Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 55: Sờ lầm người rồi
- A? Sao kích cỡ lại khác?
Trương Nhất Phàm sờ đến con thỏ trắng nhỏ xinh mềm mại trước ngực Chu Phán Phán thì phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ.
- Aaaaa
Lúc này, Chu Phán Phán hoảng sợ thét lên một tiếng chói tai. Bất thình lình bị người ta ôm chặt, tưởng là gặp phải kẻ gian nên kêu lên một tiếng theo bản năng.
Trương Nhất Phàm vội vã buông ra, hỏi với vẻ cảnh giác:
- Cô là ai?
Chu Phán Phán sợ đến nỗi mặt tái mét, toàn thân run lẩy bẩy, nhìn Trương Nhất Phàm một cách hoảng sợ:
- Anh, đừng qua đây.
Sau đó, cô ta cầm lấy chiếc gối, ôm khư khư trước ngực.
Dù sao cũng là sinh viên khoa biểu diễn nên Chu Phán Phán rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi chân thon dài thẳng tắp mang tất đen. Xem ra thì dáng người cũng không đến nỗi nào. Do lúc nãy cô ta đứng quay lưng về phía cửa khiến cho Trương Nhất Phàm nhìn lộn. Lúc này mới tạm thời bị kích động.
Hà Tiêu Tiêu từ nhà vệ sinh đi ra:
- Phán Phán sao vậy?
Cô ta nhanh chóng phát hiện ra sự xuất hiện của Trương Nhất Phàm ở trong phòng. Cái vẻ kinh ngạc của hai người xem ra là đã có hiểu nhầm gì rồi. Là người phụ nữ của Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu hiển nhiên biết Trương Nhất Phàm có một thói quen chính là thích ôm lưng mình bất ngờ từ phía sau, sau đó thuận tay sờ ngực.
Chết rồi! Lúc nãy không phải là…
Nghĩ đến mỗi lần Trương Nhất Phàm hành động mờ ám là Hà Tiêu Tiêu lại vô cùng buồn bực.
Nhưng cô ấy lập tức phản ứng lại:
- Anh Nhất Phàm, anh về rồi à? Đây là bạn học của em, Chu Phán Phán. Anh gọi cô ấy là Phán Phán là được rồi.
- Ồ, là bạn học của em à.
Trương Nhất Phàm lúng túng cười cười, hơi ngượng ra phòng khách ngồi.
Thì ra tên yêu râu xanh này là Trương Nhất Phàm mà Hà Tiêu Tiêu hay nhắc đến đây. Chu Phán Phán thở dài nhẹ nhõm, vứt chiếc gối rồi xuống giường.
- Cậu không sao chứ, Phán Phán?
Dường như Hà Tiêu Tiêu đã nhìn thấy điều gì từ khuôn mặt của Chu Phán Phán. Phải làm cho rõ ràng có phải là lúc nãy đã sờ mó cô ta không.
Đã là người một nhà nên Chu Phán Phán cũng thoải mái, nói với vẻ không quan trọng:
- Không sao, anh ta đột nhiên xuất hiện. Lúc nãy làm tớ giật cả mình. Tớ còn nghĩ là trộm vào nhà chứ.
Nói xong thì cô ta nhìn Hà Tiêu Tiêu với ánh mắt kỳ lạ, nói thầm:
- Con nhỏ chết bầm kia còn gạt người ta. Kêu tên yêu râu xanh kia là anh cô. Hừ! Tôi thấy là người tình mới đúng. Hơn nữa, cái động tác của tên yêu râu xanh đó lão luyện như thế kia chắc chắn là trước kia anh ta hay làm vậy lắm.
Sau đó ánh mắt của cô ta lại dừng lại ngay trên bộ ngực căng tròn của Hà Tiêu Tiêu.
