Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 40: Trước mặt mọi người đánh gãy tay chân, sỉ nhục suốt đời
Điền Hoành lại một lần nữa bị mời tới nhà Từ Quang Duẫn.
Ông ta gặp không phải Trương Tấn, mà là Từ gia chủ.
- Điền bang chủ, nghe nói ngươi khiến cho mấy sòng bạc đều đóng cửa? - Từ gia chủ hỏi.
- Đúng vậy. - Điền Hoành nói.
Vừa rồi gọi Điền huynh, bây giờ gọi ta Điền bang chủ, rõ là kẻ thực dụng quá nhỉ.
Đương nhiên lời này của Từ gia chủ không phải hỏi cho chính ông ta đâu, ông ta vốn không có tư cách moi tiền từ trong sòng bạc, hỏi dùm Trương Tấn mà thôi.
Sau khi đắc tội phủ Bá Tước, Điền Hoành trước tiên lấy 3 phần 5 tiền của sòng bạc đi đầu nhập vào Trương Tấn, đầu nhập phủ Thái Thú, như vậy ông ta mới có dũng khí tự bảo vệ mình trước Bá Tước đại nhân.
Kết quả sòng bạc còn chưa bắt đầu kiếm tiền, ngươi liền đóng cửa.
Vậy số tiền này nhà họ Trương ta không ăn được hả?
Ngươi đóng cửa chính là không muốn cho ta tiền, đúng không? Ngươi đối với Trương Tấn ta có ý kiến hả? Đối với Thái Thú đại nhân có ý kiến luôn sao?
Trương Tấn là không thể nào ra mặt, bởi vì số tiền kia phải qua tay Từ gia chủ tẩy trắng, sau đó lấy danh nghĩa là đồ cưới biếu tặng cho nhà họ Trương.
- Sòng bạc đang ngon lành thế kia, vì sao phải đóng cửa đây? - Từ gia chủ vặn hỏi.
Điền Hoành nói:
- Nếu không đóng liền phải thua sạch trơn.
Sắc mặt của Từ gia chủ trở nên tái đi:
- Lẽ nào đổ thuật của Thẩm Lãng liền... lợi hại như vậy ư?
- Đúng, đặc biệt lợi hại, không biết vì sao cả. - Điền Hoành đáp.
Từ gia chủ cũng yên lặng luôn.
Thẩm Lãng lại có kim thân phủ Bá Tước, là giết không được, bằng không ông ta đã sớm phái người xử lý rồi.
- Hết thảy chuyện này đều do chính ngươi làm bậy. - Từ gia chủ nói.
Lúc đó, chính là Điền Hoành tự thả đi Thẩm Lãng, bằng không hắn bị chôn sống từ lâu rồi.
Ánh mắt Điền Hoành phát lạnh nói:
- Bằng không, âm thầm xử hắn.
Từ gia chủ hờ hững hỏi:
- Đáng giá sao? Dám sao?
Đúng vậy!
Đáng giá sao?
Bên người Thẩm Lãng lúc nào cũng có võ sĩ phủ Bá Tước, cho nên dứt khoát phải phái cao thủ mới giết chết hắn được.
Mà một khi giết chết Thẩm Lãng, liền lập tức phải chịu cơn thịnh nộ của phủ Bá Tước.
Mặc kệ Thẩm Lãng là chết như thế nào, mặc kệ hắn là bị ai giết, Bá Tước đại nhân đều mang lửa giận đổ xuống đầu Điền Hoành cùng nhà họ Từ.
Con rể chẳng biết tại sao bị người ám sát, phủ Bá Tước có quyền nổi đóa lên.
Bá Tước vừa nổi giận sẽ phải đại khai sát giới.
- Thẩm Lãng muốn cái gì? - Từ Quang Duẫn bèn hỏi.
Điền Hoành nói:
- Để ta đánh gãy chân Điền Thập Tam, đánh gãy trước mặt mọi người.
Khuôn mặt Từ gia chủ run rẩy vài cái, hạ giọng nói:
- Vậy cứ đồng ý với hắn, đánh gãy mà thôi, dù sao ngươi có rất nhiều nghĩa tử mà.
