Sau Khi Xuyên Sách Trở Về, Tôi Mang Thai Con Của Bệ Hạ
Chương 42: Nhẫn đôi
Giờ tan làm Hạ Viễn Quân vẫn đến đón Kỳ Trạch.
Dưới đại sảnh công ty tập hợp một đám đông vây xem nhiều gấp hai lần ngày hôm qua, chỉ nghĩ sơ thôi cũng đủ biết tại sao. Sau khi Kỳ Trạch lên xe còn phát hiện ra có hai chiếc xe đi theo bọn họ.
Có kinh nghiệm từ ngày ở rạp chiếu phim, sau đó Kỳ Trạch đã mua một cây bút lông bơm sẵn mực mang theo tùy thân. Lúc này cậu lập tức lấy bút ra lưu loát vẽ hai tấm bùa dưới kỹ thuật lái xe vững vàng của Hạ Viễn Quân. Một tấm dán lên xe, tấm còn lại đặt trong túi áo khoác của hắn.
Đám paparazzi theo sau bỗng dưng không thấy xe Hạ Viễn Quân đâu nữa, bọn họ thò cổ ra ngoài nhìn năm lần bảy lượt cũng không thấy bóng dáng, lại không muốn đi một chuyến tay không trở về.
Thật kỳ lạ, rõ ràng mới giây trước vẫn thấy mà.
Hạ Viễn Quân thu hết mọi hành động của Kỳ Trạch vào mắt, tuy không có thái độ kinh ngạc đặc biệt gì nhưng ánh mắt hắn vẫn lóe lên mấy phần khó hiểu.
Hồ ly nhỏ không phải yêu quái à? Sao lại hành xử giống đạo sĩ thế?
Kỳ Trạch tưởng hắn đang nghi hoặc hai tấm bùa kia dùng để làm gì nên giải thích đơn giản qua một chút, nó có tác dụng che giấu hơi thở và tung tích. Nếu không lấy ra khỏi người thì dù đối phương đứng ngay bên cạnh cũng không phát hiện ra, mãi đến khi lá bùa hết hiệu lực mới thôi.
Thấy Hạ Viễn Quân gật gù ra vẻ đã hiểu, Kỳ Trạch bèn đề nghị rẽ qua siêu thị một chuyến. Tối nay cậu phải làm cơm tối, cần mua chút nguyên liệu nấu ăn về nhà.
Hạ Viễn Quân dừng xe rồi cùng Kỳ Trạch đi thang máy lên tầng, sau đó hai người đẩy xe hàng cùng nhau dạo siêu thị. Nhờ có tấm bùa nên lần này bọn họ không còn bị ai hiếu kỳ vây xem nữa, mà giống như những cặp đôi bình thường cùng nhau đi siêu thị mua đồ về nấu bữa tối hoặc dự trữ đồ ăn vặt trong nhà.
Trước kia Kỳ Trạch còn ở thế giới trong sách, sau khi nhập cung thì không bước chân ra ngoài nữa. Tuy Hạ Viễn Quân từng đáp ứng lúc nào rảnh rỗi sẽ dẫn cậu ra khỏi cung dạo chơi, nhưng rồi cậu lại đột ngột bị xuyên trở về nên dĩ nhiên lời hứa đó không bao giờ được thực hiện.
Thế nên đây chính là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm cảm giác cùng Hạ Viễn Quân đi siêu thị mua sắm. Cậu rất thích cảm giác bình yên này, được cùng hắn thảo luận tối nay ăn món gì, thấy thứ gì mới lạ cũng có thể nghiêng đầu chia sẻ với đối phương ngay.
Loại cảm giác này quá tốt đẹp.
Có hắn ở bên cạnh thật sự quá tốt đẹp.
Không còn cảnh tượng bừng tỉnh khỏi giấc mộng rồi mờ mịt nhìn quanh vẫn không tìm thấy người kia đâu, chỉ có thể gặm nhấm cô độc một mình.
“Ừm… Tiểu Trạch à, món này hình như cho hơi nhiều đường rồi đúng không?” Vu Thu nhìn Kỳ Trạch đứng bên bệ bếp rải đường không ngừng tay mà có cảm giác răng mình đau buốt.
“A?” Kỳ Trạch vội vàng dừng lại, có lẽ thấy bộ dạng mình quá buồn cười nên tự cười thành tiếng, “Tôi quên mất…” Dứt lời còn liếc nhìn qua chỗ Hạ Viễn Quân đang giúp rửa rau.