Chẳng trách mấy tháng nay ngực của con nhỏ này càng ngày càng lớn. Mình còn nghĩ là nguyên nhân gì khác chứ. Hiểu được nguyên nhân rồi, Chu Phán Phán liền cười một cách vô cùng mờ ám khiến cho Hà Tiêu Tiều chẳng hiểu ra sao cả.
Mọi vật dụng trong phòng đều đầy đủ cả, đồ điện, dụng cụ gia đình… không thiếu thứ gì. Chắc là tên Hồ Lôi này đã phải tốn không ít công sức đây. Vì mọi thứ đều mới, cứ nhìn là biết chưa có ai dùng qua cả.
Nhưng có sẵn một ngôi nhà dù sao cũng tốt hơn là hàng ngày phải ở khách sạn. Trương Nhất Phàm đương nhiên là chấp nhận rồi.
- Hai người ăn cơm chưa?
Thấy hai người đi ra, Trương Nhất Phàm bỏ điều khiển xuống hỏi.
- Ăn rồi.
Hà Tiêu Tiêu trả lời nhỏ nhẹ.
Chu Phán Phán nhìn Hà Tiêu Tiêu một cách lạ lẫm:
- Cậu ăn khi nào? Hai chúng tôi cứ bận bịu ở đây mãi tới tận giờ. Không phải anh ra keo kiệt đến nỗi ngay cả bữa cơm cũng không mời chứ?
Hà Tiêu Tiêu vội vàng kéo kéo Chu Phán Phán. Cô ta thực sự vẫn không hiểu tên yêu râu xanh này là người như thế nào mà hình như Hà Tiêu Tiêu rất sợ anh ta. Nhưng Chu Phán Phán tôi thì không. Cứ dựa vào những tiện nghi lúc nãy của anh ta thì để anh mời bữa cơm thật là quá rẻ.
Trương Nhất Phàm hiểu ý của Hà Tiêu Tiêu. Cô này không muốn làm phiền mình, trong lòng chỉ cảm thấy nợ mình điều gì đó. Cái suy nghĩ này không ổn chút nào, phải giảng giải cho cô mới được.
Anh ta cảm thấy so với Hà Tiêu Tiêu thì cô Chu Phán Phán xinh đẹp này thẳng thắn nhanh mồm nhanh miệng và có chút gì đó đanh đá hơn.
Thấy căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, tinh tươm, Trương Nhất Phàm đứng dậy:
- Hôm nay hai người đã phải vất vả rồi. Đi, tôi dẫn hai người ra ngoài ăn chút gì đó.
- Như vậy còn được.
Chu Phán Phán vểnh miệng lên, ra vẻ đương nhiên.
Hà Tiêu Tiêu cũng vừa mới biết Trương Nhất Phàm được chọn làm Phó chủ tịch huyện. Làm Phó chủ tịch huyện hẳn là rất bận rộn nên cô ta không muốn giành đi quá nhiều thời gian của Trương Nhất Phàm. Thế là cô ta kéo kéo Chu Phán Phán:
- Anh Nhất Phàm rất bận, chúng ta tự ra ngoài ăn đại cái gì đó là được rồi.
Nhưng Chu Phán Phán mặc kệ:
- Anh ta bận? Chẳng lẽ anh ta còn bận hơn cả cậu tớ sao?
- Cậu của cô làm gì?
Nghe Chu Phán Phán nói như vậy, Trương Nhất Phàm liền hỏi một câu.
- Cậu tôi là Phó chủ tịch thị trấn Hồng Kỳ.
Trong nhà của Chu Phán Phán, cái chức Phó chủ tịch thị trấn Hồng Kỳ đã là rất to rồi. Thị trấn Hồng Kỳ là một thị trấn tương đối giàu có của Thông Thành, mỗi lần xếp hạng đều đứng ở vị trí thứ năm. Trương Nhất Phàm cũng có nghe nói.
- Phó chủ tịch thị trấn, ừ, cũng ghê gớm đó chứ.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu.