Khi Từ gia chủ vừa thốt ra lời này, ngay cả chính bản thân ông ta cũng không thể tin được.
Điền Hoành run giọng kêu lên:
- Thập Tam là nghĩa tử xuất sắc nhất của ta, ta đánh gãy chân nó sẽ khiến cho đám thuộc hạ đau khổ thất vọng, danh tiếng của ta sẽ mất sạch.
Điền Hoành là một người có khí phách.
Ông ta thà tổn thất tiền tài, cũng không muốn tổn thất danh vọng, đây mới là gốc rễ đặt chân của ông ta.
Nhưng mà, từ sát vách truyền đến một giọng nói.
- Đồng ý ông ta đi.
Đây là Trương Tấn tuyên bố, gã đại biểu cho phủ Thái Thú, đại biểu cho nhà họ Trương.
Gã là chỗ dựa vững chắc trực tiếp nhất của Điền Hoành.
- Đừng chậm trễ nữa. - Trương Tấn nói:
- Dây dưa cả một ngày, tổn thất cũng là tiền. Đồng ý chậm, không bằng đồng ý sớm đi.
Toàn thân Điền Hoành run lẩy bẩy, hàm răng cắn thật chặt, lại lần nữa khiến lợi tét ra chảy máu, miệng đầy máu bọt.
Trương Tấn hứa:
- Ta đồng ý với ngươi, một ngày kia nhất định giết chết Thẩm Lãng, đến lúc đó để cho ngươi chém một nhát.
Điền Hoành vẫn chẳng lên tiếng.
Trương Tấn nói:
- Thẩm Lãng là nhân vật nhỏ bé không đáng kể, mục tiêu của chúng ta là phủ Bá Tước. Một khi làm gỏi phủ Bá Tước, thành công thu hồi lãnh địa cùng binh quyền phủ Bá Tước, ngươi liền lập được công lớn, đến lúc đó chức phó thành chủ sẽ thuộc về ngươi.
Điền Hoành đứng lên nói:
- Thôi được, ta tuân mệnh!
...
Điền Hoành lại lần nữa đi tới trước mặt Thẩm Lãng nói.
- Ta... Đồng ý ngươi, trước mặt mọi người đánh gãy chân Điền Thập Tam, ngươi giải tán đi, chớ nên náo loạn nữa. - Điền Hoành thản nhiên bảo.
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Không được, đó là giá cả cũ, hiện tại giá cả lại thay đổi. Một nghĩa tử khác của ngươi Điền Thập Tứ, vừa rồi cũng dám hét vào mặt ta, còn bảo rằng muốn đánh ta, tệ nhất là hắn lại dùng tay chỉ đầu ta, đánh gãy luôn hai chân tay hắn một lượt đi.
Thẩm Lãng, đ* mẹ mày ~!
Tại sao mày không đi chết đi?
Nghe được Thẩm Lãng lên tiếng xong, Điền Hoành chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng máu nóng trực tiếp xông lên não luôn.
- Tao giết mày, tao giết mày...
Ông ta liên tiếp lặp lại những lời này trong đầu.
Nhưng... Cũng chỉ có chửi rủa trong đầu mà thôi.
- Không đồng ý hả? - Thẩm Lãng cười gằn nói:
- Vậy giá cả của ta lại phải thay đổi nhé, ngươi không những phải đánh gãy giò Điền Thập Tam, tay chân Điền Thập Tứ, ngày đó toàn bộ thành viên Hắc Y bang ngươi phái đến nhà ta, cũng phải đánh gãy chân hết tất cả luôn...
Điền Hoành nhắm mắt lại, bởi vì ánh mắt ông ta có chút sung huyết, hơn nữa đầu óc choáng váng từng đợt.
Ông ta thật sự có ý muốn xách tên Thẩm Lãng trước mắt này ra chém thành muôn mảnh, nhưng như vậy ông ta liền xong đời, cơ nghiệp ông ta phấn đấu mấy chục năm cũng chơi chết.
