Sắc Xám Và Xanh - Nhất Chích Mai Hoa Lộc

Chương 6: Thợ săn

Edit: Thanh Mục
"Gần đây ngài có gặp rắc rối gì không? Tiểu thư Beryl."
"Ta thấy sắc mặt của ngài, không vui vẻ lắm."
Lão tiên sinh ngồi trên chiếc giường rộng rãi đầu đầy hoa rực, ông là phó trấn trưởng trong trấn, cũng là một trong những bệnh nhân Thẩm Thính Lan hôm nay tiếp nhận, hiện đang dựa vào lưng giường điêu khắc gỗ du nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Không có chuyện gì, tiên sinh." Thẩm Thính Lan lạnh nhạt trả lời.
"Chỉ là nhớ tới mấy ngày trước ta muốn bắt cừu lại để nó chạy thoát, có chút tự tức giận mà thôi."
Ông già dừng lại, "Ồ, cừu sao?"
"Beryl tiểu thư, lấy kinh nghiệm của ta mà nói, đối đãi với những thứ này ngươi hẳn là nên sử dụng vũ lực xử lý, thô bạo một chút cũng không sao."
"Dù sao cũng là cừu non đang chờ làm thịt, khác biệt chỉ là sớm một chút hoặc muộn một chút mà thôi."
"Ta không nghĩ như vậy." Thẩm Thính Lan dán ống nghe lên lưng ông lão, sau khi nghe tần suất tim phổi của ông, lại tiếp tục đo huyết áp cho ông.
Giọng điệu của cô là bình tĩnh: "Một thợ săn thông minh, nên học cách chờ đợi, di chuyển."
Lão tiên sinh nghe vậy cười cười, "Cũng đúng, Beryl tiểu thư thông minh như thế, ta tin tưởng ngài tự có cân nhắc."
Nói xong hắn lại bổ sung thêm một câu: "Nếu như cừu không hợp tác, có lẽ Beryl tiểu thư trước tiên có thể cho nó nếm thử một ít vị ngọt, để cho nó đối với ngài buông lỏng đề phòng, giả sử thời gian nó sẽ ngoan ngoãn phối hợp với ngài."
Nhìn thủy ngân trong đồng hồ huyết áp chậm rãi tăng lên, Thẩm Thính Lan hơi ngẩng cằm lên, ngữ khí trong lúc bình tĩnh còn có một cỗ ngạo ý.
"Hy vọng sự kiên nhẫn của ta đủ để chờ đợi cho đến ngày đó."
Trong lúc hai người ở trong phòng nói chuyện, một vị thú nhân tai thỏ bưng trà về phía bọn họ, trước khi đi còn dựa vào bên tai lão tiên sinh, nói gì đó với hắn.
Lão tiên sinh nghe xong lộ ra tươi cười, thuận tay sờ sờ bả vai nàng, "Ngươi đương nhiên có thể cùng đi."
Sau khi cô gái rời đi, Thẩm Thính Lan xuyên qua khe hở cửa phòng chưa đóng, mơ hồ nhìn thấy các cô gái trẻ bên ngoài cầm lễ phục không ngừng đi lên xuống.
Cô thì thầm: "Họ đang lo chuyện gì thế."
"Yến hội của hoàng tử Rhodes sắp tới, các nữ nhi của ta, tất cả đều khẩn cấp lựa chọn lễ phục tinh xảo đắt tiền nhất, để mình ở đêm tiệc trở thành người xuất sắc nhất." Lão tiên sinh hầy người nói.
"Nói vậy Beryl tiểu thư cũng nhận được thiệp mời đi."
"Ừm, vâng." Thẩm Thính Lan tháo dây tay máy đo huyết áp xuống, lão tiên sinh giật giật cánh tay có chút mỏi nhừ: "Định đi sao?"
"Đây chính là cơ hội tuyệt diệu để quý tộc thông đồng với nhau, chỉ có nhân sĩ thượng lưu mới có thể tham dự, nếu Beryl tiểu thư không đi, có thể sẽ bị người của hắn âm thầm nói không tôn kính Rhodes vương tử..."
"Ta cũng không thích cái địa phương ầm ĩ gọi là 'cao quý' đó."
Thẩm Thính Lan cởi găng tay màu đen ra, bắt đầu thu dọn thiết bị y tế, phản ứng nhạt nhẽo đối với chuyện yến hội.
