Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử

Chương 15

Chương 15

Thế gian khó vẹn đôi đường

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

---

Ngọc Ánh Xuyên khẽ nhấc tay, nhưng không ai đến đẩy hắn. Hắn có chút thất thần, cười nhẹ nói: "Đứng nghệt ra đó làm gì?"

Ngay lập tức có một thị tùng khác bước lên.

Trong lều của Ngọc Ánh Xuyên rủ màn Giao Tiêu, lớp lớp voan mỏng như mây như tuyết lọc lấy bóng mờ và lạnh lẽo vào trong. Một người nghiêng mình quỳ gối, bạch y kim quan, tuy mờ ảo không nhìn thấy rõ mặt nhưng khó giấu được phong thái cao quý. Ống tay áo rộng uốn lượn trên đất, lộ ra một góc tầng tầng hoa sen viền chỉ vàng.

Ngọc Ánh Xuyên im lặng nhìn một hồi: "Tiểu Phi, đệ có ý gì đây?"

"Còn có ý gì nữa?" Ngọc Trần Phi ỉu xìu, "Cho dù y có ngỗ ngược với đệ, đệ cũng không muốn để y bỏ mạng."

"Thế thì sao? Đệ đã lớn rồi mà còn không biết nhận thua sao?" Ngọc Ánh Xuyên bình thản hỏi: "Đệ tính ăn vạ giúp y đấy à?"

"Ừ." Hắn trả lời lấp lửng.

"... Do ta chiều đệ quá rồi phải không?" Ngọc Ánh Xuyên đỡ trán, cười thấp giọng: "Đệ quá ngang ngược."

Ngọc Trần Phi lắc đầu: "Đệ biết tính của Nhị ca. Lần này không phải đệ đòi người vô cớ, mà là muốn chuộc lại y."

Chuộc thân, tất nhiên là phải trả giá.

"Ồ? Không biết trong mắt Tiểu Phi, tính tình của ta thế nào?" Ngọc Ánh Xuyên không mắc câu của hắn, mà ngược lại vô cùng hứng thú, híp mắt hỏi: "Mèo vờn chuột, lạt mềm buộc chặt."

"Lạt mềm buộc chặt à... Quả nhiên đệ rất biết cách chơi." Hắn thu lại thái độ đùa bỡn, vui vẻ nói: "Tiểu Phi, đệ muốn lấy gì ra để chuộc Thẩm Kính Tùng?"

"..." Ngọc Trần Phi thật sự không chịu nổi cái kiểu vờ vịt của hắn, trông giống như cho người ta có rất nhiều lựa chọn tự do, nhưng thật ra sớm đã ép con mồi đến bước đường cùng, mỗi câu hỏi đều khiến người ta tự sa vào lưới.

"Hoàng huynh muốn cái gì?"

"Ta muốn gì đệ cũng đưa sao?" Hắn di chuyển xe lăn đến bên cạnh Ngọc Trần Phi, khom người cúi đầu sát lại gần khuôn mặt của em trai đang quỳ trên đất. Hai cặp mắt giống nhau như đúc kề sát, nghe được cả tiếng thở của nhau.

Ngọc Trần Phi ngoan ngoãn cúi đầu, giấu đi tâm trạng phức tạp, bình tĩnh nói: "Trong khả năng của đệ."

Ngọc Ánh Xuyên nhấc tay, vuốt ve khuôn mặt của Ngọc Trần Phi, nói bên tai hắn bằng giọng mờ ám: "Nếu ta muốn đệ lấy thân ra chuộc thì sao?"

Lời này như một tiếng sấm mùa xuân ấp ủ đã lâu, giáng xuống khiến người ta không kịp phòng bị.

"Có gì không được." Thái độ Ngọc Trần Phi bình thản, bát phong bất động*.

