Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử
Chương 31
Chương 11
Hái nhành thơm thảo, tương tư tỏ bày
Dịch: Hallie / Beta: Raph
---
Hương thơm u ám lượn lờ quanh váy áo mỏng manh của các thiếu nữ, thoang thoảng như bướm rải phấn hoa.
Thẩm Kính Tùng chẳng biết gì về mùi hương nhưng vẫn bị xúc động trước những trải nghiệm thú vị của con người.
Nếu bây giờ y không phải vịt nằm trên giá, hẳn là sẽ có tâm tình nhàn nhã mà bình phẩm...
Thật ra y hoàn toàn chẳng ngờ được cảnh ngộ lần này.
Người giỏi dụng binh phải nghiên cứu thời cuộc, nắm bắt xu thế, vạch ra kế hoạch, suy nghĩ hành động. Trong lòng Thẩm Kính Tùng đã xác định, chỉ là do bản tính hướng nội, không tiện khoe khoang trước mặt mọi người. Thế nhưng nhìn hành động của y, mắng một câu bụng đầy tâm cơ cũng không có gì quá.
Tên mã tặc cầm đầu một mình một ngựa thoát khỏi sa mạc, vùng đất huyễn hương lại hiện ra trước thế gian, vinh hoa phú quý làm nhiễu loạn thời cuộc. Dẫu có li kì dị thường thế nào cũng chẳng thiếu sự thật là lòng người hiểm ác. Lần này y không chỉ đến tìm bảo vật, mà còn để dò la hành tung của kẻ đứng sau màn.
Trở lại thành Kiếm Thủy, y bình thản vứt bỏ hết tất cả, thề chết bên nhau. Nhưng đầu mối rối ren, phải lưu tâm để mắt, y chỉ ngấm ngầm không lộ mặt, im lặng xem diễn biến.
Tiểu Phi, rốt cuộc... đệ muốn gì?
Đã đến đích rồi, sự thật cũng nên phơi bày.
Hành lang miếu thần âm u, nữ chủ tế đốt một chiếc đèn thủy tinh đầy màu sắc. Ánh sáng xoay vần như bầu ngọc, từng chút chiếu sáng bích họa hoành tráng cổ kính hai bên.
Tịnh độ biến* phối màu rực rỡ, kể lại từng câu chuyện thần thoại.
[*Tịnh độ biến: hay còn gọi là "tịnh đồ biến tướng", "tịnh độ đồ"/ "tịnh độ mạn đồ la", chỉ các bức vẽ hoặc điêu khắc miêu tả cảnh Đức Phật, Bồ Tát, Thánh chúng và các hình thức thi thiết trang nghiêm ở cõi Tịnh độ để trình bày cảnh tượng của Tịnh độ. (Nguồn: Từ điển Phật học online.)]
Trong núi Bỉ Chu có ao Thất Bảo, vũ nữ nhảy múa trong mây, hoa sen ngày mưa, bạch long uốn lượn, trấn thủ cổng lớn Địa ngục của Tây phương Quỷ sơn*.
[*Theo truyền thuyết TQ, địa phủ được cai quản bởi 5 Quỷ Đế ở 5 phương tương ứng với 5 núi. Theo đó, Tây phương cai quản bởi Quỷ Đế Triệu Văn Hòa (西方鬼帝趙文和), còn gọi là Vương Chân Nhân (王真人), cai quản Ba Trủng Sơn (嶓塚山). ]
Chợt có người lữ khách từ Đông thổ tới, mũ cao áo rộng, đai lụa phất phơ, roi sắt phiêu dật, dung nhan đậm màu sắc phương Đông.
Long thần hóa thành người, dây dưa vướng bận với người này.
Bích họa miêu tả rất ướt át, gần giống Xuân Cung Đồ. Vị khách lạ kia chính là người lưỡng tính đồng thể, để mặc cho chơi đùa thỏa thích, thần sắc hoan lạc trầm mê vô cùng.
Bọn họ hoan hảo bốn mươi ngày, nếm trọn cực lạc thế gian.
