Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 5: Đại nghiệp ăn cơm mềm cao cấp
Dịch giả: Nham Tặc
Bên ngoài vẫn truyền đến giọng của Trương Tấn. Gã nói:
- Chúng ta phải nắm chặt cơ hội, gia tộc họ Chúc hướng phủ bá tước Huyền Vũ cầu thân. Một khi để Chúc Hồng Tuyết cùng Kim Mộc Lan thành hôn trước, thân phận hai người này quá cao quý, hôn lễ cuả chúng ta sẽ không có hiển hách như vậy.
- Kim Mộc Lan bá tước của phủ Huyền Vũ sao? – Giọng điệu của Từ Thiên Thiên có chút phức tạp.
- Đúng! - Trương Tấn nói:
- Cô ta được gọi là công chúa thành Huyền Vũ.
Khẩu khí của gã càng thêm phức tạp.
Tiếp tục Trương Tấn bèn hỏi:
- Nàng thường xuyên thấy cô ta phải không? Có đúng là xinh đẹp, võ công cao cường, binh pháp lợi hại như trong truyền thuyết không?
Từ Thiên Thiên nói:
- Vị công chúa thành Huyền Vũ này vô cùng kiêu ngạo, sẽ không thích tụ tập cùng với chúng ta đâu. Ngay cả tiểu thư nhà Thái Thú mời đến mà cô ta cũng chẳng thèm để ý tới.
- Người ta là nhà quyền thế quý tộc mấy trăm năm, đương nhiên kiêu ngạo. - Trương Tấn nói:
- Đúng rồi, chuyện này là cơ mật, nàng không nên nói với bất kỳ người nào.
Từ Thiên Thiên dịu dàng đáp:
- Thiếp biết việc này sâu cạn cỡ nào mà.
...
Sau khi Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên rời khỏi, Thẩm Lãng một lần nữa đi tới trước gương, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc.
Xuất hiện cục diện trước mắt này, Thẩm Lãng rõ ràng nửa điểm cũng không ngoài dự kiến.
Lúc đang đọc ký ức của thân thể này, Thẩm Lãng sớm liền phát hiện hơn hai tháng trước, Từ Thiên Thiên liền tiến hành các loại ám chỉ với hắn, ví như có duyên không phận, lại ví như trong nhà cha mẹ đặc lo cho Thẩm Lãng vân vân. Thế nhưng lúc trước tên Thẩm Lãng này có trí thông minh rất thấp, làm sao nghe ra những lời bóng gió kia, nên hoàn toàn thờ ơ, vẫn hạnh phúc mà sống ở nhà họ Từ.
Khi những thứ ám chỉ của Từ Thiên Thiên toàn bộ vô hiệu, cho nên một tháng trước, Thẩm Lãng bỗng nhiên liền mắc trọng bệnh, lý do cũng có sẵn rồi, tà khí chuyển dời đến trên người Thẩm Lãng.
Đương nhiên, Thẩm Lãng không thể lập tức chết đi, cho nên nhà họ Từ vì hắn tìm từng đại phu. Kết quả đương nhiên là cứu không được, cho nên ở hơn một canh giờ trước, Thẩm Lãng của thế giới này đã chết.
Chính là người nào lại nghĩ đến, Thẩm Lãng từ trái đất lại chuyển kiếp qua đây, diễn ra cái trò chết đi sống lại.
Có lẽ là bởi vì kính sợ loại kỳ tích Thẩm Lãng chết đi sống lại, hoặc là bởi vì những nguyên nhân khác, nhà họ Từ không có trực tiếp giết người.
Công tử Trương Tấn quyền quý trực tiếp phá vỡ cửa sổ giấy, để Từ Thiên Thiên cũng để lộ ngụy trang, trực tiếp mở miệng đem Thẩm Lãng đuổi ra nhà họ Từ, đoạn tuyệt quan hệ vợ chồng.
Rõ ràng quá hấp tấp, sau khi xuyên qua đến thế giới này xong, thân phận ở rể của hắn chỉ duy trì hơn một canh giờ.
Chén cơm mềm của nhà họ Từ ăn không được, xem ra phải tìm một chén cơm khác mà ăn.
Đương nhiên làm một bác sĩ cộng thêm lại có chức năng của máy chụp xquang, hắn nuôi sống mình và người nhà là rất đơn giản, mở một y quán là được rồi.