[*"Bát phong" tức "tám ngọn gió" có thể làm lay động tâm người, là một thuật ngữ Phật giáo chỉ tám điều ràng buộc con người với thế gian phàm tục. "Bát phong" bao gồm: Được - Mất, Vinh - Nhục, Khen - Chê, Vui - Khổ. "Bát phong bất động" ý là "dù bên ngoài ra sao cũng không bị lay động". ]

Ngọc Ánh Xuyên im lặng một hồi lâu, sau đó cười lớn, trong tiếng cười mang thái độ bệnh hoạn cực kì thâm sâu lạnh lẽo, "Đệ đệ à, đệ thật nhẫn tâm quá. Rõ ràng biết tâm ý ta đối với đệ thế nào, mà vẫn lấy thân mình ra trao đổi y. Đệ thật sự ăn chắc ta rồi."

Tiếng cười như điên loạn của hắn chợt dừng lại, "Cái gì cũng cho sao? Đệ đúng là một kẻ si tình. Vậy thì ta muốn binh quyền, lấy ra đây đi. Lấy hổ phù ra đây!"

Ngọc Trần Phi lúc này mới chấn động ngước mắt lên. Một đại trượng phu như hắn co được duỗi được, ngủ cùng ca ca, cắn răng nhắm mắt một chút là xong. Dù thế nào cũng sẽ không thiếu mất cái tay hay cái chân. Nhưng nếu đổi lại là Thẩm Kính Tùng, e là ca ca hắn sẽ băm nát người ta ra hàng ngàn mảnh. Hiện tại tình thế của y còn không như người bình thường. Thế thì trong hai cái hại chọn một cái nhẹ, đành dấn thân ra đỡ nạn mà thôi.

Nhưng binh quyền là chỗ dựa cả đời của hắn. Từ năm mười tuổi hắn đã hiểu đạo lí, thì năm hai mươi tuổi làm sao có thể lại dẫm lên vết xe đổ.

Hắn đành dỗ dành: "Ca ca, huynh cầm hổ phù cũng không có ích gì. Thuộc hạ dưới trướng huynh không ai cầm binh được..." Người duy nhất có thể giúp huynh đánh giặc thì vừa mới bị huynh bức chết rồi.

"Đệ còn suy nghĩ cho ta đấy à. Có điều chuyện này không liên quan đến đệ. Bây giờ ta muốn, đệ có đưa hay không? Nếu không đưa thì đừng mong gặp lại tình lang của đệ nữa."

Qua một lúc sau, Ngọc Ánh Xuyên cười yếu ớt nói: "Đệ... đệ do dự lâu thế."

Ngọc Trần Phi âm trầm nói: "Huynh thực sự muốn ép đệ sao?"

"Đệ còn muốn thế nào? Bằng không ta giúp đệ nghĩ một cách cho vẹn đôi đường vậy. Bây giờ đệ dùng một chưởng đánh chết ta. Dù gì một người tàn phế như ta cũng không đánh lại đệ." Ngọc Ánh Xuyên mỉm cười dang hai tay, bộ dáng như bình thản đón nhận cái chết.

"..."

Đến lúc cánh tay Ngọc Ánh Xuyên bắt đầu mỏi nhừ, đệ đệ vẫn dửng dưng không để tâm đến hắn. Vì thế một nụ cười nhỏ vụn ánh vào mắt hắn, "Tiểu Phi, đệ đúng là một đứa trẻ ngoan."

"Đệ đừng trách ta ép đệ..." Giọng Ngọc Ánh Xuyên lạnh lùng, "Cục diện hôm nay là ta muốn bắt đệ nhìn y cho rõ, tên tình lang của đệ đã vì mấy kẻ súc sinh người Cảnh mà đối đầu với đệ. Hôm nay cho y vài cơ hội, y có nể tình đệ chút nào không? Mai này chúng ta và Cảnh Triêu nhất định sẽ có giao tranh, đến lúc đó y vẫn không suy nghĩ cho đệ, thì tại sao ta phải để cho y ở bên cạnh đệ."

