Sau Khi Rửa Sạch Oan Khiên
Chương 47: Linh Liễu Hay Long Tức.
Tương Trọng Kính bị tiếng gọi ‘Cha’ sặc mùi sữa dọa không nhẹ, hắn ngồi trên giường đỡ trán thở hổn hển, tóc dài buông xõa gần như che kín cả người hắn.
Cố Tòng Nhứ bị quăng ngã muốn hẻo, giùng giằng hóa thành người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tương, Trọng, Kính—”
Trong đầu Tương Trọng Kính rối nùi một cục, thở hổn hển nửa ngày vẫn chưa tỉnh hồn lại, nghe thấy tiếng nói chuyện thì mê mang che kín lỗ tai, sợ lại nghe thấy tiếng gọi ‘Cha’ khiến Thần hồn của hắn chao đảo muốn văng ra ngoài.
Cố Tòng Nhứ mím môi đỡ cái đầu u một cục lảo đảo đứng dậy, xụ mặt đi tới mép giường từ trên cao nhìn xuống Tương Trọng Kính, chờ hắn cho y một lời giải thích hợp lý.
Chỉ là y đợi mãi mà không thấy lời giải thích đâu, trái lại còn trơ mắt nhìn Tương Trọng Kính ngáp một cái rồi từ từ ngã người nằm xuống, kéo chăn lên đắp rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn Tương Trọng Kính nói: “Đừng ngủ nữa, ngươi đã ngủ hai ngày rồi!”
Tương Trọng Kính lẩm bẩm gì đó rồi xoay người đưa lưng về phía Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ nhíu mày thấy Tương Trọng Kính vùi đầu vào chăn tỏ vẻ không thèm để ý, y cười lạnh đặt ngón tay lên chăn vẽ một đường.
Tương Trọng Kính mơ mơ màng màng không rõ hôm nay là ngày tháng năm nào, trong Thức hải toàn là trí nhớ hỗn loạn, cuối cùng tầm mắt của hắn dừng lại trước mảnh trí nhớ có hình ảnh rồng nhỏ đội vỏ trứng trên đầu.
Hắn tựa như say rượu, tư duy chậm chạp không thể suy nghĩ được gì, thậm chí còn tỏ ra sợ hãi: “Con rồng nhỏ kia là do mình sinh ra?”
Nếu không thì tại sao nó lại gọi hắn là cha?
Suy nghĩ này làm cho Tương kiếm tôn không sợ trời không sợ đất bị dọa đến nỗi chân eo mềm nhũn, cả người run lập cập.
Trong lúc hắn đang cố gắng tỉnh táo lại thì đột nhiên cảm thấy bên hông mình có gì đó đụng nhẹ vào, hắn mơ màng vươn tay hất chăn bên hông lên lộ ra một đuôi rồng nhỏ.
Hắn hé mắt nhìn thì lập tức mắt đối mắt với cái đầu rồng đang gác bên cạnh eo.
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt.
Cố Tòng Nhứ tưởng hắn muốn tránh né, nói: “Đừng nghĩ trốn tránh là coi như xong chuyện, đi ra, chúng ta tính toán rõ ràng.”
Vẻ mặt của Tương Trọng Kính đờ đẫn, ngay cả hai mắt cũng nhập nhèm không tiêu cự.
Cố Tòng Nhứ nhíu mày: “Đừng nói là ngươi quên mất hồi nãy mình mới làm gì…”
Vừa dứt lời, Tương Trọng Kính chợt tỉnh hồn hét thảm một tiếng, quýnh quáng chộp lấy đầu rồng của Cố Tòng Nhứ rồi quẳng ra ngoài.
Cố Tòng Nhứ lại một lần nữa bị ném văng vào cột giường ngay tại vị trí cũ, sau đó chậm rãi tuột xuống.
Cố Tòng Nhứ: “…”
Nhìn đi, coi bộ vẫn chưa quên.
May là chân long da dày thịt béo nên không bị gãy tay gãy chân gì, y hóa thành người ngồi dưới đất, không còn sức để nổi giận nữa, chỉ có thể nghiến răng nói: “Ngươi cố ý?”
Tóc tai của Tương Trọng Kính rối bời, hắn trùm chăn mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn Cố Tòng Nhứ thật lâu, sương mù trong mắt dần dần tản ra.
Hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tương Trọng Kính run rẩy nói: “Ngươi, ngươi lúc nãy mới kêu ta là gì?”
Cố Tòng Nhứ trừng hắn: “Chứ ngươi hy vọng ta kêu ngươi là gì hả? Tương kiếm tôn?”