Ông ta tuyệt đối không nghĩ thỏa hiệp, nhất là đi thỏa hiệp cái thằng Thẩm Lãng nghiệt súc này.
Nhưng mà...
Không còn cách nào khác, ông ta không chịu, mỗi ngày Thẩm Lãng sẽ mang theo mấy trăm dân cờ bạc tới thắng tiền của ông.
Trừ phi sòng bạc của ông ta hoàn toàn đóng cửa, mà một khi đóng cửa, phủ Thái Thú sẽ chẳng bỏ qua cho ông.
- Thẩm Lãng, mày chờ cho ta, hãy đợi đấy... – Điền Hoành lại rủa xả trong đầu.
Lại mở mắt lần nữa, Điền Hoành nhấn mạnh từng chữ:
- Được thôi, trước mặt mọi người ta đánh gãy chân Thập Tam, đánh cả chân tay Điền Thập Tứ.
Thẩm Lãng nói:
- Không những thế, còn muốn tống cổ triệt để bọn hắn khỏi Hắc Y bang, không được phái người đi thăm bọn hắn, không được phái đại phu chữa trị cho bọn hắn, không cho tiền nữa, tóm lại chính là muốn cho bọn họ tự sinh tự diệt. Một khi ta cảm thấy hai người kia chưa đủ thảm thiết, vậy ta sẽ quay lại, lại tiến vào sòng bạc của ngươi đại sát tứ phương.
- Đều đồng ý với ngươi, đều làm theo ý ngươi hết...
...
Cổng Phú Quý phường.
Điền Thập Tam, Điền Thập Tứ quỳ trên mặt đất, gương mặt tràn đầy bi phẫn.
Người chung quanh, tụ tập mấy vòng, đã vượt qua ngàn người, hơn nữa còn đang gia tăng.
Xảy ra chuyện lớn rồi.
Điền Thập Tam, Điền Thập Tứ là hai tên nghĩa tử xuất sắc nhất của Điền Hoành đó, hơn nữa còn là dân quân bách hộ thành Huyền Vũ, bình thường diễu võ dương oai, rêu rao khắp nơi căn bản không ai dám trêu chọc.
Hiện tại hai người này lại quỳ thẳng tại đây, rốt cuộc là đắc tội người nào nhỉ?
Thấy biển người mênh mông, Điền Hoành thực sự hận đất không nứt để ông ta nhảy vào.
Nhưng là không được, ông ta phải tiếp tục diễn tiếp, bằng không tên khốn Thẩm Lãng kia sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Điền Thập Tam, Điền Thập Tứ, các ngươi là nghĩa tử của ta, ta coi trọng biết bao nhiêu? - Điền Hoành nghĩa chánh ngôn từ nói:
- Thế nhưng các ngươi bởi vì có thù riêng với Thẩm Lãng công tử, lại lén lút đi trả thù, thiếu chút nữa gây ra đại họa.
Xem một màn này, vô số người đi xem náo nhiệt, ánh mắt nhìn phía Điền Hoành cũng bắt đầu quái lạ.
Lại bởi vì Thẩm Lãng ư?
Điền Hoành cảm thấy da mặt mình thực sự bị lột xuống một lớp.
Thế nhưng ông ta phải tiếp tục thôi, thắng làm vua thua làm giặc, vốn cũng chẳng có đạo lý hay để nói.
- Thẩm Lãng công tử không chỉ là cô gia phủ Bá Tước Huyền Vũ, cũng là bạn tri kỷ của Điền Hoành, há để cho hai tên nghịch tử tụi bây có thể xúc phạm hả? - Điền Hoành giận dữ hét lên:
- Nếu không nghiêm trị, ta giữ gia quy như thế nào? Lại đây, mang gậy tới cho ta.
Tức khắc, một tên nghĩa tử khác đưa một cây gậy vừa to vừa cứng lên.
Điền Hoành thở hồng hộc mấy hơi, sau đó đi tới trước mặt Điền Thập Tam.
