Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân
Chương 39
Editor: Stop
***
Không biết ngoài trời bắt đầu mưa phùn từ lúc nào, không khí tăng thêm chút hơi lạnh.
Độ Niệm đứng ở sảnh bệnh viện một lúc, đội chiếc mũ áo khoác lên rồi bước nhanh vào màn mưa.
Ngoài bệnh viện có một bến xe buýt, y nhanh chóng chạy đến dưới bến xe, vẩy nhẹ nước mưa trên người, từ từ thở ra một hơi.
Vừa mới ra khỏi văn phòng Ngũ Chu, Độ Niệm đụng phải Phó Kiêu vẫn đứng ở bên ngoài, ánh mắt y và Phó Kiêu chạm nhau một lúc, nhưng cả hai đều không lên tiếng.
Sau khi Độ Niệm đi vào thang máy, Phó Kiêu cũng im lặng theo sau, lặng lẽ đứng ở một góc trong thang máy.
Dù không quay đầu lại nhìn, Độ Niệm cũng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn mình, nhưng y chỉ nhìn chằm chằm vào những con số đang thay đổi trên màn hình, cửa thang máy vừa mở ra liền bước ra ngoài.
Hai người lần lượt đi đến cửa bệnh viện, sau đó Phó Kiêu gọi y.
Giọng nói của hắn trầm và khàn hơn so với trước khi đến bệnh viện, hắn bảo Độ Niệm ở cửa đợi một chút, để hắn đi mua ô.
Độ Niệm đang quan sát con đường gần nhất đến bến xe buýt, dừng ở cửa một chút, Phó Kiêu tưởng rằng y nghe thấy nên ra ngoài trời mưa đi mua ô.
Sau khi bóng lưng của Phó Kiêu biến mất trong mưa, Độ Niệm đội mũ chạy ra bến xe buýt.
Mặc dù đã mặc quần áo dày hơn nhưng những hạt mưa vẫn rơi vào cổ, thấm ướt cổ áo bên dưới, để lại cảm giác lạnh lẽo trên da y.
May mắn thay, mới đợi không lâu, xe buýt đã đến.
Lúc Độ Niệm lên xe, cái lạnh trên người dần dần tiêu tán, y ngồi xuống ghế bên cửa sổ, đút đôi bàn tay lạnh lẽo vào túi quần.
Sau khi hành khách cuối cùng lên xe, cửa xe buýt từ từ đóng lại.
Vào giây phút cuối cùng trước khi xe nổ máy, Độ Niệm tuỳ ý liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng thấy một bóng người.
Trong cơn mưa phùn, Phó Kiêu cầm một chiếc ô màu đen, đôi chân dài đi về phía bến xe buýt.
Dáng người hắn cao lớn, mặc dù chiếc ô che đi nửa khuôn mặt nhưng đôi môi mỏng lộ ra và đường quai hàm hoàn hảo khiến hắn trông như bước ra từ một tấm poster người mẫu. Người đi đường thường xuyên quay lại nhìn hắn, nhưng hắn chỉ vội vàng đi về phía bến xe buýt.
Độ Niệm để ý thấy trên tay hắn còn có một chiếc ô màu nhạt, chắc là mua cho y.
Chiếc xe buýt bắt đầu di chuyển về phía trước, chưa đi được bao xa thì gặp đèn đỏ rồi lại dừng lại.
Dường như nhận ra gì đó, Phó Kiêu đột nhiên buông ô xuống, ngước mắt nhìn về phía chiếc xe buýt Độ Niệm đang ngồi, liền nhìn thấy y đang ngồi bên cửa sổ.
Hắn ngẩn ra, bước chân dừng lại.
Độ Niệm còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của hắn, xe buýt đã tiếp tục đi về phía trước, bóng dáng Phó Kiêu nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, dần dần không còn nhìn thấy hắn nữa.
Bà cụ ngồi phía trước vẩy vẩy ô, nhìn ra cửa sổ nói: "Ôi, lại mưa to nữa rồi."
Cửa kính xe buýt bị hạt mưa đập vào phát ra tiếng tanh tách, Độ Niệm đưa tay đút túi quần, không còn nhìn ra ngoài cửa xe nữa.
***
Ngày Đông Chí đang càng ngày càng gần.
Hầu hết người dân thành phố A không có thói quen tổ chức lễ Đông Chí nên trong những ngày này chỉ có thêm một vài quầy bán sủi cảo và bánh trôi trong siêu thị, còn lại thì vẫn như thường ngày.
Trước đây Thịnh Văn Nhiên không có hứng thú với Đông Chí, nhưng sau khi nghe Độ Niệm nói về nó, cậu bắt đầu mong đợi được ăn mừng Đông Chí.
Trong những ngày bận rộn làm việc và trả lời quảng cáo, cậu cũng dành thời gian để học cách gói sủi cảo, dự định đến Đông Chí thể hiện kỹ năng của mình.
Nhưng chưa kịp học xong thì một tin bất ngờ đã khiến cậu không còn thời gian để làm sủi cảo nữa.
Khi nhận được tin tức, Thịnh Văn Nhiên và Độ Niệm đang ngồi trên sô pha xem TV.
Nhiệt độ của điều hòa được chỉnh hơi cao, Độ Niệm ôm gối vào lòng, xem một hồi thì bắt đầu buồn ngủ.
Ngay lúc y ôm gối định nhắm mắt ngủ một giấc thì Thịnh Văn Nhiên đang ngồi bên cạnh đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Độ Niệm mở mí mắt nhìn sang, thấy Thịnh Văn Nhiên đang nhìn chằm chằm vào điện thoại với đôi mắt sáng ngời, cái đuôi vô hình phía sau đang vẫy điên cuồng.
