Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 35

Ban đêm, trăng treo lơ lửng giữa trời, cành cây phủ đầy ánh bạc.

Một cơn gió nổi lên trong sân vườn yên tĩnh, gió xuyên qua tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, vén tấm màn giường màu xanh ngọc bích lên, lộ ra cô gái đang ngồi bên trong.

Cô gái có mái tóc dài đen tuyền đang xõa sau lưng, khuôn mặt xinh xắn trắng như men sứ, biểu cảm lười biếng quyến rũ.

Bộ đồ ngủ mỏng manh trên người nhẹ nhàng trượt xuống theo cơn gió để lộ ra bờ vai trắng nõn và xương quai xanh mảnh mai thẳng tắp.

Nàng cười gọi: “Dung Từ ca ca, Dung Từ ca ca.”

Giọng nói ấy ngọt ngào như mật chảy ra từ tiên trì, vừa nũng nịu vừa quyến rũ.

“Dung Từ ca ca, chàng đến thăm ta phải không?” Nàng lại hỏi.

Đôi môi môi đỏ mọng của thiếu nữ như lửa, khi hé mở, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua vành tai, khiến người ta ngứa ngáy đến tận xương cốt.

Một lát sau, nàng nghịch ngợm vươn một cẳng chân trắng nõn ra, mũi chân nhẹ nhàng đong đưa bên thành giường.

Sau đó nghiêng đầu hỏi: “Dung Từ ca ca, sao chàng không nói lời nào thế?”

“Co chân lại đi, đừng để bị cảm lạnh.”

“Ta không đấy, trời nóng mà.”

Nói xong, nàng còn bướng bỉnh vươn cả cẳng chân còn lại ra ngoài, hai chân lắc lư bên thành giường. Đôi chân của nàng thon đều, bàn chân xinh xắn, mười ngón chân trắng nõn đầy đặn.

Đáng yêu y như nàng vậy.

Hình ảnh thay đổi, đột nhiên hai người dựa sát vào nhau. Thiếu nữ khẽ vươn vai, lộ ra vòng eo duyên dáng thướt tha dưới bộ đồ ngủ hơi mỏng.

Vòng eo nhỏ nhắn kia giống như chỉ cần một bàn tay là có thể ôm được hết.

Hắn cảm thấy hít thở không thông, ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay ra ôm lấy vòng eo mềm mại như cành liễu kia của thiếu nữ.

“Dung Từ ca ca.” Thiếu nữ khẽ cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông, nhưng lại khiến người ta bị hớp hồn.

Nàng chậm rãi nghiêng người tới, đôi chân trắng nõn kia cũng gác lên đầu gối hắn, làm nũng: “Muốn ôm.”

“Được.”

Hắn ôm thiếu nữ vào lòng, cảm giác mềm mại và hương thơm ấm áp lập tức tràn đầy tâm trí. Làn da dưới bàn tay mềm mại mịn màng, giống như ngọc Dương Chi cực phẩm, khiến hắn yêu thích không muốn buông tay.

Thiếu nữ thong thả tới gần, lúm đồng tiền bên môi xinh như hoa: “Dung Từ ca ca, chàng có thích không?”

Yết hầu hắn chuyển động: “Thích.” 

“Nếu thích, vậy lại hôn A Lê có được không?”

Lúc này, gió ngoài sân đã ngừng thổi, Dung Từ trên giường bừng tỉnh đột ngột. 

Hắn sững sờ nhìn chằm chằm vào tấm màn giường, sắc mặt không thể tin nổi.

A Lê...

Sao hắn có thể mơ giấc mơ kiểu này chứ!

Dung Từ nhắm mắt lại, cố gắng xua tan hình ảnh kiều diễm trong đầu, sau đó lại nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ.

Hiện tại đã là đêm hôm khuya khoắt

Dung Từ hoàn toàn không ngủ được, nên dứt khoát đứng dậy.. Khi ngồi bên giường, hắn mới phát hiện ra điểm khác thường bên dưới người mình.

Hắn nhìn chằm chằm chỗ đó, tâm trạng phức tạp.

A Lê vẫn còn nhỏ thế mà hắn lại...

...

Ngày hôm sau, A Lê dậy rất sớm, nhưng mà khi nàng tới nhà ăn lại biết được tin Dung Từ đã rời khỏi biệt viện từ lâu.

“Đi khi nào thế?” Nàng xị mặt hỏi.