- Thập Tam, đừng trách vi phụ. - Điền Hoành hạ giọng nói.
Điền Thập Tam không trả lời, nét mặt gã bình thản.
Điều này khiến Điền Hoành nổi giận, đây là muốn gây lục đục nội bộ ta sao, ngươi đây trong lòng không phục?
Điền Hoành giơ gậy lên, chợt nện xuống hai chân gã.
- Rắc rắc!
Điền Thập Tam bị đánh gãy chân.
- Ư!
Từ đầu tới đuôi, gã chẳng qua ư nhẹ một tiếng, không hề hét lên bi thảm chút nào.
Như là dã thú bị thương, chỉ khẽ gầm mà không tru lên.
Mà Điền Thập Tứ không có khí phách như vậy, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Gã không phục.
Gã rõ ràng là vì thể diện nghĩa phụ, vì lợi ích Hắc Y bang mới đắc tội Thẩm Lãng, hiện tại nghĩa phụ lại muốn đánh gãy tay chân của gã sao?
Vậy... Trên thế giới này còn có công lý hay không?
Rõ ràng là nghĩa phụ đắc tội Thẩm Lãng, rõ ràng là nghĩa phụ bại bởi Thẩm Lãng, vì sao lại phải hi sinh gã và Thập Tam ca?
Nghĩa phụ, người yêu thương nghĩa tử của mình như vậy sao?
Nghĩa khí mà người luôn miệng nhắc đến ở đâu?
Tức khắc, Điền Thập Tứ hét lớn:
- Con không phục, con không phục...
Điền Hoành tức khắc nổi giận, Điền Thập Tứ la lên trực tiếp phá banh cái mặt nạ ông ta che đây, tức khắc ông nhặt lên cây gậy đập vào chân của Điền Thập Tứ.
- A...
Một tiếng hét thảm, hai chân của Điền Thập Tứ bị đập gãy.
Ngay sau đó, Điền Hoành lại nện thêm một gậy nữa.
Hai cánh tay của nghĩa tử Điền Thập Tứ liền bị đập gãy tức thì, hơn nữa còn bị đập đến nỗi xương nát vụn.
Ông ta gặp không phải Trương Tấn, mà là Từ gia chủ.
- Điền bang chủ, nghe nói ngươi khiến cho mấy sòng bạc đều đóng cửa? - Từ gia chủ hỏi.
- Đúng vậy. - Điền Hoành nói.
Vừa rồi gọi Điền huynh, bây giờ gọi ta Điền bang chủ, rõ là kẻ thực dụng quá nhỉ.
Đương nhiên lời này của Từ gia chủ không phải hỏi cho chính ông ta đâu, ông ta vốn không có tư cách moi tiền từ trong sòng bạc, hỏi dùm Trương Tấn mà thôi.
Sau khi đắc tội phủ Bá Tước, Điền Hoành trước tiên lấy 3 phần 5 tiền của sòng bạc đi đầu nhập vào Trương Tấn, đầu nhập phủ Thái Thú, như vậy ông ta mới có dũng khí tự bảo vệ mình trước Bá Tước đại nhân.
Kết quả sòng bạc còn chưa bắt đầu kiếm tiền, ngươi liền đóng cửa.
Vậy số tiền này nhà họ Trương ta không ăn được hả?
Ngươi đóng cửa chính là không muốn cho ta tiền, đúng không? Ngươi đối với Trương Tấn ta có ý kiến hả? Đối với Thái Thú đại nhân có ý kiến luôn sao?
Trương Tấn là không thể nào ra mặt, bởi vì số tiền kia phải qua tay Từ gia chủ tẩy trắng, sau đó lấy danh nghĩa là đồ cưới biếu tặng cho nhà họ Trương.
- Sòng bạc đang ngon lành thế kia, vì sao phải đóng cửa đây? - Từ gia chủ vặn hỏi.
Điền Hoành nói:
- Nếu không đóng liền phải thua sạch trơn.
Sắc mặt của Từ gia chủ trở nên tái đi:
- Lẽ nào đổ thuật của Thẩm Lãng liền... lợi hại như vậy ư?