Y chưa kịp hỏi thì Thịnh Văn Nhiên ghé tới, giơ điện thoại lên: "Anh xem này!"
Độ Niệm nhìn màn hình điện thoại trước mắt, trên màn hình có một email, email được thiết kế rất cẩn thận, hình thức cũng rất trang trọng.
Trông giống với những email mời tham gia show tạp kỹ mà Thịnh Văn Nhiên đã nhận được trước đây.
Độ Niệm nhớ tới Thịnh Văn Nhiên gần đây đã từ chối rất nhiều lời mời đi show tạp kỹ, cũng không biết tại sao lần này nhận được thư mời, cậu lại hưng phấn như vậy.
Y đọc lướt qua email, liếc nhìn người mời bên dưới, ánh mắt tập trung, lập tức hiểu được nguyên nhân khiến Thịnh Văn Nhiên hưng phấn.
Email mời gửi lần này không phải là những show tạp kỹ thông thường trước đây mà là một chương trình ca nhạc.
Độ Niệm mặc dù không hay xem những show ca nhạc, nhưng chương trình này cũng khá nổi tiếng, thường thấy người khác thảo luận trên mạng nên cũng có chút hiểu biết.
Show này tuy mới diễn chưa lâu nhưng lại mời toàn khách mời có năng lực, ê-kíp chương trình cũng khá công bằng, là một trong số ít chương trình coi trọng âm nhạc nên mức độ nổi tiếng tăng vọt rất nhanh.
Nhận được lời mời tham gia một chương trình chất lượng cao như thế, chẳng trách Thịnh Văn Nhiên lại vui mừng đến vậy.
"Chúc mừng em." Độ Niệm mỉm cười với Thịnh Văn Nhiên.
Thịnh Văn Nhiên vui vẻ cầm lại điện thoại di động, đọc lại email mấy lần, như thể muốn in email ra đặt ở đầu giường.
Trong email không trực tiếp mời Thịnh Văn Nhiên tham gia chương trình mà là mời cậu tham gia buổi thử giọng, chỉ sau khi xác nhận được năng lực của cậu thì mới được chính thức tham gia chương trình.
Buổi thử giọng được ấn định diễn ra vài ngày sau đó, Thịnh Văn Nhiên nghiêm túc trả lời email, nói rằng cậu nhất định sẽ tham gia buổi thử giọng đúng giờ và cảm ơn chương trình đã cho cậu cơ hội này.
Sau khi trả lời email, cậu ném điện thoại xuống, quay đầu nhìn Độ Niệm, có chút phiền muộn gãi đầu: "Em có nên đi làm tạo hình trước buổi thử giọng không? Anh nói xem liệu ngoại hình có ảnh hưởng đến quyết định của chương trình hay không?"
Độ Niệm nghe vậy, cẩn thận nhìn Thịnh Văn Nhiên.
Mái tóc cậu hơi rối, những lọn tóc lộn xộn xõa xuống giữa hai lông mày, có vài sợi tóc dựng lên khiến cậu trông có chút trẻ con, nhưng lại không hề che giấu vẻ đẹp trai của mình.
Dù nói thế nào thì Thịnh Văn Nhiên cũng là nam hai trong sách, ở kiếp trước lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên, Độ Niệm đã cảm thấy cậu có một khuôn mặt không chê vào đâu được. Nếu như ngoại hình thực sự ảnh hưởng đến quyết định của tổ chương trình, thì có lẽ tổ chương trình đã dùng tám kiệu đến rước Thịnh Văn Nhiên rồi.
Trong đầu Độ Niệm chợt hiện lên mấy chữ "Versailles*", nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc phiền não của Thịnh Văn Nhiên, y vỗ nhẹ vai cậu an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều quá, đây có phải là chương trình tuyển tú đâu."
Thịnh Văn Nhiên lại quay trở lại dáng vẻ hưng phấn, dùng sức gật đầu: "Anh nói đúng."
Sau đó cậu nhanh chóng đứng dậy, hưng phấn ôm cây đàn ghita về phòng tập luyện.
*"Versailles" được lấy từ Cung điện Versailles ở Pháp, mượn cuộc sống và khí chất của tầng lớp quý tộc thời Louis 16. Có nghĩa là một số người đăng những bài viết buồn bã, không vui nhưng giữa dòng chữ họ đang thể hiện sự giàu có và thể hiện khí chất quý tộc mờ nhạt. Những ví dụ kinh điển là "Tôi rất buồn. Tôi không muốn khóc ở nhà nên sẽ đi máy bay ra ngoài khóc" và "Để sạc chiếc Tesla của mình, tôi phải chuyển nhà. Biệt thự mới này có gara riêng có bộ sạc điện."
Tóm lại: Pick me girl - Pick me boy :)))
***
Trong nháy mắt, ngày thử giọng của Thịnh Văn Nhiên đã đến.
Gần đây sắp đến ngày thi học kỳ, để không làm chậm trễ việc học của học sinh, trung tâm huấn luyện đã tạm dừng các lớp học trong vài tuần, đợi nghỉ đông sẽ bắt đầu lại.
Độ Niệm cũng được nghỉ phép thêm vài tuần.
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đã bắt đầu buồn chán, khi nghe Thịnh Văn Nhiên nói địa điểm thử giọng là ở thành phố bên cạnh, y liền quyết định cùng Thịnh Văn Nhiên đến đó.
Không phải muốn ham vui, chỉ là chán quá muốn đi giải toả.
Sáng sớm hôm đó, hai người ăn mặc kín mít ra ngoài.
Bên ngoài trời lạnh cóng, Thịnh Văn Nhiên xuống lầu gọi xe trước, Độ Niệm vừa ra ngoài liền bật máy sưởi trên xe.
