Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên

Chương 54: Phong Ấn Trói Buộc.

Khi hơi thở nóng bỏng phà vào cổ của Tương Trọng Kính thì cả người của hắn liền cứng ngắc như tảng đá, cho đến khi răng nanh của ác long chạm vào da thịt, Tương Trọng Kính gần như không khống chế được túm lấy vạt áo của Cố Tòng Nhứ, bắp chân không tự chủ được thò xuống giường.

Vùng cổ của Tương Trọng Kính cho dù bị đuôi của rồng nhỏ vuốt nhẹ một cái cũng đủ khiến hắn run bần bật, huống chi là trực tiếp cắn như vậy.

Cố Tòng Nhứ vốn chỉ muốn dọa hắn sợ một chút để dò xét phản ứng, nhưng không ngờ khi y vừa cạ răng vào thì Tương Trọng Kính đã bắt đầu hít thở rối loạn, tiếng thở dốc yếu ớt văng vẳng bên tai ác long, đến khi Cố Tòng Nhứ phản ứng lại thì trên cần cổ tuyết trắng của Tương Trọng Kính đã lưu lại một dấu răng đỏ tươi.

Cố Tòng Nhứ hơi chột dạ, thầm nghĩ bản thân đã đùa quá trớn, lật đật chống hai tay lên để xem phản ứng của Tương Trọng Kính.

Quả nhiên phản ứng của Tương Trọng Kính giống như trong dự đoán của y, không hề giống dáng vẻ lưu manh trêu chọc y như thường ngày, hắn yên lặng nằm dưới thân Cố Tòng Nhứ, lấy tay che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt.

Trong đôi mắt kia toàn là hoảng hốt lo sợ, ngay cả khóe mắt cũng ửng đỏ.

Cố Tòng Nhứ: “…”

Con mắt của Cố Tòng Nhứ hơi tối lại.

Vân Nghiễn Lý nói không sai, Tương Trọng Kính của ngày thường luôn tỏ ra lưu manh không đứng đắn, nhưng thật ra phía sau đó lại là một người chỉ biết nói năng bỡn cợt ngoài miệng.

Nhận ra được điều này, Cố Tòng Nhứ nhớ lại những năm qua Tương Trọng Kính nói mấy câu khiến ác long xấu hổ muốn chui xuống đất như là ‘Ăn ta nè’, ‘Song tu với ta đi’ hay là ‘Rồng dâm ăn xong chùi mép không chịu trách nhiệm’ các kiểu, thật sự giống như hắn chỉ là muốn thưởng thức bộ dáng xấu hổ quẫn bách của ác long.

Cố Tòng Nhứ nhìn Tương Trọng Kính với ánh mắt vô cùng phức tạp, không thể hiểu nổi người này bên ngoài trông có vẻ như đã đi qua vô số bụi hoa là dân thả thính lão làng, nhưng trên thực tế chỉ là một người thanh khiết ngay cả cắn một cái cũng đủ khiến hắn hốt hoảng luống cuống.

Lần này Tương Trọng Kính đã tự đào hố chôn mình, tim hắn đập thình thịch như đánh trống, run rẩy nhấc tay che kín vết cắn ở cổ, nhưng vừa đụng vào liền ‘xít’ một tiếng đau đớn.

Cố Tòng Nhứ vẫn còn nhìn chằm chằm hắn.

Tương Trọng Kính ôm tâm trạng xấu hổ muốn chết nhìn Cố Tòng Nhứ với ánh mắt tan rã, hoàn toàn không biết tại sao mình chỉ mới bị đụng nhẹ một cái mà lại rơi vào thảm trạng mất mặt như vậy, nếu không phải biết được Cố Tòng Nhứ không có tâm tư xấu xa đó thì hắn cũng không khỏi nghi ngờ có phải mình bị hạ thuốc để sinh rồng con hay không.

Tương Trọng Kính nhanh chóng tỉnh táo lại, khi đối diện với tầm mắt bình thản của Cố Tòng Nhứ thì không hiểu sao cảm thấy chột dạ.

Hắn đẩy Cố Tòng Nhứ nằm đè trên người ra, thẹn quá hóa giận quát: “Tránh ra!”

Chẳng qua vừa chạm tay vào ngực Cố Tòng Nhứ nhưng lại không thể đẩy ra được.

