Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa
Chương 43: Còn có người cậu không theo đuổi được
“Người bạn của em có vẻ cũng được đấy, nghe giọng hình như là người Bắc Kinh?” Trên xe, A Lương bắt chuyện với Ngạn Sơ.
“Vâng, anh ấy là người Bắc Kinh.”
“Giỏi đấy, bạn bè em quen cũng không tầm thường đâu. Quen nhau khi nào vậy?” Trong nhận thức của A Lương, ai có hộ khẩu Bắc Kinh thì tài nguyên chắc chắn không tệ, nói không chừng gia đình cũng thuộc hàng giàu có.
Ngạn Sơ không phải người nói nhiều. Lúc A Lương mới quen cậu, anh cứ ngỡ ngoài các thành viên trong nhóm, cậu sẽ chẳng kết bạn với ai khác.
“Quen nhau sau khi em về quê. Anh ấy…” Ngạn Sơ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không tiết lộ thân phận diễn viên của đối phương, “… anh ấy đến đó công tác, tình cờ quen biết.”
“Ra là vậy, đi xa nhà có bạn bè giúp đỡ cũng tốt.” A Lương nói.
Xe chạy khoảng ba mươi phút thì đến địa điểm tổ chức tiệc. Vào đến nơi, Ngạn Sơ mới biết đó là nhà của Quan Sóc.
“Nhà anh ấy là biệt thự, rộng rãi lại an ninh, tối nay cứ ở lại đây luôn cũng được.” Vưu Kỳ vừa tẩy trang xong liền giải thích với Ngạn Sơ.
“Nhanh lên nào, Tiểu Ngạn, có lẩu em thích ăn nè. Biết em không ăn cay được nên làm lẩu uyên ương đó.” Tống Thức An cười chào cậu.
Nhắc đến lẩu, Ngạn Sơ lúc này mới cảm thấy hơi đói bụng. Mà cậu thầm muốn thử lại lẩu cay một lần nữa. Về khoản này, cậu đúng là “chứng nào tật nấy”, hoàn toàn quên béng lần trước ăn cay đến sưng cả môi.
Ngạn Sơ lặng lẽ tiến lại gần, cẩn thận liếm môi. Mùi nước dùng lẩu bò cay quả thật thơm phưng phức.
Quan Sóc nhìn thấu suy nghĩ của Ngạn Sơ, liền nói: “Ở nhà có đủ loại đồ ăn thức uống giải cay rồi, hôm nay em cứ thoải mái ăn đi.”
Mắt Ngạn Sơ sáng rực lên.
“Cảm ơn anh Quan Sóc.”
“Khách sáo gì chứ, đến nhà anh rồi thì muốn làm gì cũng được, quẩy thâu đêm cũng chẳng ai quản.”
A Lương mặt đầy vẻ kinh ngạc, “Đây là lần đầu tôi đến khu biệt thự nhà giàu này, chắc trong này còn có cả những ngôi sao khác ở nữa đúng không?”
Quan Sóc gãi đầu, “Không biết nữa, tôi ít khi về đây. Người ở khu biệt thự này cũng ít giao lưu với nhau lắm. Như tôi đây còn không biết hàng xóm là ai. Nói về ngôi sao thì chắc chắn là có, nhưng mà…”
“Chỗ này có khi chỉ là một trong những bất động sản của họ thôi.”
A Lương rất đồng tình, một số ngôi sao có nhà ở khắp nơi, có những căn cả năm cũng không đến ở một lần.
Mọi người tụ tập đông đủ, rót đầy đồ uống, cùng nâng ly.
“Trước tiên chúc mừng Tiểu Ngạn đến dự concert của chúng ta, sau đó chúc mừng concert lần này thành công tốt đẹp, mọi người vất vả rồi!” Đội trưởng Dụ Thần Chu là người đầu tiên lên tiếng, những người khác cũng cụng ly rồi uống cạn.
