Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh
Chương 8
Edit + beta: Thanh Uyên
“Giám đốc Hà,” hai người mặc tây trang màu đen đi vào, đưa cho anh một tập tài liệu, “Rất xin lỗi, không có bất kỳ tin tức gì cả.”
Hà Hi sắp phát điên rồi, anh tức giận xé nát tập tài liệu hai người kia đưa cho anh.
Năm năm, anh tìm Quý Hựu Đồng năm năm, cũng đã tìm gần hết toàn bộ thế giới này, nhưng đến cả nửa cái bóng của cô cũng chưa tìm được. Đạo pháp, vu pháp gì anh cũng đã dùng thử nhưng đều vô dụng, anh không thể tìm được cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy Quý Hựu Đồng, cô chớp đôi mắt to tròn, tựa như đã quen biết với anh từ rất lâu rồi, cô chạy đến núp sau lưng anh nhưng trong mắt lại không lộ ra biểu hiện sợ sệt nào cả. Từ nhỏ anh đã quen nhìn loại người như Hà Hữu Chí, đến khi thấy Đồng Đồng, anh thật sự cảm thấy cô chính là một thiên sứ.
Khi anh nói muốn dẫn cô bỏ trốn, cô đến mắt cũng không chớp, nói, “Chỉ cần có anh ở đó, đi chỗ nào cũng được cả.”
Nói chung là, bọn họ vẫn trốn ra được, anh sống 14 năm trong nhà. Không, đối với anh mà nói đây chẳng qua là nơi để ăn cơm, chỗ để ngủ. Sau khi mẹ anh bỏ trốn, Hà Hữu Chí không có chỗ trút giận lập tức liều mạng đánh anh. Lúc ấy còn bé, anh không thể phản kháng bị đánh đến thương tích khắp người, sau khi lớn lên có thể phản kháng Hà Hữu Chí cũng không dám đánh anh nữa. lại đem cơn giận trút lên người Trương Lỵ.
Lúc Trương Lỵ bị đánh, Đồng Đồng chỉ đứng cạnh nhìn, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, dĩ nhiên không thể lí giải được ánh mắt của cô. Không giống đau lòng, lại như là đồng tình. Đôi mắt của cô như mắt của Thượng Đế nhìn xuống dõi theo tất cả mọi chuyện, hoàn toàn quên đi người bị đánh là mẹ cô.
Cô bị giật mình?
Hà Hi vẫn luôn nghĩ vậy, những lúc như thế, anh đều ôm cô đi ra ngoài. Thân thể mềm mại của Đồng Đồng nằm nhoài trên vai anh, hô hấp nhẹ nhàng, không nói một câu.
Sau khi chạy trốn là tự do, nhưng vì quá tự do nên không biết làm gì cả.
Bọn họ bắt đầu ở nhờ trong nhà người khác.
Đồng Đồng hoàn toàn không giống với một đứa trẻ năm tuổi, cô hiểu biết chuyện làm ăn, cũng biết cách kiếm tiền, môn toán tốt đến kì lạ. Hà Hi nghi ngờ, chẳng lẽ em ấy vì quá kinh sợ nên bị ốm rồi? Nhưng rất nhanh anh đã bỏ đi ý nghĩ này, Đồng Đồng là em gái anh, cô em gái duy nhất, con bé rất khoẻ mạnh.
Nhìn cô dần lớn lên, mười tuổi vẫn chen trên một cái giường với anh, anh đã 19 tuổi, có đôi lúc nhìn khuông mặt cô, anh sẽ đỏ mặt xoay người đi. Chừng hai năm nữa, công ty nhanh chóng phát triển, Quý Hựu Đồng nói với anh nếu lúc này còn không mua nhà vậy còn đợi đến khi nào?
Bọn họ lấy toàn bộ tiền đi mua nhà, khắp nơi trên toàn quốc đều có. Sau khi Quý Hựu Đồng 12 tuổi, bọn họ mới tách phòng ra. Nhưng là, anh một chút cũng không muốn thế.
Mấy năm sau giá phòng tăng mạnh, số lời kiếm được đếm không hết. Anh vui mừng nhìn em gái, cô đúng thật là thần tiên, là may mắn trời cao mang cho anh. Càng nhiều người mua nhà, chuyện làm ăn của công ty càng không ngừng đi lên, tiền kiếm được từ phòng ốc cũng thêm được một số lời lớn, bọn họ chuyển công ty đến thành phố cấp một mở ra mấy công ty chi nhánh. Anh không quên học tập không ngừng tiếp thu các loại tri thức, bởi vì anh phát hiện xã hội phát triển quá nhanh những thứ cũ cũng dễ bị đào thải, nếu như lúc đó anh không thành thạo kĩ năng nào bọn họ căn bản là sống không nổi.
