Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử
Chương 8
Chương 8
Núi cao có tùng bách ngất ngưởng, đầm sâu có du long ẩn mình
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
---
Thẩm Kính Tùng sốt đến mụ mị đầu óc, cả người khi nóng khi lạnh. Y thầm cảm nhận thấy mình được ôm chặt trong lòng. Y chỉ được mẹ ôm như thế này khi còn nhỏ, ấm ức của nửa cuộc đời dấy lên trong lòng, dù không muốn khóc, nhưng mũi y vẫn cay xè, khàn giọng gọi: "Mẹ..."
Bấy giờ lại nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng cười bên tai: "Ta chưa có đứa con lớn như ngươi." Y nghe thấy tiếng cười này liền nhớ ra là ai, trong lòng ngược lại càng thấy an tâm và tin cậy hơn.
Y thầm biết thật ra mẹ của y đã qua đời từ năm y bốn tuổi rồi.
Trước khi chết, mẹ y nắm tay, bình thản nói: "Tùng nhi, mẹ đi rồi, người mà mẹ bận lòng nhất chính là con. Cha con quá tuyệt tình, e là sẽ không đối đãi tốt với con. Trước khi con ra đời, mẹ nhờ ông ấy đặt tên, ông ấy bèn đặt tên con là Kính Tùng. Mẹ nhắc ông ấy, con trai là hợp loan, trong tên phải có chữ liên quan đến chim chóc, nếu không sẽ có nguy cơ yểu mệnh. Ông ấy nghe xong cúi đầu im lặng, trong lòng mẹ liền nguội lạnh ngay. Dù ông ấy biết vấn đề này, nhưng vẫn cố tình, ông ta chỉ mong con chết mà thôi."
"Tùng nhi, đừng buồn. Hợp loan không có gì phải xấu hổ. Con chỉ có một thứ nhiều hơn mọi người mà thôi. Hợp loan chưa chắc đã không bằng người khác, giống như trên thế giới này có muôn vàn chim chóc, có yến oanh họa mi bị nhốt trong lồng, có đại bàng đang sải cánh chín vạn dặm. Sẻ nhạn sao hiểu chí thiên nga, mẹ chúc con bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân*. Mẹ đặt tên cho con là Bất Minh, con cứ lặng lẽ mà trưởng thành mạnh khỏe đi. Cha con không dựa dẫm được, đừng sợ, lúc còn trẻ mẹ giỏi kinh doanh, không người anh nào vượt qua được. Mẹ để lại cho con khế ước đất, con giữ cho cẩn thận, đừng để người khác phát hiện. Đến khi con lớn rồi, dựng nhà dựng nghiệp, an nhiên mà sống là không còn gì lo lắng."
[*Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân (不鸣则已,一鸣惊人): không hót thì thôi, một khi đã hót thì khiến người ta kinh ngạc. Dùng để ví với những người lúc bình thường không động thanh sắc lại đột nhiên làm những việc khiến người ta kinh ngạc. Câu này xuất xứ từ Sử kí – Hoạt kê liệt truyện (史记 - 滑稽列传) của Tư Mã Thiên (司马迁).]
Lời hãy còn vang bên tai, Thẩm Kính Tùng nhớ đến người mẹ phúc hậu hiền lành, lại nghe thấy người ôm mình nói: "Nghe ngươi gọi mẹ, trong lòng ta có chút hâm mộ. Hẳn là mẹ ngươi rất thương ngươi, thường ôm ngươi vỗ về. Mẹ của ta thì hơi khác, lúc bà ấy chưa xuất giá chính là Đại chiến công chúa* của bộ tộc An Tư La, roi vàng ngựa trắng, uy chấn thảo nguyên. Gả cho phụ vương rồi vẫn vung đao múa gươm, chẳng có chút dịu dàng thục nữ gì cả. Chỉ ngoài lần kia, còn lại chưa bao giờ ôm ta."
[*Đại chiến công chúa: một nhân vật hư cấu trong hí khúc và truyện dân gian Trung Hoa, là con gái của Đại hãn vương, người Tây Lương quốc. Sau khi Tiết Bình Quý bị bắt đến tây Lương làm tù binh đã thành hôn với hắn, sinh hai đứa con. Cuối cùng Bình Quý bình định Lương Tây giúp triều Đường, được phong làm Tây Cung.]