Nhưng lại lần nữa hồi tưởng lại cuộc đối thoại giữa cô gái tai thỏ và lão tiên sinh vừa rồi, suy nghĩ của cô dường như là bỗng nhiên tiếp được cái gì đó.
Bất quá một lát sau, Thẩm Thính Lan nhướng mày, sắc mặt nặng nề vừa rồi quét sạch, đổi thành một loại cảm giác chờ mong thong dong khác.
Thời gian gần đây đi tới mùa đông lạnh lẽo, Thẩm Thính Lan về đến nhà dùng hết bữa tối, hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống, ngoài cửa sổ một vầng trăng tròn bị mây che lấp xám xịt, Thẩm Thính Lan cầm đèn dầu, ánh lửa lóe lên trong hành lang lung lay lay động.
Trong thư phòng lầu hai cũng truyền đến ánh sáng nông cạn.
Thẩm Thính Lan đẩy cửa gỗ tếch ra, sức mạnh và bước chân giống như một con mèo, hoàn toàn không nghe thấy nửa điểm tiếng động tác.
Khôi Tuyết đang ngồi bên trong, dựa vào bàn làm việc ở góc tường, thắp một cái đèn than, đó là góc quay lưng về phía cửa phòng, cho nên các nàng không trực tiếp mặt đối mặt nhìn thấy nhau.
"Đang làm gì vậy?"
Thanh âm của người phụ nữ giống như quỷ mị từ trong bóng tối đột nhiên thoát ra, đáy lòng Khôi Tuyết thầm kinh hãi, còn chưa kịp đáp lời, đã bắt đầu bối rối thu dọn tờ giấy đặt trên bàn.
Thẩm Thính Lan bước nhanh hơn, dáng người gầy gò của cô, bóng dáng trên mặt đất giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến dị thành móng vuốt sắc bén vươn về phía Khôi Tuyết.
Vội vàng, và chứa một chút tức giận gọi: "Khôi Tuyết...!"
"Không có gì...!" Đoán được không còn kịp nữa, Khôi Tuyết theo bản năng nhanh chóng dùng hai tay đặt trên giấy, ý đồ che lấp chữ viết trên giấy.
"Bỏ tay ra."
Thẩm Thính Lan nhướng mày, ánh mắt xám xịt, ngữ khí trầm trọng, áp lực mạnh mẽ lập tức cuốn chiếu mà đến.
Khôi Tuyết cắn cắn môi, tai sói đứng lên, biểu đạt sự không cam lòng của cô.
"Đừng để ta nói lần thứ hai."
Người phụ nữ đặt đèn dầu lên bàn, phát ra một tiếng "Phanh!"
Đột nhiên tiếng vang thật lớn làm cho Khôi Tuyết hoảng sợ, cô kẹp chặt đuôi sói, ngón chân bởi vậy một khắc căng thẳng thần kinh cuộn tròn lên.
Bầu không khí hiện tại phi thường ngưng trọng, trong im lặng tự có lôi cổ liên tiếp gõ, từng chút từng chút nặng nề, từng chút từng chút lo lắng, theo thời gian lên men, tiết tấu càng ngày càng nhanh!
Thẩm Thính Lan khẽ trừng mắt nhìn cô một cái, đưa tay trực tiếp rút tờ giấy ra khỏi cánh tay Khôi Tuyết.
Từ khi Thẩm Thính Lan nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của Khôi Tuyết, cô nhất thời nổi lên nghi ngờ, hoài nghi đối phương thừa dịp mình không ở nhà, có phải muốn viết thư cầu cứu hay bất cứ nội dung nào gây bất lợi cho cô hay không.
Nhưng khi Thẩm Thính Lan cầm lấy xấp giấy kia, híp mắt nhìn, lông mày của cô lại nhíu lại, ngược lại trong mắt cô chảy ra ánh sáng hơi kinh ngạc, che đi sự nghi ngờ của cô.
"Ngươi đang viết tên ta?"
Thẩm Thính Lan nghi hoặc hỏi ra, thiếu nữ trước bàn lập tức quay mặt lại, hai gò má nổi lên màu đỏ mỏng nhàn nhạt.
Cô chột dạ trả lời: "Ừm..."
Trầm Thính Lan yên tĩnh, biểu tình có chút khó nói thành lời, cô cúi người xuống, giọng điệu chậm lại không ít: "Vậy ngươi thấy ta khẩn trương cái gì? Tuyết xám."
Cô gái không nói chuyện, sử dụng khuôn mặt đỏ hơn để trả lời.