Thế nhưng đời trước hắn mỗi ngày đều ở trị bệnh cứu người, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Đời này chỉ hưởng thụ vinh hoa phú quý, muốn sinh hoạt thoải mái mà thôi.
Thật vất vả chuyển kiếp, lại vẫn làm thầy thuốc? Cũng không tránh khỏi việc không có tiền đồ.
Thật vất vả có một khuôn mặt đẹp trai thế này, cũng không thể lãng phí, nhất định phải trú ở dưới một căn nhà còn lợi hại hơn.
Nhưng mà trước đó, hắn cần phải làm cho danh tiếng mình tốt hơn, mang theo một cái mác não tàn làm sao câu nổi em gái nhà giàu quý tộc lại xinh đẹp cho được.
Trong vòng vài trăm dặm xung quanh có nhiều kẻ lắm tiền, số em gái chưa chồng không biết còn bao nhiêu?
Thiên kim tiểu thư của phủ bá tước thành Huyền Vũ, không sai, chính là nàng, vừa rồi Từ Thiên Thiên cũng nói, đây là thiên kim nhà quyền thế trăm năm, công chúa thành Huyền Vũ!
...
Thẩm Lãng không có bất kỳ vật gì để dọn dẹp, bởi vì bên trong nhà họ Từ không có bất kỳ tài vật gì của hắn, liền phải đi thôi.
Ta không thể chờ được, hắn nhất định phải nhanh đi thực hiện đại nghiệp ăn cơm mềm (*).
- Rầm!
Cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra, chỉ có điều lần này là đâm thủng.
Từ quản gia mang theo bốn tên gia đinh có võ vọt vào, chỉ vào Thẩm Lãng lạnh lùng nói:
- Có dũng khí lắm Thẩm Lãng, sau khi cái tên khố rách áo ôm nhà mày đến ở rể nhà họ Từ, không chỉ ăn cắp tiền quý phủ, còn vô lễ với nha hoàn trong phủ, hành vi phạm tội này nên bị đánh chết tươi, nhưng nhà họ Từ chúng ta lương thiện, tạm thời tha cái mạng chó cho mày. Lão gia có lệnh, giải trừ quan hệ hôn nhân Thẩm Lãng cùng tiểu thư, lập tức tống cổ nó khỏi nhà họ Từ!
Thẩm Lãng trong lòng lại cười một trận.
Lúc này mới đúng là tự tạo nguyên nhân để đuổi Thẩm Lãng đi, nhất định phải đem nước bẩn hất ở trên người hắn.
Ở rể nhà họ Từ mấy tháng này, hắn ngay cả nửa đồng bạc cũng không có chạm qua, càng chưa nói ăn cắp tiền tài, còn việc vô lễ nha hoàn càng thêm hoang đường.
- Vì cái mạng nhỏ của mày, vì mạng cha mẹ em trai mày, sau khi ra ngoài mày nên biết nói như thế nào rồi hả. - Từ quản gia lạnh giọng nói:
- Thiếu chút nữa quên mày là một não tàn, mày nhớ đó cho tao. Sau khi ra ngoài mày phải nói mày trộm tiền nhà họ Từ, vô lễ nha hoàn nhà họ Từ, cho nên mới bị đuổi ra ngoài. Nói sai rồi nửa câu, cả nhà của mày đều có thể gặp nạn, hiểu chưa?
- Hiểu rồi. - Thẩm Lãng đáp.
- Cút đi. - Từ quản gia nói.
- Ôi chao, đến lúc phải đi rồi. - Thẩm Lãng đi ra ngoài.
- Chậm đã! - Từ quản gia quát lạnh: - Lục soát người nó, thứ hạ đẳng tay chân không sạch sẽ, đừng để cho nó trộm đi nửa đồng bạc trong nhà.
Mấy tên gia đinh tiến lên soát người, Thẩm Lãng toàn thân cao thấp không có nửa món gì.
- Quần áo tơ lụa trên người mày, đều giá trị mấy đồng bạc, loại người sa cơ thất thế như mày cả đời đều không có cơ hội mặc, tiện nghi cho mày. - Từ quản gia phất phất tay nói: - Sứ giả, đem Thẩm Lãng đuổi ra ngoài.
Cứ như vậy, Thẩm Lãng bị mấy tên gia đinh đuổi ra khỏi căn nhà lớn của họ Từ.
