Sword Art Online

Chương 51

Cảm thấy một cảm giác rờn rợn chạy dọc ngón trỏ tay phải, Sinon cau mày. Cô cọ ngón tay cái với ngón trỏ phải để làm dịu đi sự bực bội mà không tài nào xua đi được.

Cô biết tại sao.

Đó là do lỗi của Kirito. Tên tân binh vô lễ, kiêu căng, và rất ngốc nghếch đó. Cô dùng toàn lực siết chặt bàn tay. Thông thường, điều này là không thể, và cô hiểu được phân nửa thôi. Sinon giờ đang ở chế độ FullDive trong thế giới ảo cùng chiếc AmuSphere; tuy nhiên khó có thể siết chặt tay lại, mạch máu ở cơ thể thực của cô bị tắc nghẽn, hay chèn ép dây thần kinh ở thế giới thực sẽ không ảnh hưởng gì. Tất cả các cảm giác xảy ra ở đây là do kết quả của xung lực điện từ gửi trực tiếp đến não bằng chiếc máy với những tín hiệu ảo.

――――Nhưng.

Giờ đây, tay phải của Sinon vẫn có thể cảm nhận được sự nóng giận và cả áp lực khi kẻ cầm thanh gươm ánh sáng đó nắm lấy tay cô, mặc dù việc đó đã xảy ra hai giờ trước.

Dừng nỗ lực xua tan cảm giác ấy, Sinon đưa tay nắm lại báng khẩu súng xuyên giáp rồi đặt ngón tay phải lên cò súng. Cô giữ chặt khẩu súng yêu thích của mình, khẩu «Hecate II», đã cùng cô trải qua rất nhiều trận chiến như một phần thiết yếu của cơ thể cô, nhưng cái cảm giác rờn rợn khó chịu trên đầu ngón tay cứ bám lấy dai dẳng.

Sinon đang nấp trong một bụi cây gần rìa một tảng đá lớn ở một khu vực vắng vẻ để chờ cơ hội nổ súng. Sân đấu là bản đồ «Wilderness at the Crossroads» (Giao lộ hoang vắng). Địa hình có đặc điểm là một cao nguyên khô hạn ở vùng trung tâm, nơi có hai con đường giao nhau. Đối phương có tên là «Stinger». Người được chọn vào bảng F, trận 15; đó là trận bán kết đầu tiên, và có khoảng mười hai phút trước khi bắt đầu. Nếu cô thắng trận này, thì dù kết quả trận sau có ra sao đi nữa, cô vẫn có quyền đi thẳng vào vòng đấu chuyên nghiệp của BoB đã được lên kế hoạch vào tối chủ nhật ngày mai. Nhưng, vào được đến đây, Stinger hiển nhiên không phải là kẻ vô năng.

Tên thì như vậy, nhưng không có nghĩa là hắn được trang bị dàn phóng tên lửa «Stinger». Vũ khí chính của hắn thường là khẩu súng tỉa «FN • SCAR», chỉ vậy thôi cũng đủ để uy hiếp đối phương. Hắn còn lắp thêm một ống ngắm ACOG để cải thiện mức độ chính xác. Vì vậy, nếu hai người rơi vào tầm ngắm của nhau, khả năng chiến thắng của Sinon rất thấp.

May thay, trong bản đồ này, có bốn vùng được chia ra bởi những con đường; bạn phải đi qua những giao lộ trung tâm để đến chỗ người kia.

Khi hai người chơi đầu tiên xuất hiện ở bản đồ này, họ được đặt trong một khoảng cách tối thiểu là 500 mét; vì vậy, họ không thể ở cùng khu vực.

Nói cách khác, nếu Stinger muốn tiếp cận đủ gần để bắn Sinon với khẩu FN, dù hắn có cố vượt qua giao lộ trung tâm đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ bị đánh lén; còn về phần Sinon, cô phải thành công trong việc ám sát Stinger khi hắn đang di chuyển trên các ngả đường.

Vậy là Stinger chỉ còn một phương pháp, đó là tìm cách kéo dài thời gian trước khi chạm trán, như một chiến thuật nhằm làm Sinon mất tập trung. Mặc dù trên lý thuyết là thế, Sinon không thể phủ nhận khả năng Stinger sẽ di chuyển sớm, vì thế cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc kéo căng giới hạn của dây thần kinh để cố gắng tập trung quan sát khắp xung quanh thế này.

Hiện tại, vòng loại trực tiếp được chia làm 15 bảng xếp từ A đến O, hơn phân nửa các trận đấu khác đã kết thúc, vì vậy chỉ còn khoảng 10 trận còn đang diễn ra tại thời điểm đó. Trong phòng chờ, trên sảnh tầng trệt, hoặc ở một quán bar nào đó trên đường phố (trong game), bạn có thể xem tất cả những trận đấu trực tuyến. Trận đấu của Sinon và Stinger lại khiến khản giả chán ngấy. Rốt cuộc, từ lúc bắt đầu trận đấu đến giờ, hai bên chưa bắn được phát súng nào.

Bên cạnh đó, ví dụ như trong ở bán kết bảng F, có một trận đấu chắc chắn rất hấp dẫn; được diễn ra ở một con đường rực ánh đèn.

Lý do là— trong trận này, một trong số họ là một cao thủ sử dụng hai khẩu tiểu liên, và người kia thì chỉ dùng một vũ khí cận chiến— người đó dùng một thanh gươm ánh sáng để chiến đấu.

Giờ cô không được mất tập trung. Hiểu rõ như thế, thế nhưng suy nghĩ của cô lại bắt đầu hướng về cô gái tóc đen bí ẩn kia, à không, cậu con trai chứ.

Trận đầu tiên mất tổng cộng mười phút, trở lại phòng chờ, người đầu tiên cô gặp là Spiegel ―― Shinkawa Kyouji cùng những lời chúc mừng của cậu ta. Sau khi trao đổi vài câu đơn giản cùng lời cảm ơn, Sinon trở lại chỗ ngồi. Sự xuất hiện của Kirito ở đó khiến cô hơi ngạc nhiên. Không thể nào như vậy. Sinon không nghĩ rằng cậu ấy có thể thắng và quay lại sớm hơn cả cô. Hmm, cậu ta cũng khá đấy chứ. Suy nghĩ trong khi bước đến gần Kirito— nhưng Sinon lại ngạc nhiên một lần nữa.

Trước trận đấu, Kirito hoàn toàn là một gã nông nổi, nhưng giờ cậu đang ngồi co ro trên trường kỉ, tay nắm chặt đầu gối, đầu gục xuống và đôi vai gầy run lẩy bẩy.

…… Cậu ta thắng mà. Đối thủ trận trước có thể đáng sợ đến vậy sao?

Vừa nghĩ, Sinon vô thức đập tay vào vai áo khoác ngụy trang màu tối bằng vải dày. Đột nhiên, Kirito giật thót mình, với động tác thận trọng, cậu ngước lên. Sinon biết không ai có thể biết cậu là nam, với khuôn mặt đáng yêu và lanh lợi của nhân vật này ―― còn ánh mắt hiện tại thì trông như một cái nhìn lướt qua địa ngục sâu thẳm, đầy nỗi sợ.