Tương Trọng Kính mê mang nhìn Cố Tòng Nhứ hồi lâu, lúc này mới nhận ra bản thân vừa nằm mơ.
Cố Tòng Nhứ thấy hắn đã tỉnh táo lại, lập tức truy hỏi: “Mới nãy sao ngươi lại ném ta?”
Tương Trọng Kính xoa mi tâm, ậm ờ nói: “Ta ném ngươi hồi nào?”
Cố Tòng Nhứ bị tức cười, đang định tính sổ với hắn thì ngoài cửa chợt truyền đến tiếng nói của Mãn Thu Hiệp: “Trọng Kính, tỉnh chưa?”
Tương Trọng Kính vừa ngáp vừa nói: “Ờ.”
Âm khí trong người hắn đã biến mất và cũng đã giảm sốt, cả người sảng khoái dễ chịu rất nhiều, có lẽ là trong lúc hắn hôn mê được người đút thuốc.
Mãn Thu Hiệp đẩy cửa đi vào, trên tay đeo găng tay mỏng đang cầm một cành hòe.
“Thiết Hải Đường phái tiểu quỷ tới đưa tin tức cho ngươi, ngươi xem đi.”
Tương Trọng Kính vừa nghe đến cái tên Thiết Hải Đường lập tức đi tới nhận lấy cành hòe, Cố Tòng Nhứ đứng bên cạnh tức giận đập bộp vào tay hắn: “Truyền tin của ác quỷ mà ngươi cũng dám cầm, chưa sợ âm khí trong người không đủ nhiều hay gì?”
Y vừa nói vừa vươn tay nhận lấy cành hòe, ngón tay nhẹ nhàng búng vào thì lập tức cành hòe biến thành một tờ giấy sặc mùi âm khí— Nếu lúc nãy Tương Trọng Kính thật sự đụng vào thì chắc chắn hắn sẽ lăn ra ngủ thêm hai ngày nữa.
Cố Tòng Nhứ đọc xong tin tức cho hắn nghe rồi nói: “Ngươi thấy sao?”
Tương Trọng Kính lơ mơ tỉnh hồn lại, hỏi: “Hả? Cái gì? Ta không nghe.”
“…” Cố Tòng Nhứ tức giận trừng hắn, trực tiếp bóp nát vật trong tay thành bụi, sau đó há miệng hút hết âm khí bay tán loạn xung quanh: “Thiết Hải Đường đã điều tra ra chuyện năm đó của Tiên quân, nhưng chuyện này có vẻ cực kì quan trọng, hồn phách của nàng ta không thể rời khỏi cây hòe nên muốn ngươi lại tới đó một chuyến. Đi không?”
Tương Trọng Kính tất nhiên phải đi nhưng lại nghĩ tới Thần hồn mỏng manh của mình, hắn nhìn về phía Mãn Thu Hiệp muốn xin ý kiến.
Mãn Thu Hiệp thuận miệng nói: “Được chứ, sao lại không?”
Tương Trọng Kính nói: “Thế còn Thần hồn của ta?”
“Dễ thôi.” Mãn Thu Hiệp nói: “Mấy cái thứ âm khí kia suy cho cùng cũng chỉ là ỷ mạnh hiếp yếu, nếu có uy áp mạnh mẽ của chân long thì chúng sẽ không dám làm gì, ngươi để cho rồng của mình độ cho một hớp hơi thở là được.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính không thể tin nổi, hắn nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề: “Cái gì?”
Cố Tòng Nhứ nghe rõ mồn một, trên mặt tuy không có cảm xúc gì nhưng bên tai đã lặng lẽ đỏ lên.
“Hơi thở của rồng.” Mãn Thu Hiệp giống như không nhìn ra vẻ khiếp sợ của Tương Trọng Kính, lặp lại lời nói mà bản thân cho là hết sức bình thường: “Chỉ với một hớp hơi thở rồng là đủ bảo vệ ngươi khỏi âm khí cả một ngày, rất tiện lợi.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính nhìn Mãn Thu Hiệp với ánh mắt tối tăm: “Nếu để ta biết vẫn còn biện pháp khác ngoài hơi thở của rồng, ta sẽ…”
Từ nào tới giờ Mãn Thu Hiệp không thèm để ý đến uy hiếp của Tương Trọng Kính, cho dù Tương Trọng Kính muốn giết hắn hay đốt trụi Vô Tẫn Lâu thì hắn sẽ không nhăn mặt nhíu mày.
