Sau Khi Công Lược Ta Thành Công, Hắn Đã bỏ Rơi Ta
Chương 11
Phần 11:
Bùi Thanh nói hắn không còn mấy ngày.
Ta không biết là hắn có ý gì nhưng ta biết hôm nay, ta sẽ làm một việc lớn nào đó.
Ngày 24 tháng 2 là ngày Mạnh gia bị chém đầu.
Ta đang đốt tiền giấy ở lãn cung. Ân Viễn giặt quần áo xong, trở về liền nói:
"Hôm nay hoàng thượng đã đồng ý cho người đi ra ngoài, người trở về Phượng Nghi cung một chuyến xem các cung nữ đã chuẩn bị xong chưa ạ."
Nàng ấy hầu hạ ta nhiều năm, hiện giờ tỉ mỉ quan sát ta:
"Hôm nay tiểu thư có chuyện gì sao. Thường ngày tiểu thư không có giống như hôm nay. Người có thể cùng nô tỳ chia sẻ không ạ?"
Ta trả lời qua loa lấy lệ:
"Thôi ngươi đi đi."
Hôm nay, ta đúng là có chút khác.
Sau khi Mộ Viễn đi, ta trở về phòng, đem tiền, vàng bạc quanh đầy bên trong điện. Sau đó ta lấy chân đá vào chậu lửa.
Ngọn lửa nhanh chóng nhấn chìm tất cả. Ta ở bên trong thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Hết thảy có lẽ đều là mộng. Sau khi thức giấc, chắc ta sẽ quay trở lại nhỉ.
Khi đó, tiếng mọi người bên ngoài tràn đầy hốt hoảng:
"Lãnh cung xảy ra chuyện, người đâu may đến đây...."
"Mạnh thứ dân còn ở đây, mau đi cứu nàng ta." ( Trong convert khi vậy á nên t edit như vậy)
Ta chắc chắn sẽ vẫn gặp lại Bùi Thanh trong giây phút này. Như ta dự đoán, khoảng vài phút sau, Bùi Thanh vội vã chạy tới. Sau lưng hắn ta, Hoa Sương đang gắt gao nắm chặt tay áo hắn:
"Chỉ còn một chút thời gian nữa. Nếu chúng ta không đi thì sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đây."
"Vậy thì ở đây đi."
Âm thanh Bùi Thanh kiên định, đẩy đầu ngón tay nàng ta ra.
Hoa Sương rũ tay xuống, nàng ta rất khó tin. Nàng ta chưa bao giờ nghĩ vai chính như nàng ta sẽ bị đẩy ta.
Bùi Thanh gào to, hắn rất sợ:
"Dịch Nhi đâu? Hoàng hậu đâu? Nàng là thê tử của trẫm, hiện tại nàng đang ở nơi nào?"
Các cung nhân kéo hắn ta lại:
"Bệ hạ không thể qua được. Vẫn còn Mạnh thứ dân ở trong điện nhưng bên trong lửa quá to, người không thể cứu được."
Càn rỡ, thật là càn rỡ. Nàng sao có thể không cứu được."
Giọng Bùi Thanh khàn khàn, kêu không thành tiếng.
Hắn xoay người lại, đem Hoa Sương ôm vào trong ngực:
"Về nhà đi."
Hoa Sương trở nên vui vẻ:
"Được, ra cửa thôi, ra cửa là chúng ta có thể về nhà!"
"Ta nói, ngươi về nhà đi. Ta là người tạo ra mộng cảnh, ta ở đây mãi cũng được, ngươi nên về nhà đi."
Hoa Sương nghe hiểu ý Bùi Thanh ngay, nàng ta lập tức bắt lấy tay hắn nhưng không được.
Bùi Thanh buông nàng ta ra, xoay người chạy vào hướng cung điện của ta.
Ngọn lửa cháy từ trưa đến tối, lãnh cung bây giờ đã không còn gì.
Không ai dám gần.
Duy nhất chỉ có Hoa Sương kinh ngạc ngồi bịch xuống bên cạnh một thi thể, hai mắt run sợ, miệng nàng ta lẩm bẩm:
"Ngươi làm sao có thể yêu một nhân vật trong sách vở? Ngươi không được như vậy. Đáng ra cho ta bao nhiêu vinh hoa phú quý, cho ta quyền lực. Bây giờ ngươi chế. t rồi thi sao đây. Ai sẽ cho ta những thứ đó đây, ta sẽ phải làm thế nào..."
Nàng ta nói một hồi lâu, sau đó liền ngừng.
Những cung nhân gần đó có thể nhìn thấy tay nàng ta đang cầm cây trâm đâm vào bụng mình.
Trong phế tích, còn có một chiếc khoá đang bị thiêu huỷ.
Sau khi Bùi Thanh bước vào, thừa dịp hắn mở cánh cửa, ta đã thay trang phục tiểu thái giám, lẫn vào với đám người ra khỏi lãnh cung.
Bùi Thanh đã nghe thấy tiếng khoá cửa.
Hắn thậm chí ở trong biển lửa hỏi ta:
"Dịch Nhi, là nàng sao?"
"Đúng vậy."
Ta đáp lại hắn ta.
"Bùi Thanh, nếu ngươi hận ta, ban đêm liền hoá ra mà đòi mạng ta. Như vậy, đời này chúng ta sẽ không nợ nhau nữa, cũng chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa."
"Ta không đòi mạng nàng."
Hắn cười,
"Nhưng.... đời sau ta vẫn còn muốn gặp nàng.."
Đó là câu nói cuối cùng ta nghe thấy của hắn