Hạ Viễn Quân cũng nhìn lại, hào phóng nói: “Không sao, món đấy để tôi ăn cho, tôi thích món ngọt.”
“…” Vu Thu yên lặng lùi ra sau, rõ ràng là chưa ăn nhưng lại như có thứ gì đang chặn ngang cuống họng.
Cậu ta không nói gì mà cầm một chai sữa chua từ tủ lạnh rồi rón rén rời khỏi bếp, sau đó bước nhanh ra sân sau ngồi phịch xuống, vặn nắp bình uống một hớp sữa lớn mới nuốt trôi cảm giác nghẹn ngào đó xuống cổ họng.
Vu Thu liệt trên ghế mấy giây mới phát hiện ra Bạch Linh Tiên đang ngồi thiền trên thảm cỏ. Bản thân cô luôn miệng thanh minh mình không phải tiên nữ, nhưng lúc này người đang ngồi tóc dài ngang eo, mặc một thân đạo bào màu trắng nhắm mắt yên tĩnh giữa màn sương lượn lờ, trông cực kỳ tiên khí.
Bạch Linh Tiên bị người ta nhìn chằm chằm đành nhíu mày mở mắt, cứ như vậy trông thấy Vu Thu ngồi cạnh khung cửa sát đất.
Cô không đứng dậy mà giơ tay chỉ chỉ lên môi. Đáng tiếc tên ngốc kia không hiểu ý cô một chút nào, vẫn còn mải cân nhắc xem động tác vừa rồi có ý nghĩa đặc biệt gì không.
Chẳng lẽ cô đang hỏi cậu ta xem hôm nay màu son có đẹp hay không à?
Chuyện này khó quá, nhìn kiểu gì cũng thấy cô không trang điểm mà!
Bạch Linh Tiên nhanh chóng từ bỏ mà chuyển sang động tác đơn giản trẻ con ba tuổi cũng hiểu, cô vẫy vẫy tay ra hiệu đồ ngốc tiến lại gần mình.
Lần này Vu Thu không phân vân gì mà tung tăng chạy tới ngồi xổm bên cạnh Bạch Linh Tiên, sau đó được người đẹp ném cho một chiếc khăn tay, đồng thời nhìn mình như nhìn đồ đần “Sữa!”
“!” Rốt cuộc đến lúc này anh chàng đần mới ý thức được mình ngốc đến thế nào, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, vừa cầm khăn tay lau liệng vừa lén nhìn sắc mặt Bạch Linh Tiên.
Đạo diễn quan sát cùng lúc cả hai máy quay thở hắt một tiếng, quay sang nói với phó đạo diễn: “Đã bảo tôi sắp xếp xịn xò lắm mà.”
Phó đạo diễn nhớ lại một loạt chi tiết tràn ngập hơi thở thiếu nữ từ địa điểm biệt thự, chăm sóc chậu hoa đến thư tình cỏ bốn lá, đẩy mắt kính đáp: “Đúng vậy, cả ê kíp đều biết việc này ạ!”
Đạo diễn kiêu căng “Hừ” một tiếng, khó nén đắc ý trong lòng.
Tối hôm đó Kỳ Trạch chăm sóc hoa xong liền đi ngủ sớm.
Hạ Viễn Quân vẫn theo thói quen chờ cậu ngủ chạy sang hôn trộm một cái rồi mới yên tâm trở về giường mình, nằm xuống nghỉ ngơi.
Hạ Viễn Quân lại nằm mơ.
Ngày hôm nay hắn cũng có xem Weibo, sau đó suýt nổi trận lôi đình. Mấy kẻ trên mạng dám bịa đặt nhân phẩm hồ ly nhỏ nhà hắn có vấn đề!
Chúng mày mới có vấn đề! Toàn thân trên dưới chỗ nào cũng có vấn đề! Ra cửa gặp xui, xem mắt thất bại, chơi chứng khoán mất tiền, ngoại tình bị phát hiện đuổi khỏi nhà…
Trong lòng cậu chủ Hạ phẫn hận rủa liền tù tì mấy câu, tiếp theo lại thấy có người vạch trần được lý do hắn muốn giải nghệ!
Ai mà ghê gớm quá vậy!
Hạ Viễn Quân tức giận đến mất khống chế, nhưng lại không tìm thấy nơi nào để trút giận. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, hắn bèn gọi điện thoại thúc giục quản lý Phương mau chóng gửi bản vẽ nhẫn cầu hôn sang cho mình duyệt.
