Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Chương 4

Edit + beta: Thanh Uyên

Hai người càng đi càng gần đến thành phố, trong đó thành phố B là một thành phố hạng ba không được phát đạt như nơi khác, nhưng so với nơi ở cũ của bọn họ thì tốt hơn rất nhiều. Hà Hi tìm thật lâu cũng không tìm được một chỗ ở tốt, mắt thấy trời sắp tối anh nói: “Đồng Đồng, hay tối nay mình ở khách sạn đi.”

Lúc này Quý Hựu Đồng mới lên tiếng từ chối: “Ở khách sạn chúng ta sẽ không còn tiền nữa, hay là…” Cô nghiêng đầu, “Chúng ta xin người khác cho ở nhờ một đêm đi.”

Đứng trước một nhà bán mỳ vằn thắn [1], bọn họ nói gì ông chủ cũng không chịu thuê bọn họ, gần đây có luật nếu sử dụng lao động trẻ em sẽ bị phạt, số tiền bị phạt có thể còn hơn số tiền mà ông bán mỳ vằn thắn nửa năm.

[1] Mỳ vằn thắn

“Bọn con không có tiền, chỉ xin chú cho ngủ lại một đêm thôi, ngày mai sẽ đi ngay.” Hà Hi tiến đến cầu xin, “Chúng con chỉ vô tình đi ngang qua, ngày mai sẽ đón xe về nhà ngay.”

Ông chủ thấy hai người xách hành lý, tuổi lại nhỏ nhìn không giống kẻ nói dối, “Vậy ngày mai mấy đứa phải đi đó.”

Đối diện với đống bát đũa trong phòng bếp, Hà Hi không nói hai lời lập tức ngồi xổm xuống rửa bát. Quý Hựu Đồng thấy anh làm cũng ngồi xuống làm theo, Hà Hi ngăn lại, “Em đứng một bên được rồi.”

“Anh đừng có xem thường em, em cũng biết làm mà.” Quý Hựu Đồng phồng má, đôi mắt đen nhánh ánh nét kiên định nhìn anh.

Hà Hi bị vẻ mặt nghiêm túc của cô chọc cho phì cười, “Được rồi, Đồng Đồng chịu trách nhiệm lau chén có được không?”

Hai người phân công xong bận bịu đến nửa đêm mới xong việc. Ông chủ kiểm tra xong công việc rất hài lòng, bưng hai chén mỳ vằn thắn đến cho họ, bà chủ tiệm thì lấy một chiếc chiếu và một chiếc chăn bông để bọn họ ngủ trong phòng bếp ngày mai khi hai người mở cửa bọn họ sẽ phải rời đi.

“Đồng Đồng có hối hận không?”

Quý Hựu Đồng đứng lên, trong bóng tối, đôi mắt Hà Hi ánh lên tia sáng, anh khóc.

“Không hối hận.” Cô trả lời một cách khẳng định, đưa tay lau đi nước mắt trên khoé mắt anh, “Anh đừng khóc, mất mặt.”

Hà Hi cũng ngồi dậy, anh đưa tay sờ mặt cô, có đôi khi anh cảm thấy rất kì lạ bất kể có chuyện gì xảy ra Quý Hựu Đồng cũng không khóc, một chút cũng không giống một đứa trẻ đang tuổi lớn, anh nói: “Đồng Đồng thật kiên cường.”

Trong bóng đêm, Quý Hựu Đồng cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng, cô biết rõ Hà Hi sẽ không thấy được vẻ mặt này của cô. Nhà họ Quý vô tình, nhà họ Trương chèn ép, nhà họ Hà tàn bạo, từ nhỏ đã phải sống dưới ánh mắt của bọn họ, nội tâm của kí chủ dần trở nên nhút nhát tự ti, cô không dám bỏ trốn cũng chẳng dám phản kháng. Đối với cô mà nói, bọn họ là đại biểu cho quyền thế.

Nếu như không có Hà Hi, một người đến từ thế kỉ 21 mang thân hình nho nhỏ như cô sao có thể chịu được sự ngược đãi của Hà Hữu Chí? Dù tư duy có theo kịp trình độ phát triển của máy tính nhưng thể lực theo không kịp thì tất cả chỉ là uổng công. Hà Hi, ánh sáng hi vọng, anh chính là ánh sáng mặt trời của buổi ban mai đã phá tan đi bóng tối.