Xe nhanh chóng đưa họ đến ga tàu cao tốc, chỉ trong vài tiếng đồng hồ đã đến nơi ghi hình chương trình.
Hôm nay không phải ngày chính thức ghi hình chương trình, toà nhà nơi ghi hình cũng không có nhiều người, hai người thuận lợi đi tới cửa.
Một số nhân viên công tác nhìn thấy họ còn hơi giật mình.
Đúng lúc Thịnh Văn Nhiên chuẩn bị lấy điện thoại ra cho nhân viên xem email mời, một cô gái đeo phù hiệu công tác trên cổ đi đến mỉm cười với họ, làm động tác mời: "Hai người đến tham gia buổi thử giọng đúng không? Để tôi đưa mọi người lên."
Các nhân viên khác cũng phản ứng lại, nhiệt tình tiến lên, có người đi lấy chiếc túi trên vai Thịnh Văn Nhiên, còn có người khác thì cầm lấy chiếc khăn quàng cổ trên tay Độ Niệm, dẫn họ về phía thang máy.
Độ Niệm vốn chỉ đi theo Thịnh Văn Nhiên đến xem một chút, nhưng cũng bị đẩy vào thang máy, lúc phản ứng lại thì đã đứng trước cửa phòng thu âm.
Nhìn thấy nhân viên trang điểm lại muốn kéo mình đi, Độ Niệm vội vàng xua tay giải thích: "Tôi không đến đây để thử giọng."
Nhân viên trang điểm lập tức lộ ra vẻ tiếc nuối, liếc nhìn mặt y thêm mấy lần.
Độ Niệm nhìn chung quanh, phát hiện Thịnh Văn Nhiên vừa rồi vẫn ở bên cạnh đã biến mất.
Thợ trang điểm mặc dù cảm thấy tiếc nuối nhưng vẫn lịch sự hỏi: "Vừa rồi là bạn của anh à? Tôi dẫn anh vào phòng thay đồ đợi cậu ấy."
Độ Niệm gật đầu: "Làm phiền ngài rồi."
Tòa nhà ghi hình rất rộng, Độ Niệm đi theo thợ trang điểm, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng đi đến phòng thay đồ.
Thịnh Văn Nhiên đang ngồi trước gương trang điểm, nhà tạo mẫu đang loay hoay làm tóc, nhìn thấy Độ Niệm đi vào, ánh mắt cậu sáng lên, vừa định chào hỏi thì đã bị nhà tạo mẫu giữ đầu lại.
Thợ trang điểm đưa Độ Niệm ngồi xuống trên sô pha, giải thích với y: "Lát nữa thử giọng cần phải xem cả hiệu quả sân khấu nên cần làm chút tạo hình cho cậu ấy, sẽ xong nhanh thôi."
Sau khi giải thích xong, thợ trang điểm cũng đi tới hỗ trợ.
Độ Niệm do dự một chút không biết nên rời đi hay ở đây đợi Thịnh Văn Nhiên, cuối cùng vẫn không đứng dậy, ngồi trên ghế sofa chờ Thịnh Văn Nhiên tạo hình xong.
Chờ không lâu, nhà tạo mẫu hài lòng gật đầu, bảo Thịnh Văn Nhiên soi gương.
Độ Niệm nhìn qua, thông qua gương thấy tạo hình bắt mắt của Thịnh Văn Nhiên.
Ngoại hình của Thịnh Văn Nhiên vốn đã rất nổi bật, trang điểm đơn giản một chút là có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng cậu chỉ liếc nhìn mình trong gương, vội vàng gật đầu, cảm ơn các nhà tạo mẫu rồi đứng dậy lấy lại cây đàn, rõ ràng là không mấy hứng thú với phong cách của chính mình.
Khoé miệng nhà tạo mẫu giật giật, nhưng vẫn nói với cậu: "Còn có mấy người khác đến thử giọng. Cậu ngồi đây một lát, đến lượt sẽ có nhân viên gọi cậu vào."
Thịnh Văn Nhiên hớn hở gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Độ Niệm.
Các nhà tạo mẫu thu dọn đồ đạc rời đi, trong phòng thay đồ không còn ai nữa, Thịnh Văn Nhiên lấy cây đàn guitar ra, dùng ngón tay gảy gảy dây đàn rồi ngâm nga vài từ.
Đôi mắt cậu hơi khép lại, hàng mi đen rũ xuống, yết hầu chuyển động theo tiếng nhạc, cậu đã sớm chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Độ Niệm yên lặng nghe, không quấy rầy.
Một khi đắm chìm trong thứ mình yêu thích, toàn thân Thịnh Văn Nhiên như bừng sáng, như thể đang ngồi giữa sân khấu lớn, được chiếu sáng bởi ánh đèn sân khấu lung linh.
Độ Niệm không có thứ gì yêu thích nên không thể đồng cảm với cậu, nhưng nhìn bộ dạng của Thịnh Văn Nhiên, y cũng có thể tưởng tượng ra kiếp trước khi Thịnh Văn Nhiên bị tước đoạt đi ước mơ sáng tác âm nhạc sẽ đau đớn đến nhường nào.
Cửa phòng thay đồ vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Độ Niệm.
Nhân viên đứng ở cửa gật đầu với họ: "Ngài Thịnh, có thể qua chuẩn bị rồi."
Thịnh Văn Nhiên mở mắt, từ từ đứng dậy.
Độ Niệm không nói gì, chỉ mỉm cười với Thịnh Văn Nhiên nói: "Cố lên."
"Được." Thịnh Văn Nhiên gật đầu, cùng nhân viên đi ra ngoài.
Sau khi cửa phòng thay đồ đóng lại, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng kim giây di chuyển trên đồng hồ treo tường cũng trở nên rõ ràng.
