Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất
Chương 47
Hai người trong con hẻm tối vô cùng nhếch nhác, nhưng khi trở về lại rất vinh quang rạng rỡ.
Tuần án Ngự sử dẫn theo binh mã, bắt sống tên quản sự trước đó cùng với gã Huyện lệnh giúp kẻ xấu làm điều ác, tuy những quan viên Hộ Bộ đã lo lắng hoảng sợ không ít, nhưng những người khác thì không bị tổn thương gì.
Ngược lại là Lục Vô Ưu, người đã dũng cảm không sợ hãi kéo phu nhân mình lao ra khỏi vòng vây, thà chết chứ không chịu khuất phục, trở thành người duy nhất bị thương.
— Trên người hắn đúng là vô cùng nhếch nhác, quan phục bị rách tươm từng mảng, quần áo thì xộc xệch, mơ hồ có thể thấy vết máu loang lổ, tóc tai rơi xuống rũ rượi, ngay cả phu nhân đi cùng hắn cũng không khác gì, quần áo lộn xộn, bụi bặm bám đầy.
Thật khiến người ta không thể không khâm phục!
“Tễ An, vừa rồi thực sự dọa chết lão phu, ngươi quả là can đảm thẳng thắn, trở về lão phu nhất định phải…”
“Không ngờ Lục đại nhân tuổi còn trẻ mà đã có can đảm khí phách như vậy..…”
“Khi trở về bổn quan nhất định sẽ dâng tấu lên Thánh thượng để tán dương chuyện này!”
Hạ Lan Từ thì đang chỉnh lại vạt váy, có chút ngại ngùng, Lục đại nhân dũng cảm không sợ hãi vừa rồi vẫn không nhịn được, ấn nàng trong ngõ tối mà hôn mãnh liệt hồi lâu, hôn đến khi cả hai đều cảm thấy không ổn mới khiến hai người nhếch nhác như vậy.
Nàng vô thức bám lấy cánh tay Lục Vô Ưu, không cẩn thận chạm vào miệng vết thương khiến máu rỉ ra.
Giữa kẽ ngón tay trắng mịn là cảm giác trơn trượt, mùi máu tanh thoang thoảng, trong con hẻm tối tăm cũng chưa chắc đủ kín đáo, lại có chút ẩm thấp và mùi mốc meo nhàn nhạt, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ.
Cảnh tượng lúc đó vô cùng khó hình dung.
Nhưng hiện tại hắn lại vô cùng thản nhiên trò chuyện với mọi người, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngược lại vị Tuần án Ngự sử đại nhân kia khi nhìn thấy Hạ Lan Từ thì kính cẩn chào một tiếng — nàng mới nhớ ra đối phương vẫn là cấp dưới của cha nàng, khâu thẩm vấn điều tra tiếp theo không thuộc phận sự của Lục Vô Ưu nữa, hai người cuối cùng cũng có thể trở về nghỉ ngơi.
Khi Lục Vô Ưu cởi bỏ bộ quan phục đầy vết thương kia, Hạ Lan Từ thừa cơ lấy lọ thuốc từ bao quần áo mang theo bên người ra, lúc bước tới chỉ thấy hắn hơi ngẩn người: “Nàng thật sự định giúp ta thoa thuốc sao? Không cần… máu đã ngừng chảy rồi.”
Nàng vẫn còn hơi lo lắng: “Chàng để ta xem lại đi.”
Lục Vô Ưu khẽ nhướng đuôi mày, mỉm cười nói: “Những gì nên xem không phải đều bị nàng nhìn hết rồi sao?”
Hạ Lan Từ cũng mặc kệ hắn đang nói cái gì, nâng tay lên cởi quần áo của hắn.
Ban đầu Lục Vô Ưu cũng định giãy giụa, nhưng đấu tranh một chút lại thôi, để Hạ Lan Từ tùy ý lột đồ hắn, chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Nàng thật chủ động, đáng tiếc không phải vì…”
Khi Hạ Lan Từ nhìn thấy miệng vết thương có phần đáng sợ trên cánh tay hắn, lòng nàng khẽ run lên, nói: “Lục đại nhân, nếu chàng bớt nói vài câu sẽ được lòng người hơn nhiều.”
Lục Vô Ưu tinh tế ngậm miệng.
Đầu ngón tay Hạ Lan Từ quệt thuốc mỡ, cúi đầu cẩn thận bôi giúp hắn, vẻ mặt vừa chuyên tâm vừa nghiêm túc.
Lục Vô Ưu ngược lại có chút không tự nhiên, hắn nhịn một lúc rồi nói: “Nhưng không mở miệng ta sẽ rất khó chịu, có thể có một đối tượng để nói những gì mình muốn nói thật không dễ dàng.”
Hạ Lan Từ nhớ lại lời hắn nói lần trước: “… Chỉ vậy đã thấy vui vẻ sao?”
Lục Vô Ưu cười nói: “Thật sự rất vui vẻ, người sống mà không vui vẻ thì còn ý nghĩa gì chứ.”
Áo lót trắng tinh dễ dàng nhận ra vị trí vết thương, Hạ Lan Từ lại kiểm tra một lần nữa, phát hiện chỗ bị thương thật sự của Lục Vô Ưu không nhiều lắm thì mới yên tâm, thuận miệng hỏi hắn: “Thế nào mới được xem là vui vẻ?”
“Với ta, được tùy ý làm những việc mình muốn chính là vui vẻ.” Hắn nói với giọng điệu như khuyên nhủ dụ dỗ: “Đi cùng ta chuyến này, nàng không thấy vui vẻ sao?”
Không cần lúc nào cũng ở trong phủ, không cần phải đội mũ che mỗi khi ra ngoài, muốn đi thì đi, muốn nhìn thì nhìn, muốn hỏi thì hỏi, quả thật là một trải nghiệm mà trước đây nàng chưa từng có, thậm chí khoảnh khắc bị Lục Vô Ưu kéo chạy đi, dù căng thẳng và lo lắng, nhưng cảm giác sợ hãi này hoàn toàn không giống lúc nàng hoảng sợ và bất lực một mình.
Hạ Lan Từ giật mình, giống như đã cảm nhận được phần nào niềm vui mà hắn nói đến.
Nàng vừa định gật đầu, sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, đưa mắt nhìn thoáng qua Lục Vô Ưu có chút kỳ lạ.
Lục Vô Ưu nhận ra gì đó từ ánh mắt kỳ lạ của nàng, hắn nhẹ nhàng đến gần, nói: “Không phải ta muốn nhịn, nhưng dù gì ta cũng được xem là người có khí tiết và đạo đức, cuộc đời con người có cái đáng làm và có cái không, nếu ta thực sự không màng phép tắc, tùy ý làm bậy, thì người nàng thấy có thể không phải ta… Có lẽ sẽ là một đại ma đầu bị triều đình truy nã, do đó tốt nhất nàng nên thấy may mắn vì đã gặp được ta bây giờ.”
Hạ Lan Từ không nhịn được, đùa cợt vỗ nhẹ lên vai hắn, nói: “Rất tốt, vậy chàng cứ giữ nguyên vậy nhé.”
Lục Vô Ưu: “…”
Hạ Lan Từ vốn định giao quan phục của hắn cho Sương Chi khâu lại, nhưng cuối cùng nghĩ đến Lục Vô Ưu đã tin tưởng mình như vậy, chi bằng thử khiêu chiến bản thân một lần, vì vậy nàng mang theo cảm giác tay nghề nữ công đã có chút tiến bộ của mình, tự mình ra tay.
Kết quả vô cùng thê thảm, chỉ có thể nói là miễn cưỡng vá được lỗ thủng, đường khâu cong cong vẹo vẹo như những con giun, đến chính nàng cũng không đành lòng nhìn.
Lục Vô Ưu cầm chiếc áo ngoài kia nhìn hồi lâu, vui mừng khôn xiết nói: “Tay nghề của Hạ Lan tiểu thư thực sự rất xuất sắc.”
Hạ Lan Từ chịu khuất phục: “Chàng tìm người làm lại một cái khác đi.”
“Không cần.” Lục Vô Ưu nói: “Ta quyết định sẽ mặc nó, trông rất giản dị, mặc ra ngoài chắc chắn không ai nghi ngờ sự thanh liêm của ta.” Nói xong, hắn lập tức mặc áo vào người.
Hạ Lan Từ: “…” Trong lòng rất muốn che mặt vì xấu hổ.
Nàng… lần sau chắc chắn sẽ tiến bộ!
***
Sau một tháng đo đạc oanh oanh liệt liệt, cuối cùng gần như đã xong.
