Săn Đuổi
Chương 10
Người dịch: Văn Hòa - Kim Thùy
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Shared by: CCG -
Không có ai ở Trekfontein thấy anh chàng người Bantu đến cả. Anh ta đến từ phía tây, để giữ cho hướng gió thổi vào mặt và át bớt tiếng nổ rầm rầm của xe gắn máy anh ta đang lái. Đảng Đại hội Dân tộc Phi đã mua chiếc xe cho anh, cũng như họ đã mua bao sơn phun mà anh ta đang đeo trên vai.
Anh chàng Ban tu đỗ xe trong một đám rừng gỗ mun nằm dưới chân dãy núi đá hình tháp. Ngay khi cúi người xuống, trông anh ta cũng cao, hai cẳng chân thật khỏe của nòi giống chạy giỏi bẩm sinh. Anh ta đã giữ hoàn toàn yên lặng suốt mấy giờ liền trong lùm cây, nhìn cảnh chè chén trong sân vận động.
Đêm càng khuya, đám nhảy múa càng thưa thớt, tiếng người càng lè nhè. Khi người cuối cùng ra về băng qua thảo nguyên thì trời đã quá nửa đêm. Khi ánh lửa tắt hết, người Bantu chờ thêm một giờ nữa. Rồi với cái bình sơn tòn teng trên vai, hắn đi chân trần băng qua thảo nguyên.
Trời tối thui và nóng bức. Mặt trăng đã khuất sau những đám mây đen dày kịt. Hắn hy vọng cơn mưa giông sẽ ào đến, khi hắn đã làm xong công việc mưa sẽ xóa hết dấu vết của hắn đi. Hắn đến và đi như một tên đạo chích. Người phụ tá của ông Nelson Mandela đã nói với hắn là không được ăn trộm, nhưng anh chàng Bantu đã ăn trộm từ nhỏ để ăn, để sống.
Hắn đến khuôn viên ngôi nhà đầu tiên, dừng lại để liếm ngón tay rồi đưa lên trời. Hắn thay hướng đi để giữ cho ngọn gió nhẹ thổi vào trước mặt, như vậy chó sẽ không đánh hơi được hắn. Hắn lấy trong bao ra một lon sơn và xịt lên một bức tường mới quét vôi trắng toát mấy chữ : ANC (Đảng Đại hội Dân tộc Phi).
Trong vòng hai mươi phút, anh chàng Bantu sơn vào những bức tường quay vào hướng thành phố, xịt sơn lên khoảng hai mươi tòa nhà với nhiều khẩu hiệu của Đảng Đại Hội Dân tộc Phi. Anh mỉm cười khi tưởng tượng cảnh tức giận của bọn say ngủ như chết kia khi chúng thức dậy, mở cửa sổ phòng ngủ ra, trông thấy hàng chữ anh xịt. Dần dần thấy chắc là chẳng có ai thấy được mình, anh chàng Bantu bèn liếc nhanh vào trong nhà, mắt tìm kiếm xem có cái gì xoáy được không. Một đồ trang sức rẻ tiền nho nhỏ cũng có thể giúp hắn mua được bánh mì ăn, còn dư để uống vài chai bia ở Soweto. Nhưng xem ra chẳng có gì để với tay cho đến được.
Hắn phết sơn lên hàng cột của giáo đường Cải cách Hà Lan xong, bèn dừng lại để tìm mục tiêu khác. Mắt hắn dừng lại trên một tòa nhà uy nghi nằm bên kia đường. Cách đấy một khu phố, ánh đèn trên cổng một trạm cảnh sát đang sáng.
Anh chàng Bantu băng nhanh qua con đường rộng, đã được xây lên để những xe cộ do bò kéo có thể quay lui được, hắn đến trước tòa nhà. Trong bóng tối lờ mờ, hắn cũng đọc được mấy chữ ở trước hành lang : Đại Khách sạn. Mái của hành lang bằng phẳng. Trên mái là khách sạn chính, một dãy tường quét vôi trắng rải rác nhiều cửa sổ của phòng ngủ. Tất cả cửa sổ đều đóng, chỉ trừ một cánh còn mở.
Đứng trên lan can ở hành lang, anh chàng Bantu đu người lên trên mái phẳng. Hắn ngồi xổm một chốc, nghe ngóng. Bên kia thành phố, có tiếng chó sủa. Chắc là nó đã đánh hơi được. Chắc đã đến lúc phải rút thôi. Hắn lấy sơn xanh và sơn vàng rồi xịt lên tường nhan đề bài quốc ca của ANC : "Nkasi Sikedel! Africa".
Lại một lần nữa, mặt trăng từ trong đám mây đen hiện ra giúp cho chàng Bantu làm nhanh hơn. Cánh tay hắn đưa lên đưa xuống để xịt hết mặt tiền khách sạn một hàng chữ cao hai thước. Khi xịt đến chữ thứ hai, hắn đến ngang cánh cửa sổ đang mở. Hắn nhìn vào, hắn không tin nổi may mắn đang đến với hắn. Ánh trăng cho hắn thấy một cái túi xách da đắt tiền nằm bên giường ngủ. Chỉ thẩy vào chợ đen ở Soweto là hắn có thức ăn, có bia suốt một tháng trời. Cái túi xách đang mở ra, trong ánh sáng nhàn nhạt, hắn thấy mấy thứ làm cho tim hắn đập thình thịch. Không chỉ một máy camêra, mà nhiều cái. Mỗi cái là cả một gia tài. Hắn để máy phun sơn xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một phụ nữ da trắng nằm ngủ trên giường. Cô ta không đắp chăn và nằm sấp, quay lưng về phía hắn, mái tóc rậm xõa xuống gối. Da thịt chị trong ánh trăng trông có màu ngà. Gã Bantu vừa thấy kích thích cả người, vừa thấy bất an trong lòng. Luật lệ rành rành ra đấy rồi. Bất kỳ người da đen nào bước vào phòng ngủ của phụ nữ da trắng, đều bị xem như có ý để hiếp dâm. Hắn có thể bị kết án hai mươi năm lao dịch.