“Những gì muốn nói đều đã gói gọn trong ly rượu vừa rồi. Giờ thì… ăn thôi!”
Nghe vậy, mọi người như hổ đói vồ mồi, đồng loạt gắp thức ăn.
“Đói chết mất! Để hát không bị vướng đờm, em đã nhịn đói tám tiếng rồi!” Vưu Kỳ vừa nói vừa ăn ngấu nghiến, nào còn giữ hình tượng nữa.
“Đói bụng rồi ăn một bữa ngon cho đã.” Tống Thức An gắp cho Ngạn Sơ một miếng thịt, “Tiểu Ngạn, ăn nhiều vào, xem em vẫn gầy như vậy.”
“Cảm ơn anh.” Ngạn Sơ thấy ăn cùng nhiều người quả thật ngon miệng hơn hẳn.
Mọi người tranh nhau ăn, rất nhanh đã hết mấy đĩa thịt. Trong lúc đó, Ngạn Sơ cũng len lén gắp mấy viên thả lẩu trong nồi cay, rồi vội vàng uống vài ngụm nước cốt dừa. Cách này hiệu quả thật, cũng không thấy cay lắm.
Cứ thế, bụng cậu dần tròn lên. Đây chắc là ăn uống vô độ? Ở nhà, sinh hoạt của cậu rất điều độ, vừa ra khỏi nhà là bắt đầu “nổi loạn” đủ kiểu: thức khuya, ăn cay, còn ăn đến no căng.
Lần trước ăn lẩu cay xong, nửa đêm bị đau dạ dày. Lần này, Quan Sóc rất chu đáo chuẩn bị sẵn canh dưỡng dạ dày cho cậu.
“Uống xong rồi đi ngủ, em ngủ ở phòng này nhé. Bên trong có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt rồi, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
“Mọi người không ngủ à?” Ngạn Sơ thấy có vẻ cả đám định thức trắng đêm nên hỏi.
“Em còn đang tuổi ăn tuổi lớn, mấy anh đây đều là cú đêm rồi. Sẽ không bắt em thức cùng đâu. Ngủ ngon nhé.” Quan Sóc chỉ mấy người bên ngoài vẫn đang uống, cười nói.
Ngạn Sơ bị đẩy vào phòng. Lúc này cũng khá muộn rồi, đã hơn một giờ sáng, nếu là ngày thường, cậu đang say giấc nồng.
Ngồi trên giường uống hết canh, Ngạn Sơ bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Tắm rửa nhanh chóng xong xuôi, cậu liền nằm xuống giường. Nhắm mắt lại, tưởng chừng sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng trong đầu cứ hiện lên hình ảnh Vệ Đình Tiêu nắm tay cậu đi ra khỏi hội trường. Lúc đó… cậu dường như đã quên mất đám đông xung quanh, chỉ còn lại bóng lưng cao lớn vững chãi phía trước, tựa như mang theo sức mạnh có thể vượt qua mọi chông gai.
Ngạn Sơ mở mắt ra, nhìn bàn tay mình. Hồi tưởng lại cảm giác nóng rực nơi lòng bàn tay tối nay, nếu như cứ nắm tay mãi như vậy thì…
“!” Ngạn Sơ giật mình nhận ra mình ngày càng kỳ lạ, vội vàng trùm chăn kín đầu, cả người nóng bừng như con tôm luộc, còn cuộn tròn trong chăn lăn qua lăn lại.
Phải làm sao bây giờ? Hình như cậu… thực sự thích Vệ Đình Tiêu mất rồi! Là kiểu tình cảm rung động dành cho người trong mộng!
Hôm nay bị người ta hiểu lầm là một đôi, hòn đá đè nặng trong lòng Ngạn Sơ bắt đầu lung lay. Mầm cây bị vùi lấp bên dưới khe đá cũng nhân cơ hội này lặng lẽ vươn mình lớn dậy…
…
Trên mạng, một tài khoản marketing chuyên buôn chuyện bát quái đăng tải một bức ảnh mờ ảo.
