Đại Sư trán đổ mồ hôi: “Kiếm Chủ nói đùa rồi.”
Ta nhìn chằm chằm vào giọt mồ hôi trên trán của ông ấy, mỉm cười: "Đại sư sai rồi, ta đã sớm không còn là Kiếm Chủ nữa. Ta là đại sư tỷ của Lạc Hà Tông."
Vô Lượng Đại Sư bước chân nặng nề rời đi.
Chưa tới ngày, Hương Xa Loan của tông chủ Hợp Hoan tông đã tới cửa.
Nhị sư muội có chút thấp thỏm núp ở đằng sau lưng ta, nàng ấy cũng không muốn đối đầu với người từng là sư phụ của mình.
Tông chủ Hợp Hoan tông là đại năng có tu vi cao nhất trong tà đạo, mấy trăm năm trước đã đến cảnh giới Luyện Hư, bà ta vốn có thể ngự trên phi hành hiển lộ thực lực thật sự, nhưng lại dừng loan giá vững vàng trước cổng tông môn.
Cổ tay được buộc một cái chuông vàng, búi tóc kéo cao, dung mạo như hoa như ngọc.
Vị này chính là đại năng tà đạo thủ đoạn tàn nhẫn trong truyền thuyết, lại là một đại mỹ nhân phong tình vạn chủng không nhìn ra được tuổi tác
Bà ta nhìn ta dò xét một hồi rồi đột nhiên nở ra cười rạng rỡ giống như hoa mẫu đơn nở rộ: “Nguyên Nguyên, còn không mau quỳ xuống.”
Giọng nói không quá nghiêm khắc, ngược lại lộ ra nhịp điệu đặc biệt, mỗi một âm thanh đều chạm đến trái tim của người khác.
Nguyên Nguyên giật mình, thần sắc vẫn còn kinh ngạc, hai đầu gối không tự chủ được mềm nhũn.
Ta nhíu mày.
Tông chủ Hợp Hoan tông giọng điệu nhẹ nhàng uyển chuyển, không hề đề cập tới chuyện nhị sư muội g.i.ế.t hại đồ đệ phản bội tông môn: “Nguyên Nguyên, sư muội của ngươi đã rời khỏi tông môn nhiều năm, ta rất nhớ nàng ấy, lúc trước thấy ngươi ổn trọng, nên mới sai ngươi đi mời nàng ấy về, hai sư đồ chúng ta ôn lại chuyện cũ, ai bảo ngươi làm to chuyện, ở bên ngoài mượn thanh danh của ta diễu võ giương oai? Còn suýt chút nữa làm bị thương đạo hữu Lạc Hà Tông, không biết còn tưởng ta sai ngươi đi kết thù với Lạc Hà Tông.”
"Ngươi là nghe không hiểu chữ “Mời” có nghĩa là gì sao? Nếu đã là nghe không hiểu, hai lỗ tay này cũng không còn cần nữa.”
Huyết sắc trên mặt Nguyên Nguyên nhạt dần, tràn đầy hận ý liếc nhìn nhị sư muội, cắn môi dưới, đưa tay lên phát ra một đạo hàn quang.
Sau một tiếng rên rỉ đau đớn, một vành tai nhỏ rơi xuống đất, ánh trăng sáng soi xuống trên vành tai trắng như ngọc vẫn còn đang khẽ lay động.
Nguyên Nguyên không để ý đến nửa khuôn mặt đang máu me đầm đìa, quỳ lạy dập đầu: “Nguyên Nguyên biết sai, mong sư tôn tha tội, mong sư muội tha tội."
Tông chủ Hợp Hoan tông không thèm liếc mắt, cổ tay khẽ động, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái gương đồng hình dạng đơn giản mà cổ xưa: “Tiểu đệ tử của ta không biết nặng nhẹ, suýt chút nữa đã làm tổn thương hòa khí giữa ta và Lạc Hà Tông, còn hại đạo hữu Phù Diêu phải lưu vong suốt trăm năm, trong lòng ta thực sự cảm thấy áy náy, nghe nói đạo hữu đang xây dựng lại tông môn, ta liền đưa tới tặng cho đạo hữu một phần hạ lễ.”
