Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 40
"Muốn gặp ta?" Vân Khởi có chút kinh ngạc nhìn Lâm Hề.
Sau khi trở về từ trường, Lâm Hề nói cho Vân Khởi giáo viên muốn gặp cô, hy vọng cô có thể đến trường một chuyến.
Nhưng mà hiện tại cô thành ra như vậy, làm sao mà đi được?
"Đi tìm mẹ con nói mẹ đi đi." Vân Khởi nghĩ đây là một loại họp phụ huynh. Trên thế giới cũ chẳng phải cũng có những buổi họp riêng với phụ huynh của một học sinh cụ thể để thảo luận về tình hình của con ở trường sao?
Có lẽ do Lâm Hề quá cô lập ở trường. Lần trước hoạt động ngoại khoá, cô bé cùng chơi với Hoàng Tư Đình biểu hiện rất hoạt bát, nhưng Vân Khởi hiếm khi thấy cô bé chủ động nói chuyện với những đứa trẻ khác. Luôn là Hoàng Tư Đình dẫn cô bé vào nhóm.
Lâm Thần có lẽ sẽ hiểu con hơn, càng giỏi giao tiếp với Hề Nhi hơn.
"Nhưng giáo viên... họ nói muốn mẫu thân đi."
Cảm giác kỳ kỳ quái quái, Vân Khởi vốn dĩ muốn từ chối nhưng khi nhìn thấy mặt dây chuyền trên cổ Lâm Hề, cô lại nhớ đến cảm giác quen thuộc trong buổi sinh hoạt ngoại khoá cùng cái nhìn cuối cùng của bói toán sư. Cô cảm thấy mình có thể nhân tiện thăm hiệu trưởng để hỏi về nguồn gốc của mặt dây chuyền.
Dù bản thân bây giờ là Alpha hay Omega thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô. Trong thế giới ban đầu của cô không có sự phân biệt ABO, cho nên việc ra ngoài với diện mạo này cũng không phải là chuyện khó chấp nhận.
"Vậy ta sẽ miễn cưỡng đi một chuyến." Đại công cũng cảm thấy mình đã ở nhà quá lâu cũng cần ra ngoài thay đổi không khí.
Tuy nhiên, việc ra ngoài với diện mạo nguyên bản là không thể. Máy mô phỏng có thể là một lựa chọn tốt.
"Vậy em cũng đi." Lâm Thần nói chen vào.
Kể từ khi Alpha ở nhà không ra ngoài nàng vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh Alpha, đồng hành cùng cô. Chỉ cần Vân Khởi không nói thẳng là cô muốn nàng ra ngoài vậy thì nàng cũng sẽ không ra ngoài.
Giáo viên nói là hy vọng Vân Khởi đi, nhưng không nói chỉ có một mình cô ấy đi, cho nên để nàng ấy đi cùng cũng không trái với yêu cầu của giáo viên nhỉ?
Không biết có phải là giác quan thứ sáu của Omega hay không nhưng nàng cảm thấy lần này giáo viên gọi Vân Khởi đi có chút kỳ lạ, nàng không muốn xảy ra chuyện gì như lần trước gặp Dễ Phi nữa.
“Gù gù.” Tiểu Tuyết cũng muốn đi cùng.
Trước đây khi Vân Khởi cùng Lâm Thần ra ngoài, ở nhà vẫn còn Lâm Hề ở lại với nó, bây giờ cả ba người đều ra ngoài chơi, nó cũng muốn ra ngoài chơi, không muốn ở nhà một mình.
“Cũng được.” Lâm Thần nghĩ một lúc, trước đây nàng không muốn mang Tiểu Tuyết ra ngoài bởi vì lúc nàng gặp Tiểu Tuyết là đang dùng diện mạo giả, nếu dùng diện mạo thật mang nó ra ngoài thì sẽ liền bị lộ.
Lần này đi học phải đeo máy mô phỏng, mang theo Tiểu Tuyết cũng không sao.
Nghe thấy có thể ra ngoài chơi, lông trên người Tiểu Tuyết lập tức xoã tung lên, nó có chút vui vẻ tặng quà bằng cách cọ cọ vào tóc mềm của Omega.