“...... Sao mặt cậu trông như vậy?”

Sinon vô thức hỏi thầm, nghe thấy thế, Kirito chớp mắt vài lần rồi cố nặn ra một nụ cười khó nhọc.

“Không có gì đáng lo ngại đâu” cậu trả lời với giọng lí nhí, và Sinon hỏi có phải do trận đấu quá khó khăn không. Nhưng, khuôn mặt non trẻ ẩn giấu đằng sau mái tóc dài đó thở ra một hơi yếu ớt, và cậu im lặng.

Cậu ấy sẽ không trở mặt với cô chỉ vì mớ rắc rối lần trước.

Kirito lẽ ra phải biết rằng Sinon sẽ hiểu lầm giới tính của cậu. Nhưng cậu cố tình không làm rõ sự hiểu lầm đó và để Sinon làm hướng dẫn viên, giúp cậu mua sắm và cuối cùng cho cậu vào phòng mình.

Tất nhiên, Sinon sai sót khi cho rằng Kirito là con gái, và đó là lỗi của cô khi không hỏi xem thẻ nhân vật của cậu. Cho nên, hơn một nửa sự tức giận lại quay sang đả kích cô.

Trong thế giới thực, kể từ khi biết rằng cô bị lợi dụng bởi những học sinh cùng lớp, cô đã thề bằng cả trái tim mình là sẽ không bao giờ phụ thuộc vào ai và cũng chẳng kết bạn nữa. Nhưng khi gặp với một người chơi nữ hiếm có trong GGO, nhờ cô chỉ đường, khiến cô hoàn toàn quên đi những lời thề thốt đó.

Thật là vui. Khi mà cô dẫn anh chàng đến khu thương mại để mua sắm, và được lái chiếc xe ba bánh, Sinon nhận ra rằng cô đã cười một cách rất ‘thật’, một thứ gì đó mà cô không thường làm trong một thời gian dài ở GGO. Đúng vậy ―― thật sự thì Sinon không giận lắm khi biết rằng Kirito là con trai. Khi cô đi cùng cậu ấy, cô ít đề phòng hơn, khiến cô cảm thấy khó có thể tha thứ cho bản thân.

Đó là lí do khi cô thấy Kirito thắng trận đầu tiên, cô thật sự rất vui.

Để gặp được cậu trong trận chung kết, sau đó bắn nát khuôn mặt đáng yêu đó với viên đạn của khẩu Hecate thì càng phải mạnh mẽ hơn khi đối phó với gã này. Mặc dù cô đã đoán được phần nào, là khi Kirito bị nỗi sợ chiếm lấy, cậu ta sẽ trở thành 1 người hoàn toàn khác.

Sinon thầm nói trong giận giữ..

“Cậu trở nên thế này chỉ sau một trận đấu? Vào được trận chung kết đã là một giấc mơ trong một giấc mơ rồi. Tự xem lại bản thân đi... Tôi... phải lấy lại những gì cậu nợ tôi.”

Tay cô nắm lại và đập lên vai Kirito lần nữa.

Bỗng nhiên bàn tay đó bị nắm lại bởi hai bàn tay trắng muốt. Cậu lôi mạnh và giữ chặt lấy tay của Sinon vào trong lồng ngực đầy mệt mỏi.

“Này, này... Cậu làm cái gì vậy!?”

Sinon la lên phản kháng và cố kéo tay ra, nhưng cô chẳng bao giờ tưởng tượng được cơ thể thanh tú này của Kirito lại có một chỉ số sức mạnh (STR) cao đến vậy, và cậu tiếp tục nắm lấy tay cô.

Bàn tay cậu ta lạnh như băng. Thậm chí khiến cô cảm thấy hơi thở của mình cũng trở nên giá lạnh.

Vào lúc đó, trong tầm nhìn của Sinon, xuất hiện một nút “cảnh báo hành vi quấy rối”, nếu cô ấn nút “tố cáo” thì nhân vật của Kirito sẽ được chuyển đến nhà tù ở khu vực Gurokken một thời gian ngắn, và không thể ra ngoài.

Tuy nhiên, Sinon động đậy, và cũng không nói gì.

Trông vào hai bàn tay Kirito siết chặt lại và cơ thể mỏng manh mảnh khảnh đó run bần bật, Sinon cảm thấy hơi sốc. Cô đã thấy cô gái này ở đâu đó, chính xác là trong tư thế y đúc vậy trước kia. Nghĩ kỹ hơn, cô lập tức nhận ra rằng đó chính là cô. Không phải xạ thủ Sinon, mà là Asada Shino ở thế giới thực. Giống như lần Shino nằm cuộn tròn trên giường khi trí nhớ cô đầy nhóc mùi máu tanh và thuốc súng, khóc để cầu mong ai đó cứu lấy cô.

Nhận ra điều đó vào thời điểm này, Sinon miễn cưỡng thả lỏng tay phải.

“....... Tại sao cậu......?”

Cô nhẹ nhàng hỏi, nhưng không có câu trả lời cho cô. Thậm chí vậy, Sinon vẫn cảm nhận được.

Nắm chặt tay cô, nhân vật tóc đen đó ―― không, bên trong đó, khuôn mặt và tên cậu ta mà cô biết có lẽ cũng bị làm giả trong một bóng tối tương tự như Shino. Chuyện gì đã xảy ra vậy, Shinon muốn hỏi thế.

Nhưng trước khi kịp hỏi, một luồng sáng mờ nhạt bao bọc cơ thể Kirito, và sau đó cậu biến mất. Trận đấu tiếp theo của cậu ấy đã sắp xếp xong, vì vậy cậu ấy phải dịch chuyển đến địa điểm của trận thứ hai.

Với tình trạng như thế, cậu ấy sẽ không thể chiến đấu nổi. Sinon đã nhận ra điều đó và thở ra một hơi ngắn.

Một người biến mất sẽ trở lại tiền sảnh thay vì hành lang phòng chờ ở đây. Đó là tại sao, nếu Kirito thua, thì hôm nay— hay nói cách khác, cô hầu như sẽ không có dịp nào để gặp lại anh ấy nữa.

Tất nhiên, điều đó cũng không thành vấn đề. Họ thậm chí chẳng là bạn của nhau, nhưng chỉ là ngẫu nhiên mà họ có chung đích đến là khu nhà điều hành. Sau hôm nay, cô có lẽ sẽ quên đi cái tên lẫn khuôn mặt cậu ấy.

Trong khi tự lẩm bẩm một mình, Sinon đưa bàn tay đang đặt ở không trung và áp lên ngực.

—Phải như vậy mới đúng.

Nhưng điều đó lại quá cả sự mong đợi của Sinon, trận thứ hai, thứ ba và thậm chí trận thứ tư, Kirito vẫn chiến thắng dù chỉ dùng thanh kiếm ánh sáng cùng một khẩu súng ngắn.

