Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 30: Dm loạn tập thể!!


Vl chương...

Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Tin tức đại công tử của Nam triều Tô gia Tô Cô Vân bị thương nặng không chữa được đã sôi sục lan truyền rất lâu vẫn chưa có được thông tin xác nhận. Cho đến một tháng sau, bệnh viện St. Mary đã thông báo, Tô tướng quân thương thế quá nặng, không may qua đời. Các toà soạn báo lớn thi nhau đưa tin, là câu chuyện bàn tán của cả nước, sóng gió không ngớt, thế lực các phe rục rịch lại suy nghĩ cân nhắc.

Trên tầng bảy ở Quốc Sắc Thiên Hương, trong căn phòng được bài trí trang nhã, có hai người đang quấn quít dây dưa trên giường phủ vải nhung trắng thiên nga, chính là Vinh Tây Lăng và Tô Quân Lan lấy lý do tổ chức sinh nhật hôm qua mượn phòng 'chiến' cả đêm.

Hai người đã giày vò nhau cả đêm nhưng không ai chịu đi ngủ, do ngày mai Tô Quân Lan phải theo một mình trở về thành Kim Lăng như kế hoạch. Hai người từ khi quen biết đến nay đây là lần đầu tiên phải cách xa như vậy. Tô Quân Lan tựa lên vòm ngực to lớn của Vinh Tây Lăng, có chút uể oải không vui, đôi mắt luôn hoạt bát lanh lợi đã sớm phủ sương mù, bộ dáng muốn khóc lại không được khiến người ta đau lòng không thôi.

Vinh Tây Lăng cũng rất không nỡ, lại không nghĩ mỹ nhân buồn rầu như vậy, chủ động dẫn dắt y trò chuyện, hỏi: "Bảo bối, ngày hôm qua không phải em nói muốn đi mua quà về sau, lát nữa anh dẫn em đi."

Tô Quân Lan lắc đầu, buồn buồn nói: "Đừng tưởng em không biết, anh còn biết bao chuyện phải tự mình hỏi đây. Không sao đâu, em đã hẹn buổi chiều cùng đi với Tạ Lan Khanh, anh an tâm."

Vinh Tây Lăng cũng không kiên trì nữa, động tác đột nhiên trở nên mờ ám, cười nhẹ nói: "Nếu hẹn buổi chiều, vậy chúng ta tiếp tục đi. Tiểu tao hoá ít nhất cũng nửa tháng không được gặp anh, phải 'bồi bổ' cưng thật nhiều mới được."

Tô Quân Lan cũng bị kích động cảm xúc, trong miệng lầm bầm đáng ghét nhưng vẫn chủ động mở ra hai chân, lộ ra động nhỏ xốp mềm, lại lớn mật hát mấy câu dâm đãng, cái gì mà khách quan mau tới nha.... tiểu tao hoá muốn chơi chết, nhanh cho người ta tao vị đi mà... không ai cắm động vô cùng tịch mịch... Vô số các kiểu, khiến Vinh Tây Lăng nhiệt huyết sôi trào.

Không nói đến Vinh Tô hai người đang trên tầng cao nhất chơi đủ trò, huấn luyện bí mật ở Quốc Sắc Thiên Hương không tiếp người ngoài lúc này cũng ngập tràn xuân quang. Nếu có người ở đó, tuyệt đối sẽ phun đầy máu mũi, 'cứng' đến phát nổ.

Lần trước Tô Cô Vân nói chuộc thân Tạ Lan Khanh, Tô mỹ nhân đồng ý thả người, nhưng không muốn bật đèn xanh dễ như vậy, nói muốn Tạ Lan Khanh phát huy chút giá trị còn sót lại, tự mình chăm sóc dạy dỗ ra một nhóm cực phẩm tiểu thụ. Tất nhiên chuyện này anh hai Tô không biết, đến cả việc vì sao Tô Quân Lan ra điều kiện như vậy, vì sao Tạ Lan Khanh lại đồng ý, tạm thời vẫn là không biết.

- ----

Trong phòng huấn luyện rộng rãi sáng trưng, trên tường bốn phía lắp đầy gương, trên đầu là đèn treo thuỷ tinh cỡ lớn, nhưng cửa sổ lại đóng chặt còn kéo rèm che. Tạ Lan Khanh đứng trên một bục tròn cao, đối diện cậu là mười mấy cậu trai dung mạo xinh đẹp hàng tuyển, dáng người cũng là số một, tất cả đều chừng hai mươi tuổi, cũng không có nhỏ hơn.