"Thêm nữa, ta đòi binh quyền của đệ, là muốn cho đệ nhìn rõ lại mình. Nếu như đệ thật sự một lòng si tình với y, ta sẽ lập tức tấu lên phụ vương, ban cho đệ sơn minh thủy tú, thả cho đệ và y tiêu diêu cả đời này, nhưng nếu đệ không phải là người vướng bận chuyện nhi nữ tình trường, muốn cầm lấy uy quyền thiên hạ, chọn lựa nặng nhẹ, trong lòng đệ tự suy xét."

"... Ta đỡ phải lo."

"Đệ đệ, đệ quay về đi, ta không cần gì cả. Ta chỉ muốn đệ phải luôn ghi nhớ, đệ là ai, y là ai."

Trong lòng Ngọc Trần Phi rối như tơ vò, thẫn thờ đứng dậy, trước khi đi đến cửa lều, Ngọc Ánh Xuyên nói bâng quơ: "Đệ đệ, đệ có nghĩ trong ván cược hôm nay, có người khác là ngư ông đắc lợi không?"

Ngọc Trần Phi quay lại nhìn hắn, ánh mắt dao động, sâu không thấy đáy.

"Đệ thích xem thoại bản của người Cảnh, chắc hẳn biết Ngô Khởi chết vì Việt nữ. Ta nghe nói Mai tướng của Cảnh Triêu thường ví mình như Phạm Lãi, nom cũng rất chính xác. Nói gần lại, cũng có Vương Tư đồ hiến mĩ nhân, mĩ nhân theo hai chủ, mới khiến cho Ôn hầu bất hòa với nghĩa phụ."

Ngọc Trần Phi cười sảng khoái, "Y mà là mĩ nhân gì chứ!" rồi vén màn đi khỏi, lại nghe Ngọc Ánh Xuyên nói: "Có một ngày đệ không xuống tay được, vi huynh tất nhiên sẽ giúp đệ diệt trừ hậu hoạn."

Đợi đến khi đệ đệ đã đi xa, Ngọc Ánh Xuyên mới thì thầm: "Trước đây ta cũng thường nghĩ, nếu như đệ có người trong lòng thì sẽ thế nào. Quả nhiên đệ đã đặt người ta trên đầu trái tim rồi."

Hắn lại nói: "Đệ nói không ai có thể cầm binh giúp ta, ta biết lời đệ muốn nói. Nhưng mà, y là người Cảnh, làm sao ta dám dùng y. Cho dù ta..."

Hắn lẳng lặng rơi nước mắt, trong phòng quạnh hiu.

***

Ngọc Trần Phi về lại lều. Trong lều, Thẩm Kính Tùng đang đứng chắp tay, thần sắc lo âu. Thấy Ngọc Trần Phi, y lập tức đi ra đón, xem xét từ trên xuống dưới. Tất nhiên y biết Ngọc Trần Phi chịu phạt giúp y, nhưng không biết quan hệ của hai anh em họ như thế nào, hắn có chịu uất ức gì không.

Ngọc Trần Phi thấy y lo lắng quan tâm cho mình như thế, cười chán nản một cái như tự giễu.

Thẩm Kính Tùng vốn không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng y sớm đã cực kì để tâm đến Ngọc Trần Phi, thăm dò quan sát cũng là không thầy mà tự hiểu, nhất thời cảm nhận được tâm trạng hắn có điều khác thường. Tiếc là trước nay y nói năng vụng về, cũng không biết cách nói chuyện khéo léo, bèn hỏi: "Sao lại không vui?"

Trong lòng Ngọc Trần Phi tựa như có một hòn đá nặng nề đè lên, nghe thấy y ngây ngô hỏi như thế, cơn giận nhất thời như nước lũ làm vỡ đê: "Đến cả tại sao ta nổi giận mà ngươi cũng không biết?!" Hắn vô thức sử dụng Hoa Dục Nhiên, năm ngón tay xòe rộng ra, kéo lấy cổ áo của Thẩm Kính Tùng, đẩy y mạnh lên giường, rồi sau đó bổ nhào cả người lên như mãnh hổ vồ mồi, cắn bên cổ Thẩm Kính Tùng. Trước đây lúc giường chiếu hắn cũng thích gặm cắn, nhưng đều là thân mật và tình thú. Hôm nay vừa cắn một cái đã thấy chảy máu, chẳng khác gì thực sự muốn xé nát một miếng thịt.