Khi chuẩn bị lên đường hồi phủ, vì danh tiếng bên ngoài của Lục Vô Ưu, một phu tử ở thư viện địa phương, người từng là đồng học với hắn, đã cật lực mời hắn đến chỉ dạy học trò và bình luận văn chương.
Dù sao cũng không còn việc gì làm, Lục Vô Ưu cũng chẳng có lý do gì để từ chối nên đã nhận lời.
Hạ Lan Từ không ngờ Lục Vô Ưu lại gọi nàng đi cùng.
Nhưng chẳng bao lâu, nàng đã hiểu ra.
Trước mặt Lục Vô Ưu, các học trò xếp hàng dài để chờ xem văn chương không thể nhìn thấy điểm cuối, hắn ngồi trên bàn mà thư viện chuẩn bị sẵn, vỗ vào vị trí bên cạnh, nói: “Vị này là phu nhân ta, văn chương cũng rất không tồi, nếu các ngươi không kịp đưa cho ta xem, cũng có thể tìm nàng.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Nàng cứ tưởng rằng mình chỉ đến đây để làm vật trang trí thôi.
“Thật sự có thể hỏi sao?”
“Phu nhân xinh đẹp như vậy, không cần che mặt sao? Đây là… ta có thể nhìn trực tiếp sao?”
“Ta không dám tiến lên… Ta sợ mình không nói được gì!”
“Ta cũng thế…”
“Sao lá gan các ngươi đều nhỏ quá vậy! Các ngươi không đi thì ta đi!”
Hạ Lan Từ thấp thỏm chờ một hồi lâu, cuối cùng thấy một đệ tử thư viện không nhỏ hơn nàng bao nhiêu tuổi, mặt đỏ bừng, hai tay giơ cao bài văn đưa cho nàng.
Khi nhận lấy bài văn, nàng dần bình tĩnh lại, lúc trước nàng đã đọc nhiều bài văn như vậy, không thể để lộ sự yếu kém ở đây được, nghĩ vậy, Hạ Lan Từ tập trung xem xét, nhanh chóng tìm ra vấn đề rồi từ tốn mở miệng.
Âm sắc nàng nhẹ nhàng, êm tai và vừa vặn, tạo cho người nghe một cảm giác tin tưởng kỳ lạ.
“Ngươi thật sự đến hỏi? Thế nào thế nào! Cách gần như vậy có cảm giác gì!”
Đệ tử đó gãi đầu nói: “Ta chỉ tập trung nghe phu nhân nói, không chú ý nhiều, nhưng… ta cảm thấy những vấn đề nàng chỉ ra rất hợp lý, ban đầu ta cứ nghĩ nàng chỉ là…”
“Phu nhân của Lục đại nhân thực sự có thể chỉ dẫn văn chương sao?”
“Thật hay giả? Ta cũng phải đi hỏi!”
“Đợi đã, ta đến trước!”
Chẳng mấy chốc, trước mặt Hạ Lan Từ cũng xếp một hàng người.
Nàng uống trà bên cạnh, vừa đọc bài viết vừa nói, tốc độ của nàng chậm hơn Lục Vô Ưu, nhưng lại kiên nhẫn hơn.
Lục Vô Ưu bên cạnh thì đọc nhanh như gió, vừa xong là bắt đầu giải thích luôn, xong một người lập tức đổi người khác ngay.
Hạ Lan Từ cảm thấy vì ít người đến tìm nàng, nên cũng không gấp gáp, có thể từ từ trả lời và thảo luận thêm vài câu, nhưng rất nhanh nàng lại phát hiện hàng người xếp trước mặt nàng dần dần dài hơn cả hàng người trước mặt Lục Vô Ưu — rất nhiều người sau khi nghe bên kia nói xong thì lập tức qua bên này xếp hàng.
Nàng hơi bối rối, kéo tay áo của Lục Vô Ưu nói: “Hay là ta vẫn nên che mặt lại sẽ tốt hơn?”
Lục Vô Ưu dừng lại động tác đọc nhanh như gió, động viên nàng: “Đừng lo, nhiều người như vậy, không thể đều đến vì khuôn mặt của nàng được.”
Hạ Lan Từ hạ giọng xuống cực thấp: “… Vì tài hoa của ta sao?”
Lục Vô Ưu nhanh chóng đáp: “Đúng, không sai. Nắm bắt thời gian, nếu không đến tối cũng không xong đâu.”
Hạ Lan Từ bỗng nhiên như được khích lệ.
Trong mắt nàng dần dần lóe lên một tia sáng, ngay cả lưng cũng thẳng hơn trước, tốc độ đọc bài và tốc độ nói cũng bắt đầu nhanh dần.
Hai người họ đọc nhanh như bay, người bên cạnh lại nghị luận xôn xao.
“Tuổi tác của Lục đại nhân và phu nhân đều rất trẻ, dáng dấp lại đẹp mắt như vậy, đúng là vợ chồng hòa hợp, cặp đôi thần tiên sao?”
“Thật ngưỡng mộ quá, sau này nếu ta đỗ Trạng nguyên, liệu có cưới được phu nhân giỏi giang vậy không?”
“… Sao ngươi không nghĩ xem sau này sẽ vào Nội các hay làm quan lớn ở Lễ Bộ thì tốt hơn?”
“Nói thật, trước kia ta chưa từng nghĩ nữ tử đọc sách lại oai phong như vậy, sau này quay về học tại nhà, ta sẽ nói với cha để các muội muội cũng đến nghe.”
“Ngươi có nghe Hạ Lan phu nhân vừa nói không, có trật tự, lý luận rõ ràng, ta nghĩ nếu không phải nữ tử không được dự thi, có khi nàng có thể đỗ Cử nhân hay Tiến sĩ không chừng.”
“Trong thiên hạ, sao lại có một cặp phu thê xứng đôi tới vậy chứ!”
Sắc trời tối dần, bên này Lục Vô Ưu cũng xem gần xong, hắn vận động cơ thể đã ngồi cả ngày, nhìn sang thiếu nữ bên cạnh vẫn đang nói nhỏ, tốc độ và ngữ điệu nói cũng không còn nhẹ nhàng chậm rãi như lúc nói chuyện bình thường, mà thẳng thắn không chút suy nghĩ như khi đối đáp với hắn.
Ánh chiều tà lặng lẽ rơi trên má nàng, hiện lên ánh sáng nhè nhẹ.
Những người xếp hàng cũng đều thể hiện sự kính trọng, không chút khinh nhờn, tất nhiên bên cạnh cũng có vài người không xem trọng, hoặc coi thường nữ tử mà không muốn đến, thậm chí còn khẽ cười nhạo, nhưng không thể phủ nhận một điều, giờ phút này nàng trông như đang phát sáng.
Một người có xuất sắc hay không, từ trước đến nay không liên quan đến giới tính.
Hạ Lan Từ nói đến khô cả miệng, thuận tay lấy chén trà lại phát hiện đã uống hết, đang định gọi người thêm trà thì đã thấy Lục Vô Ưu chậm rãi bước tới, nhấc ấm trà lên, vén tay áo, tư thế tao nhã rót trà cho nàng.
Nàng ngạc nhiên: “Chàng xem xong rồi?”
Lục Vô Ưu làm trò trước mặt mọi người, hắn cười đến dịu dàng săn sóc: “Phải, nên đến giúp phu nhân thêm trà.” Như một quân tử nhẹ nhàng.
… Đều là những từ lung tung gì đây.
Hạ Lan Từ oán thầm vài câu, lại không nhịn được nâng mắt nhìn hắn, dáng vẻ làm bộ làm tịch của hắn thật sự khiến người khác nhớ nhung, bây giờ thì hoặc là vô cùng thờ ơ, hoặc là đầy ham muốn, cứ như ngay giây sau sẽ đè nàng xuống mà hôn.
Nàng uống một ngụm trà, tiếp tục đọc, nhưng không lâu sau liền cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lục Vô Ưu.
“Ta cũng gần xong rồi.”
Hạ Lan Từ nói xong, cố gắng lờ đi Lục Vô Ưu bên cạnh, nhanh chóng xem nốt một ít bài viết còn lại, vừa định xoa vai thì nghe thấy đệ tử cuối cùng không nhịn được nói: “Tình cảm của Lục đại nhân và Hạ Lan phu nhân thật tốt.”
“…?”
Hôm nay hai người họ chưa nói với nhau mấy câu, sao họ nhìn ra được.