Trong khi Sinon đang đợi các trận đấu tiếp theo, cô chỉ có cơ hội nhìn cậu ta chiến đấu trên màn hình một lần. Phong cách chiến đấu của cậu ấy giống như kiểu ‘liều chết’ hoặc ‘xung kích’, tấn công với những chiến thuật hệt như tự sát. Đương đầu với khẩu súng tỉa tấn công bắn đạn liên tục của đối phương, kẻ tăng chỉ số theo đường nhanh nhẹn, Kirito dùng khẩu súng ngắn Five—Seven, mà cậu mua vì Sinon gợi ý, như một vũ khí chiến đấu tầm xa. Kirito phớt lờ đi những viên đạn của kẻ thù bắn vào người và chỉ dùng thanh kiếm để chặn những viên đạn, và làm như vậy giúp cậu ấy thu hẹp khoảng cách chỉ trong thời gian chớp mắt, sau đó chém kẻ địch lẫn súng ống thành thịt nát. Không có một đấu thủ nào trong giải BoB thứ nhất hay thứ hai đánh theo cách này. Trong phòng chờ, mọi người đều kinh ngạc và sững sờ, còn Sinon chỉ có thể xem với đôi mắt mở to tròn xoe.

Cứ đà này, Kirito có thể dễ dàng lọt vào vòng chung kết bảng F. Tuy nhiên, chiến đấu một đối thủ kì quặc như thế, cô sẽ phải dùng cách nào?

Sau khi theo dõi trận đấu của Kirito, Sinon nghĩ dù trận bán kết của cô bắt đầu, thì một phần tâm trí của cô không thể thôi lo nghĩ về tình huống đó. Đồng thời, cô cũng không thể dừng nghĩ về người chơi có cái tên Kirito, và bản thân anh ấy. Khi đi mua sắm cùng nhau, cậu ấy để lộ một nụ cười hồn nhiên đầy tò mò. Khi phải thú nhận là con trai, Kirito thậm chí còn chờ cô “lột da” mình. Sau đó, khi trận đấu đầu tiên của cậu kết thúc, việc nắm lấy tay Sinon, cơ thể yếu ớt của cậu run lên. Và — một Kirito với lưỡi kiếm màu xanh, di chuyển như bóng ma, không ngừng phanh thây địch thủ.

Cuối cùng thì, «Kirito» nào mới là thật?

Và tại sao cô lại tiếp tục nghĩ về những điều đó?

Nhận ra mình đang bực tức vô cớ, Sinon nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới của mình trong khi mắt phải đang nhìn vào ống kính ngắm. Vào thời điểm đó—

Cách khoảng một km, ở ngã tư, cô thấy một bóng người đang di chuyển từ sau phía núi.

Sinon chỉnh thước ngắm khẩu Hecate. Gió đang thổi từ bên trái sang với tốc độ 2,5 mét mỗi giây. Độ ẩm không khí khoảng 5%. Cô căn tâm ngắm lên trên cái bóng một chút và chờ tầm nhìn từ ống kính ngắm co lại trước khi bớp cò.

?ĐOÀNG"

Từ góc nhìn, viên đạn.50 BMG (12,7mm) bay xuyên qua không khí trong sương mù nóng như đào một đường hầm. Nó vẽ ra một đường xoáy phóng thẳng về phía dưới bên trái và cắm vào phần trên cái bóng.

“...... Chỗ đó.”

Sinon thở ra một hơi, đồng thời bắt đầu đẩy vỏ đạn ra, nạp đạn và kéo chốt khẩu Hecate về phía sau.

Cái bóng vỡ vụn ra với một âm thanh nhẹ nhàng không phải đối phương Stinger. Thay vào đó, nó là một tảng đá đường kính chừng một mét.

Lát sau, từ nơi ẩn nấp, một cái bóng to hơn lao ra để lại một vệt cát phía sau. Một chiếc xe bọc thép bốn bánh- «chiếc humvee» (một loại xe quân dụng). Những thứ như chiếc xe bốn bánh này không phải vật phẩm của người chơi mà là những vật phẩm xuất hiện ngẫu nhiên trên bản đồ. Người đầu tiên đến đó có thể sử dụng. Trông nó mới toanh, trừ một vết lõm nhỏ phía trước- Sinon nhanh chóng hiểu ra rằng: chính chiếc xe đó đã hất viên đá ra.

Stinger, người hẳn đang ngồi trong xe. đã biết khẩu Hecate II của Sinon là súng bắn tỉa, và cô có thể đang ngắm vào một con đường mà hắn ta phải đi qua.

Cho nên, hắn đánh bật viên đá vào đường đi bằng mũi xe quân dụng để nó bị bắn, sau đó khi cô sắp bắn phát tiếp theo, hắn sẽ tận dụng thời cơ để chạy qua giao lộ. Kế hoạch này đã đúng. Thực tế, chiếc xe đã lao tới trung tâm giao lộ khi cô còn đang kéo chốt khẩu súng. Cô ấy chỉ có thể bắn thêm một phát nữa. Thêm nữa, cô không có đủ thời gian để ngắm bắn cẩn thận.

Tuy nhiên, Sinon không hoang mang.

Stinger lấy đi lợi thế tốt nhất của tay bắn tỉa như Sinon, «Phát Súng Đầu Tiên Không Lộ Đường Đạn». Đổi lại, hắn cũng cho Sinon biết một số điều quan trọng. Trong tầm nhìn của Sinon, hướng quỹ đạo đường đạn của phát súng vừa rồi đã chính xác. Nếu không bị hoang mang, cô có thể bắn viên thứ hai bay chính xác như viên trước. Nếu cô làm thế, sẽ có khả năng Sinon bắn được phát súng chuẩn xác hơn..

Sau khi điều chỉnh thân súng một chút cho thích hợp, Sinon bóp cò lần thứ hai.

"ĐOÀNG!"

Viên đạn 12.7mm đập vừa cửa sổ buồng lái và xuyên qua lớp kính chống đạn mỏng một cách dễ dàng.

Tại thời điểm tiếp theo, chiếc xe quay một vòng, lao ra khỏi lề đường và sau đó đổ xuống cạnh ngọn núi. Trước mui xe, đã có ngọn lửa bùng lên.

“...... Nếu anh ra khỏi xe và chạy, anh có thể thấy được đường đạn và ít nhất còn né được.”

Sinon thì thầm khi chuẩn bị bắn phát thứ ba. Giữ ống kính ngắm trên mắt phải, cô chĩa vào chiếc xe quân dụng đang cháy ngoài lề đường. Sau vài giây chờ đợi, Stinger không xuất hiện. Cứ giống như anh ta chết trong buồng lái rồi vậy, nhưng cô ấy vẫn giữ vị trí.

Ngay khi bầu trời buổi chiều hiện ra dòng chữ “CHÚC MỪNG” màu mè, Sinon đứng dậy từ bụi rậm.