@Anh họ Showbiz: Tin nóng hổi! Ông xã của các bạn sau mấy tháng biến mất đã cùng một anh chàng trẻ tuổi đi xem concert!
Bên dưới bài đăng, bình luận chồng chất như núi.
[Không thể nào! Ai trong giới giải trí mà không biết ông xã nhà tôi ghét nhất là nhạc nhẽo chứ?]
[Anh Tiêu nhà mình không có tế bào âm nhạc, càng không rảnh rỗi đi xem concert. Concert của ai vậy?]
[Đây chẳng phải concert của nhóm SAP hôm qua sao? Bạn tôi có mặt ở hiện trường đó, emmm, tuy nhóm SAP bây giờ cũng hơi nổi, nhưng trong mắt ảnh đế Vệ chắc chỉ là một nhóm nhạc vô danh thôi. Tài khoản marketing này bịa chuyện cũng nên bịa cho giống một chút chứ.]
[Bức ảnh này mờ đến mức nhìn như khối pixel rồi, đừng có chụp đại hai người qua đường rồi bảo là anh Tiêu nhà tôi chứ. Tôi chịu thật!]
[Đây không phải một đôi đồng tính à? Anh tôi thẳng như thép đấy!]
[Tôi thấy blogger này cố tình đăng ảnh này để ké fame Vệ Đình Tiêu, vừa thiếu tôn trọng Vệ Đình Tiêu lại vừa xúc phạm hai người qua đường kia. Người ta có thể là một đôi tình nhân hoặc bạn bè cùng đi xem concert.]
[Tôi là thành viên trong nhóm fan chính thức, có người từ phòng làm việc đã thông báo, anh nhà mình quay phim trên núi ba tháng, giờ phim đóng máy rồi, đã bay ra nước ngoài nghỉ dưỡng từ sớm rồi. Các tài khoản marketing đừng có bám đuôi nữa!]
Lúc này, một cư dân mạng tên @trứng cá muối rất chắc chắn bình luận:
[Tôi! Tôi biết hai anh chàng đẹp trai này! Lúc đó chỗ tôi ngồi ngay cạnh anh chàng nhỏ nhắn đội mũ kia, sau đó anh chàng cao lớn đến đổi chỗ với tôi. Tôi thề, họ đúng là một đôi tình nhân nhỏ đấy! Lúc ra về, anh chàng cao lớn còn nắm tay anh chàng nhỏ kia, kiểu đan mười ngón cơ! Tôi tận mắt chứng kiến, bị họ phát cẩu lương lia lịa, ngọt muốn xỉu!]
Có lời xác nhận của cư dân mạng này, mọi người hoàn toàn không tin những lời nhảm nhí của tài khoản marketing kia nữa, những người hóng hớt cũng dần giải tán.
[Trông cũng rất xứng đôi đấy chứ, sao ở concert tôi lại không gặp được chuyện như này chứ? À không, đi ngoài đường tôi cũng chả gặp được trai đẹp nào!]
[Không biết tại sao, tự dưng tôi lại mong anh nhà mình yêu đương, tôi không phải fan cuồng, cũng không phán xét về giới tính của anh ấy. Dù bạn trai hay bạn gái, tôi cũng tò mò muốn biết anh Tiêu lúc yêu sẽ như thế nào.]
[Tôi còn nghi anh nhà mình vô tính, đóng phim còn chẳng thèm đóng cảnh tình cảm, toàn phim theo hướng cốt truyện thôi.]
[Vì vậy nên sau này chưa chắc anh ấy đã thích con gái. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ là người đàn ông tôi không với tới được thôi! (Đáng ghét!)]
“Đây là cái cậu gọi là nghỉ ngơi yên ổn à?” La Huy chỉ vào bức ảnh do tài khoản marketing đăng, mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn người đàn ông đang nằm ườn trên ghế sofa.
