Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất
Chương 13: Trò cười luân phiên đến lượt
Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ một lát, giọng điệu nắm chắc đến bảy tám phần “… Là vì Thiều An Công chúa sao?”
Lục Vô Ưu nhướng mày không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Hạ Lan Từ vừa chậm rãi uống từng ngụm nước thuốc vừa nhìn hắn với vẻ mặt hóng hớt: “Nàng ta đã lên xe ngựa của huynh sao?”
Ngày hôm đó, Thiều An Công chúa thật sự đã yêu thích Lục Vô Ưu từ cái nhìn đầu tiên, vừa trở về đã lập tức cầu xin Hoàng thượng ban hôn cho nàng ta.
Tiểu cô nương suy nghĩ rất đơn giản, nàng ta cho rằng mình là Công chúa, cao quý như cành vàng lá ngọc, muốn ai làm Phò mã của mình mà không được, nhưng không ngờ lần đầu tiên lại gặp phải trở ngại.
Phụ hoàng trước nay luôn cưng chiều nàng ta, hầu như nàng ta muốn gì được đó, nhưng lần này Phụ hoàng lại khéo léo khuyên nàng ta chọn người khác, thậm chí còn sai thái giám thân cận dẫn nàng đi xem những công tử nhà lành có ngoại hình tuấn tú xuất chúng. Nhưng tiểu Công chúa đã quyết tâm muốn gả cho Lục Vô Ưu, còn chạy đi cầu khẩn Lệ Quý Phi vốn mềm lòng.
Cuối cùng, khi biết tin Trạng nguyên lang Lục Vô Ưu đã hứa hôn ở quê nhà, tưởng rằng Thiều An Công chúa sẽ từ bỏ, không ngờ nàng ta lại đến thăm cô mẫu Tầm Dương Trưởng Công chúa một chuyến, sau đó khám phá ra một lối suy nghĩ dạn dĩ khác – không thể làm ở ngoài sáng thì có thể làm trong tối.
Trên đường đi đến bãi săn Trường Ung, Lục Vô Ưu vốn ngồi chung xe ngựa với ba vị đồng liêu Hàn Lâm Viện.
Giữa đường, Thiều An Công chúa đột nhiên chen vào, còn mang theo hoa quả và điểm tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười ngồi bên cạnh Lục Vô Ưu, tỏ vẻ muốn cùng hắn trò chuyện thân mật.
Ba vị đồng liêu bị ép ngồi phía đối diện, hai người trong đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim làm như không thấy chuyện gì.
Nhưng người còn lại thì cố nhịn, đến lúc không nhịn được nữa mới lên tiếng: “Trên xe ngựa này toàn đàn ông, một cô nương khuê các chưa xuất giá như Công chúa lại ở trong này thì còn ra thể thống gì! Thực sự không hợp lễ! Vẫn mong Công chúa xuống xe!”
Sau đó người nọ lập tức bị đuổi xuống.
Tiểu Công chúa năm ngoái vừa đến tuổi cập kê, ngón tay mảnh mai cầm bánh ngọt, tươi cười rạng rỡ nói: “Lục ca ca, huynh có muốn thử bánh hoa mai nhân hạt dẻ này không? Đây là món điểm tâm do Ngự trù trong cung làm mà Bổn công chúa thích nhất, vừa thơm vừa ngọt, cực kỳ ngon.”
Lục Vô Ưu giữ ánh mắt thản nhiên, nở nụ cười khách sáo vô cùng thỏa đáng: “Thần kinh nghiệm còn nông cạn, thật sự hoảng hốt, vẫn nên để phần cho hai vị đại nhân kia trước.”
Hai vị Hàn Lâm đối diện: “…???”
“Đa tạ ý tốt của Công chúa, thần đã no rồi.”
“Thần cũng không đói.”
Lục Vô Ưu nói: “Nếu như hai vị đại nhân đã nói vậy, thần càng…”
Thế là hai người họ cũng bị đuổi xuống xe.
Thoáng chốc trong xe ngựa chỉ còn hai người.
Thiều An Công chúa căng thẳng vội chỉnh lại tóc và trang sức, sau khi xác định bản thân không có gì sai sót, nàng ta mới rụt rè quay sang nói với người trong lòng: “Lục ca ca, ta biết huynh thấy khó xử, ta cũng không muốn cắt đứt con đường làm quan của huynh… cho nên ta đã nghĩ ra một cách khác. Huynh không cưới ta cũng không sao, vậy huynh có thể bí mật làm nam sủng của ta, như vậy sẽ không được tính là vi phạm tổ huấn, huynh cũng có thể tiếp tục làm quan của mình…”
Nàng ta hoàn toàn không nhận ra những lời mình nói vô lý đến cỡ nào.