Nàng quay đầu nhìn Lục Vô Ưu, hắn vẫn cười vô cùng dịu dàng săn sóc, ý cười lưu luyến như trước, không khác gì lúc hắn hút hồn các tiểu cô nương đến mê mệt trước đây, Hạ Lan Từ nói: “Chúng ta có thể về rồi, chàng có thể biểu hiện bình thường một chút không?”
Lục Vô Ưu khó hiểu nói: “Sao ta lại không bình thường? Không phải ta vẫn vậy sao.”
Hạ Lan Từ cũng không nói rõ được là chỗ nào không đúng, cuối cùng đặt câu nhận xét đã nghĩ từ lâu lên đầu hắn: “Không đứng đắn.”
Lục Vô Ưu cũng ngớ người một lúc: “Này thì có gì mà không đứng đắn, ta chỉ mỉm cười tỏ vẻ thân thiện thôi.”
Hạ Lan Từ nói: “Các tiểu cô nương sẽ hiểu lầm.” Ví dụ như tiểu đường muội của nàng.
Lục Vô Ưu nói: “Chuyện đó không thể nào, với ai ta cũng cười như vậy, chẳng lẽ người nào cũng hiểu lầm sao.”
Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “… Tự chàng cũng biết sao!”
Lục Vô Ưu nhớ lại những lời nàng vừa nói một chút, nhướng mày tiến lại gần, khóe môi ngậm cười, giọng nói chậm rãi: “Tiểu cô nương hiểu lầm, vậy còn nàng, nàng có hiểu lầm không?”
Lúc này trời đã tối, những đệ tử vừa đến thỉnh giáo cũng đã rời đi.
Hắn ghé sát lại, nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên má nàng trước mặt mọi người, gần như không chút kiêng nể gì.
Hạ Lan Từ kinh ngạc một lúc rồi ấn vai hắn nói: “Về rồi hôn.”
“Ồ.” Bấy giờ Lục Vô Ưu mới chậm rãi trả lời: “Cảm giác thế nào, bây giờ nàng đã tin văn chương của mình thật sự không kém rồi chứ, ta sẽ không nhìn nhầm.”
Hạ Lan Từ lại nhấc chén trà lên uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn nói: “Ta sớm biết rồi.”
Lục Vô Ưu: “…?”
***
Lần này quay lại ngoại ô Kinh thành, không chỉ nạn dân, mà ngay cả chỗ phát cháo cũng rất khó thấy được, mấy vị quan viên Hộ Bộ trở về sau chuyến đi này cũng mệt mỏi vô cùng, lúc nghỉ ngơi tại quán trà gần trạm dịch bên ngoài thành cũng không ngừng than phiền.
“Cuối năm lại phải làm rõ sổ sách, Hộ Bộ chúng ta lại bận rộn, vẫn là ở Hàn Lâm Viện các ngươi thanh nhàn hơn.”
“Thâm hụt năm ngoái còn chưa bù đắp được, năm nay lại nào là lũ lụt, nào là nạn đói, Binh Bộ đánh Bắc Địch cần tiền, Công Bộ trùng tu cung điện cần tiền, sông ngòi phải tu sửa đê điều cũng cần tiền, Lại Bộ còn muốn tăng bổng lộc. Nhị Điện hạ chưa có động tĩnh gì, nếu ngài ấy được ban đất phong, chỉ sợ chuyển hết của cải trong kho cũng không đủ dùng.”
“Ấy, cẩn trọng lời nói, cẩn trọng lời nói!”
“Nghe nói tiểu Vương tử Bắc Địch mấy ngày nữa sẽ đến, nghe nói là định kết thân với Công chúa. Nếu thật sự kết thân, có thể yên ổn vài năm, tiết kiệm chút quân phí cũng được. Tránh để đến lúc tính toán không xong, chọc giận cấp trên… Sang năm còn phải kiểm tra Kinh thành, không biết bổn quan có nên về hưu sớm không.”
“Hàn Lâm Viện thật tốt mà.”
Lục Vô Ưu đối đáp một cách hờ hững, dù sao những lời như vậy hắn đã nghe nhiều rồi, còn Hạ Lan Từ thì lại nghe rất thích thú.
Trên con đường lớn, thỉnh thoảng có xe ngựa hoặc có người cưỡi ngựa phi nhanh qua, Hạ Lan Từ quay đầu lại nhìn, trong lòng sinh chút ngưỡng mộ, Lục Vô Ưu thấy vậy liền thuận miệng nói: “Bên cạnh dịch quán có ngựa, bây giờ cưỡi một lúc vẫn còn kịp.”
Từ lúc nóng lòng muốn thử đến khi Hạ Lan Từ đứng lên chỉ trong tích tắc, nàng nói nhanh: “Vậy ta đi đây.”
Những quan viên khác còn đang trò chuyện không khỏi kinh ngạc: “Tễ An, phu nhân ngươi là đi…”
“Chắc không phải là đi…”
Trong lúc họ còn đang ngỡ ngàng, đã thấy thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục trắng nói chuyện xong với người trong chuồng ngựa, dẫn một con ngựa ra, sau đó giẫm lên bàn đạp, dù động tác không quá thuần thục nhưng vẫn leo lên lưng ngựa rất dứt khoát.
Mọi người: “…”
Lục Vô Ưu giữ phong thái tự nhiên, ôn hòa nói: “Đây cũng là sở thích của phu nhân ta, các vị không cần quá để ý.”
Hạ Lan Từ nắm chặt dây cương, cho ngựa chạy chậm vài bước để làm quen, sau khi đã tìm được cảm giác, nàng không nhịn được kẹp chặt bụng ngựa, thúc nó phi nhanh đi.
Bên cạnh dịch quán là một khu rừng rậm, khi ngựa lao vào trong thì móng ngựa lao vùn vụt, đồng thời giẫm lên vô số lá rụng, ánh sáng dưới tán cây biến đổi không ngừng trước mắt, gió rít bên tai, nàng không nhịn được mà cong môi cười, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều rất thả lỏng.
Nhưng mà vào lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Xin hỏi cô nương tên gọi là gì?”
Hạ Lan Từ vội vàng ghì chặt dây cương.
Cùng lúc đó, Tử Trúc vẫn luôn theo sát nàng nhảy xuống từ trên cây, chắn trước mặt Hạ Lan Từ.
Dưới tán cây rậm rạp truyền đến tiếng vó ngựa, có người cưỡi trên một con ngựa cao to, vén những tán lá rậm rạp tiến đến, người đó nhìn thoáng qua Tử Trúc, cười nói: “Đây chắc là thị vệ của cô nương à, cô nương là người Kinh thành?”
Phục sức mà hắn mặc khác hẳn với Đại Ung, trông như áo giáp, đính kèm những sợi xích bạc và ngọc thạch có hình dạng khác nhau, làn da có màu lúa mạch khỏe mạnh, ngũ quan cực kỳ sắc nét, anh tuấn đến mức có phần sắc bén như lưỡi dao, mái tóc đen nhánh, trên dái tai có đeo một chiếc khuyên tai trông như nanh thú, bên hông đeo một thanh loan đao vỏ bạc, mi mắt và tóc đều dày và dài như nhau, mang đến một vẻ hoang dã, nhưng khi cười rộ lên lại lộ ra đôi chút ngây thơ — tuổi cũng không lớn, có lẽ chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
***
Tiêu Thiều An đang gục trong lòng Lệ Quý Phi khóc lóc nức nở: “Con không muốn gả! Con không muốn!”
Mấy ngày qua, quả thật nàng ta khổ không kể xiết, lúc trước bị cấm túc không nói, khi Lục ca ca giảng kinh cho Hoàng tử, vì Phụ hoàng sợ nàng ta tiếp tục làm mất mặt nên không cho nàng ta đến — làm nàng ta hoàn toàn không có cơ hội gặp Lục ca ca, thậm chí bắt đầu nổi lên ghen tị với huynh trưởng Tiêu Nam Tuân.
Sau đó, khi Lục ca ca dâng sớ đắc tội người khác, nàng ta muốn đến Đô sát viện gặp hắn, nhưng lại bị chặn ngoài cửa.
Rồi sau đó, hắn dứt khoát chạy ra ngoài thành, còn mang theo nữ nhân kia!
Trong lúc chán nản và đau khổ chờ đợi, Tiêu Thiều An lại nhận được một tin dữ kinh hoàng.
Tiểu Vương tử Bắc Địch muốn đến kết thân, hơn nữa mục tiêu hình như là nàng ta, nghe danh Thiều An Công chúa của Đại Ung xinh đẹp vô cùng, tính cách phóng khoáng hồn nhiên, tiểu Vương tử vô cùng ngưỡng mộ, cho nên quyết định đến đây cưới nàng ta.