Chu Phán Phán liền đắc ý nói:
- Sao? Lớn hơn anh đúng không?
Cô ta thấy Trương Nhất Phàm còn trẻ như thế này, trước kia lại nghe Hà Tiêu Tiêu nói anh ta làm ở cơ quan. Chẳng qua chỉ là một tên nhân viên quèn thôi mà.
- Lớn hơn tôi, lớn hơn tôi, đi thôi. Chúng ta đi ăn cơm?
Trương Nhất Phàm cười cười dẫn hai người xuống lầu.
Xuống tới dưới lầu mới thấy xe chưa có về.
Anh ta liền lôi chiếc điện thoại nhái theo Motorola 99oox mà huyện mới cấp ra gọi điện cho tài xế Tiểu Dương. Chu Phán Phán nhìn thấy thì lén thè lưỡi:
- Oa, di động cơ đấy.
Ngay cả cậu mình làm lớn như vậy mà cũng không được cấp điện thoại. Vậy mà Trương Nhất Phàm lại có thể lôi ra thứ đồ chơi này. Quá hoành tráng. Lúc này ánh mắt Chu Phán Phán nhìn Trương Nhất Phàm đã khác.
Lén kéo tay Hà Tiêu Tiêu:
- Tiêu Tiêu, anh Nhất Phàm của cậu đẹp trai quá!
- Con nhỏ mê muội kia, có muốn tớ giới thiệu cho không. Cậu làm bạn gái anh ta đi..
Hà Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn cô ta, trêu ghẹo nói.
- Thật sao? Cậu không ghen chứ?
Chu Phán Phán vẫn nghiêm túc, nhìn Hà Tiêu Tiêu khó chịu.
Mặt Hà Tiêu Tiêu lúc ửng đỏ lúc lại trắng bệch. Con nhỏ này thật không biết xấu hổ, lại còn tưởng thật nữa chứ. Chỉ có điều sao mình nỡ đẩy anh Nhất Phàm đi chứ?
Chu Phán Phán là người thông minh. Lúc nãy ở trong phòng, hành động của Trương Nhất Phàm đã để lộ ra mối quan hệ của hai người. Cô ta sao có thể không hiểu ý của Hà Tiêu Tiêu chứ, áp sát lại cười nói:
- Không nỡ lòng nào đúng không? Con nhỏ này còn dám lừa tớ hả. Cuối cùng thì giờ tớ cũng biết vì sao ngực của cậu lại to hơn của tớ.
Chu Phán Phán vừa nói vừa đưa tay lên sờ ngực của Hà Tiêu Tiêu, nhanh đến độ Hà Tiêu Tiêu đỏ hết cả mặt, xấu hổ vô cùng:
- Cậu này, để xem tớ đánh chết cậu.
Trong lúc hai người cãi nhau thì tài xế Tiểu Dương đã chạy xe đến. Trương Nhất Phàm không đợi anh tài xế mở miệng đã bước lên phía trước một bước:
- Đưa xe cho tôi, anh bắt xe về đi.
Tiểu Dương thoái mái đồng ý:
- Được, đi cẩn thận chút.
Tên Tiểu Dương này rất hiểu quy củ. Không nán lại ở đây lâu, càng không nhìn Hà Tiêu Tiêu và Chu Phán Phán ở đằng xa cái nào, mà vẫy chiếc xe cũ kỹ, nhanh chóng rời đi.
Trương Nhất Phàm chạy xe đến chỗ hai người:
- Lên xe đi.
- Chiếc xe này là của anh à?
Chu Phán Phán cứ mắt tròn mắt dẹt không ngừng nhìn Trương Nhất Phàm lượn vòng. Chiếc xe này không giống chiếc xe của Trương Nhất Phàm. Nó là một chiếc Volkswagen mới tinh.
