Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thanh Uyên

Trên lễ trao giải Long Mã, do hai ngày nay Quý Hựu Đồng không được ngủ ngon nên vừa tựa vào vai Chu Tuấn Dung là ngủ ngay. Lúc đến cô lên sân khấu, có người nói cô bị Chu Tuấn Dung lay một hồi lâu mới dậy. Mơ mơ màng màng kết thúc buổi lễ, Chu Tuấn Dung oan ức nói với cô, vốn là người đại diện của cô ấy bảo vai nữ phụ xuất sắc nhất sẽ là của cô ấy, không ngờ lại bị Sở Dao Dao cướp mất, khiến Chu Tuấn Dung rất không vừa lòng.

Danh tiếng của《 Mối tình đầu 》cũng khá tốt, nhưng vấn đề khi chiếu phim là thời gian, lúc chiếu bị《 Sát thủ 》lấn át, danh tiếng cũng không bằng《 Hồng nhan 》, nhưng cuối cùng người đứng trên sân khấu lại là Sở Dao Dao.

Thực ra còn có mấy bài báo, đăng vài tấm ảnh chụp khuôn mặt lúc ngủ của Quý Hựu Đồng, còn có video Chu Tuấn Dung lay cô gần nửa phút mới tỉnh lại. Trong một lúc, mọi người quan tâm cô có phải đã quá mệt nhọc rồi hay không, đồng thời cũng khen ngợi khuôn mặt lúc ngủ của cô, khuôn mặt của cô đúng thật là đẹp 360 độ không góc chết.

Ngày thứ hai, trên weibo của Chu Tuấn Dung có xuất hiện tấm ảnh ba người từng đi ăn đồ nướng, sau khi bị netizen cười nhạo rất lâu trên mạng, bọn họ đều nhao nhao nhắn dưới weibo của Quý Hựu Đồng là thật dễ thương, thật gần gũi.

Bối cảnh trường học của《 Ánh nắng trên lưỡi trượt 》là ở Hàng Châu xinh đẹp, một ngày trước khi rời khỏi thành phố A, Quý Hựu Đồng gọi điện thoại cho mẹ Quý, mẹ Quý đang chơi mạt chược, âm thanh ầm ĩ.

Quý Hựu Đồng nói, “Mẹ, có thời gian mẹ đưa ba đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân đi.”

“Ba con mà chịu dành chút thời gian ra đi ăn cơm với mẹ một bữa là mẹ đã cám ơn trời đất rồi, ai có thể khuyên ông ấy đi được?”

Quý Hựu Đồng đề nghị một cách uyển chuyển, “Mẹ, mẹ nhìn cậu hai với cậu trẻ đi, bọn họ còn đang đề cử thêm mấy người vô mấy chức vụ cao kìa, mình cũng không thể không lo cho cơ thể của ba được…”

Bàn tay đang xào mạt chược của mẹ Quý dừng lại, “Đồng Đồng, con chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của công ty mà, sao con biết được?”

“Nếu cả mẹ cũng biết, đương nhiên con cũng có cách để biết rồi, ngày mai con phải xuất phát đến Hàng Châu, khoảng bốn tháng tới sẽ không có thời gian về nhà, mẹ với ba nhớ chú ý thân thể đó.”

“Được rồi, mẹ biết rồi, con cũng phải chú ý một chút, khí trời còn lạnh, đừng có vì chụp ảnh mà mặc ít quá.” Mẹ Quý cúp điện thoại, cũng không đụng vô bài nữa, đứng dậy nói với dì Vương, “Dì gọi điện thoại hỏi ông chủ xem chừng nào ông ấy về.”

Giang Nam tháng ba là thời gian mưa phùn kéo dài, bên Tây Hồ [1] rất ít du khách bung dù, mưa phùn không thể khiến cả người ước nhẹp được, phong cảnh mưa bụi cũng sẽ không bị dù che khuất mất. Hai người được hợp tác lần thứ hai nên đều cảm thấy rất có duyên, đã ra ngoài từ sớm, hẹn ở Tây Hồ xem phong cảnh. Từ xa nhìn lại, Tây Hồ như bị một tầng xương mù bao phủ, mông lung huyền bí.

