Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất

Chương 4: Thật sự rất xui xẻo

Đúng như lời Lục Vô Ưu đã nói, hai người một trước một sau chẳng mấy chốc đã đi đến rừng đào. Trời tháng ba hoa đào nở rộ, khắp nơi tươi thắm rực rỡ.

Hạ Lan Từ đội mũ rèm che mặt, trên người lại ăn vận giản dị, dọc đường đi cũng không gây chú ý quá nhiều, một phần cũng nhờ Lục Vô Ưu đi phía trước đã thu hút phần lớn sự quan tâm.

Hắn mỉm cười nhàn nhạt suốt chặng đường, hấp dẫn không ít ánh nhìn.

Không chỉ các cô nương tiểu thư nhìn hắn với ánh mắt đầy trìu mến, mà Hạ Lan Từ thậm chí còn thấy một bà vú đến hỏi hắn họ tên là gì, nhà ở phương nào, có đỗ đạt công danh chưa, đã có hôn phối hay chưa. Nếu đang ở kỳ thi khoa bảng, e rằng sẽ bị bắt làm rể ngay tại chỗ.

Trong phút chốc, Hạ Lan Từ cứ ngỡ như mình đã quay về ba năm trước ở Thanh Châu.

Khi còn nhỏ cơ thể nàng rất yếu ớt, mẹ lại mất sớm, cha bận rộn công việc triều đường không thể chăm sóc, nàng từng bị bệnh nặng một trận. Sau đó, cha nàng đã gửi nàng về quê nhà ở Thanh Châu, sống ở phủ của bá phụ để dưỡng bệnh.

Thầy bói nói bát tự của nàng nhẹ, âm khí lại nặng rất dễ gặp tai ương, mệnh nàng thật sự là hồng nhan bạc mệnh. Phải đến nơi có dương khí dồi dào hoặc tìm một người đàn ông có bát tự mạnh ở bên cạnh mới có thể chế ngự. Đúng lúc thư viện Giang Lưu mở cửa chiêu mộ nữ đệ tử, bá phụ lo lắng nàng cứ nằm dưỡng bệnh như mẹ nàng rồi cũng sẽ đi đời nhà ma, thế nên ông đã giấu cha nàng, đổi tên cho Hạ Lan Từ rồi cho nàng đi học vài năm.

Nói ra cũng khéo, ba năm ở thư viện Giang Lưu nàng miệt mài học hành, tay không rời sách vở, bệnh tình của nàng đã dần thuyên giảm, nhưng đó là chuyện sau này.

Thư viện Giang Lưu do một học giả lớn tuổi hồi hưu về quê sáng lập nên, lại được quan phủ hỗ trợ, danh tiếng đứng hàng số một số hai ở Thanh Châu, đệ tử đến học tập không phải tài học xuất chúng thì cũng là con cháu nhà quan trâm anh nhiều đời.

Lúc đó đường muội đi học cùng thường thì thầm vào tai Hạ Lan Từ về cái tên Lục Vô Ưu này, lý do không ngoài việc hắn đứng đầu kỳ thi Viện, mà còn có ngoại hình tuấn tú của hắn

Trong thư viện đệ tử đều trẻ tuổi, thường không quá xem trọng xuất thân, tài học là hàng đầu, tướng mạo là thứ hai.

“Vị Lục công tử ấy thật sự là bậc quân tử dịu dàng như ngọc.”

Đường muội đỏ mặt nói: “Muội từng gặp hắn ở ngoài thư trai một lần, hắn rất hòa nhã, nói năng cũng nhỏ nhẹ, hoàn toàn không có chút kiêu căng tự mãn của con nhà thế gia… Hắn, hắn còn cười với muội nữa!”

Khi đó Hạ Lan Từ còn chưa hiểu chuyện, nàng còn tưởng Lục Vô Ưu có ý với đường muội yểu điệu này của mình, mãi sau này mới biết, đối với ai Lục Vô Ưu cũng tỏ ra dịu dàng và nở nụ cười lưu luyến như vậy.