Nhiều năm chiến tranh liên miên khiến cả hai bên đều mệt mỏi, năm nay lại là năm thiên tai, Đại Ung cũng không muốn đánh tiếp, nên đối với chuyện kết thân tự nhiên cũng rất vui lòng.
Nhưng Tiêu Thiều An lại không vui!
Thậm chí nàng ta bắt đầu hối hận vì đã cho người lan truyền tin đồn về vẻ đẹp của mình khắp nơi.
Bắc Địch là nơi nào chứ?
Lạnh giá! Biên giới! Không có gấm vóc lụa là… à, có lẽ cũng có, nhưng không có nơi ăn chơi, cũng không thể duy trì cuộc sống xa hoa hưởng thụ của nàng ta!
Nàng ta thà chết cũng không gả đến đó!
Lệ Quý Phi an ủi vuốt ve đầu nàng ta, dịu dàng nói: “Cũng chưa chắc là con, tôn thất chúng ta nhiều Công chúa, Quận chúa như vậy, chọn ai mà chẳng được.”
Ánh mắt Tiêu Thiều An sáng lên, nhưng sau đó lại cúi đầu nói: “Nhưng bọn họ không ai đẹp bằng con!”
Người đẹp hơn nàng ta cũng không phải không có, nhưng mà…
Tiêu Thiều An lập tức nổi lên tâm tư khác, nghe nói dân phong của Bắc Địch rất cường hãn, đối với chuyện cưới gả tương đối tự do, dù đã thành thân, chỉ cần tình cảm đôi bên không hòa hợp, cũng có thể cướp đoạt tình yêu của người khác.
Nàng ta lập tức trở về phủ, gọi thái giám thân cận đến, nói: “Giúp ta dò la xem khi nào Lục ca ca bọn họ quay về, sau đó báo với Lễ Bộ để tiểu Vương tử Bắc Địch cũng đến vào khoảng thời gian đó…”
Thái giám ngơ ngác nói: “Công chúa người định… nhưng thời gian cũng chưa chắc có thể khớp được…”
Tiêu Thiều An tức giận: “Đồ ngu! Nếu không khớp thì ngươi cho người đi kéo dài thời gian, chút việc nhỏ này cũng không làm xong? Không phải ngươi quen biết với người của Tư lễ giám sao? Bọn họ về thành chắc chắn sẽ phải đi qua dịch quán, đến lúc đó ngươi cho người theo dõi đoàn tiếp đón Vương tử Bắc Địch bên kia, dẫn hắn đến chỗ Lục ca ca…”
Thái giám vẫn không rõ nguyên cớ: “Công chúa, rốt cuộc người định làm gì…”
Tiêu Thiều An không nhịn được đánh vào đầu hắn: “Đương nhiên là để hắn gặp mặt Hạ Lan Từ kia rồi! Nếu không gặp được…” Nàng ta cắn móng tay nói: “Khi trở về Kinh thành, ta sẽ nghĩ cách khác.”
Thái giám ngơ ngác tiếp: “Nhưng mà… nàng đã lấy chồng rồi.”
Tiêu Thiều An mặt mày cau có: “Nếu thật sự bị tiểu Vương tử Bắc Địch vừa ý, hắn mà nổi điên như Tào Thế tử khi trước, vì hòa bình giữa hai nước, nói không chừng cũng phải có người hy sinh…”
Tiêu Thiều An nói không biết ngượng, nàng ta và ca ca mình cũng điên rồ không kém.
Thái giám thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Công chúa mình: “Lỡ như tiểu Vương tử Bắc Địch không thích thì sao?”
Tiêu Thiều An vô thức nói: “Ngươi nói cái gì vô nghĩa thế, ta còn suýt chút nữa… Cút cút cút, chẳng qua nữ nhân kia chỉ dựa vào gương mặt thôi, mau đi sắp xếp!”
***
Lúc này Hạ Lan Từ vô thức cảnh giác, quay ngựa muốn rời đi.
Thiếu niên kia lập tức nhảy xuống ngựa, lại cười nói với nàng: “Ngựa của cô nương đã rất mệt rồi, chạy cũng không thỏa thích nữa, muốn thử cưỡi ngựa của ta không?”
Con ngựa bên cạnh hắn cao lớn, cổ thon dài, bốn chân thẳng tắp, dáng vẻ mạnh mẽ, bộ lông màu trắng nhạt như nhung tơ lóe lên ánh sáng óng ánh như lụa bóng, di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết không tầm thường.
Hạ Lan Từ nhìn con ngựa kia, trong nháy mắt thật sự có chút động tâm, sau đó lại lạnh nhạt nói: “Không cần đâu.”
“Nhưng ta vừa thấy nàng có vẻ rất thích cưỡi ngựa, không thử thật sao?” Hắn vỗ vỗ con ngựa của mình nói: “Lâu lắm ta không thấy người nào cưỡi ngựa vui vẻ đến vậy, ở Kinh thành các người chú trọng nam nữ thụ thụ bất thân, ta không ngồi cùng ngựa với nàng, chắc không có vấn đề gì chứ!”
Hạ Lan Từ rất khách sáo nói: “Đa tạ ý tốt, ta xin cáo từ trước.”
“Ể, nàng đi thật sao, đi cũng phải nói cho ta biết nàng tên gì chứ!” Thiếu niên kia xoay người lên ngựa, bám theo phía sau Hạ Lan Từ không gần không xa, nói: “Hỏi tên một chút chắc cũng không đến mức không được chứ. Ta có một trang trại ngựa rất lớn, loại ngựa nào cũng có.”
Khi Lục Vô Ưu nghe tin chạy đến, thấy một thiếu niên Bắc Địch bám theo sau Hạ Lan Từ lải nhải không ngừng, vô cùng hăng say nhiệt tình.
Cảnh tượng này, thật ra hắn không lạ gì.
Nhưng không biết vì sao, lần này lại đặc biệt khó chịu.
Hạ Lan Từ vừa thấy Lục Vô Ưu, lập tức thúc ngựa chạy về phía hắn với vẻ mặt cầu cứu, khóe môi Lục Vô Ưu vừa nhếch lên thì đã nghe thiếu niên Bắc Địch bên kia nói: “Huynh đệ, ngươi không nên vậy nha? Có hiểu thứ tự trước sau không!”
Nghe vậy, Hạ Lan Từ cũng cảm thấy vô cùng nực cười, vội nói: “Hắn…”
Ai ngờ Lục Vô Ưu lại nhướng mày nói: “Ngươi có đến trước mười năm cũng không thể sớm hơn ta.”
Hạ Lan Từ: “…?” Cũng không nhiều năm như vậy chứ.
Thiếu niên kia nghe vậy cũng sững sờ: “Các ngươi là thanh mai trúc mã sao, à, không sao hết, đến sớm không bằng đúng lúc mà, ta thấy hôm nay ta đến rất đúng lúc, biết đâu là do trời định…”
Cuối cùng Hạ Lan Từ nghe không nổi nữa: “Hắn là phu quân của ta, ta đã lấy chồng rồi.”
Thiếu niên kia lại ngẩn người, nói: “Ta không ngại.”
Hạ Lan Từ: “…??? Ta ngại.”
“Người Bắc Địch đúng thật là vẫn không có đạo đức như trước.”
Lục Vô Ưu thong dong bước tới, nhân lúc thiếu niên còn đang ngây người, hắn nhấc chân đá một cước vào bụng ngựa rồi tiện thể lùi lại, con ngựa hoảng sợ lập tức giương móng chạy như điên về phía trước, thiếu niên chỉ kịp kéo dây cương thì đã bị kéo đi rồi.
Vài tên hộ vệ theo sau cũng đồng loạt ào ào thúc ngựa phi nhanh.
Khi bọn họ đã đi hết, Lục Vô Ưu mới xoay người lên ngựa của Hạ Lan Từ, tiến sát lại nắm lấy dây cương từ phía sau nàng, vừa định lên tiếng đã thấy Hạ Lan Từ ngẩn ngơ nhìn theo hướng đoàn người vừa đi, ánh mắt sáng lên lấp lánh.
Nàng chưa từng nhìn hắn như vậy.
Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Lục Vô Ưu chợt sinh ra một cảm giác rất kỳ lạ, thắt chặt.
Hắn bỗng nhiên nhẹ giọng gọi nàng: “… Hạ Lan Từ.”
Lúc này Hạ Lan Từ mới sực tỉnh, quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Vô Ưu, không nhịn được nói: “Con ngựa đó chạy nhanh thật đấy!”
