Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 47: Bàn tay nhỏ bọc lấy bàn tay lớn.

Khương Ấu An trong lòng cao hứng, không đợi La thị làm xong cơm trưa đã vui vẻ nhảy nhót về vương phủ sớm.

"Mặc Phù Bạch!"

Khương Ấu An còn chưa tới viện Tử Lâm mà giọng đã vang tới trước.

Cao thị đứng canh một bên trợn tròn đôi mắt, nhìn bộ dạng hấp tấp lao tới của Khương Ấu An muốn cản lại, chỉ là bị ánh mắt lạnh băng của chủ tử quăng tới, gã lập tức cứng đờ không nhúc nhích mặt khác Từ thị vệ thầm xấu hổ.

Ngu xuẩn.

Mặc Phù Bạch dời mắt đi, quay đầu nhìn hướng cửa sân viện, thiếu nữ hai má đỏ hay hay, bàn tay nắm lấy làn váy nhảy nhót như tiên nữ hạ phàm, một cái chớp mắt của anh đã nhuốm đẫm sự dịu dàng ôn hòa ở trong đó.

Nhìn cô gái nhỏ chạy như bay tới chỗ mình, anh mới chậm rãi nói, "Ở chỗ này."

Khương Ấu An lúc này mới phanh gấp, quay đầu nhìn hướng phát ra tiếng, lại vội vàng chạy tới.

Mặc Phù Bạch định lăn bánh xe muốn tới chỗ cô, nhưng Khương Ấu An tốc độ nhanh hơn, chạy đến chỗ anh trước, ngồi xổm đối diện anh, hai tay chống lấy cằm, vui vẻ khoe: "Điện hạ, thiếp kể ngài nghe... Hôm nay thiếp gặp được Bạch thần y đó, tiên sinh có nói trị được mặt của chị Tuyết Dao, tuy rằng không chắc nịch nhưng có thể hồi phục đến chín phần là quá tốt rồi, ngày mai và cả ngày kia thần y tiên sinh còn tới nữa, về sau uống thuốc là được... Ngài biết không, từ lúc thiếp có ký ức, vợ chồng Tam thúc vì chuyện của chị Tuyết Dao mà sầu lo, tuy rằng không nói ra nhưng lòng thiếp hiểu rõ, chị Tuyết Dao cũng vậy, vì cái bớt ấy mà tính tình chị càng hướng nội sống khép kín..."

Khương Ấu An theo bản năng nắm lấy tay Mặc Phù Bạch, ngay cả cô cũng không nhận thức được, khi trò chuyện với người này, trong mắt cô tỏa sáng như ngôi sao.

Mặc Phù Bạch vẫn bình tĩnh như thường lệ, dường như chỉ có Khương Ấu An tâm tình kích động, trong lòng anh tựa như viên đá ném vào mặt nước tạo gợn sóng vậy.

"Sau đó thì sao?"

"Chị ấy có thể mặc những bộ quần áo yêu thích, mang trang sức xinh đẹp ra cửa, gặp gỡ lang quân như ý, tình cảm nồng nàn, trở thành một cô gái như bao người, chỉ vậy thôi thiếp đã thấy thật cao hứng thật vui vẻ rồi!"

Khương Ấu AN nói, lại trừng to hai mắt, "Cũng không biết chị Tuyết Dao có thể nửa tháng sau vào trước thời điểm ngày lễ thưởng tiết Thu mà khôi phục hay không nữa, nếu có thể chị ấy có thể đi dạo chơi rồi!"

"Nửa tháng, có vẻ..."

Mặc Phù Bạch lẩm bẩm nói, thấy Khương Ấu An nhìn anh chớp chớp đáng yêu, anh chợt dừng lại rồi mới nói tiếp: "Có điều người đó là Bạch thần y... nói không chừng..."

Khương Ấu An mỉm cười nói, "Đúng không! Bạch thần y lợi hại như vậy mà!"

Nói xong cô mới bất giác nhận ra cái tay hư của mình đang níu chặt tay người ta. Cô thầm nghĩ buông ra, cũng không biết vì sao lại không nỡ, luôn có cảm giác chính mình kéo tay người ta, chia sẻ chuyện vui cho người nghe.

Không chỉ như vậy nhiều lúc chỉ cần ở bên cạnh đại boss phản diện, những tâm tình không tốt tự dưng bay biến sạch sẽ.

"Điện hạ, thiếp cũng mong chờ cái ngày ngài có thể tự đứng lên." Khương Ấu An nói từ tận đáy lòng, lỗ tai thầm đỏ ửng lên không biết do kích động hay ngượng ngùng nữa.

Vừa rồi chú ý tới bản thân kéo tay người ta, âm thầm ngượng ngùng một chút, thừa dịp chính chủ không chú ý, khẽ ăn vụng đậu hủ người ta, sờ sờ, hừm...

Mặc Phù Bạch hơi cười khẽ khi thấy cô gái nhỏ ăn vụng, "Hẳn là không lâu nữa, cô có thể sẽ thấy được."

Khương Ấu An thừa dịp anh đang nói chuyện, ý đồ dùng tay nhỏ nhắn bao lấy bàn tay to.

