Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ
Chương 44
Chịu đựng ánh mắt muốn giết người của Lý Bác, Trì Nghiêu ký tên mình vào văn kiện bàn giao.
"Nếu thủ tục đã đầy đủ, chiều nay cậu cứ xuất phát đến Bạch Kình Tọa đi."
Bùi Chấn Nhạc ký tên vào mục phê duyệt trong văn kiện, lần lượt gửi giấy biên nhận cho họ.
"Đợi một chút!" Lý Bác nhìn chữ ký của Trì Nghiêu trong giấy biên nhận, "Chữ ký của cậu ta có vấn đề."
Ánh mắt Trì Nghiêu nhìn qua: "Có vấn đề gì?"
Lý Bác lấy từ thiết bị đầu cuối của mình ra các văn kiện trước đây mà Cảnh Hi đã ký, phóng lớn rồi đặt cạnh nhau để so sánh.
"Chữ ký hôm nay sao khác biệt nhiều như vậy so với trước kia?"
Phí Chấn Nhạc nhìn qua.
Chữ ký kiểu thảo của Cảnh Hi rất đẹp, nhưng chữ ký hôm nay hoàn toàn không cùng một loại chữ viết.
Mạnh mẽ, có lực, càng điên cuồng, càng hoang dã.
"Không tệ, luyện chữ ký khi nào thế?" Bùi Chấn Nhạc hỏi.
Trì Nghiêu điềm nhiên đáp: "Gần đây rảnh rỗi, không phải tìm chút việc làm sao?"
Bùi Chấn Nhạc: "Tiếp theo sẽ không rảnh nữa đâu, Bạch Kình Tọa là hệ sao lớn, tiếp nhận quân trú phòng xong sẽ bận rộn nhiều việc đấy."
Lý Bác nghe Bùi Chấn Nhạc trong tối ngoài sáng nói giúp Cảnh Hi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Bạch Kình Tọa bị Cảnh Hi lừa mất, những tài nguyên tốt trong tay hắn đã mất đi quá nửa, sớm muộn cũng sẽ có ngày hắn giành lại!
Vừa thấy ánh mắt hắn không giấu được sự căm tức, Trì Nghiêu liền biết hắn đang nghĩ gì.
Loại người này xuất thân quý tộc, từ nhỏ đến lớn mọi việc đều có người trải đường, chỉ cần đi theo con đường đó là được.
Cái chức tướng quân mà hắn đạt được bằng cách như vậy, so với những người bình thường nỗ lực để giành lấy, mức độ danh giá hoàn toàn khác biệt.
Còn trong quân bộ thì loại người vô dụng như Lý Bác lại có ở khắp mọi nơi.
Ra khỏi tòa nhà chính quyền quân sự, Bùi Chấn Nhạc vỗ vai cậu.
"Đường cậu đi sau này còn rất dài, Bạch Kình Tọa chỉ là khởi đầu thôi, có gì khó khăn cứ tìm tôi."
Trì Nghiêu tùy ý đáp: "Có việc gì làm khó được tôi, thì có lẽ tìm ông cũng vô ích thôi."
Bùi Chấn Nhạc: "..."
Thằng nhóc này! Nói chuyện sao mà ngông cuồng như thế!
Nhưng sao nhìn thế nào cũng thấy ưa.
Về đến văn phòng, Lý Bác ngồi tại chỗ khá lâu mà không nhúc nhích.
Bạch Kình Tọa đã mất, liệu hắn có trở thành kẻ bị bỏ rơi không?
Thiết bị liên lạc rung lên một cái, là Trần Băng Phong gửi đến.
Hắn liếc qua, vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, khi đứng lên vô tình va vào chân bàn, suýt nữa thì ngã.
"Đ. mẹ mày!" Lý Bác tức giận đá mạnh một cái, ra ngoài liền bảo người thay cái bàn khác.
Trong phòng nghỉ phía trong văn phòng của Trần Băng Phong, hắn cúi đầu đầy sợ hãi, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cách đó năm bước là một hình chiếu toàn tức, một ông lão mặc quân phục khoanh tay đứng quay lưng về phía anh ta.
"Là cậu ta tự ý lấy ra làm vật cược, tôi hoàn toàn không hay biết." Trần Băng Phong cố gắng giữ cho cằm không run rẩy, "Tôi đã cố hết sức để ngăn cản, nhưng Bùi Chấn Nhạc quyết tâm giúp Cảnh Hi, tôi thực sự không còn cách nào khác."
"Thu hồi lại hết tài nguyên trong tay Lý Bác, còn Bạch Kình Tọa ——" Giọng nói già nua mà hùng hồn, "Chỉ huy quân đoàn đóng tại đó tử trận, cấp trên có quyền điều động người chỉ huy mới."
Trần Băng Phong rụt rè ngẩng đầu: "Ý ngài là ——?"
"Tôi không cần biết cậu làm thế nào, trong vòng một tháng phải giành lại Bạch Kình Tọa." Giọng nói già nua bảo, "Nếu làm không được, cậu cũng không cần làm nữa."
Lời vừa dứt, hình chiếu toàn tức lập tức biến mất.
Trần Băng Phong ngã phịch xuống ghế, giống như môi trường chân không vừa được bơm đầy không khí, cả người đều sống lại.
Trước đây đã từng ám sát Cảnh Hi, đáng tiếc đối phương cảnh giác quá cao, thực lực quá mạnh, không thành công.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Băng Phong bảo AI mở cửa.
Chờ Lý Bác bước vào, ông ta không nói gì, tiến lên đấm ngay một phát.
"Đồ vô dụng!" Trần Băng Phong chỉ vào Lý Bác ngã dưới đất, "Chỉ vì sự ngu xuẩn của cậu mà ngay cả tôi cũng bị vạ lây!"
