Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều Năm
Chương 5
Mặc dù không thể chữa trị tận gốc thương thể của sư phụ nhưng sẽ cho ta có thêm thời gian đi tới các bí cảnh tìm kiếm linh đan linh thảo hữu dụng.
Ta không ngờ tới Giang Ly lại không chịu đưa.
Nàng ta nói, từ mấy năm trước nàng ta đã uống rồi.
Nhưng nàng ta không biết, sau khi dùng Tuyết Phách Đan ba tháng, hương thơm dị thường trên cơ thể sẽ không tiêu tan.
Mà hiện tại thân thể nàng ta đang tỏa ra mùi thơm đặc hữu của Tuyết Phách Đan.
Hương thơm này rất ngào ngạt, rõ ràng là chỉ vừa mới ăn vào!
Tác dụng duy nhất của Tuyết Phách Đan chỉ là điều trị tâm mạch.
Nàng ta không thương tổn cũng không đau đớn, ăn vào cũng không tác dụng gì, chỉ đơn thuần là lãng phí đan dược.
Nhưng cho dù là như thế, nàng ta cũng tình nguyện tự mình ăn.
Nhị sư muội nổi cơn thịnh nộ, cầm chùy sắt, muốn đập bẹp mặt nàng ta.
Giang Ly vươn ống tay áo dài, xoay người một cái, nhẹ nhàng hất chùy sắt rơi vào bụi hoa.
Một thân bạch y trắng như tuyết, ba búi tóc đen mềm mại như thác nước.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, nàng ta chân đạp cành hoa, khuôn mặt ửng hồng.
"Sư phụ vì ta mà lấy Nguyên Thảo trở về, nhưng ông ta cũng không phải hoàn toàn xuất phát từ thiện tâm, mà là trông cậy vào ta chấn hưng tông môn, ta hoàn thành tâm nguyện của ông ta là được, mọi người đều có được thứ mình cần, không ai nợ ai, tai sao ta phải giao ra đan dược?”
"Sư tỷ tức giận như thế, là đang ghen tị sư phụ coi trọng ta hơn sao?"
"Muốn trách chỉ có thể trách các ngươi thân là sư huynh sư tỷ, lại trầm mê vào thú vui tầm thường của nhân gian, rèn sắt trồng hoa, không có chí tiến thủ, đến mức tu vi nhiều năm không phi thăng cảnh giới, lãng phí phí tinh hoa của tông môn."
5
Ta không có thời gian để tranh luận với nàng ta, bởi vì sư phụ thổ huyết càng lúc càng nghiêm trọng.
Vẻ mặt tam sư đệ vô cùng nặng nề.
Cứ như vậy, kiếp nạn của sư phụ chỉ còn cách bốn mươi chín ngày.
Lão đầu tử nghe vậy cũng không để ý, nói rằng mỗi khi nhắc đến trách nhiệm của tông môn, cả đám chúng ta đều trốn mất sạch sẽ, cũng may có tiểu đồ đệ chăm chỉ tiến lên, một lòng tu luyện.
Giao lại Lạc Hà Tông vào trong tay nàng ta, tất nhiên sẽ trở nên hưng thịnh, ông ấy cũng coi như xứng đáng với trọng trách của sự phụ giao phó.
Từ nay về sau, rốt cuộc có thể buông xuống gánh nặng trên vai mình.
Ông ấy lau khô vết máu trên râu, chép miệng nói tối nay muốn ăn gà kho.
Ta như mất hồn xoay cái nồi sắt, nhìn khói bếp lượn lờ bốc lên, chợt nhớ tới làn sương đen cuồn cuộn trong Ma Vực.
Ta không ngờ tới Giang Ly lại không chịu đưa.
Nàng ta nói, từ mấy năm trước nàng ta đã uống rồi.
Nhưng nàng ta không biết, sau khi dùng Tuyết Phách Đan ba tháng, hương thơm dị thường trên cơ thể sẽ không tiêu tan.
Mà hiện tại thân thể nàng ta đang tỏa ra mùi thơm đặc hữu của Tuyết Phách Đan.
Hương thơm này rất ngào ngạt, rõ ràng là chỉ vừa mới ăn vào!
Tác dụng duy nhất của Tuyết Phách Đan chỉ là điều trị tâm mạch.
Nàng ta không thương tổn cũng không đau đớn, ăn vào cũng không tác dụng gì, chỉ đơn thuần là lãng phí đan dược.
Nhưng cho dù là như thế, nàng ta cũng tình nguyện tự mình ăn.
Nhị sư muội nổi cơn thịnh nộ, cầm chùy sắt, muốn đập bẹp mặt nàng ta.
Giang Ly vươn ống tay áo dài, xoay người một cái, nhẹ nhàng hất chùy sắt rơi vào bụi hoa.
Một thân bạch y trắng như tuyết, ba búi tóc đen mềm mại như thác nước.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, nàng ta chân đạp cành hoa, khuôn mặt ửng hồng.
"Sư phụ vì ta mà lấy Nguyên Thảo trở về, nhưng ông ta cũng không phải hoàn toàn xuất phát từ thiện tâm, mà là trông cậy vào ta chấn hưng tông môn, ta hoàn thành tâm nguyện của ông ta là được, mọi người đều có được thứ mình cần, không ai nợ ai, tai sao ta phải giao ra đan dược?”
"Sư tỷ tức giận như thế, là đang ghen tị sư phụ coi trọng ta hơn sao?"
"Muốn trách chỉ có thể trách các ngươi thân là sư huynh sư tỷ, lại trầm mê vào thú vui tầm thường của nhân gian, rèn sắt trồng hoa, không có chí tiến thủ, đến mức tu vi nhiều năm không phi thăng cảnh giới, lãng phí phí tinh hoa của tông môn."
5
Ta không có thời gian để tranh luận với nàng ta, bởi vì sư phụ thổ huyết càng lúc càng nghiêm trọng.
Vẻ mặt tam sư đệ vô cùng nặng nề.
Cứ như vậy, kiếp nạn của sư phụ chỉ còn cách bốn mươi chín ngày.
Lão đầu tử nghe vậy cũng không để ý, nói rằng mỗi khi nhắc đến trách nhiệm của tông môn, cả đám chúng ta đều trốn mất sạch sẽ, cũng may có tiểu đồ đệ chăm chỉ tiến lên, một lòng tu luyện.
Giao lại Lạc Hà Tông vào trong tay nàng ta, tất nhiên sẽ trở nên hưng thịnh, ông ấy cũng coi như xứng đáng với trọng trách của sự phụ giao phó.
Từ nay về sau, rốt cuộc có thể buông xuống gánh nặng trên vai mình.
Ông ấy lau khô vết máu trên râu, chép miệng nói tối nay muốn ăn gà kho.
Ta như mất hồn xoay cái nồi sắt, nhìn khói bếp lượn lờ bốc lên, chợt nhớ tới làn sương đen cuồn cuộn trong Ma Vực.