“… Nhưng nếu như vậy, huynh chính là người của Bổn công chúa rồi thì không thể cưới cô nương mà huynh đã hứa hôn kia nữa… Lục ca ca, huynh làm sao vậy!”
Thiếu niên mới vừa rồi còn đang ngồi nghiêm trang, khóe miệng cười như không cười, lúc này sắc mặt tái nhợt nói: “Công chúa vì sao lại phải sỉ nhục thần như vậy.”
Thiều An Công chúa ngây người: “Bổn công chúa… ta không có ý đó… huynh… huynh đừng dọa ta!”
Ngay sau đó, chỉ thấy thiếu niên sắc mặt trắng bệch, môi không chút huyết sắc, ho khan liên tục.
“Thần, bệnh cũ của thần tái phát rồi…” Hắn như bị nàng ta làm tức giận, trong lúc hít thở còn khó khăn mà vẫn gắng gượng để mở miệng: “Đa, đa tạ Công chúa đã cất nhắc, nhưng… khụ khụ… nhưng thần…”
Thiều An Công chúa suy cho cùng chỉ là tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi, thoáng chốc đã hoảng loạn.
“Tạm thời huynh đừng nói nữa! Người đâu, mau, mau đưa hắn đến chỗ Ngự y nhanh lên!”
***
Giờ phút này, trong xe ngựa của Ngự y viện.
Lục Vô Ưu đang định nói gì đó, chợt nghe giọng nói yểu điệu của thiếu nữ bên ngoài rèm xe: “Lục ca ca ở đây phải không!”
Hạ Lan Từ nghe thấy âm thanh này, phản ứng còn nhanh hơn Lục Vô Ưu.
Nàng lập tức đặt bát thuốc trong tay xuống, kéo chăn đắp lên, nằm thu mình vào góc lặng yên không một tiếng động.
Lục Vô Ưu đảo mắt nhìn quanh, thuận tay kéo bàn thuốc chắn trước giường bên cạnh hòng che khuất tầm nhìn bên ngoài, động tác nhanh nhẹn không gây ra tiếng động nào.
Gần như cùng lúc đó, Thiều An Công chúa đã tiến vào trong xe, đi theo sau là cung nữ và ma ma, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng lo lắng.
“Công chúa, thế này không thích đáng, không ổn đâu…”
“Công chúa, người đi chậm một chút…”
Ngay cả lão Ngự y cũng ngạc nhiên thốt lên: “Công chúa có chỗ nào không khỏe…”
Thiều An Công chúa không hề nhìn đến ông ta mà trực tiếp vén rèm sang một bên, mùi thuốc nồng nặc tràn ngập khắp khoang xe, bên trong ánh sáng mờ ảo không quá rõ ràng, nương theo tia sáng chiếu vào chỉ thấy thiếu niên tựa vào giường, bàn tay ôm ngực ngẩng đầu lên nhìn lại.
Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt hời hợt, trên khuôn mặt tuấn tú không còn vẻ dịu dàng và nụ cười đánh gục thiếu nữ như trước, mà là sự xa cách và nghiêm nghị.
Thiều An Công chúa chợt cảm thấy đau xót trong lòng, yếu ớt hỏi: “… Huynh không sao chứ?”
Lục Vô Ưu lại chạm tay vào trên ngực, ho khan một tiếng: “Làm phiền Công chúa quan tâm, thần không sao… khụ…” Hắn ho đến mức cúi gập người rồi lại ngồi thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp như muốn giữ khoảng cách với nàng ta.
“Ngự y, hắn thế nào…”
Lão Ngự y cứng rắn nói: “Vị đại nhân này xem mạch tượng thật sự rất yếu, trong xe chật chội, Công chúa vẫn nên xuống…”
Nói xong, ngay cả ông ta cũng bị đuổi xuống khỏi xe ngựa của mình.
Trong lúc nhất thời, trong xe chỉ còn hai người và một y đồng run rẩy vùi đầu sắc thuốc.
Cùng với Hạ Lan Từ giấu mình trong chăn không ngừng đổ mồ hôi trán.
Nàng chỉ mong Lục Vô Ưu có thể mang khoản nợ phong lưu của hắn đi càng xa càng tốt, tiếc là trời không chiều ý muốn con người, Thiều An Công chúa không những không đi, mà còn muốn nghiêm túc bàn chuyện tình cảm ở đây.