Lý Bác liếm liếm khóe miệng, toàn mùi tanh.
"Bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng ích gì, Cảnh Hi đã dẫn Phi Long đi Bạch Kình Tọa rồi."
Trần Băng Phong ngồi xuống lại, sát ý trong mắt trào dâng.
"Có nhiều cách lắm, chỉ xem cậu có muốn lập công chuộc tội hay không."
Mắt Lý Bác lóe lên, lập tức đứng dậy: "Chỉ cần giành lại được Bạch Kình Tọa, bảo tôi làm gì cũng được!"
Trần Băng Phong trầm ngâm một lúc: "Hiện tại người phụ trách căn cứ đóng quân là người của cậu đúng không?"
Lý Bác gật đầu, mắt hơi nheo lại: "Ý ngài là ——"
Sau khi Trì Nghiêu đi rồi, Bùi Chấn Nhạc quay về văn phòng, phó quan gõ cửa bước vào.
"Tra được chút manh mối." Phó quan chiếu bản báo cáo từ cấp dưới gửi lên ra giữa không trung, "Lý Bác có qua lại với vài đại lão tư bản ở Bạch Kình Tọa, còn được họ mời tham gia vài bữa tiệc, trong đó có một bữa tiệc tổ chức ở N9 có cả Trần Băng Phong tham dự, rất có khả năng có giao dịch tiền quyền ở đây."
Bùi Chấn Nhạc nhìn bản ghi chép hành trình và sơ đồ phân bố quan hệ phía trên, châm chọc: "Y như quân đoàn đóng tại đó trước đây."
"Bạch Kình Tọa là một miếng mồi béo bở hiếm có trong toàn bộ đế đô tinh." Phó quan hơi lo lắng, "Thiếu tướng Cảnh còn trẻ như vậy đã đến nơi đó, không biết là chuyện tốt hay xấu nữa."
Bao nhiêu thanh niên ôm mộng vào quân bộ, nhưng chưa được bao lâu đã bị môi trường ở đó ăn mòn, trở thành kiểu người mà bọn họ khinh thường nhất.
"Sẽ không đâu." Bùi Chấn Nhạc hoàn toàn không nghi ngờ, "Từ lúc Cảnh Hi vào quân bộ tôi đã luôn quan sát cậu ta, tôi tin tưởng nhân phẩm của cậu ta, hơn nữa cậu ta dựa vào đại quý tộc Cảnh gia, ông nội Cảnh Nhung của cậu ta là hiệu trưởng trường quân đội, tiền, quyền, địa vị cậu ta đều không thiếu."
Nói xong, ông lại hạ sắc mặt, vẻ mặt có chút nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không sợ cậu ta có dã tâm, chỉ sợ cậu ta không có! Cậu ta không cần gì thì tôi biết phải làm thế nào?!"
Nói xong thì tức giận bừng bừng.
Phó quan vội dâng tách trà sâm đến tay ông: "... Ông bớt giận đi, chắc chắn sẽ tìm ra thứ mà cậu ta muốn thôi."
Nếu Trì Nghiêu mà ở đây chắc chắn sẽ bị cười đến phát ngất.
Người chỉ có ba đồng sáu trong tài khoản sao có thể không thiếu tiền được chứ?
Chỉ là với cái cách dùng tiền tìm người của cậu ấy, nhiều tiền đến mấy cũng tiêu sạch.
Trên đường đến Bạch Kình Tọa, thiết bị liên lạc của Trì Nghiêu rung lên một cái, phát hiện là một tin nhắn báo biến động số dư.
"Mới có ba vạn?" Trì Nghiêu cố tình đếm từng số không, "Lương của tướng quân ít như vậy à?"
Còn không bằng làm áp trại phu nhân cho anh ở Cực Ảnh.
Mỗi ngày chụp vài tấm ảnh, nằm hưởng tiền, nhẹ nhàng hơn làm tướng quân nhiều.
Vừa mới xem xong, lại có một tin nhắn biến động số dư khác gửi tới.
Lần này là một chuỗi số không dài, phần ghi chú viết là "chia hoa hồng".
Trì Nghiêu đếm lại một lượt, mười triệu.
"Không tệ, đủ để ném ba lần."
Vừa dứt lời, mười triệu trực tiếp bị trừ mất năm triệu, ghi chú viết "khoản thanh toán cuối cùng".
Trì Nghiêu: "..."
Tiền lại tiêu như vậy sao?
Đã vào tay anh rồi thì là tiền của anh.
Trì Nghiêu chuyển sang chế độ chuyển khoản.
Nhưng còn chưa kịp chuyển thành công, năm triệu còn lại cũng bị trừ nốt.
Trì Nghiêu: "............"
Dám giành tiền với anh à?
Chưa ai có thể rút tiền ra khỏi tay anh.
Trì Nghiêu khẽ vung tay, một cửa sổ đen toàn bộ xuất hiện trong không trung, một dãy số chi chít nhảy trên đó.
Những ngón tay thon dài nhanh chóng nhảy múa trên bàn phím, chưa đầy hai phút, một triệu kia đã bị anh đòi về.
Trì Nghiêu tiện tay cài một chiếc khóa vào tài khoản, đóng tất cả chức năng tự động trừ tiền, ngay cả tiền điện nước ở nhà cũng không đóng.
Ở đầu dây bên kia, tên đầu lĩnh tình báo đang hí hửng, số tiền vừa vào tay đã bỗng chốc biến mất.
"Khốn kiếp! Tiền đâu rồi?!"
Hắn vừa định mở tài khoản ra xem chi tiết biến động, thiết bị liên lạc đột nhiên xuất hiện một cửa sổ đỏ như máu.