“Sao nào? Tôi còn không có cả đời sống về đêm được à? Hơn nữa… không phải chẳng ai tin sao?” Vệ Đình Tiêu đảo mắt liên tục, không dám nhìn thẳng La Huy.
“Hừ, không ai tin… Cậu nên cảm ơn cái hình tượng mà cậu xây dựng bên ngoài đã quá ăn sâu vào lòng người. Nếu không thì với màn ngụy trang kiểu này, fan muốn tìm ra cậu thì cũng chỉ trong vài phút.” La Huy khinh bỉ nói.
“Chuyện này anh không cần quản. Nếu anh bỏ tiền rút bài đăng này xuống thì người ta sẽ càng đào sâu, đâu phải chuyện gì to tát. Tôi chỉ đi xem concert với bạn, cũng không làm gì phạm pháp.”
Thấy Vệ Đình Tiêu ra sức giải thích, với kinh nghiệm lâu năm làm quản lý cho Vệ Đình Tiêu, La Huy lập tức nhận ra điều bất thường.
“Đi xem concert với bạn?”
“Ừm.”
“Người bạn có thể nắm tay cậu?”
“…”
“Còn nắm tay kiểu đan mười ngón ra khỏi hội trường cơ đấy?”
“…”
Trước khi trở thành quản lý của Vệ Đình Tiêu, La Huy cũng là từ trợ lý từng bước thăng tiến. Anh thấy nhiều nghệ sĩ hơn cơm ăn, những chuyện nghệ sĩ hay làm anh đều rõ như lòng bàn tay.
“Nói mau, yêu đương từ khi nào mà không báo cáo lại với tôi? Tôi có cấm cậu yêu đương đâu? Ít nhất cũng phải nói với tôi một tiếng chứ.” La Huy liền khẳng định.
Nghe vậy, Vệ Đình Tiêu càng buồn bã hơn. Hắn nằm vật ra sô pha, lẩm bẩm, “Giá mà người ta là bạn trai tôi thì tốt rồi, không chỉ cho anh biết đầu tiên mà còn muốn thông báo cho cả thế giới biết nữa.”
La Huy: “???”
Vệ Đình Tiêu liếc nhìn La Huy, “Thật sự là chưa yêu đương, lừa anh làm gì? Người ta còn chưa biết tôi thích cậu ấy.”
“V~!” La Huy đi vòng quanh Vệ Đình Tiêu một vòng rồi thốt lên, “Cậu cũng có ngày hôm nay à, haha!”
“Này!” Vệ Đình Tiêu tức muốn đánh người.
Mấy hôm nay, hắn đang đau đầu vì chuyện tình cảm, vẻ mặt và phản ứng của người quản lý khiến hắn muốn sa thải anh ta ngay tại chỗ.
“Thôi được rồi, không chọc vào nỗi đau của cậu nữa. Nói đi, đối phương là ai? Còn có người mà cậu không theo đuổi được sao? Gia thế như nào? Hoàn cảnh ra sao?”
Giới nhà giàu rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, La Huy theo quán tính nghĩ ngay đến việc Vệ Đình Tiêu thích một cậu ấm cô chiêu nào đó.
“Không gia thế, không hoàn cảnh gì cả, người nhà quê chân chất, anh từng gặp rồi.” Vệ Đình Tiêu bình thản nói. Hắn thích một người, chưa bao giờ để tâm đến những thứ phù phiếm ấy.
“Khụ khụ…” La Huy bị câu nói đó làm sặc. Chàng trai nhà quê mà anh từng gặp thì chỉ có…
“Cậu nói là con trai chủ homestay mà cậu từng đến trú mưa hôm đó sao?”
“Ừ.” Vệ Đình Tiêu gật đầu, “Có gì ngạc nhiên đâu, có vấn đề gì sao?”
La Huy: “…”
Vệ Đình Tiêu cười nham hiểm, “Nói cho anh một điều càng bất ngờ hơn nữa nè, cậu ấy chính là cựu thành viên của nhóm nhạc nam SAP đã giải nghệ, người gần đây đứng đầu bảng hot search – Ngạn Sơ đấy.”