Nhưng mà lần này, Tương Trọng Kính đã nghĩ ra một chiêu cực độc: “Ta sẽ làm như vậy.”
Mãn Thu Hiệp dửng dưng nhìn sang thì lập tức thấy khế văn của ác long từ trong lòng bàn tay của Tương Trọng Kính tựa như bóng ma chậm rãi bò ra ngoài, trong ánh mắt hoảng sợ của Mãn Thu Hiệp, nó bò đến dưới cằm của hắn và chỉ cách một milimet nữa là bò lên đến khuôn mặt trắng ngần của Tương Trọng Kính.
Cuối cùng, khế văn của ác long vẫn là tiếp tục bò lên trên mặt và định cư ngay tại gò má của hắn.
Mãn Thu Hiệp: “…”
Mãn Thu Hiệp mém xíu nữa phát điên.
Trong mắt hắn, cho dù khế văn của ác long có tinh xảo đến mấy cũng chỉ là dấu chân đen đúa bẩn thỉu ịn lên khuôn mặt xinh đẹp của Tương Trọng Kính, trực tiếp khiến khuôn mặt hai mươi ngàn điểm của Tương Trọng Kính bị rớt mất phân nửa số điểm.
“Có có! Ngoài hơi thở rồng ra vẫn có một biện pháp khác!” Mãn Thu Hiệp gần như là hét thảm, hắn xông tới áp hai tay vào hai má Tương Trọng Kính, vành mắt ửng đỏ nói lia lịa: “Hạt giống của Linh Liễu! Ngươi đến chỗ Tống Hữu Thu lấy một viên hạt giống Linh Liễu ngậm trong miệng là được!”
Tương Trọng Kính cười như không cười nhìn hắn.
Cố Tòng Nhứ đứng bên cạnh nhíu mày tựa hồ hơi thất vọng, vành tai không còn ửng đỏ nữa.
Tương Trọng Kính điều khiển khế văn bò xuống quay về lòng bàn tay, lúc này Mãn Thu Hiệp mới thở phào nhẹ nhõm, không dám nói bậy nói bạ nữa.
Tương Trọng Kính sang cách vách mượn Tống Hữu Thu một viên hạt giống Linh Liễu, sau đó đi đến chỗ cây hòe với Cố Tòng Nhứ.
Thiết Hải Đường đang đứng dưới tán cây hòe đợi hắn, hai mắt nàng lập tức sáng rực khi thấy hắn bay tới, vừa cố gắng giữ nét đoan trang hiền thục vừa len lén bóp tay của Cần Nương để tiếp thêm sức mạnh, trong đôi mắt dường như hiện lên ánh nước.
Lúc này Tương Trọng Kính không còn mặc quần áo mỏng tanh của nữ nhân nữa, cả người mặc một bộ áo bào đỏ rực, bên ngoài trùm áo choàng đen có long văn, mái tóc dài đen nhánh được búi lên gọn gàng, Thiết Hải Đường vừa nhìn liền ‘Á’ một tiếng ngã người ra sau giống như bị nhất tiễn xuyên tâm.
Cần Nương sớm đã chuẩn bị lập tức vươn tay đỡ lấy người, tránh để Thiết Hải Đường bị té đập đầu xuống đất ngất xỉu trước mặt thần tượng.
Trong miệng Tương Trọng Kính đang ngậm một viên hạt giống Linh Liễu mát lạnh như ngọc lưu ly, quả nhiên giống như Mãn Thu Hiệp đã nói, âm khí đông dày bốn phía dưới tán cây hòe không hề đến gần hắn, làm hắn cảm thấy không hề lạnh một chút nào.
Tương Trọng Kính đã tới trước mặt Thiết Hải Đường hàn huyên vài câu.
Thiết Hải Đường ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính, không hề nghe lọt những gì hắn nói, đến khi Cần Nương chọt chọt vào eo thì nàng mới bừng tỉnh lại.
“Kiếm tôn buổi sáng tốt lành!” Thiết Hải Đường dõng dạc nói lớn: “Đã ăn sáng chưa?!”
Tương Trọng Kính không ngờ lễ chào hỏi của quỷ tủ lại giống với người phàm, hắn khẽ sửng sốt rồi nghiêm túc trả lời: “Ta đã ích cốc lâu rồi.”
Thiết Hải Đường: “…”
Cố Tòng Nhứ đang quấn trên tay hắn cũng: “…”
Thật giống như khi Tương Trọng Kính trò chuyện với con gái thì lại dẫn đề tài đi vào ngõ cụt, hoàn toàn khác với kiểu nói năng bỡn cợt damdang với Cố Tòng Nhứ.