【Làm người cho tốt, đừng suốt ngày lừa tiền của người thật thà, nếu không lần sau sẽ trực tiếp quét sạch số dư của cậu.】
Bên dưới ký tên – Y.
"Tinh... tinh tặc mạng?!" Tên đầu lĩnh tình báo run tay vì tức giận, "Bố mày dùng thực lực để lừa... không đúng! Tiền của tao đều là tiền lương tâm, lừa ai đâu mà lừa?!"
Vừa dứt lời, một cửa sổ ảo màu đỏ lại bật lên.
【Đếm ngược để quét sạch số dư, mười... chín...】
Tên đầu lĩnh tình báo sợ đến nỗi, cố hết sức tắt nguồn, nhưng thế nào cũng không tắt được, đành vừa khóc vừa van xin.
"Bố ơi, ông nội ơi, tổ tiên ơi, xin ngài rủ lòng thương xót, trên có già dưới có trẻ, kiếm tiền thật không dễ chút nào—"
【Tám... bảy... sáu...】
Tên đầu lĩnh tình báo: "Tôi... tôi sẽ không dám qua loa với khách hàng nữa, sau này nhất định sẽ điều tra cẩn thận! Xin ngài tha cho tôi, hu hu hu—"
Nói đến đây, cửa sổ đỏ thứ ba lại bật ra.
【Mỗi tháng sau này phải nộp bản kiểm điểm mười ngàn chữ, đồng ý thì ký tên ở dưới.】
Mười ngàn chữ kiểm điểm?!
Tên đầu lĩnh tình báo rụt rè hỏi: "Mười ngàn chữ nhiều quá?! Có thể bớt chút không? Một ngàn được không?"
Một cửa sổ đỏ thứ tư lại bật lên.
【Viết kiểm điểm hoặc quét sạch số dư tài khoản, tự cậu chọn đi.】
"Kiểm điểm!" Tên đầu lĩnh tình báo quệt mũi, lau nước mắt, "Ngài muốn tôi viết bao nhiêu chữ cũng được!"
Trì Nghiêu hủy bỏ điều khiển, tiện tay sao chép hết toàn bộ tình báo bên đó vừa thu được về.
Trong đống tập tin lộn xộn, anh tìm thấy tình báo liên quan đến "yao".
Trên đó ghi chú là thông tin do người ủy thác cung cấp, đơn sơ hơn nhiều so với những gì anh biết.
Tìm người với những điều kiện thế này, nếu tìm được chỉ có thể nói là quá may mắn.
Theo dự định, tám giờ sáng hôm sau, Phi Long sẽ tới căn cứ trú quân Bạch Kình Tọa để thực hiện các hạng mục bàn giao công việc.
Bảy giờ năm mươi lăm phút, người phụ trách căn cứ trú quân là Vương Liên Cung đang ngồi vắt chân trong văn phòng.
"Thưa ngài, chỉ còn năm phút nữa thôi, đó là Phi Long đấy, chúng ta có nên—?" Thiếu úy beta Hứa Châu trước bàn làm việc lo lắng nói, uyển chuyển thúc giục.
"Gấp cái gì?" Vương Liên Cung đổi một chân khác để vắt, "Là Phi Long tìm chúng ta, chứ không phải chúng ta tìm họ, có bàn giao thuận lợi hay không chẳng liên quan gì đến chúng ta cả."
Đây là muốn ra oai với Phi Long?
Hứa Châu cảm thấy mình sắp tắc thở rồi.
Ra oai thì cũng phải xem đối tượng là ai chứ, vị trí của Phi Long trong quân bộ có thể không bằng Bạch Hạc của Thiếu tướng Lý, nhưng Thiếu tướng Cảnh còn lợi hại hơn, hậu thuẫn còn lớn hơn nhiều mà!
Bọn họ, một nhóm trú quân bé nhỏ ở tinh hệ này, có thể chọc vào sao?!
Hứa Châu cố khuyên nhủ thêm: "Nhưng mà—"
"Đừng nhưng nhưng nhị nhị nữa! Ra ngoài làm việc đi!" Vương Liên Cung mất kiên nhẫn phẩy tay, "Ở đây, tôi mới là lão đại! Người ta có việc cần, thì phải thể hiện thái độ ra!"
Hứa Châu ngậm miệng, lặng lẽ rời khỏi văn phòng.
Mở hệ thống nội bộ xin nghỉ bệnh, trực tiếp lái xe về nhà luôn.
Đi theo loại lãnh đạo ngu ngốc thế này mà phải chịu ấm ức, chi bằng về nhà ngủ còn hơn.
Đến tám giờ ba mươi, chẳng thấy bóng người nào, Vương Liên Cung duỗi cổ ra ngó ngó ngoài cửa sổ.
Sao không có động tĩnh gì nhỉ?
Tám giờ ba mươi lăm phút, vẫn không có động tĩnh gì.
Vương Liên Cung không ngồi yên được nữa.
"Người đâu!"
Chốc lát sau một thiếu úy beta khác tiến vào.
Thấy không phải là Hứa Châu, Vương Liên Cung thuận miệng hỏi: "Hứa Châu đâu?"
Thiếu úy beta: "Cậu ấy không khỏe, xin nghỉ rồi ạ."
Vương Liên Cung cũng không để ý, loại cấp dưới cứng nhắc như thế không có ở đây càng tốt.
"Bên ngoài không có ai đến sao?"
Thiếu úy beta: "Không có."
Vương Liên Cung: "......"
Đến tám giờ bốn mươi lăm phút, Vương Liên Cung lại gọi người vào.
"Bên ngoài không có ai đến?"
Thiếu úy beta: "Không có mà."
Đến mười giờ ba mươi, vẫn chưa chờ được Phi Long.
