Sau Khi Công Lược Ta Thành Công, Hắn Đã bỏ Rơi Ta
Chương 2
Phần 2:
Trong tù không thấy phụ thân ta đâu cả.
Ta nghe nói phụ thân bị đưa đến cung điện của Hoa Sương để hành hình nhằm thỏa mãn nàng.
Mẫu thân ta mất trẻ. Đại tỷ như là người mẫu thân thứ hai. trong ký ức của ta, tỷ dịu dàng, xinh đẹp và đoan trang, một tay kéo ta và dạy ta phải chung thủy và yêu thương phu quân của mình.
Hiện tại, tỷ ấy đang nằm trên bục hành quyết trong tình trạng tồi tàn và đẫm máu.
Mắt tỷ ấy đã mù không nhìn thấy ta, tỷ chỉ có thể nắm tay ta và hỏi trong lúc hấp hối:
"Là Dịch Nhi? Dịch Nhi, chạy đi, đừng lo lắng cho tỷ tỷ, chạy càng xa càng tốt, tránh xa anh ta ra..."
Ta khóc, đôi vai run rẩy, tay tỷ ấy lạnh quá, như thể mạng sống của tỷ ấy đang rút cạn trong bàn tay ta
Thật lâu sau, ta không thể nhịn được nữa, buộc mình phải nói:
"Đại tỷ, là lỗi của muội, muội không nên thân thiết với hắn... muội không nên yêu hắn….”
Đại tỷ lắc đầu:
" Dịch Nhi, tỷ không trách muội. Lòng yêu thương và chân thành thuần khiết của muội làm sao có thể so sánh với những thủ đoạn và từng bước đi của anh ta? Anh ta là kẻ thua cuộc, thậm chí còn phản bội chính mình."
Người cai ngục bắt đầu thúc giục:
"Ngươi nói xong chưa? Ngươi sẽ không sống được bao lâu, có chuyện gì muốn nói, buổi tối trong mộng thì nói sau.
Ta bị tỷ ấy đẩy đi, trước khi buông ra, đại tỷ đã thì thầm:
"Nếu kiếp sau tỷ trở thành đại tỷ của muội, tỷ nhất định sẽ đối xử với muội thật tốt.”
Sau khi ra khỏi nhà lao, ta bám vào bức tường và loạng choạng quay trở lại Lãnh cung.
Một cái gì đó đột nhiên hiện lên trong đầu ta.
- --Mười năm trước, ngày ta cưới Bùi Thanh dường như là một ngày tốt lành.
Mặt trời đang chiếu sáng phía đông, hương hoa dành dành tràn ngập bên ngoài bức tường đỏ, vài con én và diều đang bay trên bầu trời xanh ở phía tây nam.
Quay trở lại thực tại, ta chợt cảm thấy buồn nôn. Ta đã không ăn gì trong ba ngày và hiện tại, ta không thể nhổ ra bất cứ thứ gì.
Tên thái giám áp giải nhắm vào eo ta và đá mạnh vào ta:
"Sao lại giả vờ đáng thương? Đi nhanh lên!"
Cung nhân lớn tuổi ngăn cản, tiểu thái giám khinh thường hừ một tiếng:
"Có chuyện gì thế? Cô ta chỉ là người bình thường thôi."
Lão cung nhân thở dài:
"Cho dù không phải là người thì cũng vẫn là đồ chơi của Hoàng thương. Lỡ như một ngày nào đó Hoàng thượng nhớ tới cô ta và muốn chơi lại thì sao?"
Trở lại cung điện lạnh lẽo, mặt trời đang hướng về phía tây và bầu trời đang tối dần.
Lúc chạng vạng, ta thoáng thấy vài người đi qua khe cửa, mang theo một chiếc chiếu rơm rách có thịt thối bọc bên trong.
Nó bốc ra mùi hôi thối khó chịu và mọi người đều tránh nó.
Ta vội hỏi lính gác xem chuyện gì đang xảy ra, họ nhìn nhau, một người trong số họ có lẽ cảm thấy thương hại ta nên thì thầm:
"Là Mạnh tướng quân, hắn bị đánh chết ở Hoa Mai cung, thi thể sắp bị ném ra ngoài cung."
Ta đột nhiên cảm thấy chóng mặt.
Ta gục xuống bức tường cung điện, khóc và cười lớn.
Cha ta đã chiến đấu trên chiến trường hàng chục năm, thu hồi được bảy thành trì và đánh bại quân xâm lược nước khác hơn mười lần.
Cuối cùng, thay vì được bọc trong da ngựa ( chỉ sự sẵn sàng hy dinh vì lí tưởng cao đẹp) và bất tử qua nhiều thế hệ, ông lại bị một người vợ lẽ của hoàng thượng hành hạ đến chết, thi thể bị chó hoang ăn thịt.
Cuộc đời ông vốn thật là một trò đùa.