Ngày thứ hai, hai người thực sự dọn hành lý đi ngay, bà chủ nhìn thấy lại không đành lòng nên để họ ăn hai chén mỳ vằn thắn rồi mới đi.

No bụng, hai người cũng có lòng tin với cuộc sống này hơn. Quý Hựu Đồng nhìn những người đẩy xe bán hàng rong qua lại trên phố, cô nói: “Anh, anh biết làm cơm, hay chúng ta đi bán đồ ăn đi?”

Hà Hi có chút giật mình, nhéo khuôn mặt của Quý Hựu Đồng, trắng trắng mềm mềm, nhéo rất thích, anh khó tin nói: “Đồng Đồng, em biết buôn bán là gì không?”

“Anh, em có ý này.” Quý Hựu Đồng nhìn chiếc xe đẩy ven đường, cuối cùng tập trung nhìn một người phụ nữ, bụng cô ấy nhô to là một phụ nữ đang mang thai.

“Đồng Đồng, anh cảm thấy em rất khác.”

“Anh,” Quý Hựu Đồng ngẩng mặt, cười ngây thơ “Hiện tại cuộc sống của chúng ta nếu còn giống với trước kia chắc chắn sẽ không có cơm mà ăn.”

“Vậy Đồng Đồng có biện pháp gì?”

Quý Hựu Đỗng vẫy vẫy tay với anh, ý bảo anh ngồi xổm xuống, chỉ người phụ nữ mang thai kia rủ rỉ mấy câu. Đối với những câu nói của cô khuôn mặt Hà Hi ngoài nét khiếp sợ còn có vui mừng, hết sức đồng ý cách làm của cô.

Đi đến bên cạnh người phụ nữ, người phụ nữ kia cười đứng dậy: “Mua tất sao?”

“Không ạ, dì ơi, tụi con muốn thương lượng với dì chuyện này.” Hà Hi dựa theo phương pháp của Quý Hựu Đồng nói, “Con và em gái ra đây muốn kiếm sống nhưng không ai dám thuê chúng con, chúng con muốn giả vờ thành người thân của dì, giúp dì xem gian hàng này có được không ạ?”

Người phụ nữ từ chối nói “Đương nhiên không được.” Lỡ như hai đứa nó là kẻ lừa đảo trộm mất xe của cô thì sao?

Hà Hi nói tiếp: “Dì cũng đang có thai nhất định phải về nhà nghỉ ngơi, đợi buổi trưa dì về nhà rồi thì quầy hàng này chắc chắn sẽ bị chiếm mất, không bằng tụi con giúp dì trông quầy, chỉ cần dì cho chúng con ngủ lại vài ngày thôi ạ.”

Người phụ nữ xem ra đã có chút động lòng, đúng là mỗi ngày cô về nhà thì quầy hàng đều bị người ta dành mất, buôn bán buổi chiều sẽ tốt hơn nhưng ngồi cả ngày cô lại chịu không nổi. Ánh mắt cô hơi sáng lên, nhưng vẫn từ chối: “Không được.”

“Con xin dì,” Hà Hi không còn cách nào, đành chỉ vào người bán hàng rong bên cạnh, “Dì quen bọn họ không ạ? Vậy hay là dì nói với bọn họ, nhờ bọn họ canh bọn con được không?”

Người phụ nữ nghĩ, đây cũng là một biện pháp. Bụng cô càng lúc càng càng lớn, chồng thì lại không có nhà, đến buổi chiều cô cũng không thể trở ra bày quán. Mấy tháng nay chồng cô không có gửi tiền về nhà, sau khi sinh đứa trẻ chi tiêu lại càng lớn, để mình đói bụng cũng không thể để con mình đói bụng được.

Buổi trưa, người phụ nữ kia về nhà, Hà Hi và Quý Hựu Đồng giúp cô trông sạp. Thứ cô bán là vớ và T-shirt, đều hết sức tiện dụng, tất thì 5 hào một đôi, T-shirt thì 15 đồng một cái.

“Tất bao nhiêu vậy?”

Buổi trưa rất nhiều người đi mua thức ăn, người đến hỏi mua cũng tự động nhiều lên.

“Một đồng rưỡi hai đôi ạ.” Quý Hựu Đồng tranh trả lời trước.