Bây giờ huyện Thông Thành, ngoài Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện còn có Trương Chính Hòa và Trưởng phòng tài chính đi xe Audi. Còn những vị lãnh đạo khác đều đi xe Santana. Ngoài ra xe của Trưởng ban tổ chức là chiếc Au di cũ, gần như là dùng được bốn năm năm gì rồi.
Trương Nhất Phàm cười cười. Thấy Hà Tiêu Tiêu cùng Chu Phán Phán chủ động ngồi ở phía sau liền nói:
- Đây là xe của cơ quan. Nói đi, các cô thích ăn gì?
Hà Tiêu Tiêu vẫn cứ có vẻ nhát gan, nói nhỏ:
- Vậy thì đến chỗ gần đây ăn đại gì đi!
- Không được, tôi muốn đến Thành Hào Miếu ăn đồ ăn Tứ Xuyên.
Ý kiến của Hà Tiêu Tiêu lập tức gặp phải sự phản đối của Chu Phán Phán.
Trương Nhất Phàm nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra Thành Hào Miếu có đồ ăn Tứ Xuyên. Anh ta suy nghĩ :
- Được rồi, hay là tôi dẫn các cô đến một nơi được không?
- Đi đâu?
Không ngờ lần này hai cô gái lại đồng thanh hỏi.
- “Hồi Vị Vô Cùng”
Trương Nhất Phàm nghĩ đến nhà hàng của Lý Minh Huy mới mở.
Chu Phán Phán kinh ngạc hét lớn:
- Xa xỉ quá nhỉ? Nghe nói ở đó rất đắt. Tôi cũng không muốn nhẫn tâm ép anh như vậy đâu.
Trương Nhất Phàm cười nhạt:
- Không sao, đã mời thì phải cho ra mời chứ đúng không?
Thấy Trương Nhất Phàm thản nhiên như vậy thì Chu Phán Phán liền nhìn anh ta với vẻ kỳ lạ. Trong lòng cứ suy nghĩ mãi rốt cuộc hắn ta là ai? Có cần phải bám theo anh ta, đem một anh chồng giàu có về cho những người không coi mình ra gì mở rộng tầm mắt không?
Trương Nhất Phàm sờ đến con thỏ trắng nhỏ xinh mềm mại trước ngực Chu Phán Phán thì phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ.
- Aaaaa
Lúc này, Chu Phán Phán hoảng sợ thét lên một tiếng chói tai. Bất thình lình bị người ta ôm chặt, tưởng là gặp phải kẻ gian nên kêu lên một tiếng theo bản năng.
Trương Nhất Phàm vội vã buông ra, hỏi với vẻ cảnh giác:
- Cô là ai?
Chu Phán Phán sợ đến nỗi mặt tái mét, toàn thân run lẩy bẩy, nhìn Trương Nhất Phàm một cách hoảng sợ:
- Anh, đừng qua đây.
Sau đó, cô ta cầm lấy chiếc gối, ôm khư khư trước ngực.
Dù sao cũng là sinh viên khoa biểu diễn nên Chu Phán Phán rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi chân thon dài thẳng tắp mang tất đen. Xem ra thì dáng người cũng không đến nỗi nào. Do lúc nãy cô ta đứng quay lưng về phía cửa khiến cho Trương Nhất Phàm nhìn lộn. Lúc này mới tạm thời bị kích động.
Hà Tiêu Tiêu từ nhà vệ sinh đi ra:
- Phán Phán sao vậy?
Cô ta nhanh chóng phát hiện ra sự xuất hiện của Trương Nhất Phàm ở trong phòng. Cái vẻ kinh ngạc của hai người xem ra là đã có hiểu nhầm gì rồi. Là người phụ nữ của Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu hiển nhiên biết Trương Nhất Phàm có một thói quen chính là thích ôm lưng mình bất ngờ từ phía sau, sau đó thuận tay sờ ngực.
Chết rồi! Lúc nãy không phải là…
Nghĩ đến mỗi lần Trương Nhất Phàm hành động mờ ám là Hà Tiêu Tiêu lại vô cùng buồn bực.
