Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều Năm
Chương 10
Giẫm lên mặt mũi tôn quý của đệ nhất tông môn Cửu Châu này.
Người cầm đầu quát to một tiếng, mang theo cuồng nộ cửu thiên lôi đình: "Muốn chế0 rồi!"
Ta xoay người lại, ánh mắt ung dung đảo qua tất cả những người đang có mặt ở đây
Đám đông dần trở nên hỗn loạn.
"Ta có nhìn nhầm không? Đây không phải là Kiếm Chủ Hàm Sương sao?"
"Làm sao có thể? Kiếm Chủ Hàm Sương vì đại nghĩa thiên hạ, một trăm năm trước đã bỏ mình nơi Ma Vực, sao có thể xuất hiện ở đây?"
“Sẽ không phải đến đây để cướp hôn đây chứ? Các ngươi đừng quên, trước kia Kiếm Chủ Hàm Sương đã có ước hẹn đạo lữ với Kiếm Chủ Lưu Phong, về sau tin tức nàng ấy bỏ mình truyền đến, Kiếm Chủ Lưu Phong thất hồn lạc phách, đồi phế suốt mấy chục năm.”
"Không thể nào là Kiếm Chủ Hàm Sương được! Các ngươi nhìn thanh kiếm trong tay nàng ấy, không phải kiếm Hàm Sương, chỉ là một thanh kiếm gãy rỉ sét tầm thường."
"Cũng không có lý nào, một thanh kiếm tầm thường có thể chém đứt bia đá tông môn của Kiếm tông sao?”
Tạ Trường Canh giống như không nghe thấy những âm thanh ồn ào xung quanh, kinh ngạc nhìn ta, từng bước một đi xuống bậc thềm ngọc, giọng điệu thì thào: “Đại sư tỷ…”
Ánh mắt ta lướt qua khuôn mặt hắn ta, không dừng lại mà lướt thẳng qua bờ vai hắn ta, tập trung vào khuôn mặt tái nhợt của người cầm đầu, nhướng mày cười một tiếng: “Phụ thân đại nhân, đã lâu không gặp.”
8
Cao thủ đệ nhất Cửu Châu Lục Địa, Lục Minh Chiêu, tông chủ Kiếm Tông chính là phụ thân của ta.
Lần đầu tiên gặp lại sau một trăm năm.
Không có giọt nước mắt nào, cũng không có lời hỏi han ân cần.
Ông ta chỉ vào tấm bia đá tông môn bên dưới chân ta, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương: “Ngươi đang làm gì vậy, điên rồi phải không?”
Ta cố ý nhấc chân giẫm lên, lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Nghe nói Kiếm Tông mới có được một vị kiếm chủ mới, tổ chức đại điển vui vẻ, xuân phong đắc ý, gần đây Lạc Hà Tông chúng ta lại cho ra một nghiệt đồ, hại chết sư phụ cướp đi bảo vật, toàn phái chịu tang. Quý tông đại hỉ, bản phái đại bi, lòng dạ ta nhỏ nhen, cảm thấy rất khó chịu. Trùng hợp mấy ngày trước sư phụ ta hạ táng, trước mộ phần còn thiếu một tấm bia đá thượng hạng, ta thấy tấm bia tông môn của Kiếm Tông này trấn thủ sơn thạch không tệ, mưa rơi gió thổi, ngàn năm không ngã, miễn cưỡng đủ tư cách canh giữ mộ phần của sư phụ ta, chỉ là có hơi lớn một chút, ta cũng không thể làm gì hơn là tự mình động thủ."
Phụ thân nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghiệt chướng, ngươi muốn tìm chết!”
Người cầm đầu quát to một tiếng, mang theo cuồng nộ cửu thiên lôi đình: "Muốn chế0 rồi!"
Ta xoay người lại, ánh mắt ung dung đảo qua tất cả những người đang có mặt ở đây
Đám đông dần trở nên hỗn loạn.
"Ta có nhìn nhầm không? Đây không phải là Kiếm Chủ Hàm Sương sao?"
"Làm sao có thể? Kiếm Chủ Hàm Sương vì đại nghĩa thiên hạ, một trăm năm trước đã bỏ mình nơi Ma Vực, sao có thể xuất hiện ở đây?"
“Sẽ không phải đến đây để cướp hôn đây chứ? Các ngươi đừng quên, trước kia Kiếm Chủ Hàm Sương đã có ước hẹn đạo lữ với Kiếm Chủ Lưu Phong, về sau tin tức nàng ấy bỏ mình truyền đến, Kiếm Chủ Lưu Phong thất hồn lạc phách, đồi phế suốt mấy chục năm.”
"Không thể nào là Kiếm Chủ Hàm Sương được! Các ngươi nhìn thanh kiếm trong tay nàng ấy, không phải kiếm Hàm Sương, chỉ là một thanh kiếm gãy rỉ sét tầm thường."
"Cũng không có lý nào, một thanh kiếm tầm thường có thể chém đứt bia đá tông môn của Kiếm tông sao?”
Tạ Trường Canh giống như không nghe thấy những âm thanh ồn ào xung quanh, kinh ngạc nhìn ta, từng bước một đi xuống bậc thềm ngọc, giọng điệu thì thào: “Đại sư tỷ…”
Ánh mắt ta lướt qua khuôn mặt hắn ta, không dừng lại mà lướt thẳng qua bờ vai hắn ta, tập trung vào khuôn mặt tái nhợt của người cầm đầu, nhướng mày cười một tiếng: “Phụ thân đại nhân, đã lâu không gặp.”
8
Cao thủ đệ nhất Cửu Châu Lục Địa, Lục Minh Chiêu, tông chủ Kiếm Tông chính là phụ thân của ta.
Lần đầu tiên gặp lại sau một trăm năm.
Không có giọt nước mắt nào, cũng không có lời hỏi han ân cần.
Ông ta chỉ vào tấm bia đá tông môn bên dưới chân ta, ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương: “Ngươi đang làm gì vậy, điên rồi phải không?”
Ta cố ý nhấc chân giẫm lên, lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Nghe nói Kiếm Tông mới có được một vị kiếm chủ mới, tổ chức đại điển vui vẻ, xuân phong đắc ý, gần đây Lạc Hà Tông chúng ta lại cho ra một nghiệt đồ, hại chết sư phụ cướp đi bảo vật, toàn phái chịu tang. Quý tông đại hỉ, bản phái đại bi, lòng dạ ta nhỏ nhen, cảm thấy rất khó chịu. Trùng hợp mấy ngày trước sư phụ ta hạ táng, trước mộ phần còn thiếu một tấm bia đá thượng hạng, ta thấy tấm bia tông môn của Kiếm Tông này trấn thủ sơn thạch không tệ, mưa rơi gió thổi, ngàn năm không ngã, miễn cưỡng đủ tư cách canh giữ mộ phần của sư phụ ta, chỉ là có hơi lớn một chút, ta cũng không thể làm gì hơn là tự mình động thủ."
Phụ thân nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghiệt chướng, ngươi muốn tìm chết!”