Hôm qua đã nói sẽ ăn sáng cùng nhau, thế mà hôm nay Dung Từ ca ca còn chưa chào hỏi một tiếng nào đã đi rồi.

Tỳ nữ nói: “Dung Thế tử đi từ canh hai, chắc là có việc gấp.”

A Lê thở dài một tiếng: “Được rồi, vậy thì tha thứ cho chàng vậy.”

Sau đó nàng vẫn ngồi xuống, ăn sáng qua loa rồi ra ngoài.

Biệt viện của Dung Từ nằm ngay dưới chân núi Thư viện Tĩnh Hương muốn đi từ dưới chân núi lên thư viện có thể ngồi xe, cũng có thể cưỡi ngựa.

Vào mùa đông mùa hè, A Lê sẽ ngồi xe, nếu vào mùa xuân, mùa thu, A Lê thích cưỡi ngựa hơn.

Thời tiết xuân thu ôn hòa, gió thổi thích hợp, phong cảnh hai bên sườn núi còn đẹp tuyệt vời, cưỡi ngựa trên đường núi, hóng cơn gió buổi sáng nhẹ nhàng thổi tới, vừa ngắm cảnh vừa làm thơ cũng là một thú vui tao nhã.

Hôm nay nàng vẫn chọn cưỡi ngựa như cũ, nhưng mà khi đi tới nửa đường, đột nhiên lại có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến từ phía sau.

A Lê vội tráng sang ven đường, nhường đường theo bản năng.

Nhưng không ngờ sau khi người nọ đã đi qua, lại đột nhiên quay trở lại.

“Hóa ra là ngươi à!” 

Hạ Ngọc Khanh cợt nhả nói, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào nàng không kiêng kị chút nào.

A Lê cũng không ngờ sẽ gặp người này ở đây.

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Nàng hỏi.

“Vì sao ta không thể đến đây?” Hạ Ngọc Khanh cong tay bắn chiếc lá cây rơi trên vạt áo mình, nói: “Nghe nói Thư viện Tĩnh Hương là thư viện tốt nhất Kinh Thành, à, còn cả Quốc Tử Giám nữa. Nhưng ta coi thường Quốc Tử Giám, nên đành tới Thư viện Tĩnh Hương.”

A Lê tưởng hôm qua hắn ta đã đủ ngông cuồng rồi, không ngờ hôm nay lại nghe được lời nói còn ngông cuồng hơn từ hắn ta.

Không chỉ ngông cuồng, còn rất kiêu ngạo.

Thư viện Tĩnh Hương đâu phải là nơi ngươi muốn đến là đến được? Nói khoác không biết ngượng!

Đương nhiên lời này nàng chỉ nói thầm trong lòng, không nói ra ngoài miệng.

Nhưng dường như Hạ Ngọc Khanh đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn ta cười rất thản nhiên: “Ngươi không tin sao?”

A Lê nói: “Ta tin hay không thì có ảnh hưởng gì đâu? Nếu ngươi có bản lĩnh được vào học trong Thư viện Tĩnh Hương thì tất nhiên là chuyện tốt rồi.”

“Ồ.” Hắn ta thích thú hỏi: “Ngươi cũng cảm thấy là chuyện tốt sao?”

“?”

A Lê không hiểu nổi.

“Nếu đã như thế, vậy ngươi cứ chờ coi, nhất định ta sẽ không khiến ngươi phải thất vọng.”

“?”

“Hạ công tử.” A Lê từng thấy dáng vẻ trơ tráo của người này rồi, nên lười dông dài với hắn, bèn khách sáo nói: “Nếu vậy, cung chúc Hạ công tử thắng ngay trận đầu.”

Hạ Ngọc Khanh nhếch môi, quay đầu ngựa rời đi.

Nhưng sau khi chạy qua khúc ngoặt, hắn ta lại dừng ở sơn đạo đối diện hô to với nàng: “Tống Cẩn Ninh, ta biết ngươi đã đính hôn với ai. Ánh  mắt ngươi cũng kém quá rồi, nam nhân lớn tuổi có gì hay ho mà thích? Có điều không sao, nếu ngươi có ý với ta, vậy ta cướp ngươi lại từ tay hắn là được.”

Nói xong, không chờ A Lê mở miệng, hắn ta đã thúc ngựa biến mất ở cuối sơn đạo.

“...”

Tâm trạng A Lê phức tạp, một lời khó nói hết.