Thẩm Thính Lan ngẩn người, ánh đèn trong tay làm nổi bật khuôn mặt của cô.
Cô cho rằng Khôi Tuyết sẽ chột dạ, là bởi vì tình cảm vi diệu mà thiếu nữ che giấu bị người vô tình vạch trần chiếu rọi thành, nhưng từ "chột dạ" này, đối với dụng ý chuẩn xác của Tuyết Xám mà nói, cũng không phải như vậy.
Cô đã sớm ngửi thấy mùi hương lạnh lẽ lạ của nữ nhân từ hành lang từ xa đến gần.
Thẩm Nghe Lan đến, cô đã sớm có chuẩn bị.
Những tờ giấy đầy chữ 'Beryl' kia, là Tuyết Xám buổi trưa dẫn đầu liền viết xong, vì chờ nó ở một khắc nào đó, cũng chính là hiện tại, làm cờ bộ binh có ích.
Mà một xấp giấy thực sự kèm theo nội dung, đã bị Khôi Tuyết nhét vào trong ván giường giữa nệm và gỗ giường.
Lúc cúi đầu, Khôi Tuyết nhanh chóng thu lại ý đồ lộ ra trong đáy mắt, đợi đến khi cô lại ngước mắt nhìn Thẩm Thính Lan, trong lòng đã trấn định không ít.
"Là ta hiểu lầm ngươi, Khôi Tuyết."
Ánh mắt người phụ nữ nhìn cô đã dịu dàng xuống, cô buông giấy xuống, chủ động hỏi Khôi Tuyết:
"Ngươi có muốn biết tên tiếng Trung của ta được viết như thế nào không?"
Khôi Tuyết chớp chớp mắt, gật đầu.
Người phụ nữ cầm bút, mực rơi trên giấy trắng, viết ra một dòng chữ —— Thẩm Thính Lan.
Đây là tên gốc của Thẩm Thính Lan, xưng hô Beryl này, là tên tiếng Anh "Beryl" mà mẫu thân đặt cho cô, ngụ ý là bảo thạch màu xanh biếc.
Thẩm Thính Lan chỉ vào phông chữ có độ mạnh đồng đều: "Ngươi đọc xem, Khôi Tuyết, thử phát âm với ta."
Thẩm Thính Lan đọc một lần, giọng điệu tự nhiên chuẩn xác, mà Tuyết Xám vừa mở miệng đã bị phát âm này của Thẩm Thính Lan làm khó, hơn nữa chữ "Lan" phía sau, luôn đọc thành 'Nán', quả thực làm cho đầu lưỡi sắp thắt nút!
Khôi Tuyết còn đang im lặng, Thẩm Thính Lan liền nở nụ cười, nhìn ra được tâm tình cô trở nên rất tốt, hoàn toàn không cùng một người với hung thần ác sát vừa mới vào cửa.
Bầu không khí tươi cười ở đuôi mắt cũng tản ra, ngũ quan sinh động mỹ diễm, rất đẹp.
May mắn thay... Thẩm Thính Lan không phát hiện ra sự khác thường.
"Khôi Tuyết... Ta có chuyện muốn nói với ngươi." Thẩm Thính Lan một tay chống lên bàn, cô ta hơi cúi người xuống, kề sát vào bên cạnh Khôi Tuyết, nói:
"Ta nghĩ ngươi nghe xong sẽ rất vui."
Khôi Tuyết ngẩng cằm lên, "Ngài mua 2 con dê nướng nguyên con?"
"Không... Không, không." Thẩm Thính Lan nói, còn thuận tay điểm chóp mũi Khôi Tuyết, có chút trách cô là ý tứ quỷ tham ăn.
"Không phải ngươi nói rất muốn đi ra ngoài sao? Khôi Tuyết." Đầu ngón tay Thẩm Thính Lan lặng yên không một tiếng động khoác lên vai cô ấy.
"Chẳng bao lâu nữa... Ta sẽ tham dự một bữa tiệc."
"Đến lúc đó, ta có thể mang ngươi đi ra ngoài."
Dứt lời, ánh mắt Khôi Tuyết lập tức sáng lên, cái này thật sự so với cho cô một trăm con dê nướng còn khiến người ta kích động hưng phấn!
Thẩm Thính Lan nhếch khóe mắt, cúi người xuống, thấp giọng nói bên tai Tuyết Xám:
"Bất quá, đổi lại..."
"... Ngươi phải hứa với ta một điều kiện."