Nhưng cái túi xách đựng những máy ảnh kia, gã Bantu biết chắc chắn sẽ nuôi sống hắn trong một thời gian dài. Hắn bèn trổ tài đạo chích và nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ. Tiếng chó vẫn còn sủa. Lila trở người trên giường. Trời đêm nóng nảy cùng với công việc căng thẳng suốt ngày đã làm cho giấc ngủ của chị chập chờn, tâm thần bất định, đã khiến chị chú ý đến những chuyên nhỏ nhặt nhất đang xảy ra. Tại sao chó lại sủa ? Lão đại úy cảnh sát, con heo phát xít, đã nói rằng chó ở Trekfontein đã được huấn luyện chỉ sủa khi có mặt bọn Kaffir mà thôi. Tại sao chúng lại sủa khi không có bọn Kaffir ở đây ? Cũng không phải chỉ có tiếng chó sủa mới đánh thức chị dậy, mà còn cái tiếng xì xì nghe nho nhỏ nhưng rõ ràng là tiếng của máy xịt sơn của nhóm viết bậy trên tường đang hoạt động trong đêm tối.
Lila quay lại vừa khi gã Bantu leo qua khung cửa sổ. Chị thấy mặt hắn toát mồ hôi vì sợ. Không có vũ khí trong tay hắn. Chị ngửi thấy mùi chua trên người hắn. Chị cũng không có vũ khí : chị không bao giờ mang vũ khí khi thi hành nhiệm vụ. Mang vũ khí chỉ là chuốc lấy tai họa mà thôi.
Hắn đứng yên như trời trồng, thở nhè nhẹ. Một con thú sắp vồ mồi. Lila gồng người lên. Nếu chị thộp được động mạch cổ của hắn, chị chắc sẽ cản được hắn, mà còn giết được hắn nữa.
Hắn không động đậy.
Lila mò mẫm tìm nút báo động, nút này gắn trong thành ngang bên cạnh giường, dùng để bật đèn trong phòng, mở ti vi và radiô. Ông quản lý đã dặn dò cặn kẽ rằng cái nút có đường dây nối trực tiếp đến đồn cảnh sát, những người da trắng cần dùng đến nó vì họ đang ở vào một vùng thường xuyên bị đe dọa. Lila ấn mạnh vào nút. Một ngọn đèn đỏ bật sáng trên thành ngang.
Hắn nhảy phóc đến hai bước, chụp lấy cái túi xách đựng máy ảnh rồi nhảy qua cửa sổ.
Lila nhảy ra khỏi giường để đuổi theo. Chạy đến cửa sổ, chị đã thấy hắn chạy theo mái hành lang rồi trèo xuống một trụ điện ở góc nhà. Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống như một con mèo rồi chạy hết tốc lực.
Lila chồm ra khỏi cửa sổ, chị la lên : — Bắt lấy nó ! Ăn trộm ! Ăn trộm ! Bắt lấy nó !
Nhiều tiếng chó sủa lên. Đèn bật sáng. Một bóng người mặc đồng phục từ đồn cảnh sát chạy đến. Chị nhận ra viên đại úy cảnh sát. Nhưng gã Bantu đã biến vào bóng đêm, mang theo cái túi xách đựng chai vi-rút bệnh than B.c.
Trong lúc Lila mặc áo quần thì viên đại úy hiện ra ở cửa phòng ngủ. Đi theo ông ta là ông quản lý khách sạn. Ông ta chạy xộc đến cửa sổ.
— Cái gì xảy ra thế, thưa cô ? - Ông ta hỏi.
Lila kể cho ông ta nghe. Chị run cầm cập. Đúng ra chị nên cất cái chai vào tủ. Đúng ra chị nên đóng cửa sổ lại. Đó là những đề phòng cơ bản nhất. Thế mà chị lại làm như kẻ mới đảm nhận nhiệm vụ lần đầu, thiếu suy nghĩ. Nhiều kẻ ở Beirut đã bị giết chết vì thế rồi. Raza chắc sẽ giết chị mất.
Viên đại úy nói vào máy bộ đàm. — Có một tên Kaffir đang chạy trốn. Tất cả mọi người phải đi tìm nó. - Ông ta quay lại phía Lila, cười trấn an chị. — Chỉ vì những cái máy ảnh của cô thôi. Thật là một vố quá bậy.
Ngoài đường phố, có tiếng gọi người ta chú ý đến những câu khẩu hiệu. Chiếc Land Rover cảnh sát đầu tiên đã đến. Ánh đèn cực sáng chiếu vào những hàng chữ nguệch ngoạc bê bết ở trước khách sạn. Viên đại úy chạy ra cửa. Lila cùng ông quản lý chạy theo.
Khi họ ra đến đường, thêm ba chiếc Land Rover nữa của cảnh sát chạy đến. Trên mỗi chiếc, hai sĩ quan cảnh sát trang bị súng tiểu liên ngồi sẵn. Dọc theo đường phố, nhiều bóng người xuất hiện trên cửa sổ . Viên đại úy lấy cái loa phóng thanh, nói lớn :
— Cảnh sát thông báo đây. Có một tên Kaffir xuất hiện trong vùng. Có thể hắn có vũ khí. Quý vị hãy ở trong nhà ! Nếu ai trông thấy hắn, hãy gọi cho đồn cảnh sát biết.
— Ông sẽ không tìm ra hắn trong bóng tối được đâu, - Lila nói.
— Chúng tôi sẽ tìm ra hắn ! - Viên đại úy đáp, giọng bực tức. Y quay lại chiếc Land Rover gần đấy.