...
Khi bị đuổi ra nhà họ Từ, dọc theo đường đi bọn nha hoàn hướng về phía hắn chỉ trỏ.
- Thứ rác rưởi này cuối cùng cũng bị đuổi ra ngoài.
- Hắn ta là một tên khố rách áo ôm, ở nhà họ Từ ăn uống chùa mấy tháng, đã là tiện nghi cho hắn.
- Tiểu thư là nhân vật nào, lại phải làm vợ danh nghĩa cho hắn suốt mấy tháng, rõ ràng bị nhục nhã.
- Nhưng mà, người hắn thực sự rất tuấn tú.
- Dáng dấp đẹp trai thì có ích lợi gì, so với heo còn ngu hơn, hoàn toàn là thứ rác rưởi sai trái toàn tập.
Nhà họ Từ rất lớn, tòa nhà lớn mấy chục mẫu, đi hết mất mấy phút.
- Cút đi, chạy về căn nhà tồi tàn của mày ở quê đi.- Một gia đinh gắng sức đem Thẩm Lãng đẩy về phía trước.
Thẩm Lãng một phen lảo đảo, ra từ cổng nhà.
- Rầm!- Phía sau cổng vang tiếng đóng cửa.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, một vầng trăng sáng nhô lên cao, đã là buổi tối.
Ở trong đầu suy nghĩ một chút, tìm được hướng nhà trong trí nhớ, Thẩm Lãng hướng về phía tây bắc đi tới.
Ở đây cách nhà hắn có chừng bốn mươi mấy dặm, phải đi suốt một đoạn đường dài, hơn nữa đây là nửa đêm rồi.
Đi ra mấy trăm mét sau đó, Thẩm Lãng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua đại viện nhà họ Từ.
Hắn phải trả thù, hơn nữa phải thật nhanh, không vượt qua ba ngày!
Hơn nữa kế tiếp, hắn trả thù phải liên tục không ngừng, quân tử báo thù, từ sáng sớm đến tối mịt luôn.
...
Từ Thiên Thiên đứng ở chỗ lầu cao nhất, nhìn bóng dáng của Thẩm Lãng ra đi.
- Thằng nhỏ này mạng lớn. - Phía sau truyền đến một giọng đàn ông trung niên, lão chính là kẻ tạo nên cơ nghiệp đại gia chủ nhà họ Từ - Từ Quang Doãn.
- Phụ thân, ngày hôm nay chúng ta làm quá trắng trợn. - Từ Thiên Thiên cau mày nói: - Như thế ảnh hưởng thanh danh của con.
- Không có biện pháp khác đâu. - Gia chủ họ Từ nói:
- Công tử Trương Tấn nhất định phải chứng kiến cảnh kia, nhà họ Từ chúng ta phát triển cho tới tình hình hôm nay, cần dựa vào một quả núi lớn, công tử Trương Tấn là rể hiền tốt nhất mà chúng ta có thể sánh đôi, để nó vui là quan trọng nhất, còn danh tiếng nhà chúng ta không sao cả.
- Vâng.- Từ Thiên Thiên đáp.
- Lại nói thêm, thằng đần Thẩm Lãng này quá thành thật, sau khi về nó sẽ không nói lung tung. – Gia chủ họ Từ lại tiếp lời:
- Đương nhiên nếu nó dám nói lung tung, nói không chừng người nhà nó phải vào chốn tù tội.
Từ Thiên Thiên lại nhíu mày một cái, nàng cảm thấy lời này cha mình không nên nói ra khỏi miệng.
...
Bóng đêm vắng vẻ, ánh trăng tỏa sáng nhưng vẫn còn lờ mờ, Thẩm Lãng đi suốt đêm trên đường về nhà, trên đường cũng chỉ có bọn giun dế kêu vang làm bạn.
Đi khoảng chừng mười mấy dặm, bỗng nhiên có bóng dáng mấy người ngăn ở trước mặt của hắn. Năm võ sĩ cầm đao vây hắn, ba tên ở phía trước, hai tên ở phía sau.
Ở đây vùng hoang vu dã ngoại, người không thể yên.
- Thẩm công tử, theo chúng ta đi một chuyến đi.
Một miếng vải bố trực tiếp trói lại miệng của hắn, để hắn không cách nào la lên, một miếng vải bố khác lại che mắt của hắn.