La Huy: “!!!”
“Vâng, anh ấy là người Bắc Kinh.”
“Giỏi đấy, bạn bè em quen cũng không tầm thường đâu. Quen nhau khi nào vậy?” Trong nhận thức của A Lương, ai có hộ khẩu Bắc Kinh thì tài nguyên chắc chắn không tệ, nói không chừng gia đình cũng thuộc hàng giàu có.
Ngạn Sơ không phải người nói nhiều. Lúc A Lương mới quen cậu, anh cứ ngỡ ngoài các thành viên trong nhóm, cậu sẽ chẳng kết bạn với ai khác.
“Quen nhau sau khi em về quê. Anh ấy…” Ngạn Sơ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không tiết lộ thân phận diễn viên của đối phương, “… anh ấy đến đó công tác, tình cờ quen biết.”
“Ra là vậy, đi xa nhà có bạn bè giúp đỡ cũng tốt.” A Lương nói.
Xe chạy khoảng ba mươi phút thì đến địa điểm tổ chức tiệc. Vào đến nơi, Ngạn Sơ mới biết đó là nhà của Quan Sóc.
“Nhà anh ấy là biệt thự, rộng rãi lại an ninh, tối nay cứ ở lại đây luôn cũng được.” Vưu Kỳ vừa tẩy trang xong liền giải thích với Ngạn Sơ.
“Nhanh lên nào, Tiểu Ngạn, có lẩu em thích ăn nè. Biết em không ăn cay được nên làm lẩu uyên ương đó.” Tống Thức An cười chào cậu.
Nhắc đến lẩu, Ngạn Sơ lúc này mới cảm thấy hơi đói bụng. Mà cậu thầm muốn thử lại lẩu cay một lần nữa. Về khoản này, cậu đúng là “chứng nào tật nấy”, hoàn toàn quên béng lần trước ăn cay đến sưng cả môi.
Ngạn Sơ lặng lẽ tiến lại gần, cẩn thận liếm môi. Mùi nước dùng lẩu bò cay quả thật thơm phưng phức.
Quan Sóc nhìn thấu suy nghĩ của Ngạn Sơ, liền nói: “Ở nhà có đủ loại đồ ăn thức uống giải cay rồi, hôm nay em cứ thoải mái ăn đi.”
Mắt Ngạn Sơ sáng rực lên.
“Cảm ơn anh Quan Sóc.”
“Khách sáo gì chứ, đến nhà anh rồi thì muốn làm gì cũng được, quẩy thâu đêm cũng chẳng ai quản.”
A Lương mặt đầy vẻ kinh ngạc, “Đây là lần đầu tôi đến khu biệt thự nhà giàu này, chắc trong này còn có cả những ngôi sao khác ở nữa đúng không?”
Quan Sóc gãi đầu, “Không biết nữa, tôi ít khi về đây. Người ở khu biệt thự này cũng ít giao lưu với nhau lắm. Như tôi đây còn không biết hàng xóm là ai. Nói về ngôi sao thì chắc chắn là có, nhưng mà…”
“Chỗ này có khi chỉ là một trong những bất động sản của họ thôi.”
A Lương rất đồng tình, một số ngôi sao có nhà ở khắp nơi, có những căn cả năm cũng không đến ở một lần.
Mọi người tụ tập đông đủ, rót đầy đồ uống, cùng nâng ly.
“Trước tiên chúc mừng Tiểu Ngạn đến dự concert của chúng ta, sau đó chúc mừng concert lần này thành công tốt đẹp, mọi người vất vả rồi!” Đội trưởng Dụ Thần Chu là người đầu tiên lên tiếng, những người khác cũng cụng ly rồi uống cạn.
“Những gì muốn nói đều đã gói gọn trong ly rượu vừa rồi. Giờ thì… ăn thôi!”