“Lục ca ca, vừa nãy là ta đã nói sai… huynh đừng giận…” Thiều An Công chúa thấp giọng ngại ngùng bày tỏ: “Ta không có ý sỉ nhục huynh, ta vừa nghĩ lại rồi, làm nam sủng thì nghe không hay cho lắm, hay là… huynh làm ngoại thất của ta.”
Lục Vô Ưu: “…”
Hạ Lan Từ: “…” Vậy có khác gì không?
“… Có phải ta lại nói sai gì nữa rồi phải không, nhưng tâm ý của ta huynh hiểu mà, ta chỉ muốn… muốn…”
Giọng của Lục Vô Ưu trở nên khẳng khái chưa từng có, như thể toàn bộ sự chính trực của thiên hạ đều tụ lại trên người hắn, hắn vừa ho vừa nói: “Công chúa, việc này thứ lỗi cho thần không thể tuân lệnh… khụ… Thần vốn có bệnh cũ, các phương sĩ đều nói thần sống không thọ, chỉ có ở bên cạnh người đã được số mệnh định ra… khụ… tức là thê tử chưa cưới của thần mới có thể kéo dài mạng sống và tránh tai họa, nếu ép buộc chia rẽ, thì sẽ gặp…”
Hắn ho khan không ngừng như muốn ho văng cả lá phổi ra ngoài: “Hơn nữa, tình cảm của thần với thê tử chưa cưới có trời đất chứng giám, năm dài tháng rộng mãi không tàn lụi, đời này của thần tuyệt đối không phụ nàng ấy… khụ…”
Trong lúc nói chuyện lời lẽ tràn đầy bi thương, đôi mắt hoa đào long lanh như muốn trào nước mắt, Lục Vô Ưu ho mạnh một tiếng, chỉ thấy từ kẽ tay hắn đang che miệng chảy ra một dòng máu đỏ nhỏ giọt xuống đất.
Thiều An Công chúa giật mình hét lên: “Huynh ho ra máu rồi!”
Lúc này Lục Vô Ưu mới nhìn vào lòng bàn tay mình, khóe môi dính máu càng thêm đau lòng, nhưng hắn không để ý mà dùng mu bàn tay lau vết máu đi, giọng điệu đau khổ nói: “Công chúa, tại sao không buông tha cho thần…”
Hắn ấn tay vào ngực mình.
Vết máu dính trên quan phục màu xanh dưới ánh sáng lờ mờ, hắn trông giống như một con quỷ đau đớn thê lương, giọng nói trở nên đáng sợ: “… Hay là muốn thần phải chết trước mặt Công chúa.”
Mùi máu tanh lan ra trong mùi thuốc.
Hiệu quả diễn xuất đáng kinh ngạc.
Tiểu cô nương bị dọa sợ hãi đến mức hét lên lên, trực trào nước mắt nói: “Ta không ép huynh nữa, ta, ta sẽ ra ngoài ngay. Huynh, huynh dưỡng bệnh cho tốt…”
Y đồng sắc thuốc cũng run rẩy theo, vội đặt bát thuốc vừa nấu xong trước mặt Lục Vô Ưu, nói một câu “Đại… đại nhân hãy uống thuốc nhân lúc còn nóng.” rồi nhanh chân cuống cuồng ra khỏi xe ngựa.
Bây giờ thật sự không còn ai khác.
Hạ Lan Từ không kiềm được mà vỗ tay ba cái: “Diễn xuất hay.”
Diễn xuất này không phải là lần đầu nàng nhìn thấy, nhưng vẫn không khỏi thán phục.
Lục Vô Ưu lập tức rũ bỏ trạng thái thê thảm vừa rồi trở lại bình thường, hắn lấy ra một chiếc khăn tay cẩn thận lau vết máu trên ngón tay, ung dung nói: “Quá khen.”
Hạ Lan Từ đã vén chăn ra, ngồi dậy để hít thở không khí.
“Lục công, ừm, Lục đại nhân…” Lục Vô Ưu xuất thân Trạng nguyên, trực tiếp vào Hàn Lâm Viện nhậm chức Tu soạn Lục phẩm, gần như không có gì bất ngờ. “Ta mạo muội hỏi một câu, trong số bệnh cũ và vị hôn thê của huynh có chuyện nào là thật không?”
Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Giả làm thật thì thật cũng là giả, Hạ Lan tiểu thư, việc này quan trọng sao?”
Cũng đúng.
Dù Lục Vô Ưu có thất bại, cũng có liên quan gì đến nàng đâu?
Lục Vô Ưu lau ngón tay xong thì lau đến mu bàn tay, mùi máu tanh trong không khí vẫn chưa tản đi hết.
