Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều Năm

Chương 42

Biểu hiện trực tiếp nhất là thọ nguyên rút ngắn, già đi rất nhanh.

Nhị sư muội giả vờ không để ý, vuốt vuốt lọn tóc hoa râm bên thái dương: "Cũng không sao, dù sao thợ rèn nhỏ cũng không chịu gặp ta, lưu lại trong lòng hắn vẫn là dung mạo xinh đẹp nhất của lão nương."

Ta nhìn những ngón tay run rẩy của nàng ấy, ừ một tiếng.

Tam sư đệ ra ngoài tìm kiếm linh vật chữa trị thức hải, đi dạo một vòng chỉ trở về tay không, nhưng lại mang về một ít tin tức.

Thứ nhất là ta đã bị Kiếm Tông trục xuất khỏi sư môn, bị tước đi phong hiệu Kiếm Chủ. Hung thú Hồng Mông lại bị trấn áp nhưng phần lớn sơn môn Kiếm Tông đã bị phá hủy.

Thứ hai là lưu ảnh phù truyện của chúng ta đã truyền khắp Cửu Châu, bị tất cả các tông môn hai đạo chính tà truy nã, tông chủ của Kiếm Tông và Hợp Hoan Tông đích thân hạ lệnh, g.i.ế.t chết không cần luận tội.

Thứ ba, Giang Ly và Tạ Trường Canh đã lên đường đến bờ Tây Hải để tìm tòi bí mật của  thất bảo tháp Linh Lung, nghe nói lúc tiễn đưa, các đại tông môn tranh nhau tặng bảo vật, toàn bộ Cửu Châu vui mừng khôn xiết.

Nhị sư muội lại phun ra một ngụm máu, tam sư đệ thuần thục cắt cổ tay lấy một chén máu đưa cho nàng ấy.

Hắn ta từ xương đến thân đều là linh vật, trong máu ẩn chứa linh khí, nhưng chỉ một chút này thôi là không đủ.

Tình trạng của nhị sư muội càng ngày càng tệ, mái tóc vốn đen nhánh đã bạc hơn phân nửa, mắt thấy thọ nguyên đã không còn nhiều, nhất định phải nhanh chóng tìm ra bảo vật thiên địa có thể chữa lành thức hải.

Ta quay đầu lại nhìn về phía miệng Ma Vực tràn ngập ma khí xung quanh, quyết định đi xuống đáy sâu của Ma Vực thử vận may.

"Đại sư tỷ, ngươi xuống Ma Vực làm gì?"

"Tìm rồng."

21

Trong thời kỳ hồng hoang hỗn độn sơ khai, đã có loài rồng ở Cửu Châu Lục Địa.

Về sau, không biết rồng đã biến mất từ khi nào.

Tuy nhiên, khi ta nằm dưới đáy Ma Vực, đã từng nghe thấy rồng gầm.

Rất khó để diễn tả âm thanh đó như thế nào.

Mênh mông hùng hậu, giống như cơn gió thổi tới từ hồng hoang hỗn độn, trong nháy mắt kéo người ta quay lại thời kỳ linh bảo ở khắp nơi trên mặt đất, hung thú hoành hành, đại năng xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Ta chưa bao giờ nghe thấy âm thanh như vậy trước đây, nhưng lần đó ta vừa nghe đã biết đó chính là rồng, thần thú thượng cổ trong truyền thuyết đã tuyệt tích ở Cửu Châu.

Chỉ cần có nửa miếng vảy trên người nó, sư muội sẽ được cứu.

Ta lần theo phương hướng trong trí nhớ, đi sâu vào Ma Vực một lúc lâu.