Đồng Đồng lên cấp ba, sau khi học phổ thông anh bắt đầu lo lắng, điện thoại di động của cô đều luôn liên tục reo nếu cẩn thận mà nghe có thể nghe được giọng nói của nam sinh. Đồng Đồng xinh đẹp, lại như loài hoa quý, cũng đến lúc phải có quan hệ tình cảm. Tưởng tượng đến chuyện Đồng Đồng giao du với người đàn ông khác anh liền cảm thấy tức giận.
Anh trở nên ghen tị, lén lút điều tra cô mặc kệ cô nói chuyện với ai, ra ngoài chơi chỉ cần người kia là đàn ông đều khiến anh không yên lòng. Lý trí nói cho anh biết, anh là anh trai không phải tình nhân. Nhưng lý trí rất nhanh lại không còn có ích gì nữa, anh xuất hiện suy nghĩ rất đáng sợ, anh nghĩ anh đã yêu Đồng Đồng rồi.
Anh không dám nói cho cô biết ý nghĩ này, sợ nó sẽ khiến cô sợ hãi. Hà Hi có thể cảm giác được, Đồng Đồng chỉ xem anh như anh trai. Theo cô lớn lên, cô dần dần càng ít ỷ lại vào anh, thậm chí còn rất độc lập. Mà anh, trong lòng anh lại thích cô đến cuồng nhiệt, chỉ muốn giữ cô ở bên người, không muốn chia sẽ cho bất cứ người nào.
Quý Hựu Đồng lên đại học, đã từng trêu chọc, “Anh, chừng nào anh mới tìm cho em một cô chị dâu đây?”
Anh tức giận không để ý đến cô tới mấy ngày.
Sau khi mọi chuyện liên tiếp xảy ra, cuối cùng cũng có thể coi như là êm xuôi, Đồng Đồng của anh chỉ thuộc một mình anh – Trương Lỵ không thể nào chiếm được, Đồng Đồng cũng đảm bảo sẽ ở lại bên cạnh anh. Nhưng, cảm giác bất an lại không ngừng kéo tới, càng lúc càng mãnh liệt.
Ở nước ngoài hơn một năm, anh càng thêm bất an, thường thường vào buổi tối đều phải ôm Đồng Đồng mới có thể ngủ được. Rõ ràng cô đã hơn 20 tuổi còn anh cũng đã ngoài ba mươi. Nửa đêm, anh ngủ không được, nhìn chằm chằm khuôn mặt Đồng Đồng, anh cũng có nhu cầu sinh lý của mình nhưng anh không muốn đi tìm người phụ nữ khác để giải quyết, lại không muốn Đồng Đồng bị tổn thương, chỉ có thể chịu đựng sự dày vò này mỗi đêm.
Nhẫn đã chuẩn bị kỹ càng, anh dự định cầu hôn, bọn họ không phải anh em có thể kết hôn. Nhẫn nằm trong túi tiền của anh đến mấy năm, rốt cục anh cũng định mở lời. Đồng Đồng của anh, chỉ có thể gả cho anh, cả đời ở bên anh.
Nhưng, không ngờ, sau khi anh tỉnh dậy lại không thấy Đồng Đồng.
……
Hà Hi điên cuồng công tác, kiếm thật nhiều lời, thật nhiều tiền, nhưng suy nghĩ duy nhất trong đầu anh vẫn là, anh không muốn để cho Đồng Đồng chịu khổ.
Nhưng Đồng Đồng đã mất rồi.
Không tới 50 tuổi, toàn bộ tóc của Hà Hi đã trắng bạc, người của công ty rất lo lắng cũng có xuất hiện mấy người phụ nữ tốt đồng ý chăm sóc anh, nhưng anh không muốn, từ chối toàn bộ.
Tiền đã kiếm đủ, có thể cảm nhận được mình sống không còn bao lâu nữa, anh đem toàn bộ tiền đều quyên vào quỹ nhi đồng, là quỹ do anh lập ra, đặt tên là Quý Hựu Đồng.
….