Tiếp đó, năm người mang theo Thẩm Lãng vào trong rừng lượn qua lượn lại bảy tám vòng, đi gần một khắc.
Một lát sau, Thẩm Lãng được dẫn tới một chỗ rồi ngừng lại.
Có người tháo ra cái băng che mắt Thẩm Lãng. Rõ ràng nơi này là một nghĩa địa hoang vắng.
Tổng cộng có tám người, đều cầm đao.
Có bốn người đang đào hố, một cái hố rất sâu và dài.
- Bang chủ, đào hố xong rồi.
- Động thủ đi! - Một chất giọng khàn khàn vang lên nói:
- Mời Thẩm công tử xuống hố, tiếp đó lấp đất lại. Sau nhớ kỹ đốt chín ngọn nến và nhang khói, đỡ để Thẩm công tử đi được quá lạnh lẽo.
Đây là muốn đem Thẩm Lãng chôn sống!
Chôn sống!
- Chậm đã!- Thẩm Lãng nói:
- Điền bang chủ, mạng của ngài không còn lâu nữa!
...
Chú thích của Bánh: Lạy xin cất giấu, lạy xin phiếu đề cử.
P/S: Vì phần phụ chú quá dài nên phải đem xuống đây giới thiệu về thành ngữ:
(*) Ăn cơm mềm: tiếng lóng chỉ loại đàn ông không có chí tiến thủ, lợi dụng ngoại hình đẹp, tí tài năng mà bám váy đàn bà, cũng gần như - tiểu bạch kiểm- vậy. Được chia làm 3 loại:
- Loại 1, loại giúp đỡ nhau cùng có lợi: ngoài sống như vợ chồng, thì tận dụng mối quan hệ xã hội của bên kia để tiến thân.
- Loại 2, loại dùng khoẻ ứng mệt: dạng có khí chất tình thú nhưng không có sở trường đặc biệt. Một khi gặp phụ nữ thành đạt thì yên tâm ở phía sau hậu thuẫn.
- Loại 3, loại bạc tình lắm tài: dạng này thì sống vì đàn bà, đúng nghĩa ăn bám ký sinh trùng luôn ấy
Bên ngoài vẫn truyền đến giọng của Trương Tấn. Gã nói:
- Chúng ta phải nắm chặt cơ hội, gia tộc họ Chúc hướng phủ bá tước Huyền Vũ cầu thân. Một khi để Chúc Hồng Tuyết cùng Kim Mộc Lan thành hôn trước, thân phận hai người này quá cao quý, hôn lễ cuả chúng ta sẽ không có hiển hách như vậy.
- Kim Mộc Lan bá tước của phủ Huyền Vũ sao? – Giọng điệu của Từ Thiên Thiên có chút phức tạp.
- Đúng! - Trương Tấn nói:
- Cô ta được gọi là công chúa thành Huyền Vũ.
Khẩu khí của gã càng thêm phức tạp.
Tiếp tục Trương Tấn bèn hỏi:
- Nàng thường xuyên thấy cô ta phải không? Có đúng là xinh đẹp, võ công cao cường, binh pháp lợi hại như trong truyền thuyết không?
Từ Thiên Thiên nói:
- Vị công chúa thành Huyền Vũ này vô cùng kiêu ngạo, sẽ không thích tụ tập cùng với chúng ta đâu. Ngay cả tiểu thư nhà Thái Thú mời đến mà cô ta cũng chẳng thèm để ý tới.
- Người ta là nhà quyền thế quý tộc mấy trăm năm, đương nhiên kiêu ngạo. - Trương Tấn nói:
- Đúng rồi, chuyện này là cơ mật, nàng không nên nói với bất kỳ người nào.
Từ Thiên Thiên dịu dàng đáp:
- Thiếp biết việc này sâu cạn cỡ nào mà.
...
Sau khi Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên rời khỏi, Thẩm Lãng một lần nữa đi tới trước gương, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc.
Xuất hiện cục diện trước mắt này, Thẩm Lãng rõ ràng nửa điểm cũng không ngoài dự kiến.