‘Chim săn mồi thì vẫn hướng về bầu trời, hướng về không gian rộng lớn hơn.’ Vân Khởi nói với hệ thống.
Nhìn thấy cảnh này, cô cảm thấy có chút áy náy, Tiểu Tuyết thực ra vẫn luôn muốn ra ngoài chơi, nhưng vì cô mà lại bị giam cầm trong ngôi nhà nhỏ này.
【Nếu thực sự áy náy, có thể đổi thêm vài quả cầu tuyết cho nó.】
‘Thôi bỏ đi, tình cảm giữa ta và Tiểu Tuyết không thể bị những thứ tầm thường này làm ô uế.’ Vân Khởi chính trực từ chối đề nghị của hệ thống.
Tình cảm là một khái niệm thuần khiết đến cỡ nào? Làm sao có thể bị ô uế bởi những thứ vật chất như quả cầu tuyết được?
Tiểu Tuyết đang cọ cọ vào Lâm Thần liền dừng lại một lúc, nó cảm thấy hình như vừa mất đi thứ gì đó, quay đầu nhìn quanh, không có gì thay đổi, nó liền bỏ qua cảm giác kỳ lạ đó rồi tiếp tục chơi với Lâm Thần.
Ngày hôm sau khi đi học, Lâm Hề nói với giáo viên mẫu thân có thời gian, sẽ đến trường vào thời gian đã hẹn.
......
"Ngài là?" Lư Niệm giáo sư nhìn người mới đến, có chút nghi hoặc.
Người trước mắt rất cao, dung mạo cũng rất giống với Alpha lần trước, nhưng tin tức tố rất rõ ràng, đây là một Omega? Còn Omega bên cạnh cô ấy thì rất quen thuộc, chính là bạn đời của Alpha lần trước.
Nếu nhớ không lầm, người cô hẹn gặp là Alpha, bây giờ có tận hai người đến nhưng không có người nào là người cô hẹn.
Cô có chút không hài lòng với hành vi thất hẹn của Alpha, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mà dùng câu hỏi này uyển chuyển bày tỏ sự không hài lòng của mình.
"Xin lỗi, Vân Khởi hôm nay có việc đột xuất là em gái cô ấy đi cùng tôi, có phải Hề Nhi có gì không tốt ở trường không?" Lâm Thần dùng thái độ thành khẩn giải thích lý do với Lư Niệm giáo sư.
Nhìn thấy Lư Niệm, nàng cảm thấy lần này mình đến là đúng.
Trong ký ức của nàng, Lư Niệm không phải là giáo viên của trường nhưng lại hẹn gặp Alpha, vừa nhìn là biết không phải chuyện gì tốt.
Đến giờ nàng vẫn nhớ rõ, Alpha ở rừng Roth nhìn Lư Niệm đến ngẩn ngơ. Có chút tức giận cho nên nàng dùng tay nhéo Vân Khởi ở chỗ Lư Niệm không nhìn thấy. Vì nhéo ở lưng chứ không phải eo nên Vân Khởi cũng không thấy đau lắm, chỉ trộm dùng khóe mắt liếc nhìn Lâm Thần.
Omega đang nhìn Lư Niệm, trên mặt mang nụ cười xin lỗi vì hành vi thất hẹn, cũng không dành một phần ánh mắt nào cho cô.
Vì cái gì tự nhiên lại véo mình?? Vân Khởi trong lòng tự an ủi mình, Omega mang thai thường hay thay đổi cảm xúc, hỉ nộ ái ố vô thường, nhiều hành động không thể giải thích được. Giống như con mèo cô nuôi ở thế giới cũ, đang chơi chơi thì đột nhiên giơ móng vuốt ra cào một cái, rồi lại như không có gì xảy ra, tiếp tục thân thiết, quấn quýt cô.
"Vậy à, nghe các giáo viên khác nói hai người hình như rất bận." Lư Niệm giáo sư cũng mỉm cười với Lâm Thần, tỏ ý hiểu.