- Đúng, đặc biệt lợi hại, không biết vì sao cả. - Điền Hoành đáp.
Từ gia chủ cũng yên lặng luôn.
Thẩm Lãng lại có kim thân phủ Bá Tước, là giết không được, bằng không ông ta đã sớm phái người xử lý rồi.
- Hết thảy chuyện này đều do chính ngươi làm bậy. - Từ gia chủ nói.
Lúc đó, chính là Điền Hoành tự thả đi Thẩm Lãng, bằng không hắn bị chôn sống từ lâu rồi.
Ánh mắt Điền Hoành phát lạnh nói:
- Bằng không, âm thầm xử hắn.
Từ gia chủ hờ hững hỏi:
- Đáng giá sao? Dám sao?
Đúng vậy!
Đáng giá sao?
Bên người Thẩm Lãng lúc nào cũng có võ sĩ phủ Bá Tước, cho nên dứt khoát phải phái cao thủ mới giết chết hắn được.
Mà một khi giết chết Thẩm Lãng, liền lập tức phải chịu cơn thịnh nộ của phủ Bá Tước.
Mặc kệ Thẩm Lãng là chết như thế nào, mặc kệ hắn là bị ai giết, Bá Tước đại nhân đều mang lửa giận đổ xuống đầu Điền Hoành cùng nhà họ Từ.
Con rể chẳng biết tại sao bị người ám sát, phủ Bá Tước có quyền nổi đóa lên.
Bá Tước vừa nổi giận sẽ phải đại khai sát giới.
- Thẩm Lãng muốn cái gì? - Từ Quang Duẫn bèn hỏi.
Điền Hoành nói:
- Để ta đánh gãy chân Điền Thập Tam, đánh gãy trước mặt mọi người.
Khuôn mặt Từ gia chủ run rẩy vài cái, hạ giọng nói:
- Vậy cứ đồng ý với hắn, đánh gãy mà thôi, dù sao ngươi có rất nhiều nghĩa tử mà.
Khi Từ gia chủ vừa thốt ra lời này, ngay cả chính bản thân ông ta cũng không thể tin được.
Điền Hoành run giọng kêu lên:
- Thập Tam là nghĩa tử xuất sắc nhất của ta, ta đánh gãy chân nó sẽ khiến cho đám thuộc hạ đau khổ thất vọng, danh tiếng của ta sẽ mất sạch.
Điền Hoành là một người có khí phách.
Ông ta thà tổn thất tiền tài, cũng không muốn tổn thất danh vọng, đây mới là gốc rễ đặt chân của ông ta.
Nhưng mà, từ sát vách truyền đến một giọng nói.
- Đồng ý ông ta đi.
Đây là Trương Tấn tuyên bố, gã đại biểu cho phủ Thái Thú, đại biểu cho nhà họ Trương.
Gã là chỗ dựa vững chắc trực tiếp nhất của Điền Hoành.
- Đừng chậm trễ nữa. - Trương Tấn nói:
- Dây dưa cả một ngày, tổn thất cũng là tiền. Đồng ý chậm, không bằng đồng ý sớm đi.
Toàn thân Điền Hoành run lẩy bẩy, hàm răng cắn thật chặt, lại lần nữa khiến lợi tét ra chảy máu, miệng đầy máu bọt.
Trương Tấn hứa:
- Ta đồng ý với ngươi, một ngày kia nhất định giết chết Thẩm Lãng, đến lúc đó để cho ngươi chém một nhát.
Điền Hoành vẫn chẳng lên tiếng.
Trương Tấn nói:
- Thẩm Lãng là nhân vật nhỏ bé không đáng kể, mục tiêu của chúng ta là phủ Bá Tước. Một khi làm gỏi phủ Bá Tước, thành công thu hồi lãnh địa cùng binh quyền phủ Bá Tước, ngươi liền lập được công lớn, đến lúc đó chức phó thành chủ sẽ thuộc về ngươi.
Điền Hoành đứng lên nói:
- Thôi được, ta tuân mệnh!
