Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ
Chương 17: Hồ Lô Thu Yêu 1
Ngoài cửa sấm sét ầm ầm, ánh đèn nhấp nháy liên tục, như thể mạch điện cũ có vấn đề, bỗng "bụp" một tiếng mọi thứ đều chìm vào bóng đêm đen kịt.
Lần này tôi không cảm thấy một chút sợ hãi nào, tôi mong chờ một bàn tay nắm lấy tôi trong bóng tối, tôi hi vọng Mộ Thanh Thanh sẽ xuất hiện và cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.
"Bịch" Một bàn tay lạnh thấu xương đặt trên vai tôi, cơ thể lạnh lẽo đó cũng nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau.
Bên tai tôi truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Hứa Diệp, anh đang tìm em sao?"
Tôi nhanh chóng quay người lại, khi mắt dần thích nghi với bóng tối xung quanh mình, tôi mơ hồ có thể nhìn thấy được gương mặt của Mộ Thanh Thanh. Đó không còn là gương mặt khủng khiếp dọa người nữa mà là gương mặt tràn đầy sức sống của thiếu nữ.
Cô ấy nhìn tôi, thâm tình yêu thương ôn nhu như nước.
“Mộ tiểu thư, tôi đang tìm cô, bởi vì có chuyện tôi muốn hỏi cô, sự biến mất của bạn tôi có liên quan gì đến cô không?" Tôi nhìn chằm chằm vào Mộ Thanh Thanh nôn nóng muốn biết câu trả lời.
Mộ Thanh Thanh cười lạnh: "Anh nói xem? Bọn họ là bạn của anh, em làm sao có thể g.i.ế.c họ được, em đã nói rồi, là lão thái bà kia muốn hại anh."
Không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy rất tin tưởng lời của Mộ Thanh Thanh, đồng thời cảm thấy áy náy vì đã nghi oan cho cô ấy.
"Mộ Tiểu Thư, tôi tin cô, vậy cô có thể nói cho tôi biết Phỉ Phỉ và Kiến Nam đang ở đâu không?” Giọng nói của tôi như đang cầu xin.
Mộ Thanh Thanh lại nhìn tôi lắc đầu, nói hôm nay cô ấy cùng Tôn Tử vào trong trấn, căn bản không biết được ở Minh gia đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù biết được Tôn Tử đã vào trong trấn bình an, nhưng tôi vẫn cảm thấy tuyệt vọng, những chuyện xảy ra xung quanh tôi thật sự quá kỳ lạ.
Nếu như không phải Mộ Thanh Thanh làm, vậy còn có thể là ai? Chẳng lẽ thật sự giống như Mộ Thanh Thanh đã nói là do bà nội đang ngấm ngầm giở trò muốn hại chúng tôi sao?
Không, tuyệt đối không thể, tôi là cháu trai duy nhất của bà, hơn nữa bà đối xử với tôi rất dịu dàng, còn tặng cho tôi một viên huyết ngọc quý giá để bảo vệ bình an nữa.
“Hứa Diệp, em biết hiện tại anh không tin, em cũng không trách anh, anh yên tâm, rất nhanh thôi em có thể đứng bên cạnh anh, bảo vệ anh như một người bình thường.” Mộ Thanh Thanh nhìn chằm chằm tôi, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.
Tôi không biết lời nói này rốt cuộc có nghĩa là gì, Mộ Thanh Thanh lại biến mất không chút dấu vết, Mộ Thanh Thanh đi rồi, trong căn phòng tối đen này chỉ còn một mình tôi. “Lạch cạch, lạch cạch.”
Bên ngoài hành lang gỗ vắng lặng truyền đến tiếng bước chân, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng tôi.
“Thiếu gia, tôi mang đèn cầy đến cho cậu.” Là giọng nói của dì Liên, tôi mở cửa mời dì Liên vào, dì đưa cho tôi đèn cầy rồi liền quay người rời đi dường như không hề muốn nói chuyện với tôi.
Mà hiện tại tôi cũng không muốn nói gì với dì ấy, cả người tôi mê mang không tỉnh táo chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành, có lẽ sau khi tỉnh dậy đầu óc tôi sẽ minh mẫn hơn.
Trong mơ, cô ấy đưa bàn tay trắng nõn về phía tôi, móng tay của bàn tay này sơn màu đỏ anh đào này không phải tay của Mộ Thanh Thanh, mà là tay của Phỉ Phỉ.
Bàn tay này vô cùng yếu ớt lại trắng bệch, da tay tróc từng mảng từng mảng, nhìn rất đáng sợ.
Gió thổi lạnh rét thấu xương, tôi tuyệt vọng nhìn đôi bàn tay ấy trở nên vặn vẹo khủng khiếp, cuối cùng là đẫm máu, đúng vậy, tôi không thể cứu cô ấy, chỉ có thể nhìn cô ấy đau đớn tuyệt vọng, chỉ có thể nhìn cô ấy la hét co giật trong góc.
Khi mở mắt ra lần nữa, hai má tôi đã ướt đẫm một mảng, trời cũng đã sáng rồi, trong lòng tôi lại bị té thành từng mảnh vụn.
“Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm!”
Bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa gấp gáp, tôi nhanh chóng mặc quần áo vào rồi ra mở cửa, đứng bên ngoài là Tiểu Phân, cô ấy thở dốc nói với tôi: “Thiếu… thiếu gia, đã tìm thấy cô Phỉ Phỉ rồi.”
Trong lòng tôi liền trở nên phấn khích, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, tìm thấy là tốt rồi.
“Đang ở đâu, mau dẫn tôi đến đó.” Tôi hào hứng nắm lấy tay Tiểu Phân.
Cô ấy giật tay lại, nói với tôi rằng Phỉ Phỉ đã được đưa về phòng mình, chỉ là? Tiểu Phân ngập ngừng không nói, tôi không đợi Tiểu Phân nói hết đã vội vàng chạy đến phòng của Phỉ Phỉ.
Khi vừa mở cửa bước vào, tôi đã ngửi thấy một cái mùi rất khó chịu, giống như mùi thịt bị thối rữa, khiến dạ dày của người ngửi thấy cuộn trào dữ dội.
Tôi vẫn chưa ăn sáng chỉ có thể đứng ngoài cửa nôn khan một trận, liền sốt ruột vội vàng chạy vào trong.
Phỉ Phỉ quả nhiên đang nằm trên giường, Dì Liên đứng một bên, nhìn thấy tôi đến liền nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng, nói với tôi: “Đích thiếu gia, cô Phỉ Phỉ… cô ấy….”