Thiếu úy beta bị gọi vào đến hơn mười lần: "Ngài yên tâm, buổi sáng chẳng có ai đến cả, một bóng ma cũng không, an toàn lắm."
Vương Liên Cung: "......"
An toàn cái quỷ gì!
Hắn đi qua đi lại trong văn phòng đến mỏi nhừ chân, nhìn lại đã quá giờ trưa, vẫn không có ai đến.
Bất cứ hành động nào của quân bộ cũng đều rất đúng giờ, nhất là với những quân đoàn lớn, có thể chính xác đến từng 0.1 giây.
Phi Long làm sao có thể đến muộn vài tiếng được?
Hắn không đợi được nữa, vội vã chạy ra ngoài xem tình hình.
Vừa đến bãi đáp, một đội quân khổng lồ từ trên trời giáng xuống, lơ lửng trên căn cứ.
Đen kịt không thấy điểm cuối, hoàn toàn che lấp ánh sáng của ngôi sao.
Chủ hạm hạ cánh xuống bãi đáp, chốc lát sau vài người bước xuống.
Vương Liên Cung đứng từ xa nhìn người ở giữa có thân hình cao ráo, tưởng rằng là Cảnh Hi.
Nghĩ đến việc Lý Bác giao phó, hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Hôm nay có để Phi Long bàn giao thuận lợi hay không, họ của hắn sẽ phải viết ngược lại!
"Anh là người phụ trách căn cứ trú quân Vương Liên Cung?" Giang Phong hỏi.
Vương Liên Cung tùy ý liếc mắt nhìn: "Anh là ai? Đến căn cứ trú quân mà không báo trước, suýt chút nữa tôi đã tưởng nhầm anh là quân địch mà bắn rồi đấy."
Giang Phong nhận lấy giấy xác nhận từ tay cấp dưới, giơ lên trước mặt hắn, mặt không đổi sắc nói: "Tôi là Phó trưởng quan của Phi Long Giang Phong, hôm nay đến để bàn giao công việc."
Chỉ là Phó trưởng quan?
Vương Liên Cung liếc mắt nhìn giấy xác nhận: "Vậy trưởng quan đâu?"
Giang Phong thu lại giấy xác nhận, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Trưởng quan của chúng tôi còn có việc khác phải làm, mấy chuyện vặt vãnh thế này giao cho tôi là được rồi."
Dám ra oai với hắn?
Vương Liên Cung cười lạnh: "Tôi không làm việc với ai khác ngoài trưởng quan."
"Không bàn giao?" Lữ Mông vũ trang đầy đủ, tiến lên một bước đứng cạnh Giang Phong, liếc mắt một cái giống như viên đạn bắn ra vậy.
Hắn cao lớn, còn cao hơn cả Giang Phong, trên người mang không dưới sáu khẩu súng với đủ kích cỡ, còn có đủ loại dao quân dụng, lúc nghiêm mặt lại trông vô cùng đáng sợ.
Vương Liên Cung bị dọa cho giật mình, cố gắng giữ vẻ trấn định: "Quy trình... quy trình nhất định phải có trưởng quan ở đó!"
"Cấp trên có lệnh, hôm nay nếu không hoàn thành bàn giao, Phi Long có quyền khống chế căn cứ trú quân, cưỡng chế thực hiện bàn giao, phân phối lại quyền trú quân." Giang Phong cười cười, "Anh xem—?"
Sắc mặt của Vương Liên Cung trở nên khó coi, hắn nghiến răng nói: "Phó trưởng quan cũng là trưởng quan, có thể bàn giao."
Một phó trưởng quan mà còn khó đối phó đến thế, chẳng lẽ Cảnh Hi còn khó đối phó hơn?!
Sáng sớm hôm bàn giao, Trì Nghiêu đã tới tinh cầu N231.
Anh cầm theo thiệp mời của lão gia, cải trang để lẻn vào một câu lạc bộ ẩn mật.
Trong căn phòng xa hoa với ánh sáng lờ mờ, Trì Nghiêu xoay xoay ly rượu trong tay, lộ vẻ chế nhạo: "Những trò chơi kích thích trước đây đều chán ngắt."
"Trò chơi lần này tuyệt đối kích thích." Người đàn ông alpha trung niên ngồi đối diện vỗ tay, ra hiệu cho cấp dưới mang tới một thiết bị và mở ra.
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện hơn trăm cửa sổ giám sát.
Người đàn ông alpha trung niên làm động tác mời: "Đây là những người chơi mà chúng tôi đã chọn lọc, ngài có thể chọn một người để đặt cược."
Trì Nghiêu hờ hững quét mắt một lượt: "Ngay cả trò chơi gì cũng không biết mà đã bảo tôi đặt cược?"
Người đàn ông alpha trung niên mỉm cười: "Đây chính là điểm kích thích của trò chơi mà."
Trì Nghiêu nhướng mày, cắt nhanh qua loạt ảnh của những người chơi.
Khi nhìn thấy một người, biểu cảm của anh cứng đờ.
Người này mặc bộ đồ công nhân liền thân, một bên cổ áo bị kẹt vào trong, cổ áo mở ra để lộ một mớ lông ngực, trên mặt toàn là mụn rỗ, từ lông mày phải đến má phải có một vết sẹo, bên trái đeo bịt mắt màu đen.
Thật sự là xấu không ai bằng.
Nhưng nhìn khung xương và cơ bắp này, thế nào cũng thấy là chính mình.
Trì Nghiêu âm thầm nghiến răng.
Cảnh Hi, cậu cầm thân thể của tôi đi làm trò gì thế này?
Dù sao thì cũng phải ăn mặc cho có phong cách một chút chứ!
