Sơn Hà Tình Sắc - Quân Đại

Chương 18: Mỹ tửu hoặc nhân!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*)Rượu ngon làm say đắm lòng người.

Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Bùi Thiếu Lăng có được câu trả lời như mong muốn, hài lòng khẽ gật đầu, đỡ người dậy định rời đi, lại bị Đường Dạ Vũ vươn hai tay ngăn lại. Đường Dạ Vũ áp mặt mình lên khuôn ngực gầy của hắn vuốt ve, đầu lưỡi như chuồn chuồn lướt nước đùa nghịch, lúc nhẹ lúc nặng, còn cố ý sượt qua đầu v* nâu nâu.

Bùi Thiếu Lăng chưa từng bị làm như thế nên dừng lại, trước đây lạnh nhạt ít ham muốn, sau đó sinh tà niệm với Tô Quân Lan, mặc dù tìm không ít nam kỹ để giải toả bức bối, nhưng đều là hắn nắm quyền chủ động, đám tiểu quan kia nào dám tuỳ tiện chạm vào hắn. Quả thật, Đường Dạ Vũ chỉ xuất ra ba phần công lực, đã khiến hắn thở dốc không ngừng, dương v*t đang mềm lần nữa phồng lên. Nhưng dục vọng của bản thân càng rõ ràng, khát vọng hắn ta ngày đêm khát cầu nhưng không có được càng quấy nhiễu hắn không được an lòng. Nếu như... là một ánh mắt khuynh tẫn thiên hạ mị hoặc của Tô Quân Lan chăm chú nhìn hắn, dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn linh hoạt an ủi dương v*t và âm nang hắn, cầu xin hắn hung hăng xuyên qua...

Đường Dạ Vũ nắm ngón tay cắm vào mở rộng hậu huyệt của mình, quen thuộc tìm được điểm yếu của mình, xoay vòng đè ép kích thích, liếm liếm bờ ngực màu đồng của Bùi Thiếu Lăng, sau đó rên rỉ mấy tiếng, trêu ghẹo đứt quãng khiến Bùi Thiếu Lăng lòng nóng như lửa đốt, một đường liếm lên yết hầu. Bùi Thiếu Lăng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đẩy người trước mặt ra, hung tợn hỏi: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì hả!?"

Đường Dạ Vũ cứ vui vẻ tự mình chơi mặc kệ sắc mặt rất khó coi của đối phương, đầu tiên là thêm đến bốn ngón tay khuếch trương nghiền ép, sau đó toàn bộ nắm tay cũng nhét vào, cổ tay linh hoạt chuyển động, thí mắt đau rát cùng cảm giác như chết qua một lần rõ ràng khiến Đường Dạ Vũ không tự chủ được nâng cao người, cắn một cái lên vai Bùi Thiếu Lăng, run rẩy bắn ra.

(lạy trúa...)

Đường Dạ Vũ chậm chạp hồi phục, thấy gương mặt xanh mét của Bùi Thiếu Lăng biểu cảm hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu ta, còn không biết sống chết lôi trong dâm động bàn tay nhớp nháp đầy dịch ruột đặt lên lưng Bùi Thiếu Lăng, mắt thấy hắn ta muốn nổi giận, nhanh chóng để ngón trỏ lên môi ra dấu đừng lên tiếng. Đường Dạ Vũ ngồi dậy, rất ôn nhu hỏi: "Tôi mặc dù đáp ứng Bùi thiếu đảm bảo có thể khiến Tô Quân Lan chơi theo ý anh, thế nhưng vẫn phải chờ. Anh có muốn bây giờ trải nghiệm một chút không, đem bảo bối của Vinh Tây Lăng chơi sung sướng đến chết đi sống lại?"

Bùi Thiếu Lăng rốt cuộc không tránh khỏi cám dỗ, nén giận hỏi: "Cậu có cách?"

Đường Dạ Vũ trong lòng có tính toán, cười nói: "Tất nhiên!" Ngay sau đó bưng hai ly rượu trên bàn đảo nhẹ, vốn là muốn cùng Bùi Thiếu Lăng lãng mạn đối ẩm, nhưng nghĩ đến đối phương chỉ tâm tâm niệm niệm mơ tưởng đến con hồ ly tinh Tô Quân Lan kia, còn giọng điệu hung dữ nói chuyện, nhất thời trong đầu đảo một cái, bày mưu tính kế.