Lục Vô Ưu: “…”
Tuần án Ngự sử dẫn theo binh mã, bắt sống tên quản sự trước đó cùng với gã Huyện lệnh giúp kẻ xấu làm điều ác, tuy những quan viên Hộ Bộ đã lo lắng hoảng sợ không ít, nhưng những người khác thì không bị tổn thương gì.
Ngược lại là Lục Vô Ưu, người đã dũng cảm không sợ hãi kéo phu nhân mình lao ra khỏi vòng vây, thà chết chứ không chịu khuất phục, trở thành người duy nhất bị thương.
— Trên người hắn đúng là vô cùng nhếch nhác, quan phục bị rách tươm từng mảng, quần áo thì xộc xệch, mơ hồ có thể thấy vết máu loang lổ, tóc tai rơi xuống rũ rượi, ngay cả phu nhân đi cùng hắn cũng không khác gì, quần áo lộn xộn, bụi bặm bám đầy.
Thật khiến người ta không thể không khâm phục!
“Tễ An, vừa rồi thực sự dọa chết lão phu, ngươi quả là can đảm thẳng thắn, trở về lão phu nhất định phải…”
“Không ngờ Lục đại nhân tuổi còn trẻ mà đã có can đảm khí phách như vậy..…”
“Khi trở về bổn quan nhất định sẽ dâng tấu lên Thánh thượng để tán dương chuyện này!”
Hạ Lan Từ thì đang chỉnh lại vạt váy, có chút ngại ngùng, Lục đại nhân dũng cảm không sợ hãi vừa rồi vẫn không nhịn được, ấn nàng trong ngõ tối mà hôn mãnh liệt hồi lâu, hôn đến khi cả hai đều cảm thấy không ổn mới khiến hai người nhếch nhác như vậy.
Nàng vô thức bám lấy cánh tay Lục Vô Ưu, không cẩn thận chạm vào miệng vết thương khiến máu rỉ ra.
Giữa kẽ ngón tay trắng mịn là cảm giác trơn trượt, mùi máu tanh thoang thoảng, trong con hẻm tối tăm cũng chưa chắc đủ kín đáo, lại có chút ẩm thấp và mùi mốc meo nhàn nhạt, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ.
Cảnh tượng lúc đó vô cùng khó hình dung.
Nhưng hiện tại hắn lại vô cùng thản nhiên trò chuyện với mọi người, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngược lại vị Tuần án Ngự sử đại nhân kia khi nhìn thấy Hạ Lan Từ thì kính cẩn chào một tiếng — nàng mới nhớ ra đối phương vẫn là cấp dưới của cha nàng, khâu thẩm vấn điều tra tiếp theo không thuộc phận sự của Lục Vô Ưu nữa, hai người cuối cùng cũng có thể trở về nghỉ ngơi.
Khi Lục Vô Ưu cởi bỏ bộ quan phục đầy vết thương kia, Hạ Lan Từ thừa cơ lấy lọ thuốc từ bao quần áo mang theo bên người ra, lúc bước tới chỉ thấy hắn hơi ngẩn người: “Nàng thật sự định giúp ta thoa thuốc sao? Không cần… máu đã ngừng chảy rồi.”
Nàng vẫn còn hơi lo lắng: “Chàng để ta xem lại đi.”
Lục Vô Ưu khẽ nhướng đuôi mày, mỉm cười nói: “Những gì nên xem không phải đều bị nàng nhìn hết rồi sao?”
Hạ Lan Từ cũng mặc kệ hắn đang nói cái gì, nâng tay lên cởi quần áo của hắn.
Ban đầu Lục Vô Ưu cũng định giãy giụa, nhưng đấu tranh một chút lại thôi, để Hạ Lan Từ tùy ý lột đồ hắn, chỉ nhỏ giọng nói một câu: “Nàng thật chủ động, đáng tiếc không phải vì…”
Khi Hạ Lan Từ nhìn thấy miệng vết thương có phần đáng sợ trên cánh tay hắn, lòng nàng khẽ run lên, nói: “Lục đại nhân, nếu chàng bớt nói vài câu sẽ được lòng người hơn nhiều.”
Lục Vô Ưu tinh tế ngậm miệng.
Đầu ngón tay Hạ Lan Từ quệt thuốc mỡ, cúi đầu cẩn thận bôi giúp hắn, vẻ mặt vừa chuyên tâm vừa nghiêm túc.
Lục Vô Ưu ngược lại có chút không tự nhiên, hắn nhịn một lúc rồi nói: “Nhưng không mở miệng ta sẽ rất khó chịu, có thể có một đối tượng để nói những gì mình muốn nói thật không dễ dàng.”
Hạ Lan Từ nhớ lại lời hắn nói lần trước: “… Chỉ vậy đã thấy vui vẻ sao?”
Lục Vô Ưu cười nói: “Thật sự rất vui vẻ, người sống mà không vui vẻ thì còn ý nghĩa gì chứ.”
Áo lót trắng tinh dễ dàng nhận ra vị trí vết thương, Hạ Lan Từ lại kiểm tra một lần nữa, phát hiện chỗ bị thương thật sự của Lục Vô Ưu không nhiều lắm thì mới yên tâm, thuận miệng hỏi hắn: “Thế nào mới được xem là vui vẻ?”
“Với ta, được tùy ý làm những việc mình muốn chính là vui vẻ.” Hắn nói với giọng điệu như khuyên nhủ dụ dỗ: “Đi cùng ta chuyến này, nàng không thấy vui vẻ sao?”
Không cần lúc nào cũng ở trong phủ, không cần phải đội mũ che mỗi khi ra ngoài, muốn đi thì đi, muốn nhìn thì nhìn, muốn hỏi thì hỏi, quả thật là một trải nghiệm mà trước đây nàng chưa từng có, thậm chí khoảnh khắc bị Lục Vô Ưu kéo chạy đi, dù căng thẳng và lo lắng, nhưng cảm giác sợ hãi này hoàn toàn không giống lúc nàng hoảng sợ và bất lực một mình.
Hạ Lan Từ giật mình, giống như đã cảm nhận được phần nào niềm vui mà hắn nói đến.
Nàng vừa định gật đầu, sau đó lại nghĩ tới điều gì đó, đưa mắt nhìn thoáng qua Lục Vô Ưu có chút kỳ lạ.
Lục Vô Ưu nhận ra gì đó từ ánh mắt kỳ lạ của nàng, hắn nhẹ nhàng đến gần, nói: “Không phải ta muốn nhịn, nhưng dù gì ta cũng được xem là người có khí tiết và đạo đức, cuộc đời con người có cái đáng làm và có cái không, nếu ta thực sự không màng phép tắc, tùy ý làm bậy, thì người nàng thấy có thể không phải ta… Có lẽ sẽ là một đại ma đầu bị triều đình truy nã, do đó tốt nhất nàng nên thấy may mắn vì đã gặp được ta bây giờ.”
Hạ Lan Từ không nhịn được, đùa cợt vỗ nhẹ lên vai hắn, nói: “Rất tốt, vậy chàng cứ giữ nguyên vậy nhé.”
Lục Vô Ưu: “…”
Hạ Lan Từ vốn định giao quan phục của hắn cho Sương Chi khâu lại, nhưng cuối cùng nghĩ đến Lục Vô Ưu đã tin tưởng mình như vậy, chi bằng thử khiêu chiến bản thân một lần, vì vậy nàng mang theo cảm giác tay nghề nữ công đã có chút tiến bộ của mình, tự mình ra tay.
Kết quả vô cùng thê thảm, chỉ có thể nói là miễn cưỡng vá được lỗ thủng, đường khâu cong cong vẹo vẹo như những con giun, đến chính nàng cũng không đành lòng nhìn.
Lục Vô Ưu cầm chiếc áo ngoài kia nhìn hồi lâu, vui mừng khôn xiết nói: “Tay nghề của Hạ Lan tiểu thư thực sự rất xuất sắc.”
Hạ Lan Từ chịu khuất phục: “Chàng tìm người làm lại một cái khác đi.”
“Không cần.” Lục Vô Ưu nói: “Ta quyết định sẽ mặc nó, trông rất giản dị, mặc ra ngoài chắc chắn không ai nghi ngờ sự thanh liêm của ta.” Nói xong, hắn lập tức mặc áo vào người.
Hạ Lan Từ: “…” Trong lòng rất muốn che mặt vì xấu hổ.
Nàng… lần sau chắc chắn sẽ tiến bộ!
***
Sau một tháng đo đạc oanh oanh liệt liệt, cuối cùng gần như đã xong.