Kally: Phong cách, phong cách!
"Nếu thủ tục đã đầy đủ, chiều nay cậu cứ xuất phát đến Bạch Kình Tọa đi."
Bùi Chấn Nhạc ký tên vào mục phê duyệt trong văn kiện, lần lượt gửi giấy biên nhận cho họ.
"Đợi một chút!" Lý Bác nhìn chữ ký của Trì Nghiêu trong giấy biên nhận, "Chữ ký của cậu ta có vấn đề."
Ánh mắt Trì Nghiêu nhìn qua: "Có vấn đề gì?"
Lý Bác lấy từ thiết bị đầu cuối của mình ra các văn kiện trước đây mà Cảnh Hi đã ký, phóng lớn rồi đặt cạnh nhau để so sánh.
"Chữ ký hôm nay sao khác biệt nhiều như vậy so với trước kia?"
Phí Chấn Nhạc nhìn qua.
Chữ ký kiểu thảo của Cảnh Hi rất đẹp, nhưng chữ ký hôm nay hoàn toàn không cùng một loại chữ viết.
Mạnh mẽ, có lực, càng điên cuồng, càng hoang dã.
"Không tệ, luyện chữ ký khi nào thế?" Bùi Chấn Nhạc hỏi.
Trì Nghiêu điềm nhiên đáp: "Gần đây rảnh rỗi, không phải tìm chút việc làm sao?"
Bùi Chấn Nhạc: "Tiếp theo sẽ không rảnh nữa đâu, Bạch Kình Tọa là hệ sao lớn, tiếp nhận quân trú phòng xong sẽ bận rộn nhiều việc đấy."
Lý Bác nghe Bùi Chấn Nhạc trong tối ngoài sáng nói giúp Cảnh Hi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Bạch Kình Tọa bị Cảnh Hi lừa mất, những tài nguyên tốt trong tay hắn đã mất đi quá nửa, sớm muộn cũng sẽ có ngày hắn giành lại!
Vừa thấy ánh mắt hắn không giấu được sự căm tức, Trì Nghiêu liền biết hắn đang nghĩ gì.
Loại người này xuất thân quý tộc, từ nhỏ đến lớn mọi việc đều có người trải đường, chỉ cần đi theo con đường đó là được.
Cái chức tướng quân mà hắn đạt được bằng cách như vậy, so với những người bình thường nỗ lực để giành lấy, mức độ danh giá hoàn toàn khác biệt.
Còn trong quân bộ thì loại người vô dụng như Lý Bác lại có ở khắp mọi nơi.
Ra khỏi tòa nhà chính quyền quân sự, Bùi Chấn Nhạc vỗ vai cậu.
"Đường cậu đi sau này còn rất dài, Bạch Kình Tọa chỉ là khởi đầu thôi, có gì khó khăn cứ tìm tôi."
Trì Nghiêu tùy ý đáp: "Có việc gì làm khó được tôi, thì có lẽ tìm ông cũng vô ích thôi."
Bùi Chấn Nhạc: "..."
Thằng nhóc này! Nói chuyện sao mà ngông cuồng như thế!
Nhưng sao nhìn thế nào cũng thấy ưa.
Về đến văn phòng, Lý Bác ngồi tại chỗ khá lâu mà không nhúc nhích.
Bạch Kình Tọa đã mất, liệu hắn có trở thành kẻ bị bỏ rơi không?
Thiết bị liên lạc rung lên một cái, là Trần Băng Phong gửi đến.
Hắn liếc qua, vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, khi đứng lên vô tình va vào chân bàn, suýt nữa thì ngã.
"Đ. mẹ mày!" Lý Bác tức giận đá mạnh một cái, ra ngoài liền bảo người thay cái bàn khác.
Trong phòng nghỉ phía trong văn phòng của Trần Băng Phong, hắn cúi đầu đầy sợ hãi, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cách đó năm bước là một hình chiếu toàn tức, một ông lão mặc quân phục khoanh tay đứng quay lưng về phía anh ta.
"Là cậu ta tự ý lấy ra làm vật cược, tôi hoàn toàn không hay biết." Trần Băng Phong cố gắng giữ cho cằm không run rẩy, "Tôi đã cố hết sức để ngăn cản, nhưng Bùi Chấn Nhạc quyết tâm giúp Cảnh Hi, tôi thực sự không còn cách nào khác."
"Thu hồi lại hết tài nguyên trong tay Lý Bác, còn Bạch Kình Tọa ——" Giọng nói già nua mà hùng hồn, "Chỉ huy quân đoàn đóng tại đó tử trận, cấp trên có quyền điều động người chỉ huy mới."
Trần Băng Phong rụt rè ngẩng đầu: "Ý ngài là ——?"
"Tôi không cần biết cậu làm thế nào, trong vòng một tháng phải giành lại Bạch Kình Tọa." Giọng nói già nua bảo, "Nếu làm không được, cậu cũng không cần làm nữa."
Lời vừa dứt, hình chiếu toàn tức lập tức biến mất.
Trần Băng Phong ngã phịch xuống ghế, giống như môi trường chân không vừa được bơm đầy không khí, cả người đều sống lại.
Trước đây đã từng ám sát Cảnh Hi, đáng tiếc đối phương cảnh giác quá cao, thực lực quá mạnh, không thành công.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Băng Phong bảo AI mở cửa.
Chờ Lý Bác bước vào, ông ta không nói gì, tiến lên đấm ngay một phát.
"Đồ vô dụng!" Trần Băng Phong chỉ vào Lý Bác ngã dưới đất, "Chỉ vì sự ngu xuẩn của cậu mà ngay cả tôi cũng bị vạ lây!"
Lý Bác liếm liếm khóe miệng, toàn mùi tanh.
