Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử
Chương 10
Chương 10
Liều mạng cả đời, cốt đổi ngày vui một kiếp
Dịch: Hallie / Beta: Raph
---
Sắp đến cuối năm, kể từ lúc xe ngựa rời kinh đã hơn một tháng. Một quãng núi, một quãng sông, cuối cùng cũng đã nhìn thấy thành Ngọc Dao ở Yến châu.
Ra khỏi Ngọc Dao tức là đã thật sự đến biên ải.
Một đêm tuyết rơi đầy, gần sáng mới tan hết. Sáng sớm mùa đông trắng xóa, tiếng gió mạnh thổi qua bãi tuyết nghe hệt như sói hú, kéo mạnh như muốn nhổ tận gốc lều bạt.
Trong lều lại yên tĩnh như biển sâu không gợn sóng, người vẫn ôn hòa say ngủ, tiếng thở chậm rãi đan vào nhau.
Thẩm Kính Tùng nhắm mắt nằm im. Y đoán đã đến giờ Tị, nhưng cái người đang ôm chặt mình không buông vẫn còn ngủ nướng. Rõ ràng đã hơn hai mươi tuổi đầu mà vẫn như thiếu niên cả ngày không ngủ đủ, xem bộ lại phải đến giờ cơm mới chịu ngồi dậy.
Giờ giấc khác nhau phiền thật...
Mười mấy năm nay Thẩm Kính Tùng đã quen thức dậy lúc trời còn tối mò để luyện công và xử lí quân vụ phức tạp, dù ở trong thiên lao tối tăm không thấy ánh sáng thì đồng hồ sinh học vẫn chuẩn như gà gáy.
Một tháng qua bị Ngọc Trần Phi lôi kéo làm chuyện kia thâu đêm suốt sáng, sau đó cũng chẳng mấy khi ngủ nướng, đa số vẫn là trời chưa sáng đã mở to mắt, giống như một người trung niên khổ sở bị cuộc đời đưa đẩy thành thói quen.
Có điều cũng không phải Thẩm Kính Tùng luôn chiều theo giờ giấc của Ngọc Trần Phi, mà chính bản thân y cũng chìm đắm trong cảm giác trần trụi ôm nhau ngủ sau khi hoan ái. Sự ấm áp thân mật tỏa ra từ da thịt máu xương của nhau chính là dịu dàng mà cả đời này y chưa từng biết đến.
Thẩm Kính Tùng mở mắt, bây giờ họ đang nằm nghiêng đối mặt với nhau, kề sát đó là dung nhan của Ngọc Trần Phi. Ngọc Trần Phi khi thức thì ồn ào như một lưỡi dao bén đẫm máu, Thẩm Kính Tùng không dám nhìn lâu, vì nhìn một cái là lòng dạ bối bời. Thế mà dáng vẻ lúc ngủ lại ngoan ngoãn hiền lành vô cùng say sưa... Cũng chẳng trách Thẩm Kính Tùng hết ngắm rồi lại nghía, bù lại tất cả cho lúc trước.
Nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, Thẩm Kính Tùng vẫn thầm khen một câu: Xinh quá.
Nói thật một điều, cả đời y chưa từng nghĩ mình sẽ ngủ cùng một đại mĩ nhân như thế này.
Ánh nắng trong ngày tuyết rơi trong veo mà lạnh lẽo, mĩ nhân nằm hõm trong đống da thú gấm vóc, tóc đen rối bù, chân mày giãn ra, hàng mi rậm rạp cụp xuống, che đi đôi mắt bướng bỉnh ác liệt dưới bóng râm hình phiến quạt, trông có chút ngây thơ dễ bảo. Khóe miệng của hắn hơi cong, tuy mỏng nhưng sắc môi lại hồng hào mê người. Thẩm Kính Tùng tất nhiên biết được cái miệng kia tiêu hồn đến cỡ nào, cho dù là lúc hôn hay lúc... làm chuyện khác.
Khi y phát hiện mình đã vô thức nhích về phía trước, định sờ lên môi Ngọc Trần Phi, thì cảm thấy đơ người kinh hãi. Một lúc sau mới cẩn thận dời cánh tay Ngọc Trần Phi đang gác trên eo mình ra, chậm rãi ngồi dậy, choàng áo ngồi đỡ đẫn không biết bao lâu.