Thời gian trận đấu, 19 phút 15 giây. Trận bán kết kết thúc.

Bằng cách này, như vừa lên kế hoạch, cô đã có một vé vào giải đấu BoB. Tuy nhiên, cô chẳng tỏ vẻ gì là mình vừa chiến thắng, thậm chí cô cũng không cười. Suy nghĩ của cô đang hướng trực tiếp đến trận chung kết sơ bộ bảng F sắp tới.

Bí ẩn nằm ở chỗ Kirito, chắc chắn, anh ta sẽ mất ít thời gian trong trận bán kết. Đối đầu với anh ta là người trang bị hai cây tiểu liên. Tuy có nhiều đạn để bắn, nhưng nếu anh ta để đấu thủ cầm kiếm lại gần, anh ta sẽ nhanh chóng thành thịt nát dưới sức mạnh của thanh kiếm tử thần trước khi thanh HP của Kirito tụt hết. Kirito, sau cùng thì, với tốc độ phản xạ đáng kinh ngạc của mình, cộng lẫn khả năng «đoán trước quỹ đạo đường đạn». Khẩu súng tốt nhất có tư cách ngăn cản cậu ấy là khẩu súng đại liên M134 (Galting Gun), hoặc các loại súng như vậy.

Bất quá, Sinon vẫn dùng cây Hecate, đứng bất động chờ việc dịch chuyển đến trận đấu tiếp theo.

Sau ít giây, cô không trở lại phòng chờ, mà phóng thẳng đến vùng chuẩn bị trận chung kết. Ô hình lục giác của của sổ trên màn hình ghi tên đối phương, và chắc chắn rằng, cái tên đó là [Kirito]. Sau lần dịch chuyển kế tiếp, cô mở mắt ra và thấy một con đường cao rộng chạy dài theo đường thẳng, và ánh hoàng hôn đỏ màu máu ở cuối con đường.

Sân đấu «Inter-Continental Highway» (Đường cao tốc xuyên lục địa). Mặc dù sân đấu này có diện tích y như trận đấu trước, khoảng một km vuông, vì thế bạn không thể ra khỏi đường cao tốc chạy từ Tây sang Đông này, thực tế, sân đấu này khá hẹp và đơn giản.

Tuy nhiên, có vô số những chiếc xe con, xe tải, thậm chí một mảnh máy bay trực thăng, và có những vết nứt nơi con đường nhấp nhô, vì vậy từ một phía con đường, bạn không thể nhìn sang phía khác được.

Sinon liếc thật nhanh về phía sau để xác nhận nơi cô đứng là góc phía Đông bản đồ. Và sau đó là đối thủ, Kirito, sẽ ở phần mở rộng phía Tây con đường, cách xa ít nhất 500 mét.

Cô nhìn quanh, rồi nhanh chóng chạy lên đường. Đích đến của cô là chỗ ngồi trong chiếc xe buýt đi du lịch cỡ lớn chắn ngang con đường về phía trước bên phải. Từ cánh cửa sau được mở ra phân nửa trong chiếc xe buýt, và sau đó lên tầng trên. Cô nằm úp bụng xuống giữa sàn xe, nhấc cây Hecate II từ vai ra và mở hai cái chân chống của nó. Cô kê nòng súng vào cửa sổ toàn cảnh ở phía trước trên xe buýt, chĩa vào một vị trí bắn tỉa, và lật hai cái nắp trước và sau của ống kính ngắm lên. Mặt trời đang lặn bên phải phía trước cô. Nghĩa là, bất cứ nơi nào ở bên ngoài chỗ cô nấp, ánh xạ phản chiếu từ ống kính ngắm do ánh nắng sẽ gây nguy hiểm vì người khác sẽ đoán được vị trí của cô. Vị trí của tay bắn tỉa mà bị lộ thì việc “chăm sóc” họ trở nên khá đơn giản.

Nhưng trong chiếc xe buýt, gương phủ lên tấm kính bên ngoài sẽ giấu đi sự ánh xạ của ống ngắm. Hơn nữa, với độ cao như thế này, cô có thể thấy toàn bộ những vật cản trên con đường.

Kirito chắc chắn đang lại gần với tốc độ cao, vượt hết chướng ngại vật này đến chướng ngại vật khác. Cô không nghĩ rằng cô có thể bắn kẻ thù đó với việc tính toán Đường Đạn. Cơ hội của cô, là tận dụng khi cậu ta còn không biết vị trí của cô, bắn phát súng đầu tiên.

“- Hạ gục anh ta. Mình phải hạ gục anh ta.”

Khắc sâu niềm tin đó vào trong tim, Sinon đặt mắt phải trước ống ngắm.

Tại sao cô muốn chiến thắng nhiều đến vậy, cô thật sự không hiểu, chính bản thân cô.

Quả thực, Sinon đã bị Kirito lừa khi cậu giấu giới tính thật lúc cô thấy cậu chỉ đường giúp cậu và mua trang bị. Hơn thế nữa, cậu ấy cũng thấy cô thay đồ trong phòng chuẩn bị.

Dù sao, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì. Cô chưa mất món đồ nào, và chỉ bộ đồ lót của nhân vật cô ấy bị cậu ta thấy thôi. Từ khi gặp nhau trên phố Gurokken, cho đến lúc chia tay ở phòng chờ chỉ vẻn vẹn 10 phút, đáng lẽ không khó quên như vậy. Nhưng giờ, tất cả những trận đấu mà cô đã trải qua trong GGO đã mờ nhạt đi khi đem so sánh với việc cô quyết tâm chiến thắng Kirito. Đúng thế- còn hơn cả sự sợ hãi trước kẻ dùng súng đại liên đó, Behemoth. Vì một người vừa tham gia GGO hôm nay, và hơn nữa phải chống lại một người dùng thanh gươm ánh sáng khiến các tay súng khác chỉ biết thốt một từ “biến thái”, nhưng sao cô lại cảm thấy như vậy...

...Không.

Không, có lẽ, cô vừa hiểu ra lý do.

Đó là vì, “Tận tâm can, tôi chưa bao giờ coi người con trai ấy như kẻ thù”. Khi người cậu ta run rẩy sợ hãi trên chiếc ghế dài rồi lấy hai bàn tay lạnh ngắt đó nắm lấy tay cô, cô nhận ra một cảm giác không tên trỗi dậy trong tim mình. Thương hại ư? Không.

Động lòng trắc ẩn thì sao? Không.

Đồng cảm chăng...? Không, tuyệt đối không phải vậy.

‘Không có ai có thể đồng cảm với mình. Con người đó không sinh ra trong cùng một bóng tối đầy đau thương như mình. Mình có tìm người như vậy, nhưng cuối cùng, đùng một cái, chỉ trong chớp mắt, cô ta đã phản bội mình.’

Thứ duy nhất có thể cứu sống cô, là thực lực của cô. Vì hiểu điều đó, nên cô mới ở nơi này.