Người phụ nữ kia thấy Quý Hựu Đồng mới nhỏ như vậy đã ra phụ giúp việc nhà thì không khỏi đau lòng, thuận tiện nói: “Lấy bốn đôi đi.”

“Đồng Đồng, em rất thích hợp với buôn bán đó.” Hà Hi đem tiền vừa bán được bỏ vào trong hộp đựng tiền, còn 1 đồng dư thì giữ lại cho mình.

Chẳng qua là cô đoán trúng tâm lý của người mua hàng mà thôi, 3 đồng một kí quýt bán không được, 10 đồng ba kí thì sẽ có cảm giác được lợi hơn. Cô cười hì hì, “Anh cũng phải cố lên.”

Mới hai giờ người phụ nữ kia đã vội vã chạy ra, thấy bọn họ nghiêm túc buôn bán cũng lời được ít tiền, cô lấy ra một phần cơm đưa cho bọn họ, “Trong nhà không có đồ ăn chỉ có thế này thôi, mấy đứa ăn đi.”

No bụng, buổi chiều người phụ nữ kia ngồi được một chút cũng cảm thấy mệt mỏi, dặn dò mấy câu liền vội vã về nhà.

Lúc không có người đến hỏi mua Hà Hi sẽ dạy Quý Hựu Đồng học chữ. Anh phát hiện Quý Hựu Đông học rất nhanh, chỉ mới học một lần đã nhớ hết toàn bộ còn có thể suy một ra ba. Một đứa trẻ lúc mới tập viết sẽ viết chữ rất là lớn, đặt bút cũng vô cùng mạnh, Đồng Đồng viết giống như đã từng viết qua rất nhiều lần vậy, nho nhỏ, đáng tiếc chữ vừa mềm lại vừa nằm sấp.

Đêm đó, bọn họ vào ở nhà của người phụ nữ kia, nhà cô vô cùng nhỏ cảm giác như đang chen chúc. Bọn họ ngủ bên ngoài, người phụ nữ ngủ trong phòng, cửa bị khoá trái những thứ quý giá trong phòng khách đều đã được dọn đi.

Giúp người phụ nữ kia tầm năm ngày, cô ấy cuối cùng cũng tin tưởng bọn họ, rất ít khi đến quầy chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Đối với cô mà nói, mỗi ngày đều chỉ cần nấu thêm chút cơm, lại có thể giúp cô kiếm thêm nhiều tiền, sức lao động miễn phí, có gì mà không tốt?

Chừng mười ngày sau, Quý Hựu Đồng có chút nóng nảy, cô tính số tiền lời gần mười ngày nay tổng cộng có hơn một trăm đồng, nói cách khác là tiền lương một ngày chỉ có mười mấy đồng, quá ít. Hà Hi cũng hết sức ưu sầu, nhưng ở trước mặt em gái anh vẫn giữ nét tươi cười như cũ.

Cuối cùng, có người đi đến hỏi bọn họ, “Hai đứa là người giúp cái cô đang có bầu kia trông cửa hàng?”

“Vâng” Hà Hi gật đầu, cuối cùng cũng có người đến hỏi.

Người nọ lần lượt nhìn từng người bọn họ, “Chú là người bán vàng phía đối diện, vợ chú đang ở cữ, còn có con trai mới hai tuổi thật sự không thể đến bán được, không bằng mấy đứa đến trông giúp chú. Còn chỗ ở thì cứ đến ở nhà chú, nhà chú còn một phòng trống.”

Hà Hi nói: “Có tiền công không ạ?

“Có, cố gắng sẽ được 100 đồng, đây đưa trước hai đứa 3 đồng.”

Mới trích có 3% Quý Hựu Đồng chê ít, nhưng bọn họ đều là làm ăn vốn nhỏ, có thể được trích phần trăm như vậy là tốt rồi.

Vì vậy, bọn họ đi làm nơi khác.

Quả nhiên là sạp bán vàng, gương lược, cài tóc của các cô bé, còn có kềm móng tay cái gì cần có đều có. Người đàn ông dặn dò, mỗi món 5 đồng, có thể chọn tuỳ ý.

Hai người ngồi xổm cả ngày, cảm thấy làm ăn thật không tốt còn không bằng bán tất giùm người phụ nữ kia. Cho đến khi chạng vạng, có mấy nữ sinh đi ngang qua chọn hai cái cài tóc. Hà Hi vội vàng hỏi mấy cô: “Trường của các bạn ở đâu vậy?”