Thẩm Kính Tùng không giỏi nhận biết tâm tình của mình cho lắm. Từ năm bốn tuổi sau khi mẹ bệnh qua đời, đa số thời gian y bị "nhốt" trong biệt viện, bên cạnh chỉ có một người hầu cận lớn tuổi, lại còn chê công việc không béo bở, phục vụ vô cùng qua loa, thường không thấy bóng dáng đâu, để Thẩm Kính Tùng bé xíu ngơ ngác đào đông đào tây tìm bất cứ thứ gì để có thể lấp đầy cái bụng. Bởi vì từ nhỏ y đã ít giao tiếp với người khác nên sau khi thành niên cũng lầm lì kiệm lời, do đó người ta thường dùng từ "đần" để nói về y.
Bây giờ trong lòng y cũng đần độn như thế, đến cả ngọt ngào hay khổ sở cũng không phân biệt được.
Nhìn ngó xung quanh, trong mắt toàn là trang sức hoa lệ mềm mại, đại mĩ nhân thường ngày vẫn mang dáng vẻ mảnh mai lại lười biếng, mặt đất dưới chân trần trải đầy thảm gấm, ăn mặc ngủ nghỉ đi lại càng xa xỉ hưởng lạc, y hệt dáng vẻ một tên hôn quân. Nhưng Thẩm Kính Tùng cũng biết mĩ nhân này lúc chiến đấu có thể thủ sẵn gươm giáo truy kích kẻ địch mấy ngày đêm không ngủ không nghỉ, sau khi trọng thương vẫn có thể giết địch mà mặt không đổi sắc.
Giống như vẻ ngoài của hắn vậy, một khối thiên thạch bọc trong tơ lụa, tràn đầy sức mạnh cường hãn và hoang dã. Đương lúc Thẩm Kính Tùng nhớ lại làm sao để bộc phát sức mạnh này thì bản thân y đã bị cuốn theo cao trào cực lạc chết người, cơ thể đã quen dâm lạc lại bắt đầu thèm khát dục động, huyệt khẩu cũng theo đó mà chảy nước.
Y cảm thấy không ổn cho lắm. Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, thân thể này đã bị Ngọc Trần Phi để lại dấu ấn sâu đậm, giống như ngay cả phản hồi của dục vọng cũng bị cải tạo triệt để, mê đắm cái khoái cảm bị đâm rút.
Không biết là do bị Ngọc Trần Phi chơi đến hỏng, hay là trời sinh y thèm bị (chịch :v) chơi.
Y bất chợt cười khổ, chắc là Ngọc Trần Phi sẽ chơi chán mình nhanh thôi, đến lúc đó thân thể dâm đãng này không biết phải thu dọn thế nào đây.
Lúc này Ngọc Trần Phi cũng phát hiện trong lòng hắn trống không, hai mắt nhắm tịt mò mẫm tìm người. Khi ngủ hắn có ngây thơ vô hại thế nào đi nữa thì một khi động đậy vẫn hiện ra bản tính tự phụ bá đạo.
Thẩm Kính Tùng nắm lại tay của hắn liền bị kéo về phía trước. Y thuận thế nằm bò xuống hôn hắn, đồng thời banh hai chân ra cưỡi trên eo Ngọc Trần Phi, đưa rãnh huyệt ẩm ướt của mình đè lên dương cụ đã hơi ngẩng đầu của hắn, chậm rãi cọ xát.
Ngồi cưỡi trên côn thịt đang rục rịch ngẩng đầu thế này, Thẩm Kính Tùng cũng bị kích thích, nhắm mắt hầm hừ, thắt lưng mềm nhũn. Hai cánh âm thần múp míp lật ra ngoài, bao lên côn thịt thô to, âm đế ẩn nấp như nhụy hoa mất đi lớp che chắn, đè thẳng lên thân côn nóng hổi, nhiệt độ cao như muốn làm tan chảy. Âm hạch lúc đường gân xanh nảy lên khi đi qua vừa nhột vừa ngứa, chỉ muốn được xoa nắn, huyệt khẩu không ngừng chảy nước, khiến cho thân hành đỏ ửng ướt át tới bóng nhẫy, lúc đâm rút ra vào phát ra tiếng nước phạch phạch.
Ngọc Trần Phi nửa mê nửa tỉnh, được ngậm mút đến tính khí hưng phấn, húc vào huyệt đạo sưng nóng trơn nhớt quen thuộc theo kí ức cơ thể, "Mới mấy canh giờ mà lại đói rồi sao?", hắn ngái ngủ cười nói.
"... Ưm" Âm đạo trống rỗng của Thẩm Kính Tùng được dương cụ lấp đầy sâu bên trong, y thỏa mãn nhắm mắt. Thứ khó mở lời hơn tình dục chính là si mê. Nhưng y thật sự càng ngày càng thích ngậm dương cụ của Ngọc Trần Phi, trong lòng cũng thành thật như thế, không còn cảm thấy trống vắng nữa.