[1] Tây Hồ: là một hồ nước ngọt nổi tiếng nằm về phía tây thành phố Hàng Châu, thuộc tỉnh Chiết Giang, thuộc miền đông Trung Quốc.

Kt quả hình ảnh cho tây hồ trung quốc

“Lần cuối cùng tôi đến Tây Hồ là vào năm mười ba tuổi, thời gian trôi qua cũng nhanh thật.” Phương Tử Khởi cảm thán, thở một hơi thật dài, “Không khí Giang Nam đúng là rất tốt.”

Quý Hựu Đồng mặc một cái áo khoác rộng rãi, kéo mũ thật thấp che đi nửa khuôn mặt, “Đúng vậy không sai.”

“Lúc đầu cô cũng muốn diễn《 Mười ba tháng cuối cùng 》đúng không?”

Không ngờ cậu ta lại chuyển đề tài về lại công việc, Quý Hựu Đồng nói: “Đúng vậy, tôi cũng nghe nói đạo diễn Lâm có tìm cậu mời đóng《 Mười ba tháng cuối cùng 》mà? Sao lại không đồng ý? Chỉ cần nghe được tên của đạo diễn Lâm thôi thì danh tiếng của bộ phim này đã vang xa rồi.”

Phương Tử Khởi tự giễu nói: “Đạo diễn nào không quan trọng, lúc trước tôi cũng từ chối vai nam chính《 Hồng nhan 》đấy, giờ muốn khóc mà không có chỗ để khóc đây.”

Quý Hựu Đồng nhấc mũ lên cao một chút, quay đầu nhìn cậu, “Đạo diễn Lâm thì khác.” Sau này có một câu nói rất nổi tiếng, giới đạo diễn có Lâm Tiên, giới diễn viên có Giang Lạc Trạch.

“Tôi cảm thấy so với tiếng tăm còn có thứ quan trọng hơn.” Phương Tử Khởi nhìn về phía trước, trên mặt nước bị sương mù che phủ, xa xa có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng hai chiếc thuyền nhỏ. Nhìn từ phía của Quý Hựu Đồng, khoé mắt của cậu ta cũng bị một tầng sương mù che kín, thần bí không thể dò xét.

Có lẽ là nhìn lầm thôi, sao Phương Tử Khởi lại có thể lộ ra vẻ mặt dịu dàng như của Giang Lạc Trạch được? Cô nói: “Hình như nữ chính của《 Mười ba tháng cuối cùng 》là Sở Dao Dao mà, cậu không biết sao?”

“Đương nhiên tôi biết.” Một tay Phương Tử Khởi cắm trong túi áo, lưu manh nhìn cô, “Tôi chẳng có quan hệ gì với Dao Dao cả, từ nhỏ cô ấy mồ côi cha nên khá thiếu thốn tình thương, trước mặt người ngoài thì rất biết nể mặt, nhưng cô cũng đừng nên quá yên tâm.”

Quý Hựu Đồng hỏi: “Dao Dao kí kết với công ty quản lý nào vậy?”

“Cô ấy không kí với công ty nào cả, Sở Phỉ Lăng tự biết chuẩn bị tốt mọi thứ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài [1], tôi đoán trước tiên Sở Phỉ Lăng muốn bao bọc con gái mình lại, đưa vào công ty. Bà ta đã sớm có ý nghĩ này rồi, tiếc là chi phí đào tạo người mới lại rất lớn, mà để đào tạo thành một nghệ sĩ lại không phải là chuyện đơn giản, ra tay từ chỗ con gái của bà ta là tốt nhất.” Phương Tử Khởi sờ đầu cô, tới gần bảo, “Thạch Giai Bối, em còn non nớt lắm.”