Điều này thậm chí bao gồm cả đầu bếp trong thư viện, khiến người ta thường cho hắn thêm hai lạng thức ăn.

Ba năm ở thư viện Giang Lưu nàng đã quá quen với cảnh ong bướm này, cũng là ba năm nàng trơ mắt chứng kiến những thiếu nữ ngây thơ như thiêu thân lao vào ngọn lửa mang tên Lục Vô Ưu.

Nếu Lục Vô Ưu xuất thân cao sang, có lẽ họ đã không hy vọng xa vời nữa, nhưng hắn chỉ là một biểu thiếu gia sống nhờ nhà người khác.

Trong thư viện mỗi năm lại có thêm nữ đệ tử mới, ai cũng nghĩ mình có thể chinh phục được Lục Vô Ưu. Hạ Lan Từ cũng là sau này mới biết, rất nhiều gia tộc gửi nữ nhi đến thư viện Giang Lưu không chỉ để hiểu biết chữ nghĩa mà quan trọng hơn là để tìm một tấm chồng tốt. Trong thư viện tuy chia lớp giảng riêng cho nam nữ, nhưng cũng không ngăn cản được việc hai bên để mắt tới nhau, cha mẹ hai bên đã sớm định hôn sự ––– Đáng tiếc, tất cả đều thất bại.

Dù là nữ tử dịu dàng, nhã nhặn trầm tĩnh, hoạt bát hay mạnh mẽ táo bạo, thậm chí Hạ Lan Từ còn nhớ có một tài nữ nổi danh cũng ngầm tỏ ý thích Lục Vô Ưu, bày tỏ chỉ cần hắn bảo người nhà đến cầu hôn, hôn sự này sẽ thành ngay.

Nhưng chẳng hiểu vì sao cứ giống như đôi mắt quyến rũ vứt tình cho kẻ mù, bên phía Lục Vô Ưu không có phản ứng gì, cuối cùng những thiếu nữ đó chỉ đành thương tâm hứa gả cho người khác.

Hiện tại cảnh tượng như đang tái diễn lại lần nữa.

Lục Vô Ưu ứng phó hết sức thành thạo, hắn nở nụ cười nhã nhặn như đã đóng cọc ở trên mặt, lời lẽ có lễ độ, khiến người bị từ chối cũng khó lòng oán giận.

Hạ Lan Từ nhanh chóng không còn để ý đến hắn nữa.

Đi qua chỗ rẽ trái ở rừng đào, nàng quả thực đã lờ mờ nhận ra sương phòng quen thuộc, thêm việc không gặp lại Lý Đình, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vận xui hôm nay có lẽ đã hết.

Đang lúc nghĩ ngợi, một giọng nói có hơi quen thuộc vang lên bên tai.

“Tễ An, hóa ra huynh ở chỗ này, vừa rồi bọn ta…”

Hạ Lan Từ nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú chính trực đang đi tới.

Công tử của Thái thường tự Thiếu khanh Lâm đại nhân – Lâm Chương, tự Thiếu Ngạn. Vì quen với ca ca Hạ Lan Giản của nàng – tất nhiên chủ yếu là do cha nàng thích – nên thỉnh thoảng đến phủ làm khách, cũng là sĩ tử tham gia kỳ thi xuân năm nay.

Hạ Lan Từ vừa dừng bước, ánh mắt của Lâm Chương đã nhìn về hướng nàng.

Y hơi ngẩn người, trên gương mặt trắng trẻo thoáng ửng đỏ, y dừng lại cách nàng mấy bước chân cúi đầu chắp tay hành lễ, nghiêm túc chào hỏi: “Hạ Lan tiểu thư.”

Không cố tình hạ thấp giọng, nhất thời âm thanh nhanh chóng vang xa.

Họ Hạ Lan không phải là dòng họ thường gặp, nên ngay lập tức đã có người nhìn qua, mấy sĩ tử đi theo y thấy vậy cũng tiến tới, trong ánh mắt của đám người tỏ ra đầy hứng khởi, ai nấy đều lúng túng hành lễ.

