Sau Khi Bị Hủy Bỏ Hôn Ước, Cô Ấy Mới Thực Sự Đeo Đuổi Vợ
Chương 37
Tô Nhan suy nghĩ một lúc mới nói: “Ừm.”
Cô tự nói với mình, nếu có Sở Ngữ Hâm gia nhập thì các cô có thể dựa vào thân phận ngôi sao của Sở Ngữ Hâm, từ đó để dân mạng chú ý chuyện này nhiều hơn, tuyên truyền việc bắt cóc lừa bán đến tận cùng.
Sở Ngữ Hâm nghe vậy, ánh mắt sáng lên lấp lánh.
Tô Nhan không đẩy nàng ra nữa, chỉ cần nàng cố gắng hơn một chút thì có thể càng lúc càng đến gần Tô Nhan, để Tô Nhan yêu nàng một lần nữa.
Lần này nhất định nàng sẽ không để Tô Nhan thua.
Bạch Duyệt đang lái xe liếc mắt nhìn Tô Nhan, khẽ mở miệng nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Nếu như Tô Nhan vẫn không buông bỏ được đã nói lên trong số mệnh của Tô Nhan ở kiếp này đã định trước sẽ có Sở Ngữ Hâm.
Đi vào nhà trẻ Tử Kinh, Vương Đại Quân và Hoàng Lãng được phó hiệu trưởng của nhà trẻ tiếp đón, nói rõ tình huống bị chậm trễ ở ven đường. Phó hiệu trưởng tỏ ý hiểu được, nhiệt tình chào đón bọn họ.
Vốn tưởng rằng Vương Đại Quân có dáng vẻ cao lớn thô kệch này nói chuyện bảo vệ bản thân với các bạn nhỏ sẽ buồn ngủ vô vị, thậm chí sẽ dọa các bạn nhỏ khóc lên. Không ngờ Vương Đại Quân còn có vẻ ôn hòa, quá trình nói nói dí dỏm thú vị, các bạn nhỏ nghe say sưa, ngay cả nhóm ba người Tô Nhan cũng chăm chú dựa vào tường lớp học dự thính.
Toàn bộ nhà trẻ có năm lớp, vì để cho các bạn nhỏ trong lớp đều nghe được nên Vương Đại Quân và Hoàng Lãng cố ý sắp xếp thời gian, tranh thủ giờ giấc không làm lỡ thời điểm tan học của các bạn nhỏ.
“Nói vô cùng tuyệt vời!” Phó hiệu trưởng tiếp đón giơ ngón tay với Vương Đại Quân.
Vương Đại Quân đỏ mặt, ngượng ngùng đưa tay xoa đầu: “Đây là việc chúng tôi phải làm.”
Sau khi các bạn nhỏ được đón đi hết, lúc này nhóm Tô Nhan mới nhẹ nhàng từ chối lời mời ăn cơm của phó hiệu trưởng, quay trở về Xuân Thị.
Tô Nhan nghĩ đến chuyện cả ngày hôm nay Bạch Duyệt lái xe mệt mỏi nên chủ động gánh vác trách nhiệm lái xe.
Bạch Duyệt đã nghĩ thông, lần này không cố ý ngồi cạnh vị trí ghế lái để ngăn cách Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm nữa. Cô cho Sở Ngữ Hâm ngồi ở ghế cạnh tài xế như ý muốn.
Trên đường đi, nhiều lần Sở Ngữ Hâm chủ động tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Tô Nhan. Lần nào Tô Nhan cũng chỉ trả lời lại mấy câu đơn giản, sau đó chủ đề kết thúc.
Bạch Duyệt ngồi ở ghế sau hai lần mở mắt nhìn Tô Nhan đang tập trung lái xe.
Dù sao Tiểu Tô còn mạnh mẽ hơn dự đoán của cô, xem ra đường Sở Ngữ Hâm theo đuổi vợ rất khó khăn đây. Song, cô thấy vậy cũng thú vị, dù sao lẽ trời thay đổi, lúc trước Tô Nhan chủ động, bây giờ đổi ngược lại thành Sở Ngữ Hâm.
Cũng tốt, như thế mới công bằng.