Ta nhìn chằm chằm vào giọt mồ hôi trên trán của ông ấy, mỉm cười: "Đại sư sai rồi, ta đã sớm không còn là Kiếm Chủ nữa. Ta là đại sư tỷ của Lạc Hà Tông."
Vô Lượng Đại Sư bước chân nặng nề rời đi.
Chưa tới ngày, Hương Xa Loan của tông chủ Hợp Hoan tông đã tới cửa.
Nhị sư muội có chút thấp thỏm núp ở đằng sau lưng ta, nàng ấy cũng không muốn đối đầu với người từng là sư phụ của mình.
Tông chủ Hợp Hoan tông là đại năng có tu vi cao nhất trong tà đạo, mấy trăm năm trước đã đến cảnh giới Luyện Hư, bà ta vốn có thể ngự trên phi hành hiển lộ thực lực thật sự, nhưng lại dừng loan giá vững vàng trước cổng tông môn.
Cổ tay được buộc một cái chuông vàng, búi tóc kéo cao, dung mạo như hoa như ngọc.
Vị này chính là đại năng tà đạo thủ đoạn tàn nhẫn trong truyền thuyết, lại là một đại mỹ nhân phong tình vạn chủng không nhìn ra được tuổi tác
Bà ta nhìn ta dò xét một hồi rồi đột nhiên nở ra cười rạng rỡ giống như hoa mẫu đơn nở rộ: “Nguyên Nguyên, còn không mau quỳ xuống.”
Giọng nói không quá nghiêm khắc, ngược lại lộ ra nhịp điệu đặc biệt, mỗi một âm thanh đều chạm đến trái tim của người khác.
Nguyên Nguyên giật mình, thần sắc vẫn còn kinh ngạc, hai đầu gối không tự chủ được mềm nhũn.
Ta nhíu mày.
Tông chủ Hợp Hoan tông giọng điệu nhẹ nhàng uyển chuyển, không hề đề cập tới chuyện nhị sư muội g.i.ế.t hại đồ đệ phản bội tông môn: “Nguyên Nguyên, sư muội của ngươi đã rời khỏi tông môn nhiều năm, ta rất nhớ nàng ấy, lúc trước thấy ngươi ổn trọng, nên mới sai ngươi đi mời nàng ấy về, hai sư đồ chúng ta ôn lại chuyện cũ, ai bảo ngươi làm to chuyện, ở bên ngoài mượn thanh danh của ta diễu võ giương oai? Còn suýt chút nữa làm bị thương đạo hữu Lạc Hà Tông, không biết còn tưởng ta sai ngươi đi kết thù với Lạc Hà Tông.”
"Ngươi là nghe không hiểu chữ “Mời” có nghĩa là gì sao? Nếu đã là nghe không hiểu, hai lỗ tay này cũng không còn cần nữa.”
Huyết sắc trên mặt Nguyên Nguyên nhạt dần, tràn đầy hận ý liếc nhìn nhị sư muội, cắn môi dưới, đưa tay lên phát ra một đạo hàn quang.
Sau một tiếng rên rỉ đau đớn, một vành tai nhỏ rơi xuống đất, ánh trăng sáng soi xuống trên vành tai trắng như ngọc vẫn còn đang khẽ lay động.
Nguyên Nguyên không để ý đến nửa khuôn mặt đang máu me đầm đìa, quỳ lạy dập đầu: “Nguyên Nguyên biết sai, mong sư tôn tha tội, mong sư muội tha tội."
Tông chủ Hợp Hoan tông không thèm liếc mắt, cổ tay khẽ động, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái gương đồng hình dạng đơn giản mà cổ xưa: “Tiểu đệ tử của ta không biết nặng nhẹ, suýt chút nữa đã làm tổn thương hòa khí giữa ta và Lạc Hà Tông, còn hại đạo hữu Phù Diêu phải lưu vong suốt trăm năm, trong lòng ta thực sự cảm thấy áy náy, nghe nói đạo hữu đang xây dựng lại tông môn, ta liền đưa tới tặng cho đạo hữu một phần hạ lễ.”