Lúc đang đọc ký ức của thân thể này, Thẩm Lãng sớm liền phát hiện hơn hai tháng trước, Từ Thiên Thiên liền tiến hành các loại ám chỉ với hắn, ví như có duyên không phận, lại ví như trong nhà cha mẹ đặc lo cho Thẩm Lãng vân vân. Thế nhưng lúc trước tên Thẩm Lãng này có trí thông minh rất thấp, làm sao nghe ra những lời bóng gió kia, nên hoàn toàn thờ ơ, vẫn hạnh phúc mà sống ở nhà họ Từ.
Khi những thứ ám chỉ của Từ Thiên Thiên toàn bộ vô hiệu, cho nên một tháng trước, Thẩm Lãng bỗng nhiên liền mắc trọng bệnh, lý do cũng có sẵn rồi, tà khí chuyển dời đến trên người Thẩm Lãng.
Đương nhiên, Thẩm Lãng không thể lập tức chết đi, cho nên nhà họ Từ vì hắn tìm từng đại phu. Kết quả đương nhiên là cứu không được, cho nên ở hơn một canh giờ trước, Thẩm Lãng của thế giới này đã chết.
Chính là người nào lại nghĩ đến, Thẩm Lãng từ trái đất lại chuyển kiếp qua đây, diễn ra cái trò chết đi sống lại.
Có lẽ là bởi vì kính sợ loại kỳ tích Thẩm Lãng chết đi sống lại, hoặc là bởi vì những nguyên nhân khác, nhà họ Từ không có trực tiếp giết người.
Công tử Trương Tấn quyền quý trực tiếp phá vỡ cửa sổ giấy, để Từ Thiên Thiên cũng để lộ ngụy trang, trực tiếp mở miệng đem Thẩm Lãng đuổi ra nhà họ Từ, đoạn tuyệt quan hệ vợ chồng.
Rõ ràng quá hấp tấp, sau khi xuyên qua đến thế giới này xong, thân phận ở rể của hắn chỉ duy trì hơn một canh giờ.
Chén cơm mềm của nhà họ Từ ăn không được, xem ra phải tìm một chén cơm khác mà ăn.
Đương nhiên làm một bác sĩ cộng thêm lại có chức năng của máy chụp xquang, hắn nuôi sống mình và người nhà là rất đơn giản, mở một y quán là được rồi.
Thế nhưng đời trước hắn mỗi ngày đều ở trị bệnh cứu người, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Đời này chỉ hưởng thụ vinh hoa phú quý, muốn sinh hoạt thoải mái mà thôi.
Thật vất vả chuyển kiếp, lại vẫn làm thầy thuốc? Cũng không tránh khỏi việc không có tiền đồ.
Thật vất vả có một khuôn mặt đẹp trai thế này, cũng không thể lãng phí, nhất định phải trú ở dưới một căn nhà còn lợi hại hơn.
Nhưng mà trước đó, hắn cần phải làm cho danh tiếng mình tốt hơn, mang theo một cái mác não tàn làm sao câu nổi em gái nhà giàu quý tộc lại xinh đẹp cho được.
Trong vòng vài trăm dặm xung quanh có nhiều kẻ lắm tiền, số em gái chưa chồng không biết còn bao nhiêu?
Thiên kim tiểu thư của phủ bá tước thành Huyền Vũ, không sai, chính là nàng, vừa rồi Từ Thiên Thiên cũng nói, đây là thiên kim nhà quyền thế trăm năm, công chúa thành Huyền Vũ!
...
Thẩm Lãng không có bất kỳ vật gì để dọn dẹp, bởi vì bên trong nhà họ Từ không có bất kỳ tài vật gì của hắn, liền phải đi thôi.
Ta không thể chờ được, hắn nhất định phải nhanh đi thực hiện đại nghiệp ăn cơm mềm (*).
- Rầm!
Cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra, chỉ có điều lần này là đâm thủng.
Từ quản gia mang theo bốn tên gia đinh có võ vọt vào, chỉ vào Thẩm Lãng lạnh lùng nói:
- Có dũng khí lắm Thẩm Lãng, sau khi cái tên khố rách áo ôm nhà mày đến ở rể nhà họ Từ, không chỉ ăn cắp tiền quý phủ, còn vô lễ với nha hoàn trong phủ, hành vi phạm tội này nên bị đánh chết tươi, nhưng nhà họ Từ chúng ta lương thiện, tạm thời tha cái mạng chó cho mày. Lão gia có lệnh, giải trừ quan hệ hôn nhân Thẩm Lãng cùng tiểu thư, lập tức tống cổ nó khỏi nhà họ Từ!