Khi chuẩn bị lên đường hồi phủ, vì danh tiếng bên ngoài của Lục Vô Ưu, một phu tử ở thư viện địa phương, người từng là đồng học với hắn, đã cật lực mời hắn đến chỉ dạy học trò và bình luận văn chương.
Dù sao cũng không còn việc gì làm, Lục Vô Ưu cũng chẳng có lý do gì để từ chối nên đã nhận lời.
Hạ Lan Từ không ngờ Lục Vô Ưu lại gọi nàng đi cùng.
Nhưng chẳng bao lâu, nàng đã hiểu ra.
Trước mặt Lục Vô Ưu, các học trò xếp hàng dài để chờ xem văn chương không thể nhìn thấy điểm cuối, hắn ngồi trên bàn mà thư viện chuẩn bị sẵn, vỗ vào vị trí bên cạnh, nói: “Vị này là phu nhân ta, văn chương cũng rất không tồi, nếu các ngươi không kịp đưa cho ta xem, cũng có thể tìm nàng.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Nàng cứ tưởng rằng mình chỉ đến đây để làm vật trang trí thôi.
“Thật sự có thể hỏi sao?”
“Phu nhân xinh đẹp như vậy, không cần che mặt sao? Đây là… ta có thể nhìn trực tiếp sao?”
“Ta không dám tiến lên… Ta sợ mình không nói được gì!”
“Ta cũng thế…”
“Sao lá gan các ngươi đều nhỏ quá vậy! Các ngươi không đi thì ta đi!”
Hạ Lan Từ thấp thỏm chờ một hồi lâu, cuối cùng thấy một đệ tử thư viện không nhỏ hơn nàng bao nhiêu tuổi, mặt đỏ bừng, hai tay giơ cao bài văn đưa cho nàng.
Khi nhận lấy bài văn, nàng dần bình tĩnh lại, lúc trước nàng đã đọc nhiều bài văn như vậy, không thể để lộ sự yếu kém ở đây được, nghĩ vậy, Hạ Lan Từ tập trung xem xét, nhanh chóng tìm ra vấn đề rồi từ tốn mở miệng.
Âm sắc nàng nhẹ nhàng, êm tai và vừa vặn, tạo cho người nghe một cảm giác tin tưởng kỳ lạ.
“Ngươi thật sự đến hỏi? Thế nào thế nào! Cách gần như vậy có cảm giác gì!”
Đệ tử đó gãi đầu nói: “Ta chỉ tập trung nghe phu nhân nói, không chú ý nhiều, nhưng… ta cảm thấy những vấn đề nàng chỉ ra rất hợp lý, ban đầu ta cứ nghĩ nàng chỉ là…”
“Phu nhân của Lục đại nhân thực sự có thể chỉ dẫn văn chương sao?”
“Thật hay giả? Ta cũng phải đi hỏi!”
“Đợi đã, ta đến trước!”
Chẳng mấy chốc, trước mặt Hạ Lan Từ cũng xếp một hàng người.
Nàng uống trà bên cạnh, vừa đọc bài viết vừa nói, tốc độ của nàng chậm hơn Lục Vô Ưu, nhưng lại kiên nhẫn hơn.
Lục Vô Ưu bên cạnh thì đọc nhanh như gió, vừa xong là bắt đầu giải thích luôn, xong một người lập tức đổi người khác ngay.
Hạ Lan Từ cảm thấy vì ít người đến tìm nàng, nên cũng không gấp gáp, có thể từ từ trả lời và thảo luận thêm vài câu, nhưng rất nhanh nàng lại phát hiện hàng người xếp trước mặt nàng dần dần dài hơn cả hàng người trước mặt Lục Vô Ưu — rất nhiều người sau khi nghe bên kia nói xong thì lập tức qua bên này xếp hàng.
Nàng hơi bối rối, kéo tay áo của Lục Vô Ưu nói: “Hay là ta vẫn nên che mặt lại sẽ tốt hơn?”
Lục Vô Ưu dừng lại động tác đọc nhanh như gió, động viên nàng: “Đừng lo, nhiều người như vậy, không thể đều đến vì khuôn mặt của nàng được.”
Hạ Lan Từ hạ giọng xuống cực thấp: “… Vì tài hoa của ta sao?”
Lục Vô Ưu nhanh chóng đáp: “Đúng, không sai. Nắm bắt thời gian, nếu không đến tối cũng không xong đâu.”
Hạ Lan Từ bỗng nhiên như được khích lệ.
Trong mắt nàng dần dần lóe lên một tia sáng, ngay cả lưng cũng thẳng hơn trước, tốc độ đọc bài và tốc độ nói cũng bắt đầu nhanh dần.
Hai người họ đọc nhanh như bay, người bên cạnh lại nghị luận xôn xao.
“Tuổi tác của Lục đại nhân và phu nhân đều rất trẻ, dáng dấp lại đẹp mắt như vậy, đúng là vợ chồng hòa hợp, cặp đôi thần tiên sao?”
“Thật ngưỡng mộ quá, sau này nếu ta đỗ Trạng nguyên, liệu có cưới được phu nhân giỏi giang vậy không?”
“… Sao ngươi không nghĩ xem sau này sẽ vào Nội các hay làm quan lớn ở Lễ Bộ thì tốt hơn?”
“Nói thật, trước kia ta chưa từng nghĩ nữ tử đọc sách lại oai phong như vậy, sau này quay về học tại nhà, ta sẽ nói với cha để các muội muội cũng đến nghe.”
“Ngươi có nghe Hạ Lan phu nhân vừa nói không, có trật tự, lý luận rõ ràng, ta nghĩ nếu không phải nữ tử không được dự thi, có khi nàng có thể đỗ Cử nhân hay Tiến sĩ không chừng.”
“Trong thiên hạ, sao lại có một cặp phu thê xứng đôi tới vậy chứ!”
Sắc trời tối dần, bên này Lục Vô Ưu cũng xem gần xong, hắn vận động cơ thể đã ngồi cả ngày, nhìn sang thiếu nữ bên cạnh vẫn đang nói nhỏ, tốc độ và ngữ điệu nói cũng không còn nhẹ nhàng chậm rãi như lúc nói chuyện bình thường, mà thẳng thắn không chút suy nghĩ như khi đối đáp với hắn.
Ánh chiều tà lặng lẽ rơi trên má nàng, hiện lên ánh sáng nhè nhẹ.
Những người xếp hàng cũng đều thể hiện sự kính trọng, không chút khinh nhờn, tất nhiên bên cạnh cũng có vài người không xem trọng, hoặc coi thường nữ tử mà không muốn đến, thậm chí còn khẽ cười nhạo, nhưng không thể phủ nhận một điều, giờ phút này nàng trông như đang phát sáng.
Một người có xuất sắc hay không, từ trước đến nay không liên quan đến giới tính.
Hạ Lan Từ nói đến khô cả miệng, thuận tay lấy chén trà lại phát hiện đã uống hết, đang định gọi người thêm trà thì đã thấy Lục Vô Ưu chậm rãi bước tới, nhấc ấm trà lên, vén tay áo, tư thế tao nhã rót trà cho nàng.
Nàng ngạc nhiên: “Chàng xem xong rồi?”
Lục Vô Ưu làm trò trước mặt mọi người, hắn cười đến dịu dàng săn sóc: “Phải, nên đến giúp phu nhân thêm trà.” Như một quân tử nhẹ nhàng.
… Đều là những từ lung tung gì đây.
Hạ Lan Từ oán thầm vài câu, lại không nhịn được nâng mắt nhìn hắn, dáng vẻ làm bộ làm tịch của hắn thật sự khiến người khác nhớ nhung, bây giờ thì hoặc là vô cùng thờ ơ, hoặc là đầy ham muốn, cứ như ngay giây sau sẽ đè nàng xuống mà hôn.
Nàng uống một ngụm trà, tiếp tục đọc, nhưng không lâu sau liền cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lục Vô Ưu.
“Ta cũng gần xong rồi.”
Hạ Lan Từ nói xong, cố gắng lờ đi Lục Vô Ưu bên cạnh, nhanh chóng xem nốt một ít bài viết còn lại, vừa định xoa vai thì nghe thấy đệ tử cuối cùng không nhịn được nói: “Tình cảm của Lục đại nhân và Hạ Lan phu nhân thật tốt.”
“…?”
Hôm nay hai người họ chưa nói với nhau mấy câu, sao họ nhìn ra được.
Nàng quay đầu nhìn Lục Vô Ưu, hắn vẫn cười vô cùng dịu dàng săn sóc, ý cười lưu luyến như trước, không khác gì lúc hắn hút hồn các tiểu cô nương đến mê mệt trước đây, Hạ Lan Từ nói: “Chúng ta có thể về rồi, chàng có thể biểu hiện bình thường một chút không?”