Thẩm Kính Tùng nhíu chặt mày, không kêu một lời, cũng chẳng ngước cằm. Mạch máu gân xanh trên cổ càng lúc càng nổi lên rõ rệt, lộ ra cả phần hiểm yếu.

Ngọc Trần Phi thấy y tuy không biết nguyên do nhưng vẫn ngoan ngoãn thuận theo, giống như đang dung túng mình vô điều kiện, như thế này trông hắn càng giống như cố tình gây sự. Thật sự là tức không có chỗ xả mà!

Thẩm Kính Tùng cảm thấy khó hiểu, nhanh chóng tìm ra điểm sai sót: "Tiểu Phi, lần trước ta đã muốn nói công phu này của ngươi đừng nên dùng nhiều." Đầu ngón tay y nhè nhẹ vuốt qua khóe mắt đỏ au của Ngọc Trần Phi, lo lắng nói, "Sợ sẽ tổn hại tâm tính và tuổi thọ."

Ngọc Trần Phi thấy đã đến lúc này mà y vẫn còn một lòng chỉ nghĩ đến mình, cơn giận tiêu bớt một phần. Hắn chống nửa người dậy, ánh mắt âm u khó tả nhìn tra xét y một hồi lâu.

Thẩm Kính Tùng vẻ mặt khó hiểu nhưng đôi mắt vẫn trong veo, đích thực là quân tử đoan chính. Ngọc Trần Phi thầm giễu: Cảnh Triêu có điên mới phái một khúc gỗ ngờ nghệch sang làm mĩ nhân kế. Hơn nữa nếu nói mĩ nhân thì cũng phải là người có bản lĩnh có sắc đẹp mới phải. Chứ còn y... Cũng trách mình có mắt không tròng, bị ma xui quỷ ám!

Hắn lại cúi đầu cắn một cái lên cổ Thẩm Kính Tùng như để trút giận. Nhưng lần này lại thấp thoáng thấy ý trêu đùa triền miên. Thẩm Kính Tùng thở phào như trút được gánh nặng, y thật sự không thể rời khỏi tiếp xúc thân mật mang đầy yêu thương của Ngọc Trần Phi.

Thẩm Kính Tùng nhấc tay vuốt ve sau cổ đối phương, vội vàng muốn hôn. Ngọc Trần Phi thuận theo ý của y, trao một nụ hôn mềm mại ẩm ướt, lại ôm chặt y vào lòng. Lòng bàn tay ấm áp xoa đầu vai của y, khiến cho tứ chi cả người tê rần như có dòng điện chạy qua. Đến lúc răng môi khẽ tách ra, Thẩm Kính Tùng đã mềm nhũn cả người, hơi thở gấp gáp, trong mắt có nước xuân gợn sóng, trong veo, gợi tình không thôi.

Ngọc Trần Phi cười nhẹ một cái mập mờ, tháo xuống đai lưng màu đen, che lên mắt Thẩm Kính Tùng, thắt nhẹ một cái nút.

Trước mắt Thẩm Kính Tùng nhất thời tối đen không còn chút ánh sáng. Y hoảng loạn chớp chớp mắt, lại bị lật người lại, thoáng cái đã bày ra tư thế quỳ gối mông chổng lên cao.

Tuy rằng tư thế này không thấy rõ được vẻ mặt của Thẩm Kính Tùng nhưng phô được trọn vẹn phần lưng tráng kiện và đường nét rõ ràng cơ thịt, như chú báo nằm sấp, đợi thời cơ vồ mồi. Tấm lưng màu lúa mạch rộng rãi hài hòa, mấy vết thương cũ chằng chịt dưới ánh nắng chiều, phần eo thon gọn, hông lõm sâu một độ dốc nguy hiểm. Giữa cánh mông săn chắc căng tròn, cúc huyệt khép mở, phía dưới là môi thịt múp míp như nụ hoa, đóng mở ẩm ướt, dễ thấy được là đã chảy ướt nước vì nụ hôn khi nãy, bị kẹp giữa hai chân lén lút cọ xát nên mới nhuộm diễm sắc như thế này.