Lila nắm cánh tay ông ta. — Tôi muốn đi theo các ông. Để biết chắc máy ảnh của tôi còn nguyên vẹn. Cả một đống tiền đấy.
— Được rồi, thưa cô. Cô bước vào đi.
Viên đại úy ra lệnh cho nhân viên, môt chiếc Land Rover đi theo hướng ra bể nước, chiếc thứ hai chạy theo đường đi Johannesburg. Chiếc thứ ba được lệnh lục soát khu vực quanh dãy núi đá.
— Cho bật đèn thật sáng. Gây tiếng ồn ào nhiều càng tốt. Thằng Kaffir sẽ hoảng hồn lên. Hắn sẽ đâm đầu vào tay chúng ta - Viên đại úy nói. Y cười gằn - Hắn sẽ ân hận vì dám bén mảng đến gần chúng ta.
Lila ngồi chen giữa viên đại úy và anh tài xế. Đoàn xe Land Rover gầm rú chạy theo con đường chính trong thành phố Trekfontein, rồi chia tay nhau ở cuối đường.
— Thằng Kaffĩr chắc là đến đây bằng loại xe nào đấy - viên đại úy giải thích khi chiếc xe phóng qua thảo nguyên.
- Nhưng có thể hắn hoảng sợ mà bỏ chạy. Bọn Kaffir này có thể chạy một hơi năm mươi dặm như chơi. Như giống linh cẩu vậy.
— Khi bắt được hắn ông sẽ làm gì ? - Lila hỏi. Chị nắm chặt lấy bảng đồng hồ trên xe trong khi xe chạy nhanh.
— Trước hết là bắt cho được nó cái đã - Viên đại úy cười.
Họ chỉ chạy được vài dặm nữa thì máy truyền thanh dưới tấm bảng đồng hồ kêu lên ò ò.
"Đây là Bravo - Một gọi các đơn vị. Chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe gắn máy của hắn ở cuối vùng Im-pi-Kop".
Viên đại úy nói vào máy micrô. — Đây là chỉ huy gọi các đơn vị. Bravo-Một hãy lục soát dãy núi. Hắn có thể quay lại lần hai sau khi anh đi qua rồi. Bravo-Hai hãy từ bể nước quay lui. Bravo-Ba, khi các anh đi theo đường đến Johannesburg được năm dặm thì quay lui. Thằng Kaffir không chạy xa hơn nữa được đâu. Chúng ta sẽ đi theo phía nam dãy núi đá để phòng hắn chọn con đường này để về.
Đèn rọi liên tục lục lọi trong bóng đêm, chiếc Land Rover tung lên một đám bụi ở sau xe khi chạy qua thảo nguyên. Mặt trăng đã lặn. Xa xa về phía Đông, ánh sáng lờ mờ đang ló ra. Qua thảo nguyên, ánh đèn những xe khác lóe lên rồi hạ xuống. Thỉnh thoảng, máy truyền thanh lại báo cáo đã thấy. Rồi lại đính chính không có.
— Phải nhanh lên, các cậu ! - Viên đại úy la lên - Tôi muốn bắt cho được thằng Kaffir trước khi trời mưa.
Chiếc xe chạy lên một con dốc. Viên đại úy quay qua nhìn Lila, cười hết cỡ. — Trông cô khốn khổ quá, thưa cô.
Lila gượng cười. — Ông chủ biên sẽ đuổi tôi nếu mất những cái máy ảnh ấy.
Viên đại úy vỗ vỗ cánh tay của chị.
— Tôi sẽ cho cô một bản báo cáo đầy đủ để đưa cho ông ta xem. Ông ấy không có cách nào để khiển trách cô vì một thằng Kaffir đã gây nên cho cô cả.
Khi Raza biết, hắn sẽ phái một người tới. Chắc là sẽ không có chỗ nào để nấp hết. Chị sẽ bị săn lùng. Trước đây chị đã thấy cảnh này rồi... khi chị làm kẻ đi săn lùng.
— Cái gì thế kia ? - Viên đại úy la lên, y cho rọi ánh đèn lên. Trước mặt, thảo nguyên trải dài ra, nhiều bụi cây và cỏ cao bị đạp dập xuống. Ánh đèn rọi thấy một đàn trâu đang chạy ở phía trước chừng một phần tư dặm đường. Chúng chen lấn nhau để chạy, miệng kêu toáng lên.
— Có cái gì làm cho chúng sợ đấy - Viên đại úy la lên. Ông ta nhấc máy micrô lên - Ban chỉ huy ra lệnh cho các đơn vị hay. Bao vây lấy Im-pi-Kop.
Lila ngồi yên lặng, đờ người bên cạnh ông ta, hai tay bấu chặt lấy mặt đồng hồ trên xe để giữ cho vững khi chiếc xe Land Rover xóc lên xóc xuống, phóng nhanh qua thảo nguyên. Họ vòng qua phía sau đàn trâu. Phía trước họ xuất hiện một con dốc hai bên có cây cối chạy dài lên tận đỉnh dốc. Viên đại úy nói :
— Ông cố tôi đã tống cổ cả một bộ lạc dân Kaffir đi khỏi vùng này đây. Chỉ có mình ông với một nhóm thiếu niên. Ông cụ khi ấy mới mười sáu tuổi, nhưng ông có thể bắn chết một thằng Kaffir cách xa một trăm mét, và ông lại chạy rất nhanh.
— Kìa ! Kìa ! Kìa ! - Lila la lên. - Tôi thấy có cái gì động đậy kia kìa !
Viên đại úy rọi ánh sáng về hướng hàng cây. Gã Bantu đang cố chạy trối chết. Đầu hắn tụt sâu dưới vai, hai cánh tay đung đưa như máy, để giúp cho hắn chạy nhanh trên mặt đất. Lila thấy cái xách đựng máy đeo trên vai hắn đang nhảy lên nhảy xuống nhịp nhàng sau lưng hắn.