"Chuyện là thế này, lần trước hai người tìm thấy sinh vật đó, tôi về nhà tìm thêm tài liệu thấy một số sinh vật tương tự, cho nên muốn nói chuyện với cô Vân Khởi xem có thể mượn sinh vật đó về nhà vài ngày không."
"Tiểu Tuyết à? Mấy ngày trước nhà ta có khách đến, cô ấy rất thích nó cho nên hỏi chúng ta có thể nhường không. Ở nhà nghĩ rằng theo người đó sẽ sống tốt hơn, chúng ta đã tặng Tiểu Tuyết cho cô ấy." Nói đến đây, Lâm Thần có chút áy náy.
Đây là một cơ hội tốt, Omega ý thức được.
Nàng có thể nhân cơ hội này đem tin tức Tiểu Tuyết không còn thuộc về họ truyền ra ngoài, sau này khi mang Tiểu Tuyết ra ngoài chơi, cũng có thể nói là một người bạn của Vân Khởi thấy sinh vật này quý hiếm cho nên tặng cho cô.
Như vậy sẽ không cần phải luôn để Tiểu Tuyết ở nhà nữa.
Nghe thấy tên mình, Tiểu Tuyết trong túi động đậy, rồi cảm nhận được có một bàn tay đặt lên túi. Nó nhớ lại trước khi ra ngoài Lâm Thần đã dặn nếu nàng không cho phép thì không được ra ngoài, nếu không sẽ không mang nó ra ngoài chơi nữa, vì vậy nó nhanh chóng yên lặng trở lại.
Nó không muốn làm Lâm Thần giận rồi bị nhốt trong phòng, mỗi ngày chỉ có thể nhìn Vân Khởi cùng Lâm Thần ra ngoài chơi.
"Nhanh như vậy?" Lư Niệm giáo sư có chút ngạc nhiên, giọng nói so với lúc đầu lớn hơn một chút.
‘Quả nhiên là thương nhân sao?’ Cô nghĩ với chút khinh thường, mỗi ngày đều bận rộn thu hoạch càng nhiều lợi nhuận, không có thời gian tham gia các hoạt động của con trong trường. May mắn có được sinh vật hiếm nhưng lại không nhận ra giá trị của nó, coi nó như thú cưng bình thường, khi thấy đối tác kinh doanh quan tâm thì nhanh chóng tặng cho người khác để lấy lòng, còn tự cho là kiếm lời.
‘Nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu.’ Cô càng không thích người trước mắt, sớm biết đức hạnh của người này là như vậy lúc đó cô nên nhịn ghê tởm trong lòng để nói chuyện với Alpha.
Ánh mắt Alpha nhìn cô lần trước, cô đã thấy qua vô số lần, trên nhiều người khác nhau. Mỗi lần giáo sư mang cô ra ngoài, những Alpha ghê tởm đó luôn nghĩ rằng thành tựu của cô là nhờ vào khuôn mặt, hoặc nghĩ rằng thành tựu bên ngoài của cô trông khá tốt, có thể cưới về làm vật trang trí, làm vốn để khoe khoang.
Tất nhiên, cô không thể phủ nhận, đôi khi khuôn mặt này thực sự mang lại lợi ích thực tế, khi cần thiết cô sẽ không từ chối.
Tất cả đều vì lý tưởng, không phải sao?
Chỉ là đôi khi những Alpha đó sau khi giúp đỡ cô, sẽ tự cho mình là đúng mà quấn lấy cô, giống như con sên sền sệt ghê tởm. Còn ở trước mặt cô làm trò, gọi điện cho bạn đời nói sẽ chỉ yêu mình cô, muốn ly hôn để thể hiện quyết tâm, dù cô đã từ chối nhiều lần, họ vẫn ly hôn với Omega ở nhà, rồi giả vờ sâu sắc nói rằng sẽ luôn đợi cô.
Thật ghê tởm.
Cô không nghĩ việc mình lợi dụng những người bị mê hoặc bởi sắc đẹp là sai, ngay cả khi nhìn thấy những Omega bị mình gián tiếp làm tổn thương, cô vẫn cảm thấy mình đúng.