Ngọc Trần Phi dùng đầu mũ thô to đánh mạnh vào khe thịt ẩm ướt như quất roi, có khi còn thúc vào âm đế sưng đỏ, mạnh mẽ mà nóng hổi, khiến Thẩm Kính Tùng run rẩy hai chân, hô hấp rã rời.

Đầu mũ như chiếc ô vén hai cánh âm thần ra, đâm rút nhẹ nhàng. Lúc rút ra, thân rùa tím tái đã được bôi đầy dịch nhầy sáng bóng, hung hăng dâm dục, cánh hoa mĩ miều trên miệng huyệt cũng bị kéo ra một chút, huyệt khẩu vốn khép chặt đã mở ra như cái miệng nhỏ, nuốt vào nhả ra dâm dịch. Đâm rút nhẹ nhàng thế này làm huyệt nhục sớm đã được ăn quen vị của Thẩm Kính Tùng càng thêm nóng ran ngứa ngáy, dũng đạo ngày càng trống rỗng, không ngừng ngoe nguẩy mông, chủ động chào đón, trông vẻ cực kì thèm khát.

"Thật là dâm đãng." Ngọc Trần Phi cười nhẹ, đưa dương cụ to lớn của mình vào thẳng bên trong. Thẩm Kính Tùng hoàn toàn không ngờ y sẽ xông thẳng vào như thế này, mắt lại không nhìn thấy gì, bị thúc đến thắt lưng hõm xuống, phát ra một tiếng rên khổ sở.

Huyệt đạo căng phồng no đầy, trong lòng Thẩm Kính Tùng cũng đau nhói. Tay nắm chặt lấy thảm da thú, bị đùn đẩy liên tục về phía trước.

Tư thế này như thú hoang cầu hòa, lực càng mạnh, vào càng sâu, chỉ cảm thấy như ngàn con sóng vỗ vào bờ, tức khắc nghiền nát thịt tan xương. Bởi vì không nhìn thấy nên cũng giống như bước lên bậc thềm trong bóng tối, nơi đâu cũng hụt chân, rơi vào thung lũng sâu vạn trượng. Trước đây y với Ngọc Trần Phi giao hợp đều là ôm ấp hôn hít quấn quýt triền miên, không hề như thế này, không có chỗ tựa người, đất trời tối sầm.

Khoái cảm vẫn mãnh liệt nhưng lại có nỗi hoảng sợ và ủy khuất khó tả. Y rên rỉ lắc đầu, bò lên phía trước giãy giụa như muốn bỏ chạy. Ngọc Trần Phi một tay kìm chặt hông của y, một tay đánh mạnh lên mông y, 'bạch' một tiếng vang vọng.

Thẩm Kính Tùng nhất thời vì bị sỉ nhục kịch liệt mà quên mất phòng bị, hốt hoảng mất hết sức lực, cổ không đỡ nổi đầu, nửa khuôn mặt vùi vào thảm da thú, khí huyết sôi sục, váng đầu hoa mắt, mềm oặt không ngẩng lên được, để cho hắn thỏa sức đè ép đùa giỡn như gia súc.

Bởi vì không nhìn thấy gì, thính lực cũng nhạy hơn hết. Tiếng bao nang đập vào da thịt, tiếng dâm thủy bì bạch, tiếng hô hấp nặng nề chồng lên nhau, tiếng rên rỉ cất cao vang vọng, y nghe mà tự thấy đỏ mặt tía tai. Nhưng cũng vì không nhìn thấy gì mà hành động càng phóng đãng hơn lúc trước, giống như bịt tai trộm chuông, chủ động lắc lư cái mông, nuốt lấy côn thịt.