Cô không muốn biết hoàn cành của Kirito và cũng không cần biết. Chừng nào cô còn đủ tàn nhẫn đánh nát cái nhân vật đã làm cô xấu hổ đó, thì anh ta sẽ càng bị ký ức và những trận đấu của cô chôn vùi ngày càng sâu. Sau đó, cô sẽ quên đi.

Đó là tất cả những điều cô cần làm.

Cẩn thận nhưng có tính toán, Sinon đặt tâm trí và ánh nhìn của cô vào ống ngắm; ngón tay chạm vào cò súng.

Vì vậy—

Trên bầu trời đỏ sẫm ánh hoàng hôn, khi một cái bóng xuất hiện, trong chốc lát, Sinon quên bẵng đi sự kiểm soát bản thân như một xạ thủ và bật ra một tiếng.

“Gì cơ...?”

Ngọn gió thổi qua mái tóc đen dài, trang phục chiến đấu khoác lên cơ thể thanh tú, và một thanh kiếm ánh sáng treo nơi thắt lưng. Chắc chắn, đó là Kirito. Tuy nhiên, cậu ta không chạy. Và dường như cũng chẳng muốn ẩn nấp. Cậu ấy giờ đang ở trung tâm đường cao tốc trên đường phân cách nổi lên ở giữa hai làn đường, bước đi châm rãi. Điều này hoàn toàn trái lại những trận đấu trước đó, một tự thế hoàn toàn không đề phòng.

—Có phải anh ta đang cố chứng tỏ, cho dù không biết vị trí của mình, anh ta vẫn dễ dàng né viên đạn?

Nghĩ vậy, cơn giận bùng nổ lên trong đầu khi hồng tâm chĩa vào đầu Kirito. Sau đó, Sinon kéo cò- chỉ vừa ngay trước đó, cô nhận ra rằng dự đoán hai giây trước của cô là sai.

Kirito không nhìn về phía trước. Cậu ta cúi đầu xuống, trông cơ thế trơ trọi đó như đang bị suy nhược, chỉ rê bước về phía trước một cách máy móc. Điều này hoàn toàn trái ngược với cái kiểu chạm trán “như bóng ma” trong những trận đấu trước kia, mà thay vào đó là những bước chân mệt mỏi. Với Kirito bây giờ, muốn né phát súng của Sinon là hoàn toàn không thể. Viên đạn của khẩu Hecate II bắn ra còn nhanh hơn tốc độ âm thanh, khi anh ta nghe được tiếng súng thì cũng chết chắc rồi. Thêm cả việc đang nhìn xuống, cậu ấy lại càng không thế nhìn được tia lửa từ họng súng.

Tức là- Kirito không muốn tránh viên đạn của cô ngay từ đầu. Anh ta cố ý tính toán để bị bắn, và nhận thua. Bất quá một khi cậu ta thắng, và giành quyền đi được vào vòng đấu chính... thì trận đấu với Sinon không còn ảnh hưởng nữa. Vậy thì nó có ý gì?

“...Đừng, đùa...”

Môi Sinon bật ra âm thanh giận dữ.

Cô đặt ngón tay lên cò và nhìn. Điểm ruồi màu xanh đang hướng vào giữa đầu Kirito rồi tầm ngắm nhanh chóng co lại. Sự chuyển động dữ dội của tâm điểm ruồi cho thấy nhịp tim của Sinon đang đập lọan nhịp. Với luồn gió yếu ớt và khoảng cách chỉ vẻn vẹn 400 mét, chắc chắn cô sẽ bắn trúng.

Ngón trỏ cô ấn xuống, nhưng lò xo cò súng bật ngược lại với tiếng cạch. Cô thả lỏng ngón tay. Và bóp lần nữa, cái cò vẫn bị bật ngược lại bật lại. Cô lại cố bóp cò tiếp.

“...Đừng có đùa với tôi!!”

Cô hét lên, nhưng bị lạc đi như tiếng trẻ con khóc.

Vào lúc đó, Sinon nổ súng. viên đạn.50 BMG gầm thét bên trong khoang xe buýt, hơn một nửa cửa kính phía trước cũng bị khói trắng phun ra che khuất.

Viên đạn đó bay ra khỏi ánh nắng đỏ thẫm với một đường thẳng- xéo qua cách má phải Kirito hơn 50 cm và găm vào chiếc xe khá xa đằng sau cậu ấy. Một tia lửa bắn ra, và sau đó là một luồng khói đen bốc lên.

Vì viên đạn 12.7mm bay sát mặt, nên áp lực khiến người Kirito bị lung lay. Cậu dừng lại và nhìn lên.

Khi Kirito trong dáng vẻ con gái ngước lên, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ thắc mắc “tại sao cô bắn trượt?”. Vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt đó qua ống ngắm, Sinon vừa kéo cái chốt lên đạn và tiếp tục bắn.

Lần này, viên đạn bay sượt qua đỉnh đầu Kirito và mất hút đằng sau cậu. Nạp đạn. Kéo cò. Lần này viên đạn thứ ba găm vào mặt đường phía chân phải cùa Kirito, để lại một cái lỗ lớn. Nạp đạn. Bắn. Nạp đạn. Bắn. Nạp đạn. Bắn.

Sáu vỏ đạn rỗng rơi ra quanh Sinon và biến mất sau một thời gian ngắn.

Kirito vẫn đứng đó, không hề xây xát, và qua ống ngắm, có thể thấy mắt cậu ta vẫn đang nhìn với vẻ đầy nghi hoặc.

Sinon chậm rãi đứng dậy, vác khẩu Hecate, và bắt đầu ra khỏi chiếc xe buýt. Cô nhảy qua tấm cửa sổ thủy tinh đã vỡ xuống đường và tiếp tục chạy.

Mười giây sau, khi còn cách Kirito khoảng 5 mét, cô dừng lại. Nhìn chằm chằm vào người mặc trang phục chiến đấu màu đen đang cầm thanh kiếm, cô thở dài.

“...Tại sao chứ?”

Trong ý của câu hỏi có pha chút trách cứ, dường như Kirito cũng cảm nhận được. Đôi mắt cậu lộ vẻ sửng sốt, và lại cúi đầu xuống.

Cuối cùng, cậu ấy nói bằng giọng đều đều vô cảm, như một NPC.

“... Mục đích của tôi, là vào được đến vòng đấu chính ngày mai. Tôi không muốn chiến đấu một cách vô nghĩa thế này.”

Sinon vốn đã biết câu trả lời. Tuy nhiên, cảm giác ‘điều đó là lý do tại sao tôi không thể tha thứ’ dâng lên trong lồng ngực cô, và một lần nữa, Sinon đặt câu hỏi.

“Nếu vậy, cậu thà tự bắn chết chính mình bằng khẩu súng kia còn hơn. Cậu sợ phí đạn? Hay cậu muốn cho tôi một mạng, nghĩ rằng hạ được cậu sẽ khiến tôi hài lòng...!?”