Không được, hắn phải hành động nhanh hơn nữa, nếu không lỡ sau này bị người ta đoán trúng địa điểm hắn định dẫn hồ ly nhỏ đến du lịch thì còn chơi bời gì nữa?
Đại khái là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy, Hạ Viễn Quân mơ thấy bản thân tìm thấy hai chiếc nhẫn rất đặc biệt từ giữa một núi kỳ trân dị bảo.
Chiếc nhẫn đẽo từ đá được bao bọc một tầng phù văn thần bí, chính giữa khảm một viên đá quý màu lam đậm, chiếc còn lại khảm đá đỏ thẫm. Chiếc nhẫn đá lam có kích thước nhỏ hơn một chút, Hạ Viễn Quân ước lượng một phen, cảm thấy Kỳ Trạch mang nó rất vừa vặn.
Hắn cực kỳ hài lòng, đoạn cầm hai chiếc nhẫn rời khỏi tòa cung điện chứa đầy kỳ trân dị bảo kia.
Sau đó Hạ Viễn Quân tỉnh dậy.
Hắn vừa ngồi dậy đã định tìm giấy bút vẽ lại tạo hình hai chiếc nhẫn, nhưng rồi phát hiện ra tay mình đang nắm một món đồ. Duỗi tay phải ra xem, trong lòng bàn tay hắn chính là hai chiếc nhẫn đã xuất hiện trong mơ.
Hán khép lòng bàn tay lại một lần nữa, cảm nhận chất đá cứng cộm xuống tay hoàn toàn chân thật.
Hạ Viễn Quân nhìn qua Kỳ Trạch vẫn chưa tỉnh dậy, đột nhiên thầm tự hỏi rốt cuộc mình là thứ gì?
Hắn thật sự là con người sao?
Hạ Viễn Quân lại nhớ đến giấc mộng ngày hôm qua, hắn là một con rắn vàng, cũng là vật nuôi của Kỳ Trạch.
Hai chiếc nhẫn trong lòng bàn tay bị hắn siết chặt.
Rắn vàng, vật nuôi, Kỳ Trạch mặc đồ cổ trang, bản thân đã quên hết quá khứ, cùng với cảm giác sau khi gặp lại Kỳ Trạch. Hạ Viễn Quân xâu chuỗi những thứ này lại với nhau, cuối cùng hiểu rõ hết thảy!
Trước đây hắn là một con xà yêu, sau một thời gian ở chung với Kỳ Trạch thì phải lòng cậu. Đáng tiếc nhẫn còn chưa kịp tặng thì Kỳ Trạch đã bị cẩu hoàng đế chết tiệt cưỡng ép nhập cung, kẻ kia không chỉ cướp đoạt được người mà còn thành công cướp luôn trái tim cậu!
Hạ Viễn Quân hận mình không thể quay lại quá khứ tự tay chém chết cẩu hoàng đế! Còn vì sao lúc ấy hắn không ra tay, nhất định lúc đó bản thân chưa đủ lớn mạnh, không hóa ra được hình người.
May mắn là cả hắn và Kỳ Trạch đều không phải con người.
Không sao hết, hắn đã đi theo Kỳ Trạch đến thế giới này, còn cẩu hoàng đế bị giữ lại ở bên kia, mãi mãi không được gặp lại Kỳ Trạch nữa.
Buổi sáng thứ tư nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, Kỳ Trạch bước ra khỏi biệt thự đã thấy khắp nơi bị bao phủ một màn sương trắng. Nếu là mùa đông thì hiện tượng này không tính quá đặc biệt, nhưng tầm nhìn ít nhiều vẫn bị hạn chế.
Trong biệt thự có hệ thống sưởi nên không cảm thấy gì, nhưng mọi người vừa ra đến cửa lập tức bị không khí lạnh xộc thẳng vào khe hở áo khoác. Bản thân Kỳ Trạch không có bao nhiêu cảm giác, nhưng trông thấy dáng vẻ Vu Thu và La Tiểu Lê thôi cũng đủ hiểu ngoài trời lạnh đến mức nào, ngay cả Bạch Linh Tiên còn phải khoác áo phao lông vũ dày cộm.