“Tiểu sinh gặp qua Hạ Lan tiểu thư.”

“Thì ra là Hạ Lan tiểu thư.”

“Xin chào Hạ Lan tiểu thư, tại hạ là…”

Các sĩ tử bắt đầu nói rôm rả, ngược lại Lục Vô Ưu đang đứng xa xa phía sau, hắn nhếch môi mỉm cười, ánh mắt thờ ơ, dáng vẻ hờ hững giống như đang xem kịch.

Cảnh tượng náo nhiệt này lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường. Hạ Lan Từ thấy tình thế không ổn dự định lách mình rời đi, nhưng đám đông tụ lại làm chắn đường nàng.

Đây vẫn chưa phải điều tệ nhất.

Ngay sau đó, da đầu nàng như tê dại đi khi nhìn thấy Lý Đình – Thế tử Tào Quốc Công đáng lẽ không tìm được người đã bỏ cuộc, lúc này đang đứng thở hổn hển ở cách đó không xa. Vừa nhìn thấy nàng, hắn ta ba chân bốn cẳng chen qua đám đông chạy vọt tới.

Ở nơi đông người thế này có lẽ hắn ta sẽ không dám làm gì – nghĩ vậy, Hạ Lan Từ liền thấy trên khuôn mặt xanh xao của Lý Đình lộ ra khóe mắt đỏ hằn, mơ hồ hiện lên vẻ điên cuồng vặn vẹo.

Bên cạnh rừng đào còn có một cái ao nhỏ không sâu lắm.

Trong nháy mắt, Lý Đình đã lao đến gần ngay trước mặt nàng, hắn ta mạnh mẽ vươn tay ra dường như muốn bắt lấy Hạ Lan Từ lại, hoặc là đẩy nàng xuống ao.

Những người xung quanh không biết Lý Đình, mới ban đầu không hiểu nguyên do, khi phản ứng lại muốn đưa tay ngăn cản thì đã hơi muộn.

“Ngươi muốn làm cái gì!”

“… Hạ Lan tiểu thư cẩn thận!”

“Dừng tay ngay!”

Hạ Lan Từ nhanh chóng hiểu ra được, chắc chắn Lý Đình muốn kéo nàng xuống ao cùng hắn ta, trời mùa xuân quần áo đơn bạc, hai người cùng rơi xuống dòng nước bẩn này thì sẽ không thể tẩy sạch tiếng xấu được.

Dù đầu óc suy nghĩ nhanh, nhưng cơ thể nàng lại không kịp phản ứng.

Gió xuân lạnh lẽo, nước ao lạnh buốt, nếu nàng thật sự rơi xuống, lúc vớt lên e rằng cũng phải mất nửa cái mạng.

Nàng xong đời rồi.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt – một cánh hoa đào rơi chậm rãi bị ai đó kẹp giữa ngón tay, từ trong tay áo bay ra ngoài như một cơn gió, dùng một lực cực lớn bắn vào trên người Lý Đình, ngay lập tức làm hắn ta mất đà ngã xuống, hoàn toàn không để lại một chút dấu vết.

Sau đó mọi người đều ngạc nhiên nhìn gã đàn ông hoa phục mặt mũi bầm dập trước mặt bỗng nhiên giống như trượt chân, hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất chỉ trong tích tắc.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Hạ Lan Từ cũng ngỡ ngàng trong giây lát.

Lâm Chương đứng gần nhất, y bất chấp lễ nghi, vội vàng đứng chắn trước mặt Hạ Lan Từ. Những người khác nhanh chóng bình tĩnh lại, túm tay kéo Lý Đình ra một chỗ đằng xa, thậm chí có người còn tranh thủ đá thêm vài cái.

“Hạ Lan tiểu thư bị kinh sợ rồi.”

“Hạ Lan tiểu thư không sao chứ…”

“Không biết tên côn đồ này từ đâu lại to gan lớn mật dám làm như vậy, ta sẽ đi gọi người của Ngũ Thành Binh Mã Ti đến đây ngay.”