Họ đắm mình trong trụy lạc, tự nguyện làm nền cho những Alpha đê tiện, bản thân không xuất sắc, không quản được Alpha thì liên quan gì đến cô ấy?
Trong lòng cô, chỉ có những Alpha như giáo sư của mình mới là người bạn đời thực sự.
Nhớ đến người phụ nữ dịu dàng điềm tĩnh đó, Lư Niệm cảm thấy nơi nào đó mềm đi một chút.
Giáo sư rất thích những sinh vật quý hiếm giống như vậy, vài tuần nữa là sinh nhật của giáo sư, cô định dùng thứ gì đó để đổi lấy sinh vật trắng như tuyết từ Alpha kia, làm quà sinh nhật cho giáo sư.
"Có thể cho tôi biết khách hàng mang sinh vật đó đi là ai không? Tôi rất muốn nghiên cứu sinh vật đó, có lẽ nó là một loài chưa từng được con người phát hiện." Omega bề ngoài thanh lãnh rũ mắt thỉnh cầu, thật sự rất khó để từ chối.
‘Không đẹp bằng Lâm Thần, cũng không tự nhiên bằng Lâm Thần.’ Vân Khởi đứng bên cạnh nhận xét, dáng vẻ cúi đầu xin lỗi, vẫn là Lâm Thần làm đẹp nhất. Mỗi lần Lâm Thần nhỏ giọng xin làm cho cô không thể từ chối, miệng nhanh hơn não, khi chưa kịp nghĩ kỹ về yêu cầu thì miệng đã tự động đồng ý.
Cô ban đầu nghĩ là chuyện liên quan đến Lâm Hề, không ngờ lại liên quan đến Tiểu Tuyết. Khi mới đến, cô còn hỏi giáo viên về hiệu trưởng nhưng họ nói hiệu trưởng hầu như không có ở trường, sau đó mới thất vọng đến điểm hẹn.
Cô không thích hành động của Lư Niệm, nếu là vì nhu cầu của bản thân sao không hỏi nhà của Lâm Hề ở đâu rồi đến tận nơi xin?
Dù lúc đó để giả danh sẽ có chút phiền phức. Nhưng rõ ràng là việc của mình lại bắt người khác vì mình mà đi một chuyến, thật là ngược đời.
Hơn nữa đến nơi lâu như vậy, đến cái ghế cũng không mang ra, cô đứng thì không sao nhưng Lâm Thần đang mang thai, đứng lâu như vậy ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, Lư Niệm có gánh nổi trách nhiệm này không?
"Bí mật thương nghiệp, không thể tiết lộ." Vân Khởi trả lời, đây là câu đầu tiên cô nói từ khi đến.
"Nếu không có việc gì khác, chúng tôi cũng có việc gấp, xin phép đi trước." Thấy Lư Niệm dường như còn muốn nói gì đó, cô nhanh chóng đáp lại rồi kéo Lâm Thần đi, không để ý đến lời giữ lại phía sau.
Cô đến lớp của Lâm Hề, nói với con gái họ sẽ về trước rồi mang theo Lâm Thần rời khỏi trường.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Xã hội chết* +1
Trong bữa cơm tất niên, người nhà đã nhắc lại chuyện hồi cấp ba tôi từng ngồi xe hai tiếng chỉ để đi ăn một bát mì, ăn xong lại ngồi xe hai tiếng về nhà π_π
Ngoại trừ tôi, mọi người đều cười ╯▂╰
* Chú:
Trong tiếng Trung, "社死" (xã tử) là từ lóng dùng để chỉ "tình trạng chết xã hội" hay "chết mặt" khi một người làm điều gì đó rất xấu hổ ở nơi công cộng đến mức họ cảm thấy như không thể đối mặt với người khác. Đây là một thuật ngữ mạng. Ví dụ, nếu bạn vô tình gửi một bức ảnh nhạy cảm của mình vào nhóm chat lớp học thay vì gửi cho bạn trai/bạn gái, điều đó có thể được gọi là "社死".
