Ta Không Làm Kiếm Chủ Đã Nhiều Năm
Chương 1
Ngày sư phụ qua đời, trong tông môn một màu lạnh lẽo.
Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con lừa xanh làm bạn với ông ấy đã nhiều năm.
Lạc Hà Tông là tông môn đã suy tàn, trong giới tu tiên chỉ tôn trọng thực lực căn bản không có chút tiếng tăm nào.
Sư phụ qua đời tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển lớn, chưa kịp gợn sóng đã chẳng còn âm thanh nào.
Ta dùng cái cuốc ngày thường vẫn dùng để xới đất trồng rau đào một cái hố vuông vức trong vườn rau.
Lau sạch sẽ máu trên vạt áo trước của lão đầu tử, chắp hai bàn tay lại bày ra tư thế trang nghiêm rồi chôn ông ấy xuống đất.
Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn suốt một ngày một đêm đúc ra một đôi sư tử xấu xí trấn giữ tại mộ phần.
Nói là sợ ông ấy ở dưới mộ lắm mồm lải nhải, dễ chọc giận người ta rồi bị ăn đòn, làm một đôi Thần Thú hộ giá ông ấy.
Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm cái kéo loay hoay trong vườn hoa rất lâu, nhìn tới nhìn lui mấy vòng mới miễn cưỡng chọn ra nhánh hoa nở rực rỡ nhất trong các loại hoa.
Mười ngón xảo diệu vung lên, đan một vòng hoa năm màu, xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên bia mộ đơn sơ của sư phụ.
Yên lặng đánh giá nửa ngày, sau đó phun ra ba chữ: “Đầu thai, đẹp.”
Hắn ta vẫn giống như trước đây, quý chữ như vàng.
Con lừa xanh ở bên cạnh sư phụ hơn nửa đời người, ở bên cạnh kêu lên be be.
Ta vỗ vỗ bùn đất trên tay, đá đá vào phần mộ: “Sư phụ nghe đi, con lừa cũng đang mắng người ngu xuẩn.”
“Nhặt cái gì chẳng được, lại đi nhặt về một con sói mắt trắng, còn móc tim móc phổi đối tốt với người ta, kiếp sau phải có đầu óc một chút.”
Lừa xanh vẫn còn đang kêu be be.
Ba người sáu con mắt đều đồng thời nhìn về phía nó.
Nhị sư muội nuốt nước bọt một cái: "Làm thịt? Vừa hay dùng làm bữa tối."
Lừa xanh vẻ mặt hoảng sợ, kêu be be càng to hơn, liên tục gõ móng.
"Thôi bỏ đi, con lừa này so bối phận còn cao hơn ta, Bình thường lão đầu coi nó là nhi tử ruột thịt, nếu làm thịt nó, không phải mỗi đêm ông ấy đều sẽ nhập mộng mắng chết chúng ta sao?”
"Ờ… vậy thì bỏ đi.."
Con lừa xanh may mắn thoát được một mạng, được giao cho Khâu đạo trưởng ở núi Bạch Vân bên cạnh.
Khâu đạo trưởng là bạn đánh cờ của lão đầu tử. Lúc trước tin tức Lạc Hà Tông xảy ra chuyện cũng là ông ta âm thầm nói cho chúng ta.
Ông ta vỗ vỗ đầu lừa, có chút thương cảm, hỏi sau này chúng ta có tính toán gì không.
Bên cạnh chỉ có ba đồ đệ chúng ta và một con lừa xanh làm bạn với ông ấy đã nhiều năm.
Lạc Hà Tông là tông môn đã suy tàn, trong giới tu tiên chỉ tôn trọng thực lực căn bản không có chút tiếng tăm nào.
Sư phụ qua đời tựa như một hòn đá nhỏ ném vào biển lớn, chưa kịp gợn sóng đã chẳng còn âm thanh nào.
Ta dùng cái cuốc ngày thường vẫn dùng để xới đất trồng rau đào một cái hố vuông vức trong vườn rau.
Lau sạch sẽ máu trên vạt áo trước của lão đầu tử, chắp hai bàn tay lại bày ra tư thế trang nghiêm rồi chôn ông ấy xuống đất.
Nhị sư muội thích rèn sắt, bận rộn suốt một ngày một đêm đúc ra một đôi sư tử xấu xí trấn giữ tại mộ phần.
Nói là sợ ông ấy ở dưới mộ lắm mồm lải nhải, dễ chọc giận người ta rồi bị ăn đòn, làm một đôi Thần Thú hộ giá ông ấy.
Tiểu sư đệ yêu hoa như mạng, cầm cái kéo loay hoay trong vườn hoa rất lâu, nhìn tới nhìn lui mấy vòng mới miễn cưỡng chọn ra nhánh hoa nở rực rỡ nhất trong các loại hoa.
Mười ngón xảo diệu vung lên, đan một vòng hoa năm màu, xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên bia mộ đơn sơ của sư phụ.
Yên lặng đánh giá nửa ngày, sau đó phun ra ba chữ: “Đầu thai, đẹp.”
Hắn ta vẫn giống như trước đây, quý chữ như vàng.
Con lừa xanh ở bên cạnh sư phụ hơn nửa đời người, ở bên cạnh kêu lên be be.
Ta vỗ vỗ bùn đất trên tay, đá đá vào phần mộ: “Sư phụ nghe đi, con lừa cũng đang mắng người ngu xuẩn.”
“Nhặt cái gì chẳng được, lại đi nhặt về một con sói mắt trắng, còn móc tim móc phổi đối tốt với người ta, kiếp sau phải có đầu óc một chút.”
Lừa xanh vẫn còn đang kêu be be.
Ba người sáu con mắt đều đồng thời nhìn về phía nó.
Nhị sư muội nuốt nước bọt một cái: "Làm thịt? Vừa hay dùng làm bữa tối."
Lừa xanh vẻ mặt hoảng sợ, kêu be be càng to hơn, liên tục gõ móng.
"Thôi bỏ đi, con lừa này so bối phận còn cao hơn ta, Bình thường lão đầu coi nó là nhi tử ruột thịt, nếu làm thịt nó, không phải mỗi đêm ông ấy đều sẽ nhập mộng mắng chết chúng ta sao?”
"Ờ… vậy thì bỏ đi.."
Con lừa xanh may mắn thoát được một mạng, được giao cho Khâu đạo trưởng ở núi Bạch Vân bên cạnh.
Khâu đạo trưởng là bạn đánh cờ của lão đầu tử. Lúc trước tin tức Lạc Hà Tông xảy ra chuyện cũng là ông ta âm thầm nói cho chúng ta.
Ông ta vỗ vỗ đầu lừa, có chút thương cảm, hỏi sau này chúng ta có tính toán gì không.