"Lần đó là trước khi bà ấy chết. Năm mươi năm qua, An Tư La là bộ tộc lớn nhất thảo nguyên, lòng tạo phản ngày càng lớn. Vì để bình ổn An Tư La, phụ vương mới liên hôn với mẫu thân. Nhưng từ sau khi ta ra đời, An Tư La vẫn luôn muốn nâng đỡ ta lên làm vương. Mẫu thân mắc kẹt ở giữa, trong một lần đại hội thảo nguyên, bà ấy tự vẫn ngay trước mặt thủ lĩnh các bộ tộc. Trước khi chết bà ấy ôm ta nói, mỗ mụ* dùng cái chết để chuộc lại tự do cho con, con cứ vui vẻ mà trưởng thành. Cả đời này đừng chạm vào quyền lực, tranh vương vị gì cả, hãy làm một tiểu vương gia phú quý thúc ngựa xem hoa đi."
[*Mỗ mụ: từ địa phương, nghĩa là "mẹ".]
Thẩm Kính Tùng nghe thế không đành lòng. Nhưng từ trước y đã biết bí mật này của vương thất Tây U.
Mười lăm năm trước, y là một mầm non luyện võ, được Tổng tiêu đầu Cấm quân Trương Cách thu làm đồ đệ, theo hắn bảo vệ Mai Cựu Anh mới đến đế đô du học.
Giang Nam Mai thị, gia tộc đứng đầu cửu môn thế phiệt, cao quý như đế vương.
Năm đó Mai Cựu Anh vẫn còn là thiếu niên mười hai mười ba tuổi, tính tình phóng khoáng, lúc rảnh rỗi thường kể mấy chuyện bi thương chấn động của Tây U, giọng hâm mộ: "Nếu như có người cũng chuộc thân cho ta thì hay quá. Nếu có một ngày ta không làm Cựu Anh của Mai gia nữa, thì sẽ phiêu bạt tứ hải, thu thập những câu chuyện truyền thuyết. Tùng ca, huynh có biết không, có một cuốn sách tên là "Sơn Hà kí", viết rất nhiều câu chuyện kì dị quý báu. Sau khi xem xong ta mới biết, hóa ra thiên hạ rộng lớn đến thế, Tây Bắc của Đại Cảnh là Tây U. Cách một ngàn dặm về phía Tây của Tây U, có một con sông Xích Thủy rộng mênh mông, phía Tây Xích Thủy có một đất nước tên là Địch, cũng là một quốc gia lâu đời như Đại Cảnh chúng ta, nhưng hoàng đế của họ không phải truyền từ đời này sang đời kia, mà là do bách tính chọn ra."
Chỉ qua một năm, Mai Cựu Anh không nói mấy lời lung tung không biết giới hạn nữa. Khi đó thầy của họ là học sĩ từ Tập Hiền điện Trình Lân Triêu, sách học, chữ viết đều quy về cùng một câu: Chúng sinh trong thiên hạ, ai cũng phải có trách nhiệm. Sau khi tan học, Mai Cựu Anh kéo Thẩm Kính Tùng cùng vào một góc của đế đô đi nghe hí. Nghe quan văn nhấc bút an thiên hạ, nghe quan võ lên ngựa định càn khôn. Đến vương phủ xem bình phong san hô, san hô màu máu đỏ không lẫn tạp sắc, khảm đầy trân châu và vàng kim, thuế khóa một năm của Yến châu mới làm ra được một tấm bình phong như thế. Đến ngoại thành trèo lên tường xem di dân chạy nạn, từng thi thể gầy nhom bó trong chiếu cỏ.
"Tùng ca, là ta giết bọn họ." Hắn nói, "Không ai thoát được liên can."
Ngoài giấc mộng, Ngọc Trần Phi cũng đang nhớ lại chuyện xưa.