Nghe vậy, mọi người như hổ đói vồ mồi, đồng loạt gắp thức ăn.
“Đói chết mất! Để hát không bị vướng đờm, em đã nhịn đói tám tiếng rồi!” Vưu Kỳ vừa nói vừa ăn ngấu nghiến, nào còn giữ hình tượng nữa.
“Đói bụng rồi ăn một bữa ngon cho đã.” Tống Thức An gắp cho Ngạn Sơ một miếng thịt, “Tiểu Ngạn, ăn nhiều vào, xem em vẫn gầy như vậy.”
“Cảm ơn anh.” Ngạn Sơ thấy ăn cùng nhiều người quả thật ngon miệng hơn hẳn.
Mọi người tranh nhau ăn, rất nhanh đã hết mấy đĩa thịt. Trong lúc đó, Ngạn Sơ cũng len lén gắp mấy viên thả lẩu trong nồi cay, rồi vội vàng uống vài ngụm nước cốt dừa. Cách này hiệu quả thật, cũng không thấy cay lắm.
Cứ thế, bụng cậu dần tròn lên. Đây chắc là ăn uống vô độ? Ở nhà, sinh hoạt của cậu rất điều độ, vừa ra khỏi nhà là bắt đầu “nổi loạn” đủ kiểu: thức khuya, ăn cay, còn ăn đến no căng.
Lần trước ăn lẩu cay xong, nửa đêm bị đau dạ dày. Lần này, Quan Sóc rất chu đáo chuẩn bị sẵn canh dưỡng dạ dày cho cậu.
“Uống xong rồi đi ngủ, em ngủ ở phòng này nhé. Bên trong có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt rồi, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
“Mọi người không ngủ à?” Ngạn Sơ thấy có vẻ cả đám định thức trắng đêm nên hỏi.
“Em còn đang tuổi ăn tuổi lớn, mấy anh đây đều là cú đêm rồi. Sẽ không bắt em thức cùng đâu. Ngủ ngon nhé.” Quan Sóc chỉ mấy người bên ngoài vẫn đang uống, cười nói.
Ngạn Sơ bị đẩy vào phòng. Lúc này cũng khá muộn rồi, đã hơn một giờ sáng, nếu là ngày thường, cậu đang say giấc nồng.
Ngồi trên giường uống hết canh, Ngạn Sơ bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Tắm rửa nhanh chóng xong xuôi, cậu liền nằm xuống giường. Nhắm mắt lại, tưởng chừng sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng trong đầu cứ hiện lên hình ảnh Vệ Đình Tiêu nắm tay cậu đi ra khỏi hội trường. Lúc đó… cậu dường như đã quên mất đám đông xung quanh, chỉ còn lại bóng lưng cao lớn vững chãi phía trước, tựa như mang theo sức mạnh có thể vượt qua mọi chông gai.
Ngạn Sơ mở mắt ra, nhìn bàn tay mình. Hồi tưởng lại cảm giác nóng rực nơi lòng bàn tay tối nay, nếu như cứ nắm tay mãi như vậy thì…
“!” Ngạn Sơ giật mình nhận ra mình ngày càng kỳ lạ, vội vàng trùm chăn kín đầu, cả người nóng bừng như con tôm luộc, còn cuộn tròn trong chăn lăn qua lăn lại.
Phải làm sao bây giờ? Hình như cậu… thực sự thích Vệ Đình Tiêu mất rồi! Là kiểu tình cảm rung động dành cho người trong mộng!
Hôm nay bị người ta hiểu lầm là một đôi, hòn đá đè nặng trong lòng Ngạn Sơ bắt đầu lung lay. Mầm cây bị vùi lấp bên dưới khe đá cũng nhân cơ hội này lặng lẽ vươn mình lớn dậy…
…
Trên mạng, một tài khoản marketing chuyên buôn chuyện bát quái đăng tải một bức ảnh mờ ảo.
@Anh họ Showbiz: Tin nóng hổi! Ông xã của các bạn sau mấy tháng biến mất đã cùng một anh chàng trẻ tuổi đi xem concert!