Khi trở về Quỹ từ thiện Duy Ái thì trời đã tối, vất vả cả ngày, cho dù Tô Nhan, Bạch Duyệt hay là Sở Ngữ Hâm đều vô cùng mệt mỏi. Bọn họ ăn qua loa, sau đó đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi một đêm, Tô Nhan lại tràn đầy sức sống, cô rửa mặt sau đó đến Quỹ từ thiện Duy Ái, đúng lúc gặp chị Vương đang trò chuyện cùng với một người đàn ông đang gượng cười.
“Đúng là đáng tiếc, mì tôm của anh ăn ngon hơn mì tôm khác, sao, sao lại đến bước này thế?”
“Haiz, đều là chuyện tôi nên làm, cho dù đối với mình hay với những nhân viên kia, tôi không cảm thấy thẹn với lương tâm.” Tuy nói như thế nhưng trên mặt người đàn ông vẫn hiện vẻ buồn bã.
Tô Nhan liếc mắt nhìn mấy thùng mì tôm đặt ở cạnh cửa ra vào, thông qua bao bì bên ngoài có thể nhìn thấy nhãn hiệu mì tôm là Hồng Hỉ.
Cô chưa từng nghe thấy tên của nhãn hiệu này.
Xuất phát từ sự tò mò, cô vội đi lên hỏi: “Mì tôm của bên này không hợp tác với siêu thị à?”
Câu hỏi của cô khiến cho người đàn ông hơi bất ngờ, anh ta nhìn chị Vương.
Chị Vương vội giới thiệu: “Cô ấy là Tô Nhan, bạn của Ngữ Hâm.” Chị Vương nói xong lại nhìn Tô Nhan: “Vị này là người sáng lập Hồng Hỉ, Hoàng Căn Sinh, Tổng giám đốc Hoàng.”
Hoàng Căn Sinh vội khoát tay: “Cái gì Tổng giám đốc Hoàng chứ, sau khi giải tán nhà máy thì tôi chỉ còn là một trong năm triệu người làm công mà thôi.”
Anh ấy quay mặt nhìn Tô Nhan, đáp: “Mấy năm trước ít nhiều gì cũng có đơn hàng, hai năm nay…”Anh ấy lắc đầu: “Những siêu thị từng hợp tác đều từ chối, nói là hợp tác với nhãn hiệu khác rồi, chỉ còn những siêu thị nhỏ đồng ý hợp tác với chúng tôi. Chỉ là lượng tiêu thụ của siêu thị nhỏ có hạn, mỗi ngày lượng sản xuất của xưởng chúng tôi giảm liên tục.” Anh ấy đưa tay ra: “Máy móc trong nhà máy vừa khởi động đã tốn hơn mười nghìn tệ, tôi không gánh nổi.” Lúc nói mấy chữ cuối cùng, trong lời nói và trên mặt anh ấy đều là vẻ bất đắc dĩ.
Sự bất đắc dĩ và không cam lòng kia khiến Tô Nhan xúc động, cô quay người lại nhìn thấy thùng mì tôm xếp chồng lên nhau ở cửa: “Đã lâu rồi không ăn, bỗng nhiên hôm nay muốn ăn.”
Chị Vương nghĩ đến gì đó, vội nói: “Bây giờ chị đi nấu cho em một bát, ngày thường khi mọi người bận rộn, đói bụng sẽ tự mình nấu một bát. Tổng giám đốc Hoàng có lòng lương thiện như các em vậy, mỗi tháng sẽ gửi đến mấy thùng đến Duy Ái cho mọi người ăn. Nếu như nhà máy đóng cửa thì chúng ta không được ăn nữa rồi.”
Hoàng Căn Sinh tiếp lời: “Vậy tôi sẽ đưa đến nhiều hơn, bao trọn mì ở nơi này trong một năm.” Anh ấy xoay người đi ra ngoài, phất tay: “Được rồi, mọi người đừng tiễn nữa, đã quyết định sẽ đóng cửa nhà máy, còn rất nhiều chuyện phải làm.”
“Vậy anh đi đường cẩn thận.” Chị Vương dặn dò.
Bạch Duyệt đi vào, đúng lúc lướt qua trước mặt Hoàng Căn Sinh. Lúc cô ấy đi đến gần văn phòng đã ngửi được mùi hương nồng nàn, cô ấy vội vàng bước nhanh vào.
Đi vào văn phòng, cô ấy Bạch Duyệt nhìn thấy Tô Nhan ngồi trước bàn làm việc hình tròn, trước mặt Tô Nhan đặt một bát mì. Bạch Duyệt nhếch miệng, trêu chọc nói: “Sao rồi? Tổng giám đốc Tiểu Tô ăn đủ sơn hào hải vị rồi nên muốn trải nghiệm ăn mì tôm có cảm giác gì à.”
Chưa đợi trả lời trả lời, chị Vương đang bận rộn đáp lời: “Tiểu Tô muốn nếm thử mì tôm nhà ông Hoàng, hừm, Tiểu Bạch có muốn nếm thử không.”
Bạch Duyệt bị mùi hương lan tỏa trong không khí hấp dẫn, nói ngay: “Vậy làm phiền chị Vương.” Cô nhìn xung quanh một lượt, cười nói: “Đúng là lạ lùng, vậy mà Sở Ngữ Hâm không ở đây.”
“Ừm, sáng sớm Tiểu Sở và Đại Quân đi ra ngoài rồi. Đêm khuya hôm qua nhận được một cú điện thoại nói là có đứa bé mất tích, bên cục cảnh sát nói qua hai mươi bốn giờ mới lập án được, nhờ chúng ta tìm xem trước. Hôm qua Đại Quân và Lãng Tử mệt mỏi cả ngày, tôi bảo bọn họ đi về nghỉ trước, để những người khác của Duy Ái đi qua. Trong lòng Đại Quân lo lắng cho đứa bé kia nên dậy thật sớm, chào buổi sáng với tôi rồi chuẩn bị qua đó. Khi đi đến cửa gặp Ngữ Hâm, Ngữ Hâm đi cùng Đại Quân rồi.”
Bạch Duyệt ngồi trước bàn vô thức nghiêng người về phía trước, lo lắng hỏi: “Có manh mối gì không?”
Chị Vương thở dài, lắc đầu: “Không có.”
Trong mắt Bạch Duyệt ẩn chứa thất vọng, đưa cùi chỏ đẩy Tô Nhan, nói: “Ăn xong chúng ta cũng đi qua đó đi, nhìn xem có giúp được gì không.”
Tô Nhan nhìn đồng hồ, thấy đã đến lúc, cô ngồi thẳng mở mì tôm ra, nói: “Ừm.”
Vừa rồi, cô nhân lúc chị Vương nấu mì tôm đã nói mấy câu chuyện phiếm với chị ấy. Chị Vương nói, dụng cụ ở Quỹ từ thiện Duy Ái phải đổi mới hàng năm, dụng cụ thể dục đã dùng ba năm, mài mòn rất nhiều, phải thay đổi hết.
Ban đầu, Quỹ từ thiện Duy Ái không chú ý chuyện rèn luyện thân thể, dẫn đến lúc đi xa, rất nhiều đội viên không đủ thể lực. Không chỉ có thế, còn có mấy lần gặp thôn dân ngang ngược ở những thôn làng xa xôi, nhìn những thôn dân cơ bắp kia, các đội viên lùn hơn một khúc. Đúng lúc đó, Ngữ Hâm quyên tặng một khoản tiền cho Duy Ái, nàng bàn bạc với đội viên, sắp xếp thiết bị thể dục. Các đội viên rất phối hợp, lúc rảnh rỗi sẽ qua đây huấn luyện.
Thân thể được rèn luyện khỏe mạnh hơn, lại có thầy ở lớp võ thuật dạy võ cho bọn họ, tất cả mọi người có năng lực bảo vệ bản thân. Lúc gặp lại những thôn dân ngang ngược kia, mọi người không sợ hãi nữa. Theo lượng người gia nhập Quỹ từ thiện Duy Ái tăng cao, chi tiêu nhiều hơn, có thể duy trì vận hành mỗi năm đã không tệ, sao còn dư tiền để thay đổi thiết bị thể dục được.
Lúc cô nói việc đã chuẩn bị kỹ thiết bị thể dục cho chị Vương biết, chị ấy vô cùng phấn khởi, khóe miệng cười không ngừng được.
“Ừm, vị này khá ngon!” Bạch Duyệt quay đầu nhìn Tô Nhan: “Nếu đưa mì này vào cửa hàng của cậu, đảm bảo sẽ đè bẹp những nhãn hiệu mì tôm khác.”
Chị Vương nghe nói thế trong mắt hiện lên vẻ mong chờ, không nói đến việc cô và Tổng giám đốc Hoàng đã làm bạn nhiều năm, chỉ dựa vào khẩu vị này, cô cũng không muốn để nhà máy sụp đổ.
Sau khi Tô Nhan ăn xong, cô đặt nĩa xuống cầm giấy lau miệng, ngẩng đầu nhìn vào mắt chị Vương: “Tối nay làm phiền chị liên hệ Tổng giám đốc Hoàng, tôi và Bạch Duyệt đi ra ngoài chút sẽ về.” Cô nghĩ đến chuyện gì đó, nói thêm: “Đúng rồi, làm phiền chị gọi điện cho Tổng giám đốc Hoàng một tiếng, có lẽ phải sản xuất hơn nghìn phần ăn thử.” Nói xong, cô bước đi, cùng Bạch Duyệt một trước một sau đi ra ngoài.
“Không thành vấn đề, tôi sẽ nói với Tổng giám đốc Hoàng.”
Dựa theo định vị của Sở Ngữ Hâm, Tô Nhan và Bạch Duyệt đi vào cư xá Đại An, chỉ thấy Sở Ngữ Hâm mặc đồ thể thao đang đứng chờ các cô ở cửa.
Hôm nay mặt trời nắng chói chang, mới hơn chín giờ mà mặt trời đã lên cao.
Không bao lâu sau, Tô Nhan nhìn thấy lưng áo của Sở Ngữ Hâm ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng đầy mồ hôi. Cô không nghĩ nhiều, lấy khăn tay từ túi quần đưa cho Sở Ngữ Hâm.
Sở Ngữ Hâm cười nhận lấy: “Cậu tốt quá.”
Bạch Duyệt nghe vậy, đưa tay xoa cánh tay: “Nếu fan hâm mộ của cô biết cô như thế thì có buồn nôn không?”
Tô Nhan bị lời này của Sở Ngữ Hâm dọa giật mình, nhưng trong đầu nhanh chóng xuất hiện suy nghĩ ngọt ngào. Cô vô thức xoay đầu liếc nhìn Bạch Duyệt, ánh mắt như dao: “Không biết nói chuyện thì đừng nói.”
Bạch Duyệt trợn mắt nói: “Được rồi, tớ là kẻ dư thừa.” Cô ấy nhìn thấy Vương Đại Quân ở phía xa, vội bước qua đó: “Tớ chung đội với anh Vương.”
Cô ấy vừa đi, Sở Ngữ Hâm đi lên mấy bước đứng song song với Tô Nhan, nhìn nói: “Bên này mình đã hỏi rồi, lần cuối cùng nhìn thấy đứa bé trong camera là khi nào.” Nàng xoay người, chỉ về phía Vương Đại Quân: “Ở bên kia.”
Tô Nhan cố gắng xem nhẹ ánh mắt của Sở Ngữ Hâm, hỏi: “Đã tìm dọc đường cư xá rồi à?”
“Ừm, tối hôm qua nhóm anh Lưu tìm một lần, nhưng vì trời tối, đèn đường chiếu sáng có hạn, anh Vương đề nghị tìm theo dọc đường lần nữa.”
“Có nghĩ đến chuyện đứa bé bị bắt đi rồi không?” Tô Nhan muốn nói lại thôi, tuy nói trời tối khó tránh khỏi sẽ bỏ qua góc chết, nhưng đứa bé mất tích đã năm tuổi, thân hình lớn hơn đứa bé hai ba tuổi, ẩn nấp rất dễ bi phát hiện. Cuối cùng, không thu hoạch được gì, khả năng rất lớn là đứa bé bị đưa đi rồi.
“Tất cả mọi người nghĩ đến chuyện này rồi, cho nên anh Lưu đang liên hệ những chủ xe đỗ xe gần đây, muốn tìm kiếm manh mối của đứa bé thông qua camera hành trình.” Sở Ngữ Hâm nói hết những chuyện mình biết.
Dường như Tô Nhan hiểu rõ, khi không có chứng cứ rõ ràng và thu hoạch được manh mối thì chỉ có thể bám chặt khu vực tìm kiếm ở nơi đứa bé xuất hiện sau cùng.
Cô bước chân đi về phía trước, quan sát camera giám sát dọc đường, khi thấy trên đường đều lắp camera, cô chỉ tay hỏi: “Đã xem hết camera rồi à?”
Sở Ngữ Hâm gật đầu: “Đã cùng nhau xem rồi, trên con đường này không phát hiện người lén lút.”
Cô tự nói với mình, nếu có Sở Ngữ Hâm gia nhập thì các cô có thể dựa vào thân phận ngôi sao của Sở Ngữ Hâm, từ đó để dân mạng chú ý chuyện này nhiều hơn, tuyên truyền việc bắt cóc lừa bán đến tận cùng.
Sở Ngữ Hâm nghe vậy, ánh mắt sáng lên lấp lánh.
Tô Nhan không đẩy nàng ra nữa, chỉ cần nàng cố gắng hơn một chút thì có thể càng lúc càng đến gần Tô Nhan, để Tô Nhan yêu nàng một lần nữa.
Lần này nhất định nàng sẽ không để Tô Nhan thua.
Bạch Duyệt đang lái xe liếc mắt nhìn Tô Nhan, khẽ mở miệng nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Nếu như Tô Nhan vẫn không buông bỏ được đã nói lên trong số mệnh của Tô Nhan ở kiếp này đã định trước sẽ có Sở Ngữ Hâm.
Đi vào nhà trẻ Tử Kinh, Vương Đại Quân và Hoàng Lãng được phó hiệu trưởng của nhà trẻ tiếp đón, nói rõ tình huống bị chậm trễ ở ven đường. Phó hiệu trưởng tỏ ý hiểu được, nhiệt tình chào đón bọn họ.
Vốn tưởng rằng Vương Đại Quân có dáng vẻ cao lớn thô kệch này nói chuyện bảo vệ bản thân với các bạn nhỏ sẽ buồn ngủ vô vị, thậm chí sẽ dọa các bạn nhỏ khóc lên. Không ngờ Vương Đại Quân còn có vẻ ôn hòa, quá trình nói nói dí dỏm thú vị, các bạn nhỏ nghe say sưa, ngay cả nhóm ba người Tô Nhan cũng chăm chú dựa vào tường lớp học dự thính.
Toàn bộ nhà trẻ có năm lớp, vì để cho các bạn nhỏ trong lớp đều nghe được nên Vương Đại Quân và Hoàng Lãng cố ý sắp xếp thời gian, tranh thủ giờ giấc không làm lỡ thời điểm tan học của các bạn nhỏ.
“Nói vô cùng tuyệt vời!” Phó hiệu trưởng tiếp đón giơ ngón tay với Vương Đại Quân.
Vương Đại Quân đỏ mặt, ngượng ngùng đưa tay xoa đầu: “Đây là việc chúng tôi phải làm.”
Sau khi các bạn nhỏ được đón đi hết, lúc này nhóm Tô Nhan mới nhẹ nhàng từ chối lời mời ăn cơm của phó hiệu trưởng, quay trở về Xuân Thị.
Tô Nhan nghĩ đến chuyện cả ngày hôm nay Bạch Duyệt lái xe mệt mỏi nên chủ động gánh vác trách nhiệm lái xe.
Bạch Duyệt đã nghĩ thông, lần này không cố ý ngồi cạnh vị trí ghế lái để ngăn cách Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm nữa. Cô cho Sở Ngữ Hâm ngồi ở ghế cạnh tài xế như ý muốn.
Trên đường đi, nhiều lần Sở Ngữ Hâm chủ động tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Tô Nhan. Lần nào Tô Nhan cũng chỉ trả lời lại mấy câu đơn giản, sau đó chủ đề kết thúc.
Bạch Duyệt ngồi ở ghế sau hai lần mở mắt nhìn Tô Nhan đang tập trung lái xe.
Dù sao Tiểu Tô còn mạnh mẽ hơn dự đoán của cô, xem ra đường Sở Ngữ Hâm theo đuổi vợ rất khó khăn đây. Song, cô thấy vậy cũng thú vị, dù sao lẽ trời thay đổi, lúc trước Tô Nhan chủ động, bây giờ đổi ngược lại thành Sở Ngữ Hâm.
Cũng tốt, như thế mới công bằng.
Khi trở về Quỹ từ thiện Duy Ái thì trời đã tối, vất vả cả ngày, cho dù Tô Nhan, Bạch Duyệt hay là Sở Ngữ Hâm đều vô cùng mệt mỏi. Bọn họ ăn qua loa, sau đó đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi một đêm, Tô Nhan lại tràn đầy sức sống, cô rửa mặt sau đó đến Quỹ từ thiện Duy Ái, đúng lúc gặp chị Vương đang trò chuyện cùng với một người đàn ông đang gượng cười.
“Đúng là đáng tiếc, mì tôm của anh ăn ngon hơn mì tôm khác, sao, sao lại đến bước này thế?”
“Haiz, đều là chuyện tôi nên làm, cho dù đối với mình hay với những nhân viên kia, tôi không cảm thấy thẹn với lương tâm.” Tuy nói như thế nhưng trên mặt người đàn ông vẫn hiện vẻ buồn bã.
Tô Nhan liếc mắt nhìn mấy thùng mì tôm đặt ở cạnh cửa ra vào, thông qua bao bì bên ngoài có thể nhìn thấy nhãn hiệu mì tôm là Hồng Hỉ.
Cô chưa từng nghe thấy tên của nhãn hiệu này.
Xuất phát từ sự tò mò, cô vội đi lên hỏi: “Mì tôm của bên này không hợp tác với siêu thị à?”
Câu hỏi của cô khiến cho người đàn ông hơi bất ngờ, anh ta nhìn chị Vương.
Chị Vương vội giới thiệu: “Cô ấy là Tô Nhan, bạn của Ngữ Hâm.” Chị Vương nói xong lại nhìn Tô Nhan: “Vị này là người sáng lập Hồng Hỉ, Hoàng Căn Sinh, Tổng giám đốc Hoàng.”
Hoàng Căn Sinh vội khoát tay: “Cái gì Tổng giám đốc Hoàng chứ, sau khi giải tán nhà máy thì tôi chỉ còn là một trong năm triệu người làm công mà thôi.”
Anh ấy quay mặt nhìn Tô Nhan, đáp: “Mấy năm trước ít nhiều gì cũng có đơn hàng, hai năm nay…”Anh ấy lắc đầu: “Những siêu thị từng hợp tác đều từ chối, nói là hợp tác với nhãn hiệu khác rồi, chỉ còn những siêu thị nhỏ đồng ý hợp tác với chúng tôi. Chỉ là lượng tiêu thụ của siêu thị nhỏ có hạn, mỗi ngày lượng sản xuất của xưởng chúng tôi giảm liên tục.” Anh ấy đưa tay ra: “Máy móc trong nhà máy vừa khởi động đã tốn hơn mười nghìn tệ, tôi không gánh nổi.” Lúc nói mấy chữ cuối cùng, trong lời nói và trên mặt anh ấy đều là vẻ bất đắc dĩ.
Sự bất đắc dĩ và không cam lòng kia khiến Tô Nhan xúc động, cô quay người lại nhìn thấy thùng mì tôm xếp chồng lên nhau ở cửa: “Đã lâu rồi không ăn, bỗng nhiên hôm nay muốn ăn.”
Chị Vương nghĩ đến gì đó, vội nói: “Bây giờ chị đi nấu cho em một bát, ngày thường khi mọi người bận rộn, đói bụng sẽ tự mình nấu một bát. Tổng giám đốc Hoàng có lòng lương thiện như các em vậy, mỗi tháng sẽ gửi đến mấy thùng đến Duy Ái cho mọi người ăn. Nếu như nhà máy đóng cửa thì chúng ta không được ăn nữa rồi.”
Hoàng Căn Sinh tiếp lời: “Vậy tôi sẽ đưa đến nhiều hơn, bao trọn mì ở nơi này trong một năm.” Anh ấy xoay người đi ra ngoài, phất tay: “Được rồi, mọi người đừng tiễn nữa, đã quyết định sẽ đóng cửa nhà máy, còn rất nhiều chuyện phải làm.”
“Vậy anh đi đường cẩn thận.” Chị Vương dặn dò.
Bạch Duyệt đi vào, đúng lúc lướt qua trước mặt Hoàng Căn Sinh. Lúc cô ấy đi đến gần văn phòng đã ngửi được mùi hương nồng nàn, cô ấy vội vàng bước nhanh vào.
Đi vào văn phòng, cô ấy Bạch Duyệt nhìn thấy Tô Nhan ngồi trước bàn làm việc hình tròn, trước mặt Tô Nhan đặt một bát mì. Bạch Duyệt nhếch miệng, trêu chọc nói: “Sao rồi? Tổng giám đốc Tiểu Tô ăn đủ sơn hào hải vị rồi nên muốn trải nghiệm ăn mì tôm có cảm giác gì à.”
Chưa đợi trả lời trả lời, chị Vương đang bận rộn đáp lời: “Tiểu Tô muốn nếm thử mì tôm nhà ông Hoàng, hừm, Tiểu Bạch có muốn nếm thử không.”
Bạch Duyệt bị mùi hương lan tỏa trong không khí hấp dẫn, nói ngay: “Vậy làm phiền chị Vương.” Cô nhìn xung quanh một lượt, cười nói: “Đúng là lạ lùng, vậy mà Sở Ngữ Hâm không ở đây.”
“Ừm, sáng sớm Tiểu Sở và Đại Quân đi ra ngoài rồi. Đêm khuya hôm qua nhận được một cú điện thoại nói là có đứa bé mất tích, bên cục cảnh sát nói qua hai mươi bốn giờ mới lập án được, nhờ chúng ta tìm xem trước. Hôm qua Đại Quân và Lãng Tử mệt mỏi cả ngày, tôi bảo bọn họ đi về nghỉ trước, để những người khác của Duy Ái đi qua. Trong lòng Đại Quân lo lắng cho đứa bé kia nên dậy thật sớm, chào buổi sáng với tôi rồi chuẩn bị qua đó. Khi đi đến cửa gặp Ngữ Hâm, Ngữ Hâm đi cùng Đại Quân rồi.”
Bạch Duyệt ngồi trước bàn vô thức nghiêng người về phía trước, lo lắng hỏi: “Có manh mối gì không?”
Chị Vương thở dài, lắc đầu: “Không có.”
Trong mắt Bạch Duyệt ẩn chứa thất vọng, đưa cùi chỏ đẩy Tô Nhan, nói: “Ăn xong chúng ta cũng đi qua đó đi, nhìn xem có giúp được gì không.”
Tô Nhan nhìn đồng hồ, thấy đã đến lúc, cô ngồi thẳng mở mì tôm ra, nói: “Ừm.”
Vừa rồi, cô nhân lúc chị Vương nấu mì tôm đã nói mấy câu chuyện phiếm với chị ấy. Chị Vương nói, dụng cụ ở Quỹ từ thiện Duy Ái phải đổi mới hàng năm, dụng cụ thể dục đã dùng ba năm, mài mòn rất nhiều, phải thay đổi hết.
Ban đầu, Quỹ từ thiện Duy Ái không chú ý chuyện rèn luyện thân thể, dẫn đến lúc đi xa, rất nhiều đội viên không đủ thể lực. Không chỉ có thế, còn có mấy lần gặp thôn dân ngang ngược ở những thôn làng xa xôi, nhìn những thôn dân cơ bắp kia, các đội viên lùn hơn một khúc. Đúng lúc đó, Ngữ Hâm quyên tặng một khoản tiền cho Duy Ái, nàng bàn bạc với đội viên, sắp xếp thiết bị thể dục. Các đội viên rất phối hợp, lúc rảnh rỗi sẽ qua đây huấn luyện.
Thân thể được rèn luyện khỏe mạnh hơn, lại có thầy ở lớp võ thuật dạy võ cho bọn họ, tất cả mọi người có năng lực bảo vệ bản thân. Lúc gặp lại những thôn dân ngang ngược kia, mọi người không sợ hãi nữa. Theo lượng người gia nhập Quỹ từ thiện Duy Ái tăng cao, chi tiêu nhiều hơn, có thể duy trì vận hành mỗi năm đã không tệ, sao còn dư tiền để thay đổi thiết bị thể dục được.
Lúc cô nói việc đã chuẩn bị kỹ thiết bị thể dục cho chị Vương biết, chị ấy vô cùng phấn khởi, khóe miệng cười không ngừng được.
“Ừm, vị này khá ngon!” Bạch Duyệt quay đầu nhìn Tô Nhan: “Nếu đưa mì này vào cửa hàng của cậu, đảm bảo sẽ đè bẹp những nhãn hiệu mì tôm khác.”
Chị Vương nghe nói thế trong mắt hiện lên vẻ mong chờ, không nói đến việc cô và Tổng giám đốc Hoàng đã làm bạn nhiều năm, chỉ dựa vào khẩu vị này, cô cũng không muốn để nhà máy sụp đổ.
Sau khi Tô Nhan ăn xong, cô đặt nĩa xuống cầm giấy lau miệng, ngẩng đầu nhìn vào mắt chị Vương: “Tối nay làm phiền chị liên hệ Tổng giám đốc Hoàng, tôi và Bạch Duyệt đi ra ngoài chút sẽ về.” Cô nghĩ đến chuyện gì đó, nói thêm: “Đúng rồi, làm phiền chị gọi điện cho Tổng giám đốc Hoàng một tiếng, có lẽ phải sản xuất hơn nghìn phần ăn thử.” Nói xong, cô bước đi, cùng Bạch Duyệt một trước một sau đi ra ngoài.
“Không thành vấn đề, tôi sẽ nói với Tổng giám đốc Hoàng.”
Dựa theo định vị của Sở Ngữ Hâm, Tô Nhan và Bạch Duyệt đi vào cư xá Đại An, chỉ thấy Sở Ngữ Hâm mặc đồ thể thao đang đứng chờ các cô ở cửa.
Hôm nay mặt trời nắng chói chang, mới hơn chín giờ mà mặt trời đã lên cao.
Không bao lâu sau, Tô Nhan nhìn thấy lưng áo của Sở Ngữ Hâm ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng đầy mồ hôi. Cô không nghĩ nhiều, lấy khăn tay từ túi quần đưa cho Sở Ngữ Hâm.
Sở Ngữ Hâm cười nhận lấy: “Cậu tốt quá.”
Bạch Duyệt nghe vậy, đưa tay xoa cánh tay: “Nếu fan hâm mộ của cô biết cô như thế thì có buồn nôn không?”
Tô Nhan bị lời này của Sở Ngữ Hâm dọa giật mình, nhưng trong đầu nhanh chóng xuất hiện suy nghĩ ngọt ngào. Cô vô thức xoay đầu liếc nhìn Bạch Duyệt, ánh mắt như dao: “Không biết nói chuyện thì đừng nói.”
Bạch Duyệt trợn mắt nói: “Được rồi, tớ là kẻ dư thừa.” Cô ấy nhìn thấy Vương Đại Quân ở phía xa, vội bước qua đó: “Tớ chung đội với anh Vương.”
Cô ấy vừa đi, Sở Ngữ Hâm đi lên mấy bước đứng song song với Tô Nhan, nhìn nói: “Bên này mình đã hỏi rồi, lần cuối cùng nhìn thấy đứa bé trong camera là khi nào.” Nàng xoay người, chỉ về phía Vương Đại Quân: “Ở bên kia.”
Tô Nhan cố gắng xem nhẹ ánh mắt của Sở Ngữ Hâm, hỏi: “Đã tìm dọc đường cư xá rồi à?”
“Ừm, tối hôm qua nhóm anh Lưu tìm một lần, nhưng vì trời tối, đèn đường chiếu sáng có hạn, anh Vương đề nghị tìm theo dọc đường lần nữa.”
“Có nghĩ đến chuyện đứa bé bị bắt đi rồi không?” Tô Nhan muốn nói lại thôi, tuy nói trời tối khó tránh khỏi sẽ bỏ qua góc chết, nhưng đứa bé mất tích đã năm tuổi, thân hình lớn hơn đứa bé hai ba tuổi, ẩn nấp rất dễ bi phát hiện. Cuối cùng, không thu hoạch được gì, khả năng rất lớn là đứa bé bị đưa đi rồi.
“Tất cả mọi người nghĩ đến chuyện này rồi, cho nên anh Lưu đang liên hệ những chủ xe đỗ xe gần đây, muốn tìm kiếm manh mối của đứa bé thông qua camera hành trình.” Sở Ngữ Hâm nói hết những chuyện mình biết.
Dường như Tô Nhan hiểu rõ, khi không có chứng cứ rõ ràng và thu hoạch được manh mối thì chỉ có thể bám chặt khu vực tìm kiếm ở nơi đứa bé xuất hiện sau cùng.
Cô bước chân đi về phía trước, quan sát camera giám sát dọc đường, khi thấy trên đường đều lắp camera, cô chỉ tay hỏi: “Đã xem hết camera rồi à?”
Sở Ngữ Hâm gật đầu: “Đã cùng nhau xem rồi, trên con đường này không phát hiện người lén lút.”