Nhưng cô ấy lập tức phản ứng lại:
- Anh Nhất Phàm, anh về rồi à? Đây là bạn học của em, Chu Phán Phán. Anh gọi cô ấy là Phán Phán là được rồi.
- Ồ, là bạn học của em à.
Trương Nhất Phàm lúng túng cười cười, hơi ngượng ra phòng khách ngồi.
Thì ra tên yêu râu xanh này là Trương Nhất Phàm mà Hà Tiêu Tiêu hay nhắc đến đây. Chu Phán Phán thở dài nhẹ nhõm, vứt chiếc gối rồi xuống giường.
- Cậu không sao chứ, Phán Phán?
Dường như Hà Tiêu Tiêu đã nhìn thấy điều gì từ khuôn mặt của Chu Phán Phán. Phải làm cho rõ ràng có phải là lúc nãy đã sờ mó cô ta không.
Đã là người một nhà nên Chu Phán Phán cũng thoải mái, nói với vẻ không quan trọng:
- Không sao, anh ta đột nhiên xuất hiện. Lúc nãy làm tớ giật cả mình. Tớ còn nghĩ là trộm vào nhà chứ.
Nói xong thì cô ta nhìn Hà Tiêu Tiêu với ánh mắt kỳ lạ, nói thầm:
- Con nhỏ chết bầm kia còn gạt người ta. Kêu tên yêu râu xanh kia là anh cô. Hừ! Tôi thấy là người tình mới đúng. Hơn nữa, cái động tác của tên yêu râu xanh đó lão luyện như thế kia chắc chắn là trước kia anh ta hay làm vậy lắm.
Sau đó ánh mắt của cô ta lại dừng lại ngay trên bộ ngực căng tròn của Hà Tiêu Tiêu.
Chẳng trách mấy tháng nay ngực của con nhỏ này càng ngày càng lớn. Mình còn nghĩ là nguyên nhân gì khác chứ. Hiểu được nguyên nhân rồi, Chu Phán Phán liền cười một cách vô cùng mờ ám khiến cho Hà Tiêu Tiều chẳng hiểu ra sao cả.
Mọi vật dụng trong phòng đều đầy đủ cả, đồ điện, dụng cụ gia đình… không thiếu thứ gì. Chắc là tên Hồ Lôi này đã phải tốn không ít công sức đây. Vì mọi thứ đều mới, cứ nhìn là biết chưa có ai dùng qua cả.
Nhưng có sẵn một ngôi nhà dù sao cũng tốt hơn là hàng ngày phải ở khách sạn. Trương Nhất Phàm đương nhiên là chấp nhận rồi.
- Hai người ăn cơm chưa?
Thấy hai người đi ra, Trương Nhất Phàm bỏ điều khiển xuống hỏi.
- Ăn rồi.
Hà Tiêu Tiêu trả lời nhỏ nhẹ.
Chu Phán Phán nhìn Hà Tiêu Tiêu một cách lạ lẫm:
- Cậu ăn khi nào? Hai chúng tôi cứ bận bịu ở đây mãi tới tận giờ. Không phải anh ra keo kiệt đến nỗi ngay cả bữa cơm cũng không mời chứ?
Hà Tiêu Tiêu vội vàng kéo kéo Chu Phán Phán. Cô ta thực sự vẫn không hiểu tên yêu râu xanh này là người như thế nào mà hình như Hà Tiêu Tiêu rất sợ anh ta. Nhưng Chu Phán Phán tôi thì không. Cứ dựa vào những tiện nghi lúc nãy của anh ta thì để anh mời bữa cơm thật là quá rẻ.
Trương Nhất Phàm hiểu ý của Hà Tiêu Tiêu. Cô này không muốn làm phiền mình, trong lòng chỉ cảm thấy nợ mình điều gì đó. Cái suy nghĩ này không ổn chút nào, phải giảng giải cho cô mới được.