...
Điền Hoành lại lần nữa đi tới trước mặt Thẩm Lãng nói.
- Ta... Đồng ý ngươi, trước mặt mọi người đánh gãy chân Điền Thập Tam, ngươi giải tán đi, chớ nên náo loạn nữa. - Điền Hoành thản nhiên bảo.
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Không được, đó là giá cả cũ, hiện tại giá cả lại thay đổi. Một nghĩa tử khác của ngươi Điền Thập Tứ, vừa rồi cũng dám hét vào mặt ta, còn bảo rằng muốn đánh ta, tệ nhất là hắn lại dùng tay chỉ đầu ta, đánh gãy luôn hai chân tay hắn một lượt đi.
Thẩm Lãng, đ* mẹ mày ~!
Tại sao mày không đi chết đi?
Nghe được Thẩm Lãng lên tiếng xong, Điền Hoành chỉ cảm thấy trong cơ thể có một luồng máu nóng trực tiếp xông lên não luôn.
- Tao giết mày, tao giết mày...
Ông ta liên tiếp lặp lại những lời này trong đầu.
Nhưng... Cũng chỉ có chửi rủa trong đầu mà thôi.
- Không đồng ý hả? - Thẩm Lãng cười gằn nói:
- Vậy giá cả của ta lại phải thay đổi nhé, ngươi không những phải đánh gãy giò Điền Thập Tam, tay chân Điền Thập Tứ, ngày đó toàn bộ thành viên Hắc Y bang ngươi phái đến nhà ta, cũng phải đánh gãy chân hết tất cả luôn...
Điền Hoành nhắm mắt lại, bởi vì ánh mắt ông ta có chút sung huyết, hơn nữa đầu óc choáng váng từng đợt.
Ông ta thật sự có ý muốn xách tên Thẩm Lãng trước mắt này ra chém thành muôn mảnh, nhưng như vậy ông ta liền xong đời, cơ nghiệp ông ta phấn đấu mấy chục năm cũng chơi chết.
Ông ta tuyệt đối không nghĩ thỏa hiệp, nhất là đi thỏa hiệp cái thằng Thẩm Lãng nghiệt súc này.
Nhưng mà...
Không còn cách nào khác, ông ta không chịu, mỗi ngày Thẩm Lãng sẽ mang theo mấy trăm dân cờ bạc tới thắng tiền của ông.
Trừ phi sòng bạc của ông ta hoàn toàn đóng cửa, mà một khi đóng cửa, phủ Thái Thú sẽ chẳng bỏ qua cho ông.
- Thẩm Lãng, mày chờ cho ta, hãy đợi đấy... – Điền Hoành lại rủa xả trong đầu.
Lại mở mắt lần nữa, Điền Hoành nhấn mạnh từng chữ:
- Được thôi, trước mặt mọi người ta đánh gãy chân Thập Tam, đánh cả chân tay Điền Thập Tứ.
Thẩm Lãng nói:
- Không những thế, còn muốn tống cổ triệt để bọn hắn khỏi Hắc Y bang, không được phái người đi thăm bọn hắn, không được phái đại phu chữa trị cho bọn hắn, không cho tiền nữa, tóm lại chính là muốn cho bọn họ tự sinh tự diệt. Một khi ta cảm thấy hai người kia chưa đủ thảm thiết, vậy ta sẽ quay lại, lại tiến vào sòng bạc của ngươi đại sát tứ phương.
- Đều đồng ý với ngươi, đều làm theo ý ngươi hết...
...
Cổng Phú Quý phường.
Điền Thập Tam, Điền Thập Tứ quỳ trên mặt đất, gương mặt tràn đầy bi phẫn.
Người chung quanh, tụ tập mấy vòng, đã vượt qua ngàn người, hơn nữa còn đang gia tăng.
Xảy ra chuyện lớn rồi.
Điền Thập Tam, Điền Thập Tứ là hai tên nghĩa tử xuất sắc nhất của Điền Hoành đó, hơn nữa còn là dân quân bách hộ thành Huyền Vũ, bình thường diễu võ dương oai, rêu rao khắp nơi căn bản không ai dám trêu chọc.