Tuy rằng tin tưởng Thịnh Văn Nhiên sẽ biểu hiện không tệ, nhưng Độ Niệm vẫn không nhịn được đứng lên, đi tới đi lui trong phòng thay đồ, rồi lại ngồi xuống ghế sô pha.
Ước chừng thời gian của mấy bài hát qua đi, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra.
Thịnh Văn Nhiên theo sau nhân viên đi vào, mới thời gian ngắn ngủi trán đã lấm tấm mồ hôi, mặt hơi đỏ, chỉ có đôi mắt dường như vẫn tràn ngập ánh sáng.
Nhân viên vừa xem buổi thử giọng của Thịnh Văn Nhiên trong phòng thu, rõ ràng là cô ấy có chút hưng phấn, trước khi rời khỏi phòng thay đồ còn chân thành động viên Thịnh Văn Nhiên: "Em biểu diễn rất tốt, chắc chắn không có vấn đề gì!"
Thịnh Văn Nhiên lau mồ hôi trên trán, cúi đầu cảm ơn cô.
Độ Niệm và Thịnh Văn Nhiên rời khỏi tòa nhà ghi hình.
Để tránh cho Thịnh Văn Nhiên cảm thấy căng thẳng, Độ Niệm cũng không hỏi thăm buổi thử giọng ra sao, chỉ đưa cậu đến phố ẩm thực nổi tiếng gần đó ăn một bữa, cho đến khi trời tối mới. ngồi tàu cao tốc trở về.
Nhưng hiển nhiên sự băn khoăn của Độ Niệm là dư thừa.
Một ngày sau buổi thử giọng, Thịnh Văn Nhiên đã nhận được email mời chính thức từ tổ chương trình, Thịnh Văn Nhiên còn chưa cả kịp lo lắng.
Thịnh Văn Nhiên vui vẻ nhận lời, hẹn ngày ký hợp đồng với tổ chương trình, đêm đó cùng Độ Niệm đi ăn mừng một bữa thịnh soạn.
Những lo lắng bị công ty thu âm từ chối trước kia đã bị cuốn đi, hai người vui vẻ ăn mừng ở bên ngoài, tảng đá trong lòng Độ Niệm cuối cùng cũng rơi xuống.
Vốn dĩ y lo lắng Thịnh gia sẽ không bỏ cuộc, sau này Thịnh Văn Nhiên cũng khó bước tiếp, không ngờ vẫn có con đường khác để đi.
Khi chương trình này được phát sóng, tài năng của Thịnh Văn Nhiên được bộc lộ trước công chúng, thì cho dù Thịnh gia có dùng thủ đoạn gì cũng khó có thể ngăn cản được bước chân của Thịnh Văn Nhiên.
***
Ngày hôm sau, Thịnh Văn Nhiên lại đến quán bar.
Bởi vì trong khoảng thời gian này Thịnh Văn Nhiên nổi tiếng trên mạng nên việc kinh doanh của quán bar tốt hơn trước rất nhiều, đêm nào cũng kín chỗ.
Nhiều khách sống gần đó vốn chưa từng nghe nói đến quán bar này, do sự nổi tiếng gần đây của Thịnh Văn Nhiên đã biến thành khách quen. Vì vậy, cho dù Thịnh Văn Nhiên nghỉ vài ngày nhưng quán bar vẫn rất đông khách.
Màn đêm sôi động đã qua, bầu trời bên ngoài đã bắt đầu sáng.
Cửa quầy bar đóng lại, treo biển đóng cửa.
Thịnh Văn Nhiên thu dọn đồ đạc trên sân khấu, cất cây đàn vào hộp đàn, vác lên vai rồi đứng dậy.
Ông chủ rót cho hắn một ly nước để làm dịu cổ họng, Thịnh Văn Nhiên nói cảm ơn rồi cầm ly uống cạn.
Sau một đêm bận rộn, nhân viên trong quán ngáp không ngừng, dụi mắt dọn dẹp, chỉ muốn nhanh chóng tan ca.
Thịnh Văn Nhiên đặt chiếc cốc trong tay xuống, đi tới giúp dọn dẹp, khi trời bên ngoài sáng hẳn mới thu dọn xong mọi thứ.
Các nhân viên kéo duỗi eo đi phòng thay đồ, thay quần áo rồi lần lượt rời khỏi, chẳng mấy chốc trong quán bar chỉ còn lại Thịnh Văn Nhiên và ông chủ.
Ông chủ lấy chìa khóa cửa từ trong phòng nhỏ đi ra ngoài, phát hiện Thịnh Văn Nhiên vẫn chưa rời đi, có chút kinh ngạc: "Tiểu Thịnh, sao còn chưa về nghỉ ngơi?"
Thịnh Văn Nhiên đứng cạnh quầy bar, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nói với ông chủ chuyện mấy ngày này đi tham gia show ca nhạc.
Ghi hình chương trình là một công việc khá tốn thời gian, ước tính một thời gian dài cậu sẽ không thể đến quán bar.
Dù không có ý định nghỉ việc nhưng cậu vẫn muốn giải thích rõ ràng với ông chủ.
Ông chủ trước đó đã biết chuyện Thịnh Văn Nhiên tham gia buổi thử giọng, lần này nghe Thịnh Văn Nhiên nói mình đã vượt qua buổi thử giọng, lập tức vui vẻ đi tới vỗ vai cậu: "Được rồi, cậu cứ đi ghi hình đi. Sau này nổi tiếng rồi, thi thoảng quay lại đây làm khách nhé."
Thịnh Văn Nhiên tươi cười gật đầu thật mạnh: "Chắc chắn rồi."