Anh ta cảm thấy so với Hà Tiêu Tiêu thì cô Chu Phán Phán xinh đẹp này thẳng thắn nhanh mồm nhanh miệng và có chút gì đó đanh đá hơn.
Thấy căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, tinh tươm, Trương Nhất Phàm đứng dậy:
- Hôm nay hai người đã phải vất vả rồi. Đi, tôi dẫn hai người ra ngoài ăn chút gì đó.
- Như vậy còn được.
Chu Phán Phán vểnh miệng lên, ra vẻ đương nhiên.
Hà Tiêu Tiêu cũng vừa mới biết Trương Nhất Phàm được chọn làm Phó chủ tịch huyện. Làm Phó chủ tịch huyện hẳn là rất bận rộn nên cô ta không muốn giành đi quá nhiều thời gian của Trương Nhất Phàm. Thế là cô ta kéo kéo Chu Phán Phán:
- Anh Nhất Phàm rất bận, chúng ta tự ra ngoài ăn đại cái gì đó là được rồi.
Nhưng Chu Phán Phán mặc kệ:
- Anh ta bận? Chẳng lẽ anh ta còn bận hơn cả cậu tớ sao?
- Cậu của cô làm gì?
Nghe Chu Phán Phán nói như vậy, Trương Nhất Phàm liền hỏi một câu.
- Cậu tôi là Phó chủ tịch thị trấn Hồng Kỳ.
Trong nhà của Chu Phán Phán, cái chức Phó chủ tịch thị trấn Hồng Kỳ đã là rất to rồi. Thị trấn Hồng Kỳ là một thị trấn tương đối giàu có của Thông Thành, mỗi lần xếp hạng đều đứng ở vị trí thứ năm. Trương Nhất Phàm cũng có nghe nói.
- Phó chủ tịch thị trấn, ừ, cũng ghê gớm đó chứ.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu.
Chu Phán Phán liền đắc ý nói:
- Sao? Lớn hơn anh đúng không?
Cô ta thấy Trương Nhất Phàm còn trẻ như thế này, trước kia lại nghe Hà Tiêu Tiêu nói anh ta làm ở cơ quan. Chẳng qua chỉ là một tên nhân viên quèn thôi mà.
- Lớn hơn tôi, lớn hơn tôi, đi thôi. Chúng ta đi ăn cơm?
Trương Nhất Phàm cười cười dẫn hai người xuống lầu.
Xuống tới dưới lầu mới thấy xe chưa có về.
Anh ta liền lôi chiếc điện thoại nhái theo Motorola 99oox mà huyện mới cấp ra gọi điện cho tài xế Tiểu Dương. Chu Phán Phán nhìn thấy thì lén thè lưỡi:
- Oa, di động cơ đấy.
Ngay cả cậu mình làm lớn như vậy mà cũng không được cấp điện thoại. Vậy mà Trương Nhất Phàm lại có thể lôi ra thứ đồ chơi này. Quá hoành tráng. Lúc này ánh mắt Chu Phán Phán nhìn Trương Nhất Phàm đã khác.
Lén kéo tay Hà Tiêu Tiêu:
- Tiêu Tiêu, anh Nhất Phàm của cậu đẹp trai quá!
- Con nhỏ mê muội kia, có muốn tớ giới thiệu cho không. Cậu làm bạn gái anh ta đi..
Hà Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn cô ta, trêu ghẹo nói.
- Thật sao? Cậu không ghen chứ?
Chu Phán Phán vẫn nghiêm túc, nhìn Hà Tiêu Tiêu khó chịu.
Mặt Hà Tiêu Tiêu lúc ửng đỏ lúc lại trắng bệch. Con nhỏ này thật không biết xấu hổ, lại còn tưởng thật nữa chứ. Chỉ có điều sao mình nỡ đẩy anh Nhất Phàm đi chứ?