Không có báo hiệu gì cả, khách nhân khoác chiến bào, đao kiếm chỉ vào nhau; Long thần nổi giận, vảy rồng dựng ngược, móng vuốt cong lên, gió mây gào rít.
Mây nước màu xanh biếc, lưu hỏa và hoa sen đỏ rực, mình rồng và xương người trắng toát, thái dương và cung tiễn vàng kim, màu sắc diễm lệ cuồn cuộn, chư thần chiến tranh làm đất trời chấn động, sông biển tràn lan, sinh linh đồ thán.
Cảnh chiến tranh diễm lệ bỗng dừng lại, vị thần phương Đông một tiễn bắn xuyên qua cổng địa ngục, dập tắt mọi sắc màu, chỉ còn lại huyết hỏa từ đất đỏ phun ra cả vũ trụ.
Hành lang u ám, chỉ có ánh máu nặng nề phả lên mặt, Thẩm Kính Tùng chấn động.
Người dân Cảnh Triêu ai cũng biết câu chuyện thần thoại ghi chép trên bích họa kia, chẳng qua phe chính phe địch đảo ngược lại một chút mà thôi. Thần Long đến xâm phạm, quyết chiến với binh chủ Trung Nguyên, bị mưu kế bắn chết trên đồng hoang, máu đen thấm ướt thân rồng trắng, hài cốt hóa thành núi tuyết Thương Long.
Bên nào cũng cho mình đúng là chuyện khó tránh khỏi. Thần long và binh chủ đều là chiến thần của các bộ lạc, ghi chép của hai bên ắt hẳn cũng tô vẽ chính nghĩa, đúng hay sai đã chẳng còn gì khảo chứng.
Tất nhiên ở Dược sư quốc, bạch long mới là thần hộ vệ chính thống. Vì thế mỗi năm lễ tế đều phải cống hiến một "thần kĩ" lưỡng tính đồng thể để xoa dịu cơn giận của Long thần.
Trước mắt bỗng lóe sáng, bọn họ bước vào chủ điện.
Đỉnh điện cao vút, nóc thông, sảnh vắng có ánh sáng trùm lên đàn tế đồng đen. Phía trên phủ vải lót nhuyễn mịn, bốn sợi xích vàng rũ xuống từ không trung như sợi mưa, không cần nói cũng hiểu có ý nghĩa gì.
Kế bên đàn tế có một đầm nước đầy ắp, giữa mặt nước trong có một đóa hồng liên nghìn cánh ươm nụ, đợi đến hoàng hôn mới nở rộ từng cánh.
Xung quanh điện thần mờ mờ như trời ửng sáng, trên vách tường thạch anh màu trắng khắc nổi hàng nghìn đôi nam nữ hoan ái, như thiên ma nhảy nhót điên loạn ở Dục giới. Xác thịt chồng chất dày đặc, chất thành đống thây cao hàng trăm thước, giống như một chiếc kén đang bao lấy họ. Trong kẽ hở giao thoa giữa sáng và tối, tựa như có một đôi mắt dâm dục tà ác đang quan sát từ tứ phương tám hướng.
Thẩm Kính Tùng bình tĩnh nói: "Tiểu Phi, chỉ có đệ..."
Y ngầm hỏi.
Ngọc Trần Phi viết từng chữ từng chữ trong lòng bàn tay y: Ta sẽ không để kẻ khác động vào huynh.
Y thả lỏng, xoay người ôm lấy Ngọc Trần Phi, thì thầm bên tai hắn: "Ta nghe theo đệ."
Ngọc Trần Phi nhấc tay vuốt ve sau lưng y. Thực sự là không đành lòng chút nào, Thẩm lang.
Hai người họ dây dưa một lúc, nhóm nữ tế mất kiên nhẫn, sốt ruột giục: "Điện hạ! Hãy tranh thủ thời gian!"
Không thể không khen rằng câu từ của các nàng rất khoa trương, mang cảm giác như diễn tuồng.