Thẩm Lãng trong lòng lại cười một trận.
Lúc này mới đúng là tự tạo nguyên nhân để đuổi Thẩm Lãng đi, nhất định phải đem nước bẩn hất ở trên người hắn.
Ở rể nhà họ Từ mấy tháng này, hắn ngay cả nửa đồng bạc cũng không có chạm qua, càng chưa nói ăn cắp tiền tài, còn việc vô lễ nha hoàn càng thêm hoang đường.
- Vì cái mạng nhỏ của mày, vì mạng cha mẹ em trai mày, sau khi ra ngoài mày nên biết nói như thế nào rồi hả. - Từ quản gia lạnh giọng nói:
- Thiếu chút nữa quên mày là một não tàn, mày nhớ đó cho tao. Sau khi ra ngoài mày phải nói mày trộm tiền nhà họ Từ, vô lễ nha hoàn nhà họ Từ, cho nên mới bị đuổi ra ngoài. Nói sai rồi nửa câu, cả nhà của mày đều có thể gặp nạn, hiểu chưa?
- Hiểu rồi. - Thẩm Lãng đáp.
- Cút đi. - Từ quản gia nói.
- Ôi chao, đến lúc phải đi rồi. - Thẩm Lãng đi ra ngoài.
- Chậm đã! - Từ quản gia quát lạnh: - Lục soát người nó, thứ hạ đẳng tay chân không sạch sẽ, đừng để cho nó trộm đi nửa đồng bạc trong nhà.
Mấy tên gia đinh tiến lên soát người, Thẩm Lãng toàn thân cao thấp không có nửa món gì.
- Quần áo tơ lụa trên người mày, đều giá trị mấy đồng bạc, loại người sa cơ thất thế như mày cả đời đều không có cơ hội mặc, tiện nghi cho mày. - Từ quản gia phất phất tay nói: - Sứ giả, đem Thẩm Lãng đuổi ra ngoài.
Cứ như vậy, Thẩm Lãng bị mấy tên gia đinh đuổi ra khỏi căn nhà lớn của họ Từ.
...
Khi bị đuổi ra nhà họ Từ, dọc theo đường đi bọn nha hoàn hướng về phía hắn chỉ trỏ.
- Thứ rác rưởi này cuối cùng cũng bị đuổi ra ngoài.
- Hắn ta là một tên khố rách áo ôm, ở nhà họ Từ ăn uống chùa mấy tháng, đã là tiện nghi cho hắn.
- Tiểu thư là nhân vật nào, lại phải làm vợ danh nghĩa cho hắn suốt mấy tháng, rõ ràng bị nhục nhã.
- Nhưng mà, người hắn thực sự rất tuấn tú.
- Dáng dấp đẹp trai thì có ích lợi gì, so với heo còn ngu hơn, hoàn toàn là thứ rác rưởi sai trái toàn tập.
Nhà họ Từ rất lớn, tòa nhà lớn mấy chục mẫu, đi hết mất mấy phút.
- Cút đi, chạy về căn nhà tồi tàn của mày ở quê đi.- Một gia đinh gắng sức đem Thẩm Lãng đẩy về phía trước.
Thẩm Lãng một phen lảo đảo, ra từ cổng nhà.
- Rầm!- Phía sau cổng vang tiếng đóng cửa.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, một vầng trăng sáng nhô lên cao, đã là buổi tối.
Ở trong đầu suy nghĩ một chút, tìm được hướng nhà trong trí nhớ, Thẩm Lãng hướng về phía tây bắc đi tới.
Ở đây cách nhà hắn có chừng bốn mươi mấy dặm, phải đi suốt một đoạn đường dài, hơn nữa đây là nửa đêm rồi.
Đi ra mấy trăm mét sau đó, Thẩm Lãng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua đại viện nhà họ Từ.
Hắn phải trả thù, hơn nữa phải thật nhanh, không vượt qua ba ngày!
Hơn nữa kế tiếp, hắn trả thù phải liên tục không ngừng, quân tử báo thù, từ sáng sớm đến tối mịt luôn.
...
Từ Thiên Thiên đứng ở chỗ lầu cao nhất, nhìn bóng dáng của Thẩm Lãng ra đi.