Sau khi giải thích rõ ràng sự việc, ông chủ trực tiếp cho Thịnh Văn Nhiên nghỉ phép dài ngày, những ngày sau đó Thịnh Văn Nhiên ở nhà luyện tập không đến quán bar nữa.
Không cần phải làm việc suốt đêm trong quán bar, đồng hồ sinh học của cậu nhanh chóng điều chỉnh lại, dần dần đồng bộ với lịch trình ngủ sớm dậy sớm của Độ Niệm.
Thỉnh thoảng cậu còn dậy sớm hơn cả Độ Niệm, xuống lầu mua bữa sáng cho hai người về mới bắt đầu luyện tập.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Thịnh Văn Nhiên, tổ chương trình cũng bắt đầu tuyên truyền vài tập sắp tới.
Họ đăng một đoạn video lên mạng xã hội, trong đó có một clip ngắn về buổi thử giọng của Thịnh Văn Nhiên, nhưng chỉ quay lại bóng lưng của cậu, để lại chút cảm giác thần bí.
Nhưng dù tổ chương trình không công bố tên Thịnh Văn Nhiên thì vẫn có rất nhiều người nhận ra. Nhân cơ hội này tổ chương trình đã mua thêm một hot search khác, thành công thu hút được càng nhiều sự chú ý của cư dân mạng.
Vì vậy dù chương trình vẫn chưa chính thức ghi hình nhưng đã nhận được sự quan tâm khá cao, nhiều cư dân mạng đã đang mong chờ trailer của những tập tiếp theo.
Thịnh Văn Nhiên mặc dù không có áp lực trước sự nổi tiếng đột ngột, nhưng cậu vẫn luyện tập chăm chỉ hơn từng ngày. Những lúc nghỉ ngơi, cậu cũng xem đi xem lại các tập trước của chương trình để tăng thêm hiểu biết.
Độ Niệm thấy cậu căng thẳng như vậy, định nhân ngày Đông Chí đưa cậu ra ngoài giải toả tâm trạng, đi nơi nào gần gần chơi.
Y xem hướng dẫn trên mạng, tìm thấy một khu nghỉ dưỡng trượt tuyết cách nhà không xa, tham khảo đánh giá của người khác rồi đặt hai vé.
Mặc dù khu nghỉ dưỡng trượt tuyết mà y chọn là gần nhà nhất, nhưng di chuyển vẫn khá mất thời gian nên y đã đặt chỗ tại một nhà hàng gần khu nghỉ dưỡng.
Quanh khu trượt tuyết còn có những điểm tham quan khác, lượng khách du lịch rất đông, nếu không đặt chỗ trước sẽ rất khó tìm được nơi ăn uống.
Sau khi chuẩn bị xong, Độ Niệm nói kế hoạch cho Thịnh Văn Nhiên. Thịnh Văn Nhiên mấy ngày nay đắm chìm trong luyện tập, có chút buồn chán nên vui vẻ đồng ý.
Tuy nhiên, còn chưa đến Đông Chí, một chuyện bất ngờ khiến họ trở tay không kịp.
Một buổi sáng sớm, một công ty giải trí nổi tiếng đã tung ra trailer xuất đạo của một thần tượng thuộc công ty họ.
Khi trailer đầu tiên được tung ra, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, công ty đã mua một số hot search, fan thì tích cực tuyên truyền cho thần tượng.
Phải đến tận đêm khuya, mọi chuyện mới bắt đầu trở nên tồi tệ.
Một số cư dân mạng cảm thấy dường như đã nghe đoạn nhạc này ở đâu đó, sau đó có người ngay lập tức tìm ra đoạn video Thịnh Văn Nhiên biểu diễn trong quán bar, nhạc phát trong video gần như giống hệt với trong trailer của thần tượng kia.
Điều kịch tính hơn nữa là khi công ty giải trí tung ra trailer, họ cho biết ca khúc này do thần tượng kia đã dành rất nhiều thời gian để hoàn thành. Bên phía khác, ở cuối video biểu diễn được quay trong quán bar, Thịnh Văn Nhiên mỉm cười thừa nhận rằng cậu vừa viết bài hát này từ hôm qua.
Còn chưa đợi mấy tài khoản marketing ra tay, trên mạng đã náo động.
Ngày hôm sau khi hầu hết mọi người thức dậy, chuyện này đã được các tài khoản marketing tổng hợp lại rồi đăng tải, nhanh chóng trở thành hot search.
Lúc Độ Niệm tỉnh lại liền thấy hot search này.
Y tỉnh ngủ, ngồi dậy khỏi giường, bấm vào hot search để biết chuyện gì đã xảy ra. Sự việc quá rầm rộ, được rất nhiều cư dân mạng bàn tán, y nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện.
Chỉ riêng trong đêm qua, trên mạng đã có nhiều phiên bản khác nhau về vấn đề này.
Một số tài khoản marketing cho rằng công ty giải trí kia đã rò rỉ bài hát này từ trước, Thịnh Văn Nhiên dùng một số thủ đoạn lấy được nó, sau đó biểu diễn trước rồi nhận là của mình.
Một số tài khoản khác đồn rằng Thịnh Văn Nhiên đã từng làm việc cho công ty giải trí, có mối quan hệ tốt thần tượng sắp xuất đạo kia, tạo cơ hội cho cậu ăn trộm bài hát.
Càng có nhiều tin đồn ngày càng quá đáng, nhưng hầu như đều đứng về phía công ty giải trí, không ai tin rằng một công ty khổng lồ như vậy lại ăn trộm bài hát của một ca sĩ quán bar vô danh. Cùng với các tài khoản marketing đang đổ dầu vào lửa, hướng gió trên mạng đều đổ về một phía.
Vừa bước ra đã thấy một bóng người đang đứng ở ban công.