Nàng sững sờ quay đầu nhìn về phía Ngưng Sương theo sau mình, chỉ chỉ lên đầu hỏi: “Có phải chỗ này của hắn ta bị ngã hỏng rồi không?”

Ngưng Sương lập tức bật cười thành tiếng.

A Lê oán thầm, thu lại câu chúc “Thắng ngay trận đầu” trước đó, trong lòng hy vọng hắn ta đừng bao giờ xuất hiện ở Thư viện Tĩnh Hương mới tốt.

...

Nơi làm việc của Lại bộ.

Dung Từ lật xem hồ sơ một lát, rồi chậm rãi tựa lưng vào tấm nệm mềm trên ghế dựa.

Giấc mộng đêm qua thi thoảng lại trỗi dậy, như một cục bông lúc nào cũng quấy rầy tâm trí hắn, không cách nào gạt bỏ được.

Gã sai vặt đứng ngoài cửa quan sát một lát, sau đó cẩn thận vào phòng hỏi: “Thế tử gia, có cần tiểu nhân đi pha trà mang tới không?”

“Được.” Dung Từ gật đầu, sai bảo: “Pha đặc vào.”

“Vâng.”

Gã sai vặt nghi ngờ nhìn trộm hắn một cái, sau đó ra ngoài.

Y chưa bao giờ trông thấy Thế tử gia của bọn họ phiền não như thế, ngày thường dù gặp phải chuyện lớn tày trời cũng bình tĩnh thong dong, thế mà hôm nay lại... Chỉ riêng trà thôi cũng uống vài chén rồi.

Hôm qua vội vàng quay về Kinh Thành từ biệt viện, y còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nhưng sau khi vào thành, Thế tử gia lại đi thẳng về hẻm Ngự Mã, còn không phải về nghỉ ngơi, mà luyện kiếm trong diễn võ trường cả đêm. Đúng là kỳ quái thật.

Có điều, Thế tử của bọn họ làm việc luôn có đạo lý của mình, người bên ngoài không cách nào đoán ra, cũng không nghĩ ra được.

Dung Từ uống hai chén trà xuống bụng, cảm thấy bụng hơi chướng, bèn đứng dậy ra ngoài.

Lúc ra khỏi cung phòng*, đi ngang qua phòng nghị sự, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện bên trong.

*Cung phòng: Phòng vệ sinh

“Hôm nay sau giờ làm Lương đại nhân có thời gian rảnh không?”

“Có việc gì?”

“Lần trước gặp ngài ở Phù Dung lâu, không ngờ Lương đại nhân cũng thích thú vui tầm thường này. Nếu đã như vậy, chi bằng hôm nay cùng nhau đi nhé?”

“Xấu hổ quá, lần trước là lần đầu tiên ta tới chỗ đó, không ngờ lại bị bắt gặp, đúng là hổ thẹn quá.”

“Ai, sao Lương đại nhân lại nói như vậy? Đồ ăn và tình dục là bản chất tự nhiên, huống chi Lương đại nhân vẫn chưa cưới thê, lại đang ở độ tuổi tràn đầy tinh lực này, tất nhiên là phải tìm nơi giải quyết một chút rồi. Nam nhân mà, ai chẳng như vậy, có gì đâu mà phải xấu hổ?”

“Bây giờ ta cũng giống ngài, sau khi vợ trước qua đời, bên người quạnh quẽ, trong giấc mộng đêm khuya cũng mong có người giải quyết nỗi cô đơn. Mặc dù nữ tử ở Phù Dung lâu đều là nữ tử phong trần, nhưng xét về dịu dàng thấu hiểu thì không thể tìm ra người tốt hơn các nàng ở nơi khác.”

“Nói cũng phải...”

Bên ngoài, Dung Từ nghe xong, sắc mặt hơi đăm chiêu.

Đã tới độ tuổi tinh lực tràn đầy...

...

Hạ Bách Châu về Kinh đã vài ngày rồi, khi lâm triều, Thánh thượng thân phong Hạ Bách Châu làm Trấn Quốc Đại tướng quân. Nhất thời, tiếng chúc mừng của đủ loại quan viên trong triều liên tiếp vang lên.

Nhưng thật ra trong lòng Hạ Bách Châu lại cảm thấy cũng bình thường thôi.

Trước đây ông ta đã là Uy Vũ tướng quân Nhị phẩm rồi, giờ lại phong làm Trấn Quốc tướng quân Nhất phẩm, chính là dưới một người trên vạn người. 