Lúc anh được người ta phát hiện đã là một tuần lễ sau, sau khi thư ký không tìm được anh, cũng không thể mở được cửa nhà anh…
“Giám đốc Hà,” hai người mặc tây trang màu đen đi vào, đưa cho anh một tập tài liệu, “Rất xin lỗi, không có bất kỳ tin tức gì cả.”
Hà Hi sắp phát điên rồi, anh tức giận xé nát tập tài liệu hai người kia đưa cho anh.
Năm năm, anh tìm Quý Hựu Đồng năm năm, cũng đã tìm gần hết toàn bộ thế giới này, nhưng đến cả nửa cái bóng của cô cũng chưa tìm được. Đạo pháp, vu pháp gì anh cũng đã dùng thử nhưng đều vô dụng, anh không thể tìm được cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy Quý Hựu Đồng, cô chớp đôi mắt to tròn, tựa như đã quen biết với anh từ rất lâu rồi, cô chạy đến núp sau lưng anh nhưng trong mắt lại không lộ ra biểu hiện sợ sệt nào cả. Từ nhỏ anh đã quen nhìn loại người như Hà Hữu Chí, đến khi thấy Đồng Đồng, anh thật sự cảm thấy cô chính là một thiên sứ.
Khi anh nói muốn dẫn cô bỏ trốn, cô đến mắt cũng không chớp, nói, “Chỉ cần có anh ở đó, đi chỗ nào cũng được cả.”
Nói chung là, bọn họ vẫn trốn ra được, anh sống 14 năm trong nhà. Không, đối với anh mà nói đây chẳng qua là nơi để ăn cơm, chỗ để ngủ. Sau khi mẹ anh bỏ trốn, Hà Hữu Chí không có chỗ trút giận lập tức liều mạng đánh anh. Lúc ấy còn bé, anh không thể phản kháng bị đánh đến thương tích khắp người, sau khi lớn lên có thể phản kháng Hà Hữu Chí cũng không dám đánh anh nữa. lại đem cơn giận trút lên người Trương Lỵ.
Lúc Trương Lỵ bị đánh, Đồng Đồng chỉ đứng cạnh nhìn, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, dĩ nhiên không thể lí giải được ánh mắt của cô. Không giống đau lòng, lại như là đồng tình. Đôi mắt của cô như mắt của Thượng Đế nhìn xuống dõi theo tất cả mọi chuyện, hoàn toàn quên đi người bị đánh là mẹ cô.
Cô bị giật mình?
Hà Hi vẫn luôn nghĩ vậy, những lúc như thế, anh đều ôm cô đi ra ngoài. Thân thể mềm mại của Đồng Đồng nằm nhoài trên vai anh, hô hấp nhẹ nhàng, không nói một câu.
Sau khi chạy trốn là tự do, nhưng vì quá tự do nên không biết làm gì cả.
Bọn họ bắt đầu ở nhờ trong nhà người khác.
Đồng Đồng hoàn toàn không giống với một đứa trẻ năm tuổi, cô hiểu biết chuyện làm ăn, cũng biết cách kiếm tiền, môn toán tốt đến kì lạ. Hà Hi nghi ngờ, chẳng lẽ em ấy vì quá kinh sợ nên bị ốm rồi? Nhưng rất nhanh anh đã bỏ đi ý nghĩ này, Đồng Đồng là em gái anh, cô em gái duy nhất, con bé rất khoẻ mạnh.
Nhìn cô dần lớn lên, mười tuổi vẫn chen trên một cái giường với anh, anh đã 19 tuổi, có đôi lúc nhìn khuông mặt cô, anh sẽ đỏ mặt xoay người đi. Chừng hai năm nữa, công ty nhanh chóng phát triển, Quý Hựu Đồng nói với anh nếu lúc này còn không mua nhà vậy còn đợi đến khi nào?
Bọn họ lấy toàn bộ tiền đi mua nhà, khắp nơi trên toàn quốc đều có. Sau khi Quý Hựu Đồng 12 tuổi, bọn họ mới tách phòng ra. Nhưng là, anh một chút cũng không muốn thế.
Mấy năm sau giá phòng tăng mạnh, số lời kiếm được đếm không hết. Anh vui mừng nhìn em gái, cô đúng thật là thần tiên, là may mắn trời cao mang cho anh. Càng nhiều người mua nhà, chuyện làm ăn của công ty càng không ngừng đi lên, tiền kiếm được từ phòng ốc cũng thêm được một số lời lớn, bọn họ chuyển công ty đến thành phố cấp một mở ra mấy công ty chi nhánh. Anh không quên học tập không ngừng tiếp thu các loại tri thức, bởi vì anh phát hiện xã hội phát triển quá nhanh những thứ cũ cũng dễ bị đào thải, nếu như lúc đó anh không thành thạo kĩ năng nào bọn họ căn bản là sống không nổi.