Thịnh Văn Nhiên không biết đã đứng đó bao lâu, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, tóc bị gió lạnh làm rối tung. Bữa sáng được đặt trên bàn trong phòng khách, vẫn đang nóng hổi.
Độ Niệm tiến lại gần hai bước, liền nghe thấy Thịnh Văn Nhiên đang nói chuyện điện thoại.
Giọng nói của cậu trầm thấp bình tĩnh, giống như đang nói chuyện gì đó nghiêm túc, Độ Niệm không có ý định nghe lén, liền trở lại phòng khách, ngồi xuống trước bàn.
Thịnh Văn Nhiên gọi điện xong đi vào, Độ Niệm đang định nói cho cậu nghe về chuyện trên mạng thì thấy cậu gật đầu: "Em thấy hot search rồi."
Sáng nay Thịnh Văn Nhiên ra ngoài mua đồ ăn sáng, lúc quay lại vừa mở điện thoại ra đã nhận được thông báo hot search, cậu cũng không kịp ăn sáng mà đi gọi vài cuộc điện thoại.
"Em vừa liên lạc với luật sư."
Độ Niệm không ngờ Thịnh Văn Nhiên lại hành động nhanh như vậy, y có chút giật mình, sau đó trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lẽ ra y nên nghĩ đến Thịnh Văn Nhiên sống trong gia tộc như vậy sẽ thường xuyên tiếp xúc với luật sư, cho dù chưa từng thực sự gặp mấy chuyện như này, mưa dầm thấm đất lâu rồi cũng sẽ biết phải làm gì.
"Chỉ là hướng gió trên mạng..." Thịnh Văn Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, cụp mắt xuống, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Độ Niệm, trong mắt có chút khẩn trương, "Độ Niệm, anh.. ."
Độ Niệm biết cậu muốn hỏi gì, không cần suy nghĩ đã gật đầu: "Anh tin em."
Thịnh Văn Nhiên thả lỏng, mỉm cười đứng dậy khỏi ghế sofa: "Em sẽ đăng bài làm sáng tỏ."
Khi Thịnh Văn Nhiên vào phòng, vẻ mặt Độ Niệm lại trở nên nghiêm túc.
Y luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, mặc dù nhìn có vẻ là việc tranh chấp bản quyền thông thường, nhưng chuyện này dường như là có người cố ý lên kế hoạch nhằm vào Thịnh Văn Nhiên.
Độ Niệm ăn sáng, mở điện thoại lên, tiếp tục xem hot search.
Ngày càng nhiều người chú ý đến việc này, fan của thần tượng kia chỉ trích hành vi của Thịnh Văn Nhiên, chửi bới công ty giải trí đã không bảo vệ được bản quyền bài hát, giống như họ đã thừa nhận rằng bài hát thuộc về thần tượng của họ.
Ngoài những người hâm mộ tức giận, cũng có nhiều người qua đường hóng drama, đoán xem tin đồn nào là thật, còn tag chương trình âm nhạc mời Thịnh Văn Nhiên, hỏi tại sao lại mời khách mời có hành vi xấu như vậy.
Độ Niệm thấy thế, mí mắt giật giật.
Tuy rằng y biết Thịnh Văn Nhiên vô tội, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, không thể đảm bảo tổ tiết mục sẽ không có ý kiến gì.
Chỉ hy vọng sau khi Thịnh Văn Nhiên đăng bài làm sáng tỏ thì tình hình sẽ được cải thiện.
Ngay sau đó, Thịnh Văn Nhiên đã đăng một bài viết làm rõ trên tài khoản cá nhân của mình, lại gây lên một cuộc thảo luận sôi nổi khác. Hướng gió trên mạng không còn phiến diện như trước nhưng một số người vẫn chưa muốn buông tha.
Tài khoản marketing khuếch đại phản ứng của Thịnh Văn Nhiên, thu hút thêm nhiều người qua đường không biết sự thật, mức độ phổ biến của vụ việc tiếp tục tăng lên.
May thay, sau khi Thịnh Văn Nhiên liên lạc với luật sư, cậu đã không còn để ý đến chuyện này nữa, tiếp tục chuyên tâm luyện tập, dường như không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Ăn tối xong, Thịnh Văn Nhiên ra ban công nghe điện thoại, Độ Niệm ngồi trên sô pha lơ đãng xem TV, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem tin tức.
Bỗng có từ lọt vào tai y, bàn tay đang lướt điện thoại của Độ Niệm dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn màn hình TV.
Trên TV đang phát tin tức liên quan đến Thịnh gia, thiếu gia nhà họ Thịnh lướt qua, chỉ kịp thấy một hình dáng mơ hồ.
Độ Niệm lập tức nhớ lại bức ảnh trong bài báo liên quan đến Thịnh gia mà trước kia tìm được, đứa trẻ mà vợ chồng nhà họ Thịnh đang ôm hoàn toàn không phải Thịnh Văn Nhiên.
Thịnh Văn Nhiên không phải là thiếu gia duy nhất trong Thịnh gia.
Tuy không biết tại sao không tìm được các tin tức khác liên quan, nhưng Thịnh gia quả thực có hai người con chứ không phải chỉ một người như người ngoài nghĩ.
Độ Niệm bất giác cau mày, đầu ngón tay xoa xoa trên điện thoại.
Trước không nói tại sao Thịnh gia lại che giấu chuyện này với bên ngoài, nếu Thịnh gia thật sự có hai thiếu gia, Thịnh Văn Nhiên hẳn sẽ là một mối đe dọa lớn đối với vị Thịnh thiếu gia kia.
Độ Niệm bỗng nghĩ đến Phó gia.
Phó Kiêu chỉ là một đứa con ngoài giá thú, không thân không phận, người nhà họ Phó đã dùng mọi thủ đoạn có thể để đuổi hắn ra khỏi Phó gia, có thể tưởng tượng được thân phận của Thịnh Văn Nhiên sẽ khiến cậu gặp phải chuyện gì.