Hạ Lan Từ cũng thuận thế hỏi tiếp: “… Máu đó từ đâu ra?”
“Là máu giả thôi, mang theo bên người để lăn lộn trong giang… triều đình.” Hắn nhướng mày nhìn nàng, giọng hơi cất cao lên mang theo ý cười đầy vẻ trêu chọc: “Cô cần không, ta còn một gói.”
“… Không cần đâu, cảm ơn.”
Hạ Lan Từ bưng bát thuốc đã uống một nửa của mình lên tiếp tục uống cho hết.
Vừa rồi gây náo loạn một hồi lâu thuốc đã hơi nguội nên càng đắng và khó nuốt, nhưng Hạ Lan Từ như không cảm thấy gì thậm chí cũng không hề nhăn mày.
Lục Vô Ưu lau sạch ngón tay, quay đầu quan sát nàng một lúc, lông mày hơi nhíu lại: “Cô không thấy đắng sao?”
Hạ Lan Từ uống hết một ngụm cuối cùng, dùng khăn lau miệng, nói: “Vẫn chấp nhận được.”
Chủ yếu là từ nhỏ đã quen uống thuốc.
Uống xong không biết có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, nàng thật sự cảm thấy thoải mái hơn, sau đó Hạ Lan Từ thấy một miếng bánh ngọt được bọc giấy đặt trước mặt mình, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ của hoa mai.
Nàng ngẩng đầu nhìn theo miếng bánh ngọt.
Lục Vô Ưu mỉm cười nói: “Bánh hoa mai nhân hạt dẻ.”
Hạ Lan Từ vô thức hỏi lại: “Ở đâu ra?”
“Công chúa cho đó.”
“…”
“Ta đã thử một miếng, vị rất ngon.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Huynh dám ăn thật sao?”
Lục Vô Ưu mỉm cười dịu dàng: “Nàng không đến mức hạ độc ta.”
Hạ Lan Từ nhìn Lục Vô Ưu với vẻ mặt khó hiểu, không biết vì sao đột nhiên hắn lại tốt bụng như vậy, nhưng vì trước giờ hắn chưa từng hại nàng, lại thêm bánh ngọt quá hấp dẫn, nàng do dự một chút rồi vẫn cầm miếng bánh lên cắn một miếng.
Vừa vào miệng đã cảm nhận được vị ngọt thơm đầy tinh tế, xua tan vị đắng trong miệng, ngoại trừ quá ngọt thì không có gì đáng chê.
Nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nói: “… Đa tạ.”
Vừa dứt lời, một bát thuốc khác bị đẩy đến trước mặt nàng.
Lục Vô Ưu cười nhẹ nói: “Hạ Lan tiểu thư có ngại uống thêm một bát hay không?”
Hạ Lan Từ: “…”
Lục Vô Ưu bổ sung: “Ta đã ngửi qua, bát thuốc này trị chứng hư nhược, dù là người không bệnh uống vào cũng không sao. Xe ngựa nhỏ thế này, nếu đổ thuốc xuống rất dễ bị phát hiện.”
Hắn vốn có đôi mắt trong trẻo, đôi mắt hoa đào khép hờ để lộ ra vẻ ôn hòa vô hại, lại khiến người ta cảm thấy chân thành trong đó.
Hạ Lan Từ cuối cùng cũng hiểu ra được, nàng thấy yên tâm hơn: “Vậy tại sao huynh không uống?”
Lục Vô Ưu ngắn gọn: “Rất đắng.”
… Nàng cũng ghét đắng chứ!
Hạ Lan Từ bất lực trừng mắt nhìn hắn, không hề có ý thức rằng mình đã chịu ơn người ta, mà vẫn lạnh lùng nói: “Tự uống đi.”
Vừa nói đến đây, ngoài xe ngựa đột nhiên lại có tiếng động.
“Tham kiến Nhị Điện hạ!”
“Nhị Điện hạ.”
Hạ Lan Từ thoáng giật mình.
Nàng cố nén cảm giác run rẩy lan tỏa dọc sống lưng, nói với Lục Vô Ưu: “Huynh mau…”
Còn chưa dứt lời, Hạ Lan Từ quay đầu lại, phát hiện hắn đã biến mất.
Ngay sau đó, càng xe ngựa lún xuống, giọng điệu lạnh lùng của Nhị Hoàng tử vang lên rõ ràng: “Hạ Lan tiểu thư, nghe nói nàng không khỏe, ta đặc biệt đến thăm.”
… Sao vừa cười nhạo Lục Vô Ưu xong, giờ lại đến lượt nàng vậy?!?