- Thằng nhỏ này mạng lớn. - Phía sau truyền đến một giọng đàn ông trung niên, lão chính là kẻ tạo nên cơ nghiệp đại gia chủ nhà họ Từ - Từ Quang Doãn.
- Phụ thân, ngày hôm nay chúng ta làm quá trắng trợn. - Từ Thiên Thiên cau mày nói: - Như thế ảnh hưởng thanh danh của con.
- Không có biện pháp khác đâu. - Gia chủ họ Từ nói:
- Công tử Trương Tấn nhất định phải chứng kiến cảnh kia, nhà họ Từ chúng ta phát triển cho tới tình hình hôm nay, cần dựa vào một quả núi lớn, công tử Trương Tấn là rể hiền tốt nhất mà chúng ta có thể sánh đôi, để nó vui là quan trọng nhất, còn danh tiếng nhà chúng ta không sao cả.
- Vâng.- Từ Thiên Thiên đáp.
- Lại nói thêm, thằng đần Thẩm Lãng này quá thành thật, sau khi về nó sẽ không nói lung tung. – Gia chủ họ Từ lại tiếp lời:
- Đương nhiên nếu nó dám nói lung tung, nói không chừng người nhà nó phải vào chốn tù tội.
Từ Thiên Thiên lại nhíu mày một cái, nàng cảm thấy lời này cha mình không nên nói ra khỏi miệng.
...
Bóng đêm vắng vẻ, ánh trăng tỏa sáng nhưng vẫn còn lờ mờ, Thẩm Lãng đi suốt đêm trên đường về nhà, trên đường cũng chỉ có bọn giun dế kêu vang làm bạn.
Đi khoảng chừng mười mấy dặm, bỗng nhiên có bóng dáng mấy người ngăn ở trước mặt của hắn. Năm võ sĩ cầm đao vây hắn, ba tên ở phía trước, hai tên ở phía sau.
Ở đây vùng hoang vu dã ngoại, người không thể yên.
- Thẩm công tử, theo chúng ta đi một chuyến đi.
Một miếng vải bố trực tiếp trói lại miệng của hắn, để hắn không cách nào la lên, một miếng vải bố khác lại che mắt của hắn.
Tiếp đó, năm người mang theo Thẩm Lãng vào trong rừng lượn qua lượn lại bảy tám vòng, đi gần một khắc.
Một lát sau, Thẩm Lãng được dẫn tới một chỗ rồi ngừng lại.
Có người tháo ra cái băng che mắt Thẩm Lãng. Rõ ràng nơi này là một nghĩa địa hoang vắng.
Tổng cộng có tám người, đều cầm đao.
Có bốn người đang đào hố, một cái hố rất sâu và dài.
- Bang chủ, đào hố xong rồi.
- Động thủ đi! - Một chất giọng khàn khàn vang lên nói:
- Mời Thẩm công tử xuống hố, tiếp đó lấp đất lại. Sau nhớ kỹ đốt chín ngọn nến và nhang khói, đỡ để Thẩm công tử đi được quá lạnh lẽo.
Đây là muốn đem Thẩm Lãng chôn sống!
Chôn sống!
- Chậm đã!- Thẩm Lãng nói:
- Điền bang chủ, mạng của ngài không còn lâu nữa!
...
Chú thích của Bánh: Lạy xin cất giấu, lạy xin phiếu đề cử.
P/S: Vì phần phụ chú quá dài nên phải đem xuống đây giới thiệu về thành ngữ:
(*) Ăn cơm mềm: tiếng lóng chỉ loại đàn ông không có chí tiến thủ, lợi dụng ngoại hình đẹp, tí tài năng mà bám váy đàn bà, cũng gần như - tiểu bạch kiểm- vậy. Được chia làm 3 loại:
- Loại 1, loại giúp đỡ nhau cùng có lợi: ngoài sống như vợ chồng, thì tận dụng mối quan hệ xã hội của bên kia để tiến thân.
- Loại 2, loại dùng khoẻ ứng mệt: dạng có khí chất tình thú nhưng không có sở trường đặc biệt. Một khi gặp phụ nữ thành đạt thì yên tâm ở phía sau hậu thuẫn.
- Loại 3, loại bạc tình lắm tài: dạng này thì sống vì đàn bà, đúng nghĩa ăn bám ký sinh trùng luôn ấy