Cố Tòng Nhứ bất động như núi, tối tăm nhìn hắn nói: “Không phải ngươi nói muốn cho ta ăn sao?”

Tương Trọng Kính kinh ngạc nói: “Ngươi muốn ăn thật?”

Cố Tòng Nhứ gật đầu.

Tương Trọng Kính: “…”

Đại não của Tương Trọng Kính cấp tốc hoạt động tìm ra biện pháp ứng phó, nhưng tai họa này là chính hắn gây ra, cho dù hậu quả có thế nào thì hắn đều phải nhận lấy.

Không biết là lành làm gáo vỡ làm muôi hay là Tương Trọng Kính muốn quyết chiến tới cùng, hắn nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc cũng tìm ra biện pháp hóa giải khốn cảnh.

Tương Trọng Kính đột nhiên thả tay, lộ ra nụ cười hút hồn.

Cố Tòng Nhứ nhìn nụ cười của hắn, mặt không thay đổi thầm nghĩ: “Hắn lại bắt đầu giở trò lưu manh.”

Đúng như dự đoán, lần này Tương Trọng Kính không dùng sức đẩy y ra nữa, trái lại vươn một cánh tay ra khoát lên vai Cố Tòng Nhứ, tay còn lại cầm tay Cố Tòng Nhứ rồi kéo cái tay đó đặt lên eo mình.

“Rồng đần, ta nói ăn là ăn cái khác nha.” Vẻ mặt và giọng điệu của Tương Trọng Kính vô cùng quen thuộc— Nếu không phải cái tay của hắn nắm tay của Cố Tòng Nhứ lạnh ngắt thì Cố Tòng Nhứ thật sự cho rằng hắn thật lòng mời y thưởng thức thân thể của hắn.

Tương Trọng Kính cho đầy đủ ám chỉ, nếu là lúc trước, Cố Tòng Nhứ chắc chắn sẽ đỏ bừng mặt rút tay về rồi mắng to ‘Đồ không biết xấu hổ’, nghiêm trọng hơn là sẽ hóa thành rồng nhỏ chui vào Thức hải quần quại một trận, cho Tương Trọng Kính xem một màn kịch vui.

Nhưng lúc này, Cố Tòng Nhứ biết tỏng Tương Trọng Kính bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ khiêu khích người như vậy chẳng qua là đang giả vờ, chỉ cần y lấy đà làm theo lời hắn nói thì cuối cùng người bị xấu hổ là Tương Trọng Kính.

Cố Tòng Nhứ thấy trong mắt Tương Trọng Kính toàn là vẻ không cam lòng và máu liều muốn thử, thụ đồng của y hơi co lại, bàn tay đang bị tay của Tương Trọng Kính đặt trên eo hắn đột nhiên hơi dùng sức bóp một cái.

Tương Trọng Kính: “…”

Trong mắt Tương Trọng Kính tràn ngập vẻ khó có thể tin nổi.

Cố Tòng Nhứ bỗng nhiên hiểu ra tại sao lúc trước Tương Trọng Kính lại thích trêu chọc mình như vậy, nhìn người khác vì hành động của mình mà tâm tình chập chờn, thật sự là mang đến cảm giác rất thích thú.

Tâm trạng bây giờ của Cố Tòng Nhứ quả thật rất tốt, y thản nhiên nói: “Ngươi nói ‘ăn’ không phải là song tu sao? Ta có thể.”

Tương Trọng Kính: “…”

Lần này ánh mắt của Tương Trọng Kính vừa hoảng sợ xen lẫn chút muốn văng tục.

Tương Trọng Kính cố gắng ổn định lại tâm tình, ráng làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Không ngờ Canh Ba nhà chúng ta lại là một con rồng dâm, dám có tâm tư đen tối với chủ nhân, xem ra người đời nói rồng bản tính dâm là hoàn toàn đúng.”

Hắn biết Cố Tòng Nhứ quan tâm chủ nhân của mình nhất, nếu hắn nói như vậy ác long tất nhiên sẽ gầm thét phản bác lại, dù sao vị chủ nhân tựa như trích tiên kia chính là ánh trắng sáng bất khả xâm phạm của Cố Tòng Nhứ.