Tạ Lan Khanh dịu dàng nói: "Phục vụ đàn ông, đầu tiên phải học cách cởi quần áo, không thể quá ngượng ngùng cũng không thể quá lỗ mãng. Muốn cho phong tình, vẫn là cởi từng cái một."

Nói xong, cậu bắt đầu làm mẫu. Ánh mắt vốn đang rũ xuống theo một loại vận luật đặc thù chậm rãi nâng lên, phát ra từng chút cám dỗ. Hai tay cùng đặt trên cúc áo, trông thờ ơ nhưng có chút không kịp chờ đợi cởi từng cúc ra, hiểu được trong lúc cởi một nửa dường như có vài chỗ ngứa ngáy, không thể làm gì khác là dừng lại gãi gãi, ngón tay khéo léo nhảy múa trên da thịt trắng tuyết, nhẹ nhàng kéo gãi, giống như gãi đến đầu quả tim của người xem. Nút áo hoàn toàn cởi ra, cũng không để ý tới áo sơ mi xốc xếch kia, ngược lại cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay ẫn nhẫn mà do dự cởi quần, cuối cùng cắn môi cởi quần xuống. Hạ thể hoàn toàn bại lộ, bày ra bộ dáng dâm đãng, đem nửa áo sơ mi cởi ra sạch sẽ, tiêu sái ném sang một bên.

Người bên dưới nghiêm túc nhìn, đồng thời cũng bị cám dỗ nổi lên tâm tư muốn học theo, nôn nao đem hết bản lĩnh cởi đồ ra. Mười mấy người cũng rất có năng khiếu, đều biết vận dụng ưu thế của bản thân, có người khiến mình cảm thấy muốn yêu thương, có người phát huy tối đa trình độ lẳng lơ hạ tiện, có điều khi cởi quần áo đều không ngừng rên rỉ, cơ thể uốn éo không ngớt.

Nhất thời, mọi người trong phòng đều trần trụi, vô số gương phản chiếu lại hình ảnh quang loã của bon họ, trang trí xa hoa kia cũng không giấu nổi khí tức nhục dục nồng đậm.

Tạ Lan Khanh hướng dẫn một lần, tiếp tục nói: "Sau đó chính là sờ ngực. Nam nhân sau đó khi hứng lên liền chăm sóc nửa thân dưới, cũng mặc kệ hai vú các bạn có bao nhiêu ngứa ngáy dâm đãng, thường quên sờ các bạn. Cho nên phải học cách tự mình sờ ngực. Sờ tốt sẽ không chỉ khiến mình sung sướng, cũng sẽ khiến nam nhân trên người có hưởng thụ thị giác, làm các bạn sướng hơn."

Dứt lời, trong phòng khắp nơi đều là các cậu trai xinh đẹp sờ ngực tập thể. Bọn họ cũng đậu qua vòng kiểm tra độ nhạy cảm của cơ thể, độ nhạy cảm của ngực có thể tưởng tượng được. Trong nháy mắt các tiếng thở dốc thi nhau vang lên, thống khổ xen lẫn vui thích, tất cả hoà vào nhau thành bài hát ướt át ca lời dâm đãng không gì sánh được.

Những người đó cũng dần hưng phấn, tự mình sờ sao có thể thoả mãn, tụ năm tụ ba cùng đến, an ủi lẫn nhau cặp vú đầy đặn và hai đầu v* trướng lớn. Đến độ kích động cũng không để ý là đang luyện tập, dính sát nhau cọ loạn an ủi, đem tính khí đã đứng lên đưa vào tay đối phương, khát vọng bị người khác đụng chạm thoải mái. Còn có người lớn mật hơn, nhân lúc người khác không đề phòng, tuỳ tiện kéo một tay tới không biết là tay ai, vươn đầu lưỡi liếm ướt ngón tay, không kịp chờ cắm vào cào loạn bên trong tiểu huyệt.

Trên sàn đều là bạch dịch phun ra, các cậu trai xinh đẹp chung một chỗ dây dưa rên rỉ dục tiên dục tử, ai cũng vẻ mặt say mê, còn có người mị nhãn như tơ lên gần bục, đưa tay muốn chạm vào hạ thể Tạ Lan Khanh, lại bị Tạ Lan Khanh không chút dấu vết né tránh.