"Phụ vương thương ta mất mỗ mụ, vô cùng cưng chiều ta, đòi gì được nấy. Ta sinh ra trong nhung lụa vàng bạc, tính tính kiêu căng, không lo không nghĩ. Cho đến năm mười tuổi, ta theo vương đình đi thu hoạch vụ thu, nửa đêm nghe thấy tiếng ngựa hí sói tru bên ngoài, ta vén lều lên xem, thấy trên đồng hoang có một đàn sói đang cắn xé một con ngựa mẹ đã chết trên đất. Dưới bụng con ngựa mẹ đó núp một con ngựa con trắng như tuyết, nhau thai còn chưa tuột ra. Ngựa con không đứng dậy nổi, hướng mắt nhìn ta, đôi mắt to rơi lệ. Ta thấy thế không chịu nổi, lệnh cho hộ vệ đi cứu, họ lại chỉ đứng im như tường đồng vách sắt. Ta đột nhiên hiểu ra, bọn họ là người của phụ vương, ta không thể sai khiến. Phụ vương có cho ta nhiều cách mấy, rồi cũng có thể thu lại, ta chẳng có gì cả."
"Đêm đó ta biết, mỗ mụ ta càng sai lầm hơn. Bà ấy sinh ra ở địa vị cao, cho rằng khi không còn quyền lực, con người không còn ước ao gì nữa, sẽ có thể sống ngày tháng yên bình. Nhưng lại không biết cá lớn nuốt cá bé, ai cũng có thể chà đạp lên kẻ yếu, nhất định phải mạnh mẽ cường đại, mới không bị bắt nạt, mới có thể bảo vệ được mình và thứ mình yêu thích, bằng không chỉ có thể lực bất tòng tâm mà bị người ta khống chế."
"Đêm đó ta vừa tức vừa hận, thét lớn một tiếng, rút trường đao của hộ vệ, xông vào gió tuyết, chém loạn từng đao vào đàn sói. Đến khi hoàn hồn lại, đầy đất chỉ còn ta và con ngựa con kia còn thở hồng hộc. Chú ngựa con kia lảo đảo bò dậy, run rẩy lê chân đến dựa vào ta. Ta ôm đầu nó vào trong lòng, trên người ta và nó đều là máu, khóc không ngừng. Nhị ca của ta không biết khi nào đã chạy ra ngoài lều nhìn, hắn ngồi trên xe lăn, đầu gối đọng đầy tuyết. Hắn hạ lệnh giết hết đám thị vệ kia, rồi đón ta vào lều của hắn đích thân dạy dỗ."
"Nhiều năm qua đi, Tam Xích Tuyết đã sớm trở thành một chú ngựa quý trên thảo nguyên Cách Tẩm không ai bì được, tính tình hung hăng có thể giết cả chó sói. Trừ ta ra không ai có thể lại gần nó. Còn ta thì không ai địch nổi trong đại hội đấu vật trên thảo nguyên, trở thành anh hùng thiếu niên trong các ca khúc du ngâm. Năm đó mười bảy tuổi, ta cưỡi Tam Xích Tuyết, lần đầu tiên trấn áp phản loạn bộ tộc của mẫu thân. Bộ tộc An Tư La hung mãnh không sợ chết, ta diệt hết toàn bộ, không để ai sống sót. Nhờ thế danh tiếng vang xa, phụ vương vô cùng hài lòng, phong ta làm Bạch Long Hầu, cuối cùng mở rộng binh quyền cho ta."
"Đại thắng trở về, từ sáng đến đêm ta một mình thúc ngựa, vượt qua con sông dưới tuyết sơn, vượt qua thảo nguyên trăm hoa nở rộ, qua chợ phiên, qua đàn dê, qua lều trướng, nữ nhân ném hoa lên người ta, người già bưng sữa dê đến cho ta, con nít ca hát vây quanh ta. Trời lặn trăng lên, cỏ khô cỏ mọc, đất đai từng đời tiên quân nằm dưới chân ta, gió Bắc gió Nam không thổi bay được. Vì thế ta lại nghĩ, sớm muộn gì sẽ có một ngày phải khiến cho vó ngựa của Tam Xích Tuyết đạp đến vùng đất rộng lớn hơn, ải Bắc sông Nam, chỉ cần là nơi ta thúc ngựa vung roi, thì đều trở thành lãnh địa của Tây U ta."
Thẩm Kính Tùng nghe tới đây, không tự chủ níu chặt lấy vạt áo trước ngực Ngọc Trần Phi, trong họng tanh ngòm, như muốn thổ huyết.