Đến giờ, một thiếu nữ khác tay bưng mâm vàng chất đầy châu báu, thất bảo lấp lánh. Thẩm Kính Tùng quan sát tỉ mỉ những trang sức tinh xảo này cả buổi mà đầu vẫn đầy sương mù. Tuy không rõ công dụng nhưng đã hơi thả lỏng tâm trí. Y cứ tưởng là đồ dụng hình gì thô to dữ dội lắm, không ngờ là những món đồ bé xinh thế này.
Ngọc Trần Phi quét mắt một lượt, không khỏi phì cười. Ngàn năm qua đi, chiêu trò ngược dâm của vương công quý tộc vẫn y như một, chẳng có gì tiến bộ. Ngọc Trần Phi từ nhỏ đã thấm nhuần điều này, cho dù không hứng thú cũng thông hiểu được tám chín phần, có điều đây là lần đầu tiên thấy bưng lên một mâm đầy đủ thế này... Hắn suy nghĩ như thế rồi lại nhìn Thẩm Kính Tùng có chút lo âu.
Đêm qua đã đút y ăn no hết cỡ, sợ là hôm nay y không chịu nổi.
Thẩm Kính Tùng tự bò lên đàn tế, cởi bỏ y sam, nằm trần truồng giữa biển ánh sáng chảy ngược. Vải bố dưới thân được hong khô ấm áp, khô ráo sạch sẽ, có mùi nắng. Y nheo mắt, xuyên qua lỗ hổng trên đỉnh điện nhìn thấy bầu trời xanh, màu xanh trong vắt như thế, vững chãi như thế, giống như đã được cô đọng qua.
Y nhìn thấy bầu trời mà vạn năm trước bạch long đã chu du, bầu trời mà khói sương phủ mờ Dược Sư quốc nghìn năm trước, hay là giờ này phút này như đã từng gặp qua?
Thứ thực sự ngưng đọng lại không phải bầu trời, mà là thời gian. Chính là thời gian vô hình, mãi mãi không nhỏ giọt.
Ngọc Trần Phi lẳng lặng chăm chú nhìn y một lúc rồi mới xả roi vàng thắt cổ tay y, buộc vào vòng vàng hai bên, như thế làm lòng bàn tay y hướng lên trên, hai tay dang rộng không thể động đậy.
Bị hạn chế hành động, Thẩm Kính Tùng khó tránh khỏi bất an, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Trần Phi có chút khó hiểu, tựa như đang nói: Ta rất nghe lời, không cần trói ta.
Ngọc Trần Phi vuốt ve gò má y, giống như đang than thở: Ngươi ngoan thì ngoan đấy, nhưng đụng đến những món đồ chơi kia, chỉ sợ rằng thân bất do kỷ. Hơn nữa ngươi thích làm nũng như thế, đến lúc đó chịu không nổi lại ôm cổ ta, khóc lóc cầu xin ta ôm ngươi. Nhỡ ta mềm lòng thì phải làm sao?
Ngọc Trần Phi chọn đồ trên mâm cả buổi.
Tám món đồ thật sự phải suy tính thật kĩ, sắp xếp hợp lí, lắp ráp tuần tự mới được.
Đầu tiên hắn chọn một điếu thuốc rỗng bằng mã não to cỡ ngón trỏ, cắm vào trong dầu thơm ngậy màu hồng phấn. Ngọc bích mỏng mịn thấm đầy dầu thơm giống như làn da hồng hào dưới ánh đèn. Hắn nắm lấy mắt cá chân Thẩm Kính Tùng, tách ra hai bên, gập lại, bày ra tư thế như cánh cửa rộng mở. Ngọc Trần Phi còn chưa đụng vào, nữ huyệt của y đã khép mở mấp máy vài cái, tuôn ra dịch thể dính dính, trong suốt dưới ánh nắng.
"..." Thẩm Kính Tùng tự cảm thấy xấu hổ, không biết nên nói gì, thật sự quá vội vàng không thể chịu nổi.
Ngọc Trần Phi đưa ngón tay khẽ ấn vào hậu huyệt của y, ngoáy vòng rồi từ từ nhét ống ngọc vào trong.
.
.
.