Hiện tại hai người này lại quỳ thẳng tại đây, rốt cuộc là đắc tội người nào nhỉ?
Thấy biển người mênh mông, Điền Hoành thực sự hận đất không nứt để ông ta nhảy vào.
Nhưng là không được, ông ta phải tiếp tục diễn tiếp, bằng không tên khốn Thẩm Lãng kia sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Điền Thập Tam, Điền Thập Tứ, các ngươi là nghĩa tử của ta, ta coi trọng biết bao nhiêu? - Điền Hoành nghĩa chánh ngôn từ nói:
- Thế nhưng các ngươi bởi vì có thù riêng với Thẩm Lãng công tử, lại lén lút đi trả thù, thiếu chút nữa gây ra đại họa.
Xem một màn này, vô số người đi xem náo nhiệt, ánh mắt nhìn phía Điền Hoành cũng bắt đầu quái lạ.
Lại bởi vì Thẩm Lãng ư?
Điền Hoành cảm thấy da mặt mình thực sự bị lột xuống một lớp.
Thế nhưng ông ta phải tiếp tục thôi, thắng làm vua thua làm giặc, vốn cũng chẳng có đạo lý hay để nói.
- Thẩm Lãng công tử không chỉ là cô gia phủ Bá Tước Huyền Vũ, cũng là bạn tri kỷ của Điền Hoành, há để cho hai tên nghịch tử tụi bây có thể xúc phạm hả? - Điền Hoành giận dữ hét lên:
- Nếu không nghiêm trị, ta giữ gia quy như thế nào? Lại đây, mang gậy tới cho ta.
Tức khắc, một tên nghĩa tử khác đưa một cây gậy vừa to vừa cứng lên.
Điền Hoành thở hồng hộc mấy hơi, sau đó đi tới trước mặt Điền Thập Tam.
- Thập Tam, đừng trách vi phụ. - Điền Hoành hạ giọng nói.
Điền Thập Tam không trả lời, nét mặt gã bình thản.
Điều này khiến Điền Hoành nổi giận, đây là muốn gây lục đục nội bộ ta sao, ngươi đây trong lòng không phục?
Điền Hoành giơ gậy lên, chợt nện xuống hai chân gã.
- Rắc rắc!
Điền Thập Tam bị đánh gãy chân.
- Ư!
Từ đầu tới đuôi, gã chẳng qua ư nhẹ một tiếng, không hề hét lên bi thảm chút nào.
Như là dã thú bị thương, chỉ khẽ gầm mà không tru lên.
Mà Điền Thập Tứ không có khí phách như vậy, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Gã không phục.
Gã rõ ràng là vì thể diện nghĩa phụ, vì lợi ích Hắc Y bang mới đắc tội Thẩm Lãng, hiện tại nghĩa phụ lại muốn đánh gãy tay chân của gã sao?
Vậy... Trên thế giới này còn có công lý hay không?
Rõ ràng là nghĩa phụ đắc tội Thẩm Lãng, rõ ràng là nghĩa phụ bại bởi Thẩm Lãng, vì sao lại phải hi sinh gã và Thập Tam ca?
Nghĩa phụ, người yêu thương nghĩa tử của mình như vậy sao?
Nghĩa khí mà người luôn miệng nhắc đến ở đâu?
Tức khắc, Điền Thập Tứ hét lớn:
- Con không phục, con không phục...
Điền Hoành tức khắc nổi giận, Điền Thập Tứ la lên trực tiếp phá banh cái mặt nạ ông ta che đây, tức khắc ông nhặt lên cây gậy đập vào chân của Điền Thập Tứ.
- A...
Một tiếng hét thảm, hai chân của Điền Thập Tứ bị đập gãy.
Ngay sau đó, Điền Hoành lại nện thêm một gậy nữa.
Hai cánh tay của nghĩa tử Điền Thập Tứ liền bị đập gãy tức thì, hơn nữa còn bị đập đến nỗi xương nát vụn.