Lục Vô Ưu nhướng mày không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Hạ Lan Từ vừa chậm rãi uống từng ngụm nước thuốc vừa nhìn hắn với vẻ mặt hóng hớt: “Nàng ta đã lên xe ngựa của huynh sao?”
Ngày hôm đó, Thiều An Công chúa thật sự đã yêu thích Lục Vô Ưu từ cái nhìn đầu tiên, vừa trở về đã lập tức cầu xin Hoàng thượng ban hôn cho nàng ta.
Tiểu cô nương suy nghĩ rất đơn giản, nàng ta cho rằng mình là Công chúa, cao quý như cành vàng lá ngọc, muốn ai làm Phò mã của mình mà không được, nhưng không ngờ lần đầu tiên lại gặp phải trở ngại.
Phụ hoàng trước nay luôn cưng chiều nàng ta, hầu như nàng ta muốn gì được đó, nhưng lần này Phụ hoàng lại khéo léo khuyên nàng ta chọn người khác, thậm chí còn sai thái giám thân cận dẫn nàng đi xem những công tử nhà lành có ngoại hình tuấn tú xuất chúng. Nhưng tiểu Công chúa đã quyết tâm muốn gả cho Lục Vô Ưu, còn chạy đi cầu khẩn Lệ Quý Phi vốn mềm lòng.
Cuối cùng, khi biết tin Trạng nguyên lang Lục Vô Ưu đã hứa hôn ở quê nhà, tưởng rằng Thiều An Công chúa sẽ từ bỏ, không ngờ nàng ta lại đến thăm cô mẫu Tầm Dương Trưởng Công chúa một chuyến, sau đó khám phá ra một lối suy nghĩ dạn dĩ khác – không thể làm ở ngoài sáng thì có thể làm trong tối.
Trên đường đi đến bãi săn Trường Ung, Lục Vô Ưu vốn ngồi chung xe ngựa với ba vị đồng liêu Hàn Lâm Viện.
Giữa đường, Thiều An Công chúa đột nhiên chen vào, còn mang theo hoa quả và điểm tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười ngồi bên cạnh Lục Vô Ưu, tỏ vẻ muốn cùng hắn trò chuyện thân mật.
Ba vị đồng liêu bị ép ngồi phía đối diện, hai người trong đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim làm như không thấy chuyện gì.
Nhưng người còn lại thì cố nhịn, đến lúc không nhịn được nữa mới lên tiếng: “Trên xe ngựa này toàn đàn ông, một cô nương khuê các chưa xuất giá như Công chúa lại ở trong này thì còn ra thể thống gì! Thực sự không hợp lễ! Vẫn mong Công chúa xuống xe!”
Sau đó người nọ lập tức bị đuổi xuống.
Tiểu Công chúa năm ngoái vừa đến tuổi cập kê, ngón tay mảnh mai cầm bánh ngọt, tươi cười rạng rỡ nói: “Lục ca ca, huynh có muốn thử bánh hoa mai nhân hạt dẻ này không? Đây là món điểm tâm do Ngự trù trong cung làm mà Bổn công chúa thích nhất, vừa thơm vừa ngọt, cực kỳ ngon.”
Lục Vô Ưu giữ ánh mắt thản nhiên, nở nụ cười khách sáo vô cùng thỏa đáng: “Thần kinh nghiệm còn nông cạn, thật sự hoảng hốt, vẫn nên để phần cho hai vị đại nhân kia trước.”
Hai vị Hàn Lâm đối diện: “…???”
“Đa tạ ý tốt của Công chúa, thần đã no rồi.”
“Thần cũng không đói.”
Lục Vô Ưu nói: “Nếu như hai vị đại nhân đã nói vậy, thần càng…”
Thế là hai người họ cũng bị đuổi xuống xe.
Thoáng chốc trong xe ngựa chỉ còn hai người.
Thiều An Công chúa căng thẳng vội chỉnh lại tóc và trang sức, sau khi xác định bản thân không có gì sai sót, nàng ta mới rụt rè quay sang nói với người trong lòng: “Lục ca ca, ta biết huynh thấy khó xử, ta cũng không muốn cắt đứt con đường làm quan của huynh… cho nên ta đã nghĩ ra một cách khác. Huynh không cưới ta cũng không sao, vậy huynh có thể bí mật làm nam sủng của ta, như vậy sẽ không được tính là vi phạm tổ huấn, huynh cũng có thể tiếp tục làm quan của mình…”
Nàng ta hoàn toàn không nhận ra những lời mình nói vô lý đến cỡ nào.