- --------------
Editor: nghỉ Obon xong việc trong mấy ngày nghỉ dồn lại nhiều quá, hông có nhiều thời gian up triện ༎ຶ‿༎ຶ
Sau khi trở về từ trường, Lâm Hề nói cho Vân Khởi giáo viên muốn gặp cô, hy vọng cô có thể đến trường một chuyến.
Nhưng mà hiện tại cô thành ra như vậy, làm sao mà đi được?
"Đi tìm mẹ con nói mẹ đi đi." Vân Khởi nghĩ đây là một loại họp phụ huynh. Trên thế giới cũ chẳng phải cũng có những buổi họp riêng với phụ huynh của một học sinh cụ thể để thảo luận về tình hình của con ở trường sao?
Có lẽ do Lâm Hề quá cô lập ở trường. Lần trước hoạt động ngoại khoá, cô bé cùng chơi với Hoàng Tư Đình biểu hiện rất hoạt bát, nhưng Vân Khởi hiếm khi thấy cô bé chủ động nói chuyện với những đứa trẻ khác. Luôn là Hoàng Tư Đình dẫn cô bé vào nhóm.
Lâm Thần có lẽ sẽ hiểu con hơn, càng giỏi giao tiếp với Hề Nhi hơn.
"Nhưng giáo viên... họ nói muốn mẫu thân đi."
Cảm giác kỳ kỳ quái quái, Vân Khởi vốn dĩ muốn từ chối nhưng khi nhìn thấy mặt dây chuyền trên cổ Lâm Hề, cô lại nhớ đến cảm giác quen thuộc trong buổi sinh hoạt ngoại khoá cùng cái nhìn cuối cùng của bói toán sư. Cô cảm thấy mình có thể nhân tiện thăm hiệu trưởng để hỏi về nguồn gốc của mặt dây chuyền.
Dù bản thân bây giờ là Alpha hay Omega thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô. Trong thế giới ban đầu của cô không có sự phân biệt ABO, cho nên việc ra ngoài với diện mạo này cũng không phải là chuyện khó chấp nhận.
"Vậy ta sẽ miễn cưỡng đi một chuyến." Đại công cũng cảm thấy mình đã ở nhà quá lâu cũng cần ra ngoài thay đổi không khí.
Tuy nhiên, việc ra ngoài với diện mạo nguyên bản là không thể. Máy mô phỏng có thể là một lựa chọn tốt.
"Vậy em cũng đi." Lâm Thần nói chen vào.
Kể từ khi Alpha ở nhà không ra ngoài nàng vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh Alpha, đồng hành cùng cô. Chỉ cần Vân Khởi không nói thẳng là cô muốn nàng ra ngoài vậy thì nàng cũng sẽ không ra ngoài.
Giáo viên nói là hy vọng Vân Khởi đi, nhưng không nói chỉ có một mình cô ấy đi, cho nên để nàng ấy đi cùng cũng không trái với yêu cầu của giáo viên nhỉ?
Không biết có phải là giác quan thứ sáu của Omega hay không nhưng nàng cảm thấy lần này giáo viên gọi Vân Khởi đi có chút kỳ lạ, nàng không muốn xảy ra chuyện gì như lần trước gặp Dễ Phi nữa.
“Gù gù.” Tiểu Tuyết cũng muốn đi cùng.
Trước đây khi Vân Khởi cùng Lâm Thần ra ngoài, ở nhà vẫn còn Lâm Hề ở lại với nó, bây giờ cả ba người đều ra ngoài chơi, nó cũng muốn ra ngoài chơi, không muốn ở nhà một mình.
“Cũng được.” Lâm Thần nghĩ một lúc, trước đây nàng không muốn mang Tiểu Tuyết ra ngoài bởi vì lúc nàng gặp Tiểu Tuyết là đang dùng diện mạo giả, nếu dùng diện mạo thật mang nó ra ngoài thì sẽ liền bị lộ.
Lần này đi học phải đeo máy mô phỏng, mang theo Tiểu Tuyết cũng không sao.
Nghe thấy có thể ra ngoài chơi, lông trên người Tiểu Tuyết lập tức xoã tung lên, nó có chút vui vẻ tặng quà bằng cách cọ cọ vào tóc mềm của Omega.