Tạ Lan Khanh lúc này sắc mặt cũng đỏ ửng, dục vọng vẫn chưa được thoả mãn. Cậu không phải bị cảnh trước mắt câu dẫn, mà đang hồi tưởng lại hình ảnh Tô Cô Vân rong ruổi dạo chơi trên cơ thể mình, mấy ngày nay tiểu huyệt hàng đêm thừa hoan dường như đã sớm ướt đẫm, toàn bộ hai đùi đều là dâm dịch.

Tạ Lan Khanh không còn cách nào khác hơn là len lén đưa ngón tay vào nhục huyệt, cò xoa nắn linh khẩu như muốn hả giận, qua loa phát tiết một lần, nhưng hoàn toàn không có khoái cảm khi bắn ra, ngược lại càng thêm tịch mịch trống rỗng, khổ sở như bị người ta vứt bỏ.

Thật vất vả chờ mọi người tỉnh lại, Tạ Lan Khanh chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, sau đó lao vào vòng tay Tô Cô Vân. Kết quả so với trước đó còn phóng đãng hơn, linh hoạt nói: "Tiếp đó là chủ động banh mông mình ra, cho nam nhân xem tiểu huyệt của mình."

Vừa dứt lời còn chưa kịp làm mẫu, đột nhiên phía sau vang lên tiếng 'chậc chậc': "Hửm? Nghe có vẻ kinh nghiệm nhỉ. Kỹ nữ hạ tiện này, cậu banh mông trước mặt bao nhiêu thằng đàn ông rồi, cho chúng nó nhìn thí mắt dơ bẩn của mình sao?"


Tạ Lan Khanh bị doạ đến giật nảy mình, cả người run rẩy, quay đầu lại bắt gặp nam nhân đang kìm nén giận giữ, biểu cảm tràn ngập khinh bỉ, theo bản năng muốn mở miệng giải thích nhưng cũng không biết phải nói gì.

Đúng vậy, giải thích sao đây? Mình không mảnh vải che thân với mười mấy cậu trai trần trụi ở chung một căn phòng, trên bụng và đùi còn dính tinh dịch mới bắn, còn không phải hạ tiện như kỹ nữ sao? Tạ Lan Khanh biết rõ mình có trăm miệng cũng không thể bào chữa, nhưng cũng bởi phản ứng của người vừa tới mà không nén nổi đau đớn, tủi thân cúi đầu không tiếng động rơi nước mắt.

Tô Cô Vân vẫn luôn thương xót Tạ Lan Khanh, đau lòng cậu lưu lạc phong trần, thân bất do kỷ. Nhưng mình đã chuộc thân cậu ta, cậu ta còn không bỏ được nghề cũ, quang loã nhẵn nhụi chạy đến đây dạy người khác bán tao.

Tô Cô Vân cười nhạt: "Nói lý thuyết suông thì làm được gì, các cậu không phải muốn học cách làm đàn ông sung sướng sao, tôi sẽ cho các cậu quan sát một chút đầu bài của Quốc Sắc Thiên Hương lúc bị đàn ông chơi có bao nhiêu dâm đãng!"

Tạ Lan Khanh không dám tin vào mắt mình nhìn gã, trong mắt tràn ngập khuất nhục và kinh hoàng, còn có kháng cự rõ ràng. Nhưng Tô Cô Vân đang phẫn nộ phớt lờ Tạ Lan Khanh như thế nào cũng không muốn, động tác thô lỗ đẩy cậu xuống đất, tách hai chân dài ra. Gã nhìn thấy chất lỏng sền sệt trong suốt giữa hai chân, trào phúng nói: "Cậu dạy đám người đó phát tao, thế nào lại chảy nhiều dâm thuỷ như vậy. Đúng rồi, trong cái mông không có 'đồ' của người khác chứ, có nói tôi cũng không muốn vào, kinh tởm."

Trước mặt mọi người bị làm nhục, đối phương lại là người đàn ông mấy nay mình nhu tình mật ý chung gối chăn, nói Tạ Lan Khanh sao có thể không đau lòng. Cậu không bắt chuyện, không nhìn cũng không đáp, cam chịu để nam nhân nhục mạ hành hạ.