“Tên khốn này chắc chắn sẽ bị trừng trị, Hạ Lan tiểu thư đừng sợ.”

Hạ Lan Từ lúc nãy toát mồ hôi tay, giờ mới từ từ hòa hoãn trở lại, nàng cố bình tĩnh lại, nói:

“… Đa tạ các vị công tử.”

Nàng đứng gần nhất, trong khoảnh khắc vừa nãy nàng cảm thấy có gì đó đã đánh vào trên người Lý Đình mới ngăn cản được hành động của hắn ta, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, ngoài cánh hoa rơi, nàng không thấy viên đá nào.

Mang theo chút nghi ngờ mơ hồ, Hạ Lan Từ lặng lẽ nhìn về phía Lục Vô Ưu.

Cho dù nàng mơ hồ biết được người này có thể biết chút võ nghệ mèo cào, nhưng lại không dám chắc…

Sau đó, nàng thấy Lục Vô Ưu đang đứng ở phía đằng xa, cúi đầu mỉm cười nói chuyện với một tiểu cô nương cột tóc cao.

Hạ Lan Từ: “…”

Không thể nào, tuyệt đối không thể.

Lúc này, cuối cùng cũng có người nhận ra Lý Đình.

“Ơ, mọi người dừng tay lại đã, vị này… sao lại trông giống Thế tử Tào Quốc Công quá vậy?”

“… Thật không?”

“Hắn bị đánh thành thế này, suýt nữa ta không nhận ra.”

“Hả… vậy, vậy chuyện này…”

Mọi người không khỏi nhìn về phía thiếu nữ đội mũ che mặt, ánh mắt đầy sự tò mò, tựa như có hàng ngàn câu hỏi nhưng không dám nói ra.

Lâm Chương thấy vẻ mặt nàng ngơ ngẩn, giọng điệu lo lắng nói: “… Hạ Lan tiểu thư, cô không sao chứ? Hay là… để tại hạ đưa cô đến nơi an toàn nghỉ ngơi trước.”

***

Sau một hồi náo loạn, đợi đến khi Hạ Lan Từ gặp lại biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết, cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Người của Ngũ Thành Binh Mã Ti đã đến, nhưng khi các quan binh thấy là Thế tử Tào Quốc Công thì lại do dự không dám bắt người, cuối cùng vẫn là người trong phủ Quốc Công đến đưa hắn ta đi. Trước mắt bao người, ai cũng thấy rõ hành động muốn đồng quy vu tận của Lý Đình, chẳng mấy chốc đã khiến tin đồn lan truyền khắp nơi.

Ngay cả Diêu Thiên Tuyết cũng không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Hạ Lan Từ chỉ đáp ngắn gọn: “Chắc hẳn là do danh tiếng của hắn bị hủy rồi nên cũng muốn kéo muội xuống nước theo, hắn định đẩy muội xuống ao.”

“Hả?” Diêu Thiên Tuyết giật mình, sau đó tức giận nói: “Không ngờ hắn lại là người như vậy… Uổng công trước đó ta còn tưởng rằng… Tiểu Từ, muội thật sự không sao chứ? Không bị thương chứ?”

Lúc này Hạ Lan Từ còn bình tĩnh hơn Diêu Thiên Tuyết, chủ yếu là do nàng đã thấy nhiều rồi.

Thực ra trong việc theo đuổi tình yêu không thành sẽ trở mặt, thủ đoạn mà nam tử thường dùng tàn nhẫn và hèn hạ hơn nhiều so với nữ tử. Hiện tại nàng còn là nữ nhi duy nhất của quan viên Nhị phẩm trong triều đình. Lúc ở Thanh Châu mọi người chỉ nghĩ nàng là biểu tiểu thư của một gia đình hương thân, cũng có những kẻ ăn chơi trác táng nghĩ rằng nàng không biết điều, muốn cưỡng ép nàng, đương nhiên cuối cùng họ đã phải trả cái giá thê thảm.