‘Chim săn mồi thì vẫn hướng về bầu trời, hướng về không gian rộng lớn hơn.’ Vân Khởi nói với hệ thống.
Nhìn thấy cảnh này, cô cảm thấy có chút áy náy, Tiểu Tuyết thực ra vẫn luôn muốn ra ngoài chơi, nhưng vì cô mà lại bị giam cầm trong ngôi nhà nhỏ này.
【Nếu thực sự áy náy, có thể đổi thêm vài quả cầu tuyết cho nó.】
‘Thôi bỏ đi, tình cảm giữa ta và Tiểu Tuyết không thể bị những thứ tầm thường này làm ô uế.’ Vân Khởi chính trực từ chối đề nghị của hệ thống.
Tình cảm là một khái niệm thuần khiết đến cỡ nào? Làm sao có thể bị ô uế bởi những thứ vật chất như quả cầu tuyết được?
Tiểu Tuyết đang cọ cọ vào Lâm Thần liền dừng lại một lúc, nó cảm thấy hình như vừa mất đi thứ gì đó, quay đầu nhìn quanh, không có gì thay đổi, nó liền bỏ qua cảm giác kỳ lạ đó rồi tiếp tục chơi với Lâm Thần.
Ngày hôm sau khi đi học, Lâm Hề nói với giáo viên mẫu thân có thời gian, sẽ đến trường vào thời gian đã hẹn.
......
"Ngài là?" Lư Niệm giáo sư nhìn người mới đến, có chút nghi hoặc.
Người trước mắt rất cao, dung mạo cũng rất giống với Alpha lần trước, nhưng tin tức tố rất rõ ràng, đây là một Omega? Còn Omega bên cạnh cô ấy thì rất quen thuộc, chính là bạn đời của Alpha lần trước.
Nếu nhớ không lầm, người cô hẹn gặp là Alpha, bây giờ có tận hai người đến nhưng không có người nào là người cô hẹn.
Cô có chút không hài lòng với hành vi thất hẹn của Alpha, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mà dùng câu hỏi này uyển chuyển bày tỏ sự không hài lòng của mình.
"Xin lỗi, Vân Khởi hôm nay có việc đột xuất là em gái cô ấy đi cùng tôi, có phải Hề Nhi có gì không tốt ở trường không?" Lâm Thần dùng thái độ thành khẩn giải thích lý do với Lư Niệm giáo sư.
Nhìn thấy Lư Niệm, nàng cảm thấy lần này mình đến là đúng.
Trong ký ức của nàng, Lư Niệm không phải là giáo viên của trường nhưng lại hẹn gặp Alpha, vừa nhìn là biết không phải chuyện gì tốt.
Đến giờ nàng vẫn nhớ rõ, Alpha ở rừng Roth nhìn Lư Niệm đến ngẩn ngơ. Có chút tức giận cho nên nàng dùng tay nhéo Vân Khởi ở chỗ Lư Niệm không nhìn thấy. Vì nhéo ở lưng chứ không phải eo nên Vân Khởi cũng không thấy đau lắm, chỉ trộm dùng khóe mắt liếc nhìn Lâm Thần.
Omega đang nhìn Lư Niệm, trên mặt mang nụ cười xin lỗi vì hành vi thất hẹn, cũng không dành một phần ánh mắt nào cho cô.
Vì cái gì tự nhiên lại véo mình?? Vân Khởi trong lòng tự an ủi mình, Omega mang thai thường hay thay đổi cảm xúc, hỉ nộ ái ố vô thường, nhiều hành động không thể giải thích được. Giống như con mèo cô nuôi ở thế giới cũ, đang chơi chơi thì đột nhiên giơ móng vuốt ra cào một cái, rồi lại như không có gì xảy ra, tiếp tục thân thiết, quấn quýt cô.
"Vậy à, nghe các giáo viên khác nói hai người hình như rất bận." Lư Niệm giáo sư cũng mỉm cười với Lâm Thần, tỏ ý hiểu.