Không đợi Bùi Thiếu Lăng đưa tay, Đường Dạ Vũ nhanh chóng đem hai ly rượu đổ xuống vùng kín của mình, sau đó đem phong cảnh bị người ta nhìn đến quen mắt kia dời đến miệng Bùi Thiếu Lăng, thản nhiên nói: "Bùi thiếu, người ta cũng đem nơi 'thầm kín' nhất dâng lên cho anh làm ly rượu nha, rượu bên trong chính là 'sung sướng kiếp người' ngàn vàng khó cầu, uống vào không chỉ tăng thêm hứng thú, hơn nữa người dưới thân cũng biến thành diện mạo mà anh mong muốn nhất, cầu được ước thấy, âu yếm triền miên..."

Rượu ngon như vậy, Bùi Thiếu Lăng sao có thể không động tâm, nhưng cúi đầu một cái nhìn chỗ rượu kia, nhất thời muốn nôn hết ra. Chỉ thấy hạ thể Đường Dạ Vũ lầy lội chịu không nổi, mớ lông lộn xộn giữa hai chân ngược lại lung tung dính lên bụng, toàn bộ khu vực 'tam giác' lầy lội dâm dịch, có cái đã khô biến thành dịch trắng, có cái vừa phun ra nương theo đùi chảy xuống, có cái của Đường Dạ Vũ, cũng có cái là của hắn bắn lên hoà lẫn vào nhau, rượu đỏ xen lẫn trông vẩn đục thối nát. Càng chết người hơn là cây gậy nhỏ kia cũng dựng lên, cướp hết rượu ngon, đang đắc ý dựng về phía hắn nhẹ khẽ lắc lư, bị các loại chất lỏng dơ bẩn làm ô uế, nhưng dâm loạn khiến người khác phải xịt máu mũi.

Đường Dạ Vũ thấy Bùi Thiếu Lăng mặt đầy chán ghét cùng khó chịu, có chút hả hê cười nói: "Thế nào, Bùi thiếu đây không hài lòng sao? Ai da, anh thật không biết tốt xấu gì cả, trước đây lũ đàn ông chơi cùng tôi chỉ mong được quỳ xuống liếm cho tôi đấy, chỗ này của em chính là nơi 'bí ẩn' cả vạn cả ngàn đàn ông công nhận xinh đẹp đó nha ~".

Bùi Thiếu Lăng nghe cậu ta hả hê khiêu khích, nhất thời cũng nghĩ khác, há miệng đem dương v*t nhỏ nhắn cả cây ngậm hết, nhắm mắt ép buộc chính mình không nghĩ gì nữa, kìm nén một hơi hung hăngmút mạnh. Không bao lâu sau cơ thể bắt đầu nóng lên, đầu óc có chút choáng váng, nhưng lại rất thoải mái như ở trên mây. Mở mắt ra, người đang say sưa 'chăm sóc' hắn đã biến thành Tô Quân Lan.

Bùi Thiếu Lăng nhất thời hoá thành dã thú xổng chuồng, rống một tiếng nhào lên, dương v*t thô to cũng vào ngập cả cây, miệng hồ ngôn loạn ngữ: "Bảo bối, mỹ nhân, em cuối cùng cũng là của tôi. Em... em có biết tôi nhớ em muốn điên rồi, ha... Thí mắt em khít quá, quá sung sướng... A... dùng sức kẹp, kẹp chặt dương v*t ca ca. Đúng vậy... Nghe lời, để ca ca yêu thương em..."

Mỹ nhân dưới thân cũng vô cùng phối hợp, trên gương mặt xinh đẹp đều là biểu cảm hưởng thụ sung sướng, run rẩy khóc kêu: "A... Ca ca... ca ca của em.... Ưm... Người ta ở Minh Nguyệt đường thấy anh đã muốn bị anh chơi.... Ưm ư... Nhanh, nhanh xoa vú em, thích nhất là xoa vú... ư ưm..."

Nghe vậy, Bùi Thiếu Lăng càng kích động không kiềm chế được, hai tay nhéo lấy đầu v* không thả, trực tiếp nhéo khiến chỗ đó sưng lên gấp đôi mới hài lòng xoa nắn, tuỳ ý đè ép thịt vú đầy đặn. Hắn thấy mỹ nhân bị mình chơi đến khóc nấc, còn không quên cùng sức khít chặt thí mắt giữ lại dương v*t, sung sướng hô to: "Em bé yêu tinh này, mẹ nó... Sao lại dâm đãng đến vậy. Nói, bị bao nhiêu thằng chơi qua cái mông rồi. Hừ... Trời ạ, eo của em vừa nhỏ vừa mềm, thật muốn đè em."