Bên dưới bài đăng, bình luận chồng chất như núi.
[Không thể nào! Ai trong giới giải trí mà không biết ông xã nhà tôi ghét nhất là nhạc nhẽo chứ?]
[Anh Tiêu nhà mình không có tế bào âm nhạc, càng không rảnh rỗi đi xem concert. Concert của ai vậy?]
[Đây chẳng phải concert của nhóm SAP hôm qua sao? Bạn tôi có mặt ở hiện trường đó, emmm, tuy nhóm SAP bây giờ cũng hơi nổi, nhưng trong mắt ảnh đế Vệ chắc chỉ là một nhóm nhạc vô danh thôi. Tài khoản marketing này bịa chuyện cũng nên bịa cho giống một chút chứ.]
[Bức ảnh này mờ đến mức nhìn như khối pixel rồi, đừng có chụp đại hai người qua đường rồi bảo là anh Tiêu nhà tôi chứ. Tôi chịu thật!]
[Đây không phải một đôi đồng tính à? Anh tôi thẳng như thép đấy!]
[Tôi thấy blogger này cố tình đăng ảnh này để ké fame Vệ Đình Tiêu, vừa thiếu tôn trọng Vệ Đình Tiêu lại vừa xúc phạm hai người qua đường kia. Người ta có thể là một đôi tình nhân hoặc bạn bè cùng đi xem concert.]
[Tôi là thành viên trong nhóm fan chính thức, có người từ phòng làm việc đã thông báo, anh nhà mình quay phim trên núi ba tháng, giờ phim đóng máy rồi, đã bay ra nước ngoài nghỉ dưỡng từ sớm rồi. Các tài khoản marketing đừng có bám đuôi nữa!]
Lúc này, một cư dân mạng tên @trứng cá muối rất chắc chắn bình luận:
[Tôi! Tôi biết hai anh chàng đẹp trai này! Lúc đó chỗ tôi ngồi ngay cạnh anh chàng nhỏ nhắn đội mũ kia, sau đó anh chàng cao lớn đến đổi chỗ với tôi. Tôi thề, họ đúng là một đôi tình nhân nhỏ đấy! Lúc ra về, anh chàng cao lớn còn nắm tay anh chàng nhỏ kia, kiểu đan mười ngón cơ! Tôi tận mắt chứng kiến, bị họ phát cẩu lương lia lịa, ngọt muốn xỉu!]
Có lời xác nhận của cư dân mạng này, mọi người hoàn toàn không tin những lời nhảm nhí của tài khoản marketing kia nữa, những người hóng hớt cũng dần giải tán.
[Trông cũng rất xứng đôi đấy chứ, sao ở concert tôi lại không gặp được chuyện như này chứ? À không, đi ngoài đường tôi cũng chả gặp được trai đẹp nào!]
[Không biết tại sao, tự dưng tôi lại mong anh nhà mình yêu đương, tôi không phải fan cuồng, cũng không phán xét về giới tính của anh ấy. Dù bạn trai hay bạn gái, tôi cũng tò mò muốn biết anh Tiêu lúc yêu sẽ như thế nào.]
[Tôi còn nghi anh nhà mình vô tính, đóng phim còn chẳng thèm đóng cảnh tình cảm, toàn phim theo hướng cốt truyện thôi.]
[Vì vậy nên sau này chưa chắc anh ấy đã thích con gái. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ là người đàn ông tôi không với tới được thôi! (Đáng ghét!)]
“Đây là cái cậu gọi là nghỉ ngơi yên ổn à?” La Huy chỉ vào bức ảnh do tài khoản marketing đăng, mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn người đàn ông đang nằm ườn trên ghế sofa.
“Sao nào? Tôi còn không có cả đời sống về đêm được à? Hơn nữa… không phải chẳng ai tin sao?” Vệ Đình Tiêu đảo mắt liên tục, không dám nhìn thẳng La Huy.