"Bây giờ nói những chuyện này cũng chẳng ích gì, Cảnh Hi đã dẫn Phi Long đi Bạch Kình Tọa rồi."
Trần Băng Phong ngồi xuống lại, sát ý trong mắt trào dâng.
"Có nhiều cách lắm, chỉ xem cậu có muốn lập công chuộc tội hay không."
Mắt Lý Bác lóe lên, lập tức đứng dậy: "Chỉ cần giành lại được Bạch Kình Tọa, bảo tôi làm gì cũng được!"
Trần Băng Phong trầm ngâm một lúc: "Hiện tại người phụ trách căn cứ đóng quân là người của cậu đúng không?"
Lý Bác gật đầu, mắt hơi nheo lại: "Ý ngài là ——"
Sau khi Trì Nghiêu đi rồi, Bùi Chấn Nhạc quay về văn phòng, phó quan gõ cửa bước vào.
"Tra được chút manh mối." Phó quan chiếu bản báo cáo từ cấp dưới gửi lên ra giữa không trung, "Lý Bác có qua lại với vài đại lão tư bản ở Bạch Kình Tọa, còn được họ mời tham gia vài bữa tiệc, trong đó có một bữa tiệc tổ chức ở N9 có cả Trần Băng Phong tham dự, rất có khả năng có giao dịch tiền quyền ở đây."
Bùi Chấn Nhạc nhìn bản ghi chép hành trình và sơ đồ phân bố quan hệ phía trên, châm chọc: "Y như quân đoàn đóng tại đó trước đây."
"Bạch Kình Tọa là một miếng mồi béo bở hiếm có trong toàn bộ đế đô tinh." Phó quan hơi lo lắng, "Thiếu tướng Cảnh còn trẻ như vậy đã đến nơi đó, không biết là chuyện tốt hay xấu nữa."
Bao nhiêu thanh niên ôm mộng vào quân bộ, nhưng chưa được bao lâu đã bị môi trường ở đó ăn mòn, trở thành kiểu người mà bọn họ khinh thường nhất.
"Sẽ không đâu." Bùi Chấn Nhạc hoàn toàn không nghi ngờ, "Từ lúc Cảnh Hi vào quân bộ tôi đã luôn quan sát cậu ta, tôi tin tưởng nhân phẩm của cậu ta, hơn nữa cậu ta dựa vào đại quý tộc Cảnh gia, ông nội Cảnh Nhung của cậu ta là hiệu trưởng trường quân đội, tiền, quyền, địa vị cậu ta đều không thiếu."
Nói xong, ông lại hạ sắc mặt, vẻ mặt có chút nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không sợ cậu ta có dã tâm, chỉ sợ cậu ta không có! Cậu ta không cần gì thì tôi biết phải làm thế nào?!"
Nói xong thì tức giận bừng bừng.
Phó quan vội dâng tách trà sâm đến tay ông: "... Ông bớt giận đi, chắc chắn sẽ tìm ra thứ mà cậu ta muốn thôi."
Nếu Trì Nghiêu mà ở đây chắc chắn sẽ bị cười đến phát ngất.
Người chỉ có ba đồng sáu trong tài khoản sao có thể không thiếu tiền được chứ?
Chỉ là với cái cách dùng tiền tìm người của cậu ấy, nhiều tiền đến mấy cũng tiêu sạch.
Trên đường đến Bạch Kình Tọa, thiết bị liên lạc của Trì Nghiêu rung lên một cái, phát hiện là một tin nhắn báo biến động số dư.
"Mới có ba vạn?" Trì Nghiêu cố tình đếm từng số không, "Lương của tướng quân ít như vậy à?"
Còn không bằng làm áp trại phu nhân cho anh ở Cực Ảnh.
Mỗi ngày chụp vài tấm ảnh, nằm hưởng tiền, nhẹ nhàng hơn làm tướng quân nhiều.
Vừa mới xem xong, lại có một tin nhắn biến động số dư khác gửi tới.
Lần này là một chuỗi số không dài, phần ghi chú viết là "chia hoa hồng".
Trì Nghiêu đếm lại một lượt, mười triệu.
"Không tệ, đủ để ném ba lần."
Vừa dứt lời, mười triệu trực tiếp bị trừ mất năm triệu, ghi chú viết "khoản thanh toán cuối cùng".
Trì Nghiêu: "..."
Tiền lại tiêu như vậy sao?
Đã vào tay anh rồi thì là tiền của anh.
Trì Nghiêu chuyển sang chế độ chuyển khoản.
Nhưng còn chưa kịp chuyển thành công, năm triệu còn lại cũng bị trừ nốt.
Trì Nghiêu: "............"
Dám giành tiền với anh à?
Chưa ai có thể rút tiền ra khỏi tay anh.
Trì Nghiêu khẽ vung tay, một cửa sổ đen toàn bộ xuất hiện trong không trung, một dãy số chi chít nhảy trên đó.
Những ngón tay thon dài nhanh chóng nhảy múa trên bàn phím, chưa đầy hai phút, một triệu kia đã bị anh đòi về.
Trì Nghiêu tiện tay cài một chiếc khóa vào tài khoản, đóng tất cả chức năng tự động trừ tiền, ngay cả tiền điện nước ở nhà cũng không đóng.
Ở đầu dây bên kia, tên đầu lĩnh tình báo đang hí hửng, số tiền vừa vào tay đã bỗng chốc biến mất.
"Khốn kiếp! Tiền đâu rồi?!"
Hắn vừa định mở tài khoản ra xem chi tiết biến động, thiết bị liên lạc đột nhiên xuất hiện một cửa sổ đỏ như máu.