"Chuyện là thế này, lần trước hai người tìm thấy sinh vật đó, tôi về nhà tìm thêm tài liệu thấy một số sinh vật tương tự, cho nên muốn nói chuyện với cô Vân Khởi xem có thể mượn sinh vật đó về nhà vài ngày không."
"Tiểu Tuyết à? Mấy ngày trước nhà ta có khách đến, cô ấy rất thích nó cho nên hỏi chúng ta có thể nhường không. Ở nhà nghĩ rằng theo người đó sẽ sống tốt hơn, chúng ta đã tặng Tiểu Tuyết cho cô ấy." Nói đến đây, Lâm Thần có chút áy náy.
Đây là một cơ hội tốt, Omega ý thức được.
Nàng có thể nhân cơ hội này đem tin tức Tiểu Tuyết không còn thuộc về họ truyền ra ngoài, sau này khi mang Tiểu Tuyết ra ngoài chơi, cũng có thể nói là một người bạn của Vân Khởi thấy sinh vật này quý hiếm cho nên tặng cho cô.
Như vậy sẽ không cần phải luôn để Tiểu Tuyết ở nhà nữa.
Nghe thấy tên mình, Tiểu Tuyết trong túi động đậy, rồi cảm nhận được có một bàn tay đặt lên túi. Nó nhớ lại trước khi ra ngoài Lâm Thần đã dặn nếu nàng không cho phép thì không được ra ngoài, nếu không sẽ không mang nó ra ngoài chơi nữa, vì vậy nó nhanh chóng yên lặng trở lại.
Nó không muốn làm Lâm Thần giận rồi bị nhốt trong phòng, mỗi ngày chỉ có thể nhìn Vân Khởi cùng Lâm Thần ra ngoài chơi.
"Nhanh như vậy?" Lư Niệm giáo sư có chút ngạc nhiên, giọng nói so với lúc đầu lớn hơn một chút.
‘Quả nhiên là thương nhân sao?’ Cô nghĩ với chút khinh thường, mỗi ngày đều bận rộn thu hoạch càng nhiều lợi nhuận, không có thời gian tham gia các hoạt động của con trong trường. May mắn có được sinh vật hiếm nhưng lại không nhận ra giá trị của nó, coi nó như thú cưng bình thường, khi thấy đối tác kinh doanh quan tâm thì nhanh chóng tặng cho người khác để lấy lòng, còn tự cho là kiếm lời.
‘Nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu.’ Cô càng không thích người trước mắt, sớm biết đức hạnh của người này là như vậy lúc đó cô nên nhịn ghê tởm trong lòng để nói chuyện với Alpha.
Ánh mắt Alpha nhìn cô lần trước, cô đã thấy qua vô số lần, trên nhiều người khác nhau. Mỗi lần giáo sư mang cô ra ngoài, những Alpha ghê tởm đó luôn nghĩ rằng thành tựu của cô là nhờ vào khuôn mặt, hoặc nghĩ rằng thành tựu bên ngoài của cô trông khá tốt, có thể cưới về làm vật trang trí, làm vốn để khoe khoang.
Tất nhiên, cô không thể phủ nhận, đôi khi khuôn mặt này thực sự mang lại lợi ích thực tế, khi cần thiết cô sẽ không từ chối.
Tất cả đều vì lý tưởng, không phải sao?
Chỉ là đôi khi những Alpha đó sau khi giúp đỡ cô, sẽ tự cho mình là đúng mà quấn lấy cô, giống như con sên sền sệt ghê tởm. Còn ở trước mặt cô làm trò, gọi điện cho bạn đời nói sẽ chỉ yêu mình cô, muốn ly hôn để thể hiện quyết tâm, dù cô đã từ chối nhiều lần, họ vẫn ly hôn với Omega ở nhà, rồi giả vờ sâu sắc nói rằng sẽ luôn đợi cô.
Thật ghê tởm.
Cô không nghĩ việc mình lợi dụng những người bị mê hoặc bởi sắc đẹp là sai, ngay cả khi nhìn thấy những Omega bị mình gián tiếp làm tổn thương, cô vẫn cảm thấy mình đúng.