Có điều tay người ta rất to, còn tay cô thì quá nhỏ, bao không hết được...

Bỗng nhiên.

Khương Ấu An sửng sốt, chợt nhớ tới lời của cha chồng nói.

[Phù Bạch nhà ta khi đi lại được, thì ra cửa ắt không thể thiếu, người dân kinh thành luôn nghe đồn Thế tử phủ Thần Nam vương diện mạo xấu xí không dám ra cửa... E rằng chỉ dựa sắc đẹp con trai chúng ta sẽ đập tan lời đồn đại này khiến các cô nương kinh thành đau thấu tim đấy.]

Thấy cô gái nhỏ nhìn mình chăm chút, Mặc Phù Bạch khẽ khụ khụ, hàm ý hỏi vì sao nhìn anh như thế?

"Ngài vẫn nên trễ chút hãy khôi phục ạ!"



Mặc Phù Bạch: ???

"Không đúng, phì phì, ý của thiếp không phải vậy, ý của thiếp ... là, là ... thiếp cũng không biết nên nói như thế nào." Khương Ấu An xua tay, đại khái vẫn không thể nói rõ tâm tư nhỏ của mình...

Mặc Phù Bạch con ngươi tối sầm, nghi hoặc vẫn còn thì cô gái nhỏ đã nhe răng cười, khóe mắt cong cong.

"Không có việc gì ~"

"Ừm."

Khương Ấu An lần nữa bày tỏ ý định muốn tổ chức sự kiện sắp tới, cô nói đến mặt mày hớn hở, hai mắt tỏa sáng như sao trời.

Mặc Phù Bạch không chớp mắt nhìn biểu cảm phấn khích hào hứng của cô, cảm thụ niềm vui sướng được cô gái nhỏ truyền tới. Anh cũng liếc mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ ấy, thầm nghĩ trông nó thật nhỏ, mà cũng rất mềm mại.

Khương Ấu An nói không ngừng nghỉ, nhịn không được mà khoa tay múa chân, vừa định buông tay Mặc Phù Bạch ra thì người nọ đã kịp thời nắm lại tay cô, bao bọc lấy thứ mềm mại ấy kèm theo bộ dạng không thèm để ý hỏi: "Mệt như vậy mà làm chi?"

Khương Ấu An cũng không phát giác ra, theo bản năng buột miệng thành thật, "Mệt vì kiếm tiền mà!"

"Vương phủ mỗi tháng đều phát tiền tiêu vặt."

Khương Ấu An cười ngọt ngào lộ hai lúm đồng tiền, "Nhưng vương phủ sẽ không phát tiền tiêu vặt cho nhà Tam thúc! Huống hồ tiền tiêu vặt hằng tháng không đủ dùng, thiếp thích ăn mặc váy áo xinh đẹp, cũng thích mua những món trang sức mới, còn có phấn son thượng hạng nữa, điện hạ à, ngài không hiểu đâu, làm con gái thật sự rất tốn tiền!"

Kiếp trước nhà họ Khương phát tiền hàng tháng, cô và Khương Diệu Diệu đều có hạng mức như nhau, chỉ là Khương Diệu Diệu dường như xài bạc liên tục không hết, mỗi tháng ra vào những cửa hàng trang sức mua vài bộ mới, mặc dù nó không mua nhưng Hà thị sẽ dắt theo đi cùng.

Còn có váy áo xinh đẹp, dù cô có thể tự làm chính mình nhưng kẻ yêu cái đẹp như cô sẽ luôn động lòng trước những thứ đẹp đẽ ấy. Từ tận đáy lòng cô rất hâm mộ Khương Diệu Diệu, mỗi ngày đều mặc một bộ váy mới, trang sức cũng thường xuyên đổi. Nhớ tới trước khi xuyên tới, đời sống khá tốt cha mẹ để lại tài sản không ít, khi tốt nghiệp xong cô mở một công ty kinh doanh nhỏ, sáng đi làm tối đi mua sắm không nhìn giá cả cứ như quét hết cửa tiệm nhà người ta.

Sau khi xuyên không, mất đi ký ức, dĩ nhiên hâm mộ chết đi được.

Khương Ấu An vất vả kiếm tiền như vậy, cũng không phải vì làm con gái rất tốn tiền, ngoài ra cô phải suy xét cho tương lai sau này, thời thế loạn lạc có thể hay không vì Mặc Phù Bạch mà đến... Rốt cuộc anh ta ở trong sách ghi chép rằng một vai ác phụ trợ hào quang cho nam chính.

Ở một góc nào đó, Cao thị vệ hừ một cái.

Cô gái này tuyệt đối đang quyến rũ chủ tử nhà gã mà!

Cô ta cho rằng nói thế thì tiền tiêu vặt hàng tháng sẽ tăng sao?

"Điện hạ, ngài biết đánh đàn chứ?"

Khương Ấu An chú ý tới cây đàn tranh cổ trên bàn đá.

"Ừm."

Khương Ấu An hai mắt tỏa sáng, "Kỹ năng đàn của ngài cao siêu không?"