Cậu nhìn sang Hạ Viễn Quân, phát giác dường như hắn cũng không có cảm giác gì. Vốn còn muốn hỏi một câu có lạnh không thì cậu chợt nhớ ra chuyện hắn không phải con người, ngưỡng chịu lạnh đương nhiên khác biệt nên không hỏi nữa.
Hôm nay có sương mù, Hạ Viễn Quân lái xe rất chậm.
Kỳ Trạch rút một túi bánh quy khô trong xe ra ăn. Gần đây trong xe luôn có một ít đồ ăn vặt do hai người cùng đi dạo siêu thị mua về.
Vốn dĩ Kỳ Trạch muốn chia cho mọi người trong nhà ăn chung, thế là Hạ Viễn Quân chọn ra vài loại cậu không thích lắm bỏ lại biệt thự, phần còn lại nhét hết vào xe, rõ rành rành là chuẩn bị cho một mình cậu.
Miệng Kỳ Trạch nhai bánh rôm rốp, vừa dùng tay lấy bánh vừa muốn quay sang nói chuyện phiếm với Hạ Viễn Quân, đột nhiên lại thấy trên mặt hắn nở một nụ cười kỳ quặc.
Là kiểu kỳ quặc khó tả vô cùng.
Hạ Viễn Quân thấy Kỳ Trạch nhìn mình thì không nhịn nổi, bèn hỏi thẳng: “Trước đây có phải em từng nuôi một con rắn nhỏ màu vàng kim không?”
“… Đúng vậy.” Kỳ Trạch hơi sững người, cậu không hiểu Hạ Viễn Quân hỏi mình chuyện này làm gì, cũng không rõ tại sao hắn lại biết.
Phía trước có đèn đỏ, Hạ Viễn Quân dừng xe lại, trên mặt làm bộ thản nhiên nhưng thật ra hai tay đang siết chặt vô lăng, thuận miệng hỏi: “Em có thích nó không?”
Kỳ Trạch liếc Hạ Viễn Quân mà trong đầu nhanh chóng nhảy số lia lịa. Đừng tưởng đây chỉ là một câu hỏi thăm vật nuôi bình thường, toàn bộ những câu hỏi liên quan đến thích hay không thích của hắn trước giờ đều không phải câu hỏi tùy tiện.
Chỉ cần cậu không cẩn thận buột miệng một chữ thôi cũng đủ biến thành cái cớ cho ai-đó trừng phạt vì ghen tuông, Kỳ Trạch tương đối quen thuộc kịch bản này, cho nên sẽ không dễ dàng bị nó lừa phỉnh.
Tại sao đột nhiên hắn lại hỏi đến Tiểu Kim?
Tại sao bệ hạ nhà cậu lại biết đến sự tồn tại của Tiểu Kim? Trước ngày cậu nhập cung nó đã chạy mất rồi, các tỳ nữ đi cùng lại là tai mắt do đại phu nhân phái tới, không biết quá rõ chuyện cậu có nuôi rắn nên càng không thể ton hót trước mặt Hạ Viễn Quân.
Kết hợp với khả năng bệ hạ không phải con người…
Chân tướng chỉ có một!
Bệ hạ chính là Tiểu Kim!
Nhưng nếu thế thì tại sao đứa nhóc trong bụng cậu lại không phải trứng rắn? Cậu có ấy ấy với ai khác ngoài hắn đâu.
Chẳng lẽ bệ hạ nhà cậu là con lai, có cha hoặc mẹ là động vật có vú à? Thế nên đứa con trong bụng mới di truyền cách đời?
Ừm…
“Có chuyện gì sao?” Hạ Viễn Quân thoạt nhìn như không thèm để ý chờ rất lâu vẫn không thấy Kỳ Trạch trả lời, mắt thấy đèn đỏ sắp chuyển xanh, rốt cuộc hắn phải nôn nóng hỏi ra miệng.
“Không có, anh chắc đến em mới chợt nhớ ra.” Kỳ Trạch nở nụ cười dịu dàng đáp, “Em thích nó lắm, nó là con vật duy nhất mà em từng nuôi đấy. Về sau không biết vì lý do gì mà nó bỏ đi mất, em đi tìm rất lâu mà tìm hoài không thấy.”
Hạ Viễn Quân lập tức tưởng tượng ra tình cảnh không có hắn Kỳ Trạch đã thương tâm buồn bã biết bao, nhịp thở cũng tức khắc trở nên đau nhói: “Không sao, hiện giờ có tôi ở bên em rồi, sẽ mãi mãi ở bên em.”