Ngọc Trần Phi sớm biết y đã tỉnh, bèn ấp tay y trong lòng bàn tay mình, cẩn thận tách từng ngón, cho đến khi mười ngón tay đan vào nhau.
"Ngươi không biết được ải Bắc khổ cực thế nào. Một trận bão tuyết cũng có thể giết chết bao nhiêu thú vật, làm bao nhiêu người chết đói." Hắn khẽ vuốt lên mi tâm của Thẩm Kính Tùng, "Năm nay lại có bão tuyết, ta đánh hạ được bốn châu ở quan Nam, di dời dân du mục, không biết còn sống được bao nhiêu người."
Thẩm Kính Tùng cảm thấy cay đắng.
Bốn châu ở quan sơn Nam... Gần mười năm về trước, trên Thất Bảo Linh Lung Tháp của đế đô, Mai Cựu Anh đón gió chỉ điểm giang sơn, tựa như có thể nhìn thấy được dãy núi hùng vĩ chọc trời ở biên giới phía Bắc. "Tùng ca, quan sơn là phòng tuyến thiên nhiên của biên giới phía Bắc Đại Cảnh ta, từ sau nỗi nhục quỷ tiễn* hai trăm năm trước, Đại Cảnh ta cắt nhượng mười bốn châu ở quan Nam, từ đấy kị binh Tây U thảo phạt trung nguyên như vào chốn không người. Đại nhục chưa rửa sạch, địch quân còn trước mắt, ta ngày đêm khó an lòng."
[*Quỷ tiễn: Tên do quỷ thần phóng ra.]
Lại nghe thấy Ngọc Trần Phi dịu dàng nói: "Ta nói rõ với ngươi này. Nếu mai kia ta làm chủ trung nguyên, nhất định sẽ đối xử tốt với người Cảnh. Văn thành võ đức, tất cả đều chiếu theo tục lệ cũ. Ngươi... theo ta đi. Nếu ta làm quân chủ, nhất định sẽ không nghi kị ngươi, để cho ngươi thỏa sức mưu đồ." Hắn vừa nói vừa hôn lên mi tâm y, nhẹ giọng: "Đại Cảnh các ngươi sớm đã thối rữa đến xương. Hãy để ta tới cải tạo, mở ra một bầu trời mới."
Trong kí ức Mai Cựu Anh dường như cũng nói: "Tùng ca, làm sao ta không biết Đại Cảnh sớm đã là một bộ xương bọc da, máu thịt sớm đã bị kền kền dòi bọ rỉa sạch rồi. Nhưng chỉ cần bộ xương này vẫn còn một ngày chưa rã, Đại Cảnh ta sẽ có một ngày được sống!"
Hắn đứng chắp tay, như cưỡi ngự phong, thần thái phấn chấn: "Trời xanh hãy thương tình, cho Mai mỗ thêm ba mươi năm, gọt trong rào ngoài bình quân sự, nhất định phải khiến Đại Cảnh khởi tử hồi sinh."
Thẩm Kính Tùng sóng vai bên hắn, cùng tắm trong gió xuân lồng lộng, hồi lâu mới trầm giọng nói: "Ba mươi năm quá ngắn. Đời này kiếp này, Thẩm Kính Tùng nguyện vì Đại Cảnh trấn thủ quốc môn, che chở non sông đại ngàn."
.
.
.
Hết chương 8
[PLUS]
Dưới đây là dăm ba câu chiện xàm xí thường ngày của bạn trans và beta:
Hallie:
[Thẩm Kính Tùng sóng vai bên hắn, cùng tắm trong gió xuân lồng lộn...]
Raph:
[*Hoang mang - ing* Gió thổi kiểu gì mà lồng lộn được nhỉ?]
[*Vẫn đang ngoo ngok ngồi tra raw* Oke, 浩荡 [hàodàng], mênh mông cuồn cuộn, hùng vĩ oai nghiêm...]
Tying....
Raph:
"Cô type thiếu nên thành "gió xuân lồng LỘN" mà tôi buồn cười quá cơ =))))))))))))) Lồng lộn =))))))))))))"
Hallie:
"Ủa XD~ Hên là thiếu chữ "LỘN", chứ thiếu chữ kia chắc chớt XD~"
Raph:
=)))))
.
.
Thiếu "chữ kia" là thành chữ gì chắc mn cũng đoán ra rồi đấy =)).