Tương Trọng Kính đang đắc ý chờ Cố Tòng Nhứ tức giận xù lông, không ngờ sau khi mình nói xong, Cố Tòng Nhứ không thèm nhíu mày lấy một cái, trái lại còn ung dung cởi đai lưng của hắn ra, hàng mi dài rũ xuống làm cho khuôn mặt tuấn mỹ kia thêm phần thản nhiên.

Bây giờ Tương Trọng Kính mới bắt đầu hốt hoảng, hắn đè cái tay làm bậy trên eo mình, khẽ quát: “Ngươi muốn làm gì?”

Cố Tòng Nhứ: “Song tu.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính và y trừng mắt to mắt nhỏ nửa ngày, cuối cùng hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa, giơ chân đá Cố Tòng Nhứ qua một bên, ngoài mạnh trong yếu mắng: “Rồng dâm!”

Rồng dâm biết điều lui về sau đứng dậy bên mép giường, y được như ý nguyện thưởng thức khuôn mặt thẹn quá hóa giận của Tương Trọng Kính, rốt cuộc bật cười một tiếng.

Tương Trọng Kính sửa sang lại quần áo xốc xếch của mình, nghe thấy tiếng cười liền đùng đùng nổi giận ngẩng đầu trừng Cố Tòng Nhứ đầy hung dữ.

“Ngươi cười cái gì?!”

Cố Tòng Nhứ không định nói cho Tương Trọng Kính biết mình đã phát hiện ra bản chất vờ lưu manh của hắn, ra vẻ cao thâm khó lường lắc đầu nói: “Không có gì.”

Tương Trọng Kính chỉnh chu quần áo xong liền quấn chăn kín mít, có chút bực bội nói: “Ta muốn ngủ, ngươi thích làm gì thì làm đi!”

Cố Tòng Nhứ không đi vội, đầu tiên trở về trong Thức hải xem biển đèn trên trời có tắt cái nào không, trong lúc kiểm tra thì bất ngờ phát hiện biển đèn xuất hiện thêm vài cốc đèn có hoa văn hình đám mây, chỉ là lửa trong cốc đèn lay lắt tưởng như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Cố Tòng Nhứ nhướng mày, Tương Trọng Kính đây là… Có chút mong đợi với người thân ở Vân Trung Châu?


Sau khi chắc chắn biển đèn trong Thức hải của Tương Trọng Kính không tắt cái nào, Cố Tòng Nhứ liền đi ra.

Trong thời gian ngắn ngủi này, Tương Trọng Kính đã ôm cục tức ngủ thiếp đi, chân mày vẫn còn nhíu chặt.

Cố Tòng Nhứ ngồi bên cạnh nhìn hắn thật lâu, sau đó duỗi tay xoa xoa mi tâm của hắn.

Tương Trọng Kính tựa hồ bị quấy rầy, mê mang mơ hồ nói: “Canh Ba…”

Cố Tòng Nhứ nhẹ giọng đáp lại, khi thấy Tương Trọng Kính thật sự đã ngủ say thì mới đứng dậy ra khỏi phòng.

Khác với lần trước không thể rời Tương Trọng Kính quá lâu, lần này không biết có phải vì Cố Tòng Nhứ dùng linh lực của Vân Trung Châu đâm thủng phong ấn hay không, y thử một chút thì phát hiện mình có thể thuận lợi rời khỏi Tương Trọng Kính, chỉ là không biết có thể rời khỏi bao xa.

Cố Tòng Nhứ vừa thăm dò vừa đi tìm Vân Nghiễn Lý, nhanh chóng thấy hắn và tiểu phượng hoàng đứng dưới cây ngô đồng chờ bình minh lên.

Vân Nghiễn Lý phát hiện Cố Tòng Nhứ đến, chân mày liền nhíu chặt.

Bởi vì lúc trước chứng kiến Cố Tòng Nhứ quấn quýt trên người Tương Trọng Kính nên Vân Nghiễn Lý rất có thành kiến với con rồng này, bây giờ đã biết Tương Trọng Kính là anh em ruột thịt của mình thì càng không ưa nổi Cố Tòng Nhứ.

Vân Nghiễn Lý thấy y tới, ngoài cười trong không cười nói: “Đây không phải là chân long đại nhân sao, ngài mà cũng nỡ rời khỏi Tương Trọng Kính chạy long nhong khắp nơi à.”