Tôi tìm được em rồi, em đừng buồn nữa, lần này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ em lại một mình nữa đâu!
Dưới đại sảnh công ty tập hợp một đám đông vây xem nhiều gấp hai lần ngày hôm qua, chỉ nghĩ sơ thôi cũng đủ biết tại sao. Sau khi Kỳ Trạch lên xe còn phát hiện ra có hai chiếc xe đi theo bọn họ.
Có kinh nghiệm từ ngày ở rạp chiếu phim, sau đó Kỳ Trạch đã mua một cây bút lông bơm sẵn mực mang theo tùy thân. Lúc này cậu lập tức lấy bút ra lưu loát vẽ hai tấm bùa dưới kỹ thuật lái xe vững vàng của Hạ Viễn Quân. Một tấm dán lên xe, tấm còn lại đặt trong túi áo khoác của hắn.
Đám paparazzi theo sau bỗng dưng không thấy xe Hạ Viễn Quân đâu nữa, bọn họ thò cổ ra ngoài nhìn năm lần bảy lượt cũng không thấy bóng dáng, lại không muốn đi một chuyến tay không trở về.
Thật kỳ lạ, rõ ràng mới giây trước vẫn thấy mà.
Hạ Viễn Quân thu hết mọi hành động của Kỳ Trạch vào mắt, tuy không có thái độ kinh ngạc đặc biệt gì nhưng ánh mắt hắn vẫn lóe lên mấy phần khó hiểu.
Hồ ly nhỏ không phải yêu quái à? Sao lại hành xử giống đạo sĩ thế?
Kỳ Trạch tưởng hắn đang nghi hoặc hai tấm bùa kia dùng để làm gì nên giải thích đơn giản qua một chút, nó có tác dụng che giấu hơi thở và tung tích. Nếu không lấy ra khỏi người thì dù đối phương đứng ngay bên cạnh cũng không phát hiện ra, mãi đến khi lá bùa hết hiệu lực mới thôi.
Thấy Hạ Viễn Quân gật gù ra vẻ đã hiểu, Kỳ Trạch bèn đề nghị rẽ qua siêu thị một chuyến. Tối nay cậu phải làm cơm tối, cần mua chút nguyên liệu nấu ăn về nhà.
Hạ Viễn Quân dừng xe rồi cùng Kỳ Trạch đi thang máy lên tầng, sau đó hai người đẩy xe hàng cùng nhau dạo siêu thị. Nhờ có tấm bùa nên lần này bọn họ không còn bị ai hiếu kỳ vây xem nữa, mà giống như những cặp đôi bình thường cùng nhau đi siêu thị mua đồ về nấu bữa tối hoặc dự trữ đồ ăn vặt trong nhà.
Trước kia Kỳ Trạch còn ở thế giới trong sách, sau khi nhập cung thì không bước chân ra ngoài nữa. Tuy Hạ Viễn Quân từng đáp ứng lúc nào rảnh rỗi sẽ dẫn cậu ra khỏi cung dạo chơi, nhưng rồi cậu lại đột ngột bị xuyên trở về nên dĩ nhiên lời hứa đó không bao giờ được thực hiện.
Thế nên đây chính là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm cảm giác cùng Hạ Viễn Quân đi siêu thị mua sắm. Cậu rất thích cảm giác bình yên này, được cùng hắn thảo luận tối nay ăn món gì, thấy thứ gì mới lạ cũng có thể nghiêng đầu chia sẻ với đối phương ngay.
Loại cảm giác này quá tốt đẹp.
Có hắn ở bên cạnh thật sự quá tốt đẹp.
Không còn cảnh tượng bừng tỉnh khỏi giấc mộng rồi mờ mịt nhìn quanh vẫn không tìm thấy người kia đâu, chỉ có thể gặm nhấm cô độc một mình.
“Ừm… Tiểu Trạch à, món này hình như cho hơi nhiều đường rồi đúng không?” Vu Thu nhìn Kỳ Trạch đứng bên bệ bếp rải đường không ngừng tay mà có cảm giác răng mình đau buốt.
“A?” Kỳ Trạch vội vàng dừng lại, có lẽ thấy bộ dạng mình quá buồn cười nên tự cười thành tiếng, “Tôi quên mất…” Dứt lời còn liếc nhìn qua chỗ Hạ Viễn Quân đang giúp rửa rau.