“… Nhưng nếu như vậy, huynh chính là người của Bổn công chúa rồi thì không thể cưới cô nương mà huynh đã hứa hôn kia nữa… Lục ca ca, huynh làm sao vậy!”
Thiếu niên mới vừa rồi còn đang ngồi nghiêm trang, khóe miệng cười như không cười, lúc này sắc mặt tái nhợt nói: “Công chúa vì sao lại phải sỉ nhục thần như vậy.”
Thiều An Công chúa ngây người: “Bổn công chúa… ta không có ý đó… huynh… huynh đừng dọa ta!”
Ngay sau đó, chỉ thấy thiếu niên sắc mặt trắng bệch, môi không chút huyết sắc, ho khan liên tục.
“Thần, bệnh cũ của thần tái phát rồi…” Hắn như bị nàng ta làm tức giận, trong lúc hít thở còn khó khăn mà vẫn gắng gượng để mở miệng: “Đa, đa tạ Công chúa đã cất nhắc, nhưng… khụ khụ… nhưng thần…”
Thiều An Công chúa suy cho cùng chỉ là tiểu cô nương mới mười lăm mười sáu tuổi, thoáng chốc đã hoảng loạn.
“Tạm thời huynh đừng nói nữa! Người đâu, mau, mau đưa hắn đến chỗ Ngự y nhanh lên!”
***
Giờ phút này, trong xe ngựa của Ngự y viện.
Lục Vô Ưu đang định nói gì đó, chợt nghe giọng nói yểu điệu của thiếu nữ bên ngoài rèm xe: “Lục ca ca ở đây phải không!”
Hạ Lan Từ nghe thấy âm thanh này, phản ứng còn nhanh hơn Lục Vô Ưu.
Nàng lập tức đặt bát thuốc trong tay xuống, kéo chăn đắp lên, nằm thu mình vào góc lặng yên không một tiếng động.
Lục Vô Ưu đảo mắt nhìn quanh, thuận tay kéo bàn thuốc chắn trước giường bên cạnh hòng che khuất tầm nhìn bên ngoài, động tác nhanh nhẹn không gây ra tiếng động nào.
Gần như cùng lúc đó, Thiều An Công chúa đã tiến vào trong xe, đi theo sau là cung nữ và ma ma, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng lo lắng.
“Công chúa, thế này không thích đáng, không ổn đâu…”
“Công chúa, người đi chậm một chút…”
Ngay cả lão Ngự y cũng ngạc nhiên thốt lên: “Công chúa có chỗ nào không khỏe…”
Thiều An Công chúa không hề nhìn đến ông ta mà trực tiếp vén rèm sang một bên, mùi thuốc nồng nặc tràn ngập khắp khoang xe, bên trong ánh sáng mờ ảo không quá rõ ràng, nương theo tia sáng chiếu vào chỉ thấy thiếu niên tựa vào giường, bàn tay ôm ngực ngẩng đầu lên nhìn lại.
Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt hời hợt, trên khuôn mặt tuấn tú không còn vẻ dịu dàng và nụ cười đánh gục thiếu nữ như trước, mà là sự xa cách và nghiêm nghị.
Thiều An Công chúa chợt cảm thấy đau xót trong lòng, yếu ớt hỏi: “… Huynh không sao chứ?”
Lục Vô Ưu lại chạm tay vào trên ngực, ho khan một tiếng: “Làm phiền Công chúa quan tâm, thần không sao… khụ…” Hắn ho đến mức cúi gập người rồi lại ngồi thẳng dậy, sống lưng thẳng tắp như muốn giữ khoảng cách với nàng ta.
“Ngự y, hắn thế nào…”
Lão Ngự y cứng rắn nói: “Vị đại nhân này xem mạch tượng thật sự rất yếu, trong xe chật chội, Công chúa vẫn nên xuống…”
Nói xong, ngay cả ông ta cũng bị đuổi xuống khỏi xe ngựa của mình.
Trong lúc nhất thời, trong xe chỉ còn hai người và một y đồng run rẩy vùi đầu sắc thuốc.
Cùng với Hạ Lan Từ giấu mình trong chăn không ngừng đổ mồ hôi trán.
Nàng chỉ mong Lục Vô Ưu có thể mang khoản nợ phong lưu của hắn đi càng xa càng tốt, tiếc là trời không chiều ý muốn con người, Thiều An Công chúa không những không đi, mà còn muốn nghiêm túc bàn chuyện tình cảm ở đây.