Bởi vì Vân Nghiễn Lý phán đúng bản chất của Tương Trọng Kính nên Cố Tòng Nhứ tạm thời không so đo với Vân Nghiễn Lý, không để ý đến giọng điệu quái gở của hắn, nói: “Ngươi có tìm hiểu về trận pháp không?”

Vân Nghiễn Lý chọc ngoáy y: “Ngươi muốn hỏi về nửa khế ước sinh tử trong người ngươi? Thế thì ta biết đó.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ nhíu mày, sao miệng mồm của người này lại giống hệt Tương Trọng Kính vậy, toàn nói ra những lời đâm thẳng vào lòng của người khác.

Cố Tòng Nhứ không thể làm gì khác đành phải ‘lễ phép hỏi thăm sức khỏe’ cậu em trai ruột quý hóa của Tương Trọng Kính này.

Một lát sau, Vân Nghiễn Lý vác cái mặt xanh lè chống lại vuốt rồng kề sát ngay dưới cổ, hung ác nói: “Coi như ngươi giết ta thì ta cũng sẽ không giúp ngươi xem trận pháp!”

Cố Tòng Nhứ biết tính tình người này cao ngạo đến cực điểm, cũng không có ý định dùng vũ lực bức bách hắn, thuận miệng nói: “Trận pháp đó là trói buộc ta và Tương Trọng Kính, nếu biết cách giải pháp trận thì Nguyên anh của hắn nói không chừng sẽ lấy lại được tự do.”

Vừa nói xong, Vân Nghiễn Lý mới nãy còn bất khuất không chịu đầu hàng bỗng sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nói: “Vậy ta miễn cưỡng xem một chút vậy.”

Cố Tòng Nhứ từng nghiên cứu trận pháp trói buộc hai người họ, lúc đó Tương Trọng Kính cũng không biết trận pháp này là gì, chỉ có thể mơ hồ biết đó là trận pháp cổ xưa từ ngàn năm trước.

Cố Tòng Nhứ dựa vào trí nhớ phác thảo đại khái trận pháp, sau đó đưa cho Vân Nghiễn Lý xem.

Vân Nghiễn Lý nhận lấy tùy tiện nhìn sơ qua, rồi quay đầu đối mặt với tiểu phượng hoàng, một hồi lâu sau mới không quá chắc chắn nói: “Cái này trông khá giống… Trận pháp tu sửa tàn hồn?”

Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt: “Tàn hồn?”

Nhưng rõ ràng trận pháp này là do tự tay Tương Trọng Kính vẽ ra nhằm để vây nhốt ác long.

Vân Nghiễn Lý nói: “Ta không dám chắc, ngươi tranh thủ nhớ kỹ lại rồi vẽ chi tiết hơn cho ta đi.”

Cố Tòng Nhứ không có biện pháp nên đành gật đầu.

Lúc mặt trời mọc, Cố Tòng Nhứ trở về phòng Tương Trọng Kính, một thân một mình ngồi ở phòng ngoài, cúi đầu nhìn chăm chú vầng sáng linh lực trong tay.

Đây là linh lực của Vân Trung Châu mà y vừa lấy được trên người Vân Nghiễn Lý, chỉ cần hấp thụ phần linh lực này là có thể hoàn toàn phá vỡ trận pháp trói buộc hai người họ.

Cố Tòng Nhứ nắm linh lực trong tay, đối mặt với tự do gần ngay trước mắt nhưng y lại cảm thấy mê mang và do dự.

Nếu lúc trước không gặp Tố Nhất, khi có được phần linh lực này thì Cố Tòng Nhứ đã sớm cuống cuồng dùng nó phá vỡ trận pháp để lấy lại tự do.

Nhưng bây giờ ác long bị vây nhốt suốt sáu mươi năm lại tỏ ra chần chừ không muốn giải phong ấn ngay.

Tim của Cố Tòng Nhứ đập loạn xạ, mỗi một nhịp đập như một hồi búa gõ vào đầu y.

Một vệt đỏ thẫm len lỏi trong con ngươi của Cố Tòng Nhứ, y thẩn thờ nhìn mảnh linh lực trong tay, trong đầu vô thức nghĩ tới một vấn đề.

“Phong ấn được giải, ta còn lý do gì để tiếp tục ở bên cạnh hắn?”