"Thẩm tướng quân chưa có lệnh đã hành động." Ngọc Trần Phi thở dốc, cười nói, nhấc tay lên đánh thêm một cái vào mông Thẩm Kính Tùng, "Đáng ra... phải xử theo quân pháp."

Ngọc Trần Phi đánh mấy cái, mông Thẩm Kính Tùng đã sưng đỏ. Mỗi lần đâm vào, mông hắn lại căng chặt, huyệt nhục cũng thít chặt, tiếng rên rỉ như nức nở, trầm khàn mà kéo dài.

Cơ thể chịu khổ đã quen lại bởi vì bị ngược đãi mà nổi lên khoái cảm lạ thường, da thịt sưng đỏ tê rần như ngàn con sâu bò qua. Chỉ có đâm rút kịch liệt mới có thể ngừng lại. Tiếp đó, y thật sự hóa thành con thú đói khát, nâng cao cánh mông, bị tiếp cận và giam giữ, tước đoạt từng giác quan, xé rách từng mảnh linh hồn, thả bay vào trong vũ trụ tối tăm, chỉ có nữ huyệt không biết no đủ vẫn còn si mê không thôi, tựa như lỗ hổng này sinh ra để đón nhận một mình hắn, còn y sống là để cho hắn chơi (chịch :v).

Lúc gần tới cao trào, Thẩm Kính Tùng đột nhiên bị lôi dậy, dương cụ trơn trượt rủ xuống, lắc lư nặng nề, lỗ sáo phun ra tinh dịch tí tách. Ngọc Trần Phi một tay lộn xộn tuốt vuốt dương cụ của mình rồi chen vào âm vật của y, tay kia phủ lên cơ ngực cường tráng kia, xoa xoa tới lui, dùng hai ngón tay kẹp nhấn mân mê đầu nhũ sưng tấy như đậu đỏ, hơi thở gấp gáp nóng bừng phả gần bên tai, "Thẩm lang..."

Tất cả những âu yếm tỉ mỉ triền miên, những cái ôm siết chặt tựa như trói buộc, tiếng gọi êm dịu ngọt ngào, tất cả những thứ đã mất đi nay đã trở về. Mất đi rồi lại có được, hạnh phúc vui sướng như còn sống sót sau đại nạn, tình dục ngọt ngào nối gót theo sau còn đắm chìm hơn con sóng dữ.

Được ôm ở góc độ này, côn thịt nghiêng hướng húc thẳng vào thịt mềm sưng đỏ, đâm đến nỗi đầu óc y tan thành một bãi nước đường, bụng dưới điên cuồng co giật, huyệt đạo co thắt lại, âm đạo tựa như mất khống chế mà phun ra một dòng chất lỏng ấm nóng, tưới lên quy đầu mẫn cảm, tinh dịch nóng hổi cũng theo đó mà bắn từng đợt vào tử cung.

Cả cơ thể mềm nhũn, đầu óc điên đảo, bỗng có ánh sáng lóa mắt, hóa ra là Ngọc Trần Phi tháo dây lưng mỏng manh che trên mắt y ra.

Giống như mới vừa chào đời vào ngày ngập trời tuyết trắng, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đôi mắt đen láy đang mỉm cười của người. Tình ý rạo rực như ngọn lửa được bọc trong tuyết, dịu dàng khép lại câu chuyện tàn sát đấu đá.

Ta hết thuốc chữa rồi.

Ngọc Trần Phi thấy y bỗng dưng rơi nước mắt không ngừng, trong lòng cả kinh, phủ tay lên mi mắt y, "Ta quên mất mắt ngươi không chịu được ánh sáng đột ngột".

Hàng mi ướt đẫm khẽ mấp máy trong lòng bàn tay, giống như cọng lông vũ mềm mịn cọ vào lòng Ngọc Trần Phi.

Ngọc Trần Phi ôm y vào lòng, "Chơi hỏng rồi sao?", hắn xoa tóc y, "Ngoan, lần sau không ức hiếp ngươi nữa."

.

.

.