Sơ Nguyệt - Tứ Niên

Chương 3

3

Vào đêm sau, Cố Thanh Từ lại đến đây.

Mặc trên người triều phục vẫn chưa kịp thay.

Quan phục màu tím, đai ngọc đeo bên hông mơ hồ phác hoạ ra thân hình, vai rộng eo hẹp, thanh tùng ngọc trúc.

Dưới ánh nên, gương mặt lộ ra sự lạnh lẽo, xa cách ngàn dặm với người khác.

Thế tử gia ngày thường có dung mạo rất đẹp..

Tiểu thư không tuyển chọn ta, cũng sẽ có hạ nhân nha hoàn nguyện ý tự tiến cử làm việc này.

Ta cắn răng, di chuyển bước chân đi đến trước mặt Cố Thanh Từ, thuận theo ngồi xổm người xuống.

Đêm qua chơi đùa có chút hung ác.

Đầy người vết tích chưa tiêu, bắp chân cũng mỏi nhừ.

Ta đưa tay tính cởi đai lưng cho hắn, lại bị đầu ngón tay thon dài của hắn nắm chặt lại, nhiệt độ lòng bàn tay nóng bỏng đến run lên.

Hắn ở bên ngoài uống rượu, đáy mắt che một tầng men say: "Không vội.

"Ta mang quà cho ngươi đây." . ngôn tình hài



Từ trong tay áo lấy ra một cái bao bố nhỏ, mùi thơm xông vào mũi.

Hắn nói: "Đây là bánh quy xốp tại Phù Dung Hiên phía thành Đông."

Bánh ngọt tại Phù Dung Hiên không chỉ có quý, mà lại mỗi ngày chỉ bán đi số lượng cố định, trời chưa sáng đã phải đi xếp hàng.

Trong lòng ta ấm áp, nhưng chỉ tồn tại chưa được nửa khắc.

Liền nghe hắn lại nói: "Doanh Doanh thích ăn nhất bánh ngọt của Phù Dung hiên ta nghĩ ngươi cũng hẳn là thích."

Ta lấy một khối bánh quy xốp đặt ở đầu lưỡi ngậm lấy, ngọt đến phát ngấy, nhưng lại đắng vô cùng.

Cố Thanh Từ đứng lên, một tay ôm bên trên eo của ta, lòng bàn tay đặt trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt chìm đến như mực. Hắn say, nên mới nói sự thật.

"Doanh Doanh cần ngươi mau chóng có thai, nàng không thể đợi thêm nữa. Thân thể nàng không tốt, bệnh tim phát tác, cần m.á.u đầu tim của trẻ con mới sinh làm thuốc."

Thì ra, Thế tử gia hạ mình đụng chạm vào nha hoàn là ta, hàng đêm dây dưa không ngừng chẳng qua là chỉ muốn con của ta làm thuốc, cứu người hắn yêu dấu nhất..

Bên tai ta, giống một cây đao, thẳng tắp bổ xuống.

Bổ vào lục phủ ngũ tạng, bổ cả vào tim.

Tiểu thư cùng thế tử mới là một đôi trai tài gái sắc.



Thế tử yêu cực kỳ tiểu thư, mới có thể nguyện ý tại đêm tân hôn, sủng hạnh tên nô tài này.

Ta không nên sinh ra tâm tư vượt quá giới hạn.

Thế nhưng là, ta vẫn là đỏ mắt......

Hai tay chống đỡ tại trước n.g.ự.c của hắn, vò nát triều phục trên thân hắn.

"Khóc cái gì?

"Ta lại không thật ăn ngươi.

"Ngươi không sợ ta như vậy."

Ta nhẹ cắn cánh môi.

Lời tiểu thư nhắc nhở, từ trong đầu hiện lên, tiểu thư bệnh nguy kịch, cần thuốc, dưới gối cũng cần một đứa bé để ngồi vững vàng thân phận.

Đến canh ba sáng, Cố Thanh Từ chuẩn bị đứng dậy rời đi, ta chủ động ôm lấy eo hắn.

Lờ mờ trong trướng, Cố Thanh Từ đẹp như một bức tượng được điêu khắcmắt thâm thuý, môi lạnh lùng...... Hết thảy giống như là biến thành một người khác.

Ta nhịn không được khản giọng nghẹn ngào.

Run rẩy lại ủy khuất kêu lên tên của người khác: "Cảnh Hồng ca ca......" Nam nhân trên thân, đột nhiên dừng lại động tác.