“Lục ca ca, vừa nãy là ta đã nói sai… huynh đừng giận…” Thiều An Công chúa thấp giọng ngại ngùng bày tỏ: “Ta không có ý sỉ nhục huynh, ta vừa nghĩ lại rồi, làm nam sủng thì nghe không hay cho lắm, hay là… huynh làm ngoại thất của ta.”
Lục Vô Ưu: “…”
Hạ Lan Từ: “…” Vậy có khác gì không?
“… Có phải ta lại nói sai gì nữa rồi phải không, nhưng tâm ý của ta huynh hiểu mà, ta chỉ muốn… muốn…”
Giọng của Lục Vô Ưu trở nên khẳng khái chưa từng có, như thể toàn bộ sự chính trực của thiên hạ đều tụ lại trên người hắn, hắn vừa ho vừa nói: “Công chúa, việc này thứ lỗi cho thần không thể tuân lệnh… khụ… Thần vốn có bệnh cũ, các phương sĩ đều nói thần sống không thọ, chỉ có ở bên cạnh người đã được số mệnh định ra… khụ… tức là thê tử chưa cưới của thần mới có thể kéo dài mạng sống và tránh tai họa, nếu ép buộc chia rẽ, thì sẽ gặp…”
Hắn ho khan không ngừng như muốn ho văng cả lá phổi ra ngoài: “Hơn nữa, tình cảm của thần với thê tử chưa cưới có trời đất chứng giám, năm dài tháng rộng mãi không tàn lụi, đời này của thần tuyệt đối không phụ nàng ấy… khụ…”
Trong lúc nói chuyện lời lẽ tràn đầy bi thương, đôi mắt hoa đào long lanh như muốn trào nước mắt, Lục Vô Ưu ho mạnh một tiếng, chỉ thấy từ kẽ tay hắn đang che miệng chảy ra một dòng máu đỏ nhỏ giọt xuống đất.
Thiều An Công chúa giật mình hét lên: “Huynh ho ra máu rồi!”
Lúc này Lục Vô Ưu mới nhìn vào lòng bàn tay mình, khóe môi dính máu càng thêm đau lòng, nhưng hắn không để ý mà dùng mu bàn tay lau vết máu đi, giọng điệu đau khổ nói: “Công chúa, tại sao không buông tha cho thần…”
Hắn ấn tay vào ngực mình.
Vết máu dính trên quan phục màu xanh dưới ánh sáng lờ mờ, hắn trông giống như một con quỷ đau đớn thê lương, giọng nói trở nên đáng sợ: “… Hay là muốn thần phải chết trước mặt Công chúa.”
Mùi máu tanh lan ra trong mùi thuốc.
Hiệu quả diễn xuất đáng kinh ngạc.
Tiểu cô nương bị dọa sợ hãi đến mức hét lên lên, trực trào nước mắt nói: “Ta không ép huynh nữa, ta, ta sẽ ra ngoài ngay. Huynh, huynh dưỡng bệnh cho tốt…”
Y đồng sắc thuốc cũng run rẩy theo, vội đặt bát thuốc vừa nấu xong trước mặt Lục Vô Ưu, nói một câu “Đại… đại nhân hãy uống thuốc nhân lúc còn nóng.” rồi nhanh chân cuống cuồng ra khỏi xe ngựa.
Bây giờ thật sự không còn ai khác.
Hạ Lan Từ không kiềm được mà vỗ tay ba cái: “Diễn xuất hay.”
Diễn xuất này không phải là lần đầu nàng nhìn thấy, nhưng vẫn không khỏi thán phục.
Lục Vô Ưu lập tức rũ bỏ trạng thái thê thảm vừa rồi trở lại bình thường, hắn lấy ra một chiếc khăn tay cẩn thận lau vết máu trên ngón tay, ung dung nói: “Quá khen.”
Hạ Lan Từ đã vén chăn ra, ngồi dậy để hít thở không khí.
“Lục công, ừm, Lục đại nhân…” Lục Vô Ưu xuất thân Trạng nguyên, trực tiếp vào Hàn Lâm Viện nhậm chức Tu soạn Lục phẩm, gần như không có gì bất ngờ. “Ta mạo muội hỏi một câu, trong số bệnh cũ và vị hôn thê của huynh có chuyện nào là thật không?”
Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Giả làm thật thì thật cũng là giả, Hạ Lan tiểu thư, việc này quan trọng sao?”
Cũng đúng.
Dù Lục Vô Ưu có thất bại, cũng có liên quan gì đến nàng đâu?
Lục Vô Ưu lau ngón tay xong thì lau đến mu bàn tay, mùi máu tanh trong không khí vẫn chưa tản đi hết.