Tô Cô Vân nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, chợt trong lòng cảm thấy hả giận, lôi cây dương v*t thô to cứng rắn trực tiếp cắm vào tiểu huyệt có chút sưng đỏ, không hề bôi trơn hay dạo đầu, Tạ Lan Khanh đau đến mức suýt nữa cắn nát môi, nhưng cậu quật cường không chịu thua xin tha thứ.Còn bầy tiểu thụ bị thô bạo của Tô Cô Vân làm chùn bước, có điều cũng có người chảy nước miếng dâm đãng nhìn chòng chọc cây gậy tím đen và vòm ngực màu lúa mạch của Tô Cô Vân, có chút nôn nóng muốn thử.

Tô Cô Vân quyết tâm muốn Tạ Lan Khanh phát tao trước mặt mọi người, sao có thể để cậu vờ như cá chết không nhúc nhích. Gã dùng sức đâm mạnh, bỗng chốc đâm vào điểm dâm hơi gồ lên, thành công khiến Tạ Lan Khanh rên rỉ một tiếng cao vút ngân dài.

Tô Cô Vân đột nhiên rút ra, hừ lạnh nói: "Tao hoá đúng là tao hoá."

Tạ Lan Khanh đã sớm động tình, một chút kia phảng phất như nắng hạn gặp mưa rào, nhưng lại mở ra hố sâu dục vọng không gì ngăn nổi. Huống chi khinh thường của Tô Cô Vân khiến cậu nghĩ mình đã bị chán ghét, đối phương không muốn cậu nữa, nhưng đồng thời bị hành hạ đến khóc hoa lê đái vũ, đã sớm không còn quan tâm là người ở đâu, chỉ muốn nam nhân trước mặt, muốn gã cắm cái mông mình.

Tạ Lan Khanh nằm trên sàn cuồng loạn uốn éo cơ thể trắng như tuyết, khóc không ra hơi cầu xin: "Đúng, em là tao hoá, em phát dâm, xin ngài đừng không muốn em. Đâm vào được không, xin ngài chơi em... Ngài không làm em sẽ chết mất..."

Tô Cô Vân bị vẻ mặt đau đớn cùng dâm đãng của cậu hấp dẫn, nhưng giận cậu không bỏ được công việc bán dâm cho đàn ông, cũng không để ý cậu giãy giụa câu dẫn thế nào, chỉ đem cây dương v*t nhét vào nhục huyệt cuồng thao.

Tô Cô Vân coi người như ngựa cái mà cưỡi, cuồng mãnh tấn công, gầm lớn: "Dâm đãng, kẹp chặt cho tôi, a a... Không hổ là cái mông bán chạy nhất Quốc Sắc Thiên Hương, sướng chết người..."Tạ Lan Khanh bị đâm nửa thân trên ma sát với sàn nhà, nóng hổi đau rát, hạ thân lại gần như bị nam nhân ngược đãi thao làm, âm thanh nhục mạ không ngớt khiến cậu tan nát cõi lòng, trong lòng từ bỏ giải thích cho nam nhân, phóng túng sa vào từng trận xúc cảm, nhưng liên tục trải nghiệm được cái loại khoái cảm ngoài ý muốn, không dừng được khóc to: "Huhu... Sâu một chút, đâm sâu hơn, a... Dùng sức đâm vào, ưm... Được đàn ông chơi cái mông thật sướng, ha... Ngài thật dũng mãnh, lâu rồi chưa được sướng như vậy, a... Đừng dừng lại..."

"A... chỗ đó... Đúng rồi, xin ngài chơi chỗ đó của em, huhu... Cái mông đầy quá, lại tới a..."

Kết quả là, các tiểu quan thấp kém dự bị may mắn được chứng kiến đông cung sống của đầu bài cùng một nam nhân cao lớn anh tuấn, bọn họ nhìn đến mức dục hoả thiêu đốt, vứt đi quy củ của Quốc Sắc Thiên Hương, tới cắm huyệt cho nhau.

Sân huấn luyện hoa lệ nháy mắt biến thành nơi phát tiết dục vọng, dâm thanh lãng ngữ không ngừng, cơ thể trắng xoá chồng chất nhau, dưới sàn ngập tràn tinh dịch, phơi bày một màn dâm loạn nguyên thuỷ nhất...

☆☆☆