Hạ Viễn Quân cũng nhìn lại, hào phóng nói: “Không sao, món đấy để tôi ăn cho, tôi thích món ngọt.”
“…” Vu Thu yên lặng lùi ra sau, rõ ràng là chưa ăn nhưng lại như có thứ gì đang chặn ngang cuống họng.
Cậu ta không nói gì mà cầm một chai sữa chua từ tủ lạnh rồi rón rén rời khỏi bếp, sau đó bước nhanh ra sân sau ngồi phịch xuống, vặn nắp bình uống một hớp sữa lớn mới nuốt trôi cảm giác nghẹn ngào đó xuống cổ họng.
Vu Thu liệt trên ghế mấy giây mới phát hiện ra Bạch Linh Tiên đang ngồi thiền trên thảm cỏ. Bản thân cô luôn miệng thanh minh mình không phải tiên nữ, nhưng lúc này người đang ngồi tóc dài ngang eo, mặc một thân đạo bào màu trắng nhắm mắt yên tĩnh giữa màn sương lượn lờ, trông cực kỳ tiên khí.
Bạch Linh Tiên bị người ta nhìn chằm chằm đành nhíu mày mở mắt, cứ như vậy trông thấy Vu Thu ngồi cạnh khung cửa sát đất.
Cô không đứng dậy mà giơ tay chỉ chỉ lên môi. Đáng tiếc tên ngốc kia không hiểu ý cô một chút nào, vẫn còn mải cân nhắc xem động tác vừa rồi có ý nghĩa đặc biệt gì không.
Chẳng lẽ cô đang hỏi cậu ta xem hôm nay màu son có đẹp hay không à?
Chuyện này khó quá, nhìn kiểu gì cũng thấy cô không trang điểm mà!
Bạch Linh Tiên nhanh chóng từ bỏ mà chuyển sang động tác đơn giản trẻ con ba tuổi cũng hiểu, cô vẫy vẫy tay ra hiệu đồ ngốc tiến lại gần mình.
Lần này Vu Thu không phân vân gì mà tung tăng chạy tới ngồi xổm bên cạnh Bạch Linh Tiên, sau đó được người đẹp ném cho một chiếc khăn tay, đồng thời nhìn mình như nhìn đồ đần “Sữa!”
“!” Rốt cuộc đến lúc này anh chàng đần mới ý thức được mình ngốc đến thế nào, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng, vừa cầm khăn tay lau liệng vừa lén nhìn sắc mặt Bạch Linh Tiên.
Đạo diễn quan sát cùng lúc cả hai máy quay thở hắt một tiếng, quay sang nói với phó đạo diễn: “Đã bảo tôi sắp xếp xịn xò lắm mà.”
Phó đạo diễn nhớ lại một loạt chi tiết tràn ngập hơi thở thiếu nữ từ địa điểm biệt thự, chăm sóc chậu hoa đến thư tình cỏ bốn lá, đẩy mắt kính đáp: “Đúng vậy, cả ê kíp đều biết việc này ạ!”
Đạo diễn kiêu căng “Hừ” một tiếng, khó nén đắc ý trong lòng.
Tối hôm đó Kỳ Trạch chăm sóc hoa xong liền đi ngủ sớm.
Hạ Viễn Quân vẫn theo thói quen chờ cậu ngủ chạy sang hôn trộm một cái rồi mới yên tâm trở về giường mình, nằm xuống nghỉ ngơi.
Hạ Viễn Quân lại nằm mơ.
Ngày hôm nay hắn cũng có xem Weibo, sau đó suýt nổi trận lôi đình. Mấy kẻ trên mạng dám bịa đặt nhân phẩm hồ ly nhỏ nhà hắn có vấn đề!
Chúng mày mới có vấn đề! Toàn thân trên dưới chỗ nào cũng có vấn đề! Ra cửa gặp xui, xem mắt thất bại, chơi chứng khoán mất tiền, ngoại tình bị phát hiện đuổi khỏi nhà…
Trong lòng cậu chủ Hạ phẫn hận rủa liền tù tì mấy câu, tiếp theo lại thấy có người vạch trần được lý do hắn muốn giải nghệ!
Ai mà ghê gớm quá vậy!
Hạ Viễn Quân tức giận đến mất khống chế, nhưng lại không tìm thấy nơi nào để trút giận. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, hắn bèn gọi điện thoại thúc giục quản lý Phương mau chóng gửi bản vẽ nhẫn cầu hôn sang cho mình duyệt.