Lục Vô Ưu khó hiểu nói: “Sao ta lại không bình thường? Không phải ta vẫn vậy sao.”
Hạ Lan Từ cũng không nói rõ được là chỗ nào không đúng, cuối cùng đặt câu nhận xét đã nghĩ từ lâu lên đầu hắn: “Không đứng đắn.”
Lục Vô Ưu cũng ngớ người một lúc: “Này thì có gì mà không đứng đắn, ta chỉ mỉm cười tỏ vẻ thân thiện thôi.”
Hạ Lan Từ nói: “Các tiểu cô nương sẽ hiểu lầm.” Ví dụ như tiểu đường muội của nàng.
Lục Vô Ưu nói: “Chuyện đó không thể nào, với ai ta cũng cười như vậy, chẳng lẽ người nào cũng hiểu lầm sao.”
Hạ Lan Từ không nhịn được nói: “… Tự chàng cũng biết sao!”
Lục Vô Ưu nhớ lại những lời nàng vừa nói một chút, nhướng mày tiến lại gần, khóe môi ngậm cười, giọng nói chậm rãi: “Tiểu cô nương hiểu lầm, vậy còn nàng, nàng có hiểu lầm không?”
Lúc này trời đã tối, những đệ tử vừa đến thỉnh giáo cũng đã rời đi.
Hắn ghé sát lại, nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên má nàng trước mặt mọi người, gần như không chút kiêng nể gì.
Hạ Lan Từ kinh ngạc một lúc rồi ấn vai hắn nói: “Về rồi hôn.”
“Ồ.” Bấy giờ Lục Vô Ưu mới chậm rãi trả lời: “Cảm giác thế nào, bây giờ nàng đã tin văn chương của mình thật sự không kém rồi chứ, ta sẽ không nhìn nhầm.”
Hạ Lan Từ lại nhấc chén trà lên uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn nói: “Ta sớm biết rồi.”
Lục Vô Ưu: “…?”
***
Lần này quay lại ngoại ô Kinh thành, không chỉ nạn dân, mà ngay cả chỗ phát cháo cũng rất khó thấy được, mấy vị quan viên Hộ Bộ trở về sau chuyến đi này cũng mệt mỏi vô cùng, lúc nghỉ ngơi tại quán trà gần trạm dịch bên ngoài thành cũng không ngừng than phiền.
“Cuối năm lại phải làm rõ sổ sách, Hộ Bộ chúng ta lại bận rộn, vẫn là ở Hàn Lâm Viện các ngươi thanh nhàn hơn.”
“Thâm hụt năm ngoái còn chưa bù đắp được, năm nay lại nào là lũ lụt, nào là nạn đói, Binh Bộ đánh Bắc Địch cần tiền, Công Bộ trùng tu cung điện cần tiền, sông ngòi phải tu sửa đê điều cũng cần tiền, Lại Bộ còn muốn tăng bổng lộc. Nhị Điện hạ chưa có động tĩnh gì, nếu ngài ấy được ban đất phong, chỉ sợ chuyển hết của cải trong kho cũng không đủ dùng.”
“Ấy, cẩn trọng lời nói, cẩn trọng lời nói!”
“Nghe nói tiểu Vương tử Bắc Địch mấy ngày nữa sẽ đến, nghe nói là định kết thân với Công chúa. Nếu thật sự kết thân, có thể yên ổn vài năm, tiết kiệm chút quân phí cũng được. Tránh để đến lúc tính toán không xong, chọc giận cấp trên… Sang năm còn phải kiểm tra Kinh thành, không biết bổn quan có nên về hưu sớm không.”
“Hàn Lâm Viện thật tốt mà.”
Lục Vô Ưu đối đáp một cách hờ hững, dù sao những lời như vậy hắn đã nghe nhiều rồi, còn Hạ Lan Từ thì lại nghe rất thích thú.
Trên con đường lớn, thỉnh thoảng có xe ngựa hoặc có người cưỡi ngựa phi nhanh qua, Hạ Lan Từ quay đầu lại nhìn, trong lòng sinh chút ngưỡng mộ, Lục Vô Ưu thấy vậy liền thuận miệng nói: “Bên cạnh dịch quán có ngựa, bây giờ cưỡi một lúc vẫn còn kịp.”
Từ lúc nóng lòng muốn thử đến khi Hạ Lan Từ đứng lên chỉ trong tích tắc, nàng nói nhanh: “Vậy ta đi đây.”
Những quan viên khác còn đang trò chuyện không khỏi kinh ngạc: “Tễ An, phu nhân ngươi là đi…”
“Chắc không phải là đi…”
Trong lúc họ còn đang ngỡ ngàng, đã thấy thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục trắng nói chuyện xong với người trong chuồng ngựa, dẫn một con ngựa ra, sau đó giẫm lên bàn đạp, dù động tác không quá thuần thục nhưng vẫn leo lên lưng ngựa rất dứt khoát.
Mọi người: “…”
Lục Vô Ưu giữ phong thái tự nhiên, ôn hòa nói: “Đây cũng là sở thích của phu nhân ta, các vị không cần quá để ý.”
Hạ Lan Từ nắm chặt dây cương, cho ngựa chạy chậm vài bước để làm quen, sau khi đã tìm được cảm giác, nàng không nhịn được kẹp chặt bụng ngựa, thúc nó phi nhanh đi.
Bên cạnh dịch quán là một khu rừng rậm, khi ngựa lao vào trong thì móng ngựa lao vùn vụt, đồng thời giẫm lên vô số lá rụng, ánh sáng dưới tán cây biến đổi không ngừng trước mắt, gió rít bên tai, nàng không nhịn được mà cong môi cười, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều rất thả lỏng.
Nhưng mà vào lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Xin hỏi cô nương tên gọi là gì?”
Hạ Lan Từ vội vàng ghì chặt dây cương.
Cùng lúc đó, Tử Trúc vẫn luôn theo sát nàng nhảy xuống từ trên cây, chắn trước mặt Hạ Lan Từ.
Dưới tán cây rậm rạp truyền đến tiếng vó ngựa, có người cưỡi trên một con ngựa cao to, vén những tán lá rậm rạp tiến đến, người đó nhìn thoáng qua Tử Trúc, cười nói: “Đây chắc là thị vệ của cô nương à, cô nương là người Kinh thành?”
Phục sức mà hắn mặc khác hẳn với Đại Ung, trông như áo giáp, đính kèm những sợi xích bạc và ngọc thạch có hình dạng khác nhau, làn da có màu lúa mạch khỏe mạnh, ngũ quan cực kỳ sắc nét, anh tuấn đến mức có phần sắc bén như lưỡi dao, mái tóc đen nhánh, trên dái tai có đeo một chiếc khuyên tai trông như nanh thú, bên hông đeo một thanh loan đao vỏ bạc, mi mắt và tóc đều dày và dài như nhau, mang đến một vẻ hoang dã, nhưng khi cười rộ lên lại lộ ra đôi chút ngây thơ — tuổi cũng không lớn, có lẽ chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
***
Tiêu Thiều An đang gục trong lòng Lệ Quý Phi khóc lóc nức nở: “Con không muốn gả! Con không muốn!”
Mấy ngày qua, quả thật nàng ta khổ không kể xiết, lúc trước bị cấm túc không nói, khi Lục ca ca giảng kinh cho Hoàng tử, vì Phụ hoàng sợ nàng ta tiếp tục làm mất mặt nên không cho nàng ta đến — làm nàng ta hoàn toàn không có cơ hội gặp Lục ca ca, thậm chí bắt đầu nổi lên ghen tị với huynh trưởng Tiêu Nam Tuân.
Sau đó, khi Lục ca ca dâng sớ đắc tội người khác, nàng ta muốn đến Đô sát viện gặp hắn, nhưng lại bị chặn ngoài cửa.
Rồi sau đó, hắn dứt khoát chạy ra ngoài thành, còn mang theo nữ nhân kia!
Trong lúc chán nản và đau khổ chờ đợi, Tiêu Thiều An lại nhận được một tin dữ kinh hoàng.
Tiểu Vương tử Bắc Địch muốn đến kết thân, hơn nữa mục tiêu hình như là nàng ta, nghe danh Thiều An Công chúa của Đại Ung xinh đẹp vô cùng, tính cách phóng khoáng hồn nhiên, tiểu Vương tử vô cùng ngưỡng mộ, cho nên quyết định đến đây cưới nàng ta.