[1] Nước phù sa không chảy ruộng ngoài: Ý muốn nói những thứ tốt nhất không để rơi vào tay người khác.

“Đây không phải là Quý Hựu Đồng sao?” Mấy nữ sinh đi cùng đường đã nhận ra bọn họ, kích động chỉ chỉ chỏ chỏ, “Còn người kia là Phương Tử Khởi đó!”

“Cô ấy thật sự rất đẹp, tóc mái vén lên rồi mà khuôn mặt vẫn rất nhỏ.” Một bạn nữ đã can đảm bước lên trước, “Em là fan của chị, em có thể chụp ảnh chung với hai người không?”

Quý Hựu Đồng lễ phép mỉm cười, “Đương nhiên có thể.”

“Tử Khởi thì sao ạ?” Đôi mắt của bạn nữa kia lấp lánh, khuôn mặt chờ mong.

Phương Tử Khởi cười tà mị, “Chụp bao nhiêu tấm cũng được.”

Bạn nữ lấy điện thoại ra chụp xong, hai gò má ửng đỏ, ngửa mặt lên hỏi: “Đồng Đồng, em có thể gọi chị Đồng Đồng được không?”

“Có thể, đây vốn là tên của tôi mà.” Quý Hựu Đồng nhẹ nhàng sờ đầu cô bé, giống như lúc Giang Lạc Trạch sờ cô vậy. Mấy cô bé nữ sinh này thoạt nhìn chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, ánh mắt trong suốt không chút tạp chất, đối xử với người mình không hề quen biết lại có thể toàn tâm toàn ý trả giá và bảo vệ như vậy, cô đã từng được cha mẹ và Túc Ngôn che chở, bây giờ rốt cục cô cũng có thể đối xử dịu dàng với những thiên sứ nhỏ này rồi.

“Chị thật tốt.” Cô bé lại càng thêm kích động chạy đến chỗ hai người bạn tốt, sau khi nói gì đó bên tai bọn họ, mấy bạn nữ kia cũng không chờ được mà tiến lên hỏi, “Bọn em có thể chụp ảnh chung với hai người không?”



Sau khi Thạch Giai Bối và Vinh Dung lên đại học, bọn họ vẫn chẳng nói chuyện với nhau. Dần dần Thạch Giai Bối biết rằng, nhà họ Vinh có một cô con gái nhỏ, mất vì tai nạn xe cộ, người đi cùng còn có cha mẹ Vinh Dung. Sau khi xảy ra chuyện không may, Vinh Dung được nhận về nhà họ Vinh, vì sốt ruột nên đã nhận nuôi Thạch Giai Bối.

“Số lượng người được tuyển chọn chỉ có một, hai em về suy nghĩ kĩ đi.” Chủ nhiệm lớp đưa phong thư đề cử cho hai cô, có một đội tuyển trượt băng nổi tiếng ở nước ngoài đang muốn tuyển thêm vận động viên trượt băng nghệ thuật có tố chất, nhưng số lượng tuyển chọn chỉ có một người.

“Trên người của cô chẳng có chút máu mủ nào của nhà họ Vinh hết, nên đương nhiên người được đưa đi đào tạo chuyên sâu phải là tôi rồi.” Vinh Dung ngẩng đầu lên, nhìn cô đầy khinh thường.

Thạch Giai Bối không có phần thắng, cô chỉ có thể cố gắng hơn, rèn luyện bản thân thật tốt, dùng thực lực chứng minh tất cả. Cô luyện tập không ngừng nghỉ, vết thương xuất hiện chằng chịt, lúc Vinh Dung nghỉ ngơi, cô luyện tập, lúc Vinh Dung đang cùng bạn bè dạo phố, cô vẫn luyện tập. Chỉ khi làm được động tác tốt nhất, mới có thể chân chính đánh bại Vinh Dung.