Lại gần cái đầu đang cúi gằm của Kirto, cô bước lại gần một bước- “Đây chỉ đơn thuần là một game VRMMO, cũng chỉ như một trận đấu thông thường, cậu có thể lựa chọn điều gì tốt nhất cho cậu! Nhưng đừng cố kéo cả tôi vào!!”

Sinon hét lên với giọng run run, và cô cũng nhận ra rằng điều cô nói thật vô lý. Áp đặt ý kiến cá nhân lên người khác, cũng giống như điều cô vừa làm. Nếu cô không tha thứ cho Kirito, thì Sinon lẽ ra phải dùng viên đạn đầu tiên để xác định kết quả trận đấu, rồi quên cậu ta đi. Thay vào đó cô lại dùng đến 6 viên để đe dọa cậu ấy, hơn nữa, cô vừa trút hết những giận giữ của mình lên đầu Kirito.

Mặt khác, người đang thái quá lại chính là cô.

――Tuy nhiên.

Biết vậy, Sinon vẫn không thể ngăn bản thân lại. Đôi tay run rẩy của cô cầm khẩu súng Hecate, khuôn mặt nhăn lại, nhưng không thể ngăn lại hàng lệ chảy dài từ khóe mắt.

Đằng sau lưng là con đường tràn ngập ánh hoàng hôn, đổ bóng che khuất nửa thân mình Kirito, lúc này đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, môi mím chặt.

Cuối cùng, nhân vật thanh tú ấy thở ra một hơi, dù hơi yếu ớt, nhưng đem theo một chút xúc cảm, cậu nói:

“... Tôi cũng vậy... Một thời gian dài trước kia, tôi cũng từng trách mắng người khác khi cảm thấy như thế...”

“...”

Kirito nhìn sang Sinon, giờ cô đang im lặng, rồi cúi đầu.

“... Tôi xin lỗi. Tôi đã sai. Mặc dù đây chỉ là một trò chơi, chỉ là một trận đấu, nhưng tôi vẫn phải dốc hết sức... nếu không thì, chẳng có ý nghĩa hay tư cách gì để sống ở thế giới này cả. Tôi đáng lẽ nên biết vậy”

Thế rồi, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen xoáy trực diện vào Sinon, và người kiếm sĩ đến từ nơi xa lạ lên tiếng.

“Sinon, có thể cho tôi một cơ hội để làm lành với cô được không? Ngay bây giờ, đấu với tôi một trận.”

Bất ngờ trước lời đề nghị của Kirito, Sinon tức khắc quên đi cơn giận của bản thân và cau mày.

“Ngay bây giờ, dù cậu có nói thế thì...”

Luật của giải BoB và trận đấu chính thức là chiến đấu với địch thủ khi cả hai không hề rõ vị trí của nhau. Từ lúc họ gặp nhau như vậy mà chẳng đấu đá gì, thì e là không có cách nào để trở lại như lúc mới vào trận.

Bất quá, Kirito tủm tỉm cười, rồi rút khẩu FN Five-Seven từ bao súng bên hông trái ra.Kirito vừa dùng một tay để ngăn Sinon lại, lúc này đang định về vị trí cũ, vừa kéo phần trên của khẩu lục. Sau khi khéo léo nghiêng khẩu súng để nhặt viên đạn rơi ra, cậu đặt lại khẩu súng ngắn vào trong bao.

Trong khi đang xoay viên đạn 5.7 li bằng tay trái, Kirito nói.

“Súng của cô, hẳn vẫn còn đạn phải không?”

“...Ừ, viên cuối cùng.”

“Được, quyết định đấu thế này nhé. Để coi... từ khoảng cách 10 mét. Cô dùng khẩu súng bắn tỉa đó, và tôi thì dùng thanh kiếm này. Tôi sẽ ném viên đạn này đi. Khi nó chạm mặt đất, ta sẽ bắt đầu. Được chứ?”

Bất ngờ, không, phải nói là Sinon gần như bị choáng. Không để ý cơn giận vừa rồi đã vơi đi ít nhiều, Sinon mở miệng.

“Nhìn lại đi... cậu nghĩ rằng đó là một trận đấu sao? Chỉ với khoảng cách 10 mét, viên đạn bắn từ Hecate sẽ bắn trúng trong nháy mắt. Với việc thành thạo các kĩ năng của tôi và sự hỗ trợ của thuộc tính, kết hợp với khả năng của khẩu súng súng này, thì đó là một khoảng cách chắc chắn bắn trúng với hệ thống. Cậu thậm chí chẳng có cơ hội nhấc thanh kiếm đó nữa là. Kết cục thực chất không khác với tự sát là bao. “Ta sẽ không thể biết chính xác cho đến khi thử.”

Sau khi đáp lại một cách đầy kiêu ngạo- Kirito nở nụ cười sắc lẻm. Ngay khi thấy nét cười đó, Sinon bỗng giật thót mình.

Cậu ta đang nghiêm túc. Người đang cầm thanh kiếm ánh sáng, thật sự muốn thắng Sinon trong trận đấu theo phong cách phương Tây.

Thực chất, khẩu Hecate II chỉ còn một viên trong băng đạn. Vì vậy, cậu ta phải né được viên đạn để giành chiến thắng Nếu cậu ta nghĩ vậy thật thì, rõ ngớ ngẩn. Đối diện với một phát súng chắc-chắn-sẽ-trúng và chắc-chắn-sẽ-chết, thực sự là vô phương chống trả. Đối chiếu với cây súng quay nòng trong “trò chơi né đạn” ở trung tâm mua sắm, về tốc độ, hay sự chính xác, sức mạnh, thì vẫn khác xa tình thế hiện tại.

Nhưng- nếu Kirito thật sự có «cách nào đó», thì.

Tôi muốn thấy nó. Dù thế nào đi chăng nữa.

Lát sau, Sinon gật đầu và nói:

“... Ổn thôi. Tôi đồng ý dùng khoảng cảch này để quyết đấu.”

Rồi cô quay lại, bước mười bước về phía đông trên đường phân cách trung tâm, và sau đó quay lại đối diện với mặt trời.

Khoảng cách giữa hai người, giờ chỉ là mười mét. Cô nhấc khẩu Hecate mang theo lên, đặt báng súng lên vai, sải chân ra một khoảng để vào vị trí ngắm bắn chuẩn.

Ở thế giới thực, ngay cả một người khóe nhất cũng không thể khai hỏa một cây súng bắn tỉa xuyên giáp khi đang đứng. Nhưng trong GGO, chừng nào sức mạnh thể chất đạt ngưỡng giá trị cho phép, thì điều đó hoàn toàn có thể. Tất nhiên, người ta không thể trụ lại với lực giật rất lớh và sẽ ngã ra đằng sau, nhưng vì cô ấy chỉ còn một viên, nên việc này chẳng có gì đáng lo ngại.

Cô kéo chốt súng để nạp viên đạn cuối cùng.

Khi nhìn qua ống ngắm, thậm chí trong tầm phóng đại thấp nhất, thân hình Kirito vẫn choán hết tầm nhìn của cô.