Nếu ông ta là quan văn còn tạm ổn, nhưng ông ta lại là người nắm trong tay mười vạn Hạ gia quân. Quyền thế và uy vọng như vậy đều không phải chuyện tốt.

Thấy mọi người chúc mừng, ông ta chỉ miễn cưỡng cười vui.

Có người hỏi: “Hạ tướng quân gặp chuyện vui lớn thế này, nói thế nào quý phủ cũng phải thiết yến ăn mừng một phen chứ, không biết hạ quan có được vinh hạnh đi uống một chén rượu mừng không nhỉ?”

“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.”

Theo lệ thường, ai thăng quan nhất định phải làm mấy bàn tiệc ở nhà hoặc tửu lâu để ăn mừng, Hạ Bách Châu không muốn ăn mừng, nhưng mà không thể không theo, huống chi sau này nhi tử của ông ta vẫn phải nhập sĩ ở Kinh Thành, vẫn phải kết nối mạng lưới quan hệ trên quan trường.

Vì thế, ông ta đành phải nhận lời: “Đợi ngày lành tháng sau, đến lúc đó Hạ mỗ sẽ cung nghênh các vị đến nhà làm khách.”

“Ha ha ha, vậy cứ quyết định như vậy nhé.”

...

Khi Hạ Bách Châu ra khỏi cửa cung lên xe ngựa, trùng hợp gặp phải xe ngựa của Duệ Vương phủ.

Mà bên cạnh xe ngựa, Dung Từ đang thong thả đứng nói chuyện với người khác.

Đợi người nọ đi khỏi, Dung Từ nhìn qua, chắp tay với Hạ Bách Châu từ đằng xa: “Chúc mừng Hạ tướng quân được thăng chức.”

Trên mặt Hạ Bách Châu không tỏ ý vui mừng, mà yên lặng quan sát Dung Từ.

Một lúc lâu sau, ông ta mới phun ra hai chữ: “Đa tạ.”

Sau khi lên xe ngựa, Hạ Bách Châu lại liên tục suy nghĩ về ánh mắt kia của Dung Từ.

Nhìn sắc mặt hắn, hình như đã biết điều gì đó, hoặc là đã nhìn thấu điều gì đó. Khi người bên ngoài chúc mừng ông ta, có người hâm mộ, có người ghen tị, hoặc là dự đoán được nguy hiểm ông ta sẽ gặp phải nên tỏ ra vui sướng khi người khác gặp họa.

Nhưng Dung Thế tử thì khác, ánh mắt nhìn ông ta rất bình thản, tiếng chúc mừng cũng không nhiệt tình, ngược lại giống như đang cảnh cáo.

Cũng rất giống đang... Cố ý lôi  kéo.

Hạ Bách Châu thở dài, cau mày, mang theo tâm trạng nặng nề quay về phủ.

Sau khi về đến nhà, Hạ phu nhân ra nghênh đón: “Phu quân, ta đã nghe chuyện buổi chầu sáng nay rồi, sao trông phu quân có vẻ không được vui thế?”

Hạ Bách Châu kéo thê tử vào nhà, sau đó đuổi hết hạ nhân ra ngoài.

Ông ta trịnh trọng nói: “Phu nhân, chuyện thăng quan của ta hôm nay cũng không phải là chuyện tốt.”

“Vì sao?”

Vì sao ư? Từ xưa đến nay, có mấy thần tử công cao lấn chủ lại có được kết cục tốt đẹp?

Chỉ mong vị ngồi trên ghế rồng kia là người biết nhớ tình xưa. Mấy năm nay, ông ta đã chinh chiến khắp nơi vì bảo vệ giang sơn của vị kia, không cầu mong gì khác, chỉ cầu mong Hạ gia của ông ta được một đời bình an.

...

Thi Hoa quán.

Mạnh Tử Duy ngồi đối diện vừa chơi cờ với Dung Từ, vừa nói: “Từ khi Hạ tướng quân quay về, Diêu Thăng Bình lại khiêm tốn khác thường. Mấy ngày nay bên chỗ hắn ta vẫn sóng yên biển lặng, ngược lại vị tiểu thiếp trước đây xuống thôn trang ở kia lại có vài chuyện thú vị.”

Dung Từ chậm rãi hạ một quân cờ xuống: “Như thế nào?”