Trong đầu y hiện lên một số ký ức - Thịnh Văn Nhiên không một xu dính túi trên đường phố nước S, chỉ còn lại một cây đàn guitar, email mà Thịnh Văn Nhiên gửi đã bị công ty thu âm từ chối, ngoài ra còn có chuyện bài hát bị công ty giải trí đánh cắp lần này.
Trước đây Độ Niệm không hiểu vì sao Thịnh gia lại làm như vậy với con mình, căn bản không nghĩ đến người khác, bây giờ mới nhận ra, có lẽ ngay từ đầu y đã sai.
Ánh mắt y rơi vào Thịnh thiếu gia trên TV, nhớ lại ký ức duy nhất còn sót lại có liên quan đến Thịnh Văn Nhiên ở đời trước.
Thời điểm Thịnh Văn Nhiên tự sát chỉ sau một tháng khi y nhìn thấy cậu trên TV.
Khi đó, Thịnh Văn Nhiên trên TV có nụ cười rạng rỡ, ngồi giữa sân khấu làm việc mình yêu thích, không ai có thể ngờ rằng một tháng sau cậu lại chọn cách tự tử. Nếu không biết trước kết cục, Độ Niệm cũng sẽ không nghĩ tới.
Nhưng nếu Thịnh Văn Nhiên không tự sát thì sao?
Kiếp trước Thịnh Văn Nhiên không biết phải trả giá như thế nào mới được đứng trên sân khấu, sau khoảng thời gian chung sống này, Độ Niệm không tin cậu sẽ chọn con đường kết liễu cuộc đời mình như vậy.
Có lẽ Thịnh Văn Nhiên ở đời trước còn khó khăn hơn đời này, nhưng đã kiên trì đến sân khấu thì sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Độ Niệm càng nghĩ càng cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Trong lòng y có một ngọn lửa bùng lên, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Nếu đúng như những gì y nghĩ thì người lên kế hoạch cho tất cả chuyện này quả thực đã tính toán rất kỹ. Thịnh Văn Nhiên chăm chỉ như vậy, mọi người đều cho rằng cậu không thể chịu đựng được áp lực rồi dẫn đến tự sát, và không ai nghi ngờ điều đó.
Thậm chí tất cả các báo chí khi đó đều tập trung vào độ nổi tiếng của Thịnh Văn Nhiên, đều tiếc nuối cho sự lụi tần của một ngôi sao sáng, không có ai nhắc đến thân phận của Thịnh Văn Nhiên.
Bây giờ nhìn lại, những báo chí đó dường như đã bị người khác dẫn dắt.
Trước ngày hôm nay, y luôn không nghi ngờ việc Thịnh Văn Nhiên tự sát, y chỉ muốn để Thịnh Văn Nhiên làm điều mình thích, từ bỏ ý định kết liễu. Nhưng bây giờ có vẻ y ngay từ đầu đã đi sai phương hướng.
Tin tức trên TV chuyển sang tin tiếp theo, bàn tay đang nắm chặt của Độ Niệm dần dần buông lỏng.
Mặc dù y cảm thấy có gì đó không ổn nhưng đây chỉ là suy đoán của y, thậm chí còn không có bằng chứng.
Cũng có thể tất cả những điều này chỉ là y nghĩ nhiều.
Cửa ban công mở ra, Thịnh Văn Nhiên mang theo một luồng khí lạnh đi vào.
Bàn tay buông thõng bên hông cậu nắm chặt điện thoại, đôi môi mỏng mím chặt, cúi đầu ngồi xuống bên cạnh Độ Niệm.
"Tổ chương trình đã đề nghị chấm dứt hợp đồng."
Độ Niệm sửng sốt: "Cái gì?"
"Họ nói danh tiếng của chương trình rất quan trọng nên phải chấm dứt hợp tác với em." Thịnh Văn Nhiên nói xong liền nhún vai làm bộ thoải mái, "Dù sao chúng ta vẫn có thể lấy được tiền bồi thường hợp đồng, cũng đáng."
Cậu vừa mỉm cười thì điện thoại lại reo lên.
"Em lại đi nghe điện thoại." Thịnh Văn Nhiên cầm điện thoại đứng dậy, đi ra ban công, cửa kính đóng lại ngăn gió lạnh bên ngoài.
Độ Niệm nhìn về phía ban công, trong lòng có chút phiền loạn.
Mọi chuyện đi đến nước này, y có thể nhìn ra được việc này không phải ngẫu nhiên, Thịnh Văn Nhiên chắc chắn cũng sẽ nhận ra.
Không những không phải ngẫu nhiên mà còn là một kế hoạch có chủ ý.
Có lẽ việc Thịnh Văn Nhiên đột nhiên nổi tiếng trước đó, cũng là kế hoạch được bày sẵn, chính là vì thời khắc ngày hôm nay.
TV vẫn đang phát tin tức, âm thanh ồn ào càng khiến lòng người càng thêm loạn.
Độ Niệm hít sâu một hơi, muốn ra ban công hít thở không khí, thuận tiện điều chỉnh tâm trạng. Nhưng Thịnh Văn Nhiên vẫn đang ở ban công trả lời điện thoại, Độ Niệm liền tắt TV, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Mặt trăng bị mây mù che phủ, tuyết rơi nhẹ trên bầu trời.
Độ Niệm cũng không định đi xa, chỉ chậm rãi đi dạo dưới phố.
Y nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, kết nối mọi thứ lại với nhau, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.
Mặc dù chưa có bằng chứng nhưng y có trực giác rằng, tất cả những chuyện này đều liên quan đến Thịnh thiếu gia trên TV vừa rồi.