Chu Phán Phán là người thông minh. Lúc nãy ở trong phòng, hành động của Trương Nhất Phàm đã để lộ ra mối quan hệ của hai người. Cô ta sao có thể không hiểu ý của Hà Tiêu Tiêu chứ, áp sát lại cười nói:
- Không nỡ lòng nào đúng không? Con nhỏ này còn dám lừa tớ hả. Cuối cùng thì giờ tớ cũng biết vì sao ngực của cậu lại to hơn của tớ.
Chu Phán Phán vừa nói vừa đưa tay lên sờ ngực của Hà Tiêu Tiêu, nhanh đến độ Hà Tiêu Tiêu đỏ hết cả mặt, xấu hổ vô cùng:
- Cậu này, để xem tớ đánh chết cậu.
Trong lúc hai người cãi nhau thì tài xế Tiểu Dương đã chạy xe đến. Trương Nhất Phàm không đợi anh tài xế mở miệng đã bước lên phía trước một bước:
- Đưa xe cho tôi, anh bắt xe về đi.
Tiểu Dương thoái mái đồng ý:
- Được, đi cẩn thận chút.
Tên Tiểu Dương này rất hiểu quy củ. Không nán lại ở đây lâu, càng không nhìn Hà Tiêu Tiêu và Chu Phán Phán ở đằng xa cái nào, mà vẫy chiếc xe cũ kỹ, nhanh chóng rời đi.
Trương Nhất Phàm chạy xe đến chỗ hai người:
- Lên xe đi.
- Chiếc xe này là của anh à?
Chu Phán Phán cứ mắt tròn mắt dẹt không ngừng nhìn Trương Nhất Phàm lượn vòng. Chiếc xe này không giống chiếc xe của Trương Nhất Phàm. Nó là một chiếc Volkswagen mới tinh.
Bây giờ huyện Thông Thành, ngoài Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện còn có Trương Chính Hòa và Trưởng phòng tài chính đi xe Audi. Còn những vị lãnh đạo khác đều đi xe Santana. Ngoài ra xe của Trưởng ban tổ chức là chiếc Au di cũ, gần như là dùng được bốn năm năm gì rồi.
Trương Nhất Phàm cười cười. Thấy Hà Tiêu Tiêu cùng Chu Phán Phán chủ động ngồi ở phía sau liền nói:
- Đây là xe của cơ quan. Nói đi, các cô thích ăn gì?
Hà Tiêu Tiêu vẫn cứ có vẻ nhát gan, nói nhỏ:
- Vậy thì đến chỗ gần đây ăn đại gì đi!
- Không được, tôi muốn đến Thành Hào Miếu ăn đồ ăn Tứ Xuyên.
Ý kiến của Hà Tiêu Tiêu lập tức gặp phải sự phản đối của Chu Phán Phán.
Trương Nhất Phàm nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra Thành Hào Miếu có đồ ăn Tứ Xuyên. Anh ta suy nghĩ :
- Được rồi, hay là tôi dẫn các cô đến một nơi được không?
- Đi đâu?
Không ngờ lần này hai cô gái lại đồng thanh hỏi.
- “Hồi Vị Vô Cùng”
Trương Nhất Phàm nghĩ đến nhà hàng của Lý Minh Huy mới mở.
Chu Phán Phán kinh ngạc hét lớn:
- Xa xỉ quá nhỉ? Nghe nói ở đó rất đắt. Tôi cũng không muốn nhẫn tâm ép anh như vậy đâu.
Trương Nhất Phàm cười nhạt:
- Không sao, đã mời thì phải cho ra mời chứ đúng không?
Thấy Trương Nhất Phàm thản nhiên như vậy thì Chu Phán Phán liền nhìn anh ta với vẻ kỳ lạ. Trong lòng cứ suy nghĩ mãi rốt cuộc hắn ta là ai? Có cần phải bám theo anh ta, đem một anh chồng giàu có về cho những người không coi mình ra gì mở rộng tầm mắt không?