“Không phải tiểu thiếp kia xuống thôn trang dưỡng bệnh sao? Vậy mà vẫn muốn ăn mặc xinh đẹp, nên đã dùng nhiều tiền mướn ba vị tú nương đi may xiêm y cho nàng ta. Ngươi nói xem có kỳ quái không?”

Dung Từ tạm dừng động tác.

Không ngờ Diêu Thăng Bình lại hành động nhanh như vậy, hiện tại còn lâu mới đến thời gian xét nhà Hạ Bách Châu, ít nhất còn nửa năm nữa.

Nhưng mà không ngờ, Hoàng đế và hắn ta đã bắt đầu bày mưu tính kế phía sau rồi. Xem ra đời trước, dù Diêu Thăng Bình không dâng lời gièm pha, Hoàng đế cũng sẽ dùng biện pháp khác trừ bỏ Hạ Bách Châu.

Qua cầu rút ván, đế vương vô tình như vậy đó, chỉ là không biết Hạ Bách Châu có nhìn ra được hay không thôi.

“Tiếp tục theo dõi chặt chẽ tiểu thiếp kia, còn cả người ở thôn trang nữa.” Dung Từ ra lệnh.

Thấy hắn như thế, Mạnh Tử Duy nghiêm túc gật đầu, sau đó hỏi: “Có phải sắp xảy ra chuyện rồi không?”

“Chắc là sắp rồi.”

Đời này rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, đầu tiên là hắn thu phục được Doãn Thiệu Hâm, sau đó xây dựng nên thế lực của mình trong triều từ sớm.

Hạ Bách Châu này, nếu không có gì bất ngờ, khả năng cũng sẽ gặp chuyện không may sớm hơn.

Nghe hắn nói vậy, đột nhiên Mạnh Tử Duy trở nên hưng phấn.

“Mười vạn Hạ gia quân đó.” Hắn nói: “Nếu để chúng ta nắm trong tay thì sảng khoái biết bao.”

“Ai, sao ngươi không kích động tẹo nào thế?” Hắn hỏi Dung Từ.

Dung Từ thản nhiên liếc hắn một cái, vẻ mặt không chút gợn sóng.

Mạnh Tử Duy: “...”

Y nói: “Cứ như ngươi từng có được tất cả mọi thứ vậy.”

Dung Từ không đáp, đời trước hắn thận trọng từng bước, dần dần trở thành người nắm quyền, đúng là bất cứ thứ gì cũng từng có được.

Chỉ là đã mất đi A Lê của hắn.

Thấy sắc mặt hắn đột nhiên trở nên cô đơn, Mạnh Tử Duy không hiểu ra sao, nhưng y lười nghĩ nhiều.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, y lại chuyển chủ đề: “Hai ngày trước, đột nhiên ta mơ một giấc mơ.”

Dung Từ ngước mắt.

Sau đó nghe thấy Mạnh Tử Duy nói tiếp: “Ta mơ thấy phụ mẫu đã mất nhiều năm giục ta lập gia đình, ngươi nói xem có ly kỳ không?”

Rồi y lại buồn rầu: “Đã nhiều năm rồi ta không mơ thấy phụ mẫu mình, nhưng ngày đó lại mơ một giấc mơ như vậy, luôn cảm thấy đó là một lời dự báo.”

“Có lẽ...”

Y nói tiếp: “Ta nên lập gia đình rồi. Bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lập gia đình mới có thể an ủi linh hồn bọn họ trên trời.”

“Nhưng ta nên cưới nữ tử thế nào mới tốt đây?” Y lảm nhảm không ngừng, sau đó đột nhiên trở nên ngượng ngùng: “Mấy ngày trước ta gặp một nữ tử trên đường, không phải người ở Kinh Thành, vẻ ngoài còn rất thu hút. Ngươi nói xem, ta có nên đi hỏi thăm một chút xem nàng ấy tên gì? Nhà ở nơi nào? Nếu nàng ấy chưa đính hôn, ta sẽ tới hạ sính lễ.”

“...” 

Dung Từ không muốn để ý đến hắn.”

Mạnh Tử Duy hào hứng hỏi: “Này, ngươi cảm thấy như vậy có được không?”

“Tùy ngươi!”

“Chuyện này sao có thể tùy ta? Ngày thường ngươi đa mưu túc trí, không chuyện gì làm khó được ngươi, bây giờ tới chuyện này...”

Nói đến đây, bỗng nhiên Mạnh Tử Duy dừng lại, tỏ vẻ thấu hiểu: “Cũng đúng, dù sao ngươi cũng vẫn chưa lập gia đình.”