Ngọc Trần Phi vừa định ưỡn thắt lưng liền bị Thẩm Kính Tùng đè ngực lại. Y khẽ chau mày không vui, chưa kịp nói gì đã hừ một tiếng.
Thì ra là Thẩm Kính Tùng định tự nhún.
Y vừa nhún một cái, Ngọc Trần Phi đã tỉnh táo lại ngay. Vừa tỉnh táo vừa hưng phấn.
Hắn chớp mi, mở mắt.
Ánh mặt trời sau tuyết rơi tỏa vào lều êm dịu, Thẩm Kính Tùng khoác áo bào màu trắng của Ngọc Trần Phi làm vòm ngực trần trụi bóng loáng như màu đồng cũ, cơ thịt săn chắc vạm vỡ, phập phồng lên xuống như con báo chạy nhanh nhẹn. Bắp chân nhờ bắn cung cưỡi ngựa nhiều năm vừa mạnh mẽ lại săn chắc, có thể chống đỡ thế ngồi uốn éo một cách vững vàng, nhả nuốt dương cụ vừa nhanh vừa sâu, khiến quy đầu liên tục chạm đến điểm cực khoái trong vách trên của âm đạo.
Ngọc Trần Phi đưa tay ra đỡ hông y, chịu một ít lực giúp y, thở gấp: "Ngươi cẩn thận... đừng chống tay trái".
Thẩm Kính Tùng một lúc sau mới phản ứng giống như bận đắm chìm trong mê loạn, cụp mắt, nở ra một nụ cười thẹn thùng vì được quan tâm.
Đôi mắt sáng sủa đen láy của y phủ một lớp sương mù, lúc nhìn xuống Ngọc Trần Phi, vừa hay nhìn thấy dục vọng kín đáo của sự xâm lược cùng kiểm soát chất chứa trong cốt tủy nam nhân, cũng có một sự nhu tình thuần khiết đáng nể, giống như nước suối vừa tan chảy trên tuyết sơn, gợn sóng lăn tăn trong nắng xuân ấm áp.
Ngọc Trần Phi nhìn mà tim đập loạn xạ, hắn thích vô cùng. Hắn đưa tay mân mê đầu nhũ của Thẩm Kính Tùng, dùng sức véo một cái, rồi nhấc eo thúc mạnh.
"A!" Thẩm Kính Tùng hoàn toàn không phòng bị, thắt lưng sụp xuống, ngốn cả côn thịt to lớn vào, cả người run rẩy điên cuồng như bị xỏ xiên, ngọc hành giật giật phun ra dương tinh. Cùng lúc này, quy đầu của Ngọc Trần Phi cũng chèn vào một lỗ nhỏ thịt mềm ở cuối con đường. Lỗ nhỏ đó vừa bị chen mở ra, một dòng điện mạnh xông từ dưới lên đỉnh đầu, mắt Thẩm Kính Tùng tối sầm, cả người tê liệt vô lực, nằm rạp trên ngực Ngọc Trần Phi như bị tuốt hết xương.
Ngọc Trần Phi bị kích thích sảng khoái đến da đầu tê rần, chỉ cảm thấy mào gà mẫn cảm nhất được một cái miệng nhỏ ngọ nguậy hút chặt, giống như muốn rút cả linh hồn của hắn đi. Hắn cắn răng rút ra một chút, rồi lại đâm mạnh vào. "Bạch" một tiếng, cả quy đầu đều cắm vào trong tử cung, được thịt mềm nóng hổi mềm mại bao chặt lấy, rồi mất kiểm soát mà bắt đầu đâm rút mạnh.
Cổ tử cung cực kì nhạy cảm, tựa như nội tạng trực tiếp bị khuấy động và chà đạp. Khoái cảm mãnh liệt chẳng khác gì đau đớn khi bị ngược đãi, vượt qua giới hạn chịu đựng của con người.
Thẩm Kính Tùng hoảng hồn muốn rụt người lại, lại như bị đóng cọc đứng yên tại chỗ. Bất lực cực độ mang đến quyến luyến cực độ, y bám chặt vào sống lưng của Ngọc Trần Phi, cánh tay run rẩy như co giật không thể dùng lực, "Ôm chặt ta... cầu xin ngươi, Tiểu Phi". Y khàn giọng nức nở hỗn loạn, bỗng chốc cảm thấy thứ được mở ra hoàn toàn không phải là xác thịt của y, mà là linh hồn của y. Cả đời này y chưa bao giờ yếu đuối khát cầu đàn ông rủ lòng thương xót như thế.