Nữ sinh kia nhìn bộ dáng của Hà Hi, thanh tú sạch sẽ nên hơi thẹn thùng cúi đầu, đưa ngón tay chỉ về đầu đường phía trước, giọng nói trẻ trung, “Rất xa, từ đầu đường kia đi một chút đến cuối đường, còn phải đi qua một con phố.”

Ngày kế, Hà Hi đề nghị với người đàn ông kia đổi nơi bày quán, người đàn ông đồng ý cùng Hà Hi chuyển sạp đến gần trường học. Lúc tan học buổi trưa và buổi chiều, học sinh ra nhiều nữ sinh nhìn thấy mấy cái cài tóc hoa văn xinh đẹp đương nhiên muốn ngồi xuống nhìn một chút, buôn bán quả nhiên tốt hơn nhiều, hơn nữa học sinh sẽ không cò kè mặc cả, mới vài ngày giúp người đàn ông kia buôn bán bọn họ cũng vơ vét được ít lợi.

Giúp người đàn ông bán được một ít ngày, Hà Hi cảm thấy cuộc sống của bọn họ không thể tiếp tục như thế nữa, mỗi ngày Quý Hựu Đồng đều theo bên cạnh anh nhưng một đứa trẻ năm tuổi sao có thể chịu được sáng nắng chiều mưa mỗi ngày như thế được?

“Anh,” Quý Hựu Đồng chui ra khỏi ổ chăn, cô hít hít mũi, có chút nghẹt mũi, “Không phải anh biết viết chữ sao? Hay là anh nhận viết chữ cho người khác đi.”

“Ý em là?” Anh kéo chăn lên người cô, sợ căn bệnh cảm mạo của cô chuyển biến xấu.

Quý Hựu Đồng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ở thế giới của cô, chữ của Hà Hi hoàn toàn có thể bán cho công ty thiết kế quảng cáo, nhưng ở thế giới này cô cũng không thể xác định được, “Chúng ta đi xem thử xem có công ty nào có yêu cầu muốn mua chữ hay không.”

Bọn họ cũng không yên lòng, không phải Hà Hi không hiểu Quý Hựu Đồng đang nói gì, việc viết mấy chữ cũng không phải chuyện quá cực nhọc gì, mượn giấy bút của người đàn ông viết hai câu đặt cạnh sạp. Mấy ngày, có rất nhiều người nhìn nhưng lại không có ai đến hỏi cả.

Nhưng may vận khí của bọn họ cũng rất tốt, chủ nhiệm Vương trong trường học thấy những chữ này thì sinh lòng cảm thán, lầm bầm lầu bầu với thiết kế của kiểu chữ, Hà Hi vội vàng đi đến tự tiến cử. Thấy Hà Hi mới tuổi nhỏ đã biết viết nhiều kiểu chữ như vậy, chủ nhiệm Vương rất hài lòng, xế chiều hôm đó lúc ra khỏi trường học có giao cho anh một tập tài liệu, nói với anh: “Kiểu chữ em viết được rất nhiều lại tự mình nghĩ ra, em có thể đem phương pháp viết mỗi loại ấy cho thầy một bản được không? Bạn làm ở công ty của thầy rất cần.”

Hà Hi chép năm ngày, cuối cùng đều giao hết cho chủ nhiệm Vương, ông xem xong khen ngợi hết lời, đưa cho anh hai ngàn, “Cậu bé, có cách nào để liên lạc với em không?”

Hà Hi có chút kích động, nhưng đừng nói đến cách liên lạc, ngay cả chỗ ở bọn họ còn không có. Anh lắc đầu: “Con và em gái sống nương tựa lẫn nhau đi ra kiếm tiền, không có chỗ ở cũng không có điện thoại.”

Thấy tuổi của bọn họ cũng không lớn, chủ nhiệm Vương hỏi: “Hai đứa mấy tuổi rồi?”

“Con 14, em gái 5 tuổi.”

“Đúng là không dễ dàng gì.” Chủ nhiệm Vương nhét cho anh 200 đồng, “Cha mẹ hai đứa đâu?”

Hà Hi đáp: “Đều đã mất.”

Quý Hựu Đồng giương mắt nhìn anh, cũng không có chối bỏ.