Y hóng hớt: “Phải rồi, tiểu A Lê đã trưởng thành rồi, ngươi vẫn nhịn được sao?”

Dung Từ lạnh lùng nhìn sang.

Chuyện hắn không muốn nhắc đến lại nhắc đến, cảnh trong giấc mơ hôm qua vừa áp chế được, lúc này lại bị y gợi lên.

Mạnh Tử Duy sợ hãi nhảy dựng lên: “Làm gì thế? Thành gia lập thất là chuyện bình thường mà, ngươi nuôi tiểu thê tử kia nhiều năm như vậy, bây giờ trưởng thành rồi không cưới về nhà định nuôi tiếp sao?”

...

Cuối tháng A Lê được nghỉ, Dung Từ phái người đến biệt viện đón nàng về phủ.

Đã rất lâu rồi A Lê không gặp Dung Từ.

Trước đây, cách vài ngày Dung Từ sẽ đến thăm nàng, nhưng lần này đã nửa tháng rồi vẫn không thấy bóng dáng Dung Từ đâu. Đồ đạc này nọ thì tặng rất nhiều, giống như cố ý bù đắp vậy. Từ ăn, mặc đến đồ chơi, đều tặng từng rương, từng rương một.

Nhưng có thứ quý giá nào là A Lê chưa từng nhận đâu? Nàng đã không còn thích thú với mấy thứ này từ lâu rồi. Sau khi lên xe ngựa, nàng lập tức hỏi thị vệ: “Dung Từ ca ca đâu? Vì sao không thấy chàng?”

Thị vệ nói: “Dạo gần đây Dung Thế tử hơi bận, nên dặn thuộc hạ đến đón cô nương về.”

“Ừ.”

A Lê rầu rĩ không được vui, sau khi vào thành dứt khoát bảo gã sai vặt nhà mình: “Các ngươi về phủ trước đi, nếu cha nương ta hỏi đến, cứ nói ta đã tới hẻm Ngự Mã.”

Nàng nhớ Dung Từ rồi, muốn đi tìm hắn.

Tới hẻm Ngự Mã, Dung Từ đang ở trong chuồng ngựa xem con ngựa mới kiếm được. Con ngựa này do một quan viên cấp dưới tặng cho hắn, là ngựa tốt ngày đi ngàn dặm.

Quan viên kia lấy lòng: “Dung Thế tử, đây là chiến mã của Tây Vực, nghe nói năm xưa tổ tiên nó từng là ngựa cưỡi của Long Đan Khả Hãn.”

Long Đan là vua của thảo nguyên phía bắc, là người nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến trên đời. Trong lúc tại vị, hắn đã từng chinh phục rất nhiều vùng đất, dưới sự thống trị của hắn, thảo nguyên thái bình mấy chục năm. Sau khi hắn qua đời không lâu, thảo nguyên đại loạn, chia làm vô số tiểu quốc, Hung Nô chính là một trong số quốc gia quật khởi.

Dung Từ sống hai đời, thích nhất là ngựa tốt, ngựa tốt như vậy không cần người ngoài nói nhiều, chỉ liếc mắt một cái là hắn đã nhận ra rồi.

Nhưng mà, hắn không định hưởng một mình.

Ngẫm nghĩ một lát, Dung Từ dặn bảo kẻ dưới: “Đầu tháng sau, quý phủ Hạ tướng quân mở tiệc, dùng con ngựa này làm quà tặng đi.”

“Hả?” Quan viên kia giật mình, muốn nói dùng con ngựa tốt như vậy làm quà tặng thật sự quá đáng tiếc, quà của Hoàng đế chưa chắc đã tốt hơn của Dung Từ.

Mạnh Tử Duy cũng nói: “Có long trọng quá không?”

“Đang cần long trọng mà, càng long trọng càng tốt.”

Nghe thấy câu này, Mạnh Tử Duy lập tức hiểu ý, vỗ tay: “Hay, nếu biết ngươi tặng con ngựa tốt này cho Hạ tướng quân, không biết vị ngồi trên ghế rồng kia sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”

Chiêu này của Dung Từ thật sự rất thâm độc.

Trong lúc mấy người đang thương lượng chuyện quà tặng, thì gã sai vặt vội vàng bước đến bẩm báo.

“Thế tử gia, A Lê cô nương đến đây.”

Nghe vậy, Dung Từ sửng sốt.