Nói rồi, hai bàn tay lại đặt lên vòng eo mềm mại, ra sức vặn, bóp rồi ép khiến hằn lên dấu tay đỏ rực.

Mỹ nhân bị chơi đến khóc lớn, kêu lên: "A... Đừng dừng, tiếp tục làm, làm chết em đi. Ưm... Mông em, cái mông muốn bị đâm thủng. A a, không được phạt em... Trừ anh ra có một người từng chạm qua, ưm ư... Các người đều chơi em đến sướng quá, ha ha, dùng sức a, đâm sâu hơn, hắn ta đâm rất sâu...."


Lời vừa thốt ra, đơn giản đã chạm ngược vảy Bùi Thiếu Lăng. Hắn trợn lớn mắt, thiếu chút nữa muốn nứt ra, dưới háng vận hết tốc lực, động tác rất thô lỗ, mạnh mẽ vô cùng, cuồng loạn hét lớn: "Em đúng là tiện nhân, đồ dâm đãng!!!!! Nói!! Ai chơi em sướng, em thích dương v*t ai vào dâm động mình!!? Ha... Tôi muốn làm chết em, làm chết em, để em không động đậy nổi nữa, trừ tôi cũng không ai có thể chạm vào em!! Ha ha... Thấy tôi chơi chết em không..."

"Đừng như vậy a a... Ca ca, không, anh hai, là anh hai(*) của em. A... Thích anh nhất... Anh chơi em, sau này chỉ cho mình anh cắm... Cắm cái mông... Ư ư a ha... Giết chết em đi, sướng muốn chết rồi... Ca ca không cần đi, thí mắt dâm muốn dương v*t bự của ca ca, ha... Ăn ngon quá..."

(*)chỗ này raw là ''thân ca ca' nghĩa là anh ruột luôn ấy, tăng level tình thú (°U°)

"Nói! Là muốn tôi hay hắn ta?"

"Muốn... Muốn anh... Chỉ cần anh, sau này em liền ở nhà anh, cái gì cũng không mặc, ha... Cong mông cho anh chơi, chơi nát tao huyệt em, ưm..."

Bùi Thiếu Lăng cuối cùng cũng nghe được dâm thanh lãng ngữ mình khát cầu ngày đêm, lâng lâng hết nấc, cả người cũng đỏ rực bất thường nhưng hắn ta không chút nào phát hiện ra, ôm Đường Dạ Vũ tựa như bảo bối thổ lộ yêu thương, lật qua lật lại cắm rút, cũng bởi một câu trên người nhớp nhúa không thoải mái của Đường Dạ Vũ mà dùng đầu lưỡi liếm lên mỗi tấc da thịt của cậu ta, mắt thấy đầy dâm dịch, dùng nước miếng tắm sạch cho Đường Dạ Vũ.

- ---------

So với ở đây càn rỡ phát tiết, trong bệnh viện lại là thâm tình thật sự. Vinh Tây Lăng đau lòng Tô Quân Lan lo lắng cho anh hai, ôm y vào ngực nhẹ nhàng an ủi, hôn hôn lên hàng mi mê người của y, thấm nước mắt trong suốt. Bờ môi ấm áp nhẹ nhàng áp lên gò má lạnh băng, truyền cho y chút hơi ấm. Tô Quân Lan si mê ôm lấy nam nhân, cảm thấy vô cùng an tâm, rất hạnh phúc, những lo âu bồn chồn cũng dần tiêu tán.

Hai người đang âu yếm không rời, thuộc hạ lại tới báo có người đến thăm Tô Cô Vân.

Vinh Tây Lăng và Tô Quân Lan lập tức cảnh giác. Bất kể việc Tô Cô Vân tới đế kinh, hay bị thương nhập viện đều là tuyệt đối bí mật. Rốt cuộc là ai thần thông quảng đại như vậy có thể tìm tới bệnh viện. Người tới, là địch hay bạn....

☆☆☆




- --------

Editor: Trỵn biến thái quá  (இдஇ;)