【Làm người cho tốt, đừng suốt ngày lừa tiền của người thật thà, nếu không lần sau sẽ trực tiếp quét sạch số dư của cậu.】
Bên dưới ký tên – Y.
"Tinh... tinh tặc mạng?!" Tên đầu lĩnh tình báo run tay vì tức giận, "Bố mày dùng thực lực để lừa... không đúng! Tiền của tao đều là tiền lương tâm, lừa ai đâu mà lừa?!"
Vừa dứt lời, một cửa sổ ảo màu đỏ lại bật lên.
【Đếm ngược để quét sạch số dư, mười... chín...】
Tên đầu lĩnh tình báo sợ đến nỗi, cố hết sức tắt nguồn, nhưng thế nào cũng không tắt được, đành vừa khóc vừa van xin.
"Bố ơi, ông nội ơi, tổ tiên ơi, xin ngài rủ lòng thương xót, trên có già dưới có trẻ, kiếm tiền thật không dễ chút nào—"
【Tám... bảy... sáu...】
Tên đầu lĩnh tình báo: "Tôi... tôi sẽ không dám qua loa với khách hàng nữa, sau này nhất định sẽ điều tra cẩn thận! Xin ngài tha cho tôi, hu hu hu—"
Nói đến đây, cửa sổ đỏ thứ ba lại bật ra.
【Mỗi tháng sau này phải nộp bản kiểm điểm mười ngàn chữ, đồng ý thì ký tên ở dưới.】
Mười ngàn chữ kiểm điểm?!
Tên đầu lĩnh tình báo rụt rè hỏi: "Mười ngàn chữ nhiều quá?! Có thể bớt chút không? Một ngàn được không?"
Một cửa sổ đỏ thứ tư lại bật lên.
【Viết kiểm điểm hoặc quét sạch số dư tài khoản, tự cậu chọn đi.】
"Kiểm điểm!" Tên đầu lĩnh tình báo quệt mũi, lau nước mắt, "Ngài muốn tôi viết bao nhiêu chữ cũng được!"
Trì Nghiêu hủy bỏ điều khiển, tiện tay sao chép hết toàn bộ tình báo bên đó vừa thu được về.
Trong đống tập tin lộn xộn, anh tìm thấy tình báo liên quan đến "yao".
Trên đó ghi chú là thông tin do người ủy thác cung cấp, đơn sơ hơn nhiều so với những gì anh biết.
Tìm người với những điều kiện thế này, nếu tìm được chỉ có thể nói là quá may mắn.
Theo dự định, tám giờ sáng hôm sau, Phi Long sẽ tới căn cứ trú quân Bạch Kình Tọa để thực hiện các hạng mục bàn giao công việc.
Bảy giờ năm mươi lăm phút, người phụ trách căn cứ trú quân là Vương Liên Cung đang ngồi vắt chân trong văn phòng.
"Thưa ngài, chỉ còn năm phút nữa thôi, đó là Phi Long đấy, chúng ta có nên—?" Thiếu úy beta Hứa Châu trước bàn làm việc lo lắng nói, uyển chuyển thúc giục.
"Gấp cái gì?" Vương Liên Cung đổi một chân khác để vắt, "Là Phi Long tìm chúng ta, chứ không phải chúng ta tìm họ, có bàn giao thuận lợi hay không chẳng liên quan gì đến chúng ta cả."
Đây là muốn ra oai với Phi Long?
Hứa Châu cảm thấy mình sắp tắc thở rồi.
Ra oai thì cũng phải xem đối tượng là ai chứ, vị trí của Phi Long trong quân bộ có thể không bằng Bạch Hạc của Thiếu tướng Lý, nhưng Thiếu tướng Cảnh còn lợi hại hơn, hậu thuẫn còn lớn hơn nhiều mà!
Bọn họ, một nhóm trú quân bé nhỏ ở tinh hệ này, có thể chọc vào sao?!
Hứa Châu cố khuyên nhủ thêm: "Nhưng mà—"
"Đừng nhưng nhưng nhị nhị nữa! Ra ngoài làm việc đi!" Vương Liên Cung mất kiên nhẫn phẩy tay, "Ở đây, tôi mới là lão đại! Người ta có việc cần, thì phải thể hiện thái độ ra!"
Hứa Châu ngậm miệng, lặng lẽ rời khỏi văn phòng.
Mở hệ thống nội bộ xin nghỉ bệnh, trực tiếp lái xe về nhà luôn.
Đi theo loại lãnh đạo ngu ngốc thế này mà phải chịu ấm ức, chi bằng về nhà ngủ còn hơn.
Đến tám giờ ba mươi, chẳng thấy bóng người nào, Vương Liên Cung duỗi cổ ra ngó ngó ngoài cửa sổ.
Sao không có động tĩnh gì nhỉ?
Tám giờ ba mươi lăm phút, vẫn không có động tĩnh gì.
Vương Liên Cung không ngồi yên được nữa.
"Người đâu!"
Chốc lát sau một thiếu úy beta khác tiến vào.
Thấy không phải là Hứa Châu, Vương Liên Cung thuận miệng hỏi: "Hứa Châu đâu?"
Thiếu úy beta: "Cậu ấy không khỏe, xin nghỉ rồi ạ."
Vương Liên Cung cũng không để ý, loại cấp dưới cứng nhắc như thế không có ở đây càng tốt.
"Bên ngoài không có ai đến sao?"
Thiếu úy beta: "Không có."
Vương Liên Cung: "......"
Đến tám giờ bốn mươi lăm phút, Vương Liên Cung lại gọi người vào.
"Bên ngoài không có ai đến?"
Thiếu úy beta: "Không có mà."
Đến mười giờ ba mươi, vẫn chưa chờ được Phi Long.