Nhiều năm chiến tranh liên miên khiến cả hai bên đều mệt mỏi, năm nay lại là năm thiên tai, Đại Ung cũng không muốn đánh tiếp, nên đối với chuyện kết thân tự nhiên cũng rất vui lòng.
Nhưng Tiêu Thiều An lại không vui!
Thậm chí nàng ta bắt đầu hối hận vì đã cho người lan truyền tin đồn về vẻ đẹp của mình khắp nơi.
Bắc Địch là nơi nào chứ?
Lạnh giá! Biên giới! Không có gấm vóc lụa là… à, có lẽ cũng có, nhưng không có nơi ăn chơi, cũng không thể duy trì cuộc sống xa hoa hưởng thụ của nàng ta!
Nàng ta thà chết cũng không gả đến đó!
Lệ Quý Phi an ủi vuốt ve đầu nàng ta, dịu dàng nói: “Cũng chưa chắc là con, tôn thất chúng ta nhiều Công chúa, Quận chúa như vậy, chọn ai mà chẳng được.”
Ánh mắt Tiêu Thiều An sáng lên, nhưng sau đó lại cúi đầu nói: “Nhưng bọn họ không ai đẹp bằng con!”
Người đẹp hơn nàng ta cũng không phải không có, nhưng mà…
Tiêu Thiều An lập tức nổi lên tâm tư khác, nghe nói dân phong của Bắc Địch rất cường hãn, đối với chuyện cưới gả tương đối tự do, dù đã thành thân, chỉ cần tình cảm đôi bên không hòa hợp, cũng có thể cướp đoạt tình yêu của người khác.
Nàng ta lập tức trở về phủ, gọi thái giám thân cận đến, nói: “Giúp ta dò la xem khi nào Lục ca ca bọn họ quay về, sau đó báo với Lễ Bộ để tiểu Vương tử Bắc Địch cũng đến vào khoảng thời gian đó…”
Thái giám ngơ ngác nói: “Công chúa người định… nhưng thời gian cũng chưa chắc có thể khớp được…”
Tiêu Thiều An tức giận: “Đồ ngu! Nếu không khớp thì ngươi cho người đi kéo dài thời gian, chút việc nhỏ này cũng không làm xong? Không phải ngươi quen biết với người của Tư lễ giám sao? Bọn họ về thành chắc chắn sẽ phải đi qua dịch quán, đến lúc đó ngươi cho người theo dõi đoàn tiếp đón Vương tử Bắc Địch bên kia, dẫn hắn đến chỗ Lục ca ca…”
Thái giám vẫn không rõ nguyên cớ: “Công chúa, rốt cuộc người định làm gì…”
Tiêu Thiều An không nhịn được đánh vào đầu hắn: “Đương nhiên là để hắn gặp mặt Hạ Lan Từ kia rồi! Nếu không gặp được…” Nàng ta cắn móng tay nói: “Khi trở về Kinh thành, ta sẽ nghĩ cách khác.”
Thái giám ngơ ngác tiếp: “Nhưng mà… nàng đã lấy chồng rồi.”
Tiêu Thiều An mặt mày cau có: “Nếu thật sự bị tiểu Vương tử Bắc Địch vừa ý, hắn mà nổi điên như Tào Thế tử khi trước, vì hòa bình giữa hai nước, nói không chừng cũng phải có người hy sinh…”
Tiêu Thiều An nói không biết ngượng, nàng ta và ca ca mình cũng điên rồ không kém.
Thái giám thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Công chúa mình: “Lỡ như tiểu Vương tử Bắc Địch không thích thì sao?”
Tiêu Thiều An vô thức nói: “Ngươi nói cái gì vô nghĩa thế, ta còn suýt chút nữa… Cút cút cút, chẳng qua nữ nhân kia chỉ dựa vào gương mặt thôi, mau đi sắp xếp!”
***
Lúc này Hạ Lan Từ vô thức cảnh giác, quay ngựa muốn rời đi.
Thiếu niên kia lập tức nhảy xuống ngựa, lại cười nói với nàng: “Ngựa của cô nương đã rất mệt rồi, chạy cũng không thỏa thích nữa, muốn thử cưỡi ngựa của ta không?”
Con ngựa bên cạnh hắn cao lớn, cổ thon dài, bốn chân thẳng tắp, dáng vẻ mạnh mẽ, bộ lông màu trắng nhạt như nhung tơ lóe lên ánh sáng óng ánh như lụa bóng, di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết không tầm thường.
Hạ Lan Từ nhìn con ngựa kia, trong nháy mắt thật sự có chút động tâm, sau đó lại lạnh nhạt nói: “Không cần đâu.”
“Nhưng ta vừa thấy nàng có vẻ rất thích cưỡi ngựa, không thử thật sao?” Hắn vỗ vỗ con ngựa của mình nói: “Lâu lắm ta không thấy người nào cưỡi ngựa vui vẻ đến vậy, ở Kinh thành các người chú trọng nam nữ thụ thụ bất thân, ta không ngồi cùng ngựa với nàng, chắc không có vấn đề gì chứ!”
Hạ Lan Từ rất khách sáo nói: “Đa tạ ý tốt, ta xin cáo từ trước.”
“Ể, nàng đi thật sao, đi cũng phải nói cho ta biết nàng tên gì chứ!” Thiếu niên kia xoay người lên ngựa, bám theo phía sau Hạ Lan Từ không gần không xa, nói: “Hỏi tên một chút chắc cũng không đến mức không được chứ. Ta có một trang trại ngựa rất lớn, loại ngựa nào cũng có.”
Khi Lục Vô Ưu nghe tin chạy đến, thấy một thiếu niên Bắc Địch bám theo sau Hạ Lan Từ lải nhải không ngừng, vô cùng hăng say nhiệt tình.
Cảnh tượng này, thật ra hắn không lạ gì.
Nhưng không biết vì sao, lần này lại đặc biệt khó chịu.
Hạ Lan Từ vừa thấy Lục Vô Ưu, lập tức thúc ngựa chạy về phía hắn với vẻ mặt cầu cứu, khóe môi Lục Vô Ưu vừa nhếch lên thì đã nghe thiếu niên Bắc Địch bên kia nói: “Huynh đệ, ngươi không nên vậy nha? Có hiểu thứ tự trước sau không!”
Nghe vậy, Hạ Lan Từ cũng cảm thấy vô cùng nực cười, vội nói: “Hắn…”
Ai ngờ Lục Vô Ưu lại nhướng mày nói: “Ngươi có đến trước mười năm cũng không thể sớm hơn ta.”
Hạ Lan Từ: “…?” Cũng không nhiều năm như vậy chứ.
Thiếu niên kia nghe vậy cũng sững sờ: “Các ngươi là thanh mai trúc mã sao, à, không sao hết, đến sớm không bằng đúng lúc mà, ta thấy hôm nay ta đến rất đúng lúc, biết đâu là do trời định…”
Cuối cùng Hạ Lan Từ nghe không nổi nữa: “Hắn là phu quân của ta, ta đã lấy chồng rồi.”
Thiếu niên kia lại ngẩn người, nói: “Ta không ngại.”
Hạ Lan Từ: “…??? Ta ngại.”
“Người Bắc Địch đúng thật là vẫn không có đạo đức như trước.”
Lục Vô Ưu thong dong bước tới, nhân lúc thiếu niên còn đang ngây người, hắn nhấc chân đá một cước vào bụng ngựa rồi tiện thể lùi lại, con ngựa hoảng sợ lập tức giương móng chạy như điên về phía trước, thiếu niên chỉ kịp kéo dây cương thì đã bị kéo đi rồi.
Vài tên hộ vệ theo sau cũng đồng loạt ào ào thúc ngựa phi nhanh.
Khi bọn họ đã đi hết, Lục Vô Ưu mới xoay người lên ngựa của Hạ Lan Từ, tiến sát lại nắm lấy dây cương từ phía sau nàng, vừa định lên tiếng đã thấy Hạ Lan Từ ngẩn ngơ nhìn theo hướng đoàn người vừa đi, ánh mắt sáng lên lấp lánh.
Nàng chưa từng nhìn hắn như vậy.
Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Lục Vô Ưu chợt sinh ra một cảm giác rất kỳ lạ, thắt chặt.
Hắn bỗng nhiên nhẹ giọng gọi nàng: “… Hạ Lan Từ.”
Lúc này Hạ Lan Từ mới sực tỉnh, quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Vô Ưu, không nhịn được nói: “Con ngựa đó chạy nhanh thật đấy!”
Lục Vô Ưu: “…”