Không được, hắn phải hành động nhanh hơn nữa, nếu không lỡ sau này bị người ta đoán trúng địa điểm hắn định dẫn hồ ly nhỏ đến du lịch thì còn chơi bời gì nữa?
Đại khái là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy, Hạ Viễn Quân mơ thấy bản thân tìm thấy hai chiếc nhẫn rất đặc biệt từ giữa một núi kỳ trân dị bảo.
Chiếc nhẫn đẽo từ đá được bao bọc một tầng phù văn thần bí, chính giữa khảm một viên đá quý màu lam đậm, chiếc còn lại khảm đá đỏ thẫm. Chiếc nhẫn đá lam có kích thước nhỏ hơn một chút, Hạ Viễn Quân ước lượng một phen, cảm thấy Kỳ Trạch mang nó rất vừa vặn.
Hắn cực kỳ hài lòng, đoạn cầm hai chiếc nhẫn rời khỏi tòa cung điện chứa đầy kỳ trân dị bảo kia.
Sau đó Hạ Viễn Quân tỉnh dậy.
Hắn vừa ngồi dậy đã định tìm giấy bút vẽ lại tạo hình hai chiếc nhẫn, nhưng rồi phát hiện ra tay mình đang nắm một món đồ. Duỗi tay phải ra xem, trong lòng bàn tay hắn chính là hai chiếc nhẫn đã xuất hiện trong mơ.
Hán khép lòng bàn tay lại một lần nữa, cảm nhận chất đá cứng cộm xuống tay hoàn toàn chân thật.
Hạ Viễn Quân nhìn qua Kỳ Trạch vẫn chưa tỉnh dậy, đột nhiên thầm tự hỏi rốt cuộc mình là thứ gì?
Hắn thật sự là con người sao?
Hạ Viễn Quân lại nhớ đến giấc mộng ngày hôm qua, hắn là một con rắn vàng, cũng là vật nuôi của Kỳ Trạch.
Hai chiếc nhẫn trong lòng bàn tay bị hắn siết chặt.
Rắn vàng, vật nuôi, Kỳ Trạch mặc đồ cổ trang, bản thân đã quên hết quá khứ, cùng với cảm giác sau khi gặp lại Kỳ Trạch. Hạ Viễn Quân xâu chuỗi những thứ này lại với nhau, cuối cùng hiểu rõ hết thảy!
Trước đây hắn là một con xà yêu, sau một thời gian ở chung với Kỳ Trạch thì phải lòng cậu. Đáng tiếc nhẫn còn chưa kịp tặng thì Kỳ Trạch đã bị cẩu hoàng đế chết tiệt cưỡng ép nhập cung, kẻ kia không chỉ cướp đoạt được người mà còn thành công cướp luôn trái tim cậu!
Hạ Viễn Quân hận mình không thể quay lại quá khứ tự tay chém chết cẩu hoàng đế! Còn vì sao lúc ấy hắn không ra tay, nhất định lúc đó bản thân chưa đủ lớn mạnh, không hóa ra được hình người.
May mắn là cả hắn và Kỳ Trạch đều không phải con người.
Không sao hết, hắn đã đi theo Kỳ Trạch đến thế giới này, còn cẩu hoàng đế bị giữ lại ở bên kia, mãi mãi không được gặp lại Kỳ Trạch nữa.
Buổi sáng thứ tư nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, Kỳ Trạch bước ra khỏi biệt thự đã thấy khắp nơi bị bao phủ một màn sương trắng. Nếu là mùa đông thì hiện tượng này không tính quá đặc biệt, nhưng tầm nhìn ít nhiều vẫn bị hạn chế.
Trong biệt thự có hệ thống sưởi nên không cảm thấy gì, nhưng mọi người vừa ra đến cửa lập tức bị không khí lạnh xộc thẳng vào khe hở áo khoác. Bản thân Kỳ Trạch không có bao nhiêu cảm giác, nhưng trông thấy dáng vẻ Vu Thu và La Tiểu Lê thôi cũng đủ hiểu ngoài trời lạnh đến mức nào, ngay cả Bạch Linh Tiên còn phải khoác áo phao lông vũ dày cộm.
Cậu nhìn sang Hạ Viễn Quân, phát giác dường như hắn cũng không có cảm giác gì. Vốn còn muốn hỏi một câu có lạnh không thì cậu chợt nhớ ra chuyện hắn không phải con người, ngưỡng chịu lạnh đương nhiên khác biệt nên không hỏi nữa.