Cứ như cô gái thanh tú, yếu ớt và bất lực vài phút trước chẳng hề tồn tại vậy. Vẻ mặt của nhân vật ấy lại rất rạng rỡ, cùng nét cười không chút sợ hãi.

Kirito khép những ngón tay đang cầm viên đạn 5,76 li và duỗi thẳng tay ra trước, cùng lúc rút thanh kiếm ánh sáng bên hông phải ra. Cậu nhấn nút mở nguồn bằng ngón cái, và chuôi kiếm xuất ra một lưỡi gươm năng lượng rực rỡ màu xanh nhạt.

Hiện giờ, những khán giả bên ngoài đang theo dõi trận chung kết bảng F chắc hẳn sẽ lắc đầu tự hỏi hai người họ đang làm gì. Cô không mảy may để ý đến chuyện đó. Một viên đạn đấu với một thanh gươm. Với ý nghĩ thông thường, đây không phải là đấu súng, nhưng Sinon thật sự cảm thấy sự căng thẳng đang tràn ra.

-Chắc chắn rằng, cậu ta có «cách gì đó».

Với cảm nhận trực quan này, Sinon thoáng ngắm lại mục tiêu.

Phía bên kia đường, Kirito lên tiếng.

“... Giờ thì, bắt đầu.”

Sau đó, cậu thẳng tay búng viên đạn lên trời. Viên đạn xoáy lên cao. Tia sáng phản xạ từ mặt trời lúc hoàng hôn khiến nó bỗng nhiên trở thành một viên rubi chói lọi khi chuyển động trong không trung.

Kirito bắt đầu hạ thấp eo, đưa chân trái lên trước và vươn nửa người ra, lưỡi kiếm trên tay phải nghiêng xuống bên cạnh. Mặc dù thấy năm ngón tay nắm vào chuôi kiếm, nhưng không hề cảm giác được chút lực nào, cứ như thanh kiếm đang được nắm hờ. Ngay cả ở tư thế này, nhân vật kiều diễm ấy vẫn tỏa ra áp lực khiến cô cảm giác như một họng súng đang chĩa thẳng vào tim.

Sinon, cũng cảm nhận rõ ràng thời khắc đã đến gần. Viên đạn 5.7mm di chuyển trong không trung dường như rất chậm. Mọi âm thanh khác đang nhòa đi. Cô chỉ ý thức được sự tồn tại của bản thân và khẩu súng Hecate II. Không, chính xác là sự tách biệt giữa cả hai đều biến mất. Cô và khẩu súng đã hợp nhất, trong tâm trí cô giờ chỉ còn sự tập trung vào mục tiêu.

Trong ánh mắt của cô, vòng ngắm trắng, và tâm điểm màu xanh như biến mất.

Trước mặt kiếm sĩ trong trang phục chiến đấu màu đen, vật đang rơi từ từ, là viên đạn dùng làm dấu hiệu. Khi viên đạn rơi dọc ống kính và ra khỏi tầm ngắm, Sinon vẫn cảm nhận được sự tồn tại của viên đạn. Nó xoay tít và rơi xuống đất- Viên đạn mũi nhọn chạm vào mặt đường- hệ thống trò chơi bắt đầu xác nhận sự va chạm của 2 vật thể, và tạo ra một hiệu ứng âm thanh qua AmuSphere- tín hiệu phát ra qua xung điện từ, chạy đến tai Sinon-

"CLANH"

Ngay khi âm thanh nho nhỏ vừa vang lên, cô bóp cò.

Trong giây tiếp theo, sự việc phi thường sắp xảy ra có lẽ sẽ khiến ý thức đang được gia tốc của Sinon ghi nhớ mãi mãi.

Từ nòng súng của khẩu Hecate phụt ra những tia lửa màu cam.

Ở phía bên kia, ánh sáng xanh cắt xuyên qua vệt đen mờ nhạt.

Sáng tựa sao băng, hai đường sáng nhỏ tách ra hai phần trái và phải rồi bay ra xa. Bị đẩy ngược lại bởi lực giật đáng sợ của khẩu súng bắn tỉa xuyên giáp, trong khi ngã về sau, Sinon từ từ nhận ra ý nghĩa của hình ảnh mà cô vừa thấy.

Nó bị cắt làm đôi.

Ngay lúc viên đạn 5.67 li rơi xuống đất, thanh kiếm của Kirito bổ một nhát về phía trước, và chém đôi viên đạn 12.76 li suýt-nữa đã là phát súng chết người. Hai tia sáng mà Sinon thấy, là hai mảnh đạn đã bị cắt bởi lưỡi kiếm ánh sáng, và bay sang hai bên Kirito.

Nhưng- nó lẽ ra phải là điều không thể!

Nếu anh ta đoán được đường đạn và vung kiếm, thì như vậy còn hiểu được. Tuy nhiên, Sinon không ngắm vào ngực nhân vật ấy, mà thay vào đó, cô ngắm vào chân trái Kirito.

Hecate là một cây súng dùng đạn cỡ lớn, nó có một thứ được gọi là «tổn thương khi va chạm» tức là lượng sát thương gây thêm. Trong trường hợp khoảng cách quá gần thế này, dù chỉ trúng cổ tay hoặc chân cũng đủ chết rồi, vùng trúng đạn sẽ kéo lượng máu về con số 0.

Vì Kirito vừa chuyển sang GGO ngay hôm nay, và chẳng có tí kiến thức nào về súng, anh ta sẽ không biết về điều này. Vì vậy, nếu anh ta định thử đoán đường đạn, thì hiển nhiên anh ta sẽ chỉ phòng bị ở giữa cơ thể mình.

Bất quá, Kirito vẫn có thể chém chính xác viên đạn nhắm vào bắp chân trái với thanh kiếm ánh sáng. Đó không thể là may mắn. Hơn nữa, ở khoảng cách này, với vận tốc bay của viên đạn, thì hỗ trợ dự đoán đường đạn hầu như chẳng giúp được gì. Và sau cùng là tại sao- Làm sao anh ấy có thể...?

Dù bất ngờ trong chốc lát, tay Sinon vẫn không dừng lại. Trong khi bị đẩy lùi, tay trái cô buông khẩu Hecate ra, sau đó rút khẩu MP7 ở hông theo bản năng. Tuy nhiên, Kirito còn nhanh hơn.

Nhanh như chớp, Kirito lao tới, thu hẹp mười mét giữa hai người họ và xuất hiện trước mặt Sinon. Lưỡi gươm trên tay phải của cậu phát ra tiếng rì rì và che khuất tầm mắt của cô bằng một màu xanh rực rỡ.

Cô sẽ bị chém.

Dù biết như vậy, Sinon vẫn không nhắm mắt. Cô mở mắt nhìn, mặt trời vẫn đang lặn, mái tóc đen bóng đung đưa thành từng vòng cung như cánh quạt.

Sau đó, mọi thứ dừng lại.