Lúc này Thiết Hải Đường mới nhận ra sự ngu ngốc của mình, hai má của nàng đỏ bừng, ủ rũ cúi đầu, mím môi nói nhỏ: “Kiếm tôn, mời.”
Thiết Hải Đường lại mất sạch mặt mũi trước ‘Thần tượng Tiên nhân’, nàng sợ mình nói lớn tiếng sẽ bị Tương Trọng Kính phát hiện sự phiền não và xấu hổ trong giọng nói của mình.
Tương Trọng Kính đi theo Thiết Hải Đường vào thế giới nhỏ dưới gốc cây hòe, phòng khách hôm bữa dường như đã được sửa sang lại tinh mỹ hơn trước, có điều Tương Trọng Kính không rảnh tham quan, hắn ngồi xuống nói: “Thật sự đã điều tra ra được chuyện của Tiên quân đó?”
Vì trong miệng đang ngậm hạt giống Linh Liễu nên giọng nói của hắn khó tránh hơi ậm ừ, miễn cưỡng có thể nghe ra.
Cố Tòng Nhứ vốn đang cuộn người vùi trong tay áo hắn ngẩn người, chợt nghe thấy giọng nói của hắn liền ló nửa cái đầu ra, ngơ ngác nhìn đôi môi mỏng của Tương Trọng Kính.
“Nói chuyện trong họng chẳng nghe được gì.” Không hiểu sao Cố Tòng Nhứ có chút buồn bực không vui, thẩn thờ suy nghĩ: “Hạt giống đó có gì hay đâu, còn không bằng hơi thở của ta dễ xài, lại còn tiện lợi nữa.”
Thiết Hải Đường ngoan ngoãn quỳ ngồi trước mặt Tương Trọng Kính, xấu hổ lén lút nhìn hắn, khi nghe hỏi vậy liền trả lời: “Vâng vâng! Đều đã điều tra xong!”
Cần Nương bưng một mâm hoa hòe tới dâng lên cho Thiết Hải Đường.
Thiết Hải Đường cầm lên một đóa cụp mắt nhìn dòng chữ mờ ảo trên đó, một hồi lâu sau mới nói: “Về vị Tiên quân mà ngài muốn điều tra, hắn là Tông chủ thuộc môn phái bảo vệ địa mạch ngàn năm. Địa mạch có ba lần bị lửa của tam độc ăn mòn, trong đó có hai lần là hắn dùng trận pháp dập tắt, vì thế hắn phải dưỡng thương rất nhiều năm, cho nên hắn mới được người đời xưng tụng là Tiên quân.”
Tương Trọng Kính suy tư.
Thiết Hải Đường vẫn đang nhìn hoa hòe: “Vị Tiên quân này tiếp quản vị trí Tông chủ khi mới mười chín tuổi, tên là…Ủa?”
Nàng khẽ sửng sốt, ngước mắt kinh ngạc nhìn Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính nói: “Sao thế?”
Thiết Hải Đường hơi chần chừ một lát rồi mới tiếp tục nói.
“Tên là, Tương Trọng Kính.”
Tương Trọng Kính cũng phải sửng sốt, trong lúc vô tình hắn cắn vỡ hạt giống đang ngậm trong miệng.
Sau khi hạt giống bị cắn vỡ phát ra tiếng ngọc bể rất nhỏ, tiếng bể này làm Tương Trọng Kính nhận ra thứ này rất dễ vỡ, đang định dùng lưỡi gom các mảnh vỡ lại hòng cứu chữa một chút nhưng lập tức trong miệng tràn ngập vị đắng của hạt giống.
Linh Liễu được chăm bón bằng Linh tuyền, hạt giống của nó không giống với hạt giống của cỏ cây bình thường, bất cẩn một tí là vỡ ngay, hơn nữa trong hạt giống còn chứa một chút linh lực, sau khi bị cắn vỡ thì chút linh lực này lập tức tiêu tán trong miệng, vầng sáng mờ của Linh Liễu bao bọc xung quanh hắn cũng theo tiếng vỡ của hạt giống mà từ từ biến mất.
Tương Trọng Kính lộp bộp trong lòng, thầm hô to nguy rồi.
Ánh sáng mờ dần rồi biến mất, dưới tán cây hòe không có chỗ nào là không có âm khí, lập tức tụ lại lao thẳng vào trong linh mạch khô cằn của Tương Trọng Kính.