Hạ thân Ngọc Trần Phi vẫn húc vào trong không ngừng nghỉ, nghe thế bèn đưa tay ôm chặt y vào trong lòng. Hắn dùng lực cực mạnh, giống như muốn nhồi Thẩm Kính Tùng vào trong máu thịt của mình để không còn chia lìa, không còn một khe hở nào nữa.
Thẩm Kính Tùng bị xỏ xiên điên cuồng tàn nhẫn liên tục, nằm xụi lơ trong lòng Ngọc Trần Phi, thất hồn lục phách đều bị húc bay đi hết, chỉ còn đắm mình trong bể tình dục mênh mông. Cũng không nhớ đã cao trào bao nhiêu lần, không rõ linh khẩu mất kiểm soát đã tuôn ra nước tiểu hay tinh dịch, chỉ biết dâm dịch đã lan tràn đầy ở nơi giao hợp.
Cuối cùng Ngọc Trần Phi phóng thẳng dương tinh vào trong tử cung, lúc đó cả người Thẩm Kính Tùng run lẩy bẩy vì nóng, vô lực đưa tay xoa lên bụng, mặt đầy mơ màng.
Kế đó sợi dây đàn trong lòng bỗng nhiên đứt đoạn, y mất đi ý thức trong cơn sảng khoái vô tận.
***
Tâm tình Ngọc Trần Phi tựa như trời xanh trong lành sau trận tuyết lớn, không hề có một chút ô trọc.
Dường như hắn cảm thấy được Thẩm Kính Tùng đã buồn chán thế nào, nên rủ lòng từ bi muốn dẫn y ra ngoài đi dạo.
Nhưng khi hắn vừa vén lều da lên lại rụt móng vuốt trở vào y hệt một chú mèo cao quý, "Lạnh!".
Mặc dù thế, hắn vẫn choàng một chiếc áo lông cừu, tràn đầy phấn khởi lôi người ra ngoài.
Ra khỏi lều, Ngọc Trần Phi huýt một tiếng liền thấy một chú ngựa trắng chạy tới từ cánh rừng phía xa. Bờm dài trắng như tuyết, phất phơ trong gió như một đám mây cuộn, trông vô cùng lãng mạn.
Không biết chải chuốt hết bao nhiêu thời gian. Thẩm Kính Tùng nghĩ, thật sự là mỗi ngày hắn đều chải lông cho chú ngựa này sao? Trông đỏm dáng thế này thật khiến người ta kính nể.
Chú ngựa kia chạy đến chỗ đất trống trong doanh trại, kiêu căng thả chậm bước, từ từ đi tới. Chạy tới bên cạnh rồi vẫn nhìn người bằng mũi với thái độ ngạo nghễ.
Chủ nào vật nấy.
"Tiểu Tuyết, lại đây chào hỏi đi". Ngọc Trần Phi nhẹ nhàng vẫy tay.
Tam Xích Tuyết không kiên nhẫn phì mũi, phun ra một luồng khói trắng. Ngọc Trần Phi cau mày, "Mày học ở đâu thế?". Hắn vừa vòng tay, định búng mạnh vào đầu ngựa, Tam Xích Tuyết đã nhanh nhẹn cúi xuống, cọ đầu vào mặt Thẩm Kính Tùng không ngừng nịnh hót.
Đúng là có linh tính.
Ngọc Trần Phi leo lên ngựa, từ trên cao thả roi vàng xuống chỗ Thẩm Kính Tùng.
Khung cảnh nhất thời ngưng đọng.
Qua một lúc sau, Thẩm Kính Tùng mới chần chừ nói: "Ngồi chung, một con ngựa?"
Ngọc Trần Phi vẻ mặt nghi hoặc "Nếu không thì sao?".
Thẩm Kính Tùng thở dài một hơi, nắm vào roi, leo lên ngựa, ngồi vào lòng Ngọc Trần Phi. Ngọc Trần Phi cũng bọc y vào trong áo khoác.
Hắn thả dây, để cho Tam Xích Tuyết chậm rãi thả bước giữa bầu trời trắng xóa.
"Thật ra..." Ngọc Trần Phi tựa đầu lên vai Thẩm Kính Tùng, thì thầm bên tai y: "Ta định thử với ngươi trên ngựa..." Ngừng một chút, bỗng nói: "Nhưng trời lạnh quá, ta sợ đông cứng mất, nên đành thôi".
Thẩm Kính Tùng cười khẽ.
.
.
.