“Nếu chỉ có thể đưa một người ra nước ngoài,” Cha Vinh mẹ Vinh nhìn các cô, “Hai đứa đều là thịt trong lòng của chúng ta, sau một hồi cẩn thận suy nghĩ…”

Thạch Giai Bối rất có lòng tin, sau khi huấn luyện viên của cô xem xong thì khen cô không dứt lời, tin rằng tuyển thủ thi đấu chuyên nghiệp mà nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy cô rất tuyệt. Cô nhếch khoé môi, bàn về thiên phú, Vinh Dung không bằng cô.

“Là A Dung.”

Thạch Giai Bối khó mà tin được, “Ba mẹ, huấn luyện viên đã nói là con làm vô cùng tốt mà.” Cô cố gắng như vậy, tại sao lại không được báo đáp? Trong nháy mắt, cô cảm thấy tất cả mơ tưởng của mình đều đã thuộc về Vinh Dung.

“Giai Bối, con phải biết suy cho thực tại chứ. Từ nhỏ A Dung đã từng được ở nước ngoài, nên sinh hoạt ở đó con bé cũng dễ thích ứng hơn, còn con thì sao? Không phải chỉ có năng khiếu là được đâu, cũng còn phải coi ngày sau con có thể hoà nhập vào môi trường hay không.”

“Cậu mợ, A Dung sẽ cố gắng.” Vinh Dung nhào vào lồng ngực mẹ Vinh, nở nụ cười kiêu ngạo với Thạch Giai Bối.

Rất nhanh, Vinh Dung đã được ra nước ngoài, Thạch Giai Bối chỉ có thể dồn trọng tâm vào việc học, không tập trượt băng nữa. Ngày nào đó, khi ba Vinh tăng ca thì đột nhiên ngã từ thang lầu xuống, vì là buổi tối nên công ty không có người, khi người ta phát hiện ra thì đã là ngày thứ hai. Chân phải bị gãy, lại ở tình trạng đó trong khoảng thời gian dài nên chỉ có thể cắt bỏ. Không lâu sau nhà họ Vinh chẳng còn lại gì, chuyện làm ăn cũng bắt đầu thua lỗ, trong nháy mắt sinh hoạt như từ Thiên đường rơi xuống Địa ngục.

Ngược lại, sau khi tốt nghiệp thì sự nghiệp của Thạch Giai Bối lại khá tốt, rất được tổng giám đốc Cố – Cố Dương yêu thích, không lâu sau hai người bắt đầu yêu đương, sự nghiệp và tình yêu đều rất tốt đẹp.

“Giai Bối, không phải đã bảo con về nhà sớm một chút sao? Không biết trong nhà đang rất bận bịu à?” Mẹ Vinh dần dần căm ghét Thạch Giai Bối, nhà họ Vinh sa sút nhưng nó lại càng ngày càng may mắn, rõ ràng chỉ là một đứa mồ côi trong cô nhi viện, lẽ nào là nó cướp đi vận may của nhà họ Vinh?

“Xin lỗi mẹ.” Thạch Giai Bối cuốn tay áo lên rồi thu dọn bát đũa.

Mẹ Vinh lạnh lùng nói, “Ngày mai con đến bệnh viện chăm sóc ba con đi.”

Thạch Giai Bối xin nghỉ ba ngày liên tiếp đều là ở bệnh viện chăm sóc ba Vinh, Cố Dương biết ba Vinh mắc bệnh nhưng lại không biết đang ở trong bệnh viện nào, cách mấy ngày thì mang theo quà cáp tới nhà họ Vinh, nhưng lại gặp phải Vinh Dung vừa mới về đang đứng trước cửa…



“Thạch Giai Bối, không sao chứ?” Phương Tử Khởi đưa một bình nước tới.