Hôm nay có sương mù, Hạ Viễn Quân lái xe rất chậm.
Kỳ Trạch rút một túi bánh quy khô trong xe ra ăn. Gần đây trong xe luôn có một ít đồ ăn vặt do hai người cùng đi dạo siêu thị mua về.
Vốn dĩ Kỳ Trạch muốn chia cho mọi người trong nhà ăn chung, thế là Hạ Viễn Quân chọn ra vài loại cậu không thích lắm bỏ lại biệt thự, phần còn lại nhét hết vào xe, rõ rành rành là chuẩn bị cho một mình cậu.
Miệng Kỳ Trạch nhai bánh rôm rốp, vừa dùng tay lấy bánh vừa muốn quay sang nói chuyện phiếm với Hạ Viễn Quân, đột nhiên lại thấy trên mặt hắn nở một nụ cười kỳ quặc.
Là kiểu kỳ quặc khó tả vô cùng.
Hạ Viễn Quân thấy Kỳ Trạch nhìn mình thì không nhịn nổi, bèn hỏi thẳng: “Trước đây có phải em từng nuôi một con rắn nhỏ màu vàng kim không?”
“… Đúng vậy.” Kỳ Trạch hơi sững người, cậu không hiểu Hạ Viễn Quân hỏi mình chuyện này làm gì, cũng không rõ tại sao hắn lại biết.
Phía trước có đèn đỏ, Hạ Viễn Quân dừng xe lại, trên mặt làm bộ thản nhiên nhưng thật ra hai tay đang siết chặt vô lăng, thuận miệng hỏi: “Em có thích nó không?”
Kỳ Trạch liếc Hạ Viễn Quân mà trong đầu nhanh chóng nhảy số lia lịa. Đừng tưởng đây chỉ là một câu hỏi thăm vật nuôi bình thường, toàn bộ những câu hỏi liên quan đến thích hay không thích của hắn trước giờ đều không phải câu hỏi tùy tiện.
Chỉ cần cậu không cẩn thận buột miệng một chữ thôi cũng đủ biến thành cái cớ cho ai-đó trừng phạt vì ghen tuông, Kỳ Trạch tương đối quen thuộc kịch bản này, cho nên sẽ không dễ dàng bị nó lừa phỉnh.
Tại sao đột nhiên hắn lại hỏi đến Tiểu Kim?
Tại sao bệ hạ nhà cậu lại biết đến sự tồn tại của Tiểu Kim? Trước ngày cậu nhập cung nó đã chạy mất rồi, các tỳ nữ đi cùng lại là tai mắt do đại phu nhân phái tới, không biết quá rõ chuyện cậu có nuôi rắn nên càng không thể ton hót trước mặt Hạ Viễn Quân.
Kết hợp với khả năng bệ hạ không phải con người…
Chân tướng chỉ có một!
Bệ hạ chính là Tiểu Kim!
Nhưng nếu thế thì tại sao đứa nhóc trong bụng cậu lại không phải trứng rắn? Cậu có ấy ấy với ai khác ngoài hắn đâu.
Chẳng lẽ bệ hạ nhà cậu là con lai, có cha hoặc mẹ là động vật có vú à? Thế nên đứa con trong bụng mới di truyền cách đời?
Ừm…
“Có chuyện gì sao?” Hạ Viễn Quân thoạt nhìn như không thèm để ý chờ rất lâu vẫn không thấy Kỳ Trạch trả lời, mắt thấy đèn đỏ sắp chuyển xanh, rốt cuộc hắn phải nôn nóng hỏi ra miệng.
“Không có, anh chắc đến em mới chợt nhớ ra.” Kỳ Trạch nở nụ cười dịu dàng đáp, “Em thích nó lắm, nó là con vật duy nhất mà em từng nuôi đấy. Về sau không biết vì lý do gì mà nó bỏ đi mất, em đi tìm rất lâu mà tìm hoài không thấy.”
Hạ Viễn Quân lập tức tưởng tượng ra tình cảnh không có hắn Kỳ Trạch đã thương tâm buồn bã biết bao, nhịp thở cũng tức khắc trở nên đau nhói: “Không sao, hiện giờ có tôi ở bên em rồi, sẽ mãi mãi ở bên em.”
Tôi tìm được em rồi, em đừng buồn nữa, lần này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ em lại một mình nữa đâu!