Họ đắm mình trong trụy lạc, tự nguyện làm nền cho những Alpha đê tiện, bản thân không xuất sắc, không quản được Alpha thì liên quan gì đến cô ấy?
Trong lòng cô, chỉ có những Alpha như giáo sư của mình mới là người bạn đời thực sự.
Nhớ đến người phụ nữ dịu dàng điềm tĩnh đó, Lư Niệm cảm thấy nơi nào đó mềm đi một chút.
Giáo sư rất thích những sinh vật quý hiếm giống như vậy, vài tuần nữa là sinh nhật của giáo sư, cô định dùng thứ gì đó để đổi lấy sinh vật trắng như tuyết từ Alpha kia, làm quà sinh nhật cho giáo sư.
"Có thể cho tôi biết khách hàng mang sinh vật đó đi là ai không? Tôi rất muốn nghiên cứu sinh vật đó, có lẽ nó là một loài chưa từng được con người phát hiện." Omega bề ngoài thanh lãnh rũ mắt thỉnh cầu, thật sự rất khó để từ chối.
‘Không đẹp bằng Lâm Thần, cũng không tự nhiên bằng Lâm Thần.’ Vân Khởi đứng bên cạnh nhận xét, dáng vẻ cúi đầu xin lỗi, vẫn là Lâm Thần làm đẹp nhất. Mỗi lần Lâm Thần nhỏ giọng xin làm cho cô không thể từ chối, miệng nhanh hơn não, khi chưa kịp nghĩ kỹ về yêu cầu thì miệng đã tự động đồng ý.
Cô ban đầu nghĩ là chuyện liên quan đến Lâm Hề, không ngờ lại liên quan đến Tiểu Tuyết. Khi mới đến, cô còn hỏi giáo viên về hiệu trưởng nhưng họ nói hiệu trưởng hầu như không có ở trường, sau đó mới thất vọng đến điểm hẹn.
Cô không thích hành động của Lư Niệm, nếu là vì nhu cầu của bản thân sao không hỏi nhà của Lâm Hề ở đâu rồi đến tận nơi xin?
Dù lúc đó để giả danh sẽ có chút phiền phức. Nhưng rõ ràng là việc của mình lại bắt người khác vì mình mà đi một chuyến, thật là ngược đời.
Hơn nữa đến nơi lâu như vậy, đến cái ghế cũng không mang ra, cô đứng thì không sao nhưng Lâm Thần đang mang thai, đứng lâu như vậy ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, Lư Niệm có gánh nổi trách nhiệm này không?
"Bí mật thương nghiệp, không thể tiết lộ." Vân Khởi trả lời, đây là câu đầu tiên cô nói từ khi đến.
"Nếu không có việc gì khác, chúng tôi cũng có việc gấp, xin phép đi trước." Thấy Lư Niệm dường như còn muốn nói gì đó, cô nhanh chóng đáp lại rồi kéo Lâm Thần đi, không để ý đến lời giữ lại phía sau.
Cô đến lớp của Lâm Hề, nói với con gái họ sẽ về trước rồi mang theo Lâm Thần rời khỏi trường.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Xã hội chết* +1
Trong bữa cơm tất niên, người nhà đã nhắc lại chuyện hồi cấp ba tôi từng ngồi xe hai tiếng chỉ để đi ăn một bát mì, ăn xong lại ngồi xe hai tiếng về nhà π_π
Ngoại trừ tôi, mọi người đều cười ╯▂╰
* Chú:
Trong tiếng Trung, "社死" (xã tử) là từ lóng dùng để chỉ "tình trạng chết xã hội" hay "chết mặt" khi một người làm điều gì đó rất xấu hổ ở nơi công cộng đến mức họ cảm thấy như không thể đối mặt với người khác. Đây là một thuật ngữ mạng. Ví dụ, nếu bạn vô tình gửi một bức ảnh nhạy cảm của mình vào nhóm chat lớp học thay vì gửi cho bạn trai/bạn gái, điều đó có thể được gọi là "社死".
- --------------
Editor: nghỉ Obon xong việc trong mấy ngày nghỉ dồn lại nhiều quá, hông có nhiều thời gian up triện ༎ຶ‿༎ຶ