— Cô thấy tài quá, thưa cô - Viên đại úy nói, rồi ông ta gọi vào máy micrô - Chỉ huy ra lệnh cho các đơn vị. Tên Kaffir đang ở Im-pi-Kop. Chuẩn bị tiến xa hơn nếu chúng tôi không bắt được nó.
Để ánh đèn chiếu sáng cả vùng, viên đại úy với tay lấy khẩu các bin gác trên giá ở sau chỗ ngồi. Ánh sáng quét khắp cả vùng. Lila quay qua viên đại úy.
— Nếu ông bắn nó, ông sẽ làm hư hại máy ảnh của tôi mất.
Một loạt đạn sẽ làm vỡ cái chai. Như thế chị cũng đủ chết rồi. Chiếc Land Rover đã đến hàng cây. Không ngờ khu vực này lại rậm rạp như thế. Những thân cây cao vươn lên trên một đám cây cối chằng chịt trên mặt đất. Người tài xế dừng xe lại, nhảy xuống khỏi xe. Anh ta lấy một khẩu súng khác trên giá.
Viên đại úy lại cười : — Chúng ta phải chạy bộ để săn bắt thằng Kaffir.
Ông ta chỉnh đèn chiếu sáng tự động xoay trên trục, chiếu ánh sáng được khắp cả ngọn đồi. Trên thảo nguyên, ánh sáng của những chiếc Land Rover đều chiếu về phía đám rừng.
— Thằng Kaffir, ra mau đi - Viên đại úy la lên - Mày không thoát được đâu.
Đi vài mét, ông ta lại la lên như thế. Bỗng ở phía bên trái của Lila, một bụi cây động đậy, rồi khuôn mặt chị đã thấy trong phòng ngủ bỗng hiện ra. Hắn đưa hai tay cao lên trời. Hắn lo sợ nhìn hai khẩu súng.
— Được rồi, thưa ông chủ, tôi xin đầu hàng - Gã Bantu nói.
Viên đại úy gật đầu.
— Mày lấy cái túi xách ấy ra, thằng Kaffir.
Tên Kaffir lấy cái túi xách ra. Viên sĩ quan bước đến lấy cái túi xách đi. Anh ta đưa nó cho Lila. Chị bèn lục xem. Viên đại úy gật đầu với gã Bantu :
— Mày có lấy gì không, thằng Kaffir kia ?
Gã Bantu lắc đầu quầy quậy. — Không, thưa ông chủ, không lấy gì hết.
Tay Lila chạm phải cái chai. Chị thấy nguyên vẹn. Mặt chai không động chạm đến. Chị bỗng thấy run cả người.
— Còn nguyên vẹn chứ, thưa cô ? - Viên đại úy lo lắng hỏi.
Lila giả vờ kiểm tra lại máy ảnh. Chị quay lại cười nói với viên đại úy.
— Không hư hại gì hết.
— Rất tốt, thưa cô. Bây giờ cô hãy bước vào xe Land Rover đi - Viên đại úy bình tĩnh nói.
Lila gật đầu, bỗng chị hiểu ra. Chị quay bước. Đằng sau chị, viên đại úy nói với tên Kaffĩr cũng giọng như thế.
— Nào, thằng Kaffir kia, mày biết rõ việc mày phải làm rồi đấy. Và nếu mày không làm, thì ông Mandela và nhân dân của ông ấy chắc sẽ nói cho mày biết mà làm.
— Thưa ông chủ. Ông dẫn tôi về đồn cảnh sát chứ ? - Gã Bantu sợ sệt hỏi.
Bình minh đã đến ở phía bên kia ngọn đồi, những chiếc Land Rover khác đang chạy đến. Lila nghe giọng ông đại úy ra lệnh :
— Quay lưng lại, tên Kaffir.
Chị quay lại vừa lúc thấy viên đại úy lấy súng thúc mạnh tới trước, nòng súng đẩy vào lưng anh ta. Gã Bantu nhào sấp tới trước khi viên đạn xuyên vào lưng hắn. Viên đại úy và anh sĩ quan lôi cái thây đến chiếc Land Rover rồi ném hắn vào phía sau xe.
— Phiền một nỗi là bọn Kaffìr thường tìm cách để thoát - viên đại úy thở dài, lễ phép ra dấu cho Lila bước vào xe - Luật lệ đã rõ ràng rồi. Chúng tôi được quyền dùng bất kỳ thứ vũ lực gì cần thiết để giam giữ chúng, nhất là khi có kẻ nguy hiểm như bọn Kaffir. Nếu cô không bấm nút kêu cứu, thì có thể hắn đã hiếp cô rồi giết cô luôn. Khi một thằng Kaffir như thế cố trốn chạy, thì chắc cô cũng phải cương quyết thôi.
Sau đó, họ lặng lẽ lái xe về Trekfontein. Người ta đã ra ngoài lau chùi sạch những chữ viết lên tường và họ đã reo hò chào mừng khi đoàn xe cảnh sát đi qua. Khi Lila bước vào tiền sảnh của khách sạn, ông quản lý đang đứng đợi. Ông đang nắm trong tay một tờ điện tín. Trông thấy cái túi xách máy ảnh, ông rạng rỡ mặt mày.
— Chắc cô sắp từ giã chúng tôi rồi đây - Ông quản lý nói. Ông ta nhìn tờ giấy. - Vì ông chủ bút của cô gọi. Ông ta muốn cô đáp chuyến máy bay sắp đến để đi Athens. Tôi đã hỏi xem rồi, có một chuyến bay vào lúc mười giờ đêm nay cất cánh tại Johannesburg. Cô sẽ đến ăn sáng tại đấy.
— Xin cám ơn ông - Lila nói. Bỗng chị cảm thấy đói quá sức. Raza gọi, tức là mọi việc phải tiến hành theo kế hoạch đã định. Giờ ra tay đã kề bên rồi.