Từ thị vệ cười khẽ nói: "Hồi Thế tử phi, thuộc hạ dám khẳng định ở cái đất kinh thành này không có người tài nghệ cao siêu hơn chủ tử ..."

*****

Nhà họ Khương.

Khương Cẩm Nam thấy trời sắp trưa, hẳn là Đại ca sắp quay về?

Anh mới vừa ngồi dậy, gã sai vặt A Quân bưng thuốc vào phòng, "Công tử nên uống thuốc ạ."

Khương Cẩm Nam toàn tâm chờ Đại ca dẫn Tiểu Lục về nhà, bưng chén thuốc lên uống một ngụm hết chén.



Nhìn công tử nhà mình có tinh thần như vậy, làm kẻ hầu hạ như A Quân cũng vui vẻ cao hứng, "Công tử, ngài rất nhanh sẽ khỏe lại!"

"Nhà ngươi ra cửa xem Đại ca đã trở về chưa?!" Khương Cẩm Nam đặt chén rỗng lên khay, vội vàng đuổi người đi.

"Vâng ạ!"

A Quân bưng chén rời đi, đi tới giữa sân viện chợt thấy có người đi hướng bên này, là Đại công tử đã về, A Quân cười vui vẻ, quay trở lại bẩm báo, "Công tử ơi, Đại công tử đã về, sắp tới phòng của ngài rồi đây!"

"Bên cạnh Đại ca... còn có ai không"

"Có, là..."

A Quân chưa nói xong mắt thấy công tử vội vàng xuống giường quên mang giày xông ra ngoài.

"Công tử, ngài còn bệnh đó, xin hãy mang giày vào ạ!"

Khương Cẩm Nam làm gì nghe lọt tai, anh đã vọt tới trước cửa sân, trên mặt còn mang vẻ vui sướng, khi nhìn rõ người bên cạnh Đại ca là Khương Tu Trạch, Tứ ca của anh thì tươi cười tức khắc cứng đờ, ánh sáng trong mắt ảm đạm.

Khương Tu Trạch nhìn em trai đi chân trần ra ngoài, anh khẽ nhíu mày lo lắng còn Khương Khải thì vẻ mặt phức tạp.

Anh còn chưa lại gần thì Khương Cẩm Nam đã vọt tới trước mặt anh nắm tay áo, "Đại ca, Tiểu Lục đi tới chỗ cha mẹ sao?"

Khương Cẩm Nam dấy lên tia hy vọng mong chờ, Khương Khải không nỡ nói ra.

Khương Tu Trạch hoàn hồn lại, nhướng mày nhìn anh trai mà hỏi, "Tiểu Lục quay về?"

"Đại ca, anh nói gì đi chứ?! Tiểu Lục có phải ở chỗ cha mẹ trước rồi không?"

Khương Khải mạnh mẽ kéo tay em trai ra, "Tiểu Lục không có về..."

Khương Cẩm Nam đặt hết tâm tư trông chờ Tiểu Lục trở về nghe anh trai nói vậy mà ngây ngốc, một hồi lâu sau gầm lên, "Vì cái gì em ấy không trở về chứ? Đại ca, anh rõ ràng nói nhất định sẽ đưa Tiểu Lục về mà!!!"

Khương Tu Trạch bị Khương Cẩm Nam đột ngột gầm lên làm cho giật mình, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn em trai sau đó nhìn anh lớn.

Tiểu Ngũ ngày thường sợ nhất không phải cha mẹ mà là Khương lão đại này, nhưng lúc này nổi điên trước mặt anh cả?

"Tiểu Ngũ, quay trở về nghỉ ngơi đi!" Khương Khải trầm giọng nói.

Khương Khải túm lấy tay thằng nhãi này với ý định kéo nó về phòng, nhưng bị hất tay ra, "Sao anh không dắt Tiểu Lục về vậy? Vì sao!!!"

Khương Khải sắc mặt trắng vài phần, "Là em ấy không muốn về..."

"Nó không về thì thôi đi, chẳng lẽ cả nhà chúng ta thỉnh mời nó về nhà sao?" Khương Tu Trạch nhíu chặt mày lại, ngữ khí bất bình nói.

"Anh câm miệng!!!" Khương Cẩm Nam quát.

Kế đó trong nháy mắt Khương Cẩm Nam xô đẩy Khương Tu Trạch ra ngoài.

Khương Tu Trạch liên tục bị đẩy về phía sau, thiếu chút nữa vấp phải đá ngã ra đất. Trong mắt anh khó mà tin tưởng được, sắc mặt trở nên mịt mờ, anh nhìn chằm Khương Cẩm Nam tức giận quát: "Tiểu Ngũ, Khương Ấu An điên rồi, cả em cũng điên theo hả?"

"Đều tại các người hết đấy, Tiểu Lục mới không về nhà!!!" Khương Cẩm Nam rống trở về.

Khương Tu Trạch hung hăng phất tay áo phủi bụi, "Em càng ngày không nói lý lẽ được!"

Nói xong, Khương Tu Trạch tức giận rời đi.

Còn Khương Khải đứng ở tại chỗ, cảm giác đầu của anh căng đến mức sắp nổ tung rồi.