Diêu Thiên Tuyết kiểm tra Hạ Lan Từ từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận không có gì rồi mới vuốt mái tóc đen mượt như lụa của nàng: “Biểu tỷ trở về nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này giúp muội…”

Hạ Lan Từ bình tĩnh đáp: “Không sao. Chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như vậy.”

Cho dù là Thế tử, trước mặt bao người động tay động chân với gia quyến của quan viên Nhị phẩm cũng không thể dễ dàng bỏ qua được. Huống hồ phần lớn các quan văn đều không có thiện cảm gì với các thế gia, thường ngày nước sông không phạm nước giếng thì cũng thôi đi, một khi nắm được thóp, không truy cứu đến cùng mới là lạ.

“Chỉ là…” Diêu Thiên Tuyết dường như nhớ ra điều gì đó.

Hạ Lan Từ quay sang: “Hửm?”

Diêu Thiên Tuyết chớp chớp đôi mắt: “Vị Lâm công tử vừa nãy đưa muội đến đây trông cũng không tệ đấy.”

Hạ Lan Từ: “…”

“Ta thấy vẻ mặt người này rất niềm nở, cả trái tim dường như đặt hết lên muội, không giống như giả vờ…”

Hạ Lan Từ im lặng một lúc rồi đáp: “Lâm công tử là người tốt, muội không muốn liên lụy đến y.”

Nếu thực sự có lời đồn gì về nàng và Lâm công tử truyền ra ngoài chỉ có thể khiến tình hình thêm rắc rối, nàng biết rõ danh tiếng của mình hiện tại ra sao.

Diêu Thiên Tuyết thì thầm: “Biết đâu y lại tình nguyện đấy, muội cũng phải lấy chồng mà.”

Trước đó không lâu, Lục Vô Ưu cũng đã đề cập đến chuyện phiền phức này với nàng.

Hạ Lan Từ cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình. Nàng đã thấy quá nhiều mặt xấu xa của đám đàn ông khi không đạt được mong muốn, lời lẽ ngon ngọt thế nào cũng chỉ là ham muốn vẻ đẹp của nàng, nên nàng thực sự không muốn dùng sắc đẹp để cung phụng ai. Thế nên nàng không hề hứng thú với việc xuất giá, chỉ là số phận không do nàng quyết định, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hạ Lan Từ khẽ nhíu mày lại.

Thấy khuôn mặt trắng như tuyết của nàng lộ ra biểu cảm này, Diêu Thiên Tuyết không khỏi lo lắng, tựa như không phải lông mày của Hạ Lan Từ nhíu lại mà là trái tim của nàng ấy bị bóp nghẹt.

Diêu Thiên Tuyết lập tức nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta không nói chuyện này nữa! Để tỷ kể cho muội nghe chuyện này vui hơn.”

Nàng ấy tỏ ra thần bí ghé sát lại thì thầm: “Nghe nói vị Nhị tiểu thư của Khang Ninh Hầu phủ, chính là cái người nổi tiếng tùy hứng ngang ngược, tính tình nóng nảy vô cùng ấy, nghe đâu nàng ta đã để mắt đến một sĩ tử Thanh Châu tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay, tên là Vô Ưu gì đó. Nàng ta cho truyền lời ra bên ngoài rằng, nếu vị sĩ tử này đỗ đạt trong kỳ thi thì sẽ bắt rể, tóm người đi thành thân ngay.”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Có phải là vị Nhị tiểu thư đã từng cưỡi ngựa phá hoại hàng quán không?”

Diêu Thiên Tuyết cười lớn: “Ngoài nàng ta thì còn ai nữa! Ỷ vào bà ngoại là Tầm Dương Trưởng Công chúa sủng ái nàng ta, nàng ta nghĩ mình có thể làm bất cứ điều gì. Bây giờ mọi người đều đang chờ xem kịch, thật tội nghiệp cho sĩ tử Thanh Châu xui xẻo kia, có lẽ bây giờ hắn còn chưa biết gì.”

Tâm trạng của Hạ Lan Từ bỗng nhiên khá hơn một chút: “… Đúng thật là rất xui xẻo.”