“Hừ, không ai tin… Cậu nên cảm ơn cái hình tượng mà cậu xây dựng bên ngoài đã quá ăn sâu vào lòng người. Nếu không thì với màn ngụy trang kiểu này, fan muốn tìm ra cậu thì cũng chỉ trong vài phút.” La Huy khinh bỉ nói.
“Chuyện này anh không cần quản. Nếu anh bỏ tiền rút bài đăng này xuống thì người ta sẽ càng đào sâu, đâu phải chuyện gì to tát. Tôi chỉ đi xem concert với bạn, cũng không làm gì phạm pháp.”
Thấy Vệ Đình Tiêu ra sức giải thích, với kinh nghiệm lâu năm làm quản lý cho Vệ Đình Tiêu, La Huy lập tức nhận ra điều bất thường.
“Đi xem concert với bạn?”
“Ừm.”
“Người bạn có thể nắm tay cậu?”
“…”
“Còn nắm tay kiểu đan mười ngón ra khỏi hội trường cơ đấy?”
“…”
Trước khi trở thành quản lý của Vệ Đình Tiêu, La Huy cũng là từ trợ lý từng bước thăng tiến. Anh thấy nhiều nghệ sĩ hơn cơm ăn, những chuyện nghệ sĩ hay làm anh đều rõ như lòng bàn tay.
“Nói mau, yêu đương từ khi nào mà không báo cáo lại với tôi? Tôi có cấm cậu yêu đương đâu? Ít nhất cũng phải nói với tôi một tiếng chứ.” La Huy liền khẳng định.
Nghe vậy, Vệ Đình Tiêu càng buồn bã hơn. Hắn nằm vật ra sô pha, lẩm bẩm, “Giá mà người ta là bạn trai tôi thì tốt rồi, không chỉ cho anh biết đầu tiên mà còn muốn thông báo cho cả thế giới biết nữa.”
La Huy: “???”
Vệ Đình Tiêu liếc nhìn La Huy, “Thật sự là chưa yêu đương, lừa anh làm gì? Người ta còn chưa biết tôi thích cậu ấy.”
“V~!” La Huy đi vòng quanh Vệ Đình Tiêu một vòng rồi thốt lên, “Cậu cũng có ngày hôm nay à, haha!”
“Này!” Vệ Đình Tiêu tức muốn đánh người.
Mấy hôm nay, hắn đang đau đầu vì chuyện tình cảm, vẻ mặt và phản ứng của người quản lý khiến hắn muốn sa thải anh ta ngay tại chỗ.
“Thôi được rồi, không chọc vào nỗi đau của cậu nữa. Nói đi, đối phương là ai? Còn có người mà cậu không theo đuổi được sao? Gia thế như nào? Hoàn cảnh ra sao?”
Giới nhà giàu rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, La Huy theo quán tính nghĩ ngay đến việc Vệ Đình Tiêu thích một cậu ấm cô chiêu nào đó.
“Không gia thế, không hoàn cảnh gì cả, người nhà quê chân chất, anh từng gặp rồi.” Vệ Đình Tiêu bình thản nói. Hắn thích một người, chưa bao giờ để tâm đến những thứ phù phiếm ấy.
“Khụ khụ…” La Huy bị câu nói đó làm sặc. Chàng trai nhà quê mà anh từng gặp thì chỉ có…
“Cậu nói là con trai chủ homestay mà cậu từng đến trú mưa hôm đó sao?”
“Ừ.” Vệ Đình Tiêu gật đầu, “Có gì ngạc nhiên đâu, có vấn đề gì sao?”
La Huy: “…”
Vệ Đình Tiêu cười nham hiểm, “Nói cho anh một điều càng bất ngờ hơn nữa nè, cậu ấy chính là cựu thành viên của nhóm nhạc nam SAP đã giải nghệ, người gần đây đứng đầu bảng hot search – Ngạn Sơ đấy.”
La Huy: “!!!”