Khẩu Hecate trong tay phải, và khẩu MP7 lủng lắng trên tay trái khi Sinon bị đẩy lùi ra sau. Tuy nhiên, dù đã đứng như vậy rất lâu, song cô vẫn chưa ngã ra đường. Vì tay trái Kirito đang đỡ sau lưng cô.

Và trong tay phải của người kiếm sĩ, lưỡi kiếm đang kề sát cái cổ trần trụi và không phòng ngự của Sinon. Chỉ có tiếng kêu rì rì của lưỡi gươm plasma, cùng tiếng gió thổi phía xa.

Chân trái vươn lên trước, Kirito hướng người sát Sinon, lúc này đang ngửa về sau, họ đứng sát vào nhau cứ như thể họ đang biểu diễn một điệu nhảy trong buổi khiêu vũ, và tư thế ấy dừng như thế một lát nữa.

Đôi mắt đen giờ đang nằm bên phải hai mắt cô. Cho đến hiện tại, cả trong thế giới thực và thế giới ảo, cô vẫn chưa từng để ai lại gần mình thế này. Tuy nhiên, Sinon không để ý đến điều này và thì thầm hỏi trong khi nhìn vào mắt Kirito.

“... Làm sao cậu đoán được đích ngắm của tôi?”

Ở đầu bên kia lưỡi kiếm năng lượng, cậu trả lời một cách nhẹ nhàng:

“Dù nhìn qua thấu kính của ông ngắm, tôi vẫn thấy mắt cô."

Mắt. Hay nói cách khác- hướng nhìn của cô.

Cậu ấy đọc hướng đạn bằng hướng nhìn của cô, đó là ý của Kirito. Thực sự có một người trong thế giới này có thể làm thế ư. Sinon chưa bao giờ nghĩ về điều này. Một cơn ớn lạnh hoặc khiếp sợ không biết từ đâu chạy dọc sống lưng đến đầu cô.

Quá mạnh. Thực lực của Kirito, đã vượt xa cấp độ của một trò chơi VRMMO. Tuy nhiên, đã mạnh đến vậy- tại sao, trong góc phòng chờ, anh ta run rẩy đến thế? Tại sao đôi tay lạnh buốt đó kiên quyết tiếp tục nắm lấy tay Sinon?

Sinon mở miệng và nhỏ nhẹ hỏi.

“Cậu mạnh đến vậy. Cậu còn sợ điều gì?”

Sau đó cô thấy đôi mắt Kirito ngay tức khắc run lên. Sau một hồi im lặng, cứ như đang chịu đựng điều gì đó, Kirito trả lời:

“Đây không phải thực lực. Chỉ là chút kỹ năng thôi.”

Vào lúc cô nghe thấy những từ đó, Sinon quên đi lưỡi kiếm ánh sáng đang kề sát cổ họng và lắc mạnh đầu.

“Nói dối Cậu nói dối. Nếu đó chỉ là kỹ năng, thì nó không thể cắt được viên đạn của Hecate. Cậu lẽ ra phải biết chứ. Làm sao cậu trở nên mạnh như vậy? Tôi... tôi thực sự muốn biết điều đó...”

“Thế thì để tôi hỏi cô!”

Kirito đột nhiên ngắt lời cô bằng giọng nói rất trầm, nhưng ngọn lửa màu xanh của thanh kiếm như đang hòa cùng giọng nói.

“Nếu viên đạn của khẩu súng đó thật sự giết một người ở thế giới thực... Và sau đó, nếu cô không nổ súng, hoặc chính bản thân mình, hoặc một ai đó quan trọng với cô, sẽ bị giết. Trong trường hợp đó, cô SẼ. BÓP. CÒ. Ư!?”

“...!”

Sinon quên cả hít thở, đôi mắt mở rộng.

Có phải anh ta đã biết? Cô sực nhớ về điều đó. Người chơi bí ẩn này, sao anh ta biết quá khứ đầy đau khổ của Sinon, cùng vụ án mạng đã xảy ra?

‘-Không, sai rồi. Không giống vậy. Có lẽ... người này trong quá khứ, cũng...’ Bàn tay đỡ lưng Sinon trở nên nặng trĩu vì căng thẳng, nhưng rồi sớm thả lỏng. Tóc chạm nhẹ vào trán của Sinon khi Kirito lắc đầu và nói thầm;

“... Tôi không thể làm vậy. Do đó mà tại sao tôi không mạnh. Tôi... đã chém đôi hai người vào lúc đó, không, ba người, và thậm chí tôi còn không biết tên thật của họ... Tôi chỉ nhắm mắt, bịt tai, và giả vờ quên đi tất cả...”

Tuy nhiên, cô chắc một điều. Bên trong Kirito, một bóng tối tương tự như Sinon- một nỗi sợ bị ẩn giấu. Và có lẽ sau đó, khi đang ở phòng chờ, có chuyện gì đó đã xảy ra. Có chuyện gì đó làm quá khứ chôn vùi trong bóng tối của cậu bất chợt hiện về. Tay trái Sinon thả khẩu MP7 xuống đất.

Bàn tay trần của cô đưa lên như thể bị kéo bằng một sợi dây vô hình, và đưa lại gần má Kirito qua thanh kiếm ánh sáng.

Trước khi tay cô chạm đến-

Đột nhiên, nụ cười vô tư thường thấy trở lại trên khuôn mặt Kirito. Đôi mắt cậu vẫn lóe lên vẻ đau khổ. Bất chấp vậy, cậu lắc đầu, và nói như nhằm dừng tay của Sinon lại.

“-Ừ thì. Có vẻ như tôi đã thắng trận đấu... Cô có đồng ý không?”

“Gì cơ...? À, cái đó...”

Trong khi cô chớp mắt vì không thể thay đổi nhận thức của mình,Kirito đưa khuôn mặt lại gần và cậu thì thầm.

“Cô nhường tôi được chứ? Tôi không thích giết một cô gái.”

Nghe những từ vô cùng thô lỗ và hỗn xược của cậu, Sinon cuối cùng cũng nhận ra hoàn cảnh của mình. Nói cách khác, cô vẫn bị kẹp lại bởi một bàn tay trái trên lưng mình và một thanh gươm ánh sáng dí sát cổ họng, không thể di chuyển trong khi đang tiếp xúc rất gần Kirito, cái cảnh khổ sở đó- đang diễn ra, và đang được phát sóng ở phòng chờ, hành lang tòa thị chính và tất cả những quán bar trong Gurokken, cái này mới là điểm mấu chốt.

Khi ý thức được máu đang dồn lên hai má, Sinon nghiến răng nói ra câu trả lời.

“... Tôi sẽ rất biết ơn nếu có dịp nào khác để đấu với cậu. Trong vòng loại chính ngày mai, tuyệt đối phải sống cho đến khi gặp tôi đấy.”

Và sau đó cô quay mặt đi, rồi hét lớn, “Tôi đầu hàng!”

Thời gian: 18 phút 52 giây.

Bảng F, trận chung kết vòng loại giải Bullet of Bullets lần thứ ba đã kết thúc.