Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều Năm
Chương 38
Phía trên huyết vân, Huyết Sát lão tổ bởi vì đã vây khốn tam sư đệ mà cười khằng khặc quái dị.
Ta đạp chân lên thanh kiếm gãy, duỗi tay áo ra: "Vạn, Kiếm, nghe, theo, lệnh, ta, lên!"
19
Trong Kiếm Trì, luồng kiếm khí vô biên bay thẳng lên trời!
Những thanh kiếm của tất cả những người có mặt ở đây bắt đầu rung động dữ dội, sau đó thoát ra khỏi vỏ kiếm, lao lên giữa không trung.
Đầu tiên là thanh kiếm thứ nhất, sau đó là thanh kiếm thứ hai, thứ ba, một trăm, rồi vô số thanh kiếm...
Những thanh kiếm bay dày đặc từ bốn phương tám hướng hội tụ trên đỉnh đầu.
Ngoại trừ tông chủ Kiếm Tông và mười hai phong chủ, cùng kiếm Lưu Phong tâm ý tương thông với Tạ Trường Canh, kiếm của tất cả mọi người đều nghe lệnh triệu hồi mà đến không có ngoại lệ.
Bao gồm của kiếm Hồi Tuyết.
Giang Ly bất lực nhìn kiếm Hồi Tuyết thoát khỏi tay nàng ta, bay vào trong lòng bàn tay của ta, lập tức hốt hoảng: “Đại sư tỷ, Thần Kiếm nhận chủ nhân, kiếm Hàm Sương của ngươi đã gãy, chẳng lẽ ngươi muốn cướp đi kiếm Hồi Tuyết của ta sao?”
Ta gõ lên lưỡi kiếm nhỏ hẹp của kiếm Hồi Tuyết, ngẩng đầu cười một tiếng: “Trở thành chủ nhân của kiếm Hồi Tuyết rất đáng sợ sao? Chẳng lẽ không có ai nói với người, ta mới là chủ nhân đầu tiên được kiếm Hồi Tuyết công nhận trong ba ngàn năm nay, chỉ là ta không thích nó, mà chọn Hàm Sướng, nếu không làm sao có câu chuyện của Giang Ly ngươi?”
Kiếm Hồi Tuyết phát ra một âm thanh vù vù mỏng manh, giống như mang theo uất ức.
Giang Ly mở to hai mắt không thể tin được, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Ta khép hai ngón tay lại, dùng máu trên đầu ngón tay làm vật dẫn, dùng kiếm Hồi Tuyết làm lệnh phù, với sự trợ giúp của những thanh kiếm bay đầy trời, bày thành nên Kiếm Trận Thiên Cương Cửu Chuyển.
"Đi!"
Phi kiếm che khuất bầu trời, bay thẳng về phía Huyết Sát Tổ.
Năm lá cờ Chiêu Hồn đồng loạt bị gãy rơi từ giữa không trung xuống, mười vạn oan hồn trong nháy mắt im lặng, cơn gió buốt giá lạnh thấu xương lập tức xé nát huyết vân cuồn cuộn.
Mấy nữ tử Hợp Hoan tông bị kiếm khí cương phong khắp trời kín đất chém ra vô số vết thương nhỏ trên cơ thể, dòng máu đỏ tươi tràn ra trên làn da thịt trắng trẻo, giống những bông hoa mận đỏ nở trên tuyết trắng.
Trong đám người có người hít một hơi khí lạnh: “Đây là, đây chính là thực lực của kiếm chủ sao?"
"Đó là thực lực của kiếm chủ Hàm Sương, ngươi không thấy rằng Kiếm Chủ Hồi Tuyết ngay cả thanh kiếm của mình cũng không thể bảo vệ được sao? Không ngờ rằng chênh lệch thực lực giữa các kiếm chủ lại lớn như vậy. Đừng quên, đây còn là dưới tình huống kiếm Hàm Sương đã gãy.”
Ta đạp chân lên thanh kiếm gãy, duỗi tay áo ra: "Vạn, Kiếm, nghe, theo, lệnh, ta, lên!"
19
Trong Kiếm Trì, luồng kiếm khí vô biên bay thẳng lên trời!
Những thanh kiếm của tất cả những người có mặt ở đây bắt đầu rung động dữ dội, sau đó thoát ra khỏi vỏ kiếm, lao lên giữa không trung.
Đầu tiên là thanh kiếm thứ nhất, sau đó là thanh kiếm thứ hai, thứ ba, một trăm, rồi vô số thanh kiếm...
Những thanh kiếm bay dày đặc từ bốn phương tám hướng hội tụ trên đỉnh đầu.
Ngoại trừ tông chủ Kiếm Tông và mười hai phong chủ, cùng kiếm Lưu Phong tâm ý tương thông với Tạ Trường Canh, kiếm của tất cả mọi người đều nghe lệnh triệu hồi mà đến không có ngoại lệ.
Bao gồm của kiếm Hồi Tuyết.
Giang Ly bất lực nhìn kiếm Hồi Tuyết thoát khỏi tay nàng ta, bay vào trong lòng bàn tay của ta, lập tức hốt hoảng: “Đại sư tỷ, Thần Kiếm nhận chủ nhân, kiếm Hàm Sương của ngươi đã gãy, chẳng lẽ ngươi muốn cướp đi kiếm Hồi Tuyết của ta sao?”
Ta gõ lên lưỡi kiếm nhỏ hẹp của kiếm Hồi Tuyết, ngẩng đầu cười một tiếng: “Trở thành chủ nhân của kiếm Hồi Tuyết rất đáng sợ sao? Chẳng lẽ không có ai nói với người, ta mới là chủ nhân đầu tiên được kiếm Hồi Tuyết công nhận trong ba ngàn năm nay, chỉ là ta không thích nó, mà chọn Hàm Sướng, nếu không làm sao có câu chuyện của Giang Ly ngươi?”
Kiếm Hồi Tuyết phát ra một âm thanh vù vù mỏng manh, giống như mang theo uất ức.
Giang Ly mở to hai mắt không thể tin được, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Ta khép hai ngón tay lại, dùng máu trên đầu ngón tay làm vật dẫn, dùng kiếm Hồi Tuyết làm lệnh phù, với sự trợ giúp của những thanh kiếm bay đầy trời, bày thành nên Kiếm Trận Thiên Cương Cửu Chuyển.
"Đi!"
Phi kiếm che khuất bầu trời, bay thẳng về phía Huyết Sát Tổ.
Năm lá cờ Chiêu Hồn đồng loạt bị gãy rơi từ giữa không trung xuống, mười vạn oan hồn trong nháy mắt im lặng, cơn gió buốt giá lạnh thấu xương lập tức xé nát huyết vân cuồn cuộn.
Mấy nữ tử Hợp Hoan tông bị kiếm khí cương phong khắp trời kín đất chém ra vô số vết thương nhỏ trên cơ thể, dòng máu đỏ tươi tràn ra trên làn da thịt trắng trẻo, giống những bông hoa mận đỏ nở trên tuyết trắng.
Trong đám người có người hít một hơi khí lạnh: “Đây là, đây chính là thực lực của kiếm chủ sao?"
"Đó là thực lực của kiếm chủ Hàm Sương, ngươi không thấy rằng Kiếm Chủ Hồi Tuyết ngay cả thanh kiếm của mình cũng không thể bảo vệ được sao? Không ngờ rằng chênh lệch thực lực giữa các kiếm chủ lại lớn như vậy. Đừng quên, đây còn là dưới tình huống kiếm Hàm Sương đã gãy.”