Thiếu úy beta bị gọi vào đến hơn mười lần: "Ngài yên tâm, buổi sáng chẳng có ai đến cả, một bóng ma cũng không, an toàn lắm."
Vương Liên Cung: "......"
An toàn cái quỷ gì!
Hắn đi qua đi lại trong văn phòng đến mỏi nhừ chân, nhìn lại đã quá giờ trưa, vẫn không có ai đến.
Bất cứ hành động nào của quân bộ cũng đều rất đúng giờ, nhất là với những quân đoàn lớn, có thể chính xác đến từng 0.1 giây.
Phi Long làm sao có thể đến muộn vài tiếng được?
Hắn không đợi được nữa, vội vã chạy ra ngoài xem tình hình.
Vừa đến bãi đáp, một đội quân khổng lồ từ trên trời giáng xuống, lơ lửng trên căn cứ.
Đen kịt không thấy điểm cuối, hoàn toàn che lấp ánh sáng của ngôi sao.
Chủ hạm hạ cánh xuống bãi đáp, chốc lát sau vài người bước xuống.
Vương Liên Cung đứng từ xa nhìn người ở giữa có thân hình cao ráo, tưởng rằng là Cảnh Hi.
Nghĩ đến việc Lý Bác giao phó, hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Hôm nay có để Phi Long bàn giao thuận lợi hay không, họ của hắn sẽ phải viết ngược lại!
"Anh là người phụ trách căn cứ trú quân Vương Liên Cung?" Giang Phong hỏi.
Vương Liên Cung tùy ý liếc mắt nhìn: "Anh là ai? Đến căn cứ trú quân mà không báo trước, suýt chút nữa tôi đã tưởng nhầm anh là quân địch mà bắn rồi đấy."
Giang Phong nhận lấy giấy xác nhận từ tay cấp dưới, giơ lên trước mặt hắn, mặt không đổi sắc nói: "Tôi là Phó trưởng quan của Phi Long Giang Phong, hôm nay đến để bàn giao công việc."
Chỉ là Phó trưởng quan?
Vương Liên Cung liếc mắt nhìn giấy xác nhận: "Vậy trưởng quan đâu?"
Giang Phong thu lại giấy xác nhận, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Trưởng quan của chúng tôi còn có việc khác phải làm, mấy chuyện vặt vãnh thế này giao cho tôi là được rồi."
Dám ra oai với hắn?
Vương Liên Cung cười lạnh: "Tôi không làm việc với ai khác ngoài trưởng quan."
"Không bàn giao?" Lữ Mông vũ trang đầy đủ, tiến lên một bước đứng cạnh Giang Phong, liếc mắt một cái giống như viên đạn bắn ra vậy.
Hắn cao lớn, còn cao hơn cả Giang Phong, trên người mang không dưới sáu khẩu súng với đủ kích cỡ, còn có đủ loại dao quân dụng, lúc nghiêm mặt lại trông vô cùng đáng sợ.
Vương Liên Cung bị dọa cho giật mình, cố gắng giữ vẻ trấn định: "Quy trình... quy trình nhất định phải có trưởng quan ở đó!"
"Cấp trên có lệnh, hôm nay nếu không hoàn thành bàn giao, Phi Long có quyền khống chế căn cứ trú quân, cưỡng chế thực hiện bàn giao, phân phối lại quyền trú quân." Giang Phong cười cười, "Anh xem—?"
Sắc mặt của Vương Liên Cung trở nên khó coi, hắn nghiến răng nói: "Phó trưởng quan cũng là trưởng quan, có thể bàn giao."
Một phó trưởng quan mà còn khó đối phó đến thế, chẳng lẽ Cảnh Hi còn khó đối phó hơn?!
Sáng sớm hôm bàn giao, Trì Nghiêu đã tới tinh cầu N231.
Anh cầm theo thiệp mời của lão gia, cải trang để lẻn vào một câu lạc bộ ẩn mật.
Trong căn phòng xa hoa với ánh sáng lờ mờ, Trì Nghiêu xoay xoay ly rượu trong tay, lộ vẻ chế nhạo: "Những trò chơi kích thích trước đây đều chán ngắt."
"Trò chơi lần này tuyệt đối kích thích." Người đàn ông alpha trung niên ngồi đối diện vỗ tay, ra hiệu cho cấp dưới mang tới một thiết bị và mở ra.
Giữa không trung đột nhiên xuất hiện hơn trăm cửa sổ giám sát.
Người đàn ông alpha trung niên làm động tác mời: "Đây là những người chơi mà chúng tôi đã chọn lọc, ngài có thể chọn một người để đặt cược."
Trì Nghiêu hờ hững quét mắt một lượt: "Ngay cả trò chơi gì cũng không biết mà đã bảo tôi đặt cược?"
Người đàn ông alpha trung niên mỉm cười: "Đây chính là điểm kích thích của trò chơi mà."
Trì Nghiêu nhướng mày, cắt nhanh qua loạt ảnh của những người chơi.
Khi nhìn thấy một người, biểu cảm của anh cứng đờ.
Người này mặc bộ đồ công nhân liền thân, một bên cổ áo bị kẹt vào trong, cổ áo mở ra để lộ một mớ lông ngực, trên mặt toàn là mụn rỗ, từ lông mày phải đến má phải có một vết sẹo, bên trái đeo bịt mắt màu đen.
Thật sự là xấu không ai bằng.
Nhưng nhìn khung xương và cơ bắp này, thế nào cũng thấy là chính mình.
Trì Nghiêu âm thầm nghiến răng.
Cảnh Hi, cậu cầm thân thể của tôi đi làm trò gì thế này?
Dù sao thì cũng phải ăn mặc cho có phong cách một chút chứ!
Kally: Phong cách, phong cách!