Quý Hựu Đồng nhận lấy uống hai hớp, khập khễnh đi tới ngồi xuống, vén quần lên, trên đùi một chỗ xanh một chỗ tím. Lén luyện tập trượt băng đã lâu, tuy chỉ ôn tập một chút động tác nhưng vẫn xuất hiện chằng chịt vết thương, cũng may lúc quay đạo diễn nói cũng tốt, rất có trình độ chuyên nghiệp. Cô nói: “May là kế tiếp toàn là cảnh sinh hoạt, cảm ơn, giám đốc Cố.”

“Chậc chậc, Thạch Giai Bối, học tập rất nhanh đó.”

Quý Hựu Đồng nở nụ cười, “Không dám nhận.”

“Đồng Đồng.” Liên Chu Diệu chạy tới nhỏ giọng nói, “Nhận được tin tức chính xác, Giang Lạc Trạch đang ở đoàn kịch kế bên, có muốn cùng sang bên đó không? Nói thật, cậu ấy là thần tượng của chị đó.”

Quý Hựu Đồng trả lời thẳng thắn, “Được ạ.”

Cô vốn tưởng rằng phải chờ tới khi mình quay phim xong rồi thì mới được gặp lại Giang Lạc Trạch, cô có gửi mấy tin nhắn qua cho anh nhưng anh lại chẳng trả lời, hiện tại có cơ hội đương nhiên phải nắm bắt rồi.

Trùng hợp nữa là Sở Dao Dao đang diễn cảnh bệnh tim tái phát, cô ta cầm lấy ống tay áo của Giang Lạc Trạch, khuôn mặt đau khổ, ríu rít nói: “Đau…”

“Đau tim là cái kiểu này đó hả? Đây rõ ràng là đang làm nũng với bạn trai mà.” Quý Hựu Đồng nhẹ giọng nói, quả nhiên, đạo diễn Lâm Tiên tức giận quát to, “Dao Dao, cái này diễn bao nhiêu lần rồi? Cô bị gì vậy hả?”

Trợ lý đi tới đưa nước cho Giang Lạc Trạch, anh vặn nắp ra rồi uống, hầu kết trượt lên xuống, rất gợi cảm. Liên Chu Diệu kích động đến nỗi suýt chút nữa đã rít gào lên, “Tại sao anh ấy lại đẹp trai như vậy?”

Giang Lạc Trạch cũng quay đầu nhìn về phía hai người bọn họ, sau khi đưa mắt nhìn Quý Hựu Đồng, anh quay đầu đi, đi tới trước mặt Sở Dao Dao nhẹ giọng nói chuyện, đại khái là dạy cô ta làm sao để nhập vào nhân vật của mình.

Quý Hựu Đồng chẳng hiểu gì hết, sao lại đột nhiên thay đổi sắc mặt với cô rồi? Nội dung vở kịch dường như đã trở lại lúc xảy ra với ký chủ. Cô có chút nôn nóng, lại không thể đi tới quấy rầy bọn họ đóng phim, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận nhìn chằm chằm sắc mặt của bọn họ xem có gì thay đổi không.

Sở Dao Dao thả lỏng tâm tình, lại nhập vào nhân vật lần thứ hai, đáng tiếc lần này cô ta vẫn không làm tốt.

“Đối mặt với một người đẹp trai như vậy nếu là chị, chị cũng cảm thấy có chút khó khăn.” Liên Chu Diệu thở dài.

Quý Hựu Đồng cười, quay đầu lại đột nhiên thấy được một bóng người quen thuộc, trong nháy mắt, trái tim của cô lại bắt đầu đau đớn, là tình cảm của ký chủ đã ảnh hưởng đến cô. Thở một hơi thật dài, lại nhìn về phía bóng người quen thuộc kia, áo màu trắng, quần màu trắng, nhàn nhã lại sạch sẽ. Cũng vì cái sạch sẽ này mới có thể hấp dẫn ký chủ, cho rằng trên người gã có gì đó giống với Giang Lạc Trạch.

Cô ngơ ngác mở miệng, “Cận Ly…”