Độ Niệm cẩn thận nghĩ lại bộ dáng của Thịnh thiếu gia, nhưng hình dáng Thịnh thiếu gia trên TV chỉ thoáng qua, chỉ có thể ước lượng đại khái.
Tuy không nhớ ra nhưng y vẫn cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã gặp người này ở đâu rồi.
Độ Niệm lấy điện thoại ra, tìm kiếm tin tức liên quan trên mạng, nhưng cũng giống như lần trước, không tìm thấy thông tin hữu ích.
Thường thì một gia đình giàu có như vậy sẽ cho con cái tiếp xúc với công việc kinh doanh của công ty càng sớm càng tốt, nếu có thành tích gì thì sẽ được truyền thông đưa tin rộng rãi, dù kín tiếng đến đâu cũng không nên không có tin tức gì cả.
Bây giờ xem ra, Thịnh gia hoàn toàn không có ý định để vị Thịnh thiếu gia kia tiếp quản công ty.
Nếu Thịnh Văn Nhiên không tham gia vào bất kỳ công việc kinh doanh nào vì không hứng thú với công ty gia đình mình, vậy thì vị Thịnh thiếu gia kia sẽ vì lý do gì?
Độ Niệm vừa suy nghĩ vừa tiếp tục lướt điện thoại, bỗng nhiên hơi dừng lại, nhấn vào một trang web.
Đây là bài báo về một buổi tiệc từ thiện, có hơn chục bức ảnh đính kèm, trong đó có một tấm chụp được Thịnh gia.
Ở góc ảnh, một người đàn ông cầm ly rượu, mỉm cười nói chuyện với người trước mặt.
Độ Niệm nhận ra người đàn ông đó chính là Thịnh thiếu gia trên TV, phóng to bức ảnh, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ bộ dáng của người đàn ông này.
Khi nhìn thấy đôi mắt hơi xếch đó, y hơi giật mình, trong đầu chợt lóe lên gì đó.
Những bông tuyết đang rơi liên tục trên đầu bỗng nhiên biến mất.
Sự chú ý của Độ Niệm đều đổ dồn vào bức ảnh, cho rằng là tuyết đã ngừng rơi, ngẩng đầu mới phát hiện tầm nhìn của mình đã bị một chiếc ô màu đen che khuất.
Y quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt đen như mực.
Phó Kiêu không biết từ đâu đến, trên vai phủ một lớp tuyết mỏng, cầm ô cho y, không nói một lời.
Lúc Độ Niệm vừa định từ dưới ô bước ra thì đột nhiên dừng lại.
Y nhớ ra mình đã gặp Thịnh thiếu gia ở đâu.
Lần trước Phó Kiêu dẫn y đi nhà hàng, y ngồi một lát liền rời, sau đó gặp phải một người ở cửa nhà hàng.
Y nhớ người đàn ông đó cũng có đôi mắt hếch và mỉm cười với y, giống hệt như trong ảnh.
Khi đó nhà hàng đã được Phó Kiêu bao trước, trong nhà hàng không có ai khác ngoài họ, vậy nên người đó xuất hiện ở đó để tìm Phó Kiêu?
Vì sao Phó Kiêu lại quen biết người nhà họ Thịnh?
Khi Độ Niệm dừng lại, Phó Kiêu cũng dừng lại.
Hắn tưởng Độ Niệm sẽ đuổi hắn đi, đang định đưa ô ra trước thì thấy Độ Niệm đang cau mày suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc sau, Độ Niệm ngước mắt lên nhìn hắn.
Mây mù tan đi lộ ra vầng trăng sáng, ánh trăng mờ ảo chiếu lên nửa khuôn mặt Độ Niệm, đường nét mịn màng đẹp đẽ như ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập ánh trăng, hàng mi dài hơi rũ xuống.
Người trước mặt đẹp như tranh vẽ, nhưng Phó Kiêu có thể nhìn ra, lúc này Độ Niệm đang tức giận.
Trước đây có rất ít cơ hội nhìn thấy Độ Niệm tức giận.
Phó Kiêu vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Độ Niệm tức giận.
Khi đó hắn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi sự giám sát của Phó gia, có lần hắn ra ngoài, tài xế của hắn đã bị Phó gia mua chuộc, chở hắn lao xuống con đường núi quanh co.
Nhưng may mắn thay, cuối cùng hắn chỉ bị thương nhẹ, mà tài xế đã đi thẳng vào phòng cấp cứu.
Lúc Độ Niệm vội vã đến bệnh viện, vết thương của hắn đã băng bó xong, đang chuẩn bị rời đi, mặc dù chỉ là vết thương nhẹ nhưng Độ Niệm vẫn lo lắng kéo hắn quan sát hồi lâu.
Khi đi ngang qua phòng cấp cứu, tài xế tình cờ bị bác sĩ đẩy ra ngoài, sắc mặt Độ Niệm trong nháy mắt thay đổi, đôi lông mày xinh đẹp đầy khí lạnh, con ngươi xinh đẹp lộng lẫy tức giận, khiến mấy y tá nhỏ đang nhìn lén đều hoảng sợ rụt cổ lại.
Độ Niệm rất ít khi tức giận, dường như mỗi lần y nổi giận đều là vì những người mà y coi trọng bị tổn thương, y cũng rất ít khi tức giận vì chính bản thân mình.
Ánh trăng mờ ảo, những bông tuyết rơi trên ô, theo hình vòng cung của ô trượt xuống.
Phó Kiêu cụp mắt, nhìn vào đôi mắt giống như trong trí nhớ của mình, yết hầu của hắn khẽ động đậy.
Vừa bước tới một bước, hắn đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Độ Niệm.
"Phó Kiêu."