Đồng Đồng lên cấp ba, sau khi học phổ thông anh bắt đầu lo lắng, điện thoại di động của cô đều luôn liên tục reo nếu cẩn thận mà nghe có thể nghe được giọng nói của nam sinh. Đồng Đồng xinh đẹp, lại như loài hoa quý, cũng đến lúc phải có quan hệ tình cảm. Tưởng tượng đến chuyện Đồng Đồng giao du với người đàn ông khác anh liền cảm thấy tức giận.
Anh trở nên ghen tị, lén lút điều tra cô mặc kệ cô nói chuyện với ai, ra ngoài chơi chỉ cần người kia là đàn ông đều khiến anh không yên lòng. Lý trí nói cho anh biết, anh là anh trai không phải tình nhân. Nhưng lý trí rất nhanh lại không còn có ích gì nữa, anh xuất hiện suy nghĩ rất đáng sợ, anh nghĩ anh đã yêu Đồng Đồng rồi.
Anh không dám nói cho cô biết ý nghĩ này, sợ nó sẽ khiến cô sợ hãi. Hà Hi có thể cảm giác được, Đồng Đồng chỉ xem anh như anh trai. Theo cô lớn lên, cô dần dần càng ít ỷ lại vào anh, thậm chí còn rất độc lập. Mà anh, trong lòng anh lại thích cô đến cuồng nhiệt, chỉ muốn giữ cô ở bên người, không muốn chia sẽ cho bất cứ người nào.
Quý Hựu Đồng lên đại học, đã từng trêu chọc, “Anh, chừng nào anh mới tìm cho em một cô chị dâu đây?”
Anh tức giận không để ý đến cô tới mấy ngày.
Sau khi mọi chuyện liên tiếp xảy ra, cuối cùng cũng có thể coi như là êm xuôi, Đồng Đồng của anh chỉ thuộc một mình anh – Trương Lỵ không thể nào chiếm được, Đồng Đồng cũng đảm bảo sẽ ở lại bên cạnh anh. Nhưng, cảm giác bất an lại không ngừng kéo tới, càng lúc càng mãnh liệt.
Ở nước ngoài hơn một năm, anh càng thêm bất an, thường thường vào buổi tối đều phải ôm Đồng Đồng mới có thể ngủ được. Rõ ràng cô đã hơn 20 tuổi còn anh cũng đã ngoài ba mươi. Nửa đêm, anh ngủ không được, nhìn chằm chằm khuôn mặt Đồng Đồng, anh cũng có nhu cầu sinh lý của mình nhưng anh không muốn đi tìm người phụ nữ khác để giải quyết, lại không muốn Đồng Đồng bị tổn thương, chỉ có thể chịu đựng sự dày vò này mỗi đêm.
Nhẫn đã chuẩn bị kỹ càng, anh dự định cầu hôn, bọn họ không phải anh em có thể kết hôn. Nhẫn nằm trong túi tiền của anh đến mấy năm, rốt cục anh cũng định mở lời. Đồng Đồng của anh, chỉ có thể gả cho anh, cả đời ở bên anh.
Nhưng, không ngờ, sau khi anh tỉnh dậy lại không thấy Đồng Đồng.
……
Hà Hi điên cuồng công tác, kiếm thật nhiều lời, thật nhiều tiền, nhưng suy nghĩ duy nhất trong đầu anh vẫn là, anh không muốn để cho Đồng Đồng chịu khổ.
Nhưng Đồng Đồng đã mất rồi.
Không tới 50 tuổi, toàn bộ tóc của Hà Hi đã trắng bạc, người của công ty rất lo lắng cũng có xuất hiện mấy người phụ nữ tốt đồng ý chăm sóc anh, nhưng anh không muốn, từ chối toàn bộ.
Tiền đã kiếm đủ, có thể cảm nhận được mình sống không còn bao lâu nữa, anh đem toàn bộ tiền đều quyên vào quỹ nhi đồng, là quỹ do anh lập ra, đặt tên là Quý Hựu Đồng.
….
Lúc anh được người ta phát hiện đã là một tuần lễ sau, sau khi thư ký không tìm được anh, cũng không thể mở được cửa nhà anh…