Hạ Lan Từ cũng thuận thế hỏi tiếp: “… Máu đó từ đâu ra?”
“Là máu giả thôi, mang theo bên người để lăn lộn trong giang… triều đình.” Hắn nhướng mày nhìn nàng, giọng hơi cất cao lên mang theo ý cười đầy vẻ trêu chọc: “Cô cần không, ta còn một gói.”
“… Không cần đâu, cảm ơn.”
Hạ Lan Từ bưng bát thuốc đã uống một nửa của mình lên tiếp tục uống cho hết.
Vừa rồi gây náo loạn một hồi lâu thuốc đã hơi nguội nên càng đắng và khó nuốt, nhưng Hạ Lan Từ như không cảm thấy gì thậm chí cũng không hề nhăn mày.
Lục Vô Ưu lau sạch ngón tay, quay đầu quan sát nàng một lúc, lông mày hơi nhíu lại: “Cô không thấy đắng sao?”
Hạ Lan Từ uống hết một ngụm cuối cùng, dùng khăn lau miệng, nói: “Vẫn chấp nhận được.”
Chủ yếu là từ nhỏ đã quen uống thuốc.
Uống xong không biết có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, nàng thật sự cảm thấy thoải mái hơn, sau đó Hạ Lan Từ thấy một miếng bánh ngọt được bọc giấy đặt trước mặt mình, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ của hoa mai.
Nàng ngẩng đầu nhìn theo miếng bánh ngọt.
Lục Vô Ưu mỉm cười nói: “Bánh hoa mai nhân hạt dẻ.”
Hạ Lan Từ vô thức hỏi lại: “Ở đâu ra?”
“Công chúa cho đó.”
“…”
“Ta đã thử một miếng, vị rất ngon.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Huynh dám ăn thật sao?”
Lục Vô Ưu mỉm cười dịu dàng: “Nàng không đến mức hạ độc ta.”
Hạ Lan Từ nhìn Lục Vô Ưu với vẻ mặt khó hiểu, không biết vì sao đột nhiên hắn lại tốt bụng như vậy, nhưng vì trước giờ hắn chưa từng hại nàng, lại thêm bánh ngọt quá hấp dẫn, nàng do dự một chút rồi vẫn cầm miếng bánh lên cắn một miếng.
Vừa vào miệng đã cảm nhận được vị ngọt thơm đầy tinh tế, xua tan vị đắng trong miệng, ngoại trừ quá ngọt thì không có gì đáng chê.
Nàng vẫn cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nói: “… Đa tạ.”
Vừa dứt lời, một bát thuốc khác bị đẩy đến trước mặt nàng.
Lục Vô Ưu cười nhẹ nói: “Hạ Lan tiểu thư có ngại uống thêm một bát hay không?”
Hạ Lan Từ: “…”
Lục Vô Ưu bổ sung: “Ta đã ngửi qua, bát thuốc này trị chứng hư nhược, dù là người không bệnh uống vào cũng không sao. Xe ngựa nhỏ thế này, nếu đổ thuốc xuống rất dễ bị phát hiện.”
Hắn vốn có đôi mắt trong trẻo, đôi mắt hoa đào khép hờ để lộ ra vẻ ôn hòa vô hại, lại khiến người ta cảm thấy chân thành trong đó.
Hạ Lan Từ cuối cùng cũng hiểu ra được, nàng thấy yên tâm hơn: “Vậy tại sao huynh không uống?”
Lục Vô Ưu ngắn gọn: “Rất đắng.”
… Nàng cũng ghét đắng chứ!
Hạ Lan Từ bất lực trừng mắt nhìn hắn, không hề có ý thức rằng mình đã chịu ơn người ta, mà vẫn lạnh lùng nói: “Tự uống đi.”
Vừa nói đến đây, ngoài xe ngựa đột nhiên lại có tiếng động.
“Tham kiến Nhị Điện hạ!”
“Nhị Điện hạ.”
Hạ Lan Từ thoáng giật mình.
Nàng cố nén cảm giác run rẩy lan tỏa dọc sống lưng, nói với Lục Vô Ưu: “Huynh mau…”
Còn chưa dứt lời, Hạ Lan Từ quay đầu lại, phát hiện hắn đã biến mất.
Ngay sau đó, càng xe ngựa lún xuống, giọng điệu lạnh lùng của Nhị Hoàng tử vang lên rõ ràng: “Hạ Lan tiểu thư, nghe nói nàng không khỏe, ta đặc biệt đến thăm.”
… Sao vừa cười nhạo Lục Vô Ưu xong, giờ lại đến lượt nàng vậy?!?