Nhà xuất bản: NXB Thanh Niên
Shared by: CCG -
Không có ai ở Trekfontein thấy anh chàng người Bantu đến cả. Anh ta đến từ phía tây, để giữ cho hướng gió thổi vào mặt và át bớt tiếng nổ rầm rầm của xe gắn máy anh ta đang lái. Đảng Đại hội Dân tộc Phi đã mua chiếc xe cho anh, cũng như họ đã mua bao sơn phun mà anh ta đang đeo trên vai.
Anh chàng Ban tu đỗ xe trong một đám rừng gỗ mun nằm dưới chân dãy núi đá hình tháp. Ngay khi cúi người xuống, trông anh ta cũng cao, hai cẳng chân thật khỏe của nòi giống chạy giỏi bẩm sinh. Anh ta đã giữ hoàn toàn yên lặng suốt mấy giờ liền trong lùm cây, nhìn cảnh chè chén trong sân vận động.
Đêm càng khuya, đám nhảy múa càng thưa thớt, tiếng người càng lè nhè. Khi người cuối cùng ra về băng qua thảo nguyên thì trời đã quá nửa đêm. Khi ánh lửa tắt hết, người Bantu chờ thêm một giờ nữa. Rồi với cái bình sơn tòn teng trên vai, hắn đi chân trần băng qua thảo nguyên.
Trời tối thui và nóng bức. Mặt trăng đã khuất sau những đám mây đen dày kịt. Hắn hy vọng cơn mưa giông sẽ ào đến, khi hắn đã làm xong công việc mưa sẽ xóa hết dấu vết của hắn đi. Hắn đến và đi như một tên đạo chích. Người phụ tá của ông Nelson Mandela đã nói với hắn là không được ăn trộm, nhưng anh chàng Bantu đã ăn trộm từ nhỏ để ăn, để sống.
Hắn đến khuôn viên ngôi nhà đầu tiên, dừng lại để liếm ngón tay rồi đưa lên trời. Hắn thay hướng đi để giữ cho ngọn gió nhẹ thổi vào trước mặt, như vậy chó sẽ không đánh hơi được hắn. Hắn lấy trong bao ra một lon sơn và xịt lên một bức tường mới quét vôi trắng toát mấy chữ : ANC (Đảng Đại hội Dân tộc Phi).
Trong vòng hai mươi phút, anh chàng Bantu sơn vào những bức tường quay vào hướng thành phố, xịt sơn lên khoảng hai mươi tòa nhà với nhiều khẩu hiệu của Đảng Đại Hội Dân tộc Phi. Anh mỉm cười khi tưởng tượng cảnh tức giận của bọn say ngủ như chết kia khi chúng thức dậy, mở cửa sổ phòng ngủ ra, trông thấy hàng chữ anh xịt. Dần dần thấy chắc là chẳng có ai thấy được mình, anh chàng Bantu bèn liếc nhanh vào trong nhà, mắt tìm kiếm xem có cái gì xoáy được không. Một đồ trang sức rẻ tiền nho nhỏ cũng có thể giúp hắn mua được bánh mì ăn, còn dư để uống vài chai bia ở Soweto. Nhưng xem ra chẳng có gì để với tay cho đến được.
Hắn phết sơn lên hàng cột của giáo đường Cải cách Hà Lan xong, bèn dừng lại để tìm mục tiêu khác. Mắt hắn dừng lại trên một tòa nhà uy nghi nằm bên kia đường. Cách đấy một khu phố, ánh đèn trên cổng một trạm cảnh sát đang sáng.
Anh chàng Bantu băng nhanh qua con đường rộng, đã được xây lên để những xe cộ do bò kéo có thể quay lui được, hắn đến trước tòa nhà. Trong bóng tối lờ mờ, hắn cũng đọc được mấy chữ ở trước hành lang : Đại Khách sạn. Mái của hành lang bằng phẳng. Trên mái là khách sạn chính, một dãy tường quét vôi trắng rải rác nhiều cửa sổ của phòng ngủ. Tất cả cửa sổ đều đóng, chỉ trừ một cánh còn mở.
Đứng trên lan can ở hành lang, anh chàng Bantu đu người lên trên mái phẳng. Hắn ngồi xổm một chốc, nghe ngóng. Bên kia thành phố, có tiếng chó sủa. Chắc là nó đã đánh hơi được. Chắc đã đến lúc phải rút thôi. Hắn lấy sơn xanh và sơn vàng rồi xịt lên tường nhan đề bài quốc ca của ANC : "Nkasi Sikedel! Africa".
Lại một lần nữa, mặt trăng từ trong đám mây đen hiện ra giúp cho chàng Bantu làm nhanh hơn. Cánh tay hắn đưa lên đưa xuống để xịt hết mặt tiền khách sạn một hàng chữ cao hai thước. Khi xịt đến chữ thứ hai, hắn đến ngang cánh cửa sổ đang mở. Hắn nhìn vào, hắn không tin nổi may mắn đang đến với hắn. Ánh trăng cho hắn thấy một cái túi xách da đắt tiền nằm bên giường ngủ. Chỉ thẩy vào chợ đen ở Soweto là hắn có thức ăn, có bia suốt một tháng trời. Cái túi xách đang mở ra, trong ánh sáng nhàn nhạt, hắn thấy mấy thứ làm cho tim hắn đập thình thịch. Không chỉ một máy camêra, mà nhiều cái. Mỗi cái là cả một gia tài. Hắn để máy phun sơn xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một phụ nữ da trắng nằm ngủ trên giường. Cô ta không đắp chăn và nằm sấp, quay lưng về phía hắn, mái tóc rậm xõa xuống gối. Da thịt chị trong ánh trăng trông có màu ngà. Gã Bantu vừa thấy kích thích cả người, vừa thấy bất an trong lòng. Luật lệ rành rành ra đấy rồi. Bất kỳ người da đen nào bước vào phòng ngủ của phụ nữ da trắng, đều bị xem như có ý để hiếp dâm. Hắn có thể bị kết án hai mươi năm lao dịch.
Nhưng cái túi xách đựng những máy ảnh kia, gã Bantu biết chắc chắn sẽ nuôi sống hắn trong một thời gian dài. Hắn bèn trổ tài đạo chích và nhanh nhẹn trèo qua cửa sổ. Tiếng chó vẫn còn sủa. Lila trở người trên giường. Trời đêm nóng nảy cùng với công việc căng thẳng suốt ngày đã làm cho giấc ngủ của chị chập chờn, tâm thần bất định, đã khiến chị chú ý đến những chuyên nhỏ nhặt nhất đang xảy ra. Tại sao chó lại sủa ? Lão đại úy cảnh sát, con heo phát xít, đã nói rằng chó ở Trekfontein đã được huấn luyện chỉ sủa khi có mặt bọn Kaffir mà thôi. Tại sao chúng lại sủa khi không có bọn Kaffir ở đây ? Cũng không phải chỉ có tiếng chó sủa mới đánh thức chị dậy, mà còn cái tiếng xì xì nghe nho nhỏ nhưng rõ ràng là tiếng của máy xịt sơn của nhóm viết bậy trên tường đang hoạt động trong đêm tối.
Lila quay lại vừa khi gã Bantu leo qua khung cửa sổ. Chị thấy mặt hắn toát mồ hôi vì sợ. Không có vũ khí trong tay hắn. Chị ngửi thấy mùi chua trên người hắn. Chị cũng không có vũ khí : chị không bao giờ mang vũ khí khi thi hành nhiệm vụ. Mang vũ khí chỉ là chuốc lấy tai họa mà thôi.
Hắn đứng yên như trời trồng, thở nhè nhẹ. Một con thú sắp vồ mồi. Lila gồng người lên. Nếu chị thộp được động mạch cổ của hắn, chị chắc sẽ cản được hắn, mà còn giết được hắn nữa.
Hắn không động đậy.
Lila mò mẫm tìm nút báo động, nút này gắn trong thành ngang bên cạnh giường, dùng để bật đèn trong phòng, mở ti vi và radiô. Ông quản lý đã dặn dò cặn kẽ rằng cái nút có đường dây nối trực tiếp đến đồn cảnh sát, những người da trắng cần dùng đến nó vì họ đang ở vào một vùng thường xuyên bị đe dọa. Lila ấn mạnh vào nút. Một ngọn đèn đỏ bật sáng trên thành ngang.
Hắn nhảy phóc đến hai bước, chụp lấy cái túi xách đựng máy ảnh rồi nhảy qua cửa sổ.
Lila nhảy ra khỏi giường để đuổi theo. Chạy đến cửa sổ, chị đã thấy hắn chạy theo mái hành lang rồi trèo xuống một trụ điện ở góc nhà. Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống như một con mèo rồi chạy hết tốc lực.
Lila chồm ra khỏi cửa sổ, chị la lên : — Bắt lấy nó ! Ăn trộm ! Ăn trộm ! Bắt lấy nó !
Nhiều tiếng chó sủa lên. Đèn bật sáng. Một bóng người mặc đồng phục từ đồn cảnh sát chạy đến. Chị nhận ra viên đại úy cảnh sát. Nhưng gã Bantu đã biến vào bóng đêm, mang theo cái túi xách đựng chai vi-rút bệnh than B.c.
Trong lúc Lila mặc áo quần thì viên đại úy hiện ra ở cửa phòng ngủ. Đi theo ông ta là ông quản lý khách sạn. Ông ta chạy xộc đến cửa sổ.
— Cái gì xảy ra thế, thưa cô ? - Ông ta hỏi.
Lila kể cho ông ta nghe. Chị run cầm cập. Đúng ra chị nên cất cái chai vào tủ. Đúng ra chị nên đóng cửa sổ lại. Đó là những đề phòng cơ bản nhất. Thế mà chị lại làm như kẻ mới đảm nhận nhiệm vụ lần đầu, thiếu suy nghĩ. Nhiều kẻ ở Beirut đã bị giết chết vì thế rồi. Raza chắc sẽ giết chị mất.
Viên đại úy nói vào máy bộ đàm. — Có một tên Kaffir đang chạy trốn. Tất cả mọi người phải đi tìm nó. - Ông ta quay lại phía Lila, cười trấn an chị. — Chỉ vì những cái máy ảnh của cô thôi. Thật là một vố quá bậy.
Ngoài đường phố, có tiếng gọi người ta chú ý đến những câu khẩu hiệu. Chiếc Land Rover cảnh sát đầu tiên đã đến. Ánh đèn cực sáng chiếu vào những hàng chữ nguệch ngoạc bê bết ở trước khách sạn. Viên đại úy chạy ra cửa. Lila cùng ông quản lý chạy theo.
Khi họ ra đến đường, thêm ba chiếc Land Rover nữa của cảnh sát chạy đến. Trên mỗi chiếc, hai sĩ quan cảnh sát trang bị súng tiểu liên ngồi sẵn. Dọc theo đường phố, nhiều bóng người xuất hiện trên cửa sổ . Viên đại úy lấy cái loa phóng thanh, nói lớn :
— Cảnh sát thông báo đây. Có một tên Kaffir xuất hiện trong vùng. Có thể hắn có vũ khí. Quý vị hãy ở trong nhà ! Nếu ai trông thấy hắn, hãy gọi cho đồn cảnh sát biết.
— Ông sẽ không tìm ra hắn trong bóng tối được đâu, - Lila nói.
— Chúng tôi sẽ tìm ra hắn ! - Viên đại úy đáp, giọng bực tức. Y quay lại chiếc Land Rover gần đấy.
Lila nắm cánh tay ông ta. — Tôi muốn đi theo các ông. Để biết chắc máy ảnh của tôi còn nguyên vẹn. Cả một đống tiền đấy.
— Được rồi, thưa cô. Cô bước vào đi.
Viên đại úy ra lệnh cho nhân viên, môt chiếc Land Rover đi theo hướng ra bể nước, chiếc thứ hai chạy theo đường đi Johannesburg. Chiếc thứ ba được lệnh lục soát khu vực quanh dãy núi đá.
— Cho bật đèn thật sáng. Gây tiếng ồn ào nhiều càng tốt. Thằng Kaffir sẽ hoảng hồn lên. Hắn sẽ đâm đầu vào tay chúng ta - Viên đại úy nói. Y cười gằn - Hắn sẽ ân hận vì dám bén mảng đến gần chúng ta.
Lila ngồi chen giữa viên đại úy và anh tài xế. Đoàn xe Land Rover gầm rú chạy theo con đường chính trong thành phố Trekfontein, rồi chia tay nhau ở cuối đường.
— Thằng Kaffĩr chắc là đến đây bằng loại xe nào đấy - viên đại úy giải thích khi chiếc xe phóng qua thảo nguyên.
- Nhưng có thể hắn hoảng sợ mà bỏ chạy. Bọn Kaffir này có thể chạy một hơi năm mươi dặm như chơi. Như giống linh cẩu vậy.
— Khi bắt được hắn ông sẽ làm gì ? - Lila hỏi. Chị nắm chặt lấy bảng đồng hồ trên xe trong khi xe chạy nhanh.
— Trước hết là bắt cho được nó cái đã - Viên đại úy cười.
Họ chỉ chạy được vài dặm nữa thì máy truyền thanh dưới tấm bảng đồng hồ kêu lên ò ò.
"Đây là Bravo - Một gọi các đơn vị. Chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe gắn máy của hắn ở cuối vùng Im-pi-Kop".
Viên đại úy nói vào máy micrô. — Đây là chỉ huy gọi các đơn vị. Bravo-Một hãy lục soát dãy núi. Hắn có thể quay lại lần hai sau khi anh đi qua rồi. Bravo-Hai hãy từ bể nước quay lui. Bravo-Ba, khi các anh đi theo đường đến Johannesburg được năm dặm thì quay lui. Thằng Kaffir không chạy xa hơn nữa được đâu. Chúng ta sẽ đi theo phía nam dãy núi đá để phòng hắn chọn con đường này để về.
Đèn rọi liên tục lục lọi trong bóng đêm, chiếc Land Rover tung lên một đám bụi ở sau xe khi chạy qua thảo nguyên. Mặt trăng đã lặn. Xa xa về phía Đông, ánh sáng lờ mờ đang ló ra. Qua thảo nguyên, ánh đèn những xe khác lóe lên rồi hạ xuống. Thỉnh thoảng, máy truyền thanh lại báo cáo đã thấy. Rồi lại đính chính không có.
— Phải nhanh lên, các cậu ! - Viên đại úy la lên - Tôi muốn bắt cho được thằng Kaffir trước khi trời mưa.
Chiếc xe chạy lên một con dốc. Viên đại úy quay qua nhìn Lila, cười hết cỡ. — Trông cô khốn khổ quá, thưa cô.
Lila gượng cười. — Ông chủ biên sẽ đuổi tôi nếu mất những cái máy ảnh ấy.
Viên đại úy vỗ vỗ cánh tay của chị.
— Tôi sẽ cho cô một bản báo cáo đầy đủ để đưa cho ông ta xem. Ông ấy không có cách nào để khiển trách cô vì một thằng Kaffir đã gây nên cho cô cả.
Khi Raza biết, hắn sẽ phái một người tới. Chắc là sẽ không có chỗ nào để nấp hết. Chị sẽ bị săn lùng. Trước đây chị đã thấy cảnh này rồi... khi chị làm kẻ đi săn lùng.
— Cái gì thế kia ? - Viên đại úy la lên, y cho rọi ánh đèn lên. Trước mặt, thảo nguyên trải dài ra, nhiều bụi cây và cỏ cao bị đạp dập xuống. Ánh đèn rọi thấy một đàn trâu đang chạy ở phía trước chừng một phần tư dặm đường. Chúng chen lấn nhau để chạy, miệng kêu toáng lên.
— Có cái gì làm cho chúng sợ đấy - Viên đại úy la lên. Ông ta nhấc máy micrô lên - Ban chỉ huy ra lệnh cho các đơn vị hay. Bao vây lấy Im-pi-Kop.
Lila ngồi yên lặng, đờ người bên cạnh ông ta, hai tay bấu chặt lấy mặt đồng hồ trên xe để giữ cho vững khi chiếc xe Land Rover xóc lên xóc xuống, phóng nhanh qua thảo nguyên. Họ vòng qua phía sau đàn trâu. Phía trước họ xuất hiện một con dốc hai bên có cây cối chạy dài lên tận đỉnh dốc. Viên đại úy nói :
— Ông cố tôi đã tống cổ cả một bộ lạc dân Kaffir đi khỏi vùng này đây. Chỉ có mình ông với một nhóm thiếu niên. Ông cụ khi ấy mới mười sáu tuổi, nhưng ông có thể bắn chết một thằng Kaffir cách xa một trăm mét, và ông lại chạy rất nhanh.
— Kìa ! Kìa ! Kìa ! - Lila la lên. - Tôi thấy có cái gì động đậy kia kìa !
Viên đại úy rọi ánh sáng về hướng hàng cây. Gã Bantu đang cố chạy trối chết. Đầu hắn tụt sâu dưới vai, hai cánh tay đung đưa như máy, để giúp cho hắn chạy nhanh trên mặt đất. Lila thấy cái xách đựng máy đeo trên vai hắn đang nhảy lên nhảy xuống nhịp nhàng sau lưng hắn.
— Cô thấy tài quá, thưa cô - Viên đại úy nói, rồi ông ta gọi vào máy micrô - Chỉ huy ra lệnh cho các đơn vị. Tên Kaffir đang ở Im-pi-Kop. Chuẩn bị tiến xa hơn nếu chúng tôi không bắt được nó.
Để ánh đèn chiếu sáng cả vùng, viên đại úy với tay lấy khẩu các bin gác trên giá ở sau chỗ ngồi. Ánh sáng quét khắp cả vùng. Lila quay qua viên đại úy.
— Nếu ông bắn nó, ông sẽ làm hư hại máy ảnh của tôi mất.
Một loạt đạn sẽ làm vỡ cái chai. Như thế chị cũng đủ chết rồi. Chiếc Land Rover đã đến hàng cây. Không ngờ khu vực này lại rậm rạp như thế. Những thân cây cao vươn lên trên một đám cây cối chằng chịt trên mặt đất. Người tài xế dừng xe lại, nhảy xuống khỏi xe. Anh ta lấy một khẩu súng khác trên giá.
Viên đại úy lại cười : — Chúng ta phải chạy bộ để săn bắt thằng Kaffir.
Ông ta chỉnh đèn chiếu sáng tự động xoay trên trục, chiếu ánh sáng được khắp cả ngọn đồi. Trên thảo nguyên, ánh sáng của những chiếc Land Rover đều chiếu về phía đám rừng.
— Thằng Kaffir, ra mau đi - Viên đại úy la lên - Mày không thoát được đâu.
Đi vài mét, ông ta lại la lên như thế. Bỗng ở phía bên trái của Lila, một bụi cây động đậy, rồi khuôn mặt chị đã thấy trong phòng ngủ bỗng hiện ra. Hắn đưa hai tay cao lên trời. Hắn lo sợ nhìn hai khẩu súng.
— Được rồi, thưa ông chủ, tôi xin đầu hàng - Gã Bantu nói.
Viên đại úy gật đầu.
— Mày lấy cái túi xách ấy ra, thằng Kaffir.
Tên Kaffir lấy cái túi xách ra. Viên sĩ quan bước đến lấy cái túi xách đi. Anh ta đưa nó cho Lila. Chị bèn lục xem. Viên đại úy gật đầu với gã Bantu :
— Mày có lấy gì không, thằng Kaffir kia ?
Gã Bantu lắc đầu quầy quậy. — Không, thưa ông chủ, không lấy gì hết.
Tay Lila chạm phải cái chai. Chị thấy nguyên vẹn. Mặt chai không động chạm đến. Chị bỗng thấy run cả người.
— Còn nguyên vẹn chứ, thưa cô ? - Viên đại úy lo lắng hỏi.
Lila giả vờ kiểm tra lại máy ảnh. Chị quay lại cười nói với viên đại úy.
— Không hư hại gì hết.
— Rất tốt, thưa cô. Bây giờ cô hãy bước vào xe Land Rover đi - Viên đại úy bình tĩnh nói.
Lila gật đầu, bỗng chị hiểu ra. Chị quay bước. Đằng sau chị, viên đại úy nói với tên Kaffĩr cũng giọng như thế.
— Nào, thằng Kaffir kia, mày biết rõ việc mày phải làm rồi đấy. Và nếu mày không làm, thì ông Mandela và nhân dân của ông ấy chắc sẽ nói cho mày biết mà làm.
— Thưa ông chủ. Ông dẫn tôi về đồn cảnh sát chứ ? - Gã Bantu sợ sệt hỏi.
Bình minh đã đến ở phía bên kia ngọn đồi, những chiếc Land Rover khác đang chạy đến. Lila nghe giọng ông đại úy ra lệnh :
— Quay lưng lại, tên Kaffir.
Chị quay lại vừa lúc thấy viên đại úy lấy súng thúc mạnh tới trước, nòng súng đẩy vào lưng anh ta. Gã Bantu nhào sấp tới trước khi viên đạn xuyên vào lưng hắn. Viên đại úy và anh sĩ quan lôi cái thây đến chiếc Land Rover rồi ném hắn vào phía sau xe.
— Phiền một nỗi là bọn Kaffìr thường tìm cách để thoát - viên đại úy thở dài, lễ phép ra dấu cho Lila bước vào xe - Luật lệ đã rõ ràng rồi. Chúng tôi được quyền dùng bất kỳ thứ vũ lực gì cần thiết để giam giữ chúng, nhất là khi có kẻ nguy hiểm như bọn Kaffir. Nếu cô không bấm nút kêu cứu, thì có thể hắn đã hiếp cô rồi giết cô luôn. Khi một thằng Kaffir như thế cố trốn chạy, thì chắc cô cũng phải cương quyết thôi.
Sau đó, họ lặng lẽ lái xe về Trekfontein. Người ta đã ra ngoài lau chùi sạch những chữ viết lên tường và họ đã reo hò chào mừng khi đoàn xe cảnh sát đi qua. Khi Lila bước vào tiền sảnh của khách sạn, ông quản lý đang đứng đợi. Ông đang nắm trong tay một tờ điện tín. Trông thấy cái túi xách máy ảnh, ông rạng rỡ mặt mày.
— Chắc cô sắp từ giã chúng tôi rồi đây - Ông quản lý nói. Ông ta nhìn tờ giấy. - Vì ông chủ bút của cô gọi. Ông ta muốn cô đáp chuyến máy bay sắp đến để đi Athens. Tôi đã hỏi xem rồi, có một chuyến bay vào lúc mười giờ đêm nay cất cánh tại Johannesburg. Cô sẽ đến ăn sáng tại đấy.
— Xin cám ơn ông - Lila nói. Bỗng chị cảm thấy đói quá sức. Raza gọi, tức là mọi việc phải